Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có phải chúng ta từng gặp nhau.

1737 chữ

Lam Lăng Nguyệt cảm nhận như có hàn quang bắn về phía mình, cảnh

giác quay đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào con ngươi đen tuyền âm lãnh của

Âu Dương Mặc Thần.

Trong  lúc  bốn  mắt  giao  nhau  phóng ra  từng  trận  khí  bức  người,  đám

người xung quanh đều mơ hồ cảm giác được nhiệt độ giảm xuống nhanh

chóng, khi Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy rõ khuôn mặt của Âu Dương Mặc

Thần, mặt nạ che đi đôi môi đỏ mọng đang nhếch lên ý cười như có như

không, nam nhân này cho nàng một loại quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở

đâu đó, thế nhưng nàng nghĩ mãi cũng không nhớ được.

Tìm kiếm truyện... 

Còn Âu Dương Mặc Thần  ở  khoảng  khắc Lam Lăng  Nguyệt  quay  mặt

nhìn hắn kia liền nhận định yêu hồng cẩm bào là một nữ nhân, chỉ là mặt

nạ  hồ  ly  quỷ  che  giấu  không  nhìn rõ  ngũ  quan,  hơn  nữa  khoảng  cách

cũng không gần, phía sau hắn có mấy đại hán người đầy mồ hôi không

ngừng chen lấn đi lên, khiến Âu Dương Mặc Thần vốn ưa thích sạch sẽ

phải chau mày, quay mặt đi liền hung hăng lôi Hắc Phong vào hội quán.

“Chủ tử, ngài cười gì vậy.” Hạ Ca phía bên phải Lam Lăng Nguyệt thấy

chủ tử nhà mình bật cười khó hiểu, vô cùng kỳ quái.

“Không có gì, chỉ là bắt gặp được một người thú vị.” Lam Lăng Nguyệt

không nhiều lời, nàng biết việc mờ ám bản thân vừa làm với Chúc Dung

không thoát khỏi ánh mắt của nam nhân kia, chỉ là biết cũng không làm

được gì, băng châm tan, không  có  chứng  cứ để tra xét,  con báo mắt đỏ

ngày hôm nay sẽ không thuộc về ai hết trừ nàng ra.

Tình trạng bị vây quanh qua đi, Lam Lăng Nguyệt được Chúc Dung an

bài chỗ ngồi dành cho khách quý trong một căn phòng cho buổi đấu giá,

buổi  đấu  giá bắt  đầu  bằng  lời  mở  đầu  của  Chúc  Dung,  đồ  tốt  nhất  sẽ

được giữ đến cuối buổi, buổi đấu giá lần này diễn ra trong hai canh giờ,

đồ vật đấu giá phong phú vô cùng, thứ đồ Lam Lăng Nguyệt cảm thấy

hứng thú nhất thì lại là vật đấu giá then chốt lần này, tính toán canh giờ,

Lam  Lăng  Nguyệt  nhắm mắt  nghỉ  ngơi,  nàng  dùng  băng  châm  đâm

huyệt nội quan của Chúc Dung là để làm giảm quá trình phản ứng trao

đổi giữa tim và thận của gã, băng châm vào da, hàn khí xâm nhập cơ thể,

Chúc Dung chịu đựng không quá nửa canh sẽ đầu choáng mắt hoa, tay

chân tê dại. Việc nàng cần làm hiện tại là ngồi đợi cá mắc câu. 

Tâm tình nhị chưởng quỹ của Kim Điển Đương dâng trào mãnh liệt chủ

trì buổi đấu giá, bầu không khí mỗi lúc một nóng khi một bảo kiếm chất

lượng trung, thượng đẳng được thét với giá trên trời, Chúc Dung dưới

đài hoan hỷ đến không kiềm chế nổi, bàn tính nhỏ bằng vàng trong tay

lạch cạch tính toán lợi nhuận ngày hôm nay, nhập số tiền vào sổ sách.

Bởi lần đấu giá này được hưởng ứng mạnh mẽ, chỉ trong một giờ ngắn

ngủi, Chúc Dung đã thu về được năm nghìn tám trăm vạn bạc trắng, có lẽ

nhìn thấy con số to lớn mà hưng phấn quá độ, máu xông lên não, trong

khoảng thời  gian  ngắn  bàn tay  cầm  bàn tính  nhỏ  bằng  vàng  của  Chúc

Dung bắt đầu trở nên mất  cảm giác không nghe theo  sai khiến, bên tai

như có vô vàn con ong bay loạn, có loại cảm giác nghẹt thở, sắc mặt cũng

chuyển đỏ, ý thức được thân thể bệnh biến nghiêm trọng, gã liều mạng

dùng tay trái đập đập thập ngũ di nương bên cạnh đang xem buổi đấu

giá.

“Lão gia ngài làm sao thế này?” Thập ngũ di nương thấy sắc mặt đột biến

của Chúc Dung, lập tức tay chân luống cuống.

“Suỵt, đừng lộ ra, không thể để cho tân khách tham gia buổi đấu giá nghe

thấy, nàng đỡ ta đến mật thất lầu bốn, sau đó phân phó người lặng lẽ mời

người đeo mặt nạ hồ ly quỷ hàng phía trước tới.” Chúc Dung khó nhọc

dặn dò thập ngũ di nương, không thể không bội phục chính là bộ dạng

đã  xụi lơ đến mức  này, đầu  óc  vẫn rất tỉnh táo,  sắp  xếp từng  bước  ổn

thỏa. Không hổ là thương nhân.

Thật ngũ di nương cẩn tuân lời dặn dò đỡ Chúc Dung đến mật thất lầu

bốn, sau đó sai người đi mời Quỷ đường chủ.

“Quỷ  đường  chủ,  lão  gia  nhà  ta  có  chuyện  quan  trọng  muốn  thương

lượng cùng ngài, xin hỏi ngài có thể nể mặt ông ấy không.” Tùy tùng đến

truyền lời Chúc Dung lấy lý do cơ mật đến ben tai Lam Lăng Nguyệt khẽ

nói.

“Hôm nay đã tới tham gia buổi đấu giá của Chúc lão gia, nhất định phải

cho thể diện chứ, đi, ngươi dẫn ta đi.” Lam Lăng Nguyệt không có chút

vênh váo, vô cùng sảng khoái đáp ứng, nàng đợi một canh giờ, cuối cùng

cũng không vô ích.

Trái  lại  tùy  tùng  Chúc  Dung  lại  thoáng  sửng  sốt,  hắn  không  ngờ  Quỷ

đường chủ từ xưa tính tình cổ quái vậy mà hôm nay lại sảng khoái như

vậy, có chút không quen, sau khi bình tĩnh lại liền gấp gáp đi trước dẫn

đường.

Sau  khi rẽ  ngoặt  qua  nhiều  hành  lang  uốn  lượn,  cuối  cùng  Lam  Lăng

Nguyệt đi theo tùy tùng kia tới được mật thất, vừa đi vào mật thấy liền

nghe thấy tiếng Chúc Dung khẽ rên rỉ thống khổ.

“Quỷ đường  chủ, rốt  cuộc  ngài đã tới,  van  cầu  ngài  cứu ta  với.”  Chúc

Dung vừa nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt tựa như nhìn thấy cứu tinh, bất

chấp hình tượng  của bản thân, lộp bộp quỳ trên mặt đất, gã  sợ  chết,  sợ

phản ứng thân thể lúc này chính là cảnh báo tới số chết.

“Chúc lão gia, ngươi biết Quỷ La Sát ta không phải bất kỳ ai cũng sẽ cứu,

cho ta một lý do cứu ngươi đi.” Lam Lăng Nguyệt né tránh Chúc Dung

quỳ gối trước mình, trong lời nói lộ ra không vui.

Chúc Dung biết tính tình tổ tông này,  cũng biết  chính mình đường đột

cầu  cứu  nàng,  mạo  phạm cấm  kỵ  của  nàng,  chỉ  là  liên  quan  đến  tính

mạng dòng dõi gã đành bất chấp những điều khác, quyết tâm liều mạng,

đau lòng nói: “Nếu như hôm nay Quỷ đường chủ cứu Chúc mỗ, vậy lợi

nhuận buổi đấu giá ngày hôm nay, Chúc mỗ  sẽ  cắt bỏ một phần mười

đưa cho ngài.”

“Thật không tiện, lợi nhuận buổi đấu giá còn chưa lọt nổi vào mắt ta, nếu

như  không  còn  điều  gì  cần  nói,  vậy  ta  xin  cáo  từ  trước.”  Lam  Lăng

Nguyệt bĩu môi, chút ít tiền kia, thật đúng là nhìn không vừa mắt nàng.

“Vậy ngài nói, ngài muốn cái gì? Chỉ cần ngài nói ra, Chúc mỗ nhất định

sẽ làm.” Chúc Dung thấy Lam Lăng Nguyệt định đi, lập tức cuống lên.

“Thẳng thắn, ta muốn vật phẩm đấu giá con báo mắt đỏ kia.” Lam Lăng

Nguyệt đi thẳng vào vấn đề chính, nói bản thân có hứng thú đối với con

báo mắt đỏ.

Sắc mặt Chúc Dung bỗng chốc trở nên trắng bệch hơn, thứ kia chính là

thứ quan trọng cuối cùng, tuyệt đối không thể uổng phí tặng người, Kim

Điển Đương  của  gã  cũng phải  giữ danh dự đến  cùng,  chỉ là mệnh  của

mình còn đang nằm trong tay Quỷ La Sát, kế trước mắt, biện pháp có thể

bảo toàn Kim Điển Đương cùng với mệnh già của bản thân chính là tổn

thất, số tiền lớn đổ vào con báo mắt đỏ lại tặng cho Quỷ La Sát, chỉ là nghĩ

tới hết thảy tâm huyết của mình trong khoảng thời gian này thoắt cái đổ

sông đổ bể, mất hết vốn liếng, Chúc Dung tức đến đau gan nói: “Được, ta

đáp ứng ngươi.”

“Thành giao, đây là hoàn hồn đan dùng nước  ấm hòa tan uống vào  có

công dụng giảm đau, ngươi uống trước cái này để hóa giải cơn đau nhức,

chờ đến khi tròng mắt đỏ của báo vào tay ta thì khi đó ta sẽ chữa bệnh

cho  ngươi.” Lam Lăng  Nguyệt  cầm  dược  hoàn trong tay đưa  cho thập

ngũ  di  nương  của  Chúc  Dung, rồi ra  khỏi  mật thất, tựa  hồ toàn  bộ  kế

hoạch  tiến  hành  như  bình  thường,  cho  tới  bây  giờ  nàng  muốn  gì  đều

không cần tốn quá nhiều sức.

Chẳng qua khi Lam Lăng Nguyệt ra khỏi mật thất, dọc theo hành lang lầu

bốn tìm kiến chỗ đi xuống, thời điểm đi lướt qua Âu Dương Mặc Thần ra

ngoài hít thở không khí liền bị Âu Dương Mặc Thần tóm lấy cổ tay.

Âu Dương Mặc Thần ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Lam Lăng Nguyệt

giống như đã từng ngửi qua, lạnh giọng dò xét: “Nữ nhân, có phải chúng

ta đã từng gặp nhau ở đâu đó không.”

“Lại là ngươi, buông tay, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Lam Lăng Nguyệt tức giận quay mặt nhận ra là nam tử đã nhìn thẳng vào

mắt mình ở cửa hội quán lúc trước, con ngươi lạnh lùng bắn ra tức giận,

nàng ghét nhất bị người tóm cổ tay.

“Mùi hương trên người ngươi rất quen, ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ

buông tay.” Bàn tay Âu Dương Mặc Thần không có dấu hiệu buông lỏng,

cũng không bởi vì Lam Lăng Nguyệt tức giận mà e ngại.

“Lưu manh, Quỷ La  Sát ta mà ngươi  cũng dám mạo phạm, muốn  chết

hả.” Lam Lăng Nguyệt nghe đến đoạn mùi hương cơ thể, hai má lập tức

ửng đỏ, tay phải bị lôi kéo chợt chuyển, tay trái thuận thế bắn độc châm

về phía Âu Dương Mặc Thần.

Bạn đang đọc Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi của Phi Nghiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi aminlienket1992
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.