Thời khắc ly biệt
Lam Lăng Nguyệt lấy ngọc bội ra, cẩn thận quan sát một lần nữa, đây
cũng không phải lần đầu tiên Trang mẫu nhắc tới miếng ngọc bội này, lần
nào cũng dặn bản thân phải cẩn thận, chẳng lẽ trong miếng ngọc bội này
chứa bí mật gì, tay hơi nắm chặt lấy miếng ngọc bội.
“Mẫu, có phải trong miếng ngọc bội ẩn giấu bí mật gì không? Có phải
người quen biết người ở Thiên Sơn tông không?” Lam Lăng Nguyệt vốn
không thích suy đoán linh tinh, liền nhanh nhẩu muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ta chỉ là một mẫu tại Lam phủ, sao có thể quen biết người Thiên Sơn
tông, có một số việc tiểu thư người còn nhỏ, mẫu hứa chờ người lớn lên,
Tìm kiếm truyện...
sẽ nói hết mọi chuyện cho người biết.” Lòng Trang mẫu run rẩy, ngập
ngừng, vẫn không nói ra, bà nhất định phải chờ thời cơ.
“Được, con sẽ ghi lòng tạc dạ.” Lam Lăng Nguyệt gật đầu, nàng cũng
không thích truy cứu đến cùng, nàng sẽ chờ cái ngày nước chảy thành
sông đó.
Trang mẫu vô cùng hài lòng với cách xử sự biết tiến biết lùi của tiểu thư,
tiểu thư chỉ có học được biết tiến biết lùi, co được giãn được, mới có thể
vượt qua nổi số mệnh bí ẩn đang chờ đợi nàng.
Lam Lăng Nguyệt đứng vào thế trung bình tấn thật vững, bắt đầu luyện
tập phần cơ bản theo chỉ đạo của Trang mẫu, giống với thường ngày, tập
luyện tới lúc mồ hôi chảy đầm đìa, thân thể cũng cảm thấy dễ chịu hơn
rất nhiều.
“Lại đây tiểu thư, lau một chút, gần đây người thành thạo hơn nhiều rồi,
kiến thức luyện tập cơ bản đã vững chắc, tới Thiên Sơn tông học võ công
tâm pháp mới cũng sẽ không đễn nỗi vất vả.” Trang mẫu vừa đưa khăn
lụa cho Lam Lăng Nguyệt lau mồ hôi trên mặt, vừa khen năng lực tiếp
thu của nàng.
“Đã khiến mẫu hao tâm tốn sức, chúng ta tới tiền uyển thôi, chắc mẫu
thân đã làm xong bữa sáng đang chờ chúng ta.” Lam Lăng Nguyệt khẽ
cười lau hết mồ hôi trên trán, rồi cùng Trang mẫu tới tiền viện.
Mới bước vào thính phòng đã nhìn thấy Thu Nhược Thủy đang cùng
Thủy Tinh Nguyệt Trúc bày đũa, Thu Nhược Thủy vừa đặt chè hạt sen
táo đỏ hầm lên trên bàn cơm, thì nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt tóc có chút
bù xù và Trang mẫu đi tới.
“Oa, mẫu thân, đồ ăn sáng hôm nay thật thịnh soạn, còn có cao hoa quế
và trứng rán con thích ăn nhất, toàn là món con yêu thích nữa.” Nhìn cao
hoa quế và trứng rán cùng với một ít món ăn sáng khai vị, Lam Lăng
Nguyệt đến bên Thu Nhược Thủy, trong con ngươi phiếm ra tia sáng cực
kỳ giống với một con mèo nhỏ muốn ăn vụng.
“Nhìn mặt con đều bẩn hết rồi, tóc cũng bù xù nữa, nhanh để Nguyệt
Trúc dẫn con đi rửa mặt qua đi, phải rửa sạch sẽ con mèo mướp nhỏ này
rồi mới được ăn cơm.” Thu Nhược Thủy cưng chiều cười với Lam Lăng
Nguyệt, ý bảo nàng rửa xong rồi tới dùng bữa.
“Mẫu thân hay để ý, con lấy tạm một cái cao hoa quế ăn có được không.”
Tới nơi này chưa được bao lâu, Lam Lăng Nguyệt vô cùng yêu thích món
cao hoa quế của Thu Nhược Thủy, thơm ngon ngọt miệng, vào miệng liền
tan, vừa thấy nó đã phơi bày ngay bản tính tham ăn của Lam Lăng
Nguyệt.
“Không được, nhanh đi rửa, nếu như sau này con gả cho bên chồng là
người vô cùng sạch sẽ thì sao, con còn không bị ghét bỏ vì tính xấu này đi,
thói quen tốt phải bồi dưỡng từ khi còn nhỏ.” Thu Nhược Thủy bưng đĩa
đựng cao hoa quế đang dụ dỗ nữ nhi kia lên cao.
“Được được, đi thì đi, sao lại ra nhiều chuyện như vậy, sau này nhất
quyết con sẽ không kiếm một phu quân mắc bệnh ưa sạch sẽ, thật phiền
toái.” Lam Lăng Nguyệt lẩm bẩm trong miệng theo Nguyệt Trúc đi tới
phòng rửa mặt, chỉ là nếu như nàng biết nhiều năm sau phu quân của
nàng tuyệt đối không kém hơn loại cuồng sạch sẽ là bao nhiêu, hẳn là sẽ
nổi khùng lên mất.
Sau khi rửa xong trở lại, Lam Lăng Nguyệt liền đánh chiếm cả đĩa cao
hoa quế, thỉnh thoảng chăm chú nhìn Trang mẫu và Thủy Tinh Nguyệt
Trúc hầu hạ nàng và mẫu thân, có chút xót xa không đành lòng đưa cho
mỗi người một cái, lại chọn ra cái lớn nhất cho mẫu thân, còn lại năm cái
đi thẳng vào bụng nàng.
(Đồ tham lam, phải cho editor này nữa chứ khóc‑ing)
Thời khắc tốt đẹp luôn ngắn ngủi như vậy, trong nháy mắt đã tới ngày
cuối cùng của kỳ hạn một tháng, trong một tháng này, hầu như mỗi ngày
Lam Lăng Nguyệt đều dành phần lớn thời gian ở bên Thu Nhược Thủy
và đệ đệ đáng yêu tiểu Hạo nhi, mấy ngày hôm trước nàng trải qua sinh
thần chín tuổi, bởi vì cổ đại không có bánh ngọt, nên nàng đề nghị mẫu
thân làm cho mình một cao hoa quế cực lớn để ăn cho thỏa mãn cơn
thèm.
Trong một tháng này, bởi vì bị Lam Lôi Ngạo lạnh nhạt, Kiều Phi Nhi
cũng bớt phóng túng hơn rất nhiều, cả ngày tìm kiếm danh y khắp nơi
nối gân bó xương cho Lam Ngữ Yên, bất đắc dĩ mỗi ngày đều có đại phu
ra vào Lam phủ, nhưng chỉ lắc đầu không thể cứu vãn, dù rằng Kiều Phi
Nhi hận thấu xương Lam Lăng Nguyệt và Thu Nhược Thủy cũng chỉ có
thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bà hiểu rõ Lam Lôi Ngạo, nếu bản thân lại lỗ
mãng như trước, hậu quả không chỉ đơn giản là chiến tranh lạnh với
mình như vậy, vì thế kế hoạch hiện tại là cứu chữa nữ nhi, mình đã
không thể mang thai, không thể để cho nữ nhi chuyên tâm bồi dưỡng
nhiều năm trở thành phế nhân, thứ hai là lay chuyển tâm Lam Lôi Ngạo
một lần nữa.
Còn Lam Lôi Ngạo hằng đêm ngủ lại thư phòng, gần đây làm ăn có chút
thất bát, hậu viện lại xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, nhìn ba điều quy ước
bị bắt ký trên bàn, Lam Lôi Ngạo tức thì đau đầu, dường như Thu Nhược
Thủy đã hoàn toàn thoát hỏi bàn tay ông, giữa bà và ông chỉ còn cách một
tờ thư hòa ly mỏng manh, ông không cam lòng, Thu Nhược Thủy chỉ có
thể là của ông, chỉ có thể sống là người của ông, chết là ma của ông, mãi
mãi không thể rời khỏi ông. Nghĩ tới những điều này, trong lòng ông âm ỉ
tức giận, nhiều lần muốn bước vào Nguyệt Thanh uyển nhìn bà, lại gặp
phải Trang mẫu thái độ cương quyết đánh đuổi ra như chó rơi xuống
nước, ông không hiểu tại sao Trang mẫu lại có võ công cao cường đến
vậy, bà ta ở bên người Lam Lăng Nguyệt tám năm, vậy mà bản thân chưa
từng phát hiện ra, mấy ngày nay âm thầm sai tùy tùng lén lút kiểm tra
thân thế Trang mẫu nhưng đều không thu hoạch được gì cả, trong sổ sách
chỉ ghi chép bà là một nông phụ.
Người sống trên đời, có đến thì có đi, vào buổi tối trước khi chia lìa, tâm
tình lúc này của Thu Nhược Thủy cũng không đến mức quá tiếc nuối, bởi
vì một tháng này bà rất hạnh phúc, có Nguyệt nhi làm tri kỷ, mỗi cái nhíu
mày mỗi nụ cười của Nguyệt nhi đều khắc ghi trong lòng bà, thời gian
không có Nguyệt nhi bên cạnh, những hồi ức tốt đẹp đó cũng sẽ theo bà,
một tháng qua bà đã cảm nhận được rất nhiều, không có ngươi lừa ta gạt,
chỉ có một nhà ba người đơn giản hạnh phúc qua ngày, bà đã thấy đủ rồi.
“Mẫu thân, con sẽ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, sớm ngày trở về.” Một
tháng qua Lam Lăng Nguyệt vô cùng tham luyến tình mẹ của Thu Nhược
Thủy, hiện tại độc trên người bà cũng đã giải, Kiều di nương và tra nam
cũng không có hành động gì, cuối cùng nàng cũng có thể an tâm.
“Chiếu cố bản thân cho tốt là được rồi, đừng hành động theo cảm tính,
phải cố gắng nghe lời Bách tông chủ, không được ương bướng.” Thu
Nhược Thủy không hề phiền muộn vừa thu dọn đồ vào bọc cho Lam
Lăng Nguyệt, vừa nói không ngừng.
“Đã rõ, mẫu thân, hôm nay người đã nói không dưới mười lăm lần, con
đều đếm hết cho người, con sẽ vâng lời mẫu thân, nghe thầy nói ít, chúng
ta nhanh thu xếp xong bọc hành lý rồi nghỉ ngơi đi, canh năm ngày mai
con sẽ phải đi rồi.” Lam Lăng Nguyệt có chút buồn ngủ, một tháng này
quá an nhàn, khiến nàng trở nên lười biếng.
Thu xếp xong xuôi, Thu Nhược Thủy tự mình làm cao hoa quế bỏ vào
một cái bọc nhỏ khác bên trong thuận tiện cho nữ nhi ngày mai dạy sớm
nếu đói bụng có thể ăn lấp bụng. Tất cả đều chuẩn bị tươm tất, liền đi tới
bên giường.
Vừa tới canh năm ngày hôm sau, kèm theo Bách Diệp tới rất đúng giờ
xuất hiện trên đầu tường Nguyệt Thanh uyển, gào loạn kêu: “Đồ đệ,
đúng giờ vi sư tới đón con đây.”
Đăng bởi | aminlienket1992 |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 6 |