Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Chưa đến giờ ăn trưa, tôi tính đến thư viện ngồi một chút, nhưng thư viện đã chật ních người.

Thôi vậy, tôi hy sinh một chút trốn đến phòng tự học cũng được.

Tôi vô cùng nguyện ý hi sinh thêm 6 ngày nữa cũng được, nếu 6 ngày nữa thư viện cứ chật ních người như vậy thì càng tốt.

Ít nhất là có thể đảm bảo hầu hết những người xung quanh là người bình thường.

Đi vào phòng tự học, tôi tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Tôi không định bắt chuyện với ai, chỉ ngồi yên một chỗ lắng nghe.

Phòng tự học hôm nay khác với hôm qua rất nhiều.

Phòng tự học hôm qua, mọi người đều chia sẻ những thông tin mình biết vô điều kiện với nhau.

Mà hôm nay, bạn muốn có thông tin, thì phải lấy thông tin khác để trao đổi, người không có thông tin sẽ bị cô lập, thậm chí có khi còn bị cung cấp thông tin giả.

Phương thức trao đổi thông tin ở phòng tự học chính là dùng điện thoại để nhắn tin.

Tiếc thật, nếu không dựa vào đôi tai siêu thính này của tôi, ít nhiều gì cũng vớt được một chút thông tin rồi.

“Tôi có thông tin nội bộ về chó, được không?”

Chó?

Chó ở đây đương nhiên là người thấy chó.

Tôi nhìn về phía người nói.

“Được, tôi muốn trao đổi thông tin với cậu”

“Tôi muốn phương pháp xử lý người không bình thường”

“Cái này……”

“Không có thì đi đi, tôi không đổi, thông tin này là tôi liều mạng mới có được. Nếu không phải có người trong ký túc xá của tôi có vấn đề, thông tin này tôi sẽ ngậm trong bụng không bao giờ nói cho người khác.”

Phương pháp xử lý người không bình thường?

Hay lắm, tôi có.

Tôi đi qua nói với người kia: “Người anh em, tin tức của cậu có đáng tin không thế?”

“Chắc chắn là đáng tin cậy hơn cậu” Hắn trợn mắt với tôi.

“Tôi có thông tin cậu muốn”

“Thật không đấy, tôi hỏi khắp nơi cũng không ai biết, cậu đừng gạt tôi, không là tôi sẽ……” Hắn giơ nắm tay với tôi.

Cứ như vậy tôi có được thông tin về chó.

Không thể không nói người anh em này man thật sự.

Cung cấp cho tôi rất nhiều thông tin.

【 Không được nhìn vào mèo, nếu nhìn thấy mèo bạn phải cho mèo ăn, nếu không cho mèo ăn bạn sẽ thấy được chó. 】

【 Người thấy được chó chính là tay sai của hội học sinh. 】

【 Người thấy được chó là người sống. 】

【 Người thấy được chó chỉ cần giúp hội học sinh xử lý 25 người là có thể trở lại bình thường. 】

【 Người thấy được chó sẽ khiến cho hội học sinh xuất hiện vào buổi tối. 】

【 Người thấy được chó mỗi ngày chỉ cần ăn một cái bánh bao nhân thịt. 】

“Mấy thông tin này không dễ có đúng không? Tại sao cậu lại có được?” Tôi giật mình mà nhìn hắn.

“Để tôi kiểm tra xem thông tin của cậu có đáng tin cậy hay không thì tôi mới nói cho cậu được”

Còn che che giấu giấu nữa?

Tôi không hỏi nữa, chỉ chuyển tiếp tin nhắn vào group ký túc xá.

Sau khi xem thông tin về chó, nhóm ký túc xá bỗng trở nên sôi nổi.

Đào Nhiên: Anh Cố, hôm nay anh lấy được nhiều thông tin vãi, trâu bò.

Tiêu Trạch: Thông tin này có đáng tin cậy không? Dù sao anh Tôn cũng không biết chút nào về chó cả.

Tôi: Tao cũng không biết, nhưng mà có còn hơn không.

Tôn Hoa Văn: Để tao xem xét thông tin này thử.

Chu Nghị Cường: Trưa nay ăn cơm chỗ cũ nhá.

Tôi nhìn thời gian, đúng là đã đến giờ ăn trưa rồi.

Lúc tôi tới nhà ăn, Đào Nhiên và Tiêu Trạch đã tới rồi.

“Hôm nay trong giờ học tụi mày có nhìn thấy cái gì không?” Tôi hỏi Đào Nhiên cùng Tiêu Trạch.

Đào Nhiên lắc đầu nói: “Ngày nào cũng thấy mấy thứ như vậy thì gi.ết tao đi cho rồi”

Đến khi tôi bưng khay đồ ăn ngồi xuống bàn rồi, Chu Nghị Cường, Hoàng Bàng cùng Tôn Hoa Văn mới khoan thai tới muộn.

“Có thu hoạch gì không?” Tôi hỏi Tôn Hoa Văn.

Chu Nghị Cường xen mồm nói: “Bảo đảm cho bản thân an toàn là thu hoạch lớn nhất, tao bình thường mày bình thường, cả nhà đều bình thường.”

Thì…. cũng hợp lý đó.

Đang ăn dở, điện thoại tôi đột nhiên vang lên, mở ra, là người đã cung cấp thông tin cho tôi.

Tin nhắn chỉ có năm chữ ngắn gọn: Tôi đã từng là chó.

Hắn đã từng là người thấy được chó?!

Nói cách khác, ngắn ngủi trong vòng một ngày, hắn từ người thấy được chó trở lại thành người bình thường?

Hắn đã giúp hội học sinh xử lý 25 người……

Trong vòng một ngày.

Tên kia, là một kẻ tàn nhẫn.

Vì sống sót mà liều mạng tới vậy.

Tôi đưa điện thoại cho bạn cùng phòng xem, mọi người đều im lặng.

Bây giờ có thể chắc chắn thông tin là chính xác.

“Sau khi trời tối rất nguy hiểm, tụi mày tận lực đừng có ở ngoài vào buổi tối.” Tôn Hoa Văn nói.

【 Sau khi trời tối, bên ngoài rất nguy hiểm. 】

Cơm nước xong, tôi lên lớp học tiết buổi chiều.

Nhưng tiết này, không còn dễ như những tiết trước nữa.

Tôi phát hiện, trong lớp luôn có vài người vô cớ quấy rầy, dụ dỗ người khác phát ra âm thanh.

【 phải giữ im lặng trong lớp học. 】

Bọn họ muốn người khác phải vi phạm quy tắc.

Tôi loáng thoáng cảm giác được, ngày thứ hai so với ngày đầu tiên, sinh tồn trở nên khó khăn hơn hẳn.

Bạn đang đọc Quy tắc 7 ngày trong ngôi trường khép kín của Lưu Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhnguyen0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.