Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hiệp Nói Toạc Móng Heo

Phiên bản Dịch · 3425 chữ

Hoắc Cải cảm thấy những ngày gần đây sống tràn đầy cảm giác làm vợ, cả ngày luẩn quẩn trong căn phòng, ăn cơm, nghỉ ngơi, điều giáo trẻ con.

Bình minh vừa lên, Hoắc Cải dựa vào đầu giường nhìn Vũ Vô Chính mặc áo thắt đai, ánh mắt mê ly: Khỉ, cái cảm giác sau một đêm kích tình, mắt tiễn khách làng chơi khỏi cửa này là thế nào đây?

“Ngươi không ngủ thêm chút à?” Vũ Vô Chính thắt đai xong, quay đầu nhìn Hoắc Cải, trong giọng nói còn mang theo chút uể oải thường có sau khi tỉnh dậy, gợi cảm đến hồ đồ.

Hoắc Cải ngoáy ngoáy tai: Khỉ, cảm giác càng giống hơn!

“Ăn sáng xong chơi một lúc lại ngủ.” Hoắc Cải giọng khàn khàn uể oải đáp.

Tuy rằng trong lòng biết rõ tên này cố ý dậy sớm ăn sáng cùng mình, phần lớn là để không phải nấu cơm không phải rửa bát, nhưng Vũ Vô Chính vẫn rất vô sỉ mà vui mừng.

Vũ Vô Chính vui vẻ đi vào bếp làm cơm sáng, vừa thầm phỉ nhổ bản thân: Vũ Vô Chính ngươi sa đọa rồi!’ vừa nhìn bếp lửa nghĩ ‘Hôm qua tên tiểu tử đó nói thích ăn trứng lòng đào, hôm nay nhất định phải nấu sớm một chút.”

Thứ sinh vật như loài người căn bản đều có một tật xấu thâm căn cố đế, nói dễ nghe thì là càng khó càng yêu, nói khó nghe thì là không có tự trọng. Bỏ ra càng nhiều thì càng để tâm, càng không chịu buông tay, bất luận trên thực tế có đáng hay không, căn bản hắn có muốn hay không. Nợ tiền là đại gia, nợ tình là đại thần, ngươi cung phụng, ngươi liền quỳ mọp, vô tình là trời, hữu tình đều là chó rơm trần ai. (Bụi: xuất phát từ câu 天地不仁、以萬物爲芻狗 trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm)

Đợi Vũ Vô Chính bưng cơm sáng về phòng, Hoắc Cải đã y sam chỉnh tề ngồi bên bàn đợi cho ăn. Một thân bạch y, viền biên màu huyền, giống như đám mây bị nhiễm ô sắc, có chút cảm giác ảm đạm, nghiêm nghị, làm nhạt đi vẻ quyến rũ vốn có của thiếu niên mảnh mai.

Vũ Vô Chính mấy hôm nay bị mấy bộ muôn hồng nghìn tía của Hoắc Cải làm lóa mắt nhất thời có chút không thích ứng, buột miệng hỏi: “Ngươi không lấy may nữa sao, sao hôm nay lại ăn mặc giản dị vậy.”

Lời vừa dứt, không gian liền im ắng. Bởi vì bệnh của Hoắc Cải từ ngày hôm kia đã khỏi hoàn toàn, nhưng hai tên này đều ăn ý mà thản định coi như không thấy điều ấy. Dù sao hai người cùng ngủ chung một phòng cũng được xây dựng trên cơ sở chăm sóc người bệnh, hiện tại cơ sở đã mất, tất nhiên theo lý phải tách ra. Nguyên nhân Hoắc Cải không muốn tách ra, quần chúng nhân dân cơ trí đều biết cả rồi. Còn nguyên nhân Vũ Vô Chính không muốn tách ra ấy à, xem cúc hoa thoải mái không ít trên ngực Hoắc Cải là biết liền.

Đương nhiên, tác dụng của những cuộc hội đàm trên giường hàng đêm không thể không có. Hoắc Cải như sương, ngưng trên lá non, những gì giọt sương đó phản chiếu là một mặt khác của thế giới. Vũ Vô Chính mới bắt đầu gặp được ngọc lộ, vừa đúng vào lúc khao khát đang nồng, sao nỡ buông tay.

“Sao?” Hoắc Cải nhướn nhướn mày, lập tức cảnh giác, tên tiểu tử này không phải là định đuổi người đấy chứ?

“Không có gì.” Vũ Vô Chính không tự nhiên nhìn ra chỗ khác, chuyển đề tài “Ừm… chủ yếu là nếu như ngươi mặc bạch y, dễ khiến Mạch Tử không vui.”

“Tại sao?” Lửa bà tám của Hoắc Cải lập tức cháy “phừng” lên, trong đầu óc đã bắt đầu tưởng tượng ra câu chuyện không thể không nói của Mạch bé con và ông chú quái dị mặc bạch y.

Vũ Vô Chính trầm ngâm một lúc mới nói: “Ta cũng không rõ lắm, nghe anh của Mạch Tử nói là bởi vì lúc nhỏ người hại bọn họ tan cửa nát nhà chính là một người mặc áo gấm trắng, cho nên từ đó Mạch Tử liền cho rằng những người mặc bạch y đều không phải người tốt.”

Hoắc Cải thôi không nghĩ đến kịch bản ‘ Kẻ mặc gấm trắng cưỡng đoạt dân nam, cô nhi quả phụ thê thảm sống qua ngày’ đang diễn một nửa trong đầu, nghi hoặc hỏi: “Anh trai của Mạch Tử? Cũng là người trên núi chúng ta à?”

Vũ Vô Chính trả lời: “Anh trai Mạch Tử chính là Nhị đương gia của trại chúng ta.”

Hoắc Cải nhớ lại một lúc, hỏi: “Nhị đương gia? Mấy vị hôm đó ta gặp sao ta không thấy ai có tướng mạo giống với Mạch Tử nhỉ?”

“Ngày đó ngươi gặp Tam, Tứ, Ngũ đương gia, Nhị đương gia hiện tại đang có việc ở dưới núi.” Trong lúc bất tri bất giác, sự cảnh giác của Vũ Vô Chính đối với Hoắc Cải đã từ tiểu u huyệt tiến hóa thành “hàng” lỏng lẻo.

Hoắc Cải vốn định hỏi tiếp Nhị đương gia rời khỏi bốn người bạn thân các ngươi đi làm chuyện gì? Lời vừa đến môi lại nuốt trở về. Boss này khó khăn lắm mới lọt lưới, nếu như động tác quá mạnh, khiến hắn hoảng sợ chạy mất thì đúng là được một mất mười.

“Ngươi nếm thử trứng hôm nay đi, xem xem sống chín vừa miệng chưa.” Vũ Vô Chính cũng không có ý tiếp tục chủ đề này, hướng chiến hỏa về phía quả trứng vô tội.

“Chỉ có một quả, ngươi không ăn à?” Hoắc Cải nhìn quả trứng đơn độc đứng giữa đĩa làm con lật đật, nghi hoặc.

Vũ Vô Chính đặt trứng bên tay Hoắc Cải: “Trong nhà bếp chỉ chừa lại một quả, tối nay ta lại đi vơ vét một chút.”

Hoắc Cải đôi mắt lưu chuyển, nhếch khóe miệng, sau khi đập tan vỏ trứng, tàn nhẫn ném bỏ, cầm quả trứng trắng nõn mềm mềm đến bên miệng Vũ Vô Chính, mỉm cười xinh đẹp: “Chúng ta mỗi người một nửa.”

Chia sẻ đồ ăn với người khác đối với Vũ Vô Chính mà nói không phải việc gì mới mẻ cho lắm, nhưng lần này bị Hoắc Cải trêu đùa khiến cho sáng dạ, đầu óc lập tức trắng xóa, thần trí vẫn chưa quay trở lại, đã ngoan ngoãn há miệng, cắn một miếng.

Trứng này nấu vừa khéo, lòng trắng kết lại thành một lớp non mềm, lòng đỏ thì dính như mật, Vũ Vô Chính cắn một miếng liền hết nửa quả, lòng đỏ màu đỏ vàng liền tràn ra bên lòng trắng, chảy xuống tay Hoắc Cải, khiến ngọn măng ngọc trắng nõn đó như sứ trắng thiếp vàng.

Bất ngờ gặp phải “việc ngoài ý muốn”, Hoắc Cải khẽ kêu một tiếng, rụt tay lại, qua loa giải quyết nửa quả trứng còn lại, tiếp đó liền mở rộng bàn tay dính lòng đỏ, thè đầu lưỡi phấn nộn, liếm đi.

Vũ Vô Chính ngây người ngồi bên bàn, nhìn môi lưỡi tà ác chơi đùa giữa những ngón tay của Hoắc Cải, đột nhiên cảm thấy yết hầu xiết lại.

Đây chỉ là một trò đơn giản không cần kỹ thuật cao, một trò chơi ác liệt phù hợp với tác phong cẩu huyết của Hoắc Cải, mị hoặc trong im lặng, câu dẫn một cách thuần khiết vô tội. Nam nhân nói cho cùng đều là cầm thú đeo đuổi thịt, điều khác biệt là ở chỗ có người thích ăn chân giò Đông Pha trước, có người lại thích ăn xương sườn muối tiêu. Cho nên Vũ Vô Chính không ngoài dự đoán, cũng nhập cuộc, rơi vào tay giặc.

‘Mẹ kiếp! Tên tiểu tử này lại châm lửa rồi.’ Vũ Vô Chính bi phẫn nhéo đùi, tránh thân thể phản bội lý trí, xảy ra phản ứng nào đó gây mất thuần phong mỹ tục. Nam nhân à, tên của ngươi là manh động.

Vũ Vô Chính hung tợn trừng mắt nhìn Hoắc Cải đang liếm hết sức thong thả chậm rãi: “Chẳng qua chỉ là lòng đỏ mà thôi, ngươi có cần phải thế không, ma đói đầu thai à?”

“Kẻ cười nhạo lòng đỏ (đản hoàng) rồi sẽ có ngày vì lòng đỏ mà khóc đó.” Hoắc Cải lộ ra nụ cười mỉm sâu xa, ngậm cả ngón trỏ vào miệng, chậm rãi mút.

“Vạn Nhận Luân, có phải ngươi có ý với ta không?” Vũ Vô Chính chợt thu lại biểu cảm, nghiêm túc hỏi.

“Phụt…” Hoắc Cải giật mình tới mức suýt chút nữa chọc thẳng ngón tay vào cổ họng.

Vũ Vô Chính, một thanh niên luôn tự cho mình là đúng, xét về ý nghĩa nào đó, tên này cảm tính đến mức khiến người ta sợ hãi, thẳng thắn đến mức khiến người ta phát điên, đặc biệt là khi đối diện với người quen. Nếu như việc ngươi làm khiến hắn không vui hắn lập tức đánh ngươi một trận, nhưng nếu như việc ngươi làm khiến hắn động tình, hắn cũng sẽ không giấu giếm hết lần này đến lần khác. Cho nên, ván này, Hoắc Cải đùa quá lố rồi.

Hoắc Cải cẩn trọng rút ngón tay ra, không thể tin nổi nhìn Vũ Vô Chính: “Ngươi nói cái gì?”

Vũ Vô Chính không chút áp lực nhắc lại lần nữa: “Ta hỏi, có phải ngươi có ý với ta không?”

“Sao lại hỏi vậy?” Biểu cảm của Hoắc Cải đã triệt để nứt ra.

Sinh vật hệ bản năng là hết sức bá đạo, trực tiếp, thành thực, cho nên Vũ Vô Chính không chút do dự hỏi: “Nếu không ngươi cứ câu dẫn ta suốt làm cái gì?”

Hoắc Cải một ngụm máu lập tức từ tim phụt ra, nôn ra không được nuốt vào không xong, nghẹn uất sống không bằng chết: Câu dẫn cái đầu ngươi! Ngươi con mẹ nó nhất định phải dùng cái từ dung tục đến thế để hình dung kỹ thuật thúc đẩy sự phát triển tình cảm vĩ đại của ta sao?

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử câu dẫn ngươi?” Hoắc Cải vịt chết còn cứng mỏ.

“Cả hai con mắt, ta giả vờ không nhìn thấy, không có nghĩa ta thực sự nhìn không hiểu.” Vũ Vô Chính thật thà cười cười, lộ ra hàm răng trắng lóa mắt.

‘Vũ Vô Chính, ngươi được lắm! Ngươi thực không hổ là boss qua cửa, chắc hẳn ngươi đã quan sát cả buổi chỉ đợi đến lúc hạ màn liền cho diễn viên một gậy!’ Hoắc Cải rất bực, chỉ hận không thể cho tên xấu bụng trước mắt một cái tát đơ người.

Vũ Vô Chính không kiên nhẫn nói: “Dứt khoát chút đi, thích thì nói là thích, không thích thì nói không thích, mím môi giả vờ thẹn thùng cái gì!”

Hoắc Cải vỗ bàn đứng lên: “Ngươi con mẹ nó đang bức cung đấy à?”

Vũ Vô Chính ấn Hoắc Cải ngồi trở về ghế: “Cũng không phải, ta chỉ muốn hỏi cho rõ thôi, nếu như ngươi cũng có ý với ta, hai ta dứt khoát ở bên nhau luôn đi.”

Biểu cảm của Hoắc Cải vặn vẹo một cách khó diễn tả: “Ngươi đây là đang tỏ tình à?”

Vũ Vô Chính vô tội chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ không phải?”

Hoắc Cải dùng mắt khinh bỉ tên này một lượt: Cho dù mức độ hảo cảm của ta đối với ngươi đã đủ, ngươi cũng không thể mới sáng ra đã chà đạp nhân tâm thế chứ! Với kỹ thuật tỏ tình thiên nộ nhân oán này của ngươi, tiểu thụ tên nào tên nấy cũng chạy hết! Tuyệt đối là vậy!

“Thế nhưng, ngươi là nam, ta cũng là nam. Hai người đàn ông ở bên nhau, có phải là…” Hoắc Cải “thẹn thùng” một lúc lâu, cuối cùng chọn ra được một câu nói khá thực tế trong một trăm câu hỏi đáp đam mỹ kinh điển.

Vũ Vô Chính dùng mắt khinh bỉ tên này một lượt: “Quyển xuân cung ngươi mang theo người còn toàn là nam, đừng giả bộ chuyện này hiếm lạ nữa có được không?”

Hoắc Cải không được như ý, sụp xuống: Ta còn đang thắc mắc tên tiểu tử này sao một chút cũng không cố kỵ vết xe đổ Đông Phương Vị Minh, thì ra tên khốn này từ lâu đã thông qua bức tranh xuân cung đó mà nhận định lão tử là cong rồi.

Hoắc Cải kiên cường lần nữa từ địa ngục bò trở lại nhân gian, ổn định tâm thần nói: “Ta đúng là có ý với ngươi, cho nên ta không nhịn được trêu chọc ngươi. Nhưng ta hiện tại không có ý ở cùng ngươi. Bởi vì ta không biết ngươi nghĩ thế nào về ta, là thèm muốn tư sắc hay là thực tâm yêu mến.”

Vũ Vô Chính vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Hoắc Cải: “Không sao, ta biết con người ngươi thận trọng y như con rùa. Kỳ thực ta cũng không rõ lắm bản thân rốt cuộc nghĩ gì, ta chỉ biết, lúc không nhìn thấy ngươi ta sẽ lo lắng cho ngươi, lúc nhìn thấy ngươi ta muốn chăm sóc ngươi, muốn đứng trước mặt ngươi bảo vệ ngươi cả đời, muốn ở bên cạnh ngươi ngủ cùng ngươi cả đời… Vạn Nhận Luân, ngươi lấy giấy bút ra làm gì?”

Hoắc Cải múa bút như bay: Cái cách tỏ tình vừa lưu manh vừa nợ đòn này… thực sự là tài liệu tiểu thuyết hiếm có!

Hoắc Cải trên miệng ứng phó: “Ghi lại, xem xem ngươi có làm được hết những gì ngươi nói không, lo lắng cho ta, chăm sóc ta, bảo vệ ta… cái cuối cùng xin thản định coi như không thấy đi.”

Vũ Vô Chính vươn tay nắm lấy tay của Hoắc Cải, không để y ghi tiếp, thấp giọng nói: “Điều ta nói là những gì ta muốn làm, trên thực tế, ta không nhất định thực sự làm được hết.”

Hoắc Cải khóe miệng co giật: Giỏi lắm, Vũ Vô Chính, ngươi lần nữa thành công refresh mức tệ hại nhất trong tỏ tình của mình rồi. Ngươi không biết rằng tất cả các mối tình đều bắt đầu từ những kỳ vọng không thực tế sao?

Vũ Vô Chính hứng lấy ánh mắt tuyệt vọng của Hoắc Cải, thản định nói: “Dù sao ta hiện tại đã xác định là ngươi rồi, ngươi nếu như nghĩ thông rồi thì nói với ta, chúng ta ở cùng nhau. Nếu như ngươi nghĩ không thông, cũng nói với ta, ta giúp ngươi nghĩ thông.”

Hoắc Cải nước mắt giàn giụa: “Ngài đúng không hổ là phường trộm cướp.”

“Không dám nhận.” Vũ Vô Chính khiêm nhường mỉm cười.

Hoắc Cải ăn không thấy vị, giải quyết xong bữa sáng, Vũ Vô Chính chủ động đi rửa bát.

Đi đến cửa, Vũ Vô Chính nói: “Ngươi tốt hơn hãy thay quần áo đi, ta thấy bộ nho sam màu xanh của ngươi khá được.”

“Ờ.” Sau lưng truyền đến tiếng nói uể oải của Hoắc Cải. Gặp phải cái loại công ra bài không theo quy tắc, Hoắc Cải là một đứa trẻ ngoan ra bài theo quy tắc, áp lực thực sự rất lớn.

Một tiếng sau, Hoắc Cải đang ngồi bên bàn chấm nước trà phân tích tình hình địch, Vũ Vô Chính đột nhiên đi vào.

Hoắc Cải nhanh chóng hủy thi diệt tích vết nước trên bàn, căng thẳng hỏi: “Sao ngươi lại quay lại?”

“Đi theo ta.” Vũ Vô Chính cười hết sức sâu xa.

Hoắc Cải gật gật đầu, không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo sau Vũ Vô Chính.

“Đến rồi.” Vũ Vô Chính đột nhiên nói.

Hoắc Cải ngẩng đầu, đù má!

Chỉ thấy bên ngoài phòng đứng đầy người, mấy vị đương gia đứng đầu, trên mặt mang theo nụ cười sâu xa.

Một ngàn con “thảo nê mã” chạy rầm rập trong lòng Hoắc Cải, Hoắc Cải run lẩy bẩy trong tiết tấu lao nhanh của “thảo nê mã”, đây là muốn xét xử trước quần chúng sao? (Bụi: Thảo nê mã 草泥马, đọc lái đi của câu chửi bậy, cũng như “đù má”, tác giả chơi chữ.)

Hoắc Cải còn đang hồn vía lên mây thì Vũ Vô Chính đã giơ tay ra, kéo Hoắc Cải vào trong lòng, rõng rạc nói:

“Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Vạn Nhận Luân, là người lão đại của mọi người nhìn trúng. So về võ, ta một ngón tay ấn chết y, so về văn, y một cây bút đè chết ta. Tuy rằng mỹ nhân này ta hiện tại vẫn chưa chiếm được, nhưng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Đến khi chiếm được, ta sẽ mời mọi người uống rượu, cho nên các ngươi không được phép khiến lão đại của các ngươi sụp đài, ví dụ như gây chuyện sau lưng, hay câu dẫn trước mặt, ta bắt được ai là giết chết người đó.”

Quần chúng phía dưới rầm rầm hô vâng, còn có người nhiều chuyện trước mặt gọi hẳn tẩu tử, bị đạn chỉ thần thông của Vũ Vô Chính bắn cho kêu lên oai oái.

Vũ Vô Chính cố ý nghiêm sắc mặt nói: “Không được kêu lung tung, vị này cho dù có vẻ ngoài xinh đẹp đến đâu thì cũng là một trang nam tử, còn là một trang nam tử có học, nếu như y giận ta rồi, các ngươi phải đền cho ta một người vợ tài sắc vẹn toàn đấy?! Còn nữa, đám trẻ nhỏ trại chúng ta không phải cả ngày chỉ chạy lung tung, không có gì làm hay sao? Bắt đầu từ hôm nay, bọn trẻ có thầy dạy rồi, vị này là một tú tài đích thực, nếu không phải ta… Ừm hừm, lúc này y chắc hẳn đã thành tiến sĩ rồi. Các ngươi đừng khiến cho tú tài ta khó khăn lắm mới lừa được chạy mất đấy.”

Trong lúc Vũ Vô Chính nói, mắt những người phía dưới nhìn Hoắc Cải đã hết nét khinh miệt và cười nhạo, mà thay vào đó là hiếu kỳ và kỳ vọng.

Trái tim Hoắc Cải thì lại càng trụy càng trầm, Vũ Vô Chính thủ đoạn lắm, sau những lời bộc bạch này của hắn, những lời đồn đại mấy ngày trước không đánh mà tự tan. Hơn nữa còn sắp xếp cho mình đi dạy trẻ, một là cho mình đất dung thân trên sơn trại, hai cũng cắt đứt khả năng mình tiếp cận với đầu não của sơn trại. Còn có ám thị khi hại công danh của mình, vừa nâng cao thân phận của mình, cũng nhắc nhở quần chúng sơn trại, mình có khả năng không tự nguyện lên núi, ngoài tôn trọng ra còn phải phòng bị.

Hoắc Cải ôn nhu giơ tay lên, đặt lên cánh tay của Vũ Vô Chính, bóp mạnh. Tình cảm đã đầy, tín nhiệm khô kiệt, đợi đến lúc sóng gió khắp núi, boss Vũ, ngươi hãy chờ xem thủ đoạn của ta đi!

Tác giả: Trong truyện lúc viết đến lòng đỏ (đản hoàng) vẫn luôn có cảm giác rất vi diệu…

Vũ Vô Chính là trẻ ngoan a, ta thực không nỡ ra tay, ai ai ai (Hoắc Cải máu chảy giàn giụa bay qua, cho nên chị ra tay với tôi hả?)

Đúng rồi, đại ca vẫn còn trong ngục, mọi người xin hãy bình tĩnh đừng sốt ruột, hắn không chết được đâu. Vũ Vô Chính đánh xong rồi ta sẽ dẫn đội quân công chơi loạn chiến, thuận tiện cứu Vạn Tư Tề ra.

Bụi: Xem ra boss Vũ cũng không dễ xơi chút nào.

Bạn đang đọc Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba! của Nê Đản Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.