Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nương tử, chúng ta động phòng đi

Phiên bản Dịch · 1815 chữ

“Nương tử, chúng ta động phòng đi.”

Anh trai trước mắt toàn thân mặc áo cưới màu đỏ, thân hình cao dài, vai rộng eo thon, làn da trắng nõn, trên mặt ngũ quan tuấn mỹ, mỗi cái giống như được tinh tế điêu khắc, hoàn mỹ đến nỗi không tìm ra một chút khuyết điểm.

Đối mặt với người tuyệt mỹ như thế, tôi trong lòng lại chỉ cảm thấy run sợ.

Thế là thế nào?

Vì sao dường như là đang ở trong hỉ đường thời cổ đại kết hôn?

Động phòng?

Động phòng cái quái gì?

Tôi căn bản không quen biết anh ta!

Tôi sợ hãi đến muốn lui về phía sau, thế nhưng thân thể dường như bị một lực lượng vô hình giam cầm, không thể động đậy.

Lúc này, mỹ nam vô song mặc bộ hỉ bào đỏ kia nhếch miệng cười nhẹ.

“Được! Đêm xuân một khác đáng ngàn vàng, nương tuử, chúng ta đừng lãng phí.”

Âm thanh trầm thấp, dễ nghe vang lên bên tai. Trước mắt tôi cảnh tượng đột nhiên trở lên mơ hồ, cả người rơi vào một mảnh bóng tối.

Lạnh!

Vô cùng lạnh lẽ.

Toàn thân lạnh buốt giống như là rơi vào trong hầm băng.

Mơ mơ màng màng một thời gian, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh lạnh lẽo âm âm.

“Người nhà họ Dung đang muốn đùa cợt với ta hay sao? Thế mà tìm một đứa oắt con đến đây?”

Thanh âm kia trầm thấp dễ nghe, trong giọng nói rõ ràng không vui.

Ai?

Là ai nói chuyện ở bên cạnh tai tôi?

Tôi giãy giụa muốn mở to mắt nhưng thân thể giống như không phải của mình, không theo ý của mình, không thể động đậy.

“Bộ dáng xem ra tuy không phải là tốt nhất nhưng miễn cưỡng vẫn còn tạm chấp nhận được, chỉ là không biết hương vị như thế nào.”

Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, trong giọng nói nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm, tôi không kịp tinh tế mà đi suy nghĩ ý tứ của lời nói này, trên môi đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Cảm giác kia giống như là thạch trái cây lạnh lẽo trong tủ lạnh.

Tôi nhịn không được, hơi hé miệng muốn thử nếm mùi vị của món thạch trái cây này. Không ngờ miệng của tôi theo suy nghĩ há mồm, một thứ đồ vật lạnh lạnh nhè nhẹ đột ngột xâm nhập răng môi của tôi.

Thứ lạnh lẽo kia thực sự linh hoạt, nhẹ nhàng xẹt qua đầu lưỡi. Tôi tuy rằng đang ở trong giấc ngủ nhưng lại không chịu nổi kích thích như vâỵ cả người hơi hơi run rẩy lên.

Dường như phản ứng của tôi đã chọc cười đối phương, một tiếng cuời khẽ truyền đến bên tai của tôi.

“Thật là nhạy cảm.”

Bỗng dưng, tôi cảm thấy bên hông mình cũng lành lạnh. Cảm giác như là có một bàn tay. Tuy lúc này còn đang ở trong mơ nhưng tôi cũng biết chuyện này không hề thích hợp. Thế là tôi cố gắng giãy giụa một chút, không nghĩ rằng cái tay bên hông kia vô cùng bá đạo, thấy tôi giãy giụa lại càng dùng lực để chế trụ tôi.

Ngay lập tức tôi không thể động đậy nữa. Tiếp theo, cái tay kia tiếp tục ở trên người tôi sờ loạn, làm càn. Cùng lúc đó là cảm giác môi răng tiếp xúc ban nãy không hề mất đi mà càng thấy rõ bị thâm nhập và chiếm đoạt lấy từng tấc trong khoang miệng. Không biết qua bao lâu cái cảm xúc kia rốt cuộc đã kết thúc. Tôi thở hồng hộc như hết sức, cảm giác được hương vị lạnh băng tiếp tục rơi trên tôi, âm thanh trầm thấp lại tiếp tục vang lên.

“Chờ xử lý xong sự việc của Dung gia, sẽ quay lại tính sổ với em.”

Dứt lời, khí tức lạnh lẽo trên người tôi nhanh chóng biến mất.

“A!”

Tôi hét lên một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên. Ánh đèn trắng sáng đến chói mù luôn mắt, trước mắt tôi không ngờ là ký túc xá quen thuộc.

“Thiên Anh, cậu làm sao thế?:

Bên tai tôi vang lên tiếng hỏi han quan tâm thân thuộc, tôi quay đầu lại lập tức đã thấy La Hàm – bạn cùng phòng vẻ mặt đang lo lắng nhìn tôi. Tôi sửng sốt vài giây sau đó mới kịp phải ứng lại.

Hóa ra chỉ là nằm mơ…

Không chỉ là mơ thấy cùng một soái ca hoàn hảo vô khuyết kết hôn còn mơ thấy tình cảnh không dành cho thiếu nhi loại này.

Thiên Anh ơi là Thiên Anh, ngươi có phải mơ tưởng đàn ông đến phát điên rồi không? Tôi tự dằn mặt lại chính bản thân mình, ngẩng đầu nhìn La Hàm cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là mơ thấy ác mộng, đã làm cậu sợ sao?”

La Hàm gật gật đầu không có nghi ngờ gì.

Tôi xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng mà không ngờ vừa mới đứng lên thiếu chút nữa đã nhã bổ nhào xuống nền đất. Từ hai chân nhanh chóng truyền đến cảm giác đau nhức, đau đến mức khiến tôi không thể đứng dậy, ngã ngồi trên giương. Tôi thất thần. Tôi đây là bị làm sao vậy?

Không phải là một giấc mơ thôi sao? Chẳng lẽ loại chuyện xấu hổ phát sinh trong mơ kia thì bên ngoài hiện thực cũng sẽ đau?

Làm sao có thể?

Tôi cắn răng đắp lên chăn bông, nhưng chăn bông vừa mới xốc lên thì tôi đã ngây dại. Bên trên ga trải giường màu xanh lam lại có một giọt máu màu đỏ.

“Tới ngày đèn đỏ?” La Hàm cũng thấy vết máu, thuận miệng hỏi một câu.

Tôi giật mình tại chỗ không trả lời câu hỏi. Tôi vừa mới hết mấy ngày hôm trước như thế nào đột nhiên lại tới rồi? Còn có giữa hai chân cảm giác đau đớn…

Tôi căn bản không kịp tiếp thu khiếp sợ trong đầu mình, tiếng La Hàm lại vang lên: “Thiên Anh, cậu nhanh lên, tiết sau là của Tưởng nữ ma đầu, đến trễ chính là muốn ăn đủ.”

Tôi lập tức tỉnh táo lại.

“Cái gì? Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“8 giờ rưỡi rồi”

“Mẹ!”

Tôi lập tức không rảnh lo nghĩ nhiều như thế nữa, nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, đeo cặp xách cùng La Hàm chạy đến khu dạy học.

Vừa tới đến phía dưới khu dạy học, tôi cùng La Hàm đã thấy có rất nhiều người tập trung ở đây giống như đang vây xem cái gì đó khiến cho cửa vào khu dạy học chật như nêm cối.

“Sao lại thế này? Mọi người đều không đi học à?” Tôi cùng La Hàm hai đữa đã sắp trễ học lại vướng đám đông trong lòng không khỏi oán giận bực tức.

“Thiên Anh! La Hàm!”

Trong đám người ở phía trước bỗng nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên thấy đúng là một bạn học cùng phòng khác – Chu Hiếu Mẫn đang cố gắng xuyên qua đám người hướng chúng tôi đi tới.

Hiếu Mẫn thật vất vả mới có thể đến trước mặt chúng tôi, tôi bỗng phát hiện ra sắc mặt cô ấy đã trắng bệch như tờ giấy trắng rồi.

“Hiếu Mẫn, phía trước đã xảy ra chuyện gì?”

Hiếu Mẫn ô lên một tiếng rồi khóc.

“Trâu Hành… Trâu Hành nhảy lầu tự sát!”

Trong đầu tôi oanh một tiếng, trống rỗng.

Chúng tôi ba người liều mạng đi tới trong đám đông, phía sức của chín trâu hai hổ rốt cuộc mới đến được phía trước nhất của đám người. Chỉ thấy dưới đất bằng trước khu dạy học là một mảng vũng máu, trong vũng máu nằm là một thi thể nữ. Cô ấy mặc váy liền màu trắng, miễn cưỡng có thể còn phân biệt ra khuân mặt thanh tú khi còn sống.

Sắc mặt tôi trắng nhợt. Thật sự là Trâu Hành, là một bạn khác cùng chung phòng kí túc xá với chúng tôi. Bốn phía học sinh thấy thi thể Trâu Hành đều kêu lên sợ hãi liên tục, các bạn nữ nhát gan thậm chí còn khóc ra tiếng.

Không thể không nói, Trâu Hành chết thật sự rất thảm thiết. Xương cốt toàn bộ đều đã tách ra, trường kỉ sụp đổ mà quỳ rạp trên mặt đất nhìn vô cùng vặn vẹo, trong mắt rơi ra khỏi một bên. Cảnh sát rất nhanh đã tới, đám người vây xem bị lùa ra, hóa cũng bị mở ra, tôi, Hiếu Mẫn và La Hàm mơ mơ hồ hồ về đến ký túc xá.

Phòng ngủ ấm áp ngày thường hôm nay vì thiếu mất một người mà cảm thấy trở lên âm âm trầm trầm. La Hàm cùng Hiểu Mẫn quá sợ hãi mà ngày mai lại không có tiết học sáng nên hai đứa chuẩn bị về nhà.

“Thiếu Anh, mày không về nhà à?” Xem tôi vẫn không nhúc nhích mà ngồi bên giường, Hiếu Mẫn không nhịn được hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Mày bạo gan thật.” Nó than thở.

Tôi cười khổ. Tôi làm gì có to gan bạo mật, chẳng qua là không nghĩ tới việc về nhà mà thôi. Quan hệ của La Hàm và tôi vô cùng thân mật, biết tôi khó xử, nói: “Thiếu Anh, màu đừng lo, hai đứa tao trở về một đêm ngày mai sẽ quay lại.”

Tôi gật gật đầu.

---

Ban đêm, một mình tôi nằm ở trên giường, trằn trọc khó ngủ. Qua đã lâu tôi cũng thật vất vả mới có cảm giác buồn ngủ nhưng mơ mơ màng màng bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.

Thịch thịch thich

Tôi giật mình từ trên giường nhổm dậy sau đó nhanh chóng cầm lấy di động, nhìn thời gian vừa đúng 12 giờ đêm. Trong lòng tim đập thình thịch, lông tơ dựng khắp người. Khuya khoắt thế này ai sẽ đến gõ cửa nửa đêm? Chẳng lẽ là ảo giác của tôi ư?

Thịch thịch thịch

Lúc này bên ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa theo quy luật. Lần này tôi đã xác định không phải là ảo giác.

“Ai ở bên ngoài?” Tôi đánh bạo mở miệng, âm thanh vang lên có chút run rẩy. Bên ngoài an tĩnh một lát, sau đó ngoài cửa vang lên một âm thanh quen thuộc.

“Thiếu Anh, là tao, Trâu Hành.”

Bạn đang đọc Quỷ phu bá đạo đừng theo tôi của Hứa Noãn Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.