Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 1547 chữ

Trải qua 6 tháng khởi động với phiên bản X.02, công ty đã mở rộng mô hình và phát triển mạng lưới truyền thông rất rộng rãi, ngày càng được sự tính nhiệm của khách hàng. Lưu lượng hoạt động được tăng cường hơn trước, các thành viên quản lý bắt đầu được bổ nhiệm điều hành những phần hợp đồng riêng biệt chứ không cần đồng nhất chung quy như trước đây nữa. Hiển nhiên, cuộc đua tranh sẽ càng quyết liệt hơn bởi nếu ai nhanh nhạy, có tay nghề thì sẽ hoàn thành sớm hợp đồng để tiếp tục nhận phần mới. Việc hợp đồng đó mang tính chất như thế nào, dễ hay khó, có nhiều tài liệu quan trọng để tham khảo hay không thì còn tùy thuộc vào sếp Tổng quyết định bổ nhiệm.

Từ khi tách riêng ra mỗi người một phòng, Nguyên và Huy ít khi nói chuyện tiếp xúc với nhau hơn, việc ai nấy làm nên không có thời gian trò chuyện tâm sự nhiều như trước, thỉnh thoảng gặp nhau lúc họp hay nghỉ trưa thì chào hỏi vài câu rồi thôi. Không hiểu sao dạo này Nguyên thấy Huy bận rộn hơn trước, có khi còn ở lại làm ca tối nữa. Nhưng Nguyên cũng không bận tâm nhiều, vì Nguyên vẫn xem Huy như người anh em tốt, không nghĩ đến chuyện tranh giành hay đố kỵ gì cậu ấy cả.

Hôm nay vì phần hợp đồng bên Nguyên hoàn thành sớm nên cậu được về trước nửa tiếng đồng hồ, thật ra thì vẫn còn một hợp đồng nữa nhưng sếp Tổng đã giao cho Huy xử lý. Khỏe thôi, Nguyên vô tư đi về. Trên đường đi ngang qua công viên 23/09, Nguyên thấy có một cô gái đang đi bộ nhìn khá quen, cậu chạy chầm chậm sát lại gần nhìn, ra đó là Trinh – cô gái anh đã đụng phải khi ở hành lang trụ sở mạng nhiều tháng trước.

- Cô là Trinh phải không?

- Ơ, dạ phải. Anh là…?

- Cũng lâu rồi không gặp, tôi là Nguyên mấy tháng trước đã gặp cô ở FPT trong ngày đầu tiên cô đi làm đó!

- À, em nhớ rồi. Chào anh ạ! Vì lúc đó không xin số của anh nên không có dịp nào gặp để cám ơn.

- Có gì đâu, mà sao cô lại đi bộ thế này?

- Dạ, hôm nay em được về sớm, nhỏ bạn mỗi chiều vẫn cho em quá giang chưa về nên phải đi một mình.

- Sao không đón xe buýt? Đi bộ thế này nắng nóng mệt lắm!

- Hi, từ chỗ làm đến trạm xe buýt cũng xa. Với lại chuyến xe cũng không thuận đường về nhà em nên…

- Thôi vậy cô lên xe đi tôi đưa về, nhà cô ở đâu?

- Dạ thôi không cần đâu, phiền anh lắm!

- Đừng có ngại, ai lại để con gái đi bộ giữa trời nắng nóng như vầy mà bỏ đi được chứ! Huống chi lại là người có quen biết.

- Vậy cám ơn anh nhiều nha! Nhưng em không có nón bảo hiểm.

- Ờ ha! Nhưng không sao đâu, tui là cháu công an mà. Cứ chạy vô tư!!! Hehe…

- Thật không anh? Nhưng có thật là không sao chứ ạ?

- Hahaha, nói giỡn thôi, ngây thơ ghê! Tui có đem nón dự phòng trong cốp xe đây.

- Ủa, sao anh biết sẽ có người quá giang mà đem theo?

- Tui đâu phải thầy bói đâu mà đoán biết được! Tại thằng bạn gần nhà nó cũng hay quá giang tui rồi gởi nón lúc nào cần thì nó mới lấy.

- Thế ạ…

Nguyên đưa nón cho Trinh rồi chở cô về nhà. Thấy nhà Trinh khá thuận đường về chung cư nơi Nguyên ở nên cậu có ý muốn nếu mỗi ngày về cùng giờ thì sẽ cho cô quá giang luôn cho tiện, vì phần nữa chỗ làm của hai đứa cũng gần nhau. Tất nhiên, Trinh cũng lại thẹn thùng từ chối vì ngại, làm phiền anh quá nhiều mà vẫn chưa đền đáp gì được, nhưng Nguyên vẫn quả quyết thuyết phục rằng được chở người đẹp về mỗi ngày đã là diễm phúc rồi nên chẳng cần trả công gì đâu. Trinh sợ bạn gái Nguyên hiểu lầm thì Nguyên cười lớn rồi nói cậu chàng xấu trai vầy nên đâu cô nào thèm quen. Cô cười khúc khích khen anh hài hước dí dỏm, suốt đoạn đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Trinh cảm thấy có chút cảm xúc gì đó rất đặc biệt đối với Nguyên, anh luôn tạo cảm giác cho người đối diện sự thoải mái, yên ả, thư thái và sảng khoái, như trút hết được mọi buồn phiền mệt mỏi trong cả một ngày. Về phần Nguyên, với cá tính mạnh nhưng hướng nội, ít tâm sự và cởi mở chuyện riêng nhiều, nhưng không hiểu sao anh lại tâm sự và nói rất nhiều chuyện với Trinh. Có thể vì Trinh là mẫu con gái hiền lành, dịu dàng lại biết chịu khó chứ không đỏng đảnh hay chanh chua như những cô gái hiện đại bây giờ, lúc nào cũng cho mình là trung tâm của vũ trụ và cố gắng chưng diện làm sao để khiến ai cũng phải ngoái cổ nhìn.

Kể từ đó, mỗi ngày khi hết giờ làm, Nguyên đều tranh thủ ra sớm rồi đến chỗ hẹn rướt "công chúa" về gia cư. Trinh và Nguyên ngày càng trở nên thân thiết, tình cảm lớn dần, anh chàng thì hài hước vui tính, cô nàng lại dịu dàng và duyên dáng nên luôn tạo không gian đầy ắp tiếng cười khi ở bên nhau. Nguyên cảm thấy cuộc sống mình như được tô thêm một sắc hồng thật ấm áp và dịu ngọt, cậu thầm hiểu ra hạnh phúc và đích đến đôi khi không phải chỉ là sự đua tranh để giành lấy những thứ lớn lao trong danh vọng, mà còn ở những điều thật giản dị đơn sơ, những thứ có thể khiến ta cảm thấy vui cười và mãn nguyện, đó gọi là tình yêu chăng???

Nhưng những điều đó có lẽ còn xa vời tầm với của Nguyên, ít nhất là lúc này. Mãi mê với cuộc sống bình dị không toan tính đua tranh, cậu đã không biết rằng vị trí của mình trong công ty đã không còn được ưu tiên như trước. Trong buổi tổng duyệt hồ sơ bổ nhiệm để chuẩn bị tiến hành nâng cấp phiên bản cấp cao X.03 với tính năng vượt trội hơn trước. Với phiên bản này, nguồn nhân lực không cần phải tốn hao như phần cũ mà chỉ cần số thành viên chủ chốt nhất định, có chuyên môn cao để độc lập hoàn tất rồi kết nạp lại là xong. Sếp Tổng họp bàn 3 thành viên quản lý điều hành và phân bổ như sau:

- Tôi sẽ phân chủ đề theo hợp đồng chuyển nhượng của khách hàng. Theo đó tổng cộng có 145 chuyên đề, cậu Bình sẽ tiếp quản 65 bản, Huy 55 và Nguyên 45.

Hiển nhiên, Nguyên rất đỗi kinh ngạc và lên tiếng ngay lập tức:

- Thưa sếp, sao bảng phân công chuyên đề lại có sự chênh lệch nhau thế ạ?

- À, tại vì mỗi phòng có những tính năng độc lập nên cứ phân bố theo tự nhiên, chuyên đề nào thuộc phân quyền phòng nào thì trưởng phòng đó tiếp quản thôi!

- Nhưng cậu Huy chỉ vừa bổ nhiệm công việc này chưa lâu, cháu e cậu ấy chưa đủ sức…

Nguyên chưa nói hết câu thì Huy đã chen ngay vào với giọng nói đầy tự tin và vẻ mặt cực kỳ hí hửng:

- Dạ không sao đâu thưa sếp. Cháu cũng đã quen và nắm bắt được công việc này rồi, cháu sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhiệm vụ ạ!

- Tốt lắm! Vậy mọi người cứ thế mà tiến hành đi nhá. Phiên bản mới này có thành công rực rỡ hơn phiên bản cũ hay không phụ thuộc vào 3 cậu cả đấy!

- Vâng, thưa sếp! – Cả 3 đồng thanh.

Dù mọi chuyện đã rồi, nhưng Nguyên vẫn thấy rất ấm ức, vì xem qua bản thống kê thì cho thấy trong phần chuyên đề của Huy có đến hơn 10 phần thuộc thế mạnh của cậu, thế mà sếp Tổng lại giao hết cả cho Huy. Đi về phòng, Huy lên tiếng chào Nguyên và bảo hãy cùng nhau cố gắng. Vẫn nụ cười và ánh mắt hiền lành chân chất ấy, nhưng Nguyên lại cảm nhận tự sâu trong đó một cái gì đó như là trêu tức châm chọc, như muốn “thay lời muốn nói” rằng Nguyên đã thua, đã bị cậu ta vượt mặt rồi. Từ đó, hai chàng trai đã không còn thân thiết với nhau như xưa nữa, và cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc Quy Luật Sống Còn của Yun Le
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.