Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 - Chương 6: Kết thúc và khởi đầu

Phiên bản Dịch · 1449 chữ

Ma quỷ bốn phía chạy tán loạn, hệt như Vương Hủ là một kẻ cực gian cực ác trên thế gian, có thể khiến bọn chúng hồn phi phách tán bất cứ lúc nào.

Linh hồn màu xám như cõi hỗn độn, mái tóc tán loạn giống tâm trạng của hắn, còn đôi mắt màu đỏ dường như có thể hiểu rõ mọi sinh linh trên cõi đời. Giờ khắc trước mắt, có lẽ Vương Hủ đã bị linh hồn thời thơ ấu của mình chiếm giữ thân thể. Phải biết rằng cái kiểu trạng thái “không chiến đấu một mình” của hắn là vô địch!

Vương Hủ nhìn hàng trăm hồn ma xung quanh bằng ánh mắt lạnh lẽo, sau đó vung tay lên, một loạt hóa thành tro bụi. Thấy thế, khóe miệng hắn nở một cười thật lạnh rồi tiếp tục gặt hái số còn lại, khiến chúng hồn phi phách tán cho bằng hết. Song, chính bản thân Vương Hủ lại chẳng hề biết chuyện mình đang làm đáng sợ đến mức nào. Ngay cả Miêu Gia cũng không dám tiêu diệt nhiều linh hồn như vậy trong thời gian ngắn, vì nó có thể phá hỏng sự cân đối nào đó trong thiên địa, rất có thể sẽ dẫn đến một hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, Vương Hủ phát hiện mình có thể hiểu được quyển Phục Ma Thiên do Quỷ Cốc Tử để lại. Nói vậy là để chứng tỏ hắn không những đọc được, mà còn lý giải được ý nghĩa ở bên trong. Có điều Vương Hủ không muốn biết trên đó viết cái gì nữa, thay vào đó cố gắng hết sức tiếp thu tri thức của Phục Ma Thiên.

Nhưng hắn không hề chú ý tới một chuyện, đó là màu đỏ trong đôi mắt mình đã nhạt dần đi kể từ khi Phục Ma Thiên xoay quanh người. Hắn lại trở thành Vương Hủ “trạch nam”.

Vương Hủ bỗng cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề. Thứ cảm giác này... như có thứ gì đó đang đến gần!

Một con quái vật to xấp xỉ một chiếc ô tô nhào ra từ một con hẻm rồi lao đến trước mặt nữ quỷ xấu xí! Nữ quỷ nọ hết sức sợ hãi nhưng không chạy kịp nữa rồi. Chỉ thấy móng vuốt của con thứ tạo nên một hố sâu nửa mét trên mặt đường. Nó đè nữ quỷ dưới lòng bàn tay, xé ra rồi nuốt vào trong miệng. Mặc kệ nữ quỷ kêu gào thê thảm, nó chẳng hề tỏ ra một chút cảm thông nào.

Sơn Hải Kinh ghi lại: Tranh là loài thú lạ có hình dáng như báo đỏ, năm đuôi một sừng, âm độc như đá.

Không đợi Vương Hủ phản ứng, nữ quỷ từng khiến hắn chịu nhiều đau khổ đã trở thành thức ăn ở trong bụng con thú lạ. Mà coi bộ Tranh vẫn chưa no. Nó đang nuốt chửng từng bầy ma quỷ xung quanh và càng ngày càng đến gần Vương Hủ.

Vương Hủ nhìn Tranh một cách mê mẩn rồi cười lạnh:

"Đây là ngươi tự tìm đường chết!"

Dứt lời thì tay trái co lại, con dao găm rơi trên mặt đất quay trở lại trên tay, trong miệng thì thầm:

"Thiên Địa Vô Cực! Càn Khôn Tá Pháp!"

Con dao găm bỗng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tay Vương Hủ chỉ pháp quyết, dao găm liền bay thật nhanh về phía Tranh y như thần tiên điều khiển phi kiếm theo ý mình.

Mà chuyện xảy ra tiếp theo khiến người xem không thể tin được. Con dao găm đang bay đến trước mặt Tranh thì bị nó nuốt gọn.

"Này, ta nói nè đại ca, à ừm, có thể trả nó cho ta không? "

Dùng thử một chiêu chẳng đem lại kết quả gì khiến cho hình tượng cao nhân của hắn chẳng còn sót lại một mống. Cuộn sách trúc trở về hình dạng cũ rồi rơi bệt xuống đất.

Lần này đổi lại, Tranh dọa Vương Hủ đến phát ngốc. Nó chỉ nhún một cái thôi mà đến ngay trước mặt Vương Hủ, giơ móng vuốt đánh hắn bay hơn mười thước, đâm vào chiếc xe bus ở ven đường và làm kính chắn gió nát bấy.

Vương Hủ ngồi luôn xuống ngay vị trí tài xế cùng với một đống miểng chai. Hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị nhào trộn. Chắc chắc bị gãy xương. Do cơn đau nên hắn không rõ bị gãy mấy chỗ, chỉ cảm thấy cả người như muốn nát ra.

Vương Hủ thầm nghĩ mình đã sắp ngất đi, đợi đến khi tỉnh lại hẳn sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng hàm hồ. Tiếc rằng bước chân nặng nề của Tranh càng ngày càng gần. Mỗi một bước như muốn dẫm nát trái tim của hắn. Vương Hủ cố nén đau đớn khủng khiếp trên người, mở cửa xe rồi gần như bò lăn ra ngoài.

Mới ngã xuống mặt đường, chỗ tay lái vừa ngồi liền bị Tranh đập bẹp. Vì móng vuốt từ trần xe ép xuống nên mặt tiền của xe buýt đã biến dạng, móp hẳn vào trong lòng xe.

Vương Hủ không thể động đậy tay chân, đành phải bò trên mặt đất như loài côn trùng. Cho dù rời khỏi Tranh chỉ có một tấc đi chăng nữa thì khả năng sống sót vẫn lớn hơn chút đỉnh. Lỡ đến nước này phải cố sống sót đến cùng!

Tranh đã tìm thấy vị trí của Vương Hủ, tung người nhào tới trước người hắn. Đang lúc định mở cái miệng đỏ như máu hưởng thụ bữa ăn ngon trước mặt, một giọng nói bỗng ngăn nó lại:

"Tiểu Tranh! Khoan đã!"

Cùng với giọng nói, một cậu bé đội mũ lưỡi trai bước ra từ trong góc tối. Sau khi đánh giá kẻ đang nằm trên mặt đất, hắn xoay người rồi nói:

"Tiểu Tranh, đi thôi."

Tranh ngoan ngoãn cúi người xuống để người nọ cưỡi trên thân nó.

Vương Hủ thấy lửa cháy mà không rõ đầu đuôi nên mới vội hét:

"Này, ngươi có lầm không vậy? Ai lại nuôi con chó to thế mà không xích cổ lại? Đã vậy còn để nó chạy khắp nơi cắn càn nữa chứ! Ngươi tên gì? Ta muốn gặp cha mẹ của ngươi!" Có thể thấy những câu nói nhảm của Vương Hủ ngoài việc giảm chỉ số thông minh của mình trong lòng đối phương thì chẳng có tác dụng gì khác.

Cậu bé kia quay đầu nhìn hắn, sau đó thở dài một hơi như bậc làm cha làm mẹ đang nhìn một đứa con ngu ngốc:

"Giới săn quỷ ở thành phố này thật kỳ lạ. Sức mạnh khi có khi không, dùng chiêu thức đối phó với linh hồn để tấn công Tiểu Tranh của ta, đã vậy... tà khí ngập trời."

Nói đến đây, ý định giết người dưới vành nón lại nồng nàn như trước.

"Ha ha, không phải ai cũng tệ lậu như hắn đâu. Đây là tình huống đặc biệt à nha."

Chẳng biết từ lúc nào, Miêu Gia đã xuất hiện một bên. Cậu bé đơ người hẳn ra. Hắn không hề phát hiện bất cứ ai đến gần. Chắc hẳn thực lực của người trước mắt rất mạnh.

"Ngươi là Miêu Gia, kẻ quản lí thành phố này?"

Giọng nói của cậu bé chứa đầy thuốc súng. Miêu Gia không trả lời mà châm một điếu thuốc, cõng Vương Hủ lên trên lưng rồi chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

"Hừ, giả vờ giả vịt. Dù gì mình cũng chỉ đi ngang qua, không cần nhiều chuyện làm gì."

Cậu bé vỗ đầu Tranh. Con thú này gầm nhẹ về phía mà Miêu Gia vừa bỏ đi rồi chở cậu bé lao vào trong màn đêm.

...

Một ngày dài dòng buồn chán của Vương Hủ đã đi đến hồi kết. Đây là ngày đầu tiên hắn bước vào thế giới săn quỷ và cũng là ngày bắt đầu một cuộc sống thê thảm hết chỗ nói. Thậm chí, nếu biết rằng mình phải khổ sở như vậy sau khi tỉnh dậy thì e rằng hắn sẽ chọn cách an nghỉ ngàn thu.

Vận mệnh của rất nhiều người bắt đầu thay đổi trong ngày hôm nay, rất nhiều người không ai biết bắt đầu xuất hiện và rất nhiều câu chuyện đến ngày hôm nay chúng ta mới bắt đầu kể.

Bạn đang đọc Quỷ Hô Bắt Quỷ của Tam Thiên Lưỡng Giác (Ba Ngày Ngủ Hai)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhqqqt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 564

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.