Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 - Chương 17 : Không nôn không chịu được ( Chương 18: Lời thề dưới cây ngô đồng)

Phiên bản Dịch · 4520 chữ

Ngày hôm sau, Vương Hủ ngủ suốt những tiết học vào buổi sáng. Ngay cả tên của thầy giáo hắn cũng không nhớ, bởi lúc hắn tỉnh dậy đã là giờ nghỉ trưa...

Vừa ăn cơm trưa xong, Vương Hủ liền đạp chiếc xe đạp tồi tàn của mình dạo quanh trường. Mấy ngày trước, Miêu Gia mua chiếc xe đạp này cho hắn với giá siêu rẻ. Lại nhớ đến động tác lưu loát lúc Miêu Gia đá mình từ trên ghế chiếc Honda rách nát xuống đất, Vương Hủ dám chắc chiêu này không phải luyện ngày một ngày hai mà thành, thế nên hắn đành phải chọn đi xe đạp cho an toàn.

Trường Tường Dực có quy mô rất lớn, gần giống như một thành phố thu nhỏ. Lại nói ngoài rìa còn xây một vách tường cao đến rợn người, mỗi cổng đều có bảo vệ thay phiên nhau canh gác suốt hai mươi bốn giờ, đấy là chưa nói đến thiết bị giám sát theo tiêu chuẩn của viện bảo tàng. Riêng về tư liệu của sinh viên và giáo viên, nhân viên của trong trường đều có thể kiểm tra bằng máy tính ở cổng, người không phận sự hoàn toàn không thể trà trộn vào.

Tất nhiên, những thứ này đều dùng tiền của hội đồng quản trị trường Tường Dực. Mỗi năm số tiền tài trợ này thường lên đến hàng trăm triệu, bởi nếu những thiếu gia, tiểu thư hoặc những trụ cột tương lai của xã hội bị bắt cóc trong trường, vậy khó có thể bồi thường bằng tiền cho qua chuyện. Song những thứ này chỉ có thể bảo đảm học sinh không bị những nhân tố bên ngoài trường tổn thương, chứ chuyện ngoài ý muốn như Tằng Nghị thì không thể tránh khỏi. Nói thế bởi tình hình trong trường khác xa những đại học bình thường, người trực đêm của ký túc xá nam nữ sinh đều là bác trai, bác gái và hầu như chỉ có mấy lão cổ hủ của phòng giáo vụ mới kiểm tra phòng đột xuất.

Thể lực của Vương Hủ bình thường thôi, đạp xe được nửa tiếng thì hắn đã than thở: “Cái trường nát này lớn quá, lượn một vòng chắc phải tốn hai tiếng đồng hồ.”

Thực ra hắn không biết hơn một nửa học sinh trong trường đều có xe, dù sao bãi đậu xe khổng lồ dưới mặt đất không phải để trang trí. Trong trường có không ít học sinh còn đi những loại xe có tiếng trên thế giới. Tất nhiên, người tệ nhất thì đi xe đạp điện, nghe đâu là do có vài nữ sinh cảm thấy xe đạp điện rất dễ thương, khi ngừng lại cũng tiện cho việc kiếm chỗ để xe.

Chính vì thế, sinh viên đạp xe loanh quanh khắp nơi như Vương Hủ chắc chắn là động vật quý hiếm.

Vương Hủ đạp xe thêm mười phút nhưng vẫn không tìm thấy thư viện. Hắn đành dừng xe dưới một bóng cây ven đường, sau đó nằm hình chữ Đại (大) lên trên bãi cỏ để nghỉ ngơi.

“Chú ơi, làm ơn cho hỏi đến thư viện đi đường nào?” Giọng nói của một cô gái vang lên, Vương Hủ quay đầu nhìn lại.

Thì ra đó là Thượng Linh Tuyết...

Hôm nay, nàng mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt dài tới đầu gối, tóc buộc đuôi ngựa, để lộ bờ vai trắng mịn như được khắc bằng ngọc. Tuy trên mặt chỉ trang điểm nhạt song vẫn toát lên vẻ trong sáng dễ thương.

Vì Vương Hủ đang nằm nên Thượng Linh Tuyết không rõ mặt mũi hắn. Khi thấy chiếc xe đạp ở bên cạnh, nàng cứ tưởng hắn là nhân viên của trường.

Đến lúc Vương Hủ ngẩng đầu nhìn, cô nàng lại tỏ ra ngượng ngùng: “Ồ, xin chào. Vừa rồi ta không nhận ra ngươi...”

Vương Hủ bò dậy, phủi cỏ dính trên người, rồi nói: “Thật ra ta cũng muốn tìm thư viện.”

Hắn thấy sau lưng Thượng Linh Tuyết không có ai, bèn hỏi: “Ngươi đi bộ đến đây à?”

Thượng Linh Tuyết gật đầu, dường như nàng cảm thấy hơi mất tự nhiên khi đứng trước mặt Vương Hủ.

Lúc này, trong lòng Vương Hủ lại nghĩ: Mặc dù Thượng Linh Tuyết trông có vẻ yếu đuối nhưng không ngờ thể lực lại quá tốt. Đổi lại là mình, nếu đi bộ đến đây thì đã gục xuống đường.

Nhưng hắn không biết mình đã rẽ vào không ít đường vòng...

“Hay là cứ lên xe, chúng ta cùng đi tìm.” Vương Hủ không muốn chở Thượng Linh Tuyết, bởi hắn không chắc thể lực của mình chở thêm một người thì sẽ đi được bao xa. Đây chỉ là câu nói lịch sự thuần túy.

Phải nói rằng công phu nhìn vẻ mặt để đoán suy nghĩ của Vương Hủ không tệ cho lắm. Theo hắn thấy, Thượng Linh Tuyết đang có ý định kết thúc đối thoại thật nhanh để bỏ đi. Hắn nói câu này nhằm giúp đối phương trả lời “Không cần khách sáo, mình tự tìm được rồi”, điều đó khiến câu chuyện trở thành Thượng Linh Tuyết bắt chuyện với Vương Hủ nhưng cuối cùng nàng từ chối hắn, kiểu rút lui này vô cùng hợp lí.

“Hi, bạn học ơi! Có cần mình giúp gì không?” Thượng Linh Tuyết còn chưa trả lời, bên cạnh bỗng xuất hiện một chiếc xe thể thao Mazda 3 màu đỏ. Người trên xe chính là William.

Số là tên này đang nhân giờ nghỉ trưa để khoe chiếc xe thể thao mới, bất chợt nhìn thấy mỹ nữ Thượng Linh Tuyết nên mới tới bắt chuyện.

William hạ cửa sổ xe, cắt ngang cuộc trò chuyện của Vương Hủ và Thượng Linh Tuyết.

Theo William, thằng oắt đi xe đạp chỉ là người qua đường. Với bộ dạng nghèo túng kia, e rằng Vương Hủ chỉ là nhân viên của trường, mà trước giờ thiếu gia William hoàn toàn xem loại người này như không khí.

“Vâng, mình đang tìm thư viện." Thượng Linh Tuyết vẫn trả lời rất lịch sự.

“Ồ, thật trùng hợp! Mình cũng đang muốn đến thư viện, rất hân hạnh được giúp đỡ mỹ nữ. Nào bạn học, lên xe đi! William nguyện ra sức vì bạn!” Trò này của William chính là thuận nước đẩy thuyền. Không cần biết Thượng Linh Tuyết muốn đi đâu, chắc chắn nơi đó trùng với nơi hắn muốn đến.

Vương Hủ dùng ánh mắt khinh thường để quan sát màn biểu diễn vụng về của William. Trong mắt hắn, giọng nói giả tạo và vẻ mặt nịnh nọt của William rất giống khỉ diễn xiếc.

“Nhưng...” Lúc này, Thượng Linh Tuyết nhìn Vương Hủ, có vẻ hơi khó xử. Dường như nàng muốn dùng ánh mắt để thăm dò ý kiến của hắn.

Thật ra nàng vẫn muốn từ chối Vương Hủ nhưng cảm thấy bỏ đi như vậy rất mất lịch sự. Hơn nữa, nàng không thích thái độ tự tiện cắt ngang lời người khác của nam sinh trên xe thể thao. Thượng Linh Tuyết chỉ hi vọng Vương Hủ kiên trì thêm một lúc, trước tiên phải đuổi gã William đáng ghét đi đã.

Thấy nàng nhìn mình như vậy, Vương Hủ chợt cảm thấy đầu óc trở nên mụ mị, trong lòng nói thầm: “Gì vậy? Không biết từ chối người khác sao? Chẳng lẽ muốn ta làm kẻ ác à?”

Trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng ba bên đều có tính toán riêng.

Nhưng kết quả vẫn là Vương Hủ nhường bước.

Không thể không nói, mặc dù hắn sống chết không thừa nhận nhưng trong lòng hắn chắc chắn có cảm tình với Thượng Linh Tuyết. Dù sao đàn ông không thể ngăn bản thân mình thích một người phụ nữ.

Thế là Vương Hủ quyết định bước đến bên cạnh xe thể thao, chen giữa Thượng Linh Tuyết và William.

William vốn đang nhìn Thượng Linh Tuyết đến mê mẩn thì tầm nhìn bị Vương Hủ chắn ngang, bởi thế trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ: Thằng oắt này nghĩ mình là ai mà dám cản trở ông đây cua gái?

Vương Hủ nhếch mép, nhỏ giọng nói một câu: “Đấu với ta, đó là ngươi tự tìm đường chết..."

William hoàn toàn không nghe rõ Vương Hủ nói gì, ngoài mặt định chửi mắng thằng oắt này vài câu. Không ngờ Vương Hủ rên rỉ một tiếng rồi bắt đầu nôn về phía hắn.

Đáng sợ thật!

Đây đúng là tai nạn mà!

Bữa ăn trưa đầu tiên của Vương Hủ tại căn tin trường Tường Dực cứ nôn hết lên mặt, lên người và lên xe của William. Vương Hủ ăn không ít, sau khi được acid dạ dày hòa tan, bữa ăn trưa phong phú đó bốc thứ mùi hôi thối khó có thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi! Ngươi... á!!!” Tiếng hét chói tai của William vang vọng trên bầu trời trường Tường Dực. Còn Vương Hủ, hắn lấy khăn tay lau miệng rồi thở ra một cách sảng khoái.

“A, quả nhiên không nôn thật khó chịu. Nè bạn! Nếu thấy thứ gì buồn nôn thì cứ nôn để cảm thấy thoải mái hơn.” Hắn liếc khoang xe, cảnh tượng bên trong rất giống thành phố vừa bị quái vật phá hoại.

Thượng Linh Tuyết sững sờ tại chỗ, nàng cảm thấy mình sắp ngất mất thôi.

Ở bên kia, Vương Hủ gật gù rồi tự nói một câu: “Cũng may không nôn giọt nào xuống đất nên chưa làm ô nhiễm hoa cỏ...”

Đầu Thượng Linh Tuyết hoàn toàn trống rỗng, thầm nghĩ: “Nam sinh này... Hắn làm như vậy vì mình sao?” Trước tiên không bàn đến việc Thượng Linh Tuyết đang nghĩ gì, bởi não nàng sẽ phải cần thêm một khoảng thời gian mới có thể vận hành bình thường. Lại nói đến William, sau khi nổi giận lôi đình, hắn lập tức thò tay qua cửa sổ, định nắm cổ áo Vương Hủ.

Nhưng William vẫn chưa chạm vào người Vương Hủ thì lại bị vẻ mặt của hắn hù dọa.

Lúc này, vẻ mặt của Vương Hủ bộc lộ hoàn toàn bụng dạ đen tối của hắn. Hóa ra Vương Hủ quay về phía William nấc cụt, hệt như muốn nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nếm thêm lần nữa?”

"Hắn cố ý! Chắc chắn hắn cố ý!" William vô cùng sợ hãi, quyết định chạy trước rồi tính tiếp. Giờ mình chỉ nên nhớ kỹ mặt mũi thằng oắt này để về sau tìm cơ hội tính sổ.

Đến đây, William không màng đến sự đe dọa của Vương Hủ mà đạp chân ga, vọt đi mất. Chắc hẳn trong xe của hắn sẽ vĩnh viễn tồn tại một mùi hương kỳ lạ và khó phai. Từ nay về sau, hắn khó có thể dùng chiếc xe thể thao này để bắt chuyện với con gái.

Thượng Linh Tuyết dần bình tĩnh lại: “Này bạn học! Ngươi... ngươi không sao chứ?”

“Không sao, ta ăn no và đi nắng nên hơi đau đầu, giờ đã đỡ hơn rồi. À, gặp nhau mấy lần mà ta vẫn chưa tự giới thiệu. Ta tên là Vương Hủ, giờ không tiện bắt tay với nhau nên để lần sau đi. Ta có việc nên phải đi trước, tạm biệt.”

Hắn nói mấy câu này hệt như pháo liên hoàn, nói xong lập tức đạp xe đi mất, để lại mỹ nữ đứng đó ngẩn ngơ.

Thượng Linh Tuyết nhìn bóng lưng hắn dần khuất xa, một lát sau bỗng cười rộ. Nàng cảm thấy dường như nam sinh này sợ mình, mỗi lần nói chuyện chưa được hai câu thì đã bỏ chạy.

Còn Vương Hủ lại cho rằng mình đã diễn một màn "cẩu hùng cứu mỹ nhân" rất đạt, trong lòng có phần hả hê. Nhịp điệu đạp xe cũng nhanh hơn.

Vương Hủ vừa cười ngây ngô, vừa nhìn đông nhìn tây, chợt thấy một người thắt cổ chết trên cành cây ven đường. Đôi mắt của người này trợn trừng nhìn hắn, đầu lưỡi đỏ tươi dài tới tận hông.

Cảnh này làm hắn suýt té xuống xe. Khi đã giữ vững được tay lái, hắn ngừng xe lại.

Đến khi quay đầu nhìn kỹ, trên cây không có bất cứ thứ gì...

Chương 18: Lời thề dưới cây ngô đồng Vương Hủ dám chắc chắn đến trăm phần trăm rằng chính mắt hắn vừa nhìn thấy một con quỷ chết treo, bởi thế hắn dứt khoát dừng xe bên đường rồi đi về phía gốc cây.

Tiếc là sau khi lượn quanh gốc cây vài vòng, Vương Hủ vẫn không phát hiện bất cứ dấu vết khả nghi nào. Trên cành cây chẳng hề có vết hằn của dây thừng mà chỉ có một ký hiệu kỳ lạ được khắc trên thân cây, không rõ những vết khắc này có ý nghĩa gì.

Hắn đứng dưới gốc cây, suy nghĩ vài phút, sau đó đưa ra quyết định “phát công”. Thực ra hắn đã từng thử nghiệm một cách nghiêm túc và phát hiện chỉ khi mình liều mạng ngưng tụ linh thức thì sẽ tìm thấy quỷ trước khi quỷ tìm thấy hắn. Tất nhiên điều kiện đầu tiên là đạo hạnh của con quỷ kia phải thấp hơn đạo hạnh của hắn mới được.

(Phát công: Cách nói dùng để diễn tả hành động sử dụng siêu năng lực trong loạt phim Thần Bài của Châu Tinh Trì)

Vương Hủ lẩm bẩm niệm mấy câu thần chú thiên linh linh địa linh linh, những câu thần chú này không hề được ghi lại trong Quỷ Cốc Đạo Thuật, mà là do hắn tự sáng tạo ra. Hắn cho rằng niệm câu thần chú này một lát thì sẽ dễ tập trung tinh thần hơn.

Lúc này, Vương Hủ nhắm đôi mắt thật chặt, cái đầu gật gù, dáng vẻ rất giống thần côn. Năm phút sau, hắn đột ngột mở mắt, quả nhiên nữ quỷ khi nãy xuất hiện trước mặt hắn.

Vương Hủ thấy rõ hình dạng của nữ quỷ...

Nữ quỷ nọ để tóc dài, mặc áo sơ mi phối hợp với kiểu váy thịnh hành vào thập niên tám, chín mươi. Gương mặt của nàng trắng bệch, cái lưỡi thè ra thật dài, đôi mắt gần như đã lồi ra... tất cả những điều này đủ chứng minh nó là một con quỷ chết treo đúng tiêu chuẩn.

Vương Hủ móc di động, gọi đến số của Tề Băng.

Sau khi chuông reo mấy lần, giọng nói lạnh tanh của Tề Băng vang lên: “Tìm ta có việc gì?”

“A lô, Tề Băng hả? Vương Hủ đây! Ta vừa phát hiện một nữ đồng chí thắt cổ tại một gốc cây ven đường số 24, xem ra đã treo... Ừ, ước chừng đã treo được khoảng mấy chục năm rồi. Ngươi có muốn đến xử lý hay không?” Vương Hủ vừa nói xong, đầu dây bên kia đột ngột xuất hiện một tiếng rít chói tai như định đâm thủng màng nhĩ của hắn.

Hắn vội vàng đưa di động ra xa, sau đó chửi một câu theo chuẩn quốc gia rồi cúp máy.

Bấy giờ, Vương Hủ nhìn khắp bốn phía thì nhận ra cảnh vật trước mắt đã không còn như trước. Bầu trời giữa trưa bỗng dày đặc mây đen, trên đường không còn một bóng người, không khí dần chuyển lạnh. Với áp lực vô hình đang đè nặng lên vai, hắn biết con quỷ kia bắt đầu giở trò.

Vương Hủ nhìn lên cây lần nữa. Thi thể đã không còn, dây thừng dùng để thắt cổ đã thòng xuống và đung đưa theo gió ngay trước cổ hắn.

Ánh mắt hắn vừa tiếp xúc với sợi dây, lập tức bị một sức mạnh thần bí hấp dẫn.

Trong lúc không thể giữ tự chủ, hắn bước mấy bước về phía sợi dây. Giữa thòng lọng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ.

Vô số ngân phiếu và vàng bạc châu báu chất cao như núi, vàng lá như dòng nước chảy từ trên núi xuống. Lúc đầu, ngọn núi vàng hiện lên giữa một đám mây mờ ảo nên khó có thể nhìn rõ. Về sau, mây mù dần tản ra, trên núi vàng xuất hiện vô số mỹ nữ nằm khỏa thân, làn da trắng mịn ửng hồng. Những cô gái này vừa uốn éo thân mình kiều diễm, vừa rên rỉ bằng chất giọng ngập tràn nỗi khao khát, vẻ mặt cứ như đang bị nỗi cô đơn hành hạ.

Vương Hủ càng bước càng đến gần sợi dây, đầu của hắn gần như đã đưa vào trong thòng lọng. Từ nãy giờ, đôi mắt hắn chưa từng nháy lấy một cái.

Hai tay chụp lấy thòng lọng đang đung đưa trong gió, có lẽ một giây sau Vương Hủ sẽ cam tâm tình nguyện đưa đầu vào đó...

Không biết từ lúc nào, nữ quỷ đã đứng trước mặt và lạnh lùng theo dõi mỗi cử động của Vương Hủ. Chỉ cần bây giờ gã trai kia thò đầu vào, nó sẽ lập tức lấy đi tính mạng của hắn.

Nghe đồn những con quỷ chết treo đều dùng sợi dây nó tự sát để giết người, bởi hồn phách và oán hận của quỷ chết treo đều nằm trên sợi dây đó. Trước khi chết, người bị hại sẽ nhìn thấy ảo ảnh trong thòng lọng, hoặc vàng bạc châu báu, hoặc quyền lực và mỹ nữ… Sau đó, họ sẽ đưa đầu vào tròng trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Hai tay nắm lấy dây thừng, ánh mắt đờ đẫn đã chứng minh Vương Hủ hoàn toàn bị mê hoặc. Nhưng đôi tay của hắn lại dùng hết sức kéo sợi dây thòng lọng từ trên cành cây xuống, sau đó xông về phía nữ quỷ. Chiêu này quả nhiên nằm ngoài dự đoán của nữ quỷ, khiến nó không kịp đề phòng.

Vương Hủ tròng thòng lọng vào cổ nữ quỷ, dùng một tay nắm dây thừng, một tay siết thòng lọng và đè nó nằm sấp xuống mặt đất.

Hắn gồng cả hai tay để siết, đầu gối thì ghì chặt gáy của nữ quỷ. Cách chế ngự này khiến nữ quỷ có muốn cũng không thể động đậy.

Mặt hắn sa sầm: “Dám dở trò này với ông đây à? Mấy năm nay tên họ Tần dùng ngân phiếu khống lừa biết bao nhiêu thằng ngu bán mạng cho hắn? Giờ thì sao? Bọn họ nhận được số tiền đã hứa chưa? Chặt một cánh tay là nhẹ đó!”

“Còn có mấy đứa ngu hơn, bị tên họ Tần vùi hoa dập liễu, sau đó đi vào con đường sa ngã. Giờ thì sao? Đều giống như ngươi! Xong đời rồi!” Nói đến đây, Vương Hủ phun một bãi nước bọt sang bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ bặm trợn.

“Cứ tưởng mở một đoạn phim đồi trụy trên cái màn hình bé tẻo teo mà muốn lừa ông đây vào tròng à? Ngươi tưởng ta là thằng ngu sao?”

Hắn càng chửi càng hăng, tay vẫn dùng hết lực. Nữ quỷ bị hắn ghì quá chặt nên chỉ có thể dồn sức đánh trả lần cuối.

Nó úp mặt xuống đất nhưng chiếc lưỡi cực dài đột ngột phóng đến cổ của kẻ địch, hệt như một con rắn độc. Có lẽ nữ quỷ muốn dùng lưỡi để bóp chết Vương Hủ.

Nhưng chiếc lưỡi còn chưa bay đến nơi thì đã bị Vương Hủ chụp được. Trong lúc chiếc lưỡi không thể cựa quậy, Vương Hủ lại bắt đầu luyên thuyên: “Được lắm, ngươi là đồ thối tha không biết xấu hổ, ngươi lại muốn liếm ta! Ta thừa biết ngươi thấy ta đẹp trai hơn người nên muốn sàm sỡ ta! Điều này đã rõ như ban ngày rồi! Ngươi không những chiếu phim đồi trụy ở nơi công cộng mà còn muốn cưỡng hôn ta! Lần đầu... À, sao ông đây có thể lần đầu bị cưỡng hôn lọt vào tay một kẻ cực kỳ bại hoại như ngươi được chứ!”

Vương Hủ nói một lèo những lời mà có lẽ chỉ có hắn mới tin được, thậm chí nếu nữ quỷ còn sống thì chắc chắn sẽ bị hắn chọc chết.

Bấy giờ, Vương Hủ định dùng chiếc lưỡi đang nắm trên tay để quấn quanh cổ nữ quỷ. Không thể không nói cách này có hơi quá đáng, chỉ là trong lòng hắn không hề dao động.

Trong thâm tâm, hắn cho rằng hành vi của mình là phòng ngự chính đáng. Bận tâm cái quái gì chứ, ít ra phải đùa chết nó!

“Ngươi thả cô ta ra đi, làm vậy không giải quyết được vấn đề đâu.” Khuôn mặt như lá bài của Tề Băng xuất hiện sau lưng Vương Hủ.

“Ngươi đến lúc nào thế?” Vương Hủ thấy Tề Băng đến, trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Sau khi hắn buông tay, nữ quỷ lập tức lao về phía thân cây và biến mất như được đại xá.

“Khi nhận được điện thoại của ngươi, ta liền lên đường. Giọng nói của ngươi bị nhiễu sóng dữ dội. Lại nói trong trường có một trạm phát sóng riêng biệt nên chỉ có hai trường hợp xảy ra, đó là gần đó có hồn ma hoặc điện thoại di động của ngươi là hàng sơn trại. Tóm lại ta chỉ nghe được lõm bõm mấy chữ: Đường số 24, chết treo, mấy chục năm, nghe rõ nhất là một câu chửi thề.”

“Này! Sao trên mặt ngươi không có chút cảm xúc nào khi nói móc người khác vậy? Móa, cứ như đang thuật lại chuyện gì ấy. Ngươi làm sao mà hay thế?”

(Sơn trại là cách gọi chung của hàng nhái tại Trung Quốc)

Tề Băng nói với gốc cây, không quan tâm đến những câu chế giễu của Vương Hủ: “Ra đi, ta nghĩ ngươi không hy vọng ta sẽ ra tay.”

Có lẽ nữ quỷ sợ hãi thực lực của Tề Băng nên lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ. Lần này, nó không mang dáng vẻ của một con quỷ chết treo mà thay vào đó là hình dạng của một cô gái bình thường.

“Hai vị đại sư, xin nương tay... Đây là lần đầu tiên ta hại người trong hai mươi năm qua. Ta không cố ý đâu! Cầu xin các ngươi đừng tiêu diệt hồn phách của ta...”

Bấy giờ, bộ dạng nữ quỷ toát lên vẻ đáng thương.

Tiếc là khuôn mặt của Tề Băng vẫn không có bất cứ sự đồng cảm nào. Vương Hủ thì ngược lại, hắn bắt đầu trò chuyện với nữ quỷ: “Mẹ nó, lần đầu tiên lại đụng phải ta! Ai mà tin chứ?”

“Ta nói thật mà! Đại sư, xe đạp của ngài rất giống xe đạp của anh ấy, cho nên ta...”

Sau đó, Vương Hủ được lắng nghe một câu chuyện xảy ra hơn hai mươi năm về trước...

Nữ sinh này tên là Tiểu Huệ, theo học tại trường Tường Dực vào đầu thập niên tám mươi. Lúc đó, trường Tường Dực vẫn chưa có nhiều học sinh lắm tiền như bây giờ. Cho dù học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn cũng có thể vào học tập, Tiểu Huệ là một trong số đó.

Tại đây, cô kết bạn với một nam sinh tên Hồ Kiến Quốc. Sau một năm, hai người nảy sinh tình cảm và chính thức yêu nhau. Nhà Hồ Kiến Quốc không giàu có nhưng hai người đều muốn tiến tới hôn nhân. Ước mơ của họ là sau khi kết hôn sẽ chung tay xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, bè bạn xung quanh xem đây là một đôi tình nhân đáng để họ ngưỡng mộ.

Hồ Kiến Quốc thường chở Tiểu Huệ dạo quanh trường trên chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, còn cô luôn ngồi sau Hồ Kiến Quốc, tựa gương mặt hạnh phúc vào lưng hắn. Cứ ngỡ những ngày tháng này sẽ kéo dài vĩnh viễn...

(Xe đạp hiệu Phương Hoàng lúc đó cũng giống như Cadillac trong giới xe đạp, chất lượng tuyệt đối nổi trội hơn xe đạp giá vài ngàn đồng hiện nay, hơn nữa còn là hàng nội địa, các bạn trẻ có thể hỏi người lớn trong nhà, lúc đó có một chiếc Phượng Hoàng là điều rất đáng tự hào - Ba Ngày Ngủ Hai tự giải thích)

Năm ấy, hai người còn khắc tên mình lên thân cây ngô đồng, thầm hy vọng tình yêu sẽ xanh tươi suốt trăm năm như cây đại thụ này.

Nhưng toàn bộ dường như chỉ là một giấc mộng. Lúc tỉnh mộng, hiện thực quá tàn khốc...

“Sau này, hắn... hắn lại thích một nữ sinh giàu có. Hắn bỏ rơi ta... hắn nói ta không xứng với hắn, hắn còn xóa tên của mình trên cây. Người ngồi sau lưng hắn không còn là ta nữa! Hu hu...”

Tiểu Huệ che mặt, khóc nức nở.

“Vì vậy nên ngươi treo cổ tại đây?” Lần này, người hỏi là Tề Băng.

Tiểu Huệ gật đầu, tiếng khóc càng lúc càng to.

Vương Hủ nghe đến nỗi nhíu chặt lông mày, Tề Băng vỗ vai hắn.

Kết quả Vương Hủ lại nói một câu: “Không chừng Miêu Gia là con trai của Hồ Kiến Quốc, giờ bán tống bán tháo chiếc xe của ông cụ thân sinh để chơi ta một vố thật đau...”

Tề Băng nghe suy luận của hắn thì không biết nên khóc hay nên cười. Đầu tiên, không nói có đến mấy ngàn mấy trăm chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng còn sót lại đến tận bây giờ, chỉ riêng việc Miêu Gia họ Cổ và năm nay đã 29 tuổi... Lúc xảy ra câu chuyện này, Miêu Gia mới đi nhà trẻ, Hồ Kiến Quốc kiếm đâu ra đứa con to đùng như vậy chứ?

Lúc này, Vương Hủ đang xin lỗi nữ quỷ. Hắn nói lẽ ra hắn không nên chất vấn nguyên tắc sống của đối phương, rồi gì mà vẫn là một đồng chí tốt, chỉ là phương pháp giết người hơi đặc biệt...

Tuy trên mặt Tề Băng không có chút cảm xúc nào nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Quỷ Cốc Tử rất khó hiểu.

Đột nhiên, Tề Băng hỏi: “Hình như ngươi chết vào hai mươi bốn năm trước? Vậy có biết chuyện hai nam hai nữ lần lượt chết đuối và chết cháy cách đây hai mươi năm không?"

Bạn đang đọc Quỷ Hô Bắt Quỷ của Tam Thiên Lưỡng Giác (Ba Ngày Ngủ Hai)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhqqqt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 439

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.