Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 - Chương 10: Vua gian lận

Phiên bản Dịch · 2052 chữ

Sau buổi diễn thuyết nhàm chán của lão giám thị, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Cuộc thi diễn ra vào buổi sáng và buổi chiều, mỗi buổi ba giờ, còn bài thi thì chẳng khác "hồ sơ nhân sự". Phản ứng đầu tiên của Vương Hủ khi đọc được đề thi là... xong!

Bài thi này được tổng hợp từ các môn học tiếng Anh, lịch sử, ngữ văn, địa lí, v.vv... Đáng nói là nhiều câu phải phân tích đề và trình bày giải thích cá nhân, hoàn toàn không thể trích dẫn. Thật ra, trường Tường Dực sắp xếp như vậy có ẩn ý riêng. Vì cuộc thi vào buổi chiều là đề tổng hợp các môn toán, lý, hóa nên phần lớn có đáp án cố định. Trong khi đó, những học sinh trải qua cuộc thi thiên về hệ văn vào lúc sáng sẽ được phê duyệt đơn giản ngay trong buổi trưa hôm đó. Nếu bạn bỏ trống hàng loạt câu hỏi hay cóp nhặt bậy bạ viết vào. Vậy xin chúc mừng, bạn đã mất tư cách bước vào trường, không cần phải tham gia buổi thi lúc chiều nữa.

Vương Hủ đổ mồ hôi như mưa, tạm thời chưa nói đến nhiều câu hỏi dù cho liếc trộm đáp án cũng vô dụng, riêng nữ sinh bên cạnh đã bị hắn dọa đến mức sắp khóc. Mỗi ánh mắt của Vương Hủ gần như tước đi nửa cái mạng của cô nàng. Đến nỗi, hễ nàng thấy đầu của hắn lệch đi thì sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi. Điều này khiến Vương Hủ không đành lòng nhìn về phía nàng lâu hơn.

Đối với Vương Hủ, phương pháp quay bài lẽ ra là một trò dễ như bỡn. Với bản lĩnh đã được tôi luyện tại sòng bạc dưới mặt đất, cho dù là trí nhớ hay cử động mắt của hắn đều hết sức kinh người. Nếu ai đó ném một bộ bài lên trời rồi chộp đại vài lá, hắn sẽ biết trong tay đối phương đang cầm lá bài gì, thậm chí nhớ rõ tất cả những lá bài có tiếp xúc với ánh mắt trước khi rơi xuống đất.

Ví dụ như thời điểm Vương Hủ chia bài, hắn có thể biết rõ trình tự từng lá bài từ đầu đến cuối, sau đó chỉ việc xào lại theo ý mình để lá bài có thể rơi xuống vị trí hắn muốn một cách chuẩn xác nhất. Kỹ xảo này là trụ cột trong thuật cờ bạc, thường chỉ có thể học mà khó tinh tường. Chẳng hạn, bạn tìm một lá ba bích, nhớ vị trí đại khái rồi xào cho nó thành lá cuối cùng trong bộ bài. Việc này chỉ cần chia bài vài giờ là đã thành công nhiều lần. Còn Vương Hủ, hắn có thể điều khiển nguyên bộ bài nên chẳng khác nào thần bài trong mắt người khác.

Cũng có thể nói, hễ ánh mắt của hắn tiếp xúc với con chữ trong chớp mắt thì coi như quay bài thành công. Việc tiếp theo chỉ là dùng phương pháp tốc kí để viết lại những gì mình nhớ mà thôi. Có thể nói nó là hàng nhái từ năng lực "gặp qua không quên được" của thiên tài. Hầu như các tay cao thủ trên chiếu bạc đều tinh thông món này.

Nhưng tình huống hôm nay khiến Vương Hủ hận đến nghiến răng nghiến lợi:

"Chắc chắn con bé này cho rằng mình là kẻ theo dõi nên mới có biểu hiện như vậy. Lần trước có đám Men In Black, cô nàng càn quấy lắm, thế mà giờ lại giả vờ làm gấu. Đúng là đạt chuẩn ngực to không não, ưa bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Ông đây khinh bỉ ngươi vô cùng vô tận!"

Nghĩ thì nghĩ thế, khổ nỗi trước mắt là đường cùng, hắn đành phải vò đầu bứt tóc tìm đường lui.

Vương Hủ bị tổn thất dưới tay cô bé này hai lần, chưa kể cả hai lần đều bị nàng nghĩ oan là kẻ theo dõi. Điều này khiến hắn phải than thở vận mệnh thích trêu ngươi.

Lão giám thị đã chú ý đến hắn.

"Hay cho thằng nhóc này, từ lúc bắt đầu cuộc thi đã ngắm nghía con gái nhà người ta suốt. Ta thấy ngươi không có cách nào làm bài thật tốt, nhìn kiểu nào cũng giống mấy đứa sắp nộp giấy trắng. Bộ ngươi đến đây quấy rối người khác hả?"

Vì vậy, lão bước đến che khuất tầm mắt của Vương Hủ rồi nhìn tờ giấy trắng từ trên xuống dưới nhằm diễn tả sự khinh bỉ vô bờ bến của mình.

Đột nhiên, lão giám thị run rẩy. Những thí sinh xung quanh không hề nhận ra ánh mắt của lão đã thay đổi.

"Gì vậy? Tại sao mình lại cảm thấy kỳ quái nhỉ? Không, đây không phải là cơ thể của mình. Đây là..."

Thì ra khi Vương Hủ lọt vào trong tầm nhìn của lão giám thị, nỗi tức giận trong lòng không có chỗ xả ra nên mới trừng mắt với lão. Lúc đó, hắn rất tập trung nên cảm xúc phẫn nộ tăng vòn vọt. Kết quả là mất đi ý thức.

Sau một cái chớp mắt, hắn nhận ra bản thân không còn ở trong cơ thể mà lại đang đột lốt lão giám thị!

Hắn nhìn thấy "mình" bỗng đổ gục trên bàn. Dáng vẻ chẳng khác ngủ gục là bao. Đến đây, hắn thử nhúc nhích thân thể hiện tại thì nhận ra hành động của mình vô cùng tự nhiên. Tuy không biết nguyên lí để "nhập hồn" nhưng hắn biết việc nhìn trộm bài của người khác bây giờ còn dễ hơn trở bàn tay!

Khóe miệng nở nụ cười mỉm, Vương Hủ nghênh ngang bước lên bục giảng rồi ngồi xuống ghế. Nhìn xuống đám thí sinh đang suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, hắn suýt cười thành tiếng:

"Viết đi! Viết đi nào! Chờ bọn bây viết xong, ta chậm rãi nghiên cứu sau rồi chỉnh lại thành của mình."

Thế là hắn bắt đầu uống trà đọc báo, thoải mái đến đâu không cần nói cũng biết.

Một giờ nháy mắt trôi qua. Lúc này, Vương Hủ quét mắt khắp phòng học, chợt thấy cô gái bên cạnh thân thể của mình đang làm bài thật hăng say. Chắc nhờ mình ngủ say như chết mà cô nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn bắt đầu dạo khắp phòng học. Mục đích chính của việc này là muốn xem tên của nữ sinh nọ.

Thượng Linh Tuyết!

Vương Hủ lẳng lặng ghi nhớ cái tên này, sau đó quay về chỗ ngồi tại bục giảng. Theo suy đoán của hắn, một giờ nữa là lúc thời cơ chín mùi. Đến lúc đó, đáp án trên đề đã được giải không ít. Hắn chỉ việc đi dạo một lần cuối cùng để xem sơ qua bài thi của mỗi người nhằm chắc chắn rằng những câu có đáp án cố định sẽ chính xác. Còn đối với những câu yêu cầu phải trình bày phân tích, hắn sẽ trả lời bằng cách tổng hợp luận điểm của vài người.

Bỗng có một nam sinh đứng lên rồi đi về phía Vương Hủ.

Vương hơi bất ngờ nhưng chợt nhớ ra mình là giám thị, đại ca của phòng thi, bèn hắng giọng rồi nói:

"Bạn học kia, bây giờ đang trong giờ thi, mời ngươi trở về vị trí của mình. Nếu không ta sẽ hủy bỏ tư cách thi của ngươi."

"Ta nộp bài."

Nam sinh trả lời ngắn gọn rồi hẩy cặp kính, rời khỏi phòng thi. Những thí sinh khác bắt đầu than thở, cho rằng nam sinh này bỏ cuộc nên không muốn liều chết chống đỡ nữa. Vài nữ sinh cảm thấy sốt ruột, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó "múa bút thành văn".

Mới đầu, Vương Hủ cũng tưởng rằng người nọ biết khó mà lui. Ai ngờ nhìn vào bài thi mới mở rộng tầm mắt. Cái gã Tề Bằng này đã làm xong toàn bộ bài thi! Ngoài ra, nét chữ trên bài vô cùng rõ ràng, mạch lạc và không hề có dấu vết tẩy xóa. Coi bộ không giống như viết bậy cho có.

Mười phút sau, Vương Hủ đọc xong toàn bộ bài thi của Tề Băng. Hắn khép bài lại với đôi bàn tay run rẩy, sau đó dạo một vòng quanh phòng thi.

Theo hắn thấy, những bài thi gạch xóa của đám thí sinh thiếu tự tin chẳng khác nào cặn bã. Nhìn tình trạng mồ hôi đầy đầu của họ, trong mắt Vương Hủ chia làm ba phần đồng tình và bảy phần khinh bỉ. Đến nỗi hắn quên rằng mình bước vào phòng thi chỉ với ý định quay cóp.

Sau khi nhìn trộm khắp phòng thi một lượt, hắn nhận thấy đáp án phần phân tích và trình bày của những người còn lại không thể so sánh với Tề Băng, ngoại trừ Thượng Linh Tuyết và một số ít thí sinh. Mặc dù Vương Hủ là một kẻ chỉ tốt nghiệp một trường hạng ba nhưng thừa biết đáp án của Tề Băng khác xa đáp án của bọn họ như trời với vực.

"Tề Băng ơi Tề Băng! Nếu ta là vua gian lận thì ngươi vua thi cử. Bội phục, bội phục..."

Kế hoạch của Vương Hủ thay đổi vì sự xuất hiện của Tề Băng. Hắn trở lại bục giảng, mở bài thi của Tề Băng một lần nữa. Trong mắt hắn, thứ này không khác bản sao của đáp án tiêu chuẩn là bao. Hắn dành hẳn nửa giờ để nhớ thật kỹ.

Sau khi xong việc, Vương Hủ giả vờ ngủ gà ngủ gật trên ghế. Vừa nhắm mắt lại, hắn liền cảm ứng được thân thể của mình trong không gian đen kịt, giống như kim chỉ nam luôn tìm thấy hướng Nam. Miễn sao linh hồn cảm ứng được thân thể thì hắn có thể trở lại đó bất cứ lúc nào.

Chỉ thấy, cơ thể của lão giám thị run một cái rồi mở mắt nhìn dáo dác khắp nơi. Dường như lão không nhớ những gì xảy ra khi bị Vương Hủ nhập vào cơ thể.

Gãi đầu một chốc, lão cho rằng mình ngủ quên lúc nào không hay.

"Nhìn phòng học kìa, tình trạng y hệt những năm qua. Ai làm bài được hay không nhìn sắc mặt là biết. Như thằng nhóc kia, vừa vào phòng thi đã ngắm nữ sinh bên cạnh thật lâu, bây giờ lại ngủ gục trên bàn. Hừ, không ngờ chuyện này mà hắn cũng dám làm!"

Lão giám thị hết sức phẫn nộ. Là một người đã đảm nhận việc dạy học ở trường Tường Dực nhiều năm, lão đã dạy dỗ được vô số người. Mặc dù bây giờ về hưu nhưng lão vẫn ở lại trường đảm nhiệm công tác nghiên cứu lý luận. Cái uy của lão rất lớn, đến hiệu trưởng còn phải gọi lão là "giáo sư Trương" một cách cung kính.

Đời này, “giáo sư Trương” chưa từng gặp một học sinh như Vương Hủ. Phải biết rằng nhiều học sinh tốt muốn tham gia cuộc thi nhập học của Tường Dực nhưng không có cơ hội. Khoan nói đến thành tích ưu tú, đạo đức học tập và kinh tế gia đình là điều quan trọng nhất. Mặc dù đọc sách trong trường không tính tiền nhưng phí tổn trong sinh hoạt tại đây rất xa xỉ. Vì vậy, vô số học sinh rất giỏi không được hiệu trưởng trường mình đề cử. Điều đó khiến nhiều hiệu trưởng cảm thấy bất đắc dĩ.

Thế mà hôm nay có hẳn một học sinh dám ngủ trong “cuộc thi thần thánh"!

“Giáo sư Trương” mang nỗi căm phẫn đi đến góc phòng thi, định hủy bỏ tư cách thi của Vương Hủ.

Đúng lúc lão ta vừa đến nơi, Vương Hủ chuyển động!

Bạn đang đọc Quỷ Hô Bắt Quỷ của Tam Thiên Lưỡng Giác (Ba Ngày Ngủ Hai)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhqqqt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 444

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.