Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

3113 chữ

“Bé Lộ Bạch, cậu tới rồi?” Dave mở video trò chuyện ra, quan sát cẩn thận Lộ Bạch trong video, không nhìn thấy hình bóng của sư tử, anh mới nói: “Tôi lập tức đến đón cậu đây!”

“Ha ha, không cần đâu trưởng trạm” Lộ Bạch cười từ chối.

Lộ Bạch chỉ nói giỡn với trưởng trạm, trên thực tế cậu còn có chuyện muốn làm, hơn nữa cũng không có thói quen khua chiêng gõ trống để người khác tới đón mình: “Tôi đói quá nên đang muốn đến nhà ăn ăn cơm”.

Dave hỏi: “Cậu ăn ở đâu đấy? Vậy tôi mời cậu ăn cơm nhé”.

Lộ Bạch suy nghĩ một chút, cảm thấy từ chối thì không có ổn lắm: “Được thôi, tới gần nhà ăn gần chung cư kia được không?”.

“Được”.

Đột nhiên Dave vội vội vàng vàng cầm áo khoác rồi chạy ra ngoài làm ai nấy trong phòng cũng hoang mang.

Sao lại thế nữa? Lại có tình huống khẩn cấp hả?

“Sếp?”

“Không có chuyện gì, tôi đi ăn cơm”.

Mọi người: “???” Mặc dù một số nhà ăn sẽ đóng cửa trong thời gian giới hạn, nhưng cũng không nhất thiết.

Dave chạy đến nhà ăn số 16, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe địa hình nhỏ nhắn đang đậu ở đó, và một cậu bé người Trái Đất mặc đồng phục nhân viên cứu hộ, vẻ mặt rạng rỡ đứng bên xe.

“Trưởng trạm!” Lộ Bạch mặc dù đang rất hưng phấn vì gặp được người quen, nhưng mà cậu lại là một người Trung Quốc hướng nội, nên cậu chỉ cười toe toét vẫy vẫy tay.

Dave không như vậy, anh là một người ngoại tinh nhiệt tình phóng khoáng, anh lập tức chạy tới, giang tay bế Lộ Bạch xoay một vòng, trực tiếp làm Lộ Bạch sợ hãi.

Ờm cái kia, trưởng trạm nhiệt tình thật đó……

Nhưng có một người hoan nghênh cậu trở về như vậy cũng thật tốt, Lộ Bạch cảm động trong lòng.

“Vất vả rồi Lộ Bạch”. Dave xác thật cũng hơi kích động, bởi vì Lộ Bạch chính là cứu tinh của anh, nếu không phải Lộ Bạch ra tay lật ngược tình thế thì có lẽ lúc này anh đã bay theo gió rồi: “Cảm ơn cậu vì đã lập công cho trạm”.

Hơn nữa về sau đến kỳ biến thú của Thái Tử điện hạ cũng trông cậy hết vào Lộ Bạch.

Lộ Bạch được thả ra, vuốt lại tóc, cậu có hơi hoang mang mà ừm một tiếng, sau đó lại nghĩ tới lời trưởng trạm nói chắc là cứu con sư tử bị thương kia, cậu lập tức nghiêm túc xua tay mà nói: “Không không không, đây là công việc của tôi, nên làm”. Dave nhìn khuôn mặt ngây ngô sạch sẽ, cười cong mắt.

Lộ Bạch lại rất nghiêm túc: “Không phải trưởng trạm nói nếu ở đây thì phải phát huy tác dụng của mình sao? Nếu không sẽ bị đá ra khỏi trạm cứu hộ, tôi chỉ là đang phát huy tác dụng của mình thôi”.

“Được” Dave gật đầu, nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Lộ Bạch, rất hài lòng, nhịn không được lại xoa đầu của cậu: “Tóm lại biểu hiện của cậu rất tốt, tôi là thầy giáo của cậu còn cảm thấy hãnh diện”.

Lộ Bạch nghe được đánh giá của người khác về mình, trên mặt hiện lên vài tia ngượng ngùng, rất là xấu hổ.

“Đi ăn cơm thôi”.

Bọn họ vào nhà ăn số 16, cùng nhau lựa chọn các món ăn.

Ở trong rừng tự mình nấu cơm lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn đồ ăn do đầu bếp làm, Lộ Bạch rất vui vẻ.

Đồ ngọt kia nhìn thật bắt mắt, cậu ngo ngoe rục rịch: “Tôi có thể lấy nó không?” Giá hơi đắt nhưng cậu lại muốn ăn, thật là khó chọn quá đi.

Trên Sao Thần Vương không có người nghèo không đủ tiền mua thức ăn, Dave nhìn bé nhân viên trẻ tuổi đến từ Trái Đất nghèo nàn lạc hậu này mà cảm thấy đau lòng: "Lấy đi, lấy mỗi cái giống nhau."

Lộ Bạch mỉm cười: “Một cái là đủ rồi, cảm ơn trưởng trạm”.

Mới vừa cầm cái thìa ngồi xuống, Lộ Bạch lại nhận được một tin nhắn vừa gửi đến: “Cậu về rồi à?” Người gửi tin nhắn là sếp Samuel.

Hóa ra có nhiều người quan tâm đến mình như vậy, Lộ Bạch vội vàng buông đồ ăn xuống rồi nhắn: “Sếp Samuel, tôi trở về rồi, tôi đang cùng trưởng trạm ăn cơm ở nhà ăn số 16, trưởng trạm mời tôi ăn cơm”. Cuối cùng bỏ thêm một cái icon mặt cười vào.

Samuel nhướng mày, cảm thấy không bằng lòng khi bị thuộc hạ nhanh chân đến trước: “Lần sau trở về thì nhớ nói cho tôi đầu tiên”.

Lộ Bạch vội vàng đồng ý: “Được”. Cậu nhìn thời gian, bây giờ đã đến giờ ăn cơm: “Sếp cũng đang ăn cơm sao?”.

Thân là vị sếp tận lực với công việc, Lộ Bạch cảm thấy đối phương chắc chắn rất bận, nếu như đang không bận thì cậu sẽ nhắc nhở sếp đi ăn cơm!

Samuel: “Chưa ăn”.

Bảo vệ khu bảo tồn chỉ là một phần của công việc, ngày thường trừ lúc nhìn chằm chằm trạm cứu hộ thì Samuel còn phải trông coi nhóm thân vệ quân như rắn mất đầu vì lãnh đạo của bọn họ đến kỳ biến thú, tương đối bận rộn.

“Vậy ngài nhớ phải ăn cơm nha.” Lộ Bạch nhắc nhở.

“……” Samuel hơi sửng sốt, trả lời: “Được, sáng mai gặp”.

“Được” Lộ Bạch nhắn xong câu này, mới an tâm bắt đầu ăn.

Dave hỏi: “Là điện hạ Samuel sao?”.

“Đúng vậy”. Lộ Bạch gật đầu, bỗng ngây người nói: “Điện hạ?”.

Theo hiểu biết hạn chế của Lộ Bạch thì chỉ có thành viên trong vương thất mới có thể được gọi là điện hạ.

Lộ Bạch không thể kết nối với trang mạng ngoài nên hiểu biết của cậu với người Sao Thần Vương có hạn, cho nên là hành tinh này hiện tại tồntại theo chế độ quân chủ chuyên chế*?

(*Quân chủ chuyên chế hay chế độ quân chủ tuyệt đối, là chính thể mà quân chủ nắm thực quyền. Chế độ quân chủ chuyên chế cổ đại coi quân chủ tương đương với thần thánh, quân chủ là hình ảnh của thần thánh ở trần thế, lời của quân chủ là ý muốn của thần thánh vì quân chủ là người duy nhất có thể gặp và trao đổi với thần thánh. Và dân chúng phải phục tùng quân chủ như phục tùng thần thánh.-Theo Wikipedia)

Dave nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, cậu vẫn chưa biết được thân phân của thân vương Samuel hả?” Vậy để anh đến phổ cập kiến thức một chút, anh nói: “Thân vương Samuel điện hạ là người em trai duy nhất của Đức Vua, thân phận tôn quý, thực lực rất mạnh, ai trong chúng tôi cũng đều rất sung bái vị điện hạ này”.

Lộ Bạch: “Ờm, cho nên là người mà tôi vẫn luôn báo cáo công việc là thân vương điện hạ?” Việc này làm cậu trở tay không kịp, thấp thỏm mà nhớ tại xem lúc trước mình có phạm phải điều kiêng kị nào không?

“Đúng vậy” Dave nhìn phản ứng của cậu cảm thấy buồn cười: “Nhưng mà không cần phải khẩn trương, tôi đoán điện hạ Samuel có ấn tượng rất tốt đối với cậu, ngài ấy chắc hẳn sẽ thích cậu”.

(Thích này là kiểu trọng dụng, quý trọng trong công việc chứ không phải kiểu thích tình cảm kia nhé)

“……” Làm việc nghiêm túc, báo cáo công việc cũng không thể chê vào đâu được, bé nhân viên người Trái Đất phải ngồi nhớ lại toàn bộ hành động của mình từ trước đến giờ, xác nhận không có chỗ nào không ổn thì mới tin tưởng mà gật đầu: “……Ừm”.

Chỉ cần làm tốt công việc thì dù sếp có là ai thì cũng có sao đâu?

Lộ Bạch nghĩ thông suốt, cầm lấy cái thìa xúc một miếng xử lí một thìa đồ ngọt: “Ưm ăn ngon quá”.

“Vậy ăn nhiều lên”. Dave thấy vẻ mặt cảm động của cậu, nghĩ thầm, đứa nhỏ này ở Trái Đất có phải không được ăn no hay không, quá đáng thương rồi: “Cậu ngồi chỗ này chờ tôi, tôi đi lấy thêm cho cậu mấy cái”.

Lộ Bạch không từ chối bởi vì trong miệng cậu đang nhồi đầy đồ ngọt, nên tạm thời không nói ra lời.

Dave bao bé nhân viên người Trái Đất ăn một bữa cơm, lúc xem hóa đơn mới phát hiện Lộ Bạch ăn rất ít, cũng quá dễ nuôi rồi.

Lộ Bạch mang một ít đồ ở trong rừng, Dave đề nghị giúp cậu chuyển lên, Lộ Bạch ngượng ngùng từ chối, bởi vì cậu thực sự mang chúng từ trong rừng, mang về không ít vật kỉ niệm.

Có lá cây, cục đá, còn có một ít thực vật nhỏ…… Mấy thứ này bị trưởng trạm nhìn thấy hết, quá xấu hổ rồi.

“Khụ, tôi thích mấy vật nhỏ” Lộ Bạch nhìn một cái hộp nhỏ đựng ảnh chụp, âm thầm xoa tay, chờ mai đóng gói xong, cậu muốn đưa một phần cho trưởng trạm và sếp lớn.

“Cũng đẹp mà” Dave không giễu cợt Lộ Bạch, anh giúp Lộ Bạch đem đồ vật chuyển lên.

Hai người cùng nhau làm cũng thật nhanh.

Trở lại căn chung cư nhỏ của mình, Lộ Bạch cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn, mà Dave tuy rằng muốn nói chuyện phiếm với Lộ Bạch, nhưng cũng không ở lại: “Bé Lộ Bạch, nghỉ ngơi thật tốt, rồi mai gặp”.

“Được trưởng trạm, ngày mai gặp” Lộ Bạch tiễn Dave ra cửa.

“Cậu thật sự rất dũng cảm”. Dave nhìn Lộ Bạch, đột nhiên lại giang tay ôm bé nhân viên có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn và diện mạo tuấn tú vào lòng”.

Lộ Bạch sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười, cũng nâng tay lên ôm một Dave một chút: “Trưởng trạm cũng rất tốt, học tập trưởng trạm”.

“Ừm”.

Chờ Dave rời khỏi căn chung cư nhỏ, Lộ Bạch quay lại phòng, cười ngây ngô khoảng 3 phút: “……” Hóa ra, được người khác tán tưởng lại là cảm giác này, thật vui vẻ.

Xoa xoa khóe miệng đang nhếch lên, Lộ Bạch hát bài hát đang nổi trên Trái Đất rồi đi tắm rửa, sau đó thả mình xuống chiếc giường êm ái với mái tóc đen mềm vừa được sấy khô, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Lúc trời tối, Lộ Bạch mới đứng lên, đi xuống cửa hàng để mua một số đồ vật…… Như là, mua chậu đất sét để trồng cây nhỏ, album đựng ảnh, cậu có chút lo lắng không tìm được những thứ như này.

Lộ Bạch chọn lựa đủ loại album có phong cách khác nhau, tổng cộng mấy chục cái, dù sao sau này cũng sẽ dùng đến.

Lúc tính tiền cậu cảm thấy tiền của mình đang bay vèo vèo, nhưng mà hiện tại Lộ Bạch không còn là Lộ Bạch khi xưa nữa, hiện tại Lộ Bạch là Nữu Hỗ Lộc-Lộ Bạch.

Lương một năm 300 vạn.

Sắp xếp album ảnh trước hay lấy chậu cây trước? Lộ Bạch do dự một chút, liền ngồi ở trên giường nghịch ảnh chụp.

Đều là ảnh cậu chụp được ở trong rừng, có phong cảnh, có cận cảnh thực vật, một ít động vật và nhiều nhất là loạt ảnh về chú sư tử bự uy phong này.

Lộ Bạch tỉ mỉ sắp xếp hai cuốn album này, dùng những bức ảnh khác nhau rồi nhét vào những quyển album khác nhau.

Cậu còn cẩn thận ghi mấy dòng chữ vào mỗi bức ảnh, giải thích câu chuyện lúc đó.

Những câu văn này được dịch thông qua máy phiên dịch, sau đó được kết nối với máy ảnh rồi in ra và được khảm vào bên trái mỗi bức ảnh, nói tóm lại đây là một món quà rất ý nghĩa.

Album có loạt ảnh phong cảnh thì đưa cho trưởng trạm Dave ôn nhu, trong đó còn xen kẽ một số ảnh chụp hoa lá, chim muông, động vật sống theo đàn, tất cả đều rất nghệ thuật và tươi tắn.

Album có mãnh thú thì đưa cho sếp Samuel lạnh lùng nghiêm túc, đa số đều là ảnh chụp cận cảnh của sư tử, cùng với một ít ảnh phong cảnh khí quyển, tổng quan trông rất ngầu.

Nghĩ đến đây, Lộ Bạch ghi vào bản ghi nhớ, lần sau vào núi thì phải nhớ mang một cái máy bay không người lái, như vậy mới có thể chụp được nhiều ảnh đẹp.

Ở phần trong của hai cuốn album, viết dòng chữ Lộ Bạch tặng xxx bằng tiếng Trung, đồng thời viết tháng, năm, địa điểm, hoàn mỹ.

Ảnh chụp còn dư lại thì Lộ Bạch cất đi, chờ đến 10 năm sau trở về Trái Đất cũng không biết mấy cái ảnh chụp này có được mang về hay không?

Hy vọng là có thể.

Cũng không biết có phải buổi chiều ngủ một giấc mà buổi tối Lộ Bạch không thể ngủ được, trở lại căn chung cư, trong đầu không hề nghĩ đến công việc, muốn giải trí một chút.

Như là xem phim.

Nhưng Lộ Bạch ngồi mân mê nửa này cũng không thấy phim trong máy truyền tin.

Đây là chuyện bình thường, tác phẩm điện ảnh của Sao Thần Vương sẽ phản ánh một số việc, người Trái Đất không nên biết chuyện này.

Nhưng Lộ Bạch không biết, cậu suy nghĩ, vào trong diễn đàn hỏi: “Chào mọi người, có ai biết chỗ nào có thể xem phim được không?”.

Đợi một chút, trong diễn đàn có một người đồng nghiệp cũng đến từ Trái Đất, trả lời vấn đề mà Lộ Bạch hỏi: “Máy truyền tin không có xem phim được, nếu cậu thực sự cảm thấy nhàm chán thì có thể ra ngoài giải trí, nhưng khu giải trí bên này đều chủ yếu lấy hạng mục sức khỏe, như là phiêu lưu, lặn xuống nước, trò chơi điện tử chiến đấu ảo, trò chơi tiện ích, tôi cảm thấy trò chơi đối chiến cũng không tệ, chơi tốt còn có thể kiếm tiền”.

Lộ Bạch: “Cảm ơn bạn rất nhiều, lần sau có cơ hội thì tôi nhất định sẽ đi xem thử”.

Nhưng lúc này cậu không muốn sử dụng đầu óc, không có cái gì thích hợp hơn xem TV, thậm chí là cả tiểu thuyết.

Lộ Bạch lâm vào bế tắc.

Ở chỗ lão đại lúc này, thân vương Samuel cũng ở trong diễn đàn này, nhìn thấy mong muốn của bé nhân viên người Trái Đất, hắn rất coi trọng.

Các môn thể thao ngoài trời như lặn và phiêu lưu đề yêu cầu có thể lực tốt, cũng như các trò chơi chiến đấu ảo, vì vậy, một số quy tắc hẳn là định theo tình huống.

Samuel mở ra trang web điện ảnh mà trước giờ hắn chưa bao giờ mở ra, một lần nộp tận hội phí 10 năm, sau đó liên hệ với dịch vụ khách hàng ở bên kia.

"Xin giới thiệu cho tôi một số tác phẩm điện ảnh và truyền hình có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần, không có nội dung chính trị, tốt nhất là tác phẩm hư cấu."

Nhân viên: “Xin hỏi, truyện cổ tích mạo hiểm có được không?”.

Samuel suy nghĩ một lát: “Có thể”.

Nhân viên: “Dành cho trẻ em xem sao? Vậy tôi sẽ đóng gói một bộ truyện cổ tích và truyện ngụ ngôn cho ngài, bên trong có giải thích chi tiết về cốt truyện, ngài có thể đọc qua một chút.”

Samuel: “Ừ”.

Thân Vương điện hạ nhận được một danh sách chi tiết, xem xong đại khái tình tiết, hắn chọn ra mấy bộ, yêu cầu nhân viên: “Giúp tôi tải hết toàn bộ”.

Nhân viên có điểm khó xử: “Quý khách thân mến, cái này yêu cầu trả thêm phí bản quyền”.

Samuel ngừng một chút, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên lại nạp thêm phí tải xuống mười năm nữa, mới lấy được tài nguyên của những tác phẩm điện ảnh, rồi gửi cho Lộ Bạch.

Lộ Bạch chuẩn bị đi ngủ, nhận được tài nguyên của sếp, đây là…… Một bộ phim điện ảnh ngoại tuyến?

Cậu kinh ngạc đến nỗi không biết nên nói cái gì, sếp cho nhân viên phim điện ảnh ngoại tuyến, đây cũng tốt quá đi?

Samuel điện hạ một lần đăng kí tận mười năm hội viên: “Xem xong thì nói cho tôi biết”.

Lộ Bạch: “!!!”

Trong đầu Lộ Bạch giống như bị người ta thả một đống pháo hoa, nổ bùm bùm, xán lạn nở rộ.

“Cảm ơn ngài, thân vương điện hạ”. Vị điện hạ này đối xử với người khác không thể chê vào đâu được, Lộ Bạch trả lời: “Thật xin lỗi, hôm nay tôi mới biết ngài là thân vương điện hạ của Sao Thần Vương, nếu trước kia tôi có làm gì mạo phạm ngài thì cho tôi xin lỗi, mong ngài tha thứ”.

“……” Thân vương Samuel nhướng mày, hắn còn tưởng rằng bé nhân viên sẽ vẫn luôn ngốc nghếch không biết: “Không sao, đi xem phim đi”.

Lộ Bạch: “Ngài thật tốt, tôi rất thích ngài! Bây giờ tôi đi xem phim đây”.

Nói xong liền lập tức đóng giao diện trò chuyện, trong lòng đang nhảy nhót.

Cuối cùng cũng tâng bốc được, a a a, bước thứ hai để phi nước đại nơi làm việc!

Lộ Bạch mở tài nguyên phim ảnh ra, liếc mắt một cái, lập tức sửng sốt, cậu phát hiện nội dung của những bộ phim này đều tích cực, cốt truyện cũng thiên hướng cổ tích, chắc là khá phù hợp với lứa tuổi thanh thiếu niên và trẻ em.

“……” Thấy được đối phương có vẻ đang đem mình coi thành trẻ em, Lộ Bạch sờ sờ mặt, cậu thật sự trông giống trẻ em lắm à?

Bạn đang đọc Quy Định Cấm Săn Bắt Người Trái Đất của Thiên Phong Nhất Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahoahoadiep1912
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.