Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn sự

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Theo lý mà nói, thế giới này có chuyện sau khi búi tóc sẽ biết được số tuổi thọ, nếu thọ mệnh của hai bên không tương xứng, quá chênh lệch, vậy hôn sự này khẳng định là không được, giống như số tuổi thọ của Chu Phàm là mười chín, Tiểu Liễu lớn hơn hắn một tuổi lại có số tuổi thọ là hơn bảy mươi, không thể để đối phương sống cô quả năm mươi sáu mươi năm chứ?

Nếu chờ búi tóc xong mới đính hôn, vậy sẽ không tồn tại loại chuyện xấu hổ này.

Trên thực tế, đúng như Chu Phàm nghĩ, phần lớn đính hôn là sau khi búi tóc.

- A Phàm, cái cũng tại ta.

Trên mặt Chu Nhất Mộc mang theo vẻ xấu hổ,

- Ta và Đại Liễu là nghĩa huynh đệ quan hệ tốt, lúc trẻ tuổi có lần ra ngoài, tới thôn khác đổi vật, đụng phải quái quyệt, vào thời điểm mấu chốt, ta liều mình cứu hắn, vốn đây cũng không tính là đại sự gì.

- Nhưng sau khi trở về, Đại Liễu thấy lúc nhỏ ngươi và Tiểu Liễu chơi rất thân, đề xuất oa oa thân (đính ước từ khi còn nhỏ), nói muốn gả Tiểu Liễu vào Chu gia, để thân càng thêm thân, ta cũng đáp ứng...

Chu Phàm nghe mà nghẹn lời, thì ra là vì vậy, có điều ở cổ đại, cho dù oa oa thân cũng là một loại lời hứa, không phải là nói đùa, nếu không Đại Liễu cũng sẽ không đặc biệt tới đây từ hôn.

Loại chuyện này cũng không có gì phải thương lượng, chỉ có thể chờ đối phương tới cửa.

Cơm nước xong, Chu Phàm chuẩn bị tới tiểu viện tiếp tục tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức, hắn lại nói với Chu Nhất Mộc chuyện tối không tới nhà Lỗ Khôi.

Chu Nhất Mộc không phản đối, bảo Chu Phàm tự quyết định.

Chu Phàm ra cửa, lão cẩu đó vốn đang vùi đầu ăn gì đó trong cái bát cũ, lỗ tai linh mẫn ngẩng đầu, đi theo phía sau Chu Phàm.

Chu Phàm quay đầu nhìn lão cẩu khó coi này một cái, hắn không biết lão cẩu theo hắn làm gì?

Lão cẩu không vẫy đuôi như chó con bình thường, chỉ nhìn Chu Phàm.

- Hiện tại ngươi là chủ nhân của nó, để nó đi theo đi.

Chu Nhất Mộc cầm ấm thuốc lào lên hút hơi thuốc, nhìn Chu Phàm nói.

Chu Phàm gật đầu, chỉ chỉ vào cái bát cũ ở góc, nói với lão cẩu:

- Ngươi ăn trước đi, ta chờ ngươi.

Lão cẩu dường như có thể nghe hiểu lời nói của con người, nó quả nhiên xoay người chạy về tiếp tục ăn.

Chu Phàm có chút kinh ngạc, lão cẩu đã sống hai mươi năm này, quả nhiên không đơn giản.

- Cha, con chó này tên là gì?

Chu Phàm hỏi.

- Lão Vương đầu bình thường đều gọi nó là Lão Huynh.

Chu Nhất Mộc nghĩ nghĩ một chút nói,

- Kỳ thật hiện tại ngươi đã là chủ nhân của nó, ngươi gọi nó là gì cũng được.

Lão Huynh?

Cái tên rất kỳ quái, có điều Chu Phàm không định đổi tên cho lão cẩu, dẫu sao đã gọi nhiều năm như vậy rồi, cũng không cần thiết phải sửa.

- Kỳ thật, nếu không phải lão Vương đầu vừa hay đang thiếu tiền để đào tạo một đám chó phòng hộ rừng khác, cho dù Trương Mộc Tượng ra mặt, hắn cũng không nỡ bán, khi tiễn Lão Huynh, một đại nam nhân như hắn còn rơi nước mắt.

Chu Nhất Mộc thở dài nói.

Chu Phàm trầm mặc, hắn nhớ tới trước kia khi ở cảnh đội, lúc cảnh khuyển xuất ngũ, những cảnh sát coi cảnh khuyển như đồng bạn của mình cũng vô cùng lưu luyến, có điều có lưu luyến tới mấy, chỉ sợ cũng không có tình cảm thâm hậu như lão Vương đầu và Lão Huynh, dẫu sao đây chính là tình cảm hai mươi năm.

- A Phàm, đối tốt với nó, chó cũng có tình cảm.

Chu Nhất Mộc dặn dò.

Chu Phàm gật đầu đáp ứng, con chó này liên quan đến an toàn sinh mệnh của hắn, đương nhiên phải đối tốt với nó.

Lão cẩu rất nhanh liền ăn xong, Chu Phàm xoay người đi ra cửa, lão cẩu tự động đi theo phía sau hắn.

Chu Nhất Mộc ngồi trong phòng, yên lặng hút thuốc, Quế Phượng rất nhanh đã làm xong việc nhà, ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, hỏi:

- Đang nghĩ gì thế? Vẫn đang nghĩ chuyện Đại Liễu à?

Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:

- Đã quyết định rồi thì còn gì mà phải nghĩ, ta đang nghĩ chuyện lúc ngươi ở trên bàn cơm nói muốn tìm cô nương mới cho Phàm nhi.

Quế Phượng cười khổ nói:

- Ta cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, để an ủi A Phàm, việc này nào có dễ dàng như vậy, có câu châm ngôn rất hay, đoản mệnh gả cho đoản mệnh, trường thọ cưới trường thọ, loại đoản mệnh thọ mệnh còn lại có bốn năm như A Phàm, muốn tìm cô nương thích hợp thực sự quá khó khăn.

Chu Nhất Mộc trầm mặc nhíu mày, cuối cùng vẫn nói:

- Ta cũng không phải vì chuyện nối tiếp huyết mạch Chu gia, gia đình nghèo cũng không chú ý nhiều như vậy, đứt đoạn thì đứt đoạn, ta chỉ là cảm thấy Phàm nhi sẽ không chỉ có thể sống bốn năm, sinh mệnh lực của hắn ngoan cường như vậy, cưới tức phụ cho hắn, cũng có thể khiến hắn có lý do để sống kiên cường hơn.

- Những gì ngươi nói ta đều hiểu, nhưng người như vậy ta biết đi đâu mà tìm.

Quế Phượng vẫn lắc đầu nói.

- Rồi sẽ có, Tam Khưu Thôn không có thì tới thôn khác tìm thử, kiểu gì cũng tìm được người thích hợp.

Lông mày Chu Nhất Mộc giãn ra, ánh mắt mang theo vẻ kiên nghị.

Bạn đang đọc Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch) của Long Xà Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 294

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.