Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Đấu 2

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Chương 213: Chiến Đấu 2

Thân thể người kia chỉ hơi lắc lư một chút, sau đó hắn ta chẳng còn cảm giác được điều gì khác thường nữa, có chăng thì cũng chỉ cảm thấy hơi lành lạnh mà thôi.

Lôi Hổ hét to, sau đó liên tục bắn về phía Dương Gian.

- Cùng xông lên đi, hắn là ngự quỷ nhân, chúng ta còn chưa biết được năng lực của hắn, chỉ cần chú ý ánh mắt của hắn là được.

- Đoàng, đoàng, đoàng!!

Tiếng súng vang lên liên tục, liên tục, khiến cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc nhưng viên đạn đặc chế này có thể bắn bị thương đại đa số những ngự quỷ nhân bình thường, trừ phi là loại ngự quỷ nhân giống như Diệp Tuấn hay Nghiêm Lực, bởi vì thân thể của bọn họ đã chết rồi.

Vương Tiểu Cường cũng đứng quan sát ở một bên, hắn ta không có ý định ra tay.

- Nhân dịp này thử xem năng lực của Dương Gian là cái gì.

Không hiểu được năng lực của Dương Gian, trực tiếp xông lên đánh nhau với hắn thì đó là một việc rất lỗ mãng.

Tiếng súng đến nhanh nhưng nó đi cũng nhanh.

Chỉ trong chốc lát, không gian trong căn phòng họp đã xuất hiện khói bay mù mịt, mấy vị giám đốc kia đã núp gầm bàn hết rồi, không có một ai dám tới gần, sợ bị đạn lạc bắn trúng, dù sao đây cũng là súng thật đạn thật, không cẩn thận là chết tươi.

Nhưng mà một giây sau, đám người Lôi Hổ đều tỏ ra kinh ngạc chứng kiến được cảnh trước mặt.

Hiện tại, trước mắt bọn chúng, Dương Gian vẫn còn ngồi yên ở vị trí cũ, thân thể của hắn cũng không hề dịch nửa bước, ngoại trừ trên người hắn có thêm mấy lỗ đạn ra thì hắn vẫn y nguyên như lúc trước, không hề hấn gì hết, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn lấy đám người.

- Đã bắn sạch đạn chưa? Một viên đạn giá 10 vạn, sự quyết tâm của mấy người thật sự rất lớn, hiện tại mỗi người chắc cũng tiêu tốn 100 vạn tiền đạn là ít rồi nhỉ.

Có người kinh ngạc hét lên:

- Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được, vì sao cậu ta lại không có chuyện gì hết vậy.

Toàn bộ vết đạn ở trên người Dương Gian từ từ biến mất, tựa như lúc nãy bọn chúng đang chơi trò chơi bắn súng vậy, sau khi bắn vào bia xong và hết lượt, thì nó sẽ reset lại tấm bia, không còn chút dấu vết nào nữa.

Bộ dạng của hắn lại khôi phục như lúc đầu.

- Chỉ dựa vào một tý não nằm trong đầu mấy người thì tôi cảm thấy rất khó để mà giải thích cho mọi người hiểu được, cho nên không cần thiết phải giải thích nhiều, dù sao mấy người cũng sắp chết rồi.

Dương Gian vẫn ngồi yên tại chỗ, lúc này ở trong tay của hắn lại xuất hiện thêm một khẩu súng lục, chỉa súng vào một tên trong đám người.

- Nếu sử dụng thủ đoạn khác để giết mấy người thì người khác sẽ nghĩ là ta quá tàn nhẫn. Với lại vì tôi mà mấy người đã phải tiêu tốn một số tiền lớn như vậy, chẳng lẽ có chút tiền mà tôi lại không bỏ ra được cho mấy người, mỗi người mười vạn mà thôi, xin lỗi nhé, không thể cho nhiều được, vì quá nhiều người, cho nữa là tôi sẽ thiệt mất.

- Mà tôi thấy mỗi người 10 vạn là đủ rồi.

- Không ổn.

Sắc mặt của người bị hắn chỉ súng vào lập tức thay đổi, vội vàng tránh né.

Động tác của người này cũng khá nhanh nhẹn, chỉ cần không phải là tay súng lão luyện sẽ không thể nào bắn trúng chỗ hiểm của người này được, cùng lắm là trúng người mà thôi.

- Đoàng!

Thế nhưng sau khi tiếng súng được vang lên, người này lập tức ngã xuống đất trên trán có một lỗ máu tròn trịa, khá đẹp.

Những động tác mà tên này dùng để tránh né giờ lại trở thành động tác giãy giụa trước khi chết của con cóc.

Không hề có tác dụng gì.

Thậm chí động tác này lại còn khiến cho người ta có cảm giác buồn cười nhưng ở trong hoàn cảnh này lại không có người nào mở miệng ra để cười nổi.

- Vị kế tiếp.

Dương Gian vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề di chuyển, thứ di chuyển chỉ có mỗi khẩu súng mà thôi, khẩu súng đang chỉa mũi về mục tiêu thứ hai.

- Chết tiệt.

Người này thấy mũi súng sắp sửa chỉ về phía hắn ta, trong lòng hắn ta bắt đầu quýnh lên, mồ hôi chảy đầu trán, lập tức chui tọt xuống phía dưới bàn họp.

Mấy loại đạn đặc chế này không có tính xuyên thấu mạnh như viên đạn bình thường, một khi có vật gì đó ngăn cản sẽ khiến cho lực sát thương của nó bị giảm bớt rất đáng kể, nếu so ra thì lực sát thương sẽ kém hơn rất nhiều so với các loại đạn xuyên tường.

Dù sao mục đích chế tạo của thứ này cũng không phải để giết người.

Thế nhưng, ngay khi hắn ta cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, một tiếng súng vang lên.

Người này ngã xuống đất, ở sau đầu xuất hiện một cái lỗ tròn nho nhỏ, lúc này máu đang bắt đầu xuất hiện từ cái lỗ này, sau đó phun ra xung quanh, phun lên mặt của mấy vị tổng giám đốc khác, khiến cho bọn chúng đều run rẩy vì sợ hãi, sắc mặt ai nấy đều trở nên trắng bệch.

Hình như mọi chuyện không được ổn thỏa cho lắm.

- Đoàng!

- Đoàng!

Hai tiếng súng vang lên, khoảng cách giữa hai phát chỉ có mấy giây, từ đó có thể đoán được, tốc độ bắn của hắn không hề nhanh nhưng hiệu quả của hai phát súng này lại rất cao.

Trong nháy mắt lại có hai vị giám đốc công ty, xí nghiệp nào đó bỏ mạng, mỗi phát một người, rất gọn gàng, đồng đều, rất công bằng, không hề thiên vị ai.

Dương Gian nhìn hai cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất một lát, sau đó lại bắt đầu đưa súng chỉ vào người thứ ba.

- Chỉ dựa vào chút bản lĩnh này của mấy người mà nói, hôm nay mấy người sẽ không cần phải hi vọng viễn vông gì về việc có thể sống sót ra khỏi đây. Cho nên, nếu có bản lĩnh gì đó thì nhanh chóng sử dụng đi, tuyệt đối đừng có giấu giếm, nếu không kết cục của hai người kia chính là kết cục của mấy người.

Giờ phút này những người khác đều đã bắt đầu lộ ra vẻ kinh hãi.

Từ nãy đến giờ, năng lực Dương Gian bày ra rất quỷ dị. Vũ khí đặc chế lại không hề gây cho hắn bất cứ thương tổn nào, hơn nữa người khác lại không thể tránh được đạn của hắn, cứ một phát một người, ngay cả khi nấp dưới mặt bàn rồi cũng không thể tránh được.

Bấy giờ, Vương Tiểu Cường bất chợt hét to nhắc nhở đám người.

- Ảo giác, thứ mà các vị nhìn cũng chỉ là ảo giác, đừng có bị hắn lừa, người đang ngồi ở trước mắt mấy người cũng không phải là người thật mà là ảo ảnh, người thật đang ẩn giấu ở một chỗ nào đó.

Những người này có làm Dương Gian bị thương hay bắt được hắn đều không phải thứ Vương Tiểu Cường quan tâm.

Nếu bọn chúng có thể đối phó với Dương Gian thì tốt, còn không đối phó được thì cứ coi như bọn chúng là pháo hôi, giúp hắn ta thăm dò kỹ năng của Dương Gian, giúp Vương Tiểu Cường hiểu ra quy luật của con quỷ ở trong người Dương Gian, chuyện này rất quan trọng.

Ảo giác?

Sau khi nhận được nhắc nhở của Vương Tiểu Cường, Lôi Hổ đột nhiên lấy ra từ một quả bom khói từ bên hông, sau đó tháo chốt và ném thẳng vào mặt đất.

Chỉ giây sau, một làn khói bụi màu vàng óng bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.

Bóng dáng của Dương Gian ngồi ở cạnh chiếc bàn họp bắt đầu trở nên bất ổn định.

- Đây là thứ gì vậy? Có ai giải thích cho tôi mở mang kiến thức một chút không?

Dường như bóng của hắn đang chịu ảnh hưởng, có cảm giác nó sắp sửa bị biến mất.

Bạn đang đọc Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch) của Phật tiền hiến hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 1697

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.