Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuyết khách

Tiểu thuyết gốc · 4215 chữ

Quay trở lên boong, Martin thở dài, lắc đầu. Thái độ kiểu đó, kể cả quý tộc cũng khó mà chấp nhận được. Quá chảnh, thực sự là vậy. Bị bắt rồi mà còn lớn lối, đặc biệt cái thói phân biệt chủng tộc kia khiến cô ta chính thức lọt vào “mắt đen” của những người có mặt. Camine de la Aragon, ông sẽ nhớ cái tên này, và cách hành xử kiểu đó nữa. Thật sự muốn cho nó làm hàng giải trí của thủy thủ đoàn, bị nện cho mấy hiệp là ngoan hiền như cún ngay. Nhưng chưa phải lúc. Vả lại, thuyền trưởng cũng có phần tôn trọng thái độ và cung cách ứng xử của công chúa Elena. Khác với người hầu, cô ấy thực sự lễ phép, nói năng đàng hoàng và nhất là ý thức được tình hình bản thân lúc này.

Lúc này, trên boong vẫn còn khá đông người. Họ làm việc trên pháo, sửa chữa tạm thời những nơi hư hại trong trận chiến trước, thay dây mới, và nhiều thứ khác. Mỗi người một việc, gần như không giao tiếp với nhau. Các tổ pháo binh vừa được bổ sung người xem xét lại vũ khí của mình, đánh giá bệ đỡ có còn đủ khả năng chịu lực giật lui không hay phải thay cái mới. Mấy đoạn dây chão to bằng mấy ngón tay luồn qua cái khuyên to đằng cuối pháo được xem kỹ nhất, vì nếu chúng không bền, khi khai hỏa, phản lực sẽ thổi bay cả khẩu thần công xuống biển. Chẳng ai muốn mất nó kiểu ngu học ấy, nên việc bảo trì cực kỳ cần thiết.

Silvers đã xuống boong dưới coi tình hình súng thần cơ, còn Giusepp lên trước kiểm tra hệ thống sào néo buồm. Thật sự nhiệm màu khi không quả đạn nào từ La Maestro del Mar đánh trúng hệ thống buồm cả, cột với sào vẫn nguyên vẹn. Thậm chí cánh buồm cũng không rách. Thứ tổn hại nhiều nhất là các bộ dây chằng dây néo, vốn được buộc đầy vô lan can, bị thổi bay khi đạn pháo bắn nát lớp gỗ. Các thang dây mạn phải tổn hại khá nhiều, mất hai tấm giữ, chỉ còn chiếc thang ở cột buồm sau cùng chưa bị sao. Việc leo lên lúc này chỉ còn được thực hiện bên trái, chỗ chưa dính đạn. Nhóm sửa chữa hông quấn dây thừng, tay chân bám vào thang, leo ngược lên trên rồi cột chặt lại, ném dây xuống cho bên dưới xử lý.

Giữ vững tay lái, thi thoảng María bẻ nhẹ nó, điều khiển tàu theo cùng hướng gió, tránh những chỗ có vấn đề. Dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng ngần, có phần hơn cả mấy tiểu thư quyền quý dưới kia, chẳng ai lại có thể tin nổi ngừi con gái như thế lại có thể tự mình xoay sở được cái bánh lái nặng như đổ chì này. Một mình xoay cái thứ vốn cần ít nhất hai gã lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn hợp lực lại, thể lực cô ấy đã vượt quá cái ngưỡng “con người” bình thường, đến mức đôi khi chính ông già nhà cô cũng tự hỏi con mình ăn gì khỏe thế! Mặc áo da dày, lại đeo dây nịt thắt eo nên nhìn có vẻ yểu điệu thục nữ, thế nhưng cởi ra thì chẳng ai dám giỡn mặt. Chỉ riêng bàn tay trắng nõn, trông cực nữ tính ấy mà bóp thì dễ đến cả cột buồm cũng cỡ cả mảng chứ chẳng đùa!

Giữ bánh lái bằng tay trái, điều thường chỉ có trong “truyền thuyết” hay lực siêu khỏe, María cho tay vào túi quần, lấy đồng hồ quả quýt xem giờ. Vừa ba giờ chiều, tới lúc thay ca rồi. Gọi anh em Baqwe, Póg, hai người cấp dưới trực tiếp thay mình cầm lái, María bảo họ vào đổi phiên. Còn mình, cô nàng lùi lại, có vẻ định xuống boong dưới ngả lưng chút. Đứng suốt hàng tiếng đồng hồ là một chuyện, vừa gồng tay lái vừa phải chịu hai cục tạ trước ngực là chuyện khác! Đôi vai ấy mỏi đến độ tưởng như muốn đứt lìa, nếu không phải là sắp rụng tới nơi.

- María. – Thuyền trưởng gọi – Xuống phòng cha, bầy mèo và mấy nhỏ tù binh ở trong dó. Con gái với nhau nói chuyện chắc dễ hơn.

- Nãy giờ mấy người làm gì dưới đó?

Kể nhanh mọi chuyện, thuyền trưởng khiến con ông hết đi từ đỏ mặt tới ngạc nhiên, há hốc mồm, cuối cùng là đỏ tía vành tai khi biết có đứa dám mắng Annatar’re nặng nề như thế. Nheo nheo mắt, María nhìn cha mình, rồi cũng không nói gì. Vỗ vai Gwanbi, cô bảo anh chàng canh chừng hai người kia, nếu cần thì giúp họ giữ bánh lái, rồi mở cửa hầm bước xuống. Khi sắp khuất bóng sau cửa hầm, Póg quay lại nhìn lén “chị đại”, và anh chàng thoáng tái mặt khi nhác thấy cô ta để tay lên khẩu súng đeo bên hông.

~oOo~

Khoảng vài phút trước khi María đổi ca…

Nằm dài trên đống châu báu, Annatar’re lăn qua lăn lại, trong khi ánh mắt long lanh cứ nhìn chằm chằm mấy người bị trói kia. Cô bé biết tiếng Iberia, có thể nói chuyện được với họ, nhưng sau khi bị cô cận vệ kia xúc phạm thì cũng cóc buồn quan tâm nữa. Antariix, Ixhiucoalt với Ku’inn tập nói chuyện dùng “ngoại ngữ”, cố gắng phát âm cho đúng, trong khi bé mèo tóc đuôi ngựa thi thoảng ngồi dậy, chỉnh lại ngữ pháp. Chúng nó thoải mái như ở nhà, hoàn toàn khác hẳn lần đầu tiên bước vô đây, choáng ngợp trước kho tàng vĩ đại ấy. Thậm chí vượt xa mọi ảo tưởng hoang đường nhất.

Vẫn phải quỳ gối, Camine quay sang khẽ thưa:

- Công chúa, thần sắp tháo được dây rồi! Chút nữa thôi chúng ta có thể…

- Đừng có dại.

- Ngươi!

Tuy chỉ nói lí nhí vừa đủ một người nghe, không biết làm sao con bé tạp chủng kia lại biết được. Chiếc tai mèo trên đỉnh đầu vểnh lên, cái đuôi ngoe nguẩy, Annatar’re chẳng thèm quay mặt lại nhìn, nhưng cô bé vẫn nói:

- Ngoan ngoãn ngồi yên đi. Thuyền trưởng có thể nghiện rượu và hay giỡn tục, nhưng không phải người tàn bạo. Trừ khi mấy cô cố gắng bỏ chạy, ông bác đó sẽ không làm gì quá đâu.

- Không làm quá? Ta tin chắc!

Giọng đầy phẫn nộ, Camine gào lên.

- Amelia!

- Nhưng công chúa…

- Nghe lời chủ đi, con cẩu cái. É hé hé hé!

Nằm bên ấy, Annatar’re cười khúc khích. Rồi con bé bật dậy, hỏi:

- Mấy người là dân Iberia hết nhỉ? Có biết thằng khốn tên Federico Salazar không?

- Tất nhiên, chúng tôi biết.

Im lặng nãy giờ, người con gái tóc xoăn, Eleonora, gật đầu.

- Các cô có việc gì với ông ta à? – Elena hỏi, giọng có phần dè chừng.

- Mối thù “nhỏ” thôi.

Annatar’re nói. Rồi quay lại gọi đám bạn vẫn đang học, nhỏ bảo họ có thể cùng qua nói chuyện để thực hành giao tiếp, lại khai thác thông tin. một công đôi việc luôn. Dĩ nhiên những điều này cô bé dùng tiếng Y’iukatan, để không lộ thông tin. Đám bạn gật đầu.

Nhưng ngay khi họ định bắt đầu, cánh cửa trên kia hé mở, Từ cầu thang, María đi từng bước bịch bịch xuống, dùng chân gạt phăng mớ nữ trang để ngổn ngang. Phòng thuyền trưởng “ngập” còn sâu hơn khu vực dưới, đống tiền xu này đã lên tới nửa ống quyển. Đầy kín. Đến nỗi chỉ đi lại thôi cũng khó lắm rồi. Tiền vàng đứng không vững như sàn gỗ, tàu chao đảo lại muốn ngã dúi. Phải mất một hồi chị lái chính mới tới được chỗ đám mèo. Khi ấy, cô mới thực sự quan sát các tù nhân ông già bắt lên.

Ngồi xuống ngang Annatar’re, María hỏi:

- Từng này?

- Từng này thôi! – Con bé đáp – Đám đàn ông ở chỗ khác!

- Ừm, được rồi. Mà mấy người tính làm gì vậy?

- Nói chuyện thôi! Cho họ tập giao tiếp, chứ cứ bập bẹ mãi cũng chả được!

- Ừm… Hửm? Mà thôi, tùy à.

Rồi, cô quay lại, đối diện với mấy người kia. Không thèm khoanh chân hay ý tứ gì, María “banh càng” ngay trước mặt họ, co chân lên, đôi tay vòng ra trước nắm chặt lại, ép sát bộ ngực đồ sộ vào bắp đùi căng đét. Chiếc quần bó sát càng ôm siết vô hơn, làm lộ rõ đôi bắp đùi tràn đầy nhựa sống, bờ mông tròn trịa đằng sau và nhất là khu vực “cấm” mà ngay đến Elena cũng phải đỏ mặt khi nhìn vào. Bị trói trong bộ đồ lót thế này là một chuyện, xấu hổ gì cũng bị thấy hết rồi. Nhưng nhìn người con gái trạc tuổi mình ngồi cái kiểu vô duyên, “khoe hàng” đó, lại chẳng có chút ý tứ gì, thực sự là trải nghiệm “mới mẻ”.

Hơi dập dìu lưng, María nói:

- Ông già nói tôi nghe hết rồi. Vậy, ngắn gọn thì cô là công chúa Elena, con gái của vua Juan III?

- Vâng. – Elena gật đầu – Và cô là?

- María. Con gái của José de Majorca và Isabella de la Santa Anna.

- Santa Anna?

Bên kia, cô người hầu Isla bất chợt bật lên thành lời. Lí nhí xin lỗi công chúa vì đã lên tiếng khi chưa được phép, cô chỉ đám nói khi Elena gật đầu. Santa Anna, họ mẹ của María, là một dòng dõi quý tộc lâu đời thuộc Vương quốc Gondol, nơi dòng họ hoàng gia Aragon đã cai trị suốt bấy lâu nay và cũng là một phần của Đế quốc Iberia Thống nhất.

Gia tộc ấy, tuy chỉ đến bậc bá tước, từng sản sinh ra nhiều nhà quân sự kiệu xuất, đặc biệt trong lĩnh vực hải quân. Hai thế kỷ rưỡi liền họ tồn tại như thế lực mạnh nhất thống trị vùng biển kín, nhưng đã suy tàn vào khoảng ba mươi năm trước do không còn người nối dõi. Con gái duy nhất của dòng họ, tiểu thư Isabella, cùng người kế vị, cậu chủ Juan Lopez, mất tích trong một vụ đắm tàu khi đi qua vùng đảo Bermurldm cách Bahámut không xa về phía Đông Bắc.

Với gương mặt vẫn còn thất thần, Isla nói:

- Mẹ tôi trước đây là người hầu của nhà Santa Anna. Bà từng nói về thảm họa đắm tàu đã giết chết thủy thủ đoàn, cũng như cô cậu chủ của gia tộc. Ông chủ khi ấy đã bỏ toàn bộ gia sản ra để tìm kiếm, nhưng hoàn toàn vô vọng. Cuối cùng dòng họ khánh kiệt, mất hết tất cả. Cô… nếu mẹ cô thực sự là cô chủ Isabella, vậy làm ơn…

- Oáp…! Rồi sao?

Ngáp ra tràng thật dài, há miệng thấy cả răng với lưỡi, María chép miệng mấy cái. Rồi hất hàm, cô bảo:

- Liên quan gì con này à?

- Vâng?

- Tôi là cướp biển, nhìn kỹ đi! Mẹ chưa từng nói gì về mấy chuyện đó! Mà kể cả mẹ tôi có thực sự là tiểu thư quý tộc, vậy thì sao? Cô nói dòng họ đó sụp rồi, vậy nói tôi nghe làm gì? Ở đây tôi có cả núi vàng, về đó làm ăn mày hả? Hay đứng đường, nói nghe coi?

- Nhưng…

- Cái gì qua rồi, kệ nó! Mẹ tôi mất hơn chục năm rồi, giờ cô nói thì tôi cũng biết kiếm ai mà đối chứng chứ? Nên dẹp, dẹp! Bàn việc chính nè! Mấy người muốn làm tạp vụ tạm thời, bị nện hay quay về xà lim, chọn đi!

Cuối cùng cũng đến. Nghe những lời đó, đám con gái cứng đờ họng. Trừ hai người hầu gái đã quen chuyện tay chân, còn lại ba cô kia trước giờ toàn được hầu hạ, cưng chiều, làm gì biết tới hai chữ “lao động”? Ngay đến Camine và Eleonora, những sĩ quan thuộc nhóm cận vệ cho công chúa, cũng chỉ biết lao đầu vào luyện kiếm pháp hoa mỹ, chứ chẳng khi nào làm việc “quân đội”.

Elena thì không cần bàn đến, dù vua Juan III nổi danh là vị tướng tài ba, trăm trận trăm thắng, nhưng cô không có được cái tài đó. Bản thân lại là công chúa thứ ba, không được chú trọng nhiều, nên cũng không được tập trung bồi dưỡng. Tuy nhiên, không vì thế mà cô nàng bị bỏ bê. Có người hầu cho thấy ít ra cô ta vẫn có địa vị, và cũng bởi thế mà chắc hẳn chưa từng tự lau sàn bao giờ.

Làm tạp vụ cho cướp biển, e rằng bản thân không xong. Nếu bị tách ra, thì Esmeralda với Isla có khả năng “an toàn” cao nhất. Còn lại, họ có thể bị lũ sói đói làm thịt, hay bị ném trở về nhà tù ngập nước, nơi lạnh cóng, ướt át và chật hơn cũi ấy. Lựa chọn thế nào thấy cũng chẳng ổn. Vả lại, Martin có nói đây chỉ là giai đoạn đầu, về sau thủy thủ đoàn sẽ biểu quyết xem làm gì với bọn họ. Nghĩa là kể có đi lao dịch, vẫn có xác suất mấy tên khốn đó bỏ phiếu cho họ làm thứ “giải khuây”, hay bị bán vô nhà chứa.

Dĩ nhiên, María biết mấy chuyện đó. Nhìn vẻ mặt lo lắng, bồn chồn, ánh mắt lộ rõ vẻ run sợ kia, người đã có kinh nghiệm mười mấy năm cướp tàu biết ngfay đối phương dao động đến đâu. Quyết định chốt hạ, cô nói:

- Mấy bạn mèo đây cũng chỉ vừa tham gia ba ngày trước thôi. Năng lực của họ đã được kiểm định, ít nhất là “trị an” cái kho. Chẳng lẽ các cô, những người tự cho rằng mình cao quý, da trắng thượng đẳng lại để thua “súc sinh, tạp chủng cặn bã” à?

- Con khốn, ngươi…! – Camine ức tới đỏ mặt – Ta nhịn đủ rồi! Giỏi thì cởi trói rồi đánh nhau! Thứ ăn cướp rác rưởi!

- Miệng lưỡi ghê quá, sợ quá cơ.

Quay sang Annatar’re, María hỏi:

- Ông già tôi có nói không được táng mấy con cẩu cái thế này không?

- Không, nhưng ông Giusepp can. – Annatar’re lắc đầu – Tốt nhất là đừng. Từ từ tính sau.

- Hể? Bác Giusepp mà cản à?

María trố mắt ngạc nhiên. Rồi cô nói:

- Bảo sao còn to còi thế, chứ bác ấy cho vài bạt tai là ngoan ngay! Thôi vậy!

- Cô. Định. Làm. Gì? – Ixhiucoalt cố phát âm thật chuẩn, hỏi.

- Ầy, sắp nói tốt rồi nè! Ráng tiếp nha! Giờ, cho phép tôi…

Bỏ lửng giữa câu, María duỗi chân, đư tay cởi dây nịt ra. Để nó, cùng mấy khẩu súng, sang bên, cô tiếp tục cởi luôn áo khoác. Ba ngày nay trên tàu nhóm Annatar’re cũng đã thấy qua rồi, nhưng họ vẫn thấy kinh dị mỗi khi chứng kiến lại. Chiếc áo da dày cộm, nặng như đeo chì phủ lên cơ thể nhìn khá mảnh khảnh ấy khiến người ta nhầm rằng lái chính liễu yếu đào tơ, không có miếng cơ nào. Tuy nhiên, đó chỉ là khi họ chưa biết cô ấy có thể nhẹ nhàng xoay cái tay lái vốn cần đến hai thanh niên lực lưỡng, sáu múi cùng làm. Và cái sức trâu ấy không đơn giản là “siêu nhiên”. Bí mật nằm hết bên dưới tấm áo ấy.

- Các cô biết người lái tàu chứ? – María chợt hỏi.

- Vâng.

Công chúa gật đầu.

- Họ thường rất to khỏe, cơ bắp rắn chắc đúng chứ?

- Vâng?

- Cô nghĩ là vì sao, thưa công chúa?

- Bánh lái tàu thường rất nặng, và cần phải gồng nhiều lực mới xoay được nó?

- Chính xác. Cô biết nhiều nhỉ?

Mỉm cười, María nói:

- Tàu cỡ vài trăm tới một ngàn tấn thường cần một lực sĩ đủ khỏe để xoay, và cũng chỉ một thời gian thôi! Tàu thủy, khác với những thứ như thuyền con, giống như một con gấu say xỉn vậy! Lái nó cũng giống như giữ yên cương, điều khiển gấu mẹ đang quắc cần câu đi theo hướng mình muốn! Và…?

Elena tiếp lời:

- Với loại từ một ngàn tấn đổ lên, việc xoay sẽ khó hơn gấp bội, do bánh lái dưới rất cứng, đòi hỏi nhiều lực hơn. Hầu hết tàu cỡ này sẽ dùng tay lái đồng trục đôi, với hai cái nằm cùng trục, để khi cần thì không chỉ hai, mà ba, bốn người sẽ cùng hợp sức điều khiển. Ý cô là thế?

- Đúng vậy.

Cởi xong xuôi chiếc áo khoác, María để lộ thân thể mà nếu mới gặp lần đầu, sẽ chẳng ai dám tin. Cơ bắp, săn chắc quá! Chiếc áo sơ mi mặc sát thân làm nổi rõ cơ bụng sáu múi, vòng eo ép vô cực kỳ khỏe khoắn, tự nhiên chứ không cần bất cứ thứ áo lót bó tạo đường cong nào. Bộ ngực căng tràn nhựa sống phập phồng dưới lớp vải mỏng tanh theo từng hơi thở, thấy thấp thoáng cả mấy vòng băng quấn xung quanh.

Vai cô hơi ngang và u lên từng tảng cơ bắp khỏe mạnh, khác với những cô chủ nhà giàu thường xuôi xuống và nhìn cực kỳ yếu đuối, mỏng manh. Ngay đến bắp tay cũng kinh khiếp: Bắp thịt nổi cuồn cuộn, không quá lố và nhìn cục súc như ba anh đen thui ban nãy, lại đặc biệt vừa mạnh mẽ lại nữ tính lạ thường. Gồng nhẹ cái mà ống tay áo tưởng chừng rách toạc, con chuột to bằng hai quả đạn thần cơ, loại đường kính mười ba phân, lên phát thấy ngay. Gân xanh chạy dọc từ cổ tay đến cùi chỏ, hằn cả lên vải.

Nắm tay lại, María nói:

- Vậy cô nghĩ người một chọi một với bánh lái của galleon hai ngàn tấn thì sẽ trông thế nào?

- Cô… Không thể nào!

Elena tái mặt thật sự.

- Cô một mình điều khiển được nó sao?

- Ban đầu tôi cũng sốc lắm, cơ mà nhìn riết quen rồi. – Ngồi cạnh đó, Annatar’re nói – Ba anh đen thui hồi nãy là “đệ” của chị này đấy!

- Quái dật! – Ku’inn nói chen vào, giọng Iberia vẫn chưa sõi lắm – Buổi xáng, trống đẩy, bật cóc, du sà, mỗi cái hai chăm nần!

- Phiên dịch nè mấy chị da trắng. “Buổi sáng chống đẩy, bật cóc, đu xà, mỗi cái hai trăm lầm”. Khỏi cảm ơn. Và Ku’inn, đừng gọi người khác là quái vật vậy, không vui đâu!

- Ưm, chin nhỗi…!

- Bỏ đi, bỏ đi! – Cười xuề xòa, chị đại nói – Tập ròng rã, ờm… Từ từ chờ tôi chút!

Ngồi bấm ngón tay tính nhẩm, mặt María thoáng đỏ, có vẻ như xấu hổ. Rồi như tính xong, cô bảo:

- Mười hai năm nhé! Năm nay tôi hăm bốn, là bắt đầu từ mười hai tuổi!

- Cái gì?

Không chỉ các tù binh, mà ngay chính đám mèo cũng hét toáng lên khi nghe điều ấy.

Tuy nhiên, María nói, đó không phải điều quan trọng lúc này. Cô cho họ thấy là để cảnh cáo, đừng nên có mấy lời nói hay hành động kiểu phân biệt đó trên tàu nữa. Cướp biển làm việc theo nguyên tắc công bằng, dân chủ, không phải nhà nước quân chủ lúc nào cũng đòi hỏi tôn ti trật tự hay chém đầu thường dân nếu dám không nghe lời quý tộc.

Vấn đề chính, cấp bách hơn, là cô muốn cả năm người gia nhập thủy thủ đoàn. Làm tạm thời cũng được, ít nhất cho tới khi tàu quay về Tartaruga.

- Vì sao? – Eleonora hỏi – Tôi có nghe nói cướp biển thường chiêu mộ thủy thủ bên thua trận vào quân mình, nhưng phải gọi cả đàn bà chúng tôi thì hẳn phải có lý do chứ?

- Đúng, đúng là có.

Gật gù, María nói. Sau trận đánh với chúa biển, El Draque đã thiệt hại một phần sáu nhân mạng. Năm mươi hai người vĩnh viễn ra đi, trong khi khoảng hơn hai chục nữa bị thương nặng, chưa thể hồi phục ngay được. Nhiều người phải cưa bỏ tay, chân, khả năng lao động giảm sút nhiều. Chưa kể còn phải cắt cử thuyền viên hỗ trợ, nên thực tế bây giờ tàu chỉ còn khoảng hai phần ba nhân lực vẫn tham gia hoạt động và tác chiến được. Con số này, tuy rơi vào tầm hai trăm, vẫn quá ít khi so sánh với quy mô của El Draque, vốn có thể chứa nhiều nhất đến khoảng sáu trăm bốn mươi người.

Hiện tại, các thủy thủ của La Maestro del Mar khi cứu lên đã “được” cho gia nhập, với tư cách là các thành viên tạp vụ. Có rất ít lính chuyên nghiệp trong số ấy, còn mấy người ăn mặc đẹp đi cùng xuồng với họ đã cắn lưỡi tự tử, quyết không tham gia với hải tặc. Chất lượng thành viên tàu hải quân, María chua chát nói, còn tệ hơn lính của rồng nữa. Họ không hề biết cách thao tác với pháo nạp hậu, kỷ luật kém và đặc biệt, đều nói mình phải nhận tiền công rất bạc bẽo, rẻ hơn bèo. Vì vậy khi vừa đề nghị, những thủy thủ bình dân ấy đồng ý ngay. Lính tráng thì mất thời gian hơn, nhưng dúi cho vài ba đồng vàng thì cũng gật đầu cái rụp.

- Đám thường dân thấp kém đó! – Vamine giận dữ, nghiến răng ken két – Phải giết hết! Treo cổ hết!

- Để tôi treo cô lên sào căng buồm trước nhé? – María mỉm cười – Chắc ông già nhà tôi cũng nói rồi, đụng tới thủy thủ đoàn thì không để yên đâu! Đều là con gái với nhau, tôi khuyên thật, bớt bớt cái họng lại. Hai bên chúng ta gộp lại cũng chỉ có mười phụ nữ trên này, trong khi ngoài kia vẫn còn hai trăm ông đực rựa “thiếu thốn” sẵn sàng đè mấy cô xuống đó.

- Khốn…!

- Vậy có đè tụi này không? – Antariix hỏi, và thật bất ngờ, cô ta đã phát âm đàng hoàng đươc rồi!

- Nếu họ dám, tự tay tôi sẽ tiễn xuống đáy biển!

- Vậy à?

- Ừm.

Gật đầu, María nói, cô sẽ ngồi đây chờ tới khi có câu trả lời… hay thêm ba tiếng nữa, tới lúc đổi ca trở lại. Cái chức lái chính không nhẹ như người ta vẫn nghĩ, vì ngoài cầm lái, cô còn chịu trách nhiệm cho toàn bộ hệ thống buồm, tổng hợp thông tin từ các hoa tiêu, báo cáo lên cho thủy thủ trưởng và thuyền phó, sau đó lại ngồi nghe các ông quyết định. Nền dân chủ của cướp biển khá công bằng, khi hầu như cái gì cũng giải quyết bằng phổ thông đầu phiếu, không phải như hải quân, lời thuyền trưởng là trên hết. Kể cả chuyện có gia nhập hay không, họ cũng cho đối phương quyền tự quyết, không ép, trừ khi thực sự túng.

Nghe những điều ấy, Elena mím chặt môi. Cô khụy người xuống: Bị trói chặt hàng tiếng liền, chưa ăn trưa và cơ thể ướt sũng nước khiến người con gái ấy mất sức nhanh chóng. Annatar’re liền đến đỡ dậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt, cô bé lại thấy người tê rần, như thể có cái gì đó chạy dọc sống lưng. Đằng sau đôi hòn ngọc trong xanh màu biển cả ấy, sự cương quyết, thẳng thắn và gan dạ đến không ngờ ùa đến, khác hẳn cái nhìn của Camine dù cố ra vẻ mạnh bạo nhưng chẳng giấu nổi vẻ nhút nhát. Rồi đột nhiên, cô nói:

- Cô María, tôi đồng ý gia nhập thủy thủ đoàn El Draque, làm tạp vụ cũng được.

- Về danh nghĩ thì vẫn là tù binh đấy, chịu không? – María hỏi lại.

- Vẫn tốt hơn vô ngục hay bị nện.

- Công chúa? Người nghiêm túc ạ?

- Ừ, Amelia. Đó là lựa chọn tốt nhất của chúng ta bây giờ.

- Nhưng… Vâng…

Những người kia cũng không phản đối. Họ gật đầu, chấp nhận từ tiểu thư đài các và người hầu nhà giàu đi làm chân chạy vặt trên tàu hải tặc. Thấy thế, María mỉm cười. Đứng dậy, cô bảo mình phải báo chuyện này cho mấy ông bề trên. Đoạn, mặc lại áo, cài thắt lưng, cô nàng bước nhanh lên cầu thang.

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.