Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lặng

Tiểu thuyết gốc · 3447 chữ

Hai ngày từ khi đánh nhau với El Arca, đám Annatar’re gia nhập cũng gần tuần rồi. Chuột trên tàu đã bị quét sạch, không chừa con nào, nhưng vì không quen ăn cá muối mà chúng nó phải xơi chuột dần dần. Thoáng chốc, hơn ba chục con chuột béo bằng cườm tay “tốc biến” vô bụng tụi nhỏ, lâu lâu lão già Martin lại tới ăn ké nữa. Cứ bày hết ra boong, chỗ phía đuôi tàu, vì nơi đó thoáng mát nhất. Ăn uống vui vẻ, không câu nệ vai vế gì, thực sự dễ chịu cực kỳ.

Chuyện học tiếng Iberia của tụi kia khá suôn sẻ. Ku’inn gần như dẹp được tật nói ngọng, Antariix đã có thể nói trôi chảy, còn Ixhiucoalt không gặp vấn đề gì khi đọc giấy tờ. Nhìn chung đang tiến triển rất tốt, bọn nó có thể nhanh chóng nói năng lưu loát và nghe hiểu tốt cũng sẽ giúp nhiều cho việc chiến đấu sau này. Đã có thể tự viết tên bằng chữ phương Tây, Annatar’re dạy đến “trần thân” mới được. Vẫn đang tập bằng bút chì, viết trên mấy trang giấy bỏ, vì giấy làm từ vỏ cây vẫn còn rất đắt. Nghe nói phương Đông là nơi làm ra thứ ấy, nó cũng không biết thực hư thế nào nữa.

Hôm nay, bầy mèo không ngồi chơi xơi nước nữa. Nhiệm vụ diệt chuột có thể xem như đã xong, nhưng tàu không chỉ có vậy. Giusepp giao cho bốn đứa nó, cùng Elena và hai cận vệ, việc lau sạch cái boong tàu. Ông nói, lau sàn không chỉ đơn giản là vệ sinh, mà còn để giúp cho sàn không bị khô, dễ nứt gãy. Việc giữ độ ẩm nhất định cũng giúp không gian bên dưới mát mẻ hơn, điều mà, vì lý do gì đó, cái màu đen xì của El Draque khiến khoang tàu như lò nung. Phải đảm bảo vắt không quá khô, vì gỗ hút nước nhiều, lại đang lúc trời nắng, nhưng cũng không được làm quá nhiều. Phí nước là chính, bên cạnh đó còn trơn trượt, dễ té ngã, lại chưa chắc đã sạch được.

Bởi thế mới có cái cảnh “vô giá” này!

Dưới cái nắng gay gắt, đủ làm người không vững vàng ngất xỉu, cùng những gợn sóng xanh rì rào vỗ thân tàu… Không không, nhầm, nhầm to! Annatar’re tự trấn tĩnh, phải là giữa boong tàu, dưới những cánh buồm đen tuyền đang no gió hết cỡ, cùng những bóng râm chúng tạo thành mới đúng. Đúng vậy, dưới bóng buồm đen bay phần phật như đôi cánh chim biển, dốn đứa nhỏ và ba chị gái lớn đang còng lưng xuống, hai tay nắm lấy cây lau nhà mà đẩy, phết nước ra xung quanh.

Elena, Camine và Eleonora, mỗi người một xô đầy nước bẩn với bọt xà phòng, thêm cây gậy lau có quấn nùi vải cũ làm giẻ, bán lưng cho trời mà hì hục lau. Lưng ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mặn chát lấm tấm rơi trên má, làm mái tóc màu vàng hoe dính bết lên da thịt đỏ ửng vì mệt, cùng bộ ngực phập phồng sau vải áo mỏng, tất cả tạo thành cảnh tượng khiến người ta khó lòng nào kìm chế được. Họ cứ lóng nga lóng ngóng, kiểu người chưa từng làm việc nhà bao giờ, đẩy cái cán gỗ mà trông cứ như mấy cụ bà chống gậy lọm khọm trên đường, hài cực kỳ. Đôi tay trắng nõn của công chúa – đặc biệt là công chúa – nắm vào đúng kiểu cầm sào đẩy bè, quét qua quét lại cái mớ giẻ lau ướt nhẹp dưới kia, như kiểu chỉ trây trét nước ra xung quanh.

Gần đó, Eleonora cúi người xuống, loay hoay vắt nước trên cây lau sàn. Không còn quan tâm gì tới hình ảnh hay danh dự, cô nàng tóc xoăn tít cứ thế chồm hổm, đùi rộng sang bên, bàn chân để nằm hết lên boong. Cách ngồi này đỡ mỏi hơn kiểu nhóm chân, chỉ giữ phần trước chạm đất còn gót nhô lên. Cặp ngực khủng phồng tròn như nhét đạn đại bác bị ép chặt giữa bắt tay, khi cô dùng cả hai bàn tay để vắt nước khỏi giẻ. Cứ mỗi chuyển động, bắp tay lại ép vào ngực, cọ xát chúng với lớp vải áo mỏng tanh, cũ kỹ.

Áo ướt mồ hôi làm nó dính vào người, nổi rõ lên từng mảng từng mảng da dẻ con gái giữa những đường hằn ướt, kích thích vô cùng. Lại thêm những chỗ “hở” giữa hai vạt áo, tức phần cài cúc, đôi lúc bật lên, nhìn liếc thôi cũng thấy màu trấng nõn nà, làm nhiều người không tài nào tập trung nổi. Cái cổ áo cũng không gài nút đàng hoàng, để phanh hai chiếc trên cùng, nên khi cúi xuống thế này, bất cứ ai trông đến cũng phải ná thở trước cái khe sâu hun hút đầy mời gọi kia.

Camine thậm chí còn thảm hơn. Sinh ra trong gia đình thuộc vào hàng đại quý tộc, kể cả khi đã trở thành đội trưởng cận vệ của công chúa, cô vẫn không biết phải làm thế nào. Kiểu tóc để cao màu mè của mấy quý tộc không còn hợp nữa nên cô nàng gỡ tuột xuống, cột phại phía sau bằng sợi dây vải rồi vắt qua vai trái. Mà ngay từ đầu, tại sao cận vệ lại phải để cái quả đầu màu mè hoa lá hẹ ấy chứ?

Không quen lao động chân tay, chẳng mấy chốc cô đã khiến chỗ mình phụ trách còn hơn cả bãi chiến trường. Nước xà phòng đổ loang ra khắp xung quanh, trong khi mớ vải ướt nhẹp chỏ biết nhúng vào, vắt qua loa rồi ấn xuống lau đại cho có lệ. Cực kỳ tệ hại, đối với người đã gia nhập quân đội thì còn đáng chê hơn. Nước dơ văng cả lên mặt, ngực và tay, khiến cái bản mặt vốn đã hay cáu gắt ấy giờ còn bí xị hơn nữa, hệt như con đười ươi táo bón. Mùi xà bông không thơm, chỉ có cái “hương” tởm lợm của nước dơ xộc thẳng vô cánh mũi, một đường thẳng tiến khối óc. Phải vất vả lắm cô nàng mới không chạy ra mạn tàu rồi ói thốc ói tháo mọi thứ trong bụng xuống biển.

Cúi người xuống cố gắng lau cho đỡ dơ, cũng như dọn dẹp đống nước nôi mình bày ra, Camine chỉ khiến tình hình tệ hơn. Lúc này, những thủy thủ kia mới biết cô thực sự “tệ” tới mức nào. Tới lau sàn cũng làm không xong, mỗi lần vung vẩy cái cây ấy, nước dơ lại tung tóe ra khắp mọi phía. Nhưng được cái, nhờ vậy mà họ mới có thể ngắm nhìn “báu vật ngàn vàng” mà không phải tay nào cũng có cơ hội. Dưới những giọt “long lanh” giữa không trung và cái nắng vàng đủ làm khô ngay cả con thủy quái to xác nhất, hình hài người con gái hiện ra thật rõ nét, với chiếc áo ướt đẫm mồ hôi bết chặt vào cơ thể.

Nước da trắng như tuyết, eo đồng hồ cát, đôi bờ vai nõn nà nhô cao, và bộ ngực khiến bất cứ tên đàn ông bình thường nào cũng muốn chết trong đó. Camine, dù nắng nóng như lửa đốt, vẫn quyết mặc áo yếm bên trong. Mồ hôi rịn ra giữa khe ngực khiến cô khó chịu, nhưng hơn thế, nó làm yếm ướt. Chiếc yếm màu đỏ tươi vốn lấy từ phương Đông giờ dính chặt vào ngực, mỗi lần cử động lại cọ cọ vô rất “ba chấm”. Chưa kể sau lưng, những đoạn dây vải dùng buột yếm lên cũng nổi rõ mồn một, như thể nội y dưới bộ đồ đẫm nước, thiêu đốt ánh nhìn của các thuyền viên nam. Họ ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên, người huýt sáo, chùi rửa những cây đại bác mười hai pao, hay kiểm tra dây buồm. Nhưng kỳ thực, tất thảy đều đang nỗ lực hết mình dể giữ cho “thần công” bên dưới không “lên nòng”!

Còn ác hơn cả địa ngục!

Nhìn mấy người ấy, Annatar’re bĩu môi, phồng má, chẳng thèm quan tâm. Nhóm nó đang phụ trách nửa trước tàu, lau ra tới phần mũi nâng cao lên, và làm cực kỳ chăm chỉ. Không nề hà, kêu than gì, cứ cần mẫn nhúng nước, vắt rồi lau, bọn nó không khác gì ân đi biển chuyên nghiệp. Tới cả dáng đứng cũng cực đẹp: Chân dang rộng ngang vai, người xoay sang bên, không lau trực tiếp theo hướng vuông góc trước mặt mà đẩy cây theo cùng chiều với các tấm vấn, cơ thể gần thẳng hướng trục lườn tàu. Cách đứng này đảm bảo bản thân vững trên bề mặt tròng trành liên tục như hiện tại, sóng đánh vào dễ gây mất thăng bằng.

Vài thủy thủ bảo trì dây nhợ gần đó nhìn bọn mèo mà mắt chẳng chớp lấy lần nào. Điệu nghệ quá, chuyên nghiệp quá! Thật khó tin bọn nó mới lên chưa đầy tuần lễ, vậy mà cử chỉ, tác phong tới cách làm việc cũng đã rất giống rồi. Ống quần dài lệt phệt sợ dính nước nên xắn cao tới đầu gối, để lộ cặp ống quyển nhỏ nhắn, xinh xắn màu gạch nung, còn ống tay áo vén lên khoe đôi vai trần tròn trịa dễ thương. Đôi tai mèo chút chút vểnh cao, lại cụp xuống, cùng chiếc đuôi ngoe nguẩy bắn nát tim mấy thằng thanh niên mười mấy hai mươi tuổi. Dù nhìn nhỏ xíu, bọn mèo thực ra chỉ ít hơn chúng nó vài năm. Thời này mười lăm là hợp pháp rồi, nhưng cứ bình tĩnh đã. Vẫn còn luật tàu, mà trên này thì nó cao hơn bất cứ thứ luật nào khác.

Mà, cái này còn khó tin hơn cơ.

- Ai mà nghĩ được mấy ổng tuyển lính làm trò này cơ chứ!

Tỳ người lên cán cây lau sàn, Antariix thở dài. Ku’inn gần đó cũng nói:

- Người da trắng toàn nghĩ mấy trò dị hợm! Cũng ít có rảnh lắm ấy!

- Công nhận! – Ixhiucoalt nói – Nghĩ sao mà tàu bự vầy lại đi chèo chứ!

- Hây dà…!

Chúng nó đồng loạt thở dài. Chỉ riêng Annatar’re quay mặt đi, cố nhịn cười. Cũng may ngoài Martin ra thì không còn ai khác hiểu tiếng Y’iukatan.

Và cái việc chúng nó nói chính là một “khả năng” của El Draque chỉ làm được khi có ít nhất bốn trăm thuyền viên, mà hiện tại đã vượt mốc năm trăm…

Chèo!

Không phải trò hề đâu, thuyền trưởng thực sự cho đám lính mới xuống dưới boong và chèo, chèo mạnh, chèo cật lực, chèo như bạch tuộc khổng lồ đuổi đánh tới nơi. Mỗi mạn năm mươi mái chèo, hai người cầm một cái, vị chi đã ngốn hết trăm mạng. Họ dùng loại hàng dài đặc biệt của galleass, thứ tàu quái đản lai giữa galley và galleon, vốn dùng kết hợp sức gió với sức… bánh mỳ để chạy. Giống như cây chèo thuyền phóng lớn, mỗi cái như thế dài khoảng sáu mét, nhưng khi hoạt động, chỉ phần dẹp lép ngoài rìa, chiếm chừng đâu phần sáu độ dài, mới thực sự chạm nước. Còn lại nằm bên trên và trong khoang tàu, nơi hai thanh niên hì hục quay tay, đảm bảo cái nhịp thật đều.

Mà không đơn giản muốn sao thì muốn, do El Draque nặng những hai ngàn tấn, ít nhất mấy sếp phán thế, nên nếu mạnh ai nấy nghịch thì sẽ chẳng đâu vào đâu cả. vậy nên hiện tại họ mới phải huấn luyện cho mấy người mới này làm. Cứ một lính mới lại được một cựu binh kèm cho, những người vốn đã quen nhịp độ, để tập cho khả năng làm việc theo nhóm. Dưới khoang tối om, chỉ có chỗ cầu thang ăn thông lên trên mới hưởng ké đươc chút ánh nắng rọi qua mấy cái ô mắt cáo nhỏ li ti. Họ không đốt đèn dầu vì khoang này trần thấp, nằm ngay trên kho đồ và khu nhà giam, nên khói dễ làm cay mắt và khó thở. Các ô thống dùng đưa mái chèo ra giống hệt ô pháo, với một cửa sập được kéo lên, để lộ chỗ trống hình vuông vừa vặn đưa hàng ra ngoài. Nó nằm không quá cao, chỉ chừng bảy tấc so với mặt biển, sóng cao một chút là đánh vào được ngay.

Chẳng phải tự nhiên mà Martin cho làm cái chuyện “rỗi hơi” này. Ý tưởng ấy vốn của Giusepp, người xuất thân từ cướp biển Barbary vốn chuyên dùng galley để đánh cướp. Tuy thời đại này thì loại thuyền chèo ấy đã coi như “hóa thạch”, cần được cho vào xưởng xẻ tàu gấp, dư âm của nó vẫn còn ảnh hưởng. Một trong số đó là galleass, ý tưởng chiếc galley nhưng có nhiều buồm hơn, thân cao và có thể đem pháo lớn bên mạn để giao tranh, ngoài ra không quá phụ thuộc vào sức gió. Dù rõ ràng loại tàu dở dở ương ương, lai tạp lai nham đó không thành công như ý muốn, nó cũng cho thấy một điều quan trọng. Có mái chèo dùng khi khẩn cấp vẫn hơn. Đặc biệt đối với khu vực này, có một nơi gọi là “biển ngựa chết” nơi gió hầu như không thổi, mang theo mái chèo phòng khi lạc vào vẫn an tâm hơn. Hay ít nhất họ nghĩ thế.

El Draque nổi tiếng rùa bò, điều này ngay đến mấy người mới tham gia cũng biết. Đối với tàu cướp biển, tốc độ của nó là nhược điểm chí mạng khi không thể nào tránh được các tàu biệt phái nhanh hơn, bắt buộc phải giao tranh như với La Maestro del Mar, hay không đuổi kịp những chiếc tàu buôn chở đầy hàng hóa giá trị. Chính vì vậy, sau khi chiêu mộ Giusepp, người đã quen với việc tự chèo theo tàu địch, ông ta đã thiết kế lại kho hàng trên, tính toán mớn nước và “chế” lại El Draque.

Theo đó năm mươi mái chèo dọc mỗi boong, kéo dài từ bên dưới lâu đài mũi tới dưới phòng thuyền trưởng được xem là lựa chọn khả thi. Nó không những thấp hơn các tầng pháo bình thường mà còn bổ sung tốc độ phụ trợ tức thời, giúp việc truy đuổi trong cự ly ngắn diễn ra hiệu quả hơn. Dĩ nhiên chuyện này có bất lợi, chính là nó yêu cầu quá nhiều người tham gia vận hành, và không thích hợp khi di chuyển đường dài. Tuy nhiên nếu biết cách dùng hợp lý, thứ này lại có thể giúp con tàu có lợi thế rõ rệt.

Quả thực hiện tại vừa chạy xuôi gió, vừa có chèo thấy nó nhanh hơn hẳn.

Đã làm xong phần của mình, Annatar’re để cây vào trong xô rồi đặt tựa vào cột buồm trước. Đoạn cô bé tới bên mạn trái, nơi vài người vừa xong việc bảo trì, đang đứng nói chuyện. Một người trông thấy, liền vẫy tay gọi:

- Annatar’re, xong nhanh nhỉ? Cũng qua đây coi luôn à?

- Ừm! Nhìn vui mà!

- Cũng mấy năm rồi tôi mới thấy lại đấy! – Anh chàng bên cạnh nói – Hoài niệm ghê, cái hồi chúng ta đánh con Dreadnought đó.

- Anh bạn lại nói chuyện xưa rồi! Ha ha ha!

Vỗ vai người đồng chí cùng tổ, chàng thủy thủ kia lấy bình nước ra tu ừng ực. Nắng gắt thế này người mau khô, lại làm chuyện vệ sinh súng ống nên mệt là chắc. Họ cởi trần, khoe cơ thể tráng kiện đầy những bó cơ cuồn cuộn, bóng nhẫy mồ hôi trên nước da rám nắng, khiến Annatar’re có hơi đỏ mặt. Không chú ý đến, chàng trai trẻ hơn, cũng là người vẫy tay ban nãy, nói:

- Nhìn đã thiệt ha! Tôi cá là cái thuyền của Tổng trấn thành Venetze cũng không ngầu được như rồng mình đâu!

- Dăm ba con galley ghẻ, tuổi gì!

Một người đầu quấn khăn đỏ, mặc áo ghi lê chống hông cười ha hả:

- Cô mới lên nên chưa biết, hồi còn đủ người, cái tàu này chạy đứt luôn đám schooner! Hai ngàn tấn đó, ha ha! Tầm mấy trăm mét là đưa mái chèo ra chơi tới bến!

- Nhưng đua đường dài thì đứt hơi? – Hỏi lại, cô bé không quên nháy mắt đầy tinh nghịch.

- Nếu đánh nhau thì dĩ nhiên, chứ đua thôi thì mơ đi, ha ha! Nói nghe này, hồi đó ha, cứ tốp này mệt là tốp khác vô thay! Bỏ ra trăm người bên buồm với hậu cần thì vẫn còn năm trăm, chia năm nhóm thay phiên nhau làm! Ông già huấn luyện kỹ lắm, lại coi chuyện chèo này là luyện tập bắt buộc cho nên tụi tôi thằng nào cũng sáu múi đó, thấy chưa! Chèo tàu ban đầu đuối lắm, chứ quen rồi thì khỏe ngay! Dăm ba cái thể dục, xuống làm mấy vòng là thấy tay khỏe liền!

- Tiện nhỉ? Mà mấy người vừa lên bữa của El… El… cái gì đó ấy, họ có biết chúng ta hốt xác chúa biển chưa?

- Biết rồi, biết hết rồi! – Một người đang lau chùi bên trong nòng nói – Bữa tối đó thuyền trưởng nói họ nghe hết, là tụi mình bị tấn công trước, tàu biệt phái sẽ không tha cướp biển, đánh chìm nó và vớt được mấy người đẹp! Isla với Esmeralda hòa đồng nhanh lắm, phục vụ đồ ăn với rum là thành bạn ngay! Có mấy cô “bề chên” kia khó gần thôi!

Cố tình nói trại chữ “bề trên”, anh chàng rõ ràng muốn châm chọc đám Elena. Nhất là Camine, Annatar’re đã nghe nhiều người bàn về thái độ của cô ấy. Đa số đều không ưa, vài người lại muốn bị “giẫm lên” – điều khiến cô nàng muốn nói “Cái quái gì!” nhất – số khác lại muốn đè ra nện. Cũng dễ hiểu, người đẹp mà thái độ lồi lõm, các ông các anh lại thiếu hơi, thèm là phải. Bữa trước nó còn nghe lỏm được Gwanbi, Baqwe với Póg nói chuyện đó với bác Giusepp mà.

Tạm không quan tâm tới cái đó nữa, cả cách mà thuyền trưởng làm đám lính mới im khi biết họ đang ở cùng công chúa hoàng gia – và dĩ nhiên, bảo vệ mấy cô nàng khỏi đám thiếu gái, Annatar’re dựa người vào lan can, nhìn xuống dưới. Mặt biển xanh như ngọc, kéo dài tới tận chân trời xa tít tắp. Sóng nổi bọt trắng xóa, dạt thành từng ô viền trắng lòng xanh bên mạn, chảy qua những mái chèo đen tuyền liên tục khua nước không mệt mỏi. Cực kỳ nhị nhàng, chúng di chuyển như vây cá, có trước có sau hết sức trật tự. Không phải tất cả đồng loạt lên, đồng loạt xuống, mà họ làm theo thứ tự và những chu kỳ, khiến hàng mái chèo như thể cũng đang tự mình lượn sóng. Đập xuống rồi lại giơ lên, tung những bọt trắng xóa vào không trung, cùng cơn gió mát thổi ngang qua, thực sự tuyệt diệu vô cùng.

Cơ mà giờ tính lại, bữa đó thuyền trưởng bảo pháo mười hai pao chỉ cần ba người. Không biết có sai không, chứ Annatar’re nhớ cái hôm đánh nhau một khẩu bốn lính cơ mà? Hay là cố tình nói sai để địch nghĩ lính dự bị còn đông? Chà, chắc là cái sau. Martin không phải lão ngốc, có hơi gàn và điên chứ tuyệt đối không ngu. Nếu cho ra con số thực tế, khác gì tự thú nhận thiếu lính chứ! Đòn tâm lý, nhất định là thế rồi!

Suy nghĩ xa xăm, bé mèo quay lại vào trong, vừa đúng lúc Camine trượt vũng nước, té sấp mặt xuống sàn. Không nhịn được nữa, cả boong được phen cười ồ.

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.