Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc của cuộc đàm phán

Tiểu thuyết gốc · 3829 chữ

Mọi chuyện đã diễn ra theo cách thuyền trưởng nghĩ, nhưng thực tế còn khó nói hơn. Một mặt, con trai của công tước chĩa súng vào họ, nhưng mặt khác cũng bị phản đòn. Có vẻ thủy thủ đoàn chiếc galleon đã lên đây cả, điều đó thực sự có lợi khi này. Không cần phải lo chuyện bị mai phục nữa, chắc thế. Bên El Draque, số lượng trên boong không quá nhiều, chỉ vào khoảng ba chục. Số người thuộc đội pháo binh không ít thế, chưa kể nhóm hậu cần bên dưới. Ba thằng bựa lái tàu cũng đang cầm súng, nhưng họ phải canh mấy quý tộc, không để các cô ấy làm bừa. María bận giữ bánh lái rồi. À mà lạ, giờ nhìn lên mới để ý. Tay lái con tàu này bị buộc lại rồi. Còn kẻ phụ trách… ở đâu?

Vẫn giữ súng trong tay, Martin nói:

- Chúng ta có thể đàm phán chứ, thưa quý ngài?

- Ta không có gì để đàm phán với các ngươi. – Y gần giọng.

- Thôi nào, đừng khó chịu thế chứ? Hay ngài đây muốn một lỗ trên sọ?

- Nếu ngươi dám.

Chẳng biết đã cầm kiếm lên tự khi nào, y chĩa cái mũi nhọn hoắt đó về phía Martin. Số lính trung thành còn lại, không bao nhiêu, giữ vững vũ khí, quyết không đầu hàng. Các thủy thủ cũng vậy, họ mang giáo với rìu, tạo thành hàng ngũ thẳng thớm. Đội hình chiến đấu kinh điển với giáo dài lên trước tạo thành rừng cọc ngăn địch, trong khi quân cầm súng phía sau bắn, và cuối cùng lao vào cận chiến, quả nhiên bài bản. Huấn luyện tập thể rất chuyên nghiệp, phải công nhận, nhưng vẫn còn thiếu gì đó.

Tinh thần.

Dù đã vào hàng ngang đàng hoàng, phần lớn thủy thủ lộ rõ vẻ lóng ngóng, tay mơ. Nghe có vẻ tréo ngoe, ngược ngạo nhưng quả thực là vậy. Trong khi thủy thủ đoàn thành một khối thống nhất nhìn rất dữ dằn, hầm hố, mũi giáo chĩa lên trước mặt, rìu trong tay, lại có súng hỗ trợ, thì bản thân từng người lại lộ rõ vẻ sợ hãi, bất an. Chân họ run cầm cập, đứng chỉ vừa đủ để không ngã dúi xuống, trong khi mồ hôi mẹ mồ hôi cha tuôn xối xả nơi trán, làm dính bết những lọn tóc vào mặt. Gương mặt lại, dù da dẻ rám nắng, trắng bệch, mắt mở to đầy lo lắng, như thể kẻ trước mặt là thú dữ. Mồ hôi tuôn ướt cả phần cán nằm trong lòng bàn tay, run run thấy rõ.

Đổi ngược lại, hải tặc của El Draque, nhất là cựu binh, dù bị bao vây từ hai phía, lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Vài người nuốt nước bọt, nhưng sau đó lại trừng trừng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác ra. Họ giữ vững tổ đội năm người, nhưng thay vì chỉ dùng rìu, tất cả đều rút súng ngắn ra. Kéo búa đánh lửa, họ chĩa thẳng lên trước, trong khi tay kia vẫn giữ lấy chiếc rìu chiến. Martin cầm súng chỉ bằng tay phải, trong khi Silvers chống rìu trước mặt, còn Giusepp giữ nguyên vũ khí. Không hề có sự sợ hãi trên gương mặt họ, lạnh như chính mặt nước biển, với những đôi cửa sổ tâm hồn sâu đến khó lường. Lính mới, những người gia nhập hôm qua và ban nãy, lúc đầu tỏ ra lo lắng, bối rối. Tuy nhiên khi thấy những “tiền bối” bình thản vậy, lạ lùng thay, họ cũng thấy vững lòng.

Bên cạnh Martin, bầy mèo cũng giương súng. Annatar’re làm mẫu trước, xong ba đứa kia bắt chước theo. Như lính chuyên nghiệp, chúng nó đứng thẳng, hơi hướng thân trái lên trước. Tay phải cầm báng, ngón trỏ để lên cò, trong khi tay trái giữ phần thân gỗ phía trước, dưới nòng kim loại. Búa gắn đá lửa được kéo lên, và dĩ nhiên chúng đều nạp sẵn đạn. Chúng nó cầm nhìn nghề không thua gì những người bên kia, bên tàu mình, với tay phải giữ gần sát cơ thể còn tay kia dài ra trước. Báng súng được canh đúng vào chỗ lõm dưới vai, nơi cơ thịt rất mềm, để giảm thiểu tối đa lực giật. Mà ba đứa kia không biết chuyện đó, chúng nó chỉ nghe Annatar’re bảo sao thì làm vậy thôi.

Tình hình là cuộc chiến vẫn đang tạm hoãn. Không bên nào manh động, vì họ đều không muốn phải đổ máu vô ích. Với chiếc galleon kia, số lượng quân cầm súng quá ít là bất lợi lớn, bù lại họ có giáo dài, thuận lợi cho việc lao vào đâm vì có tầm với vượt trội. Lại được thế bao vây hai đầu, có thể phân tán lực chiến kẻ thù. Về mặt lý thuyết, một khi diễn ra hỗn chiến, hải tặc sẽ phải chia đôi lực lượng để đối phó với các mối đe dọa từ hai phía. Như thế, khả năng bên này thắng sẽ cao hơn, vì cướp biển đi sang không tới ba chục, bổ sung chừng mười tên cũng chẳng nghĩa lý gì với khoảng một trăm người ở đây, lúc này.

Nhưng cướp biển cũng không vừa: Người nào người nấy rút súng lục ra chĩa thẳng, chưa kể đám thủy thủ “phản bội” khi nãy giờ quay mũi giáo về chính các đồng đội cũ. Họ được Giusepp hướng dẫn đứng thành đội, cực kỳ đẹp mắt, không thua kém gì những người bạn mới mà chỉ trước đó chục phút, vẫn còn coi nhau như tử thù. Có cả mấy người cầm súng kíp gắn lê, nên chiến lực được bổ sung đáng kể. Lại thêm, quân bên El Draque có thể bắn sang bất cứ lúc nào. Nhóm hoa tiêu trên cột buồm có tầm nhìn và không gian vô cùng thuận lợi để bắn vào tay quý tộc, trong khi lính ở mạn hoàn toàn có thể khiến đám thủy thủ galleon ăn đầy kẹo đồng.

Liếc sang chiếc trụ bánh lái tàu mình, Martin thấy nó đã được che kín lại. Hành động cũng nhanh thật, bảo vệ cuộn dây. Ban nãy quả thật sơ sót khi quá tập trung vào săn mồi mà quên không che cái trụ lại, cũng may dây không đút, Nếu không, chẳng biết sẽ thốn đến thế nào nữa.

Lại tiến lên trước, Giusepp nói:

- Thôi nào, các chàng trai! Thay vì giơ hàng vào nhau thế này, chúng ta không thể nói chuyện à? Ông bạn già của tôi đã rất thiện chí rồi, hi vọng chúng ta có thể kết thúc trong hòa bình. Thế nào, hạ giáo xuống, thủy táng người chết và đàm phán, không phải tốt hơn sao?

- Ngươi nghĩ mình có tư cách lên tiếng sao? – Một lính mang súng hét lớn – Cứ chờ đi, khi La Maestro del Mar tới, nó sẽ nghiền nát lũ cướp biển các ngươi!

- Ờ, hẳn là vậy.

Không đề cập chuyện hôm qua, Giusepp tiếp tục yêu cầu đàm phán. Đồng thời, ông cũng không quên vừa nói vừa khoe tiền, cốt làm lung lay tinh thần đối thủ. Phần lớn lính bên địch xuất thân đều là người nghèo, và nhìn vẻ xơ xác, tiều tụy của họ, điều kiện sống trên tàu xem ra không được đảm bảo. Râu ria lởm chởm, mắt thâm quầng, gò má hóp vào, quần áo nhàu nát cũ kỹ, chẳng biết có được đảm bảo điều kiện sống tối thiểu không nữa. Vài người há miệng, thấy rõ răng rụng mất mấy cái, hàm thủng lỗ chỗ. Bệnh scurvy? Có lẽ, đi biển thường ít có trái cây với rau mà ăn. El Draque khá may khi thường xuyên tìm mua lượng lớn táo, thứ quả có thể để khá lâu, dùng ăn dần. Nhưng mấy người này xem ra chẳng số đỏ tới thế.

Cảm thấy tốn thì giờ, Martin nói thẳng:

- Thế này nhé? Hoặc bỏ vũ khí đầu hàng, hoặc bọn tôi sẽ bắt hết các người lại đòi tiền chuộc. Nhìn anh bạn có vẻ cũng là con nhà quyền quý đấy. Thế nào, xưng tên đi để còn biết đường tìm nhà nữa.

- Ngươi nghĩ ta sẽ nói sao? – Y gào to.

- Uầy uầy, đúng là thanh niên sung sức, hét cũng lớn thiệt… Thanh niên, cậu biết rõ tình hình hiện tại mà đúng không? Nếu đánh nhau, bên thiệt hại nặng sẽ là các cậu thôi.

- Hừ, tưởng ta ngu à! Ha ha ha ha!

Y chợt bật cười. Rồi hắn nói:

- Cướp biển đi chiêu mộ thế này, chỉ có thể là các ngươi đang thiếu nhân lực! Ta không biết El Draque là cái quỷ gì, nhưng nhìn thì tàu các ngươi chắc không dưới ngàn tấn đâu! Khi bắn nhau, ta đếm thấy hai mươi ô pháo bên mạn trái, cùng hai khẩu nữa trước mũi và năm cây ở boong lộ thiên. Như vậy, tối thiểu cái tàu này có năm mươi hai khẩu đại bác. Ta không biết loại dưới cỡ nào, nhưng với pháo bên trên và mũi, chúng chắc chắn là loại mười hai pao, thứ vốn cần đến năm, sáu người gì đó để vận hành! Cùng với đống dưới và bên kia, nhân lên cũng phải cỡ ba trăm người, chỉ riêng cho pháo! Như vậy việc chiến đấu và buồm đang thiếu nhân lực, đúng chứ? Các ngươi chiêu binh như vậy, chính là vì tàu đang không đủ người! Đừng làm ta cười, bọn ta vẫn có thể chiến thắng!

- Ôi chà, cũng nhạy bén đấy chứ. – Silvers nói – Martin, muốn bắt thằng đó về làm bên quản lý nhân sự không?

- Khả năng thì đươc nhưng thái độ lồi lõm quá. Thôi bỏ. – Thuyền trưởng nhăn mặt, lắc đầu.

- Chà, uổng thế.

- Chịu thôi.

Đoạn, Martin nói:

- Tuyệt vời, chàng trai. Phân tích rất hợp lý, số liệu đưa ra cũng xêm xêm đấy. Nhưng cho phép tôi sửa chút, pháo mười hai pao của bọn tôi chỉ cần tổ đội ba người, còn loại bên dưới bốn người là đủ. Phần đuôi tàu còn bốn cây mười hai pao nữa, như vậy tổng số đại bác là năm mươi sáu. Bây giờ chúng ta có bốn mươi nhân bốn cộng với mười sáu nhân ba, sẽ là bao nhiêu, tôi tin cậu có thể tính được.

- Khoảng hai trăm mười. – Y nói – Và ngươi có ý gì khi cho ta biết điều này?

- Phải, khoảng hai trăm mười.

Thuyền trưởng gật đầu. Rồi ông bắt đầu nói.

Một chiếc galleon thông thường, như con tàu này, thường có thủy thủ đoàn từ trăm rưỡi tới hai trăm. Do các tàu cướp biển thông thường không có quá nhiều thành viên, các tổ đổ bộ ít, nên con số này là hợp lý để vừa vận hành tàu trong điều kiện bình thường, vừa huy động chiến đấu. Ngoài ra, với thủy thủ đoàn ít, chủ tàu có thể đảm bảo được lợi ích kinh tế của bản thân khi không phải tốn quá nhiều tiền trả lương cho họ. Điều kiện sống cũng tương đối tốt hơn vì không quá chật chội, dù so ra thì vẫn thua xa đất liền. Hỏa lực trên tàu buôn, vì vậy, cũng thường khá ít.

Do con tàu này vũ trang nhiều, nên thuyền trưởng đoán ban đầu có thể lên tới ba trăm thành viên. Nhưng trong giai đoạn giao tranh bắn phá lúc nãy, đạn chùm bi, đạn xích và đạn cầu đặc đã tàn phá không ít, khiến trên boong la liệt xác người. Việc leo lên bất ngờ, tập kích từ sau làn khói dày của nhóm cướp do Giusepp lãnh đạo cũng gây thương vong không ít. Có đến hàng chục cái xác mang vết thương do bị chém, không phải trúng đạn hay dính mảnh vỡ. Cộng với việc đại pháo nã vỡ nhiều chỗ dưới kia, số thương vong có thể không dừng chỉ ở hai con số. Có thể chết không tới thế, nhưng tính cả người bị thương không chiến đấu được thì nhiều hơn. Và với số thủy thủ lành lặn còn lại, y tập trung họ lên đây, định tạo thế gọng kìm bao vây và tiêu diệt cướp biển.

Dĩ nhiên, cách tập trung lượng lớn thủy thủ lên boong tàu để đối đầu với số ít hơn những tay hải tặc liều lĩnh sang chiếm tàu thường được dùng nếu hai bên quyết tử, và tàu địch ít lính hơn. Trường hợp này, chiến thuật tỏ ra hữu hiệu khi quân ta đơn giản đông hơn chúng, có thể đẩy lùi được. Nhưng ở đây, đáng tiếc rằng đối thủ lại là El Draque, chiếc galleon hiện đang có khoảng trên dưới ba trăm mạng. Chưa kể, boong tàu không đủ rộng để dồn hết lên, nên tính cả số người từ El Draque lúc này, cùng lắm chỉ có khoảng trăm rưỡi mạng trên này, bao gồm một phần cướp và hai phần Iberia. Với việc tổn thất không bao nhiêu, Martin hoàn toàn có thể lãnh đạo thuyền viên lật ngược lại tình hình. Ưu thế quân số của phe quý tộc đã hết, bây giờ họ đang bị nhắm tới bởi cướp biển, tay lăm lăm khẩu súng, cùng một lực lượng chiến đấu sẵn sàng liều tới người cuối cùng.

Phân tích đầy đủ, Martin nói:

- Ai muốn đầu hàng, chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn! Ai muốn tham gia, El Draque luôn rộng vòng tay chào đón! Trên kia, cờ đen đang bay! Chúng tôi sẽ không truy diệt tới cùng! Quyết định ngay khi còn có thể!

Im lặng.

Một phút im lặng.

Rồi boong tàu trở nên ồn ã đến lạ. Toàn những tiếng rì rầm bàn tán, nhưng cả trăm cái miệng cùng lúc thì thực sự nó ồn và phiền kinh dị. Lũ mèo phải bỏ súng, bịt tai lại vì chịu không nổi, trong khi thuyền viên El Draque căng thẳng quan sát tình hình. Nhóm người từ tổ pháo binh vừa lên tăng viện, ai cũng mang theo một khẩu súng kíp dài cùng túi đạn. Đứng thêm thành hai hàng ngang nữa sau lưng hàng đầu tiên, họ bồng súng trên tay, điệu bộ cử chỉ như lính hoàng gia chuyên nghiệp. Nghiêm túc, không cảm xúc, họ khiến đối phương càng hỗn loạn hơn.

Tiếng bàn tán ngày một lớn, vài nơi đã nổ thành những cuộc cãi vã. Họ tính xem nên thế nào, đầu hàng và ở lại hay đầu hàng nhưng đi theo. Nhiều người, chủ yếu là các thủy thủ trẻ, bất mãn trước cuộc sống trên tàu, đã quyết định sẽ đi theo bên kia. Trong khi đó, những người có thâm niên lại cho rằng như vậy không khôn ngoan. Đầu hàng ây giờ nhưng không tham gia, vẫn có thể được, cướp biển không ép. Tuy nhiên, chính những người đó còn do dự. Đi biển lâu năm, dĩ nhiên họ biết danh tiếng của El Draque, cả về chiến công “chấn động địa cầu” tóm sống một chiếc tàu chiến tuyến. Nên đi hay nên ở, chủ yếu là như thế, chứ không ai quan tâm chuyện chiến đấu nữa.

Ngay khi ấy, tên quý tộc lại gào lên:

- Câm họng! Đám dân đen câm hết cho ta!

Tất cả đồng loạt im lặng, hướng ánh nhìn vừa lo sợ, vừa giận dữ về phía hắn. Nhìn tình hình ấy, Martin lờ mờ đoán được tình hình của cái tàu này rồi.

- Ê bên đó! Bên đó! Nghe thấy không!

Giọng con gái!

Thuyền trưởng kinh ngạc. María, con đang làm cái quái gì vậy?

Một tay giữ bánh lái, tay kia huơ huơ cái mũ, María hét lớn đến mức tưởng như vách tàu nứt toác:

- Này! Nghe rõ không mấy anh kia! Ừ, nói các anh đó, nhìn ngơ ngác cái gì! Lần đầu thấy con gái lái tàu hả!

“Nó đang nói cái quái gì vậy trời?”

Gương mặt thuyền trưởng lúc này cực kỳ khó tả. Thốn có, kinh ngạc có, khó hiểu cũng có. Bình thường con gái đâu hào hứng với mấy chuyện này? Tự dưng hôm nay lên tiếng, chẳng lẽ… Ây da, biết ngay mà! Công chúa Elena đã tới bên cạnh nó tự lúc nào! Không biết hai đứa đã trao đổi gì, nhưng nhìn mặt con bé ấy mãn nguyện cực kỳ, xem ra không phải chuyện gì tốt. Martin biết, cô công chúa đó không đơn giản như vẻ bề ngoài. Lần này thế nào đây, lui xuống quan sát vậy.

- Nghe thì trả lời đi! Bắt người ta la hoài!

- Nghe!

Có giọng đáp lại. Từ phía đuôi tàu. Được mỗi thế, María tiếp lời liền:

- Các anh có cam tâm vậy không, để một thằng quý tộc kệch cỡm đè đầu cưỡi cổ, đối xử với mình như nô lệ? Chấp nhận cả đời bị khóa dưới cái khoang hôi thối, bẩn thỉu, ẩm mốc đó, với đồng lương chết đói hả? Có ức chế không!

- Dĩ… Dĩ nhiên có! Nhưng lúc đó chúng tôi biết làm gì chứ?

Lần này, người trả lời thuộc nhóm đã bỏ sang phe cướp biển. Một chàng trai mang rìu, chính xác là thế. Nhờ sang bên này, anh ta mới có dũng khí mà nói hết những gì trong lòng.

- Bọn tôi chỉ là thủy thủ thường, sức lực chỉ vừa đủ đi biển, cô mong cái gì chứ! Vũ khí nằm trong tay họ, súng ống gì đó quân lính giữ hết! Bọn chúng tôi chỉ có cây lau nhà, giáo với ròi, chẳng lẽ phải chống lại sao? Rồi đám lính giết hết à? Làm sao chúng tôi chống lại được!

- Chống được!

Gào đến muốn đứt cổ họng, María như ném cả hòn lửa vào lòng từng người:

- Các anh có số lượng! Và bây giờ đang cầm vũ khí, cũng đang bao vây! Khống chế tên đó ngay! Tới giờ lật đổ đám áp bức đó rồi đấy! Chỉ cần hạ bệ hắn, sau đó các anh muốn đi tiếp hay gia nhập, chúng tôi đều cho tự quyết!

- Con khốn câm họng! – Gã quý tộc gào lên – Đám dân đen này là của tao, của tao! Tao muốn thế nào là quyền của tao, không tới lượt mày lên tiếng! Thứ đàn bà thấp kém cũng có tư cách lên tiếng hả! Nín cái họng heo nái của mày vô, con bán hoa cặn bã, đê hèn, ti tiện…

Pằng!

Bụp!

Súng đã nổ.

Âm thanh như chọi hòn sỏi vào bùn, cùng với đó là tiếng đổ ruỳnh của xác thịt. Tên quý tộc, lúc này chỉ còn là cái xác không hồn, nằm dài trên sàn. Loang lổ máu. Đầu hắn thủng lỗ to tướng, máu tươi chảy ra òng ọc ướt hết cả quãng sân. Mắt hắn vẫn mở to, cái mồm méo xệch đúng lúc chửi hăng nhất, còn biểu cảm thì không thể nào ưa được. Như con heo biển vẫn đang đà chửi, hắn chết mà thậm chí không biết mình đã chết. Ngón tay giật giật một lát mới ngừng, miệng trào máu, y đã chết. Một phát ngay sọ, trúng vào bên trán phải, phá nát não ngay tức khắc.

Và cái họng súng vẫn còn bốc khói ấy nằm trong tay Annatar’re. Thở hổn hển, mặt đỏ như gấc, cô bé run run tay hạ súng xuống, trước sự bất ngờ tới câm nín của mọi người. đến cả thuyền trưởng, dù đã tức sôi gan, nổi cả gân xanh trên cổ, còn chưa kịp làm gì nữa. Đoạt mạng tức khắc, độ chính xác không tưởng. Vai ê ẩm vì lực giật, hai tay run lẩy bẩy trước uy lực quá lớn, và đôi tai cụp xuống vì tiếng nổ, nhưng lúc này đây, Annatar’re không còn là bé mèo bình thường nữa. Cô trừng mắt, cau mày, ném cho xác chết kia cái nhìn của một con báo đen. Loài thú săn mồi đáng sợ bậc nhất vùng lục địa phía Nam. Lúc này đây, không còn là người mèo nữa, cô nàng đã thực sự hóa thành dã thú.

Nhổ toẹt bãi nước bọt xuống sàn, Annatar’re thở dài, nói đúng một câu, nhưng quá dư để diễn tả tên ấy.

- Súc vật!

Tình thế lúc này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán. Không ai, kể cả Elena, nghĩ rằng sẽ thành thế này. Hai bên nhìn nhau đầy bối rối: Họ không biết lúc này cần làm gì. Giusepp không tính đến việc thuyền trưởng bên kia bị giết như thế, còn Silvers đắn đo hơn khi thấy cô nhóc tóc đuôi ngựa có thể thẳng tay bắn chết người như vậy. Các thành viên đã đổi phe, những người còn lại, cả lính áo xanh và thủy thủ, cũng chẳng biết nói gì. Đối với hai toán quân của chiếc galleon, họ giờ như rắn mất đầu. Không còn nhà quý tộc ra lệnh, ngay đến lính cũng bất lực ra mặt. Và như thể không chịu đựng nổi nữa, một người lính bỏ hàng. Bước lên trước, trao khẩu súng cho Martin, anh nói:

- Tôi đầu hàng! Chúng tôi không thể, và cũng không có lý do gì đễ chiến đấu nữa!

- Tôi cũng vậy!

- Tôi nữa!

- Tôi đầu hàng! Xin hãy cho tôi theo!

- Tôi theo! Tôi không muốn ở đây nữa!

- Thuyền trưởng, xin hãy nhận chúng tôi!

- Xin ông, thuyền trưởng!

Hàng loạt những lời đầu hàng, cầu xin gia nhập vang lên, cùng với đó là âm thanh lạch cạch khi vũ khí rơi xuống sàn. Tất cả bọn họ đều buông bỏ khí giới, cúi xuống xin hàng. Và càng bất ngờ hơn, khoảng một nửa muốn gia nhập với El Draque. Thậm chí khi báo tin xuống dưới khoang, càng nhiều thủy thủ khác lên, đều hàng cả. Không ai còn ý chí chiến đấu. Điều đó khiến cho ngay cả Martin phải cứng họng, không nói năng được gì. Quá bất ngờ, thực. Ông không nghĩ mình có thể thu nhận từng này người chỉ với một trận, vài mươi là quá lắm rồi. Vậy mà chỉ bằng việc nói chuyện, khích động tinh thần và phát bắn đột xuất ấy, mọi chuyện lại thành ra thế này đây.

Người phương Đông nói không sai, ông nghĩ. Người tính không bằng Trời tính.

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.