Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 2958 chữ

Tĩnh Bình quận vương thật là bị bệnh, hơn nữa còn bệnh đến hấp hối, đó cũng là nguyên nhân Cao Minh bằng mọi cách cũng phải cầu được Ma Ngạo hỗ trợ.

Khai triều tới nay, hoàng tử hoàng tôn đông đúc, Tĩnh Bình quận vương này chính là một trong số đó, hưởng bổng lộc, trong triều chiếm lấy một hư vị, cũng không quản đến chính sự.

Hơn nữa bọn họ chỉ là một nhánh con cháu cực nhỏ, sau khi trải qua sàn lọc chỉ còn lại một Tĩnh Bình quận vương, mà hắn trừ bỏ một nử nhi cũng không còn ai khác, trong phủ nô bộc rất thưa thớt, khi tiến vào, quả thật có cảm giác vắng vẻ, một loại hương vị tịch liêu lụi bại.

Tĩnh Bình quận vương nằm trên giường được người bán nâng dậy, nghe nói tổng quản nhà mình mời Quốc sư đến trừ tà, hắn liên tiếp lắc đầu, “Không, không…” Hắn thần sắc có bệnh, trong mắt lại chiếu ra ánh sáng, “Ta mệt, hắn tới đón ta cũng tốt, ta biết lúc trước không phải hắn làm ra chuyện sai trái, chỉ là trong lòng biết rõ quan hệ như vậy sẽ không lâu dài, cho nên hắn mới rời đi, còn ta ngược lại ti tiện thở ra, sau khi thành thân, ta đã không còn trách nhiệm đối với gia đình này, trong lòng lại ngập tràn trống rỗng, thời gian vui sướng nhất cuộc đời ta là khi nào? Tại sao ta lại tự biến mình thành kẻ đần độn sống qua ngày, giống như cái gì cũng đều không như ý.”

Cao Minh nghe xong gào khóc lớn. Lời này giống như trăn trối, chủ tử không muốn đuổi hồn đi, mà là muốn cùng đi theo hồn phách người nọ.

“Ta ở trong Quận vương phủ, muốn theo đuổi lại không có dũng khí, muốn từ bỏ rồi lại làm không được, ta… Khụ khụ —— ”

Hắn ho vài tiếng, sắc mặt càng xám trắng, nản lòng thoái chí nói: “Nữ nhi đã xuất giá, tâm sự của ta cũng đã giải quyết xong, quốc sư tôn quý, đã làm phiền ngươi một chuyến rồi, nhưng thỉnh ngươi cái gì cũng không cần làm, liền như vậy rời đi đi, ta chờ hắn đến giường mang ta cùng đi.”

Ma Ngạo nhíu mày. Cho nên mới nói, con người, chính là sinh vật yếu đuối nhất hắn từng thấy qua, chỉ một sự việc cỏn con liền mất hết hy vọng, gặp chuyện liền thần kinh sa sút, hướng tới cái chết.

“Người nọ đã chết thật rồi sao? Mấy năm nay không có gặp mặt, các ngươi làm sao biết hắn thật đã chết rồi?” Nguyệt Quý đề xuất vấn đề.

Tĩnh Bình quận vương biểu tình như bị sỉ nhục ” Tĩnh Bình quận vương ta là người trong sạch, cả đời mắc nợ, cũng chỉ có người này, chẳng lẽ là do oan hồn đi nhầm phủ đệ sao? Hắn không phải hướng ta kêu oan, thì còn hướng ai, lại nói chính là ta phụ hắn, hắn mới chết không nhắm mắt.”

“Ta từ đầu tới cuối cũng chưa nghe nói ngài phụ hắn, không phải là Cao tổng quản cùng hắn nói chuyện, hắn liền ly khai sao ?”

Tĩnh Bình quận vương ngấn lệ nói: “Đó là bởi vì hắn lo lắng cho ta, yêu ta sâu đậm, không muốn ta khó xử, mới lén rời đi.”

Nguyệt Quý cười khổ, “Cao tổng quản nói người nọ sau khi rời đi, từng trình lên một danh sách vật bị đánh cấp cho ngài, vu oan là do người kia trộm đi, danh sách đó, cũng thật là những vật trong phủ bị mất đi.”

Cao Minh gật đầu, “Là lộ phí đi đường ta đưa cho hắn, tương đương cũng khoảng một ngàn lượng bạc, này… là đánh gãy uyên ương nha, tâm ta cũng không đành lòng, bởi vậy chính mình còn đưa rất nhiều ngân lượng cho hắn.”

Ma Ngạo càng nghe càng là nhíu mày. Trong đầu mấy người này chứa cái gì vậy, tất cả đều là hồ dán sao? Việc này quá rành mạch, rõ ràng rồi còn gì?

“Cho nên đối với phương cầm ngân lượng của ngươi rồi ra đi, vậy thì lưỡng tình tương duyệt cái gì, không phải là lừa tiền sao? Nếu không thì là do ngươi phiêu hắn, hắn thu tiền của ngươi, tiền trao cháo múc không ai thiếu nợ của ai.”

Một đoạn luyến tình vừa ngọt ngào vừa đau khổ, lại bị Quốc sư nói thành như vậy, còn nói ra chữ “Phiêu”, Tĩnh Bình quận vương tức giận đến gương mặt xám tro đều đỏ lên toàn bộ.

“Ngươi —— các ngươi cút cho ta, cút đi!”

Rống xong, hắn nắm chặt một khối ngọc bội nhìn không chớp mắt, trong mắt hàm lệ, nức nở nói: “Thành Nguyên, ngươi tới đón ta đi, ta liền ở chỗ này chờ ngươi, ta chờ ngươi hơn mười năm, rốt cuộc chờ không nổi nữa, mau đón ta đi, ta muốn cùng ngươi đến một thế giới khác ngắm hoa thưởng rượu, say trong lòng ngươi…”

Hắn còn chưa khóc lóc kể lể xong, ngọc bội kia đã bị Ma Ngạo đoạt đi, hắn tức giận sôi lên. Hắn ngay cả nguyện vọng chết theo tình nhân cũng không được sao? Vì cái gì muốn ngăn cản hắn?

“Ngươi, ngươi trả đồ lại cho ta, đây là món đồ duy nhất hắn tặng cho ta … Oa! Đó?”

Hắn phẫn nộ nói, bỗng nhiên ngọc bội kia từ trong tay quốc sư trợt xuống, tự động một đường lăn ra cửa, giống như có sinh mệnh, hắn nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.

Nguyệt Quý nghiêng thân, nhìn hành động gọn gàng của ngọc bội kia, thở dài một tiếng, tất nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Ma Ngạo ngoài cười nhưng trong không cười, dùng biểu tình nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Tĩnh Bình quận vương, chỉ kém chưa nói hắn là tên ngu ngốc.

“Người không chết, còn sống rất tốt, ngọc bội kia bị ta thi chú, chạy đi tìm chủ nhân, đi theo ngọc bội sẽ biết cái tên Thành Nguyên kia hiện tại rốt cuộc ở nơi nào.”

Tĩnh Bình quận vương ôm ngực, giống như không chịu nổi tin vui này, “Hắn không chết? Hắn thật sự không chết? Còn có thể biết được hắn đang ở nơi nào?”

Giống như được ăn linh đan diệu dược, hắn không hề ốm yếu, vội vàng chạy theo ra ngoài.

Ngọc bội kia tựa như có người thao túng, một đường lăn, càng giống bị người đá, thế nào cũng không dừng.

Từ Tĩnh Bình quận vương phủ lăn ra đường cái, tái lăn đến một ngõ tắt nhỏ, sau đó tiến vào con hẻm phát ra loại âm thanh yên hoa phóng đãng, loại địa phương này không phải để người như Quốc sư hay Quận vương nên tới.

Cao Minh đi theo phía sau, sắc mặt càng ngày càng trắng. Nếu người nọ thật sự ở nơi này, này, này không phải sẽ phá hủy hình tượng tình nhân hoàn mỹ trong lòng chủ tử sao?

Mà Tĩnh Bình quận vương sắc mặt xám trắng nhìn cảnh tượng hoan dâm xung quanh liền biến thành xanh mét, cuối cùng ngọc bội kia lăn đến một phòng trong Di Hồng viện, nhắm thẳng chân một người mà lăn, sau đó đứng cạnh chân người nọ không động đậy nữa.

Chỉ thấy người nọ tóc trắng một nửa, đã uống đến thập phần say, mắt mơ màng miệng méo sệch, rượu trào ra trên người phát ra một cỗ hôi khí, hai cái răng cửa có lẽ do đánh nhau mà bị gãy mất, gã chống đỡ cái bụng phì nộn, nhặt lên khối ngọc kia, nhãn tình sáng lên, vội vàng chùi sạch sẽ.”Khói ngọc nát này ra hiệu cầm đồ chắc được ít lượng bạc, đến lúc đó có thể gọi hồng bài đến hầu hạ.”

Gã cười hì hì không ngừng, tiếng cười thập phần ghê tởm, Tĩnh Bình quận vương đứng ở trước mặt gã, cũng ngừng không được thân hình phát run. Tên nam nhân xấu đến không thể tả này rốt cuộc là ai?

Gã không có khả năng là Thành Nguyên đi, bởi vì gã ngay cả ngọc bội của mình cũng không nhớ rõ.

Hắn còn nhớ rõ năm đó, Thành Nguyên cầm lấy khối ngọc không đáng tiền này đưa cho hắn, xấu hổ nói mình không tiền không của, chỉ có thể tặng món lễ vật này, cõi lòng hắn đầy vui sướng nhận lấy, sau đó đưa lại chính là ngọc như ý giá trị thiên kim, còn mướn thợ may giỏi nhất may mấy bộ áo ấm đơn giản, lo lắng gã không tiền của, ở trong quần áo nhét vô số vàng bạc, hận không thể đem những vật sở hữu có giá trị của mình toàn bộ dâng hết cho gã.

“Thành nguyên sao?”

“Thành nguyên?” Nam tử kia ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, lập tức nhớ tới, miệng đầy mùi rượu ợ một cái, “Đó là tên chốn phố chợ của ta hơn mười năm trước, Lý gia quả phụ kia vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng, Trương gia tẩu tử cũng lẵng lơ tận xương, mà ta tuổi trẻ anh tuấn, thật dễ dàng kiếm tiền, công tử Quận vương phủ kia bị ta dễ dàng dụ dỗ, đừng nói thân thể, mà ngay cả vàng bạc của cải cũng đều dâng ra hết, tấm chi phiếu kia là ta ăn đến thân hình biến dạng, rốt cuộc không còn dễ dàng lừa người được nữa, mà phải nói, tên công tử được dưỡng trong phủ không rành thế sự kia đúng là một con đại dê béo a.”

Tĩnh Bình quận vương thân mình run rẩy, sắc mặt thậm chí so với nằm trên giường bệnh vừa rồi còn muốn xám trắng hơn, Cao Minh thiếu chút nữa nghĩ chủ tử nhà mình ở chỗ này bất đắc kỳ tử tắt thở.

Ma Ngạo tuyệt không đồng tình, ngược lại còn cười ha ha, ngữ điệu châm chọc.”Người này xấu như vậy, ngươi còn nhớ mãi không quên, đầu ngươi có bệnh nha, lại vẫn nói muốn hắn mang ngươi cùng đi, ta a, có chết cũng không cùng loại phế vật này đi.”

A Lang ngay thẳng, không biết phải để cho người ta chút mặt mũi, vèo một tiếng bật cười.

Mặt Tĩnh Bình quận vương phúc chốc biến thành đỏ bừng, hắn phẫn nộ một cước đá ngã cái bàn, một cái chân khác đạp nát ngọc bội, gầm rú một đường hướng Quận vương phủ quay về.

Thanh âm kia cực chói tai, ngữ điệu phẫn nộ, vẻ mặt kích động, thật giống người điên .

Cao Minh khóc ròng nói: “Ta là gọi ngươi tới cứu chủ tử nhà ta, không phải gọi ngươi đến ép người tử. Quốc sư, ngươi thật quá đáng.”

“Ta làm gì quá đáng, rõ ràng chính chủ tử ngươi… chủ tử ngươi là một tên ngốc, trách không được ngươi cũng như vậy, lại cho rằng ta cùng A Lang… Ha ha ha —— ta hiểu rồi, chủ tớ ngu ngốc, thì ra là thế, ai, chủ tử ánh mắt kém, trách không được nô tài cũng tệ như thế, ha, rốt cuộc tảng đá trong lòng ta đã lấy xuống .”

Cao Minh tức giận đến dậm chân, kêu tên chủ tử một đường chạy theo.

Nguyệt Quý nhìn hắn đắc chí, vỗ tay táng thưởng, mỉm cười hỏi: “Nếu Thành Nguyên còn sống, vậy rốt cuộc là ai kêu oan?”

A? Cái này là hỏi ngược Ma Ngạo, hắn chớp chớp mắt.

A Lang lúc này cũng nhớ tới nguyên nhân mà tổng quản Tĩnh Bình quận vương phủ tìm tới cửa.

Hiện tại đã chứng minh oan hồn kia không phải là Thành Nguyên đang sinh hoạt phóng đãng ở kỹ viện, vậy ——

Đến tột cùng là ai?

Lại nói, Tĩnh Bình quận vương vừa về tới Quận vương phủ, không chỉ vừa hét vừa rống, còn cơ hồ đem phòng của mình phá hủy, đến nửa đêm, nghe được thanh âm thê lương kêu oan, càng tức giận đến thiếu chút nữa nghẹn khí.

Nếu không phải thanh âm này làm hắn hiểu lầm, gợi lên tâm sự của hắn, hắn sao lại có thể nhìn thấy Thành Nguyên xấu xí ghê tởm kia, ký ức mối tình đầu tốt đẹp, nhưng đúng là đối phương lừa tài lừa sắc, hắn như thế nào có thể ngu xuẩn đến thế, ở trong mắt tên Thành Nguyên mập mạp đánh khinh kia, trở thành một con đại dê béo.

Hắn cầm lợi kiếm vọt tới chỗ phát ra âm thanh ma quái, rống giận, “Đi ra cho ta, chẳng cần biết ngươi là quỷ thật hay quỷ giải, tóm lại đi ra cho ta!”

Chuyện ma quái kêu oan là ở táo phòng (nhà bếp), Tĩnh Bình quận vương từ trước đến nay đối với hạ nhân đều nhân từ, chưa bao giờ vô cớ đánh chửi, ngay cả táo phòng đều là tỳ nữ xuất nhập, cũng không nghe qua có ai tự sát .

Nhưng từ khi nữ nhi xuất giá, mang theo đại bộ phận nữ tỳ trẻ tuổi làm của hồi môn, tiếng kêu oan bắt đầu xuất hiện hàng đêm, làm một số nữ hầu già sợ tới mức phát bệnh, chính là từ chức, đến cuối cùng cả tòa quận vương phủ đều trống rỗng, ngay cả một tỳ nữ đều nhìn không thấy.

“Đáng giận, ngươi đi ra cho ta! Đi ra!”

“Oan nha! Oan nha, ta —— thật thê thảm oa!”

Thanh âm kỳ ảo quanh quẩn, giọng điệu thê lương, chấn động tâm thần, nhưng lại không thấy người, làm Tĩnh Bình quận vương tức đến đấm ngực dậm chân.

Mà hắn sau khi hồi phủ cũng không tìm chết, vốn là tâm bệnh gây chuyện, hắn phẫn nộ đến muốn đạp nát phòng, hơn nữa lớn tiếng chửi bậy, mà hao tổn chính là cái gì?

Là thể lực cùng tinh lực nha!

Cho nên cơm trưa hắn ăn nhiều một chén, cơm tối ăn thêm hai chén, tuy rằng cả ngày trừng mắt tức giận, nhưng là cái tâm chờ chết đã không còn, nhớ lại lúc trước muốn chết đúng là một chuyện đáng chê cười nhất, chiếu theo lời chăm chọc của Quốc sư kia nói, hắn chính là ——

Ô, hắn thật là một tên ngu ngốc nha!

Vì một tên lừa tài lừa sắc, sầu khổ hơn mười năm, mà quan trọng nhất là, cái tên đó hiện tại thật xấu, xấu đến hắn đều muốn ói.

Chỉ cần nhớ tới năm đó mình nhút nhát xấu hổ, mỗi ngày đều ngượng ngùng mong gặp tình lang, đối chiếu lại tên xấu xí ham tài háo sắc kia, hắn cảm thấy chính mình đã chịu một mất mát lớn.

Cao Minh vốn đang giận Ma Ngạo nói chuyện khó nghe, không ngờ chủ tử nhà mình lại bị kích thích, cơm ăn nhiều mấy bát, sinh long hoạt hổ phát tiết tức giận, khí sắc cũng bởi vậy mà tốt lên rất nhiều. Quốc sư thật sự là dụng tâm lương khổ nha, chắc chắn muốn làm chủ tử tỉnh lại, mới cố ý nói kích ngài, đúng vậy, ngay cả thiếu niên mặt vàng bên cạnh hắn cũng nói như thế ——

“Bi thương làm con người mất đi ý chí, một lòng muốn chết, nhưng bi phẫn sẽ khiến con người càng muốn sống xót.”

Ai, Quốc sư thật sự là đại từ đại bi, ngay cả người bên cạnh nói chuyện cũng triết lý như vậy, làm cho lệ lão của hắn văng tứ tung.

Cách hai ngày Cao Minh đến quốc sư phủ xin chịu tội.

Ma Ngạo không dằn nổi gấp gáp hỏi hắn, “Vậy rốt cuộc là ai kêu oan?”

Cao Minh vẻ mặt kinh ngạc. Này… Hắn nếu biết, còn cần hao tổn hết tâm lực cầu Quốc sư cứu sao?

Cho nên hắn đem thời gian và nơi phát ra thanh âm kêu oan lặp lại một lần, hơn nữa cam đoan rằng, mình làm người hầu ở Quận vương phủ ba mươi năm, chưa bao giờ phát sinh chuyện chủ tử đánh nô bộc hay tỳ nữ.

Cái này Ma Ngạo cũng mờ mịt, ngược lại Nguyệt Quý đầu tiên ngẩn ra sau đó bật cười.

“Trong Quận vương phủ có phải không có tỳ nữ? Bằng không cũng chỉ là những vú già?”

Cao Minh gật đầu, “Dạ đúng, mấy tỳ nữ trẻ tuổi đều là cùng tiểu thư từ nhỏ lớn lên, có tình cảm sâu đậm, Quận vương lại không cưới thiếp, không thu nhị phòng, cho nên tất cả tỳ nữ đều theo tiểu thư gả đi.”

“Ngươi quay về Quận vương phủ mang một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, mời nàng ở phòng bếp tắm rửa, đêm nay sẽ không có thanh âm kêu oan.”

“Gì?” Cao Minh nghĩ là mình nghe lầm .

“Tắm rửa?” A Lang nghe được cô nương tắm rửa, dù sao tuổi còn nhỏ, liền đỏ mặt.

“Cái quỷ gì vậy?” Câu cuối cùng là Ma Ngạo trừng mắt hỏi.

Bạn đang đọc Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực của Lăng Báo Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.