Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Linh

Tiểu thuyết gốc · 4488 chữ

Khi tỉnh lại, đầu Phi đau như búa bổ. Khẽ cựa mình, cậu ta cảm thấy như có gì đó nặng nề đang đè lên ngực mình vậy. Mở đôi mắt nặng nề của mình lên, cậu ta lập tức biết được thứ đang đè lên người mình là gì.

Một cô gái, với gương mặt xinh đẹp mà nhu mì đang dựa vào ngực mình mà ngủ say sưa. Từng lọn tóc mai của cô ấy khẽ phất phơ tạo nên một nét đẹp gần như khiến cho Phi phải ngạt thở. Từ đôi mắt, sống mũi, nụ cười nhẹ khi ngủ của cô ấy đều khiến tim Phi xao động mãnh liệt. Cứ như… bản thân đã gặp cô gái này từ lúc nào chẳng nhớ.

Khi Phi cựa mình, cử động nhỏ ấy của cậu ta cũng vô tình đánh thức cô gái đang ngủ trên người mình dậy. Lập tức bật người, gương mặt trắng nõn ửng hồng lên trong thấy. Bối rối vén mớ tóc mai, cô ấy cúi đầu khẽ nói:

- Xin lỗi…

Nhìn cô gái này, cử chỉ này của cô giống hệt như một thục nữ ôn nhu chứ nào có nét lạnh lùng cao ngạo của một kẻ nắm quyền hành cao cấp ở Tử Vong thành chứ. Phi lúc này cười khổ, cậu ta gượng người dậy, xoa xoa hai bên thái dương vài cái rồi nhìn cô ấy nói:

- Cô là…

Lúc này, cô gái đó đưa đôi mắt xinh đẹp của mình ngạc nhiên nhìn Phi. Chẳng phải là anh ấy biết mình là ai sao. Sao giờ lại hỏi mình như vậy. Cô ấy còn tưởng cậu ta đang đùa mình, cô đáp lời:

- Anh… em là Hoàng Linh đây, anh không nhận ra em sao?

- Hoàng Linh, Hoàng Linh, cái tên này hình như tôi đã nghe ở đâu đó.

Cố vắt óc suy nghĩ một hồi thật lâu, thế nhưng dường như cậu ta vẫn chẳng thể nhớ được người con gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt mình là ai. Cậu ta lắc đầu cười khổ:

- Xin lỗi nha. Nhưng tôi không thể nào nhớ được cô là ai hết.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa có tiếng nói vọng vào:

- Từ lúc cậu ta tỉnh lại thì bản thân mình cậu ta còn chẳng nhớ được. Huống hồ chi là cô.

Cả Phi lẫn Hoàng Linh đều quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói đó. Người nói câu đó không phải Quân Bá thì còn có thể là ai vào đây. Đặt mâm thức ăn lên bàn, cậu ta nhìn Phi bật cười:

- Không ngờ được đó Hải. Cậu vậy mà lại quen với Ngân Linh đại nhân. Phó thống lĩnh quân đội Tử Vong thành.

Hoàng Linh nhận ra trong câu nói này của câu ta còn mang theo ý châm chọc. Thế nhưng dường như cô chẳng quan tâm nhiều đến câu nói đó của Quân Bá. Mà cô quan tâm đến câu nói lúc cậu ta còn đứng ở cửa kia hơn. Hoàng Linh nheo mắt nhìn Quân Bá dò hỏi:

- Ngươi nói sao. Anh ấy bị mất trí nhớ?

Quân Bá nhún vai:

- Chính xác là vậy. Đến tên cậu ta còn chẳng nhớ nữa là.

Hoàng Linh đưa đôi mắt đẹp đầy lo lắng nhìn Phi. Sao lại có chuyện như vậy được. Phi mất trí, vậy còn những người đi chung nhóm với anh ấy, vậy còn Tuyết Liên. Hoàng Linh nhìn Phi mà có muôn ngàn câu hỏi muốn hỏi cậu ta. Thế nhưng vào lúc này, có hỏi cũng là vô ích.

Suốt vài ngày sau đó, chẳng hiểu vì lý do gì, Hoàng Linh luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho Phi. Dần dần, chứng đau đầu của Phi cũng ổn định hơn nhiều. Mà cũng phải, cứ mỗi lần cậu ta nhăn mặt vì đau đầu thì Hoàng Linh lại lập tức đưa đôi tay như ngọc của mình lên xoa huyệt thái dương giúp Phi. Cử chỉ ân cần, đôi mắt đầy yêu thương khó che dấu. Phi có lẽ như đã yêu cô gái này mất rồi.

- Này, Hoàng Linh đến đây làm gì vậy?

Phi đang ngồi uống trà đàm đạo với Quân Bá. Dạo này không hiểu sao cứ chiều về là cả hai lại ngồi như thế. Hết cả ấm trà mới thôi. Mà cũng bởi sau khi nói chuyện vài lần, cả hai đều cảm thấy tên kia khá ăn ý với mình ấy chứ.

Nhấp ngụm trà, Quân Bá liếc mắt nhìn Phi:

- Bạn gái mi mà mi hỏi ta. Ta còn đang tưởng cô ta đến đây nhờ sư phụ ta là phụ mà chăm sóc mi mới là chính đó chớ.

Phi cười khổ:

- Được vậy cũng mừng lắm à.

- Mi cứ nói sao. Ta thấy cô nương người ta tận tình với mi lắm đó.

- Mi đi lạc đề rồi đấy.

Phi trừng mắt nhìn Quân Bá. Dẫu sao thì không phải là cậu ta không biết cô ấy có tình cảm với cậu ta, và cậu ta cũng có. Thế nhưng, theo điều tra thì cô ấy là một người có địa vị vô cùng quan trọng trong cơ cấu Tử Vong thành. Cậu ta làm sao dám mơ cao đến vậy.

Quân Bá cũng chẳng thèm để ý đến Phi nữa, cậu ta xoay xoay chén trà trong tay rồi hờ hững nói:

- Rèn kiếm đấy.

- Rèn kiếm? – Phi khó hiểu nhìn Quân Bá – Là hai thanh kiếm cô ấy vẫn thường đem theo đấy hả?

- Ừm. Đơn đặt hàng của cô ta là hợp nhất thanh kiếm kim cương cùng với thanh Hoàng kiếm của cô ta làm một.

- À…

Phi gật đầu rồi nhẹ nhàng nhấp ngụm trà vào miệng. Bất chợt Quân Bá cất tiếng:

- Mà mi cũng hay lắm ấy. Chưa biết cô ta đặt hàng gì mà đã thay mặt cô ta đề nghị với sư phụ ta rồi.

Phi cười cười không nói gì. Hôm đó, sau vụ việc tên kia hống hách đã khiến Quỷ sư phụ không hài lòng về đám khách này. Thế nên ông không thèm đếm xỉa gì đến đơn đặt hàng của Hoàng Linh. Mà lúc này, anh chàng Phi lại ra mặt nhờ vả ông. Nể tình, Quỷ sư phụ bèn gật đầu. Mà Hoàng Linh lúc đó xíu nữa đã bay đến ôm chầm lấy Phi luôn rồi. Lúc Quỷ sư phụ không thèm đếm xỉa tới. Cô ấy còn sắp khóc đến nơi nữa là. Mà Hoàng kiếm, nghe cái tên này cứ cảm thấy quen quen ấy nhỉ. Phi cố gắng nhớ nhưng rồi cũng đành bỏ cuộc.

Suốt mấy ngày qua, ở bên cạnh Phi. Nét nữ tính dịu dàng hiền thục của Hoàng Linh chèn ép hoàn toàn vẻ lạnh lùng trước đây của cô ấy. Giờ nhìn cô ấy hệt như một cô dâu nhỏ mới về nhà chồng mà đang toàn tâm toàn ý chăm sóc cho chồng của mình vậy.

Đang chăm chú nhìn chiếc áo của Phi trong tay mình. Chợt đôi mắt cô ấy lóe sáng. Một thanh tiểu đao đen kịt phóng như như sao băng xuyên qua làm tấm áo của Phi rách một đường lớn. Thanh tiểu đao cắm phập vào bức tường phía sau cô ấy. Liếc mắt nhìn thanh tiểu đao ấy, cô ấy lập tức biết ai đã phóng mũi dao ấy vào đây. Thế giới này duy chỉ có một người có khả năng làm điều đó. Cuồng Nghiêm, thống lĩnh tối cao của Tử Vong thành. Đồng thời cũng là kẻ theo đuổi cô ấy không từ bỏ. Ngay lập tức, nét lạnh lùng của cô ấy lại bộc phát. Đứng dậy, khí thế trên người cô ấy lập tức bùng tỏa. Chỉ trong thoáng chốc, thân ảnh của cô ấy đã biến mất khỏi đó.

Chấp tay sau lưng, gương mặt Cuồng Ngiêm âm trầm nhìn về phía biển. Sau lưng hắn ta, Hoàng Linh bước chầm chậm đến.

- Nàng cũng biết là sự kiện hiến tế cho thần thú chỉ còn vài tháng nữa chứ.

- Thuộc hạ nhớ.

Cuồng Nghiêm quay người lại nhìn cô gái xinh đẹp ấy. Hắn ta nhẹ giọng:

- Hiện giờ đại nhân đang khá là tức giận vì nàng đã thất bại hai lần. Cuộc hiến tế là thứ sẽ giúp nàng lấy lại được sự tin tưởng của đại nhân. Nàng hiểu chứ.

Hoàng Linh gật nhẹ đầu. Hắn ta nhẹ bước đến bên cạnh cô ấy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hắn ta khẽ giọng:

- Đại nhân có nói. Nếu như lần này nàng thành công. Ngài sẽ ban hôn cho hai chúng ta. Nàng phải cố gắng lên.

Vừa nghe câu nói này của hắn, cả người Hoàng Linh run nhẹ lên một chập. Thế nhưng cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh. Cúi đầu thật sâu, cô ấy đáp lời:

- Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức.

Cuồng Nghiêm nhìn quanh một vòng, bất chợt hắn cười cười. Vết sẹo dài trên mặt hắn làm nụ cười của hắn trở nên khá đáng sợ:

- Mà ta nghe nói là Quỷ sư phụ, lão hồ đồ ấy không chịu giúp nàng làm việc à.

Hoàng Linh đưa mắt nhìn Cuồng Nghiêm, hắn ta nói tiếp:

- Nếu như lão ta không chịu, ta sẽ có cách khiến lão phải quỳ gối xuống chờ nàng nhận lời xin lỗi của lão.

Hoàng Linh khẽ lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo khó có thể thấy được. Cô ấy đáp trả:

- Cảm ơn người đã nhọc công lo lắng cho thuộc hạ. Nhưng mà Quỷ sư phụ đã chịu giúp thuộc hạ rồi.

Cuồng Nghiêm lắc đầu cười, hắn ta quay lưng đi:

- Thôi được rồi. Nàng về đó đi. Cũng nên chuẩn bị khởi hành là được rồi. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến đó. Chuẩn bị sớm mọi việc thì tốt hơn.

Hoàng Linh vòng tay khom người rồi lùi dần về phía sau. Tên Cuồng Nghiêm kia vẫn đứng đó, nhìn về mặt biển xa xăm mà tỏa ra khí thế lăng lệ đầy mùi huyết tinh điên cuồng.

- Anh Hải này, có chuyện này em muốn kể với anh.

Hoàng Linh nhẹ nhàng nói, đôi mắt diễm lệ của cô ấy nhìn về phía Phi dịu dàng. Mấy ngày qua, cô ấy cũng chưa kể về đoạn thời gian mà cậu ta bị mất ký ức. Thế nên, cô ấy vẫn kêu Phi bằng Hải, giống như Quân Bá. Phi lúc này cũng đưa mắt về phía Hoàng Linh. Câu ta cười cười:

- Ừm, có chuyện gì vậy?

- Ngày mai… - Cô ấy cúi đầu, cắn môi, giọng trở nên nhỏ lại – Em phải quay về Tử Vong thành thành rồi.

Phi nhìn Hoàng Linh không chớp mắt. Khi cô ấy nói xong câu này, dường như trong thâm tâm cậu ta cảm thấy có cái gì đó mất mát đi vậy. Khẽ gật đầu, khó khăn nhấp ngụm trà, Phi đáp lời, trong giọng nói của cậu ta có chút miễn cưỡng:

- Ừ. Em đi an toàn nhé.

Trong khoảnh khắc đó, dường như Phi không biết phải nói gì hơn nữa. Hàng ngàn câu nói cứ xoay vần trong đầu Phi. Thế nhưng lúc vừa đến miệng thì nó lại bị nuốt ngược vào trong tất cả. Nhìn Phi như vậy, Hoàng Linh bỗng dưng thấy nhói lên trong lòng. Cô nhẹ nắm lấy tay Phi, khẽ giọng:

- Chúng ta sẽ gặp lại. Được không anh.

Phi đờ đẫn đưa mắt nhìn cô ấy. Bất chợt cậu ta lao đến ôm siết lấy cả người Hoàng Linh. Cô lúc đầu do bất ngờ nên toàn thân căng cứng. Thế nhưng, hơi ấm ấy, vòng tay ấy. Tâm hồn cô cảm thấy như mềm nhũn đi vào vòng tay của Phi. Khẽ siết vòng tay của mình cô nghe giọng Phi thì thầm:

- Anh sẽ đi tìm em. Chắc chắn. Dù có là Tử Vong thành khủng khiếp đến mức nào đi nữa.

Giọng nói của Phi mãnh liệt và quả quyết đến bất ngờ. Dường như khi cậu ta nói câu này thì chẳng có gì có thể khiến cậu ta thay đổi được ý nghĩ đó nữa. Nghe được câu nói này của cậu ta, Hoàng Linh cảm thấy lòng mình ấm áp đến lạ. Gật đầu nhẹ nhàng. Đôi mắt cô ấy đã ngấn lệ. Phía trước cô ấy còn có biết bao chuyện cô ấy cần phải làm. Còn một bức tường cao vời vợi khó có thể vượt qua, Cuồng Nghiêm. Thế nhưng, có lẽ, chỉ cần ở bên cạnh người con trai này, được tận hưởng những cảm giác yêu thương này. Với bất kỳ cô gái nào cũng đã có thể cảm thấy yên lòng rồi. Bất chợt, cô cảm thấy thật ghen tỵ với Tuyết Liên, cô em gái nhỏ bé của mình. Có được người con trai như Phi yêu thương. Điều này còn gì hơn nữa chứ.

Sớm hôm sau, Hoàng Linh biến mất trong âm thầm. Món vũ khí mà cô ấy nhờ Quỷ sư phụ làm cũng đã hoàn thành từ vài ngày trước. Về chuyện này, phải thật sự nói là tay nghề của Quỷ sư phụ quá cao minh. Nếu như đưa vấn đề này cho một ai khác, họ sẽ chẳng thể hoàn thành được chuyện hợp nhất hai thanh vũ khí trong thời gian nhanh đến vậy đâu.

Mở mắt nhìn căn phòng trống trải, Phi chợt thấy thiếu vắng đến lạ. Khi có ai đó bên cạnh, ta cảm thấy thật bình yên. Đến khi người đó đi mất, một sự nhớ nhung mãnh liệt bốc lên như bão tố. Cảm giác ấy, dường như chính bản thân cậu ta đã từng trải qua. Thế nhưng Phi chẳng thể nào nhớ được từ lúc nào mà mình có cảm giác đó. Chỉ là, lúc này đây, cậu ta nhớ về cô gái dịu dàng đã chăm sóc cậu ta mấy ngày qua thật nhiều.

Mà lúc này, tiếng cửa mở toang. Quân Bá bước vào phòng Phi với nét cười cố hữu túc trực trên miệng:

- Ê, mặc áo vào rồi đi với ta.

Phi ngạc nhiên nhìn Quân Bá:

- Đi đâu vậy?

- Đến vương đảo Binh Gia giao hàng và sẵn tiện mua chút đồ dùng luôn.

Vừa nói, cậu ta vừa ngồi xuống châm nước uống tự nhiên. Phi vớ lấy áo khoác vào người rồi cậu ta cũng ngồi xuống uống tý trà. Quân Bá bình thản nhấp ngụm trà rồi nói:

- Sao rồi, người ta đi mất rồi. Cảm thấy sao?

Phi cười cười:

- Có chút nhớ. Vậy thôi.

- Chỉ vậy thôi? – Quân Bá ngạc nhiên nhìn Phi.

- Ừm, chỉ vậy. – Phi thản nhiên.

Lúc này Quân Bá cũng chẳng biết nói gì hơn. Cậu ta đứng lên cất tiếng:

- Thôi, chuẩn bị cho mau rồi khởi hành.

Phi gật đầu nhẹ, tay vẫn còn cầm chén trà màu ngọc bích trong tay.

Vương đảo Binh Gia, còn được gọi là chủ đảo của Binh Gia hệ đảo quốc. Một tòa thành khổng lồ trôi nổi trên biển lớn. Với hàng tá những cánh cổng khổng lồ, những khu chợ sầm uất. Cùng với đó là lâu đài chọc trời khổng lồ đâm thẳng lên mây xanh. Nơi mà vua của Binh Gia hệ đảo quốc cư ngụ cũng như là nơi đặt bộ máy quyền hành tối cao của đảo quốc rộng lớn này. Mà đồng thời, quanh đảo cũng là nơi cư ngụ của những thương nhân, quan lại quyền quý cùng những kẻ đang muốn âm thầm hạ bệ Binh Gia đảo quốc. Một nơi giao long hỗn tạp như vậy. Quả thật chẳng thể phân biệt được ai là kẻ địch mà người nào có thể là bạn bè.

Bước đến trước một trang viện khổng lồ nhưng có vẻ như khá tĩnh mịch, Quân Bá cất tiếng:

- Đến rồi.

Phi gật đầu rồi nhìn ngắm xung quanh một lát. Nơi này nằm khá gần với tòa lâu đài chọc trời kia. Thế nhưng vị trí của trang viện này có phần cách khá xa khu dân cư. Cứ như chủ nhân nơi này không muốn bị ai quấy rầy vậy.

Tiếng cửa mở phát ra âm thanh thật lớn làm Phi giật mình rời khỏi luồng suy nghĩ mông lung của cậu ta. Đứng trước cửa là một cô bé khá nhỏ bé và cũng khá xinh. Cô lễ phép cúi chào hai người một cái rồi cất tiếng:

- Hai vị đây là…

Quân Bá cười cười, nụ cười của cậu ta rạng rỡ mà cũng không kém phần điển trai khiến cho khá nhiều cô phải mê mệt. Và cô bé này cũng không thể thoát. Vừa thấy cậu ta cười, cô đã như ngây ngẩn đi vậy. Phi lúc này khẽ ho nhẹ vài cái, Quân Bá mới cất tiếng:

- À. Chào tiểu thư. Tôi đây là Quân Bá, hiệu là Thiếc Long. Giúp việc cho Quỷ sư phụ. Hôm nay sư phụ cử tôi đến đây là để giao món hàng mà ngài Tử Tước đặt từ vài ngày trước.

Nói xong, cậu ta đưa một gói đồ ra trước mặt mình. Một thứ có hình dạng một thanh đao, được bọc trong lớp vải cũ đã sờn. Thế nhưng, ở trên tấm vải ấy vẫn còn lưu lại khí tức khủng bố của một kẻ nào đó rất mạnh. Đến cả Phi lẫn Quân Bá khi nhìn chăm chú vào tấm vải đó cũng phải choáng váng. Còn cô bé đó vừa nhìn thấy gói đồ đã lập tức phun ra một ngụm máu rồi lảo đảo về sau mấy bước. Nhanh như chớp, Phi lập tức lấy lại bình tĩnh. Cậu ta bước nhẹ về phía cô bé đó hệt như một màn sương khói. Đưa tay đỡ lấy tấm lưng nhỏ bé của cô, Phi vận một luồng sức mạnh vào người cô ấy nhằm giảm bớt áp lực khi nãy. Cậu ta nhẹ giọng hỏi:

- Không sao chứ?

Cô bé đó bối rối vài giây rồi vụt khỏi tay Phi, gật đầu cảm tạ rối rít. Đúng lúc Quân Bá định lên tiếng, một luồng uy áp kinh khủng phóng đến hướng về phía cả hai mà không có tý thiện chí nào.

Phi lập tức chấp tay sau lưng mà lùi vội về phía sau. Đồng thời từ người cậu ta tỏa ra một thứ sức mạnh tang thương cổ lão khó thể nhận biết được. Sức mạnh này lập tức chận đứng hoàn toàn luồng uy áp vừa mới xuất hiện kia. Mà đôi mắt Quân Bá cũng tức khắc hóa thành đôi nhãn long mang đầy sức mạnh khủng khiếp. Chỉ một tia sáng đỏ từ trong mắt cậu ta phóng ra đã đủ cản bước luồng uy áp kia. Cả hai lập tức ngẩn đầu nhìn về hướng mà luồng sức mạnh kia phóng đến. Một thân ảnh già nua đang chống gậy chầm chậm bước về phía này. Bên cạnh lão giả đó là một kẻ vô cùng cường tráng. Mắt hổ mày ưng, gương mặt của hắn ta khiến người ta nhìn vào cũng đủ có sự uy hiếp. Chưa bước đến nơi, hắn ta đã hét lớn:

- Kẻ nào dám xâm phạm lãnh địa của Tử vương Tử Tước.

Phi lúc này chợt bốc lên nguồn chiến ý dữ dội. Chỉ cần một khắc thôi là cậu ta có thể lập tức lao đến chiến đấu với tên đó. Bất chợt, một cánh tay vỗ nhẹ lên vai Phi. Quay mặt qua, gương mặt Quân Bá chỉ cười cười, cậu ta ra hiệu cho Phi bình tĩnh lại. Thế rồi cậu ta bước lên một bước, nhẹ khom người, tay đưa gói hàng ra, cậu ta nói:

- Tôi là Quân Bá, học trò của Quỷ sư phụ. Nay tôi đến đây để giao hàng chứ không có ý mạo phạm.

Không khí ở nơi này có phần giương cung bạt kiếm. Thế nhưng chỉ một câu nói của Quân Bá thì không khí đã dịu nhẹ lại. Lão giả kia bật cười vuốt râu:

- À, hóa ra là học trò của Quỷ lão đầu. Lão đây nghe nói Quỷ lão đầu có một học trò, người nắm giữ sức mạnh của cổ Thiếc long. Giờ được thấy, quả là thiếu niên xuất anh tài a.

Quân Bá cười cười thi lễ đáp lời:

- Không dám, không dám nhận. Được Tử Tước đại nhân khen như vậy thì đó cũng là vinh hạnh của tôi.

Lão giả gầy còm đó không ngờ lại là Tử vương Tử Tước. Một vị có sức mạnh gần chạm đến Power vượt Vô Cực. Phi lúc này cũng có đôi chút khiếp sợ. Bất chợt lão giả ấy quay qua Phi, ông vuốt vuốt râu rồi nói:

- Còn vị này. Có một phần sức mạnh của thời gian. Là người không thể đong đếm. Ôi, quả đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước mà.

Lão giả cảm thán, còn Phi lẫn Quân Bá đều ngạc nhiên há hốc mồm. Lúc nãy chỉ là trong vô thức cậu ta vận sức mạnh mà thôi. Cả cậu ta còn chẳng nhớ mình có sức mạnh gì trong người nữa. Vậy mà ông lão này chỉ cần nhìn lướt qua thì đã biết cậu ta có sức mạnh gì rồi. Mà hơn nữa, sức mạnh thời gian. Sức mạnh khủng khiếp nhất mà nếu đạt được Power Vô Cực thôi thì đã ngang ngữa thần thánh rồi. Phi không nói gì, cậu ta chỉ khẽ khom người gật đầu, kính phục. Lúc này, người đàn ông cường tráng kia mới quay qua nhìn cô bé kia đang hoảng sợ run rẩy. Hắn cất giọng:

- Ngươi còn ở đây làm gì. Lui xuống. Có chút việc như vậy mà cũng làm không xong. Vô dụng.

Dường như tên này đang giận cá chém thớt ấy nhỉ. Phi đưa mắt nhìn hắn ra rồi lại nhìn cô bé đó. Cô run rẩy nhẹ một cái rồi lập tức lùi về phía sau. Đôi mắt cô ấy nhẹ quét qua Phi đang đứng đó.

Quân Bá nhẹ bước đến. Hai tay dâng lên món hàng trong tay mình. Một luồng sức mạnh lập tức tỏa ra xung quanh. Thế nhưng ngay tức khắc ấy, lão giả gầy yếu kia giơ tay lên đảo một vòng. Gói hàng ấy đã nằm gọn trong tay lão. Nhẹ nhàng mở tấm vải ấy ra. Một thanh đao tuyệt đẹp hiện lên rực rỡ dưới ánh nắng. Thanh đao này có hình dáng khá là kỳ lạ. Toàn bộ cán đao giống như một thân cây ôm trọn lấy lưỡi đao với màu vàng, đỏ và đen. Lưỡi đao bén ngọt chiếu ánh sáng chói chang dưới ánh mặt trời. Có vẻ như lưỡi dao ấy chém nhẹ thôi thì cũng đã đủ cắt người ta ra làm nhiều mảnh nhỏ. Gật gù cảm thán, lão giả ấy đem thanh đao đưa cho tên bặm trợn đang đứng kế bên. Thế rồi ông cất tiếng:

- Quả là Quỷ lão đầu. Làm việc gì cũng hoàn mỹ đến vậy.

Vừa nói, ông vừa đem trong người ra một thẻ bài bằng ngọc thạch được cẩn khắc vô cùng tinh xảo:

- Đem thứ này về cho Quỷ lão. Nhờ chuyển lời lại rằng lão phu rất cảm kích. Có chuyện gì thì cứ tìm đến lão phu là được.

Quân Bá cùng Phi vòng tay đáp lễ lão giả. Rồi cả hai nhẹ nhàng rời khỏi đó. Tên bặm trợn kia đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn theo họ. Mà cùng lúc đó, có một đôi mắt xinh đẹp khác cũng đang dõi theo bóng lưng của hai người.

Đi chưa được bao xa, Quân Bá cất tiếng cười cười:

- Này, mi có cần giương cung bạt kiếm vậy không hả?

Phi nhún vai:

- Ai biết. Thấy người ta uy hiếp mình thì mình phải tranh thủ tự bảo vệ chớ.

Quân Bá lắc lắc tay:

- Dù sao cũng là chúng ta xâm nhập gia cư của họ trước mà. Ầy…

Chợt vào lúc này, một giọng nói khá nhẹ vang lên sau lưng họ:

- Anh gì đó ơi!!!

Cả hai ngạc nhiên quay người lại nhìn. Thì ra đó là cô bé lúc nãy đã mở cửa cho họ. Cả hai đứng lại đợi cô chạy đến. Thở hồng hộc, cô cúi đầu thật sâu cảm ơn Phi.

- Cảm ơn anh giúp nãy đã cứu em. Nếu không…

Phi thờ ơ phất phất tay:

- Không có gì đâu. Đừng khách khí như vậy.

Cô lúc này tỏ ra khá bẽn lẽn. Hai tay đưa vội một chiếc khăn tay đến trước mặt, cô nhỏ giọng:

- Không biết… anh có thể nhận món quà này từ em không.

Quân Bá cười cười nhìn Phi. Lúc này Phi đang thấy khá khó xử. Cậu ta nhẹ nhàng bước lên một bước đến bên cạnh cô gái. Định nói gì đó, thế nhưng nhìn cô ấy có nét tiều tụy vốn có của một kẻ hầu. Phi quả thật không nỡ từ chối cô. Gãi đầu cười khổ. Cậu ta nhận lấy chiếc khăn tay trong tay cô ấy rồi mỉm cười:

- Cảm ơn cô. Cô bé xinh đẹp.

Phi vừa nhận chiếc khăn tay, cô ấy vội đỏ mặt rồi chạy vụt đi. Phi cười cười nhìn chiếc khăn tay trong tay mình. Quân Bá lúc này mới vỗ vỗ vai cậu ta:

- Cũng đào hoa dữ ha.

Phi lắc đầu:

- Chịu thôi.

Bất chợt vào lúc đó, một luồng sức mạnh bỗng nhiên tuông chảy vào đầu Phi. Một thứ tri thức mạnh mẽ và huyền bí mà đến cậu ta cũng không biết hiện lên rõ ràng. Nhìn vội chiếc khăn tay trong tay mình. Ngẩn phắt đầu lên nhìn trời. Một sự lo lắng nhẹ hiện rõ trong đầu Phi. Vào lúc này, người cậu ta bổng nhiên bốc lên chiến ý ngùn ngụt. Quân Bá lập tức hỏi:

- Sao vậy?

Phi dõi mắt trông về con đường cô bé đó đã đi. Cậu ta cất tiếng:

- Không biết, nhưng có linh cảm cô bé lúc nãy sẽ gặp chuyện không may. Thậm chí liên quan đến tính mạng.

Quân Bá tròn mắt nhìn Phi. Thế rồi không nói thêm lời nào, Phi vọt theo hướng cô bé ấy vừa đi khỏi. Quân Bá cũng nhanh chóng đuổi theo cậu ta. Có lẽ như tên này có khá nhiều bí mật về thân thế lắm ấy nhỉ.

Bạn đang đọc Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ sáng tác bởi SoulWind
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.