Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 793: Hoang sơn cùng cốc thường xảy ra chuyện

Phiên bản Dịch · 2451 chữ
  • Ha ha, chúng tôi đây chỉ là phó chức có quyền lực gì? Cần tiền, ông có thể hỏi bên Chủ tịch Địa khu Vương đi, quốc lộ La Thủy bên đó bỏ ra một ít cặn cũng đủ Ma Xuyên các ông xài đỡ Chủ tịch Địa khu Tra lạnh như băng nói.

- Vậy được, chuyện Hoành Lễ tôi sẽ cố hết sức Chu Phú Đức mặt âm trầm treo điện thoại, "bặt" một tiếng chiếc ghế dựa bị y đạp đụng thẳng vào cạnh bàn, miệng mắng:

- Đồ chó Tra Kế Cương, con mẹ nó chứ nắm quyền giao thông trong tay, không thể nào một xu tiền cũng không ói ra được. Rốt cuộc là ai đã động tay chân? Nếu mày bất nhân, đừng trách ông đây bất nghĩa Buổi tối 10h, Diệp Phàm đang chuẩn bị cùng Nông Viện Viện ra ngoài nhàn tản đi dạo, lúc này điện thoại gọi đến, là chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Liễu gọi tới, nói là Bí thư Chu bàn giao sáng mai 10h mở hội nghị thường vụ Huyện ủy, thảo luận một chút về đại cục phát triển kinh tế của huyện năm nay, gọi tắt là 'Ngả mũ công trình', cũng chính là làm thế nào để gạt bỏ mũ trong toàn tỉnh Tiện thể cũng muốn nghe xem cách nghĩ của Chủ tịch huyện Diệp về phát triển kinh tế năm nay, mời Chủ tịch huyện Diệp trở về gấp Thông báo xong Liễu Mi Phương lại nhắc nhở một câu, nói:

- Chủ tịch huyện Diệp, Phan Hoành Lễ đúng là không ra gì, tuy nhiên, có thể tha thứ thì hãy tha đi, ha ha… - Ha ha Diệp Phàm thản nhiên cười treo điện thoại, thầm nghĩ: Liễu Mi Phương còn được chút, ít nhất nhắc nhở mình là cấp trên tên khốn đó có chút lai lịch. Hơi kỳ quái, đến bây giờ, phỏng chừng chuyện kia sớm đã được truyền khắp nơi khắp chốn, sao Bí thư Chu cũng chưa gọi điện thoại tới, trong lòng Chu Phú Đức rốt cuộc suy nghĩ cái gì đây?

- Chúng ta trở về, ở huyện có việc Diệp Phàm cười nói với Nông Viện Viện hơi nghiêng người đi bên cạnh, ánh mắt còn lơ đãng mà lướt qua phần mông của cô Thầm mắng trong lòng: Phan mặt rỗ thằng nhãi này cũng thật biết đá người, không ngờ đá trúng luôn phần mông làm cô nàng bị thương, thằng khốn nạn, đây là chuyện gì thế này? Đá trúng cái chỗ đó thật là." - Sư phụ Lý không ở đây, không ai lái xe làm sao bây giờ? Hay là kêu Chủ tịch xã Thái sắp xếp chiếc xe đưa chúng ta về?

Nông Viện Viện nhướn mày, nói.

- Ha ha, có sẵn lái xe ở ngay trước mắt cô mà quên mất rồi hả?

Diệp Phàm trêu chọc cười nói, lại bồi thêm một câu:

- Tuy nhiên, thương thế của cô thế nào, nếu không được cô nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi trở về, tôi lái xe về trước - Tôi xém chút quên mất Chủ tịch huyện Diệp lái xe cũng khá tốt, ha ha, đến (núi) Thiên Tường cũng mở được thì con lộ này xá gì. Không sao, tôi chịu được, về huyện điều trị càng tốt Nông Viện Viện khẽ nâng lông mi, chớp một cái, rất là thuần khiết cười nói, khiến cho thằng nhãi Diệp Phàm cảm thấy trước mắt sáng ngời, nghĩ tới hoa sơn đan đan nở, cỏ đuôi chó lắc lư Diệp Phàm bàn giao lại một số công việc cho Chủ tịch xã Thái sau đó lập tức lên đường - Chủ tịch huyện Diệp, ngài đi thong thả, xin hãy yên tâm, tôi đăng ký tốt chuyện cây đào, tuyệt không dùng hoang phí một xu. Cũng may trong xã còn có mười mấy ngàn tệ, chẳng qua khoản tiền này không tiện dùng Thái Tắc Dân đi lên phía trước nhỏ giọng nói, bộ dáng rất là cung kính tiếp cận bên tai Diệp Phàm lải nhải nói.

- Vì sao? Chẳng lẽ lai lịch bất chính?

Diệp Phàm nhướn mày.

- Không phải lai lịch cũng rất chính đáng, chỉ là khoản tiền kia là bí thư Phan, à không đồng chí Phan mặt rỗ lấy được từ địa khu Nghe nói y có một anh họ ở địa khu, do y ra mặt đòi được. Lúc đầu lấy về được 300 ngàn Phan mặt rỗ dùng khoản tiền kia mua hai chiếc xe mới, còn lại khoảng 150 ngàn còn chưa kịp dùng tới Cho nên, khoản tiền kia tuy nói là nằm trong phòng Tài chính xã, nhưng trưởng phòng này phỏng chừng phải là Phan mặt rỗ ký tên mới chịu đưa ra Thái Tắc Dân vẻ mặt bất đắc dĩ - Hừ có nhiều tiền như vậy mà tổ chức một cuộc họp lại than nghèo, Phan mặt rỗ này, thật đúng là đồ keo kiệt Diệp Phàm tức giận mắng một câu.

- Ha ha, tiền của y, trên cơ bản đều dùng ở nhà hàng Thúy Hoa. Nếu không dùng để bồi thường cây đào, trên cơ bản tiền kia toàn bộ cũng sẽ hết. Phan mặt rỗ từng với chúng tôi, số tiền đó là do gã đem về, các ông có bản lĩnh thì tự mình đi mà lấy, đừng ở một bên mà tranh luận bàn cãi, cho nên, chúng tôi cũng không tiện đưa ra gì cả Thái Tắc Dân nói ra tình hình thực tế.

- Phải không? Tuy nói tiền kia là Phan mặt rỗ lấy được, nhưng cũng là dùng danh nghĩa xã Kim Đào mà lấy về. Số tiền kia cũng là của chính quyền xã, của quốc gia, cũng là không phải của cá nhân Phan mặt rỗ. Ông cứ đi lĩnh trước, tôi sẽ cho ông một tờ đơn, nếu phòng Tài chính xã vẫn không cho thì ông gọi điện thoại lại cho tôi Diệp Phàm đi về phía trước nhanh chóng lấy viết ra vẽ vời viết ra một tờ đơn phê chuẩn đưa cho Thái Tắc Dân.

Thầm nghĩ: Tôi muốn xem một trưởng phòng Tài chính xã có gan dám cùng ông đây phân cao thấp hay không, dù là Chu Phú Đức phản đối tôi cũng phải lấy. Quyết định của Chủ tịch huyện thành ra một mớ giấy lộn thì Chủ tịch huyện ông đây còn ra cái khỉ gì? khi cải cách thì phải có kẻ chịu tội, Phan mặt rỗ, nay mày là kẻ chịu tội, đáng đời cho mày, ra mà hứng đạn đi Chiếc Wrangler chạy nhấp nhô trên con đường núi quanh co, trong xe có hai người, Diệp Phàm lái xe, Nông Viện Viện ngồi ở bên cạnh chợp mắt.

Quẹo một khúc cua gắt, lốp xe Wrangler phát ra tiếng ma sát chói tai. Nông Viện Viện đôi mày đẹp kia bỗng nhíu lại, cả người rời khỏi chỗ ngồi nghiêng qua một bên.

- Sao rồi?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Không có việc gì Nông Viện Viện nhíu nhíu mày, không dám ngồi trở xuống, chỉ nhẹ nhàng tựa mông vào tay vịn ở tay lái không dám ngồi xuống.

Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ, chắc là phần mông cô nàng nhà người ta bị Phan mặt rỗ đá bị thương rồi, bay giờ đến ngồi cũng không được, rất là khó chịu đây - Có phải chỗ đó đau hay không, cô thử nghiêng người ngồi xem, đường còn khá xa Diệp Phàm quan tâm nói, mấy ngày nay Nông Viện Viện biểu hiện rất nổi bật đáng để chú ý, đã dần dần dành được sự tín nhiệm trong mắt Diệp Phàm - Ừ không có việc gì, tôi cứ như vậy thì không sao Nông Viện Viện nhẹ giọng ừ một tiếng, tuy nhiên, không cẩn thận chiếc xe lại vấp phải một cục đá lớn trên đường, giống như sự đàn hồi của quả bóng nhảy dựng lên, "bụp" một tiếng, Nông Viện Viện đụng phải trần xe, đau đến nổi thốt ra thành tiếng "ây da"

"Kít" một tiếng.

Diệp Phàm ngừng xe, giơ tay sờ soạng, hỏi:

- Không sao chứ?

- Không sao, đau một chút thôi Nông Viện Viện giơ tay, rất là tự nhiên mà gạt móng vuốt sói của Diệp Phàm qua một bên, vẫn rất là rụt rè Trong đêm khuya khoắt, chỗ hoang sơn cùng cốc không một bóng người, cô nam quả nữ dưới bầu trời sao, thật là có chút cảm xúc không hiểu.

- Nếu tin tưởng tôi thì để tôi xem cho, đảm bảo cô sẽ thoải mái hơn Diệp Phàm cười nói, thật ra cũng không có gì ý xấu, chỉ là muốn cô thoa chút thuốc, sau đó bức ra một ít nội tức giúp cô bớt đau. Về dược thảo thì Diệp Phàm lúc nào cũng đặt sẵn trong hộp dự bị, không thiếu một thứ gì - Không cần, không sao rồi Nông Viện Viện liếc mắt quét Diệp Phàm một cái, lơ đãng mà hướng bốn phía xung quanh nhìn nhìn, rồi lắc lắc đầu Kỳ thật trong lòng cô đang nhảy "thình thịch", tại nơi hoang sơn vắng vẻ này nếu như Chủ tịch huyện Tiểu Diệp thật muốn làm mấy chuyện xấu, vậy thì… Hơn nữa, đến lúc đó phỏng chừng chính mình chỉ có thể câm nín trong yên lặng - Ha ha, sợ hả?

Diệp Phàm hắng giọng cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Sợ gì?

Nông Viện Viện làm bộ kiên cường, còn ưỡn ngực - Không sợ tôi, ha ha, tại nơi hoang sơ vắng vẻ này nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó?

Diệp Phàm liếc xéo Nông Viện Viện một cái, quyết định trêu đùa một chút, cũng khiến tâm tình thư thái hơn - Anh sẽ không làm vậy Nông Viện Viện cắn chặt môi, rất là hối hận sao mình vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà nhất định đòi theo Chủ tịch huyện Diệp quay về huyện.

Có lẽ chính là một loại tín nhiệm trong tiềm thức, tuy nhiên, hiện tại, Nông Viện Viện hơi lo lắng cho mình có phải ý thức ra tật xấu hay không - Vậy thì chưa chắc, bầu trời đầy sao, đêm tối lờ mờ, là giờ phút lãng mạn nhất Diệp Phàm từ từ đưa mặt qua - Tôi tin tưởng anh Nông Viện Viện đột nhiên lớn tiếng nói, dũng cảm mà trừng mắt nhìn đồng chí Diệp Phàm.

Làm hại thằng nhãi này trong lòng hơi xoắn, thuận miệng cười nói:

- Vậy là được rồi, nếu tin tưởng tôi còn bận tâm gì nữa Thằng nhãi này kiềm chế ý cười, tay hướng về cái nút bên cạnh ấn một cái, chỗ rộng phía ghế sau truyền đến âm thanh "ùn ùn ùn" Nông Viện Viện quay ra sau nhìn, lập tức luống cuống lên, đến thanh âm cũng run rẩy nói:

- Không... Không thể...

Bởi vì Diệp Phàm đem hàng ghế sau thả xuống, giống như một cái giường nằm rộng 1m8, chỉ là có chút độ nghiêng thôi Đây là do bộ quân sự của Báo Săn đặc biệt yêu cầu khi đặt hàng của xưởng Wrangler. Giống loại xe chỉ huy có hàng ghế sau có thể thả xuống, có thể dùng nó như chiếc giường di động, để nhân viên chỉ huy có thể nghỉ ngơi dọc đường - Cô không phải nói tin tưởng tôi sao? Đến đây, cô nằm xuống đi Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Thôi… thôi vậy… Nông Viện Viện không chịu nghe lời - Vậy thì thôi, chút nữa đừng nói chịu không nổi, còn đến mấy tiếng lộ trình đó Diệp Phàm nghiêm mặt xe ô tô muốn chạy đi, cảm thấy tấm lòng tốt của mình bị người khác xem như lòng lang dạ thú. Kỳ thật hắn cũng không đổi vị trí mà suy xét lại, với tình cảnh như thế thì cô gái nào dám nằm trên chiếc giường xe kia chứ, phỏng chừng dù là đàn ông có định lực nhất định cũng chịu không nổi cái loại quyến rũ cực độ này - Vậy… thì thử xem… Nông Viện Viện thân mình run lên, thật là có chút sợ cái bản mặt heo lạnh như băng của Diệp Phàm. Không chú ý liền nhẹ giọng mà phun ra lời này, lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận, đang muốn đổi ý thì thằng nhãi Diệp Phàm cái lỗ tai kia khá là nhạy Cười nói:

- Vậy được, cô ra đằng sau trước đi, tôi đi điều chế chút thuốc dán, tốt nhất là nhanh lên, bằng không, trán cô đã sưng lên rồi này, nếu thực để lại di chứng gì, tỷ như nói một vết thẹo gì đó mà phá tướng thì phiền đó Nông Viện Viện quả nhiên trúng kế, ánh mắt phức tạp lướt qua Diệp Phàm đang đi ra thùng xe phía sau, tâm trí giống như nai con bị chạm trúng tâm nhĩ Thầm nhủ: Hắn không phải đi ra sau lấy chăn bông gối đầu chứ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đêm nay mình thật sự khó thoát khỏi vận rủi… Nông Viện Viện suy nghĩ, ánh mắt tìm kiếm trong xe, cuối cùng phát hiện ra dưới hàng ghế trước hình như có một cái cờ lê khá to, như giành được vật báu, cô vội vàng vớ lấy cờ lê nắm chặt trong tay, trong lòng thầm nghĩ: Nếu hắn dám bắt nạt mình, thì mình liều luôn, cùng lắm thì chết thôi. Tuyệt không để cầm thú làm bẩn thân thể mình Thùng xe sau truyền đến một tràng thanh âm lách cách lạch cạch, hình như còn có tiếng tiếng mở rương "cụp" một cái Nông Viện Viện như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lại suy nghĩ: "Thấy thân thủ hắn sáng nay, bí thư Phan cao to lực lưỡng cũng bị hắn hạ dễ dàng như giết gà, hơn nữa còn nghe nói hắn cũng thắng cả cục trưởng cục công an địa khu Lâm, cái cờ lê cùa mình chắc cũng không được việc rồi… - Làm gì mà còn chưa ra sau nằm đi Diệp Phàm điều chế xong thuốc dán từ phía sau đi tới, mở cửa xe ra nhìn, Nông Viện Viện liền khẩn trương rụt tay về, phỏng chừng là muốn đem chiếc cờ lê kia giấu đi không cho tên dê xồm kia nhìn thấy.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.