Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung thành.

Phiên bản Dịch · 2249 chữ

Lô Vỹ trố mắt, kêu lên thất thanh:

- Tề Thiên tự mình kiện mình, thật đúng là chuyện lạ thiên hạ.

Tiểu tử này suy nghĩ một chút, đột nhiên mở mắt cười nói:

- Đại ca, anh đúng là âm độc a! Bí thư Cổ bên này đè ép chúng ta không để cho đem Vương Tiểu Ba vào viện kiểm sát, hôm trước em bị y gọi đi, hơn nữa anh cũng đã đồng ý không dây dưa.

Bây giờ anh lại chơi đòn âm, không liên quan gì đến mình mà quy về Vương Tiểu Ba nổ súng vào quân nhân, nếu như bị dẫn tới căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu thì chắc là không ra được rồi.

Ha ha ha, hay! Hay! Hay a! Em đã dứt khoát tung hết những chuyện xấu của Vương Tiểu Ba, cũng đã thu xếp người điều tra ra rất nhiều chuyện của gã.

Chỉ riêng chuyện cưỡng gian đã đủ cho gã ngồi tù, lần này có quân đội ra mặt, em tin dù Vương Thiên Lượng có là Cục trưởng Cục tài chính thành phố cũng vô kế khả thi rồi, chiêu này của đại ca đúng là rút củi đáy nồi a! Làm rất khá!

Lô Vỹ cười sằng sặc.

- Ừ! Đây là Vương Tiểu Ba đúng người đúng tội, em đem tài liệu chuẩn bị xong rồi giao luôn. Móa nó, mấy ngày trước Vương Thiên Lượng còn tới Lâm Tuyền cạnh khóe anh, nói cái gì mà không tuân thủ chế độ tài chính, ra vẻ nghi ngờ khuất tất. Chúng ta cũng phải trả miếng mới được!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại.

Lúc này lại có tiếng gõ cửa nhẹ.

- Vào đi.

Diệp Phàm hơi cao giọng, chắc là còn bực mình vì chuyện của Vương Thiên Lượng.

- Chủ nhiệm Diệp, tôi báo cáo với anh tình hình về mở rộng mặt đường ở thị trấn Quy Hồ.

Bí thư Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ khom người báo cáo.

- A, là bí thư Liễu, ngồi đi.

Diệp Phàm bình thản lại, thân thiết nói.

- Lần này sau khi tôi trở về lập tức động viên dân chúng thị trấn cùng nhau mở rộng mặt đường, mọi người đều rất tích cực.

Liễu Chính báo cáo chi tiết tình hình thị trấn Quy Hồ.

- Ừ! Rất tốt, xem ra bí thư Liễu đã khích lệ được tính tích cực của quần chúng, chia sẻ gánh nặng cho khu kinh tế. Có thể tiết kiệm được đồng nào thì cũng là mở thêm được một đoạn đường, tôi thay mặt khu kinh tế cám ơn anh.

Diệp Phàm khách khí, chẳng qua thấy mục đích của Liễu Chính tựa hồ không dừng ở đây, báo cáo công tác cũng chỉ là ngụy trang nên chờ y nói ra.

Uống ba chén trà, rút hai điếu thuốc, Liễu Chính rốt cục nhịn không nổi, giả bộ vô tình:

- Chủ nhiệm Diệp, ngày hôm qua tôi lên báo cáo công tác với Chủ tịch huyện Vệ, trong lúc vô tình nghe Chủ tịch huyện Vệ nói là gần đây chuyện quá nhiều nên sẽ rút Ngọc Xuân Thiền lên huyện để phối hợp giúp cô ấy xử lý công việc.

- A! Còn có chuyện này, tôi chưa nghe nói qua.

Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu mục đích đến đây lần này của Liễu Chính, đoán chừng là nhòm lên vị trí Phó Chủ nhiệm khu kinh tế.

Vốn là huyện cho Khu kinh tế Lâm Tuyền đặt ra ba vị trí Phó Chủ nhiệm, trước mắt Phó Chủ nhiệm Thường vụ Trương Quốc Hoa, Phó Chủ nhiệm Ngọc Xuân Thiền là do hội nghị thường vụ huyện đã định, hai Phó Chủ nhiệm đều là Trợ lý Chủ tịch huyện kiêm chức.

Còn dư lại một vị trí Phó Chủ nhiệm cấp Trưởng phòng tạm thời còn trống , ý tứ của Cổ Bảo Toàn là để cho đồng chí Diệp Phàm tự mình đề cử.

Đây cũng là Cổ Bảo Toàn suy nghĩ đến đồng chí Diệp Phàm làm nhân vật số một của khu kinh tế nhưng nếu không có ai tin cẩn thì khó triển khai công tác nên trao quyền cho hắn, chẳng qua Diệp Phàm khó có thể hạ quyết định.

Vốn là muốn đem Liễu Chính từ thị trấn Quy Hồ tới Khu kinh tế Lâm Tuyền tới đảm nhiệm Phó Chủ nhiệm, tuy nhiên lại nghĩ đến Phó Chủ nhiệm ở khu kinh tế không có ghế trong đảng ủy.

Liễu Chính đảm nhiệm chức vụ bí thư thị trấn Quy Hồ, có một phiếu trong đảng ủy khu, nếu như Liễu Chính thành Phó Chủ nhiệm, Diệp Phàm lại mất đi một phiếu trong đảng ủy.

Từ quan hệ lợi hại mà nhìn Liễu Chính tạm thời không nên đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ nhiệm khu kinh tế, chẳng qua nếu như Ngọc Xuân Thiền bị rút về huyện phối hợp giúp Chủ tịch huyện Vệ triển khai công tác, khu kinh tế đoán chừng chỉ còn lại hai Phó Chủ nhiệm.

Trừ Phó Chủ nhiệm mới nhậm chức Trương Quốc Hoa rất có thể có thể tiến vào đảng ủy khu kinh tế, nếu như có thể đề cử Liễu Chính đảm đương chức vụ Phó Chủ nhiệm, cũng có thể đoạt lấy một phiếu trong đảng ủy khu kinh tế.

Hơn nữa, Liễu Chính có thể đảm đương Phó Chủ nhiệm càng có thể giúp mình làm một số chuyện so với lúc y đảm đương chức bí thư thị trấn Quy Hồ. Gần đây thái độ của Liễu Chính tương đối minh xác, đã xác định đi theo mình. Diệp Phàm cũng có tính toán phương diện này.

- Chuyện này tôi cũng có nghe Chủ tịch huyện Vệ thuận miệng thở dài một câu, nên cũng không dám xác định.

Liễu Chính nói, tuy nhiên y giấu diếm vẻ khẩn trương rất sâu, vẻ mặt khát vọng vẫn bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện.

“Xem ra Liễu Chính thiếu kiên nhẫn rồi. Mình cần phải giúp y một tay”

Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ, cười nhạt nói:

- Liễu lão đệ, quan hệ giữa chúng ta cũng không cần nói, anh có tính toán gì cứ nói thẳng.

-Tôi nghe Chủ nhiệm Diệp thu xếp.

Liễu Chính không chút do dự ném ra câu nói mịt mờ này.

Kẻ ngu cũng có thể nghe ra Liễu Chính đang biểu thị thái độ với mình.

Liễu Chính có ý gì?

Y nghe Chủ nhiệm Diệp thu xếp chức vụ, còn có ý tứ nghe theo Chủ nhiệm Diệp thu xếp công tác.

- Ha ha, không phải nghe tôi thu xếp mà là nghe theo thu xếp của đảng và tổ chức. Chuyện này có cơ hội tôi sẽ nhắc đến, ở trên anh cũng có thể thường xuyên báo cáo công tác với Bí thư Cổ, hàn huyên với Chủ tịch huyện Vệ!

Diệp Phàm mở miệng, trong lòng Liễu Chính chợt kích động liền đứng lên.

-Còn có một chuyện, nếu như anh rời khỏi thị trấn Quy Hồ, có phải nên suy nghĩ đến người nối nghiệp. Tuy nói bí thư thị trấn là do cấp trên quyết định, nhưng nếu anh đề cử có khi hội nghị thường ủy huyện cũng sẽ suy nghĩ có phải không?

Diệp Phàm cười nhẹ nói.

- Ngài là nguời đứng đầu khu kinh tế, hơn nữa, thị trấn Quy Hồ cũng là cấp dưới trực thuộc của ngài, chuyện này tôi vẫn nghe Chủ nhiệm Diệp thu xếp.

Liễu Chính cung kính nói.

- Ha ha ha Liễu Chính a Liễu Chính, đừng câu nệ như vậy, chúng ta là bằng hữu, ngồi xuống nói chuyện một chút, đừng khách khí quá thế.

Diệp Phàm cười nói.

- Dạ!

Sau khi Liễu Chính ngồi xuống suy nghĩ một lát nói:

-Chủ nhiệm Diệp, ta đề xuất mấy người, anh xem giúp tôi xem người nào thích hợp?

Liễu Chính cẩn thận nói.

-Anh nói nghe một chút, nhìn xem có thể hài lòng hay không.

Diệp Phàm nói.

-Đồng chí Tiếu Quảng Điền chủ tịch thị trấn chúng tôi chính là một đồng chí tốt…

Liễu Chính thuận miệng giới thiệu Tiếu Quảng Điền. Tuy nhiên thấy Diệp Phàm chỉ lo uống trà, biết Chủ nhiệm Diệp không hài lòng, lại giới thiệu hai đồng chí nữa, chẳng qua thấy Chủ nhiệm Diệp vẫn đang uống trà.

- Không biết Chủ nhiệm Diệp rốt cuộc để ý người nào? Ở Ngư Dương này người có thể ngồi lên vị trí này không có 100 cũng có 80, thật là khó xử?

Trong đáy lòng Liễu Chính càu nhàu một câu, trong đầu đột nhiên chợt lóe một ý nghĩ.

Tiếp đó y cười nói:

-Đồng chí bí thư Hạ Giai Trinh của xã Tây Bàn chính là một đồng chí tốt, tuy nói là phái nữ, nhưng người ta là nghiên cứu sinh. Nghe nói cô ấy còn từng là cộng sự với Chủ nhiệm Diệp. Lần trước gặp gỡ cô ấy, nói chuyện phiếm nghe cô ấy nói là xã Tây Bàn nghèo quá, không khác gì xã Khanh Hương, mất rất nhiều sức lực lấy được một trăm vạn từ thành phố về, cuối cùng lại còn không đủ trả nợ cho xã. Còn nói rất muốn cùng làm chuyện với Chủ nhiệm Diệp, nói Chủ nhiệm Diệp là một người có thể làm việc lớn.

Liễu Chính vừa giới thiệu Hạ Giai Trinh cũng không quên nịnh bợ Diệp Phàm một chút.

- Đúng! Bí thư Hạ không tệ! Trước kia khi ở Lâm Tuyền, cô ấy còn đang nhậm chức bí thư ở Khanh Hương, chỉ là vận khí có chút không tốt, vừa lúc gặp phải Bí thư thị ủy Dương gặp xui xẻo. Tuy nhiên sau này Bí thư Dương được điều đi, tài năng của cô ấy lại được thể hiện, huyện không phải lại trọng dụng cô ấy một lần nữa. Chỉ là xã Tây Bàn đúng là nghèo quá, muốn phát triển trong vài năm đúng là không có khả năng. Diệp Phàm thuận miệng khen mấy câu, tin tưởng trong lòng Liễu Chính đã có tính toán, cho nên nhanh chóng đề cử Hạ Giai Trinh.

Tính toán của Diệp Phàm đương nhiên chính là điều Liễu Chính đến khu kinh tế Lâm Tuyền nhậm chức Phó Chủ nhiệm, sau đó Hạ Giai Trinh tiếp nhận vị trí bí thư thị trấn Quy Hồ của Liễu Chính.

Cứ như vậy, mình có thể chiếm được hai phiếu vững chắc trong Đảng ủy khu kinh tế trung, cộng thêm một phiếu của Tống Ninh Giang và một phiếu của mình thì ổn định được bốn phiếu, sau khi tranh thủ được một phiếu có thể toàn diện nắm trong tay đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền. Đây mới thực sự là thực hiện nắm giữ đảng ủy, mình mới coi là nhân vật số một chân chính của Khu kinh tế Lâm Tuyền.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết, điều chuyện Liễu Chính rất dễ dàng, bởi vì vị trí Phó Chủ nhiệm, Cổ Bảo Toàn đã gật đầu . Tuy nhiên muốn đẩy Hạ Giai Trinh lên chức thì khó khăn, nếu như Cổ Bảo Toàn có chút đề phòng đối với mình, mình đẩy Hạ Giai Trinh lên ngược lại là chuyện xấu, đối với chuyện này, Diệp Phàm tự có quyết định của mình. Vừa muốn làm để cho Hạ Giai Trinh thượng vị có thể giúp đỡ mình, lại muốn để cho Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn an tâm mới được.

8 giờ tối, Diệp Phàm đến tửu lâu huyện Ngư Dương.

Kỳ quái chính là không có phát hiện tiểu tử Lô Vỹ, có vẻ có chút quỷ dị.

- Tiểu tử này, cũng không biết làm cái gì làm? Còn thần bí với mình.

Diệp Phàm tức giận thầm cằn nhằn đi vào.

- Chủ nhiệm Diệp tới rồi, mời ngồi, uống chén trà trước nhé?

Ông chủ Tạ liếc mắt thấy Diệp Phàm, vội vàng bước nhanh đến phía trước, hơi có vẻ cung kính thăm hỏi.

Lần trước sau khi tới Phòng Công An huyện đòi tiền Lô Vỹ, ông chủ Tạ đã khắc sâu hình tượng Diệp Phàm trong đầu.

Hiện tại đồng chí Diệp Phàm lại càng tài giỏi, một tay nắm trong tay sáu thị trấn hai thị xã giàu có nhất Ngư Dương, thực quyền mơ hồ đã sớm vượt qua một số thường ủy trong huyện. Một nơi lớn như vậy, sau này tiếp đãi gì đó khẳng định không thiếu được.

Hơn nữa nghe nói Chủ nhiệm Diệp đặc biệt giàu có, trong tay nắm mấy ngàn vạn tài chính sửa đường. Tùy tiện rụng một cọng lông xuống cũng đủ cho ông chủ tửu lâu Ngư Dương kiếm lời.

- Ha ha! Ông chủ Tạ, hôm nay không phải tôi mời khách, Cục trưởng Lô của cục Công An huyện có đặt phòng không?

Diệp Phàm mỉm cười gật đầu.

- Cục trưởng Lô, hình như không có đặt, để tôi kiểm tra lại.

Ông chủ Tạ sợ mình đoán nhàm, ra hiệu cho một nữ phục vụ, cô gái kia ngầm hiểu, lập tức tra xét một phen, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.