Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dồn ép trả nợ

Phiên bản Dịch · 2521 chữ

-Ha ha, chủ nhiệm Ngọc, cũng không thể nói như vậy. Đương nhiên lúc ấy thị trấn Lâm Tuyền mượn dùng 500 vạn chuyên dụng sửa đường là có nguyên nhân đặc thù nhất định. Tuy nhiên bất kể là nguyên nhân gì, thiếu nợ trả tiền là chuyện rất bình thường. Hơn nữa chúng tôi cũng không nói Bí thư Mâu nhất định phải trả hết 500 vạn, chí ít cũng phải trả một phần có phải không?

Thị trấn Quy Hồ cách khu trung tâm Lâm Tuyền rất xa, theo như kế hoạch ban đầu của Diệp Phàm, nếu không có tiền thị trấn này sẽ tạm thời gác sang một bên, nghĩa là không cách nào rải nhựa đường, tạm thời chỉ có thể san bằng và mở rộng.

Liễu Chính làm Bí thư thị trấn Quy Hồ, đương nhiên hoàn toàn không cam lòng, tuy nhiên khi Diệp Phàm quyết định, y cũng không tiện đứng ra phản đối, huống chi lỗ hổng tài chính lúc ấy đúng là quá lớn, có ép Diệp Phàm cũng không lấy ra tiền.

Hơn nữa Liễu Chính có quan hệ tương đối tốt với Diệp Phàm, cho nên lúc ấy đành bỏ qua, bây giờ tình huống có biến hóa, Liễu Chính mơ hồ nhìn thấy manh mối gì đó trong ánh mắt Diệp Phàm.

Có lẽ chủ nhiệm Diệp Phàm của khu kinh tế cũng chủ trương đòi tiền thị trấn Lâm Tuyền. Hơn nữa lần này là ép Mâu Dũng của thị trấn Lâm Tuyền, chứ không có quan hệ gì đến Diệp Phàm.

Nếu là Diệp Phàm nhất định sẽ vui mừng nhìn thấy tình huống như thế.

Thị trấn Lâm Tuyền tuy nói cũng trực thuộc Khu kinh tế Lâm Tuyền, nhưng tiền trong túi áo người khác dù sao dùng cũng không thoải mái như trong túi tiền của mình.

-Ừ! Không sai! Thị trấn Giác Lâm chúng tôi cách khu vực trung tâm cũng quá xa, nếu có 500 vạn thì có thể thay đổi kế hoạch ban đầu, trải nhựa lên mặt đường.

Chủ nhiệm Diệp, anh cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy. Thị trấn Lâm Tuyền trực thuộc Khu kinh tế Lâm Tuyền, thị trấn Giác Lâm chúng tôi cũng trực thuộc Khu kinh tế Lâm Tuyền.

Hơn nữa chỗ chúng tôi còn thuộc về khu vực vùng núi xa xôi, muốn phát triển kinh tế địa phương so với vị trí địa lý của Lâm Tuyền càng khó khăn hơn, theo như chính sách hiện hành của quốc gia mà nhìn, trên văn kiện cũng có quy định ưu tiên cho khu vực miền núi khó khăn.

Bí thư Tống Ninh Giang của thị trấn Giác Lâm bình thản nói. Bởi vì Diệp Phàm trước kia là thuộc hạ của y, cho nên quan hệ cũng không tồi.

- Chủ nhiệm Diệp, thị trấn Nam Khê nằm ở đoạn đường trung gian giữa Lâm Tuyền với vùng sát cổng thành, cực kỳ trọng yếu. Trước kia vì nguyên nhân đặc thù, khiến đường giao thông của tỉnh từ thành phố Phúc Xuân đến thị trấn Vũ Khê, đoạn đường từ thị trấn Vũ Khê đến Lâm Tuyền, rồi đến đoạn Nam Khê bị chặt đứt giống như bệnh chốc đầu, không được trải nhựa, con đường này là đường giao thông của tỉnh.

Khách tới từ bên ngoài đầu tiên sẽ nhìn thấy con đường này, cho nên hai đoạn đường này khẳng định phải trải nhựa.

Một khi hai đoạn đường này được chúng tôi trải nhựa chẳng khác nào trải nhựa toàn diện con đường giao thông của tỉnh bên trong Ngư Dương chúng ta.

Thứ nhất, mặt mũi của Ngư Dương chúng ta cũng dễ nhìn hơn một chút, thứ hai cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố.

Nếu không khách đến đây nhìn thấy đường giao thông của tỉnh bên trong Ngư Dương chúng ta biến thành hình dạng như vậy, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Bí thư Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê khi nói chuyện còn kéo theo Bí thư Phí Nguyệt của thị trấn Vũ Khê, tạo thành quan hệ đồng minh tạm thời.

Hơn nữa, một câu nói của Chung Minh Đào đã đánh trúng vào điểm quan trọng. Sau khi nói xong ngồi xuống, trong lòng Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều cuộn sóng.

Hai người cũng đã sớm có kế hoạch muốn trải nhựa con đường này, thế nhưng khổ nỗi trước mặt toàn bộ huyện đang chú trọng phát triển kinh tế nhất, tới chỗ nào rút ra chừng sáu trăm vạn trải nhựa hai đoạn đường này. Phí Tiểu Nguyệt đương nhiên lập tức ở bên cạnh gật đầu xác nhận.

-Thật ra 800 vạn mà Lâm Tuyền chúng tôi lấy về cũng chỉ còn lại…còn lại…

Mâu Dũng liên tiếp thốt ra hai chữ “còn lại” nhưng không thể nói hết câu. Hơn nữa ánh mắt cứ luôn mịt mờ liếc nhìn Diệp Phàm, nói không nên lời.

Y dĩ nhiên muốn nói 800 vạn đó vì lúc ấy muốn nhờ cậy chủ nhiệm Diệp Phàm ra tay, bị Khu kinh tế Lâm Tuyền chia cắt đi ba thành, cũng chính là 240 vạn.

Trên thực tế chỉ còn 560 vạn, nếu như trả lại cho Khu kinh tế Lâm Tuyền 500 vạn, thị trấn Lâm Tuyền cũng chỉ còn lại 60 vạn.

Nếu quả thật như vậy, Mâu Dũng và Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan đoán chừng giận đến mức nhảy lầu, kiếm về 800 vạn, kết quả cuối cùng còn 60 vạn, vậy thì kiếm về làm gì.

Tuy nhiên lúc đó mình và Tạ Đoan đi nhờ cậy Diệp Phàm, cho nên Mâu Dũng cũng không tiện đem chuyện này nói ra trong hội nghị đảng ủy khu kinh tế.

Chuyện như vậy cũng không hay ho gì. Nếu quả thật nói ra, nhất định sẽ khiến chủ nhiệm Diệp Phàm tức giận, sau này còn muốn nhờ cậy hắn giúp đỡ chuyện gì, người ta nhất định sẽ không ra tay nữa.

Hơn nữa, Diệp Phàm tốt xấu gì cũng là một chủ nhiệm, nếu thật sự đắc tội, hắn cũng có rất nhiều cách kiềm chế thị trấn Lâm Tuyền, Mâu Dũng đương nhiên không muốn trực tiếp chọc giận Chủ nhiệm Diệp.

Mọi người về căn bản đều đã lên tiếng, trừ Mâu Dũng, Ngọc Xuân Thiền ra, Diệp Phàm vẫn không lên tiếng, Phó Chủ nhiệm Trương Quốc Hoa cũng yên lặng. Lãnh đạo của bảy thị xã khác dù ít dù nhiều đều mịt mờ biểu thị ý tứ yêu cầu Mâu Dũng trả lại tiền.

-Chủ nhiệm Quốc Hoa, anh nói ý kiến của mình xem. Hôm nay vừa lúc có phó Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ ở đây, chúng ta cũng quyết định luôn.

Diệp Phàm nhấp hớp trà nói, trái lại muốn nghe thái độ của Phó Chủ nhiệm Thường vụ khu kinh tế Trương Quốc Hoa trước.

-Tôi không có gì để nói, trước kia Khu kinh tế Lâm Tuyền còn chưa được thành lập, tôi cũng còn đang công tác ở thành phố. Đối với một số vấn đề cũ còn sót lại của Khu kinh tế Lâm Tuyền, tôi tôn trọng suy nghĩ mà các đồng chí đề xuất.

Trương Quốc Hoa nói nước đôi, cũng không bày tỏ thái độ chính xác.

Hai chữ “Tôn trọng” cũng khiến một số người suy nghĩ, rốt cuộc là tôn trọng trả tiền hay là tôn trọng không cần trả tiền. Y cũng không biểu thị rõ ràng.

Tuy nhiên phát ngôn của y cũng sớm nằm trong dự liệu của Diệp Phàm.

-Tốt lắm! Tôi thấy như vậy đi! Thị trấn Lâm Tuyền lấy được 800 vạn của Tập đoàn điện lực thành phố từ việc bán Ủy ban Nhân dân xã Miếu Khanh. Lúc ấy đồng chí Mâu Dũng thật ra cũng rất ủng hộ chúng ta xây dựng khu kinh tế, biết khu kinh tế chúng ta còn chưa có tòa nhà làm việc chuyên môn, cho nên tự mình đề xuất nộp cho khu kinh tế khoản tiền 240 vạn để giúp khu kinh tế xây dựng tòa nhà văn phòng và tòa nhà ký túc xá. Hành động của đồng chí Mâu Dũng, tôi rất thưởng thức.

Mâu Dũng nghe Diệp Phàm nói như vậy, trong lòng giống như uống mật rất là thoải mái, ánh mắt nhìn Diệp Phàm cũng thân thiết hơn.

Thật ra Diệp Phàm làm như vậy đương nhiên là có ý tứ tranh thủ tình cảm của Mâu Dũng, tránh cho tiểu tử này ra sức ngáng chân mình trong hội nghị Đảng ủy sau này.

Hơn nữa người này bối cảnh thâm hậu, trong thành phố có một nhóm thân thích chống đỡ, cũng không lợi cho đắc tội quá mức.

Đương nhiên, muốn hoàn toàn lôi kéo Mâu Dũng vào trong trận doanh của mình là không thể nào, bởi vì Diệp Phàm biết Mâu Dũng có quan hệ với Ngọc gia Ngư Dương, y nhất định sẽ ra tay xuất phát từ ích lợi của Ngọc gia.

Diệp Phàm nhấp hớp trà, lại một lần nữa nhìn lướt qua mấy lãnh đạo thị xã có vẻ ngạc nhiên, bình thản nói:

-Tuy nhiên, tiền đương nhiên cũng phải trả, không trả không được. Mọi người xem như vậy có được không. Tôi đề xuất suy nghĩ này, các đồng chí có thể nghị luận.

Khu kinh tế Lâm Tuyền trước kia mượn dùng 500 vạn cũng có một số nguyên nhân đặc thù, trả thiếu một chút cũng không sao, đề xuất 200 vạn đi. Chuyện này coi như kết thúc.

300 vạn còn lại cũng phải cho bí thư Mâu và Chủ tịch thị trấn Tạ lưu lại một số ứng dụng linh hoạt. Tôi nghĩ 360 vạn cũng đủ cho Bí thư Mâu và Chủ tịch thị trấn Tạ dùng một thời gian ngắn rồi.

Tôi biết, Lâm Tuyền nằm ở vị trí trung tâm, các mặt chi phí lớn hơn nơi khác một chút, các đồng chí thấy thế nào?

Sau khi Diệp Phàm nói xong vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười liếc nhìn mọi người, thấy tất cả đều tỏ vẻ trầm mặc.

Qua mấy phút đồng hồ, hắn thấy mọi người không ai lên tiếng, Diệp Phàm cười nói:

-Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Bí thư Mâu theo anh thì sao?

-Được! Ngày mai tôi sẽ gọi bên Sở Tài chính đem tiền nhập vào sổ sách của khu kinh tế. Tuy nhiên tôi hi vọng chuyện này hoàn toàn kết thúc, không hy vọng sau này có người lấy chuyện này ra lẩm bẩm gì đó?

Sắc mặt Mâu Dũng tương đối khó coi, tựa hồ đã tức giận tới cực điểm, hai nắm đấm dưới bàn vang lên răng rắc.

-Chuyện này tôi có thể bảo đảm, chuyện này kết thúc tại đây. Đương nhiên, 200 vạn bí thư Mâu đại nghĩa trả lại, tôi sẽ suy nghĩ dùng ở xã Khanh Hương và xã Sài Mộc. Mọi người cùng nhau cố gắng, tranh thủ rải nhựa toàn bộ mặt đường của sáu thị trấn hai thị xã trực thuộc Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta.

Chúng ta có thể phân giai đoạn áp dụng, nếu đã chọn lựa phương thức gọi thầu, cũng có thể gọi công ty xây dựng ứng ra trước một phần, chúng ta lại tới ngân hàng vay vốn, các vị có thể phát huy năng lượng, lên thành phố thậm chí là lên tỉnh để hóa duyên.

Chuyện này cũng không có gì mất thể diện. Có người còn phong cho tôi danh hiệu đại sư hóa duyên! Thật xin lỗi, hình như đó là tiếng khen phó Chủ tịch thành phố Lô lần trước dành cho tôi.

Diệp Phàm nhất thời nói lộ ra miệng, vội vàng đứng lên xoay người nói với Lô Trần Thiên hơi bối rối ở phía sau.

-Ha ha ha…

Trong phòng họp nhất thời vang lên tiếng cười do Lô Trần Thiên dẫn đầu.

-Hoá duyên có gì không tốt. Chúng ta là vì mong muốn dân chúng có thể có cuộc sống hạnh phúc mới đi hoá duyên, nó khác bản chất đi hóa duyên tư lợi cho cá nhân mình, cho nên chuyện này cũng không có gì mất thể diện.

Nếu nói ra chúng ta đều là đại sư hóa duyên, lấy tôi ra làm ví dụ, không phải cả ngày đều chạy lên tỉnh, thậm chí còn phải chạy lên Bộ Tài chính thủ đô, không phải vì muốn kiếm ít tiền cho thành phố chúng ta. Chúng ta chỉ cần không thẹn lòng với trời đất là được, đem mỗi đồng tiền hoá duyên có được dùng cho dân chúng cũng không có gì mất thể diện, ngược lại rất vinh quang.

Chủ nhiệm Diệp có thể nhận được danh hiệu đại sư hóa duyên, điều này nói rõ đồng chí ấy một lòng đem lợi ích của dân chúng đặt trong lòng.

Đại sư hóa duyên như vậy, tôi thấy chính là anh hùng, là một vị quan viên tốt có thể thành thực mưu cầu hạnh phúc cho dân chúng.

Đương nhiên, hoá duyên quan trọng, dùng tiền hoá duyên có được vực dậy kinh tế, phục vụ cho nhân dân còn quan trọng hơn.

Chúng ta căn bản là muốn phát triển kinh tế, nước Mỹ vay nợ bên ngoài là nhiều nhất, thế nhưng người ta dùng tiền vay mượn vực dậy kinh tế quốc gia mình, đây chính là mượn lực mà làm.

Chúng ta muốn hoá duyên, tuy nhiên cũng không thể trở thành một quan viên chỉ biết ngồi, biết chờ, biết dựa, biết đòi... mà phải khai thác tư tưởng, dùng thị giác đặc biệt mưu cầu phúc lợi cho lão bách tính, tạo phúc cho nhân dân.

Tuy nhiên người gọi đồng chí Diệp Phàm là đại sư hóa duyên sớm nhất cũng không phải là tôi, mà là người khác. Mọi người muốn biết không? Ha ha...

Lô Trần Thiên nói tới đây vẻ mặt thần bí, liếc mắt nhìn mọi người.

-Ồ! Còn có người gọi sớm hơn, vậy chúng tôi xin mời phó Chủ tịch thành phố Lô tiết lộ một chút thì thế nào?

Cổ Bảo Toàn tức thời bồi thêm một câu làm không khí thêm sinh động.

-Đúng vậy, phó Chủ tịch thành phố Lô, có thể tiết lộ một chút không?

Lúc này Vệ Sơ Tinh cũng cười, cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ:

“Không phải vị lãnh đạo thành phố kia cũng gọi tiểu tử này là đại sư hóa duyên chứ?”

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.