Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người thấy có phần

Phiên bản Dịch · 1918 chữ

Diệp Phàm đi phía sau Mã Thiết Lâm, thấy dáng vẻ thở hổn hển của y, mặt đen sì giống như bao công. Thuốc mà Mã Thiết Lâm kiếm được cũng là vì đưa cho lãnh đạo trong thành phố, thoáng cái chỉ còn lại một bao thì làm sao đưa cho người ta. Người ta nói việc tốt thành đôi, chí ít cũng phải hai bao mới được.

Lúc này đột nhiên cảm giác cánh tay bị người ta đụng nhẹ, Mã Thiết Lâm đang bừng bừng lửa giận, lúc này người nào chọc vào y nhất định là cực kỳ xui xẻo. Miệng đang há ra chuẩn bị chửi mẹ kiếp thì phát hiện Diệp Phàm đang lén lút đụng tay mình.

Diệp Phàm đưa mắt, len lén móc từ trong túi ra 2 bao thuốc đưa tới.

- Cám ơn!

Mã Thiết Lâm lập tức mỉm cười, không dám lên tiếng, sợ Triệu Bính Kiện ở phía trước phát hiện, âm thầm làm điệu bộ cám ơn, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vội vàng nhét 2 bao thuốc vào trong túi quần.

- Hừ! Cầm 1 bao tới đây, định ăn lén một mình phải không?

Lúc này ở phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh của Triệu Bính Kiện đang quay mặt lại nở nụ cười Di Lặc, thật ra ánh mắt của y sớm đã quan sát chăm chú hành động của Diệp Phàm, thò bàn tay to như móng vuốt sói. Mã Thiết Lâm thật sự muốn vung đao chém nó mới hết giận.

- Anh Triệu, chỉ có một chút thôi mà.

Mã Thiết Lâm ấp úng, ngập ngừng không muốn đưa ra.

- Được rồi, em đang còn một bao, đưa cho anh Triệu.

Diệp Phàm giống như làm ảo thuật lại biến ra một bao.

- Thằng nhãi này, rút cuộc cậu có bao nhiêu, không phải là hộp bảo bối chứ!

Sau khi Triệu Bính Kiện nhận lấy bao thuốc không kìm được lại muốn cướp thêm.

- Đừng, bao cuối cùng rồi.

Diệp Phàm vội vàng hạ thủ, đem bao thuốc cuối cùng trong bọc nhét vào trong túi quần, đưa cái cặp rỗng ra.

- Không thấy, xem ra thật sự nhìn thấy đáy rồi.

Triệu Bính Kiện cười cười buông tha cho hắn.

Sau khi quay về, Diệp Phàm đã hơi ngà ngà say, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể, chỉ là có chút lực bất tòng tâm, dù sao cũng một hơi uống cạn hai bình rượu trắng.

Cho dù có khí nội kính của thân thủ Quốc thuật thất đoạn liều mạng phóng ra ngoài để giải rượu, nhưng nội kính dù sao không phải là tiên thuật, cũng không giống như truyện Anh Hùng Xạ Điêu chiếu trên ti vi vừa uống rượu vừa dùng kình khí nội gia của rượu ép xuống toát ra từ lòng bàn chân.

Nội kình Quốc thuật thật sự thi triển ra chỉ có thể nói là giảm bớt khoảng hai thành lực rượu của tổng lượng uống vào, đương nhiên khi công lực càng cao thì nội kình càng cường đại, lực rượu phóng thích sẽ càng nhiều hơn.

Với thân thủ của Diệp Phàm, tương đương hắn phóng thích nửa lượng bình rượu, nhưng trong bụng vẫn còn có lượng hai bình rượu, chỉ có thể chờ từ từ tự nhiên mất đi. Người làm bằng sắt cũng không chịu được.

- Đồng chí…các đồng chí!

Diệp Phàm vừa nói một câu, một tiếng ‘cạch cạch’ đã vang lên, mông còn chưa ngồi vững, đã từ trên ghế trượt xuống, thiếu chút nữa thì ngã trên sàn nhà. Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đinh Hương Muội ở bên cạnh lập tức nghiêng người đỡ lấy hắn.

Diệp Phàm trong lúc mơ hồ cảm thấy chỗ cánh tay làm sao lại có chút mềm mềm, định thần lại nhìn kỹ mới phát hiện cánh tay của mình đã chĩa vào bộ ngực 36B của Đinh Hương Muội.

Cả bộ ngực bị cánh tay của mình không cẩn thận chĩa vào trong, Đinh Hương Muội sợ vị Cục trưởng tiếp tục uy phong đại phát, cho nên cũng không dám thả tay.

Ôm chặt cánh tay Diệp Phàm ở trước ngực mình, cũng không biết có phải cố ý hay không. Nhưng có lẽ không phải, vì ở hiện trường còn có mấy người, ảnh hưởng cũng không tốt.

Trong lòng thằng nhãi này lập tức xôn xao, thầm nghĩ, “ Mình cứ thắc mắc tại sao lại mềm như vậy, thì ra là hai bầu ngực này tác quái, hừ! Thật đáng tiếc chỗ này không tiện, nếu không co rút lại một chút cũng không tệ”

Mọi người đều không để ý vì Cục trưởng Diệp uống say, mọi người đều hiểu hắn là vì tiền đánh cược cho cục.

Đặc biệt trong lòng mọi người suy đoán người này không trả được hóa đơn, lại càng ước Cục trưởng Diệp có thể kiếm được mấy vạn về, để cuộc sống của mọi người tốt hơn một chút.

Những năm gần đây mọi người thật sự quá sợ cái nghèo, nghèo đến mức đi công tác cũng không dám đi. Nghèo đến mức xe cũng không dám gọi, vì một năm qua, nhân viên công tác của các phòng cục khác đều ôm đồm nhiều việc mang phong bao lì xì về nhà.

Còn cái cục rách nát của mình, mọi người đều chỉ có thể ảo não lĩnh chút tiền lương ít ỏi mang về. Tết năm ngoái ngay cả tiền lương cũng bị khấu trừ mất 100 đồng, đến bây giờ Cục trưởng cũ về hưu có lẽ cũng không trả lại. Bây giờ nghe nói lão Cục trưởng Lôi đang nằm bệnh viện, ai còn dám đi thúc giục đòi 100 đồng đấy, làm như vậy không phải ép người ta chết sao? Còn Cục trưởng Diệp mới nhậm chức, người ta chỉ cần nói một câu không nhận nợ, mọi người cũng chỉ có thể thầm than xui xẻo chứ còn có cách gì nữa.

- A! Xin lỗi, tôi hơi say rồi. Chủ nhiệm Đinh, chiều này cô làm xong thủ tục lập tức đem số tiền mà Cục trưởng Mã của cục Tài chính đồng ý cắt ra trả nợ cho cục chúng ta.

Cục phó Vệ, cục phó Lâm, cục phó Trương tổ chức cho mọi người một chiếc xe tải, sau khi ăn xong thì đi chuyển bàn, chuyện này làm sớm thì càng ồn định, nếu không làm nhanh, các thị xã khác tới đoạt trước, chỉ để lại cho chúng ta mấy cái bàn rách nát, thì không phải quá lỗ hay sao?

Sau khi chuyển bàn về thì cục phó Vệ tổ chức lại, mọi người tập trung thành một nhóm tới chùa Nam Thiên tổ chức hoạt động. Nhất định phải viết rõ kế hoạch tường tận, phải làm nó như một chuyện đại sự.

Chiều nay tôi tới Chủ tịch huyện Vệ, xin chút kinh phí hoạt động, nếu không hoạt động này làm sao khai triển có phải không?

Tôi uống nhiều rồi, lời không hay nói trước, nếu như người nào quẳng gánh, làm hỏng chuyện này thì cục Tôn giáo sẽ không dung nạp người đó, thích đi đến chỗ nào mát mẻ thì đi. Làm tốt tôi sẽ có thưởng, nói lời giữ lời, ha ha ha…

Diệp Phàm nói ra trong men say ngà ngà.

- Cục trưởng Diệp, muốn làm ra phương án thì không khó, nhưng làm phương án cần bao nhiêu tiền?

Vệ Bảo Quốc hỏi.

- Anh có thể chuẩn bị mấy bộ, có thể linh hoạt ứng dụng. Có thể lôi kéo được nhiều thì làm phương án lớn. Tiền ít thì làm phương án nhỏ. Anh chuẩn bị ba bộ phương án, lớn, vừa, nhỏ.

Diệp Phàm cười nói.

- Cục trưởng Diệp, anh nói nếu làm tốt hoạt động lần này sẽ có thưởng thì phải giữ lời, nếu không rượu này uống vào có chút…

Trưởng phòng Tuyên truyền Ninh Ngọc Muội hỏi kích thích, cô ta có chút lo sợ Diệp Phàm uống sau nói linh tinh, đến lúc tỉnh rượu lại không chịu nhận.

Vì Cục trưởng Lôi trước kia thường xuyên hoạt động nói suông, mấy lần đều nói cần chút phúc lợi gì đó, đến cuối cùng đều là canh suông. Quanh năm suốt tháng không có một đồng tiền phúc lợi lễ lạt gì cả.

Nghe cô ta hỏi như vậy, ánh mắt của tất cả nhân viên đều nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm, vì vừa rồi Cục trưởng Diệp không phải mới kiếm được 5 ngàn đồng từ trong tay Cục trưởng Mã của cục Tài chính, chỉ cần Cục trưởng chịu mở miệng, cuối năm chắc vẫn có được một cái phong bao lì xì nhỏ.

Mua một ít trái cây cam quýt mang về cũng không bị vợ con quở trách. Năm này cũng về tay không cũng rất mất mặt, vì vợ con thường xuyên lấy số lượng của các cục khác ra để so sánh.

- Sao hả? Không tin lời nói của tôi, tưởng tôi say nên nói mớ có phải không? Được rồi, làm tốt công tác đi. Trước cuối năm một phong bao lì xì không thành vấn đề, nếu làm không tốt, mọi người đừng nghĩ đến nữa, còn phải ăn cờ lê.

Được rồi, tiền chuyển bàn hôm nay Cục trưởng Mã nói là tính cho ông ấy, chúng ta lại được ăn không một bữa. Cục phó Vệ, anh lập tức tổ chức người đi chuyển bàn, vất vả một chút. Tôi quay về khách sạn nghỉ ngơi một chút, không gắng được rồi.

Diệp Phàm cũng đã có chút không rõ ràng, líu lưỡi, lại nói với Đinh Hương Muội: - Chủ nhiệm Đinh, cô chờ tôi dặn dò chuyện đi lấy tiền ở cục Tài chính một lát.

- Được! Cục trưởng Diệp, anh nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay vì cục chúng ta mà làm anh phải say. Tôi dẫn mọi người đi chuyển bàn, tiên hạ thủ vi cường, ha ha..

Phó cục trưởng Vệ Bảo Quốc lúc này giống như một đứa trẻ, bộ dạng rất vui vẻ. Kỳ thực trong lòng y rất chua xót. Trước kia làm phó Cục trưởng ở cục Đất đai uy phong bao nhiêu. Bây giờ đi chuyển đồ cũ người ta không dùng nữa còn phải lộ ra vẻ mặt tươi cười, sợ người khác không đưa cho. Đây là thói đời gì chứ, đồng dạng đều là cục, chênh lệch lại lớn như vậy.

Sau khi mọi người đi rồi, Diệp Phàm dặn dò Đinh Hương Muội một chuyện, lại thần bí nói:

- Chủ nhiệm Định, đợi lát nữa đi lĩnh 1 vạn 5 ngàn đồng. Cho nên cô phải ghi chép nhiều như vậy.

- A! Không phải năm ngàn sao?

Đôi mắt xinh đẹp mê người của Đinh Hương Muội bắn ra vẻ vui mừng, làm tâm cam Diệp Phàm giống như cứ ngứa ngáy, thầm thở dài, “ Thật là xinh đẹp, đúng là yêu tinh. Mẹ kiếp! Đường Tăng mình không biết có thể giữ được tấm thân này không.”

- Đúng! Không sai! Tạm thời đừng nói cho mọi người. Nếu không cứ nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền đó.

Diệp Phàm cười nói, lảo đảo đi xuống lầu.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.