Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh cũng đừng lôi thôi nữa

Phiên bản Dịch · 2248 chữ
  • Đúng vậy, làm người của Nam Phúc có thể trở xây dựng quê hương, đó cũng là chính là cảm giác có thành quả.

Trần Nguyệt Thanh cười nói, người phụ nữ này vẫn chưa nản lòng.

- Tôi cũng muốn, nhưng có nhiều nguyên nhân, sau khi mà kinh tế của Hoành Không đi vào quỹ đạo, tôi sẽ xem xét việc này.

Đương nhiên Diệp Phàm cũng không nói lời cự tuyệt.

- Vậy thì chúng tôi sẽ trông mong rồi.

Trần Nguyệt Thanh cười đùa nói.

- Ba vị lãnh đạo đề cao tôi quá rồi. Diệp tôi thực sự có cảm giác được lo lắng khi có nhiều người thương mến.

Diệp Phàm cũng cười sang sảng.

Sau những việc này, Hạ Hải Vĩ sớm đã kéo những thành viên của mình lên, Diệp Phàm cũng chủ trương mở một cuộc hội nghị lâm thời điều tra về vụ án.

- Đồng chí Hải Vĩ, lập tức liên lạc với giám đốc sở tỉnh và những người có trách nhiệm trong Cục công an. Yêu cầu bọn họ bằng mọi cách phải tìm người trở về. Hai nghi phạm chủ yếu chính là nhân vật quan trọng. Nếu như bị người ta giết mất rồi thì vụ án này sẽ càng phức tạp hơn nhiều.

Trong cuộc họp vẻ mặt của Diệp Phàm có vẻ nghiêm túc giao nhiệm vụ nói.

Sau khi Diệp Phàm đi rồi, Hạ Hải Vĩ lại chủ trì mở cuộc họp.

Diệp Phàm vừa mới trở về Sở Thiên Các thì phát hiện Đàn Thiên Hải cũng đã đến rồi.

- Anh Đoàn, vội vã như vậy có phải là muốn thêm miếng cơm không?

Diệp Phàm cười chào hỏi.

- Là tôi muốn nói chuyện với cậu một chút thôi.

Đoàn Hải Thiên cười đi vào Sở Thiên Các.

- Nói chuyện? Có phải là chuyện của Trưởng ban Minh Châu không?

Diệp Phàm vừa ngồi xuống đã ngây người ra cười nhìn Đoàn Hải Thiên.

- Không phải, chuyện của Minh Châu, cậu đã định rồi, tôi tin cậu. Chính là chuyện lúc trước đề nghị bí thư Sở.

Sao cậu lại không xem xét một chút, cơ hội lần này hiếm có. Chỉ tịch thành phố Thủy Châu tuy chỉ là một vị trí của tỉnh nhưng thành phố Thủy Châu chính là một trong những thành phố duyên hải lớn.

Hơn nữa, mấy năm gần đây sự phát triển của Thủy Châu cũng tương đối nhanh. Còn cậu trở về làm người đầu tư. Nếu công việc quay lại khác nào như cá gặp nước đúng không?

Đoàn Hải Thiên nói.

- Có phải Sở Nhất Cư cùng với Trần Nguyệt Thanh gọi anh là người làm khách?

Diệp Phàm nói.

- Không phải, là tôi muốn cậu nói xuất phát từ đáy lòng. Cậu em à! Tôi có ngốc cũng nhiều hơn cậu 20 tuổi.

Chức bí thư của thành phố Thủy Châu này tôi cũng đã từng làm. Là tôi muốn nói, chủ tịch thành phố Thủy Châu chỉ là một giao đoạn giao thời.

Với năng lực của cậu hoàn toàn có thể đảm đương được. Qua 3 năm thuận lợi sẽ lên được vị trí của một Bí thư thành ủy.

Đến lúc đó, cậu chính là ủy viên thường trực của Tỉnh ủy. Hơn nữa, nếu có cơ hội hai anh em ta cùng làm, chẳn phải là một chuyện tốt sao. Đương nhiên, không biết tôi có thể chờ được đến ngày đó không? Cuộc đời này óc lẽ chỉ lên xuống ở vị trí này thôi.

Đoàn Hải Thiên có võ công, cho nên cũng có phong cách của một nhân sĩ võ lâm.

- Anh Đoàn nói câu này có thể hơi sớm rồi. Tuổi của anh Đoàn cũng chưa phải quá lớn. Năm nay còn chưa đến 55 tuổi, cơ hội lên trên còn rất nhiều nên tranh thủ một chút. Nếu anh Đoàn có thể làm chủ tịch Tỉnh thì chẳng phải càng tốt sao. Chưa biết chừng gặp may còn co thể làm một Tổng tư lệnh ấy chứ.

Diệp Phàm cười nói.

- Tổng tư lệnh thì tôi không dám nghĩ mà ngay đến chức chủ tịch Tỉnh này tôi cũng biết là không thể.

Đoàn Hải Thiên thở dài, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái rồi nói:

- Nhưng thực ra cậu có thể ngồi lên những vị trí này được.

Muốn ngồi lên những vị trí này cũng phải làm lung lay cái cột hiện tại. Cậu có dây anten thì sẽ là người có ưu thế lớn nhất.

Tôi thiếu cái này. Hơn nữa lĩnh vực công tác của cậu cũng phong phú hơn.

Từ địa phương đến đối địa bàn lên Bắc Kinh lần nữa. Các công việc phong phú trong xí nghiệp và quân đội cậu đều từng làm.

Bên ngoài cậu lại kết giao nhiều bạn bè, con đường của cậu rộng mở hơn nhiều.

- Đã nhiều năm như vậy rồi mà anh Đoàn vẫn chưa tìm được một “dây anten” thích hợp sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Cậu nói gì thế, anh Đoàn của cậu không phải loại người như vậy.

Vẻ mặt của Đoàn Hải Thiên không cười chút nào mà căng thẳng.

Diệp Phàm hiểu, Đoàn Hải Thiên cho rằng mình là một thành viên trong trung tâm ý là không thể đổi chủ được.

Còn lúc đầu Đoàn Hải Thiên ngồi ở vị trí số 3 của tỉnh Nam Phúc cũng là một cơ hội mà Diệp Phàm ngẫu nhiên ra tay.

- Ồ, anh Đoàn, anh và anh Thiết giống nhau như một cái cân vậy. Là Diệp Phàm em đã cản đường của các anh.

Diệp Phàm thở dài.

- Ha ha ha, chuyện này không quan trọng. Quan trọng là... chúng ta đều là anh hùng. Cậu nói xem có đúng không? Không thể xem chúng ta là người ngoài được.

Đột nhiên Đoàn Hải Thiên quay sang phá lên cười.

- Đúng, anh Đoàn nói đúng, chúng ta là anh hùng. Đời làm trai của em phải đầu đội trời chân đạp đất. Làm việc mà bản thân mình muốn làm, sống thật sảng khoái.

Diệp Phàm ngồi dựa vào chiếc ghế tựa, cũng phá lên cười.

- Cả đời tôi không cần đến thứ khác, chỉ giao Trần Quân cho cậu. Bây giờ cậu đến nó phát triển rất tốt. Tôi nghĩ, có cơ hội con đường của nó sẽ càng tiến xa hơn.

Vẻ mặt của Đoàn Hải Thiên đột nhiên lại trở lên thận trọng.

- Yên tâm, Trần Quân là anh em của em mà.

Diệp Phàm nói.

Hạ Hải Vĩ triển khai hành động, sau hai ngày nếu thuận lợi sẽ bắt được Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh trở về. Nhưng, tên bắt cóc đã chuồn mất.

Hơn nữa, thẩm tra Tấn Tốc.

Cuối cùng, lại liên lụy đến em trai của chủ tịch tập đoàn Quốc Tinh – Xa Tân Thiên. Thao túng sau huyện này chủ yếu là Xa Tân Thiên.

- Hết cách rồi, vụ án này chỉ có thể đổ lên Xa Tân Thiên. Xa Hạo Thủy làm quá hoàn mỹ. Dù thế nào cũng không đả thương được y.

Hạ Hải Vĩ có chút tiếc nuối nói.

- Thôi, đến Xa Tân Thiên cũng được. Coi như chúng ta không phụ lòng Lô gia. Chuyện khác để cho bọn họ xử lý đi.

Diệp Phàm khoát tay.

- Xa Đình Đông có... đi tìm anh không?

Diệp Phàm hỏi.

- Không, chuyện này tôi thấy có chút kì quái.

Hạ Hải Vĩ nói.

- Có lẽ cho rằng chuyện này dù có đổ lên người Xa Tân Thiên cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Diệp Phàm nói.

- Vấn đề không lớn, không phải chứ.

Hạ Vĩ Hải lắc đầu nhìn Diệp Phàm nói:

- Vụ án này liên quan đến số tiền hơn trăm vạn, hơn nữa số tiền còn chưa trả được khoảng chục triệu. Lần này Xa gia nặng tay muốn làm cho Lô Minh Châu bại rồi.

- 5 triệu này có phải là trả cho Hứa gia và Lâm gia không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, số tiền này chúng tôi đã tìm thấy rồi. Nhưng, đã cho Hứa gia và Lâm gia cầm tiêu hơn 1 triệu rồi.

Hơn nữa, Xa gia và Lô gia đối đầu nhau. Nghe nói, đã đánh nhau mấy trăm năm rồi. Mặc dù nói họ là những người có chút bản lĩnh.

Nhưng cũng là tiền đen tối. Lần này bọn họ đứng sau bên này chúng ta cũng có cao thủ.

Nếu không, quả thực khó mà bắt được họ.

Hạ Hải Vĩ nói.

- Trình độ võ công của Lô gia cũng khá lắm, bằng không đấu với một nhà mạnh như vậy sớm đã gục rồi. Ở xã hội hiện đại có pháp luật không ra tay được nhưng ở thời cổ đại thì đã nắm quyền trong tay rồi.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, đến khi hai vị này đều có 5 đẳng, may mà võ công của Vương cục cao cường, nếu không chúng ta cũng chỉ biết giương mắt lên nhìn. Xem ra, võ côn của Lô gia cùng Xa gia cũng không hề xuống dốc.

Hạ Hải Vĩ cười nói.

- Ha ha ha, đúng lúc quá. Đây không phải là thức ăn mang đến cho chúng ta sao? Hai người này chắc là có mấy năm rồi.

Diệp Phàm liền thấy sảng khoái vô cùng.

- Đó đương nhiên rồi, bắt bọn họ đưa số tiền 10 năm cũng không nhiều.

Hạ Hải Vĩ cười nói.

- Hải Vĩ, anh nói Xa gia loại bỏ hai cao thủ này sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không đâu, hai người này rất quan trọng với Xa gia. Bọn họ là quân cờ quan trọng để đối kháng với Lô gia.

Mất đi bọn họ Lô gia cũng chẳng khác nào mất đi sự toàn diện của võ công. Tuy nói là xã hội hiện đại không phải là tranh giành quyền lực nhưng muốn làm những chuyện đen tối thì cũng phải có những cao thủ tốt nhất.

Hơn nữa, có lúc buôn bán cạnh tranh cũng cần đến cao thủ. Ví dụ như, buôn bán những chuyện cơ mật của đối thủ.

Nhưng, đến giờ bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi cũng thất buồn bực.

Hạ Hải Vĩ nói.

- Bọn họ không có động tĩnh gì thì chúng ta làm lớn chuyện lên một chút, đến lúc đó bắt họ phải có động tĩnh.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng vẻ mặt hiếm thấy.

- Chuyện này căn bản là không cần làm, hành động của ban Kỷ luật Tỉnh không giấu được những người của Xa Đông Đình.

Tên này chắc chắn để ý đến hành động của chúng ta. Tuy chúng ta hành động bí mật nhưng kết quả hiện tại không giấu được rồi.

Hơn nữa, tôi nghi ngờ lúc đầu có người trong Ban kỉ luật tỉnh ủy đã “thông báo” cho Hứa gia và Lâm Nhất Danh.

Người này rất có thể là Xa Đông Đình. Nếu như từ bên này có thể điều tra ra chút manh mối gì đó có thể đem tên Xa Đông Đình này đi hỏa thiêu?

Vị này trong Xa gia có vị trí cao nhất, còn võ công thì khá kém.

Từ nay về sau Lô gia mấy đi một trụ cột.Vậy là chúng ta làm tốt rồi.

Hạ Hải Vĩ nói.

- Đây cũng có thể coi là một manh mối.

Diệp Phàm nói:

- Nhưng, cứ như vậy, anh đắc tội với Xa gia, muốn làm cũng phiền toái lớn?

- Cậu đưa ra chủ ý đi, tôi đi xử lý là được. Chuyện phiền toái chắc chắn là có, làm người trên đời nếu như sợ phiền toái thì căn bản là không cần làm việc trong Ban kỷ luật tỉnh ủy. Công việc của chúng ta chính là phiền toái.

Hạ Vĩ Hải chủ động giao quyền cho Diệp Phàm.

- Tra!

Diệp Phàm phun ra một chữ.

Hạ Hải Vĩ vừa đi, Diệp Phàm cũng gọi điện thoại cho Cung Khai Hà, đem chuyện của hai cao thủ Xa gia nói cho anh ta nghe.

- Tốt, tốt, làm tốt lắm. Đồng chí Diệp Phàm, cậu vất vả rồi.

Cung Khai Hà vô cùng vui sướng.

- Vậy thì bây giờ tôi lại để cử chuyện của đồng chí Tề Thiên nhé?

Diệp Phàm nói.

- Cậu nói chuyện này làm gì? Đồng chí Diệp Phàm, nói chuyện cũng không thể không giữ lời được.

Cung Khai Hà có chút giận giữ.

- Ha ha, không phải là tôi phản đối đồng chí Trung Lương trong trấn thôi mà. Thực ra, có thể điều chỉnh lại một chút. Hệ thống quân đội quốc gia của chúng ta rộng lớn, chẳng lẽ lại không có chỗ ngồi trống nào sao? Tôi ủng hộ đồng chí Trung Lương, ơn của đồng chí Đông Hải tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Cậu nói là đề cử đồng chí Tề Thiên đến đơn vị khác nhậm chức sao?

Cung Khai Hà hỏi.

- Không phải là đơn vị khác, vẫn là tập đoàn thứ hai của Thủy Châu thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Chỉ còn một ghế trống, lẽ nào cậu muốn để cho Trung Lương đi chỗ khác. Chuyện này tuyệt đối không thể. Đồng chí Diệp Phàm, chuyện này cậu đừng giằng co nữa.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.