Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi trú quân của Võ Đang

Phiên bản Dịch · 2117 chữ
  • Tỉnh lại.

Đột nhiên một tiếng quát lớn truyền đến, Trương Thiên Lâm tỉnh lại, nhớ tới hành vi vừa rồi của mình, Trương Thiên Lâm đỏ mặt.

- Sư thúc… tôi…

Trương Thiên Lâm cực kỳ xấu hổ.

- Độc trong người cậu tôi tạm thời giúp ngăn chặn, trong nửa năm sẽ không phát tác. Nhưng muốn trị tận gốc phải tìm được nguyên nhân. Khi nào rảnh thì cậu giúp tôi đến núi Quỷ Khóc một chuyến.

Diệp Phàm nói.

- Cảm ơn sư thúc.

Trương Thiên Lâm nói ra lời cảm ơn từ đáy lòng. Do đó cũng biết mục đích sư phụ Trương Vô Trần bảo mình đến đây.

Vị sư thúc này thật đúng là có chút bản lĩnh, không ngờ có thể tạm thời giải độc, bởi vì Trương Vô Trần biết Diệp Phàm là bán độc nhân, tất nhiên nghĩ đến chuyện đồ đệ Trương Thiên Lâm trúng độc.

Mà Diệp Phàm đối với núi Quỷ Khóc cũng cảm thấy hứng thú. Bởi vì, Trương Thiên Lâm nhắc đến con giun khiến Diệp Phàm nghĩ đến người giun mà hắn đã nhìn thấy trong rừng.

Người nọ tuy nói tiêu tán nhưng con giun của y cũng chui toàn bộ vào Huyết Cương thiền mị. Mãi đến giờ Diệp Phàm cũng không thể biết rõ con giun này rốt cuộc là cái gì.

Có vẻ Huyết Cương rất thích nó. Diệp Phàm càng nghi ngờ.

- Sư thúc, hiện giờ tôi còn có thời gian rảnh, nếu sư thúc chịu đi tôi lập tức cử cao thủ trong phái đi cùng sư thúc. Chuyện phản đồ Ninh Thiên Cơ chưa làm rõ ràng, trong lòng tôi cũng lo lắng.

Trương Thiên Lâm nói.

- Gần đây tôi có một số việc bận, nước đến chân rồi.

Diệp Phàm nhíu mày, hắn cố ý, vì Võ Đang lịch sử lâu đời, thứ tốt trong phái không thể không có.

Hôm nay trong tiệc rượu lộ ra sinh mệnh tiềm lực hoàn, tuyệt đại đa số mọi người không biết đây là cái gì.

Nhưng, người luôn luôn nhớ đến cái này. Đến lúc đó, nếu không thể làm ra đúng lúc, chỉ sợ không có cách nào giải thích.

Nếu bảo Diệp Phàm đem quả Ô Vân Lạc Cơ đi phối chế sinh mệnh tiềm lực hoàn, Diệp Phàm vẫn tiếc.

Mà lời hứa với Mộc Nguyệt Nhi vẫn chưa hoàn thành, cũng cần những thứ đó. Cho nên, Diệp Phàm đem chủ ý quay về phái Võ Đang có lịch sử mấy nghìn năm. Tin rằng một phái nôi tình thâm hậu hẳn là có chút hàng.

- Sư thúc, tôi có thể thay ngài đi làm không? Nếu như có thể tôi sẽ cố gắng hết sức.

Trương Thiên Lâm thật có chút nóng nảy.

- Tôi nợ người ta một ân tình.

Diệp Phàm nói qua chuyện Vân lão một lần, sau đó nói

- Nghe nói Hàn QUốc có sâm Cao Ly…

- Ý của sư thúc là chỉ cần có dược liệu có giá trị dinh dưỡng cao có thể phối chế sinh mệnh tiềm lực hoàn?

Trương Thiên Lâm hỏi nhanh.

- Gần như vậy, nhưng cũng phải xem là cái gì.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Sư thúc, sâm núi trăm năm phái chúng ta có. Nhưng tôi lo lắng hiệu quả không tốt. Nếu thật sự hiệu quả phái có một chỗ.

Chúng tôi gọi nó là Ảnh Lâu. Đương nhiên không phải là ảnh hiện đại chụp mà là vì tổ tông đều gọi như vậy.

Nghe nói bên trong có rất nhiều hình ảnh mờ nhạt, cái này tràn ngập thần bí và quỷ dị. Nếu anh may mắn sẽ gặp, nếu như có thể ra tới có lẽ còn có thể đem về một ít đồ tốt.

Ví dụ như ba trăm năm trước trong phái có một vị tiền bối từ ảnh lâu đi ra có được một viên Thiên Tinh đậu.

Vật ấy cũng là dược liệu cô lọc cao.Vị tiền bối đó cho đồ đệ ăn, sau đó đồ đệ đã đột phá ba cấp cảnh giới thiếu chút nữa đã đột phát đến bán tiên thiên.

Trương Thiên Lâm nói.

- Hẳn là phải gặp nguy hiểm?

Diệp Phàm hỏi.

- Thật ra không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng người sẽ bị làm cho thật sự thảm hại. Trăm năm có tiền bối đi vào, sau đó bị đánh gần chết kiếp sau đi ra suốt ba năm mới khôi phục nguyên khí.

Trương Thiên Lâm.

- Bên trong chẳng lẽ là có cao thủ của phái ở đó?

Diệp Phàm đến đây hứng thú.

- Việc này không rõ lắm, nhưng theo những cao thủ từ trong đi ra cũng không cần đưa cơm đi ra, ảnh lâu không lâu được thiết lập.

Hơn nữa, có đệ tử trở ra còn có kỳ ngộ. Đi ra sau đó công lực đột nhiên đột hát cấp hai.

Đương nhiên, đến xã hội hiện đại, mấy chục năm cũng có mấy người trong phái đi vào, nhưng tất cả đều bị đánh cho thực sự thảm.

Hơn nữa, trong đó có hai người bị đánh chân không thể đi. Một người công lực cũng bị phế đi. Trong vòng hai mươi năm lại đây không ai dám đi vào.

Ai cũng không muốn làm người tàn phế. Tuy nói biết bên trong có chứa cơ hội nhưng tàn phê sợ hơn cơ hội.

Trương Thiên Lâm nói.

- Có phải là những người đi vào gần đây công lực không đủ cao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không hẳn, trăm năm trước có đệ tử có chút giai vị giả có thể đi ra, ngược lại là cao thủ lại bị đánh thật sự thảm. Vậy trong đó là một cơ hội tác quái. Chẳng qua bên trong có lẽ có dặn dò, còn là cái gì, người đi ra sau đó đề không hề đề cập đến chuyện bên trong. Chính là người bị đánh cho tàn phế cũng không nói trong đó xảy ra chuyện gì.

Trương Thiên Lâm nói.

- Ảnh Lâu rốt cuộc hình dạng như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Một ngọn núi, cao tới bảy tám chục mét, bán kính chừng tám mươi mét. Nhìn qua giống một tòa nhà. Có cửa vào, bình thường đóng lại. Hiện giờ muốn đi vào phải hội trưởng lão của phái phê chuẩn mới được. Bởi vì bên trong truyền thuyết có bóng dáng cho nên gọi là ảnh lâu.

Trương Thiên Lâm nói.

- Có lẽ chỉ có thể cho người trong phái các cậu đi vào, người ngoài không thể đi vào.

Diệp Phàm nói.

- Sư thúc có tín vật của sư phụ, đây chính là lệnh bài của Chưởng môn phái Võ Đang. Với nó sư thúc có thể đi vào. Trưởng lão trong phái sẽ không ngăn trở, tôi chủ yếu là lo lắng sư thúc đi vào có gặp nguy hiểm không. Nếu như thế, tôi thật sự là hại sư thúc.

Trương Thiên Lâm nói.

- Không sao, tôi cũng thật sự cảm thấy hứng thú, cứ đi vào đi.

Diệp Phàm nói.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm dẫn theo Xa Thiên và Ngưu Bá đi theo Trương Thiên Lâm đến núi Võ Đang.

Đến núi Võ Đang đã là chiều tối, Diệp Phàm cũng không kịp thưởng thức phong cảnh của núi Võ Đang. Được Trương Thiên Lâm dẫn đường đi đến nơi trú quân của Võ Đang.

Nơi trú quân của Phái Võ Đang cũng không giống như trên ti vi vẫn diễn mà chỉ là một vùng phụ cận.

Xã hội hiện đại, mặc kệ môi phái nào tồn tại cũng phải thích ứng phải yêu cầu của xã hội hiện đại. Không thay đổi khó có thể thích ứng với xã hội hiện đại, cho nên, không có tiền là không được.

Phái Võ Đang từ trên xuống dưới không dưới vài trăm người, một năm chi cũng là một khoản khá lớn.

Mỗi chỗ đều có mấy chục đạo sĩ đóng ở đó. Mà những đạo sĩ này đa số đều là đạo sĩ bình thường, cũng không phải là đệ tử chân chính của Võ Đang.

Mà trong môn phái sẽ cử ra mấy đệ tử có võ công đến các miếu này để đón khách.

Mà gần cổng thành chính là nơi dùng để tiếp đãi du khách, dùng làm nơi tiếp khách của Võ Đang, kiến tiền thôi. Ví dụ như biểu diễn, dạy võ cho người nước ngoài.

Mà phái Võ Đang cũng có võ quán dưới chân núi, đó là một trong những nơi thu lợi nhuận của phái Còn trưởng lão cùng chưởng môn của phái cùng với một số đệ tử trung tâm, người ngoài không thể gặp.

Mà phụ trách đối ngoại của phái Võ Đang có một bộ phận chuyên lo chuyện này như bộ ngoại giao của một nước. Chỉ là nhóm của họ nhỏ thôi.

Mà phái Võ Đang cũng có đệ tử tục gia, những đệ tử này được phép kết hôn. Mà đạo sĩ lại không được.

Đương nhiên, người thật sự muốn kết hôn có thể rời khỏi phái Võ Đang, nhưng đi vào khó rời đi càng khó.

Đi theo Trương Thiên Lâm qua vài tòa nhà sau mới nhìn thấy một khối dừng chân của du khách, trước mặt có vẻ không có đường.

Mà Trương Thiên Lâm đi qua, sờ soạng trên mặt tảng đá một chút, nhấn một cái vào trong.

Mấy tiếng động vang lên, tảng đá mở ra lộ ra một cái cổng.

- Chưởng môn, ngài đã trở về.

Từ trong cổng có hai đệ tử trẻ tuổi chạy nhanh ra chào hỏi.

Tông Thủy Tông Dương nhanh qua chào Diệp sư thúc.

Trương Thiên Lâm nhường Diệp Phàm lên trước.

- Tông Thủy … chào …Diệp sư thúc.

Tông Thủy Tông Dương đều nói, nhưng hai người có lẽ thấy Diệp Phàm trẻ tuổi, cho nên, nhất thời phản ứng không kịp, nói không nên lời.

- Làm sao, hai đứa khi nào thì trở nên cà lăm như vậy? Các cậu là người trông cửa của phái, người ngoài vào để qua chỗ các cậu. Các cậu nói cà lăm như vậy tôi thấy không thể như vậy.

Trương Thiên Lâm nghiêm mặt, đem uy phong của chưởng môn ra đùa.

- Chưởng môn, vừa rồi là chúng tôi ngây người một chút, cho nên phản ứng không kịp mới chậm. Chúng tôi không có tật xấu cà lăm này, thật sự là…

Tông Dương nói.

- Thật sự là cái gì, hôm nay các cậu không nói ra thì về đi dọn nhà vệ sinh.

Trương Thiên Lâm nghiêm mặt hừ nói,sợ tớ mức Tông Thủy Tông Dương nhanh chóng quỳ xuống đất nói

- Chúng tôi thấy Diệp sư thúc rất trẻ tuổi, trong lòng nghi ngờ nên phản ứng chậm.Chương môn có thể phê bình chúng tôi xin đừng phạt chúng tôi đi rửa nhà vệ sinh. Chúng tôi đã canh cửa mấy năm, chưa từng phạm sai lầm.

Hôm nay là đặc biệt, chưởng môn tạm tha cho chúng tôi một lần lần sau sẽ không thế nữa.

- Được rồi Thiên Lâm, chúng ta đi vào thôi.

Diệp Phàm nói.

- Hừ, nể mặt sư thúc bỏ qua cho các cậu, lần sau không được viện dẫn lý do này nữa.

Trương Thiên Lâm nghiêm mặt.

Diệp Phàm phát hiên, con đường này thật hiểm, trên cơ bản là tạo ra từ vách núi. Phía dưới chính là vực sâu vạn trượng.

Vách núi phía dưới trơn nhẵn, tạo ra một con đường này hình như một dòng nước, lộ ra một thước lớn khe hở là bên ngoài.

Cứ như vậy, du khách mặc dù nhìn cũng rất khó phát hiện trên vách đá có thể lại còn có đá.

Ước chừng nửa tiếng mới xuống dưới.

Cuối cùng đến một miệng núi, thật ra là hai ngọn núi trong khe sâu. Mà hai ngọn núi này không phải đi qua khe sâu mà đến mà không ngờ là vực sâu, cho nên, hiệu quả phòng ngừa người ngoài tiến vào.

Khe sâu thật ra đầy cây cối, rất nhiều loại hoa, còn có khá nhiều núi giả, cầu nhỏ, phong cảnh nơi này rất tuyệt làm cho người ta cảm giác như thế giới thần tiên.

Hơn nữa, hết thảy hình như đều là do thiên nhiên tạo thành cũng không phải do con người tạo ra. Có lẽ những cao thủ thời xưa của Võ Đang muốn tạo ra cái này cũng không khó.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.