Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong Quan Tài Lại Là…

Phiên bản Dịch · 2405 chữ
  • Đúng thế, đúng thế, Diệp Phàm, có phải anh đã đạt đến Tiên thiên rồi hay không?

Trương Ẩn Hào khi hỏi câu này giọng nói dường như có chút run sợ. Ngời sự hưng phấn từ vẻ mặt của gã còn có thêm sự kích động.

- Hai người các người nhanh ăn cái này đi.

Diệp Phàm nghĩ nhanh, cầm Ô Vân Lạ Cơ Mộc thứ mà Lô Định Tông cho là thứ vô dụng chém thành hai miếng.

Một miếng thu lại, một miếng dùng tay chà nát thành bột, Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào chẳng kịp nghĩ gì, lập tức há miệng hút hết lấy.

Không lâu sau, bột Ô Vân Lạc Cơ bay hết vào mồm hai người. Cơ thể hai người không lâu sau cũng run lên dữ dội.

Hai tay của Diệp Phàm ấn xuống dưới, một luồng khí sáng từ tay chụp thẳng xuống đầu của hai người. Đây là Diệp Phàm đang dùng nội công trực tiếp kích thích để cho hai người đột phá đến cảnh giới mới.

Ô Vân Lạc Cơ Mục thứ mà Lô Định Tông gọi là vô dụng này thực chất còn bổ hơn nhiều so với nhân sâm trăm năm. Đó chỉ là bởi vì nhãn quang của Lô đại lão người ta quá cao mà duyên cớ là bắt đầu từ Kim Dung võ hiệp. Đối với người hiện đại mà nói, đây chính là bảo bối quý hiếm.

Nửa tiếng sau, hai người không còn run lên nữa.

Hồng Tà và Xa Thiên ở trên mộ đều sắp không trụ được nữa, tuy nhiên, ba người Diệp Phàm vẫn chưa lên, mà cũng không phát ra tín hiệu cấp cứu gì cả, mọi người đều không dám trùng tay, đều phải liều mạng tấn công Thi Mị kia.

Tuy nhiên, từ lúc Diệp Phàm hút hết bàn tay tạo bằng khí của Thi thể kia thì uy lực của Thi Mị hình như đã giảm một chút.

- Đa tạ sự giúp đỡ của anh Diệp, tôi đã đạt được đỉnh cao của thập nhất đẳng rồi.

Vương Nhân Bàng rất thành thật, rất cung kính làm lễ của một võ sỹ đối với Diệp Phàm.

- Cảm ơn anh Diệp, Ẩn Hào tôi bây giờ đã đạt đến cửu đẳng. Nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Bây giờ cuối cùng đã thành hiện thực.

Trương Ẩn Hào cũng làm động tác như vậy, hơn nữa là quỳ cả hai chân xuống, khoé mắt cũng ươn ướt.

Đối với người học võ mà nói, điều chú ý nhất chính là việc nâng cao được cảnh giới võ công.

Diệp Phàm cũng không ngăn lại, cứ đón nhận lễ bái của hai người. Bởi vì, Diệp Phàm cho rằng mình có thể giúp như thế thì có thể nhận lễ của hai người này.

- Mở ra!

Diệp Phàm lần này không dùng gậy để cạy mà trực tiếp dùng tay như đao chém lên, một luồng sức hút rất mạnh chém ra.

Chợt phía trên chiếc quan tài hình thành một nguồn lực xoáy rất mạnh, dưới lực rất mạnh, nắp quan tài kêu răng rắc.

Cuối cùng không chịu được sức hút mạnh của một Tiên Thiên cường giả là Diệp Phàm nên đã xoay tròn lên không trung, Diệp Phàm kéo sang bên cạnh, nắp quan tài bay lên mặt sàn.

Ba người nhìn vào trong quan tài, chợt rơi vào tình trạng ngơ ngác.

Bên trong nào có cái thi thể nào?

Không có thi thể là thế nào?

Mắt tròn mắt dẹt, nhíu mày. Một người con gái đoan trang rất xinh đẹp vẫn còn đang tươi tắn nằm bên trong quan tài.

Người con gái đó chẳng khác nào người sống, nếu không phải không còn tiếng thở nữa thì Diệp Phàm vẫn cho rằng đó là người sống.

Toàn thân người con gái đó được đính những thứ sáng như ngọc, tuy nhiên, trên phần ngực của cô ta lại treo một cái khoá rất to.

Chiếc khoá này có hai bàn tay to, xích móc vào cái khoá to bằng cả cánh tay. Hơn nữa, xem ra chẳng có một chút tinh xảo nào, lại còn có vẻ hết sức quỷ dị.

- Làm sao lại phải mang cái khoá to thế kia, đúng là chuyện kỳ lạ. Cũng chẳng có cảm giác mệt gì cả.

Vương Nhân Bàng lẩm bẩm nói.

- Tuy nhiên, dường như chiếc khoá này chính là để khoá người con gái kia, và nó cũng không phải là vật trang sức. Nếu là vật trang sức thì phải rất tinh xảo. Hơn nữa không thể giống như một sợi xích sắt được.

Trương Ẩn Hào nhìn kỹ.

- Nói thế nào chứ, chết rồi còn khoá. Người này có tật xấu sao?

Vương Nhân Bàng không phục.

- Thời cổ đại có ngươi dục vọng cực kỳ cao, sau khi chết sẽ đem người yêu thương, tin tưởng chôn sống theo.

Chủ nhân sợ người con gái đó chạy mất, vì thế đã đặc biệt chế tạo ra chiếc khoá to để giữ lại suốt đời.

Trương Ẩn Hào nói,

- Ví dụ như Vương thất mà nói, dưới đất còn xây dựng một cung điện tối tăm để chôn theo tất cả những cô gái được cưng chiều.

Mà những cô gái này vẫn không chết. Mãi đến khi già, bệnh tật hoặc vì sợ quá mới chết.

Đây là một kiểu chôn theo vô cùng tàn khốc vô nhân đạo.

- Chẳng trách khí đen xanh bay ra từ quan tài lại biến thành Thi Mị, xem ra, trong lòng người con gái này tràn đầy khí oán hận muốn tái sinh. Lâu dần thì biến thành Thi Mị.

- Chi bằng chúng ta mở chiếc khoá này, sau đó hoả táng người con gái này. Như thế cũng coi như đã làm một việc công đức.

Vương Nhân Bàng nói.

- Tiếc là cô ta đã chết rồi, nếu không Thánh tình như đồng chí Nhân Bàng này có động lòng hay không cũng khó nói. Người con gái cổ đại xinh đẹp thế kia cơ mà.

Trương Ẩn Hào cười nói.

- Thực sắc tính dã (*), chẳng có gì là kỳ lạ. người con gái này thực sự là cao quý, có lẽ là người trong Vương Thất cổ đại. Mà đồng tử mắt của người con gái này lại có màu xanh, có lẽ có huyết thống với người Châu Âu cổ. Liệu có phải là Vương Hậu Tinh Tuyệt thần bí trong truyền thuyết?

Vương Nhân Bàng rất hưng phấn.

(*) Thực sắc tính dã: Tình dục và ăn uống là bản năng của con người.

- Hoàn toàn có thể là như thế, từ quy mô của hầm mộ này và những thứ được chôn theo, xem ra đều rất cao cấp. Chỉ có điều, ở đây chẳng có chữ nào nói rõ cả nên cũng khiến cho người ta khó hiểu.

Trương Ẩn Hào gật gật đầu.

- Mở khoá trước.

Diệp Phàm nói, đưa tay hút lấy chiếc khoá. Sau “Loảng xoảng” mấy tiếng lạ vang lên.

Trong chiếc khoá đột nhiên phun ra một luồng khí đen, thoáng cái đã tràn ra khắp cả quan tài. Ba người vừa nhìn liền cảm thấy có nguy hiểm, vì thế lập tức định lui ra.

Tuy nhiên, lúc này đều cảm thấy chóng mặt, cơ thể như bị hút vào trong quan tài. Trong lúc mơ hồ ẩn hiện dường như còn nhìn thấy ba cái thi thể.

Ba người đi đến,

- Có chuyện gì thế, chẳng phải là thân thể của chúng ta sao?

Vương Nhân Bàng kêu lên.

- Chính xác là chúng ta rồi. Quái lạ, lẽ nào chúng ta đã chết rồi?

Trương Ẩn Hào gật đầu nói, lúc này, cảnh tượng đã thay đổi, không khí khắp nơi trở nên mơ hồ. Không ngừng có những tiếng kêu gào của ma quỷ.

Vương Nhân Bàng là người nhạy cảm, vừa nghe chợt nỗi buồn chợt dâng lên, rồi đột nhiên bật khóc, Trương Ẩn Hào cũng ngồi xuống đất kêu khóc.

- Ôi, chết rồi thì chúng ta còn có thể làm được gì. Thập Tam, em thành quả phụ rồi.

Vương Nhân Bàng khóc.

- Ôi, ta vẫn chưa có vợ, như thế này mà đi ta không đành lòng. Ta vẫn chưa được thăng thiếu tướng. Đều là vì cái lý lịch đáng chết. Mẹ kiếp, làm gì thế, ai đã làm ta chết?

Trương Ẩn Hào kêu gào điên cuồng và nhảy lên.

- Ôi, Viên Viên, còn con của chúng ta, chúng ta vẫn chưa chính thức làm đám cưới mà…

Diệp Phàm cũng đau buồn muốn khóc, không kiềm chế được Diệp Phàm cũng oà khóc.

Ba người đàn ông lại lại khóc rả ríc trong chiếc quan tài.

- Chết thì chết đi, ta chết thêm lần nữa.

Vương Nhân Bàng hét lên đột nhiên rút Nhu Cực đao hướng vào bụng mình mà đâm vào.

- Từ đã, muốn chết cũng phải cho xứng đáng. Xuống âm phủ chúng ta cũng có bạn. Nếu không, làm ma cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trương Ẩn Hào nhảy lên, Diệp Phàm giật mình.

Đúng lúc này, Huyết Cương đột nhiên phình trướng nhảy dựng lên, một chưởng đánh bay Nhu Cực Đao của Vương Nhân Bàng.

Mấy thứ giống như con run từ mồm của Huyết Cương phun ra chạy về phía chiếc khoá. Không lâu sau quấn lấy chiếc khoá.

Còn ba Diệp Phàm cũng đã tỉnh lại, tức giận thiếu chút nữa thì thổ huyết. Trong quan tài làm gì có 3 cái thi thể nào, mà là đang ngồi trên một đống vàng bạc châu báu, việc này rõ ràng là ảo giác.

- Mẹ kiếp, gặp ma rồi.

Vương Nhân Bàng tức giận đá một cái vào chiếc Đại Nguyên Bảo khiến nó kêu vang lên.

Thấy những con giun quấn trên người, chiếc khoá trên thi thể lại rung lên dữ dội. Không lâu sau, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, dường như trong chiếc khoá có người sống.

- Ổ khoá này thật kỳ quái, vừa rồi chẳng phải chúng ta đã chọc vào nó sao?

Vẻ mặt Trương Ẩn Hào lo lắng nhìn chiếc khoá rất to kia, trong lòng sợ hãi.

- Bệnh tê liệt quái quỷ.

Diệp Phàm tức giận, vừa đột phá lên Tiên Thiên thiếu chút nữa lại sập bẫy của chiếc khoá. Hắn cầm Nhu Cực Đao nhảy về phía chiếc khoá, chiếc khoá to bị chém gãy bay lên không trung.

Diệp Phàm nhảy lên trên không, túm lấy chiếc khoá bẻ một cái làm cho nó gãy ra. Lúc này, cuộc đại chiến ở bên ngoài, Thi Mị đột nhiên chui trở lại bổ tới chỗ Diệp Phàm.

Diệp Phàm đại khí đang dâng cao, liền chiến đấu với Thi Mị.

Bên trong từng luồng hắc khí, Diệp Phàm thi triển khí độc rất mạnh xoáy quanh Thi Mị, giống như đao chém tới.

“Bùm” một tiếng. Chiếc khoá bị một đao của Diệp Phàm chém thành hai mảnh.

- Chít chít chít…

Tiếng kêu như tiếng chuột, Diệp Phàm phát hiện có một người tí hon nhảy ra từ trong chiếc khoá, giống như con rối. Người tí hon chỉ to bằng bàn tay, cũng có tay, chân giống người bình thường. Chỉ có điều mặt lại có màu xanh.

Thi Mị vừa nhìn liền vội vàng chui vào trong cơ thể người tí hon đó.

Cơ thể người tí hon rung lên, vút lên trên không, một luồng khí đen hình cây đao chém về phía Diệp Phàm.

- Đây chính là con rối khí độc mà cao thủ Thoát Thần Cảnh điều khiển. Giống như người bình thường. Tuy nhiên, nó vừa bị chém, chiếc khoá bảo vệ nó đã bị hỏng. Vì thế khi vừa mới ra ngoài nó sẽ rất sợ lửa, dùng lửa tấn công. Nhất định có hiệu quả.

Lúc này giọng nói yếu ớt của Lô Định Tông truyền đến.

- Cho nó một viên đạn lửa.

Diệp Phàm hét lên, Vương Nhân Bàng vội vàng bắn qua.

“Ầm” một tiếng, đạn lửa nổ vang. Loại đạn lửa này là do các chuyên gia của Tổ Khoa học năng lượng thuộc Tổ A chế tạo. Một viên đạn lửa to bằng quả bóng bàn khi nổ có thể sinh ra nhiệt độ cao đến hàng nghìn độ. Ngay cả sắt thép gặp phải cũng sẽ bị nung chảy, lợi hại vô cùng.

Chít, chít, chít…

Con rối tí hon kia ra sức giãy dụa trong lửa, kêu gào thảm thiết, âm thanh rất đáng sợ. Trương Ẩn Hào lại vội vàng bắn thêm một viên nữa.

Sau hơn mười phút, con rối kia kêu hét thảm thiết rồi cuối cùng đã tan biến trong hầm mộ. Tất cả dường như đều đã yên bình trở lại.

- Tiền bối, con rối này sao nhìn giống người thật như vậy. Kỹ thuật chế tác của người cổ đại thật khiến người ta giật mình.

Diệp Phàm tán thưởng nói.

- Căn bản nó chính là người bình thường.

Lô Định Tông nói.

- Người bình thường, sao có thể như thế?

Diệp Phàm chợt sợ ngây người.

- Ừm, đương nhiên là người bình thường. Chỉ có điều người này bị cao thủ Thoát Thần Giới ép trở thành người tí hon như con rối.

Lại bị tẩy rửa bằng nước độc, cuối cùng chết vì bị khoá. Nó trở thành Thi Mị trong chiếc khoá. Người này trước khi chết công lực ít nhất cũng có thể đạt đến cảnh giới Ly Hồn.

May là nó vẫn chưa thành hình. Hơn nữa ban đầu người này ép nó ở trên ngực của người con gái kia chủ yếu cũng là để trấn áp người con gái đó.

Có lẽ người con gái đó rất được người đó yêu thương. Còn trên cơ thể của người ở trong chiếc khoá có tia nội công Tái Sinh Hồn Thần từ huyết luyện của người đó.

Nếu người này tái sinh thành công, cậu phải chú ý, sau này có lẽ sẽ có phiền toái. Bởi vì, dựa vào tia nội công Hồn Niệm là có thể nhớ được cậu.

Nếu người này tái sinh không thành thì chẳng có gì đáng ngại.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.