Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai tên nhãi nhép

Phiên bản Dịch · 2464 chữ
  • Trợ lý Diệp cách này thật là khéo, hay hay lắm!

Không ngờ Chu Xương Trung không đợi Thái Lượng bày tỏ thái độ liền vỗ tay, còn Lâm Cường cũng vỗ tay theo.

Vạn Đạt Thành cũng mỉm cười vỗ tay, Thái Lượng hơi do dự, gượng cười và cũng vỗ tay theo.

Bởi vì, nếu lại phản đối thì chẳng phải là thể hiện không cần Diệp Phàm đến giúp đỡ thu hút đầu tư sao, nếu làm thế mà truyền lên tỉnh thì còn ra gì nữa, những ủy viên ngồi đây có lẽ đều sẽ thầm coi thường mình.

- Xem ra các đồng chí đều đã hiểu cách nghĩ của tôi, vậy thì việc này cứ quyết định như thế. Đã đến Phong Châu rồi, về việc thu hút đầu tư tôi muốn thành lập một Bộ chỉ huy Thu hút đầu tư lâm thời.

Phía thành viên do Cục thu hút đầu tư địa khu các anh làm chủ. Các ngành khác, ví dụ như Cục Tài chính, Cục Công an, Cục xây dựng cũng không thể đứng ngoài.

Dù sao thu hút đầu tư cũng là một vấn đề lớn, các vấn đề liên quan rất rộng, không thể qua loa được.

Ví dụ phía đối tác của chúng ta Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân muốn mảnh đất nào, nếu không có đồng chí của Phòng quản lý Nhà đất Cục Xây dựng tham gia thì làm sao được, khi gặp tình huống khẩn cấp còn cần phải có sự tham gia của cơ quan Cưỡng chế nhà nước nữa có phải không nào?

Diệp Phàm nói.

- Ừm, đúng là không thể thiếu những ngành này. Nếu có sự gia nhập của bọn họ thì cũng thuận tiện cho trợ lý Diệp làm việc. Chu Xương Trung tôi là Phó Bí thư phụ trách phát triển kinh tế, sẵn lòng làm một chân chạy gia nhập vào Bộ chỉ huy này.

Thái độ của Chu Xương Trung rất cương quyết, Diệp Phàm nhận thấy đồng chí sắp về hưu này thực sự muốn phát huy nốt sự nhiệt tình còn lại.

- Tôi cũng sẵn sàng tham gia.

Không ngờ đồng chí Chủ tịch Địa ủy Lâm Cường nghĩ một lúc rồi cũng thể hiện thái độ gia nhập

Trong khoảng thời gian ngắn,sắc mặt của Thái Lượng lại trở nên khó coi. Hai đồng chí này nhân vật xếp số hai và số bốn ở Địa khu, hai người họ đều tham gia, thế chẳng phải là làm tăng khả khống chế Phong Châu của Diệp Phàm hay sao.

Diệp Phàm hoàn toàn có thể lợi dụng quyền lực trong tay bọn họ để làm việc. Việc này không đồng nghĩa với thao túng hết Ủy ban Địa khu.

- Trợ lý Diệp, thành lập Bộ Chỉ huy tôi không phản đối, đúng là nên thành lập một Bộ chỉ huy. Tuy nhiên, về thành viên thực ra nên do các đồng chí từ trên tỉnh xuống hợp thành mới được.

Còn Địa khu Phong Châu chúng tôi đều là cơ quan cấp dưới của các anh. Tất cả các Bộ, ngành của Phong Châu các anh đều có thể điều khiển bất cứ lúc nào, còn cần gì phải mỗi Bộ, ngành lấy một người làm gì.

Như thế chẳng những hao tốn tiền của, mà còn trùng lặp cơ cấu nữa có phải không nào? Ví dụ nói hai người Chủ tịch Lâm và Bí thư Chu. Chủ tịch Lâm muốn chuyên tâm vào sự nghiệp phát triển Địa khu, Bí thư Chu là Phó Bí thư được phân công quản lý kinh tế, sự phát triển của con kênh Thiên Phong tuyệt đối không thể tách rời họ.

Đến khi đó bọn họ không thể phân thân được, thì sợ là anh lại nghi ngờ có phải là đồng chí của Phong Châu làm việc không tận tâm.

Tinh lực của con người dù sao cũng có hạn có phải không nào? Hơn nữa, chỉ là việc hấp dẫn đầu tư, Cục thu hút đầu tư Địa khu tham gia là được rồi, cần gì phải làm phiền hà như vậy chứ.

Thái Lượng đưa ra cách nhìn của mình.

- Phiền hà, Bí thư Thái, anh nói có phiền hà gì? Hôm nay cứ thẳng thắn đặt tất cả những phiền hà đó lên bàn thảo luận, xem có thể giải quyết được không?

Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng. Đã bắt đầu thấy khó chịu với Thái Lượng.

- Ý của Bí thư Thái là cơ cấu trùng lặp sẽ không có lợi cho triển khai công việc.

Lúc này, Trưởng ban thư ký Khâu chen vào một câu vẻ như giải thích.

- Trùng lặp, trung lặp ở chỗ nào? Lẽ nào Phong Châu các anh đã có Bộ Chỉ huy về thu hút đầu tư rồi sao?

Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn Khâu Hàm Tiếu hỏi.

- Cái này thì chưa có…

Khâu Hàm Tiếu mặt đỏ lên, khẽ lắc đầu, tuy nhiên cũng không thể giải thích được.

“Cạch” một tiếng, Diệp Phàm ném chiếc bật lửa bằng hợp kim lên bàn sau khi đã châm một điếu thuốc. Hắn nghiêm túc liếc nhìn toàn thể các đồng chí rồi nói:

- Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh rất coi trọng con kênh Thiên Phong. Nhưng, việc thu hút đầu tư ở Phong Châu các anh tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không coi nhẹ.

Mấy năm nay, Phong Châu thu hút đầu tư rất yếu. Kim ngạch thu hút đầu tư một năm của toàn Địa khu các anh có lúc còn không bằng một huyện duyên hải.

Các đồng chí, chúng ta phải nhìn thấy sự chênh lệch, chứ không phải là cứ đóng chặt cửa tự an ủi, chúng ta đã là lão đại rồi, làm như thế chẳng có tác dụng gì.

Tôi và trưởng ban thư ký Vạn xuống đây là để giúp đỡ các đồng chí công tác phát triển, chứ không phải là điều động toàn diện các bộ, ngành ở Phong Châu các anh.

Việc thành lập Bộ chỉ huy thu hút đầu tư là tất yếu, cũng là mang tính thực dụng, có lợi cho sự phát triển của công tác thu hút đầu tư.

Việc này không cần phải ý kiến nữa, tôi sẽ trực tiếp chọn người từ những bộ, ngành có liên quan.

Hi vọng lãnh đạo của các nhân viên bộ, ngành được điều động phải nỗ lực hợp tác, gọi là phải có mặt, chúng ta cùng nhau cống hiến một phần công sức của mình cho công tác thu hút đầu tư của Phong Châu.

Thái Lượng cuối cùng không nói được gì nữa, chỉ là sắc mặt không thể nào dễ nhìn được.

- Đúng rồi, tối Bí thư Chu cùng tôi đi đến Hoa gia một chuyến.

Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nhìn Chu Xương Trung nói.

- Được, Bí thư Diệp đến giờ gọi điện cho tôi, lúc nào gọi là tôi đến.

Chu Xương Trung không chút do dự, gật đầu. Diệp Phàm và Vạn Đạt Thành tạm thời ở tại nhà khách của Địa ủy.

- Bí thư Thái, tên đó thật là kiêu ngạo.

Sau cuộc họp có người vào trong phòng làm việc của Thái Lượng, câu đầu tiên chính là như vậy.

- Kiêu ngạo, đây không phải là nơi để cho hắn kiêu ngạo.

Thái Lượng nhìn Phó Chủ tịch thường trực Trương Yểu, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nói.

- Đúng thế, Bí thư Thái đến Phong Châu cũng đã hơn chục năm rồi. Ở đây chẳng nói là tường đồng vách sắt, nhưng ít nhất cũng là phòng thủ kiên cố.

Trương Yểu cười nói, nhìn Thái Lượng nói tiếp:

- Tuy nhiên, sợ là hắn ta điều động người sẽ có mục đích.

- Mục đích đương nhiên có, lão Trương, anh phân tích một chút xem Diệp Phàm muốn làm những gì?

Thái Lượng nhả ra một vòng tròn khói, mặt có chút khó chịu.

- Đoạt quyền mà thôi.

Trương Yểu nói.

- Chắc chắn rồi, muốn lấy người từ những bộ, ngành sau đó dễ sai khiến. Hắn mặc dù còn trẻ, nhưng ý đồ xấu thì không nhỏ đâu.

Ngươi đến để giúp đỡ Bí thư Thái thu hút đầu tư, nhưng lại dám mặt dày đến đoạt quyền. Lẽ nào hắn còn muốn Phong Châu cũng kinh doanh giống như Đồng Lĩnh, chẳng ra gì.

Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ tịch mặt trận Tổ quốc đồng chí Thái Quy Diêu nhìn tàn thuốc kẹp ở đầu ngón tay, tức giận nói.

Thái Quy Diêu và Thái Lượng là họ hàng thân thích, hai người lại là người trong tộc, quan hệ trong Địa ủy là rất chặt chẽ.

- Giống Đồng Lĩnh, tôi thấy hắn ta cũng chưa chắc đã khống chế được toàn diện Đồng Lĩnh được.

Thái Lượng thản nhiên nói.

- Chắc là không thể, gần đây Đồng Lĩnh đã làm được mấy việc lớn, ví dụ như Cục Tài chính móc ngoặc với trại Hồng Cốc.

Còn nữa, nghe nói thành phố Chương Hà tranh thủ dự án nhiệt điện 50 tỷ. Còn cả cao tốc Kinh Ngân. Những việc này đều thành thì đều khiến cho người ta vẻ vang vô cùng.

Hơn nữa, năm ngoái mỏ than Hải Sơn dự án lớn như vậy, kết quả thế nào? Cao Thành đã rớt xuống rồi, còn người này lại yên ổn ngồi vào ghế bí thư.

Thái Quy Diêu có chút nghi ngờ nói.

- Đến bây giờ bọn họ làm được đơn giản là một hạng mục được Bộ Tài chính giúp đỡ, những thứ bát tự khác vẫn còn chưa lật lên.

Muốn làm được, khó khăn rất lớn. Còn nữa, nói về việc khống chế toàn diện Đồng Lĩnh cũng không chưa chắc, Khổng Đoan dễ bị ép thế hay sao?

Xa Quân đâu? sự kiêu ngạo của người này hai người các anh chắc chưa được biết đến. còn có một Phó Bí thư thành ủy cao thâm khó lường là Lý Vi.

Người này hai anh đừng thấy hắn ta không lộ chân tướng. Thực tế, chỉ có tôi biết, nhân tài này là một nhân vật khó chơi.

Thái Lượng lạnh lùng nói.

- Làm sao có thể, Lý Vi là Phó Bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Tôi thấy mấy năm nay cũng chẳng làm gì chuyện gì ở Đồng Lĩnh. Chỉ là một người rảnh rỗi.

Thái Quy Diêu nói khá tùy tiện, thuận miệng nói ra mà thôi.

- Có thể để các anh nhìn thấy thì hắn ta còn được ca tụng là “Cao thâm khó lường” nữa sao?

Thái Lượng sau khi “hừ” một tiếng liếc nhìn hai người, nói tiếp:

- Có biết Nguyên Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh Trương Hoành Đông vì sao bị bệnh phải lui về tuyến sau không?

- Chẳng phải nói là ông ta mắc bệnh ung thư không thể tiếp tục công việc nữa sao, vì thế tự mình rút lui.

Trương Yểu có chút ngạc nhiên nhìn Thái Lượng.

- Ung thư cái gì.

Thái Lượng đập một cái lên mặt bàn.

- Có người nói là Cao Thành đã lật đổ ông ta.

Thái Quy Diêu nói.

- Cao Thành có bản lĩnh gì mình cũng không thể ngã bởi việc mỏ than Hải Sơn.

Thái Lượng khẽ lắc đầu nói:

- Tám phần là do Lý Vi, bởi vì, trong chuyện này dính dáng đến vài chuyện không quang minh chính đại của Trương Hồng Lượng.

Lý Vi cứng rắn, đương nhiên là âm thầm ra tay. Trên tỉnh cũng nể mặt Trương Hồng Lượng, khiến ông ta bình thản chào cảm ơn mà cáo về

Bằng không, có lẽ tiểu Trương bây giờ sớm đang hát bài “Thiết song lệ” rồi. Đâu còn có thể ung dung ở bệnh viện thế.

Còn việc mỏ than Hải Sơn, nhìn bề ngoài có lẽ là Cao Thành ở trên nhảy xuống, tôi đã suy nghĩ rồi, ở đây chắc chắn có bóng dáng của Lý Vi ở phía sau.

Hôm Phong Bộ của Bộ Tài chính xuống chẳng phải thiếu chút nữa thì xảy ra đổ máu sao, ai đã làm? Diệp Phàm tuyệt đối không thể đâm sau lưng mình, Khổng Đoan càng không thể.

Mã Đại Lâm của huyện Lão Ma Khanh lại là em rể của hắn, Khổng Đoan đầu có vấn đề cũng sẽ không tự đâm chính em rể của mình.

Ngoài hai người này ra, còn có ai có gan làm việc này, ngoài Lý Vi ra thì tuyệt đối không tìm ra nhân vật thứ ba.

- Thật là có lý.

Trương Yểu gật đầu, có chút thán phục nhìn Thái Lượng cười nói:

- Bí thư Thái, tôi thấy anh sắp biến thành “Đồng Lĩnh thông” rồi đấy. Có lẽ Diệp Phàm cũng không nhìn thấu được mọi việc như anh.

- Hắn ta là cái đếch gì! Đừng cho rằng là trợ lý Chủ tịch tỉnh thì có thể hoành tráng hò hét. Đó chỉ là hư danh, một là không được thăng chức, hai là một chút quyền lực thực tế cũng không có. Hắn ta chỉ là một cây súng yếu trong tay Bí thư La mà thôi.

Thái Lượng lên mặt.

- Có thể làm một cây súng trong tay Bí thư La cũng không tồi mà.

Thái Quy Diêu tỏ vẻ khâm phục.

- Anh hiểu cái gì, nếu là khẩu súng chính trong tay của Bí thư La thì đương nhiên được dùng. Mấu chốt là Diệp Phàm không phải, hắn mãi mãi cũng không thể trở thành người chủ yếu trong đường dây của Bí thư La được.

Thái Lượng nói.

- Cũng phải, trên trán dán một chữ “đủ” còn muốn thay đổi địa vị, đây là đại kỵ của quan trường.

Trương Yểu nói tỏ ra đáng thương cho Diệp Phàm.

- Tuy nhiên, hắn cũng không biết trời cao đất dày thế nào. Cho rằng Bí thư La bảo hắn đến, giơ cờ muốn quản lý Phong Châu chúng ta.

Việc thành lập Bộ Chỉ huy chính là bước đầu tiên hắn cướp quyền. Có lẽ muốn thông qua việc này rồi từng bước xâm chiếm vào vòng quyền lực của anh đấy Bí thư Thái.

Ví dụ như, lôi kéo các đồng chí có quyền lực vào Bộ chỉ huy. Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy rồi, hai người Lâm Cường và Chu Xương Trung cũng biểu hiện rất khó coi.

Thái Quy Diêu phân tích.

- Hai tên nhãi nhép mà thôi.

Trương Yểu “hừ” nói, liếc nhìn Thái Lượng.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.