Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

: Cứ về rồi lại tới.

Phiên bản Dịch · 2267 chữ
  • Chẳng liên quan gì, chỉ cần chữ trên vách đá thu hút được họ, còn đường thì không khó khăn gì, nhiều nhất là đầu tư hơn một hai chục triệu thôi.

Hy vọng chủ tịch Đinh có thể thấy được lợi nhuận trong đó. Đương nhiên, chúng ta cũng phải nhanh chóng hành động.

Cho họ biết hết tiềm năng có thể khai thác của Hồng Cốc Trại. Tôi có cảm giác lá ngọc kia cũng rất tuyệt, có thể là có tới hai, ba trăm năm lịch sử rồi.

- Kết hợp với chữ khắc trên vách đá thì đúng là một phong cảnh tuyệt. Còn nước trong Cốc Khê chúng ta đều lưu thông, có thể làm du lịch trên nước, ngắm cảnh hai bên suối.

Còn nữa, nước cách chỗ thượng du không xa chảy chênh nhau rất lớn, nên có thể khảo sát.

Việc này, anh chuẩn bị chưa, đến khi đoàn khảo sát đến anh báo cáo hết ra?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi đều đã chuẩn bị rồi. Đều có thể cho khảo sát rồi.

Ngọc Xuân Phong gật đầu, muốn nói gì lại thôi.

- Anh có gì thì cứ nói thẳng ra, có phải vấn đề nước không?

Diệp Phàm thu lại nụ cười.

- Vâng. Đám, Tam Thúc công, Hiệu trưởng Mã nghe đoàn khảo sát của Thiên Cảnh đến ai nấy cũng vui mừng, vì vậy không cẩn thận lại hỏi đến vấn đề nước.

Ôi, việc này nếu tạm thời không giải quyết được thì đành phải mở cống cho nước ra hôm đoàn khảo sát đến.

Bằng không, nếu không giải quyết được vấn đề nước thì làm sao có được dự án du lịch trên nước đây. Đừng nói đến du lịch ngay cả nước dùng còn không đủ chứ nói gì đến khu du lịch.

Không có nước thì không làm được gì. Đến lúc có nhiều người đến du lịch thì ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề. Chứ chưa nói đến vấn đề khác.

- Chỉ sợ nước là vật cản lớn nhất trong quy hoạch khu du lịch Hồng Cốc Trại.

Ngọc Xuân Phong nói ra khó khăn thực tế.

- Yên tâm, ngày kia chắc chắn có nước.

Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong lòng cũng ớn lạnh, quyết định bàn tính nếu ngày kia mà nhà họ Liễu không đến “hợp tác” thì phải ra tay mạnh. Nếu mà không được nữa thì phải dùng đạn chỉ thần công để làm hỏng cống một lần nữa cũng sẽ không thể được.

Diệp Phàm gọi điện cho Mễ Nguyệt, nói đổi lại giờ họp Hội nghị thường vụ vào chiều nay sang 10 giờ rưỡi sáng.

Ngọc Xuân Phong vừa mới đi, thì có một vị khách không ngờ lại đến – đồng chí Đường Ý Hùng, Cục phó cục giám sát an toàn Tỉnh.

Cục giám sát an toàn hay còn gọi là cục quản lý giám sát an toàn sản xuất. Cục này là bộ phận chức năng của chính quyền. Thuộc danh sách cơ cấu trực tiếp, chủ yếu quản lý an toàn sản xuất và các công tác chính sách quy phạm có liên quan. Cục giám sát an toàn có quyền hành chính và quyền chấp hành theo pháp luật.

Đồng chí trong Cục này rất nhiệt tình với khai thác mỏ than của Đồng Lĩnh, nếu không thì người ta đã tùy tiện bắt dừng sản xuất lâu rồi, như vậy thì thật là “đáng thương”.

Hai bên cùng ngồi xuống nói chuyện.

- Cục trưởng Đường lần này đến đây là tiện đường hay có việc gì không? Đồng Lĩnh chúng tôi luôn luôn vui mừng chào đón Cục trưởng đến thăm và chỉ đạo công việc.

Bởi vì không nhận được thông báo công tác kiểm tra của Cục nên Diệp Phàm hỏi vậy.

- Không có mục đích gì cả, chỉ là tôi đưa mấy đồng chí đi xem xét thôi. Gấn đây Cục trưởng Triệu cho trách nhiệm đi thăm toàn tỉnh.

Tiện đường nên tôi xem tình hình an toàn sản xuất ở mọi nơi ra sao? Dù gì vừa sang năm mới, chỉ lo một vài địa phương hay một vài đồng chí vì mải ăn Tết nên lơ là công việc.

Không chú tâm đến công tác an toàn sản xuất, nhỡ đâu lại xảy ra sự cố gì. Phòng còn hơn chữa mà.

Đường Ý Hùng giở giọng quan chức nói.

- Đúng vậy. Cục trưởng Đường muốn đi nơi nào quan sát để tôi sắp xếp các đồng chí trong bộ phận cùng đi với Cục trưởng.

Diệp Phàm cười nói, nhưng trong lòng cũng chẳng mặn mà gì.

Đường Ý Hùng này đi tuần cũng có liên can đến Khổng Đoan. Chứ không tự nhiên chạy đến chỗ mình làm trò sao?

- Vẫn chưa quyết định được, cứ ở lại đã, ngày mai rồi tính. Nhưng gần đây khó mà về nhà được, cứ về nhà chuyến đã rồi tính sau.

Đường Ý Hùng nói.

- Ồ lẽ nào nhà của chủ tịch lại ở Đồng Lĩnh sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng, tôi là người Chương Hà – Đồng Lĩnh. Kể ra thì đồng chí Đường Vân của thị xã Chương Hà phải gọi tôi bằng anh đấy.

Đường Ý Hùng cười nói. Diệp Phàm giật mình, suy nghĩ điều gì đó. Hay là ông ta đến vì chuyện của Đường Vân, chẳng trách mà ông ta lại tìm đến đây.

- Bí thư Đường là em của chủ tịch sao? Thật không ngờ được.

Diệp Phàm cũng kiềm chế được, cười nói. Đợi được khi ông ta nói ra Đường Vân.

- Ồ, nói ra thì cũng hổ thẹn.

Đường Ý Hùng thở dài. Chau mày, rồi uống chén trà, đặt chén trà xuống lại thở dài, nói :

- Tôi sinh ra và lớn lên ở thị xã Chương Hà, nhưng vì công việc quá bận nên ít khi về nhà được.

- Lần này cũng là không có thời gian về, nhưng gia đình lạ xảy ra chuyện, chính là chuyện của cháu Đường Sở.

- Nghe nói Đường Sở vẫn còn nằm viện, dù gì thì cũng là cháu, nên về thăm xem thế nào. Nhưng nghe nói Phong Vân Lầu lại xảy ra chuyện khác mà lại có liên quan đến nhà họ Đường chúng tôi.

- Đến nỗi ngay cả em dâu tôi – Khổng Hà Hương cũng đã lên Cục an ninh thành phố nói. Đây cũng toàn là việc có đúng không bí thư Diệp? Chỉ là một phụ nữ làm việc nhà thì sao lại liên quan đến Cục an ninh quốc gia được?

- Việc này đã liên quan đến an ninh quốc gia nên tôi cũng không biết nói thế nào. Cục trưởng Đường muốn hỏi gì cứ trực tiếp đến Cục an ninh gặp đồng chí Ngọc Kiến Cường.

Diệp Phàm nói.

- Nghe Cục trưởng Ngọc nói việc ở Phong Vân Lầu khi ấy là do bí thư Diệp chỉ đạo, bí thư Diệp, anh xem, việc nhỏ như vậy cũng không thể liên quan đến an toàn quốc gia chứ?

Có những việc thực ra không nhất thiết phải đưa lên như vậy có đúng không?

Đường Ý Hùng nói, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:

- Khi nãy về tôi có gặp Giám đốc Dư của Phòng kiểm toán. Ông ấy cứ kéo tôi, nói trưa mời tôi đi ăn cơm.

Lúc đó tôi thấy rất lạ, họ đến là để triển khai công việc, theo lý mà nói thì các anh bên phía Đồng Lĩnh phải tiếp đón họ mới đúng chứ?

Cơm nước sao lại xuống hàng thứ thế, chỉ cần ăn no là được rồi. Bởi vì bình thường quan hệ giữa tôi và ông ấy rất tốt, vì thế tôi thuận miệng hỏi luôn.

Không ngờ ông ấy nói lần này xuống không dính dáng gì đến bên Đồng Lĩnh. Phải triển khai công việc gì đó.

Tôi đã nói rồi, công việc thì phải làm, cơm phải ăn mà. Không thể nói chỉ làm còn cơm thì không lo. Công việc là công việc, ăn là ăn đúng không?

- Đúng vậy.

Diệp Phàm gật đầu nói :

- Việc này, khi đó bên Đồng Lĩnh chúng tôi sẽ có sắp xếp. Chỉ có điều đã từ chối đồng chí bên Kiểm toán thì tôi cũng không rõ việc này. Nhưng họ nói họ tự lo cơm, thì chúng tôi cũng không ép đúng không? Về sau đừng có nói các đồng chí bên Đồng Lĩnh chúng tôi đến cơm cũng không lo cho.

- Anh Dư là người vậy, anh ta đến đâu làm việc cũng được, Làm gì lại đến Đồng Lĩnh làm việc. Việc Kiểm toán này không phải là xem lãnh đạo thế nào, hà tất gì phải như thế đúng không?

Đường Ý Hùng nói.

- Tôi không hiểu câu nói này. Đồng Lĩnh của chúng tôi cũng giống như các thành phố khác của tỉnh. Đồng chí Dư đến các nơi khác làm được thì cũng có thể đến Đồng Lĩnh làm đúng không?

Chúng tôi cũng không nói này nói nọ, dù sao đây cũng là công việc của ông ấy, chúng tôi không những nói nọ kia mà còn ra sức ủng hộ nữa.

Tôi cũng đã nói với các đồng chí cấp dưới. Phải ủng hộ công tác kiểm toán, công tác kiểm toán liên quan đến tác phong làm việc, và những quy tắc làm việc của các đồng chí .

- Kiểm toán một cách công bằng là điều cần thiết và cũng là tất yếu.

Diệp Phàm cũng lấy giọng quan chức ra nói, chơi lại Đường Ý Hùng.

- Không giống nhau.

Không ngờ Đường Ý Hùng chẳng suy nghĩ gì, liền lắc đầu.

- Sao?

Diệp Phàm giả bộ ngạc nhiên nhìn Đường Ý Hùng.

- Có thể bí thư Diệp vẫn chưa hiểu, Đồng Lĩnh này là nơi có nhiều nhân tài. Nhân vật số một của Sở kiểm toán cũng là người Đồng Lĩnh chúng ta. Anh nói xem Sở trưởng Dư bạn tôi đến đây gây sức ép gì phải không? Cũng gần như vậy, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật chứ.

Đường Ý Hùng cười nói.

Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu Đường Ý Hùng đến chắc chắn là vì Đường Vân. Mà vợ của Đường Vân là Khổng Hà Hương, người nhà họ Khổng. Giám đốc sở Kiểm toán cũng lại là người Đồng Lĩnh, không chừng lại là người họ Khổng.

Vì vậy mà vẫn giả bộ bất ngờ hỏi:

- Người Đồng Lĩnh? Tôi thật không biết việc này. Thất lễ, thất lễ rồi. Làm cán bộ của Đồng Lĩnh mà lại không biết đến danh nhân Đồng Lĩnh chúng ta, quả thật là thất lễ.

- Anh Khổng của Sở kiểm toán là người Đồng Lĩnh. Hay là để tôi gọi cho anh ta bảo Sở trưởng Dư trở về. Không ở đây gây sức ép nữa?

Đường Ý Hùng rốt cuộc cũng lòi đuôi ra.

- Ấy đừng, người ta đến để làm việc. Gọi người ta về thì còn sao nữa? Hơn nữa, chúng ta lại làm ăn đàng hoàng, người ta muốn điều tra thì cứ để người ta điều tra.

Diệp Phàm vẫy tay nói.

Đường Ý Hùng hiểu ý của Diệp Phàm không phải phản đối đồng chí của Sở kiểm toán về mà là mịt mờ cự tuyệt ý của nhà họ Đường.

Trong nháy mắt sau khi sắc mặt Đường Ý Hùng lặng đi, khóe miệng run rung chắc là thấy mất mặt quá. Sắc mặt ông ta có chút trầm ngâm, tỏ vẻ cười nói :

- Ha ha, nếu việc gì bí thư Diệp đều chân chính thì đúng là không sợ họ điều tra rồi, vậy thì cứ để điều tra đi. Để bọn họ tạo sức ép nặng nề xem sao.

Đường Ý Hùng nói ra những lời này vừa có chút tức giận vừa có ý uy hiếp. Diệp Phàm nhìn ông ta rồi cũng tỏ vẻ cười nói :

- Đúng, người ta muốn gây sức ép thì cứ gây thôi. Tất cả đều vì công việc mà. Tôi có thể hiểu họ.

- Được thôi. Nghe nói anh phải họp giờ. Vậy tôi không phiền anh nữa. Còn việc này, sáng sớm ngày mà anh gọi đồng chí phụ trách của cục giám sát an toàn cùng tôi đi Chương Hà. Dù gì cũng về nhà, tiện nắm bắt tình hình an toàn sản xuất xem sao? Về rồi thì cũng phải đi hết xem thế nào chứ

Đường Ý Hùng cáo từ.

- Đó là việc nên làm, là công việc của Cục trưởng Đường mà. Tôi sẽ báo cho đồng chí phụ trách đó.

Diệp Phàm thản nhiên đáp lại, đôi mắt của hắn ta đã phát hiện ra sắc mặt của ông Đường kia vừa quay người đi đã xanh mét cả vào.

- Lão này, ông không thoải mái, tôi đây còn không thoải mái hơn cả ông. Sau đó liền gọi điện cho Vương Triều, dặn dò vài điều.

20 phút trước khi cuộc họp diễn ra. Diệp Phàm đang nghĩ trong cuộc họp có thể náy sinh ra vấn đề gì.

Lúc này, thư ký Tiểu Điền bước vào nói có chủ tịch Khổng đến.

Diệp Phàm bước ra, rồi chào hỏi, mời Khổng Đoan ngồi xuống trong phòng tiếp khách. Trong lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ nay là “ngày tiếp khách”. “Khách” cứ về rồi lại tới. Đúng là tai quái.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.