Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội trường chính là chiến trường

Phiên bản Dịch · 2876 chữ
  • Ha ha, người cũng không thể phân thân được, Chủ tịch Khổng, sức lực con người có hạn đấy. Bảo Phó chủ tịch Tất chạy đi chạy lại giữa hai đầu như vậy, Phó chủ tịch Tất không chịu nổi đâu.

Công việc của chúng ta phải làm một cách thiết thực, nhưng thân thể là vốn liếng của cách mạng không phải sao? Chúng ta không thể yêu cầu các đồng chí của chúng ta gánh vác quá nhiều công việc nặng nhọc, đây là một kiểu tàn phá thể xác và tinh thần đối với các đồng chí của chúng ta, như thế là rất vô trách nhiệm.

Huống chi, trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố còn có khá nhiều đồng chí có năng lực mà. Thực ra tôi cảm thấy đồng chí Ngọc Xuân Phong thích hợp chỉ huy công việc ở trại Hồng Cốc hơn.

Nói đến đây, Diệp Phàm dừng lại một chút uống ngụm trà, nhìn nhìn mọi người lại nói:

- Các vị xem, Chủ tịch Ngọc là ủy viên thường vụ Thành ủy, công tác phân công và quản lý của anh ấy vẫn khá nhàn rỗi mà.

Ví dụ như cục Thủy sản, cục Thủy sản của huyện chúng ta cái này mọi người đều hiểu rõ, căn bản hữu danh vô thực.

Điều này, đương nhiên cũng không phải Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không làm, mà chủ yếu là vì điều kiện hạn chế. Thành phố chúng ta không những không gần biển, hơn nữa, ao hồ nuôi thả thủy sản không nhiều.

Khe suối và sông cũng có, nhưng, nuôi thả thủy sản trong những chỗ này không thích hợp. Mà cục Dân chính do Phó chủ tịch Ngọc phân quản đang làm gì, đương nhiên là vì dân phục vụ rồi.

Mà chuyện Hồng Cốc Trại cũng thuộc sự vụ Dân chính, lại rất đúng với công việc mà Chủ tịch Ngọc đang phân công quản lý.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

Những người ngồi tại đây đều nghe hiểu. Diệp Phàm thật ra đang ngầm phê bình Khổng Đoan ông đang có ý đào thải Ngọc Xuân Phong, phân chia quyền lực của anh ta.

Khổng Đoan lập tức nghẹn họng, vẻ mặt mặc dù không thay đổi gì nhiều, nhưng có lẽ trong lòng đã chửi Diệp Phàm không ra gì vì đã đâm cho ông ta một nhát đau đớn rồi.

Đương nhiên, Khổng Đoan cũng không phải đèn dầu cạn, ông ta cười nói:

- Ha ha, ban ngành Phó chủ tịch Ngọc phân quản kỳ thực cũng chính là ban ngành quan trọng của thành phố chúng ta.

Đúng như Bí thư Diệp đã nói, sự nghiệp dân chính liên quan đến cuộc sống của quần chúng. Thành phố chúng ta có bao nhiêu bách tính, gần bốn triệu đó!

Sự nghiệp liên quan đến bốn triệu người là sự nghiệp lớn đến chừng nào chứ. Về phần thủy sản, kỳ thật. Tuy nói vì điều kiện hạn chế nên thủy sản của thành phố chúng ta phát triển không lý tưởng cho lắm.

Nhưng, vẫn có thể nghĩ cách. Dựa vào chăn nuôi để thay đổi cuộc sống của người dân, có phải không?

Không có điều kiện thì chúng ta tạo ra điều kiện. Không có hồ nước chúng ta có thể ngăn nước tạo thành ao hồ, đúng không nào? Tôi nghĩ, còn có rất nhiều vấn đề cần đồng chí Xuân Phong đi giải quyết, trọng trách của cậu ấy rất nặng nề!

Những lời Khổng Đoan nói thật đúng là rất đường hoàng, lời không biết xấu hổ như thế mà ông ta cũng có thể nói thành có lý, không thể không khiến những người đang ngồi tại đây trong bụng cười trộm đồng thời cũng thầm giơ ngón tay cái lên, trong lòng tự nhủ: Khổng Đoan ông không làm luật sư thật đúng là đáng tiếc.

- Bí thư Diệp, tôi có một kiến nghị nhỏ.

Lúc này, Mễ Nguyệt nhìn Diệp Phàm một cái nói.

- Nói ra xem nào.

Diệp Phàm khẽ gật đầu.

- Phó chủ tịch Tất và Phó chủ tịch Ngọc đều là ủy viên thường vụ Thành ủy, đều là một trong những thành viên quan trọng của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Phó chủ tịch Tất tinh lực dồi dào, mà Phó hủ tịch Ngọc năng lực cũng không yếu.

Không bằng như vậy, có hai phương án. Phương án một là để Phó hủ tịch Ngọc chỉ huy công việc ở Hồng Cốc Trại, còn Phó chủ tịch Tất quản lý toàn thành phố.

Phương án hai chính là, không bằng hai người đổi lại. Tam thời để Phó chủ tịch Tất đi xử lý chuyện Hồng Cốc Trại, mà những công việc của Phó chủ tịch Tất ở Ủy ban nhân dân thành phố hoàn toàn có thể để cho Phó chủ tịch Ngọc xử lý, có phải không?

Cứ như vậy, Hồng Cốc trại có Phó chủ tịch Tất dẫn theo tổ công tác ở lại đó xử lý, cũng tránh cho các vị lãnh đạo nói thành phố chúng ta không coi trọng.

Chúng ta đã sắp xếp một ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố trấn thủ rồi, xem như đã rất coi trọng rồi phải không? Mà ở bên thành phố cũng có Phóhủ tịch Ngọc giúp đỡ Chủ tịch Khổng xử lý sự vụ ngày thường. Hai đầu đều được chiếu cố.

Hơn nữa, tôi tin tưởng hai vị đồng chí đều có thể xử lý tốt việc này. Dù sao, hai đồng chí không những là một trong những thành viên cốt cán của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố mà còn là một trong những thành viên quan trọng của hội nghị thường vụ thành phố.

Lời Mễ Nguyệt vừa nói ra, “Cạch” một tiếng. Khổng Đoan tức giận đến mức đặt mạnh chén trà xuống bàn.

- Như vậy sao được? Việc Chủ tịch Tất xử lý liên quan đến công tác ngày thường của toàn thành phố. Mà đồng chí Ngọc Xuân Phong tuy nói là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng bình thường chỉ xử lý công việc vài ban ngành mà thôi. Công việc của vài ban ngành và công việc toàn cục khác nhau về bản chất đấy. Phân phối như vậy không phải sẽ loạn cào cào cả sao. Nếu như cuối năm rồi mà còn để xảy ra chuyện, không những mất mặt của mọi người mà còn khiến cho các lãnh đạo chú ý. Cho nên, điều này, không ổn không ổn!

Khổng Đoan quả quyết bác bỏ đề nghị của Mễ Nguyệt.

- Đúng vậy, đồng chí Xuân Phong tuy nói là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng ban ngành phân quản cũng không nhiều lắm. Đương nhiên, đây là sự sắp xếp của người phụ trách của Ủy ban nhân dân thành phố, tôi sẽ không nói nhiều nữa.

Chỉ có điều, đối với công tác của đồng chí Xuân Phong, chính vì anh ấy chỉ xử lý công việc của vài ban ngành, đối với kinh nghiệm giải quyết những chuyện cụ thể có lẽ vẫn mạnh hơn năng lực của một số đồng chí vẫn hay chỉ huy toàn cục.

Hơn nữa về công tác sự vụ ngày thường toàn cục đồng chí Xuân Phong không bằng đồng chí Vân Lý. Mà chuyện trại Hồng Cốc tuy rằng cũng khá khó xử lý, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một Hồng Cốc Trại.

Mấy ngàn dân, đối với quần chúng toàn thành phố gần bốn triệu dân mà nói, chỉ có thể nói là cục bộ.

Điều này vừa hay thích hợp với đặc điểm của Phó chủ tịch Ngọc. Tôi tin rằng Phó chủ tịch Ngọc có thể chỉ huy công tác ở Hồng Cốc Trại. Hơn nữa, đã có sự phối hợp của tổ công tác được lập từ thành phố, đúng là càng như cá gặp nước.

Đương nhiên, nếu một số đồng chí cho rằng chuyện Hồng Cốc Trại quá lớn, cần nhân tài như Phó chủ tịch Tất đi chủ trì cũng được.

Vậy hãy để công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố của Phó chủ tịch Tất tạm thời chuyển giao cho Phó chủ tịch Ngọc. Hơn nữa, Ủy ban nhân dân thành phố còn có Chủ tịch Khổng trấn thủ chỉ huy, đồng chí Xuân Phong bất cứ lúc nào cũng có thể thỉnh giáo Chủ tịch Khổng mà.

Các đồng chí, chúng ta phải tin tưởng đồng chí của chúng ta, đồng chí của chúng ta có thể làm tốt công việc.

Diệp Phàm nói, chèn ép Khổng Đoan. Hai lựa chọn Khổng Đoan ông chỉ có thể chọn một.

Khổng Đoan chép miệng, liếc Xa Quân một cái. Ánh mắt của ông ta tuy không rõ lắm, nhưng Diệp Phàm có đôi mắt ưng vẫn nhìn thấy rất rõ. Trong lòng tự nhủ quả nhiên đúng vậy, người này và Xa Quân đã liên minh lâm thời rồi.

- Không bằng phân chia cụ thể một chút, vấn đề nước của trạm phát điện Hồng Cốc do Phó chủ tịch Ngọc giải quyết. Đây cũng là một vấn đề lớn, dân chúng không có nước làm sao có thể sống và sản xuất được?

Mà vấn đề giao thông giao cho đồng chí La Phong chuyên giải quyết, đây cũng là một khúc xương khó gặm. Huống chi, từ sau khi đồng chí Ngô Dụng mất chức, những việc liên quan đến giao thông đều do đồng chí La Phong chịu trách nhiệm. Để anh ấy đi chỉ huy việc xây dựng đường bộ ở trại Hồng Cốc cũng rất phù hợp.

Mà công tác toàn diện của Hồng Cốc Trại vẫn do Chủ tịch Tất chỉ huy. Như vậy, ba luồng cùng tiến hành, vừa không lỡ mất công tác ngày thường vj Ủy ban nhân dân thành phố, vừa có thể lo chuyện Hồng Cốc Trại.

Mà Phó chủ tịch Ngọc đi chỉ huy vấn đề về nước, cũng vừa hay là vấn đề dân sinh thuộc công tác dân chính. Rất đúng với công tác mà Phó chủ tịch Ngọc đang phân quản.

Xa Quân ngẫm nghĩ một lúc, đúng là chỉ cho ra một chủ ý cùi bắp.

Điều này tất cả mọi người đều hiểu được, vấn đề tranh chấp nước giữa Hồng Cốc Trại và trạm phát điện Hồng Cốc là vấn đề lớn nhất. Chuyện này cũng chính là cục xương khó gặm nhất.

Sau khi Ngọc Xuân Phong chết mệt mới giải quyết xong vấn đề này, thì công lao chủ yếu lại thuộc về lãnh đạo chỉ huy Tất Vân Lý. Những lời này của Xa Quân không phải hiểm độc bình thường.

- Ha ha ha. Một vấn đề chia làm ba phần, lúc nào mà vấn đề Hồng Cốc Trại cần đến ba Phó Chủ tịch, trong đó hai ủy viên thường vụ Thành ủy cộng thêm một không phải ủy viên thường vụ. Cần đến ba Phó Chủ tịch đi giải quyết hay sao?

- Bí thư Xa, anh quá coi thường năng lực của các vị Chủ tịch của thành phố Đồng Lĩnh chúng ta rồi có phải không? Nếu năng lực của các vị ấy chỉ đến mức đó thì đã không thể ngồi lên vị trí Phó chủ tịch thành phố rồi, hơn nữa còn có hai vị là thành viên của Đảng ủy.

Trại Hồng Cốc chẳng qua chỉ là một trại, nhiều nhất sáu ngàn người. Một ban ngành ba vị này phân công quản lý số dân liên quan cũng đã đến mấy trăm ngàn thậm chí một triệu rồi.

Trại Hồng Cốc so sánh với số lượng này cũng chỉ như kiến gặp voi mà thôi. Voi còn làm được, kiến sao lại không làm được? Quá lãng phí, nếu xuất hiện một vấn đề tương tự như Hồng Cốc Trại, chẳng phải là Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng cùng với Bí thư Xa ba người lại phải chia nhau ra giải quyết hay sao?

Bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trên cơ bản chỉ lo mấy việc cỏn con này mà không làm những chuyện khác nữa hay sao?

Vương Long Đông hơi có vẻ châm chọc, nói.

Xa Quân người này vốn kiêu ngạo đã quen quả nhiên lửa giận phừng phừng, ông ta lạnh lùng nhìn Vương Long Đông, hừ nói:

- Đồng chí Long Đông. Lời anh vừa nói có ý gì?

Vừa rồi Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng đều nhấn mạnh tầm quan trọng của nâng cao mức sống của người dân Hồng Cốc Trại, cần phải xem như đại sự của thành phố mà xử lý.

Bây giờ tại sao từ miệng anh nói ra, chuyện của Hồng Cốc Trại dường như đã trở nên rất con cỏn, Long Đông anh một mình đi xử lý còn có cảm giác như lấy dao mổ trâu giết gà vậy?

Đồng chí Long Đông, chúng ta phải lĩnh hội đầy đủ ý tứ của Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng, không nên xuyên tạc ý của lãnh đạo.

Vấn đề trại Hồng Cốc Chủ tịch tỉnh Điền và Bộ trưởng Phong bộ Tài Chính vẫn luôn chú ý, điều này chẳng lẽ đây vẫn chỉ là một vấn đề nhỏ hay sao?

Anh nói như vậy là không được, nếu để hai vị lãnh đạo nghe thấy thì họ sẽ nghĩ như thế nào?

Hai vị đồng chí đích thân từ bộ từ tỉnh xuống, cực khổ đi cùng tôi. Kết quả là các anh lại qua loa đại khái gác sang một bên.

Anh mà cứ giữ cái thái độ này với công việc thì rồi sẽ phạm phải sai lầm lớn đấy. Cái này, tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi, lần sau chú ý một chút.

Xa Quân câu nào câu nấy trực diện công kích Vương Long Đông, hơn nữa, hoàn toàn dùng giọng điệu lên lớp giáo huấn người khác.

- Đồng chí Xa Quân, Vương Long Đông tôi câu nào nói vấn đề trại Hồng Cốc mà Chủ tịch Điền và Bộ trưởng Phong quan tâm là vấn đề nhỏ hả? Anh căn bản chỉ toàn là già mồm cãi cố.

Vương Long Đông hừ nói.

- Xa Quân tôi câu nào là già mồm cãi cố hả? Xa Quân tôi chỉ đang làm công tác tư tưởng, nhắc nhở một chút người về phương diện nhận thức có chút lệch lạc như anh là sai sao? Đồng chí Long Đông, Xa Quân tôi lắng nghe anh nói đây.

Xa Quân còn thực sự nhìn chằm chằm vào Vương Long Đông, ra vẻ anh ta không giải thích cho hợp tình hợp lý thì sẽ không bỏ qua.

Tự nhiên, Diệp Phàm hiểu, người này muốn làm nhiễu, khiến cho hai sự lựa chọn mà Diệp Phàm đưa ra cho Khổng Đoan bị hỗn loạn.

- Đồng chí Xa Quân, ủy viên thường vụ Thành ủy là một trong những thành viên hạt nhân của bộ máy Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh chúng ta. Bất kể là ủy viên thường vụ nào đi xử lý việc này đều thể hiện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vô cùng coi trọng việc này.

Thể hiện ý tứ của Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng. Hơn nữa, vừa rồi Chủ tịch Khổng cũng đã nói. Còn phải thành lập tổ công tác riêng cho Ủy ban nhân dân thành phố.

Tôi tin rằng, trong tổ công tác này nhất định có không ít thành viên có cấp bậc cao. Giống như phương diện ruộng đất của trại Hồng Cốc cần đến cục Nông nghiệp, vấn đề về nước cần đến cục Thủy lợi và cục Điện lực, vấn đề về giao thông cần cục Giao thông… cứ như vậy.

Những việc cụ thể đã có người phụ trách của các cục chịu tránh nhiệm. Cục Giao thông phụ trách về đường, cục Điện lực phụ trách về nước, cục Nông nghiệp phụ trách dự án cải tạo ruộng đất vân vân…

Cứ như vậy, các vấn đề chi tiết đều do các cục giải quyết, cần gì phải cử Phó Chủ tịch ủy viên thường vụ đi làm gì?

Ví dụ như, tổ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố do ủy viên thường vụ Phó chủ tịch Ngọc dẫn đầu đi giải quyết vấn đề toàn diện của Hồng Cốc Trại, mà tổ công tác cũng khá mạnh, chẳng lẽ có thể nói Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vẫn chưa coi trọng hay sao?

Tôi tin rằng Chủ tịch tỉnh Điền và Bộ trưởng Phong đều hiểu được. Huống chi, ở trên đầu, vẫn còn có Bí thư Diệp trông chừng, chỉ huy mà.

Lời tôi nói chẳng lẽ có gì không thỏa đáng hay sao?

Miệng của Vương Long Đông cũng không vừa, nhắm thẳng vào Xa Quân.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.