Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lửa thiêu mông

Phiên bản Dịch · 2180 chữ

Ông ta ngồi nghiêng trên ghế dựa, nói:

- Việc này, như vậy đi, tôi thông báo cho bọn họ một chút rồi tính sau.

Cậu cứ về Đồng Lĩnh trước đi, nghe nói tổ điều tra sắp xuống rồi. Bất kể chuyện này xử lý như nào, tổ điều tra chắc chắn phải xuống.

Thái độ của cậu phải nghiêm túc, không thể nói vì nguyên nhân này mà sợ hãi, khiến người ta có ấn tượng xấu.

Có một số việc, bên ngoài phải giao phó, bên trong cũng phải gác lại, cái này cần một thời điểm phù hợp, kết hợp lại là được.

- Được rồi, tôi lập tức về.

Diệp Phàm gật gật đầu, vẻ mặt thận trọng.

Diệp Phàm vừa về tới thành phố Đồng Lĩnh, khoảng giờ cơm chiều. Ba người Bao Nghị, Vương Long Đông, Mễ Nguyệt đã đặt phòng ở Thuý Hoa lầu. Diệp Phàm đi thẳng tới đó.

Ba đồng chí này, hiện nay là bộ máy trọng yếu nhất ở Đồng Lĩnh của Diệp Phàm. Đương nhiên, tư lệnh viên quân phân khu Lã cũng vậy. Chỉ là, lúc cần Lã Lâm thì trực tiếp gọi điện là được. Còn khi thương lượng bàn bạc đối sách thì không cần ông ta.

Sau khi nhân viên phục vụ pha trà xong, đặt xuống mấy món điểm tâm rồi ra ngoài.

- Bí thư Diệp, dưa chua của Thúy Hoa lầu này rất ngon, nếm thử chút.

Mễ Nguyệt cười nói. Kỳ thật, là muốn giúp Diệp Phàm giải tỏa tâm tư một chút.

- Ừ, tôi nếm thử.

Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, dùng chiếc đũa gắp một miếng, gật gật đầu khen:

- Thật sự không tồi, khiến tôi nghĩ tới dưa chua của Tuyết thôn.

- Thế nào, không tồi chứ Bí thư Vương, cục trưởng Bao, dưa chua này vị thuần khiết, tôi đã nói với hai người từ lâu, các anh còn không tin, bây giờ tin chưa?

Mễ Nguyệt nhìn hai người đang thưởng thức dưa chua, liếc mắt một cái, hơi có vẻ đắc ý hỏi.

- Chẳng thấy gì đặc biệt, chỉ có cảm giác chua.

Vương Long Đông nhíu mày nói.

- Không phải chứ?

Diệp Phàm quay đầu cười.

- Không ngon, chua chết mất.

Không ngờ đồng chí Bao Nghị còn ‘khủng’ hơn, nói ra một câu suýt làm Mễ Nguyệt nghẹn.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh ta hừ nói:

- Không biết thưởng thức, cả ngày chỉ biết phá án phá an, đến lưỡi cũng bị án phá hỏng rồi.

- Haha, anh ta không thấy vị gì, cũng thường mà.

Diệp Phàm tỏ vẻ thản nhiên cười cười, vẻ mặt dửng dưng.

- Bí thư Diệp, vẫn là nhanh chóng bàn đối sách đi. Dưa chua này có gì ngon đâu, nếu còn không bàn thì sẽ chậm trễ mất.

Bao nghị ngồi không yên, vẻ mặt lo lắng.

- Đúng vậy, gió này sắp thổi tới Đồng Lĩnh rồi. Nhất định chuyện này là có người cố ý gây ra.

Vương Long Đông sắc mặt cũng rất khó coi, sắp mưa rồi.

- Gây ra như nào?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Lời đồn nào cũng có, nói lần này tổ điều tra của nội các Chính phủ xuống chính là điều tra Bí thư Diệp. Có người nói còn có lãnh đạo của Uỷ ban Kỷ luật quốc gia trong tổ, xuống đây chính là để bắt giam Bí thư Thành ủy anh. Sau đó Tổ điều tra sẽ ra tay điều tra rõ việc này.

Vương Long Đông nói.

- Còn có người nói, Bí thư Diệp chắc chắn không còn đất diễn nữa rồi.

Khiến cho lòng người cả thành phố đều bàng hoàng. Một vài đồng chí ban đầu theo ta giờ cũng có chút dao động rồi.

Con cháu rùa đấy, chính là hai đồng chí trong mạng lưới ở cục hôm nay vừa gặp tôi đã chẳng thèm chào hỏi luôn.

Nhưng tôi vẫn chào họ trước một tiếng. Một đám như nhìn thấy thần ôn dịch, chỉ gật gật đầu rồi đi.

Đểu thật, người nào người nấy còn ra vẻ hơn cả cục trưởng tôi.

Bao Nghị liền nói tục.

- Haha, không sao, không phải gấp, người khác nói gì là chuyện của họ. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có người cố ý giở trò. Với loại sự việc như vậy, có tin đồn là bình thường, không tin đồn mới là lạ. Các anh xem xem, có bao giờ gặp phải chuyện như này mà không khiến gió thổi cỏ bay đâu.

Diệp Phàm vẫn tỏ vẻ vững như Thái Sơn mà không biến sắc. Nhưng thật ra ba đồng chí này có chút nghi ngờ.

- Bí thư Diệp, chuyện lần này thật sự phải rất thận trọng. Đầu mâu của cấp trên nhằm thẳng vào anh. Sự việc như vậy, rất lớn. Một khi điều tra ra thì rất phiền toái.

Mễ Nguyệt rõ ràng biết Diệp Phàm hiểu được tính chất nghiêm trọng của việc này, nhưng vẫn nói dài dòng một chút.

- Nên làm như nào thì làm vậy. Mọi người cứ làm việc bình thường là được. Không cần lo lắng quá, bọn họ đến cứ để bọn họ gây sức ép hết sức.

Còn về phần những đồng chí có ý đồ bất lương, nhất định sẽ thừa dịp này sinh sự. Ba người phải chú ý không sơ hở.

Còn nữa, đồng chí cấp trên phỏng chừng sẽ đến ngay sau đó. Khoảng 8 giờ tối sẽ đến thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.

Đồng chí Bao Nghị đảm bảo công tác bảo vệ an toàn cho lãnh đạo. Nếu bất cứ đồng chí nào của tổ điều tra bị thương, tôi sẽ bắt anh về hỏi đấy.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Chết vài người càng tốt.

Bao Nghị tức giận hừ nói. Diệp Phàm tức quá, trừng mắt nhìn anh ta. Bao Nghị lập tức hơi ngượng ngùng nói:

- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, tôi hành động theo cảm tính rồi. Tôi sẽ chú ý những điều này, anh yên tâm, cam đoan tất cả các vị tổ viên đều đến Đồng Lĩnh an toàn, sẽ an toàn quay về thủ đô.

- Có thể chết thì đương nhiên là tốt, được yên ắng một chút. Tuy nhiên, chết thật thì càng phiền toái đấy.

Vương Long Đông nói.

- Chủ tịch Phượng có đến tìm mọi người không?

Sau đó Diệp Phàm hỏi.

- Cô ấy đã đích thân đến, tuy nhiên, cũng không nói gì. Đoán chừng là đến hỏi thăm tin tức. Chỉ là, chúng tôi cũng không biết gì nhiều, mà cũng có những việc không tiện nói ra ngoài. Lúc này, vẫn nên chú ý tránh hiềm nghi. Bằng không, sẽ truyền ra tin tức tập đoàn Thiên Mộc cấu kết, thông đồng với cục Công an thành phố làm án, che dấu sự thật…

Bao Nghị gật gật đầu.

- Họ chắc đã hành động từ lâu, tôi có người ở bên mỏ, nói là lập tức triệu tập cuộc họp để tìm đối sách.

Đương nhiên, Phượng Khải Mai cũng không đơn giản. Chẳng qua về mặt kinh nghiệm thực tế thì cô ta không bằng Phượng Thảo Thiên.

Loại sự việc như này đối với Phượng Thảo Thiên thì đúng là thuộc như lòng bàn tay, Phượng Khải Mai thì mới gặp lần đầu. Hơn nữa, tôi thấy cô gái này rất coi trọng ý thức pháp luật bảo vệ cá nhân.

Cô ta đương nhiên không quen với một vài quy định của chế độ trong nước. Quen dùng luật pháp của Châu Âau hay bên Mỹ.

Không biết tình hình trong nước khác xa, pháp luật đương nhiên cũng khác nhau do đặc điểm của từng nước. Nếu dùng luật của Mỹ, khẳng định phải chịu thiệt lớn.

Cho nên, tôi cũng nhắc nhở cô ấy chú ý điểm này. Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn, muốn hiểu rõ thì cũng khó.

Bởi vì mỏ than Hải Sơn thuộc khu vực thành phố Chương Hà của Vương Long Đông, tổ điều tra lần này phỏng chừng sẽ trú tại thành phố Chương Hà. Bí thư Thành ủy thành phố Chương Hà, Vương Long Đông đứng mũi chịu sào rồi.

- Thật ra cũng không phải lo lắng quá, Phượng Khải Mai tuy du học nước ngoài, nhưng, nếu Phượng gia đã để cho cô ấy tiếp quản vị trí của Phượng Thảo Thiên, khẳng định là có cái lý của họ.

Đừng tưởng hai lão thái bà của Phượng gia già rồi, thật ra, họ rất khôn khéo. Đại gia tộc có cái khó của đại gia tộc, chỉ có một cử chỉ sai là sẽ bị gia tộc khác nuốt chửng.

Huống chi, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc còn cả một hội đồng quản trị các nguyên lão. Mấy người họ đều theo phong cách làm việc của Phượng Thảo Thiên.

Trong lúc mấu chốt này, đề xuất của các nguyên lão thực sự rất quan trọng. Đơn giản là tìm được người nhà người chết để tìm cách liên minh công thủ(giữ miệng cho nhau).

Xử lý thật tốt chuyện của giếng số 7, còn phương diện thợ mỏ, phải nắm chắc ‘tư tưởng’, thực ra chính là phải ngậm miệng lại.

Cho dù tổ điều tra xuống điều tra, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm ra bằng chứng, thực ra cũng rất khó.

Không có thời gian nửa năm, cũng khó. Hơn nữa, sau thời gian dài như vậy mới xuống, từ thời kỳ Phượng Khải Mai thay thế vị trí của Phượng Thảo Thiên, phỏng chừng, chứng cứ cũng bị xóa đi tương đối rồi.

Diệp Phàm thật ra khá bình tĩnh.

- Bí thư Diệp, lúc nào cũng không thực tế.

Mễ Nguyệt thở dài, đứng lên, múc bát canh chua cho Diệp Phàm.

- Cô xem xem, có tôi đây còn sợ gì nữa? Tôi nói không sao thì sẽ không sao, mọi người cứ yên tâm đi làm là được. Trời sập còn có tôi đỡ.

Diệp Phàm đột nhiên trở nên khí phách, Vương Long Đồng và Bao Nghị đương nhiên thầm cảm phục. Còn Mễ Nguyệt trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm xúc khó hiểu.

Cô không khỏi mở miệng nói:

- Tôi sợ cái gì, cùng lắm thì không làm, lại về làm người mẫu. Tôi cũng không tin, không có cái mũ này tôi không sống nổi.

Những lời này nói ra, Vương Long Đông và Bao Nghị nhìn Mễ Nguyệt một cách kỳ lạ. Cô gái này, mặt hơi đỏ lên. Ý tứ của những lời này rất rõ, có ý tình nguyện xuống địa ngục với Diệp Phàm.

- Tôi…tôi không có ý gì, chỉ là muốn nói, tôi sẽ dũng cảm xử lý chuyện này.

Mễ Nguyệt nói thêm một câu, lại giấu đầu hở đuôi.

Diệp Phàm giả vờ không nhìn thấy, mải miết húp canh.

- Đúng đúng, chúng ta đều phải xử lý thật tốt, cùng nhau đối phó với tổ điều tra.

Vương Long Đông vội vàng ba phải, chỉ sợ đồng chí Mễ Nguyệt không hạ đài được.

Hơn nữa, trong lòng hai anh chàng này cũng có chút ý nghĩ không tốt, phỏng chừng cành hoa của Thành ủy này sớm đã hoa trên giường của Diệp Phàm rồi.

Bởi vì, Mễ Nguyệt có thể ngồi lên chiếc ghế Trưởng ban Thư ký Thành ủy hiển nhiên là một tay Diệp Phàm đẩy lên. Diệp Phàm vì sao lại đồng ý đẩy một đồng chí nữ lên.

Hơn nữa, còn là một cô gái ba mươi tuổi chưa kết hôn, dáng vẻ rất xinh đẹp. Trong chuyện này, không khỏi khiến người ta tưởng tượng đến thứ giao dịch mờ ám xấu xa giữa nam và nữ.

- Hừ, hai người nghĩ cái gì đấy?

Diệp Phàm đặt thìa xuống, hừ một tiếng, cảnh cáo hai người chớ suy nghĩ lung tung.

- Haha, không nghĩ gì cả.

Vương Long Đông vội nói.

- Đúng đúng, không nghĩ gì.

Bao Nghị lại nói thêm một câu, lại càng lòi đuôi cáo.

Mễ Nguyệt mặt cũng đỏ hơn, không biết là do rượu hay có nguyên nhân nào khác. Dù sao cũng trợn hai mắt liếc nhìn hai đồng chí kia.

Đột nhiên, cô gái này như hạ quyết tâm, nói với hai đồng chí nam:

- Tôi biết các anh đang nghĩ xấu xa gì trong đầu. Nói thật với hai người, tôi và Bí thư Diệp trong sáng. Mễ Nguyệt tôi vẫn muốn ở bên Bí thư Diệp, tuy nhiên, Bí thư Diệp không thích tôi, bây giờ đã hiểu chưa?

Hai người này nghẹn họng nhìn trân trối. Rất lâu sau đồng chí Vương Long Đông mới hả được miệng ra nói:

- Đúng…đúng, đúng là nghĩ lung tung…

- Hiểu rồi, hiểu rồi…thật ra, chúng tôi cũng có nghĩ gì đâu.

Bao Nghị gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, nói.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.