Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cung Khai Hà mời tiệc

Phiên bản Dịch · 2417 chữ

Thế nhưng điều khiến Diệp Phàm hết sức ngạc nhiên và đau lòng là hắn phát hiện ra nội khí sau khi được đưa vào liền gặp ngay trở ngại.

Bất kể Diệp Phàm có dùng sức thế nào hay ép nội khí vào một tuyến thì nội khí cũng đều bị một vật đàn hồi mềm nhũn đẩy quay trở lại.

Diệp Phàm thu khí và thu châm lại, cười nhăn nhó nói:

- Chủ tịch Liễu, rất xin lỗi, Diệp mỗ y thuật kém cỏi, không chữa được cho Chủ tịch Hứa.

- Tôi sớm đã biết là cậu cũng không chữa được.

Hứa Thiên Đông đáp lại, giọng lạnh tanh, ánh mắt đầy khinh bỉ.

Diệp Phàm giả bộ không nhìn thấy, bước ra khỏi nhà họ Hứa.

- Anh thực sự không có cách gì sao?

Ngồi trên xe, Lý Cường không nén được tò mò hỏi.

- Hứa Chính Phong đã bị một cao thủ hạ độc thủ nên mới vậy. Có lẽ chính là cái người gọi là lão Trúc, đã đến nhà chúng ta làm loạn. Chắc chắn là anh ta không muốn chúng ta tra ra hành tung của mình nên mới dùng cách dùng nội công phong tỏa mạch và huyết, ép vùng thần kinh nhạy cảm. Chính vì thế nên Hứa Chính Phong mới chỉ bị hôn mê bất tỉnh, các bộ phận còn lại thì đều hoàn toàn bình thường.

Diệp Phàm đáp lại.

- Vậy thì phải làm sao mới giải được? Không lẽ không có cách nào sao? Mà phải làm sao để tra ra được tung tích của tên lão Trúc?

Lý Cường hỏi, giọng điệu có chút thất vọng.

- Tiếc là sư thúc Thanh Sơn tạm thời còn chưa bình phục, nếu không sư thúc có thể thử. Tuy nhiên vẫn còn một người nữa, vài ngày nữa tôi dẫn đến thử xem sao.

Lần sau chúng ta không đi tìm Hứa Chính Phong nữa, dứt khoát đi tìm Trương Chấn Lưu hoặc Lương Ngũ gia thôi. Cả ba người họ có lẽ đều do lão Trúc ra tay nên mới thành ra như vậy.

Hơn nữa Lương Ngũ gia lại là người luyện võ, sức khỏe tốt, chịu được việc gây sức ép đồng thời.

Diệp Phàm nói, lời hắn nói chính là ý của đồng chí Vương Thành Trạch.

Đúng vào lúc đó, chuông điện thoại reo lên, giọng nói từ đầu bên kia vọng lại:

- Anh Diệp, đại thúc Thanh Sơn gọi anh đến gấp, vừa có tin mới về nhà Hoành Đoạn.

Diệp Phàm giật mình, lập tức lái xe đến thẳng Phí gia trang.

Phí Nhất Độ đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa sân lớn nhà họ. Thấy xe Diệp Phàm đến, ông ta chạy lại mở cửa xe cho Diệp Phàm.

Chương mới nhất ở thánh đường.

Hai người vội vã bước vào đại sảnh thì thấy tất cả các nhân vật quan trọng nhất của Phí gia đều đã ở đó, đến lão nhị là Phí Nhất Hoàn không biết võ nghệ cũng đã có mặt.

Lão thái gia nhà họ ngồi ở ghế Thái sư, khuôn mặt nghiêm nghị, hàng dưới phía trái là Phí Thanh Sơn, phía phải là Phí Nhất Hoàn.

Phí Mãn Thiên vẫn chưa về. Diệp Phàm được xếp cho ngồi bên cạnh Phí Thanh Sơn. Bên dưới có mấy anh em Phí Nhất Độ, Phí Bát Độ...

Phí Nhất Hoàn mang trà đến. Tất nhiên đó cũng là sản phẩm đặc biệt.

- Diệp Phàm, vừa rồi mới nhận được tin rất bất lợi cho chúng ta.

Phí Thanh Sơn bắt đầu cuộc nói chuyện.

- Có biến cố gì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy

Phí Thanh Sơn gật đầu rồi nói tiếp:

- Nghe nói Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang trước đây chúng ta vốn đoán là đã đạt đến cấp một của cửu đẳng. Tuy nhiên gần đây tôi nhờ một người bạn đi thăm dò. Người bạn đó nói anh ta đã đạt đến cấp hai của cửu đẳng rồi.

- Ồ.

Diệp Phàm gật đầu nhưng cũng không để ý lắm. Hắn nghĩ thầm hắn đã luyện đến cấp ba của cửu đẳng rồi thì sợ gì cấp hai.

- Trước đây cứ nghĩ rằng Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang đã là hạt giống số một của Hoành Đoạn gia nhưng gần đây có tin mới báo về chú của anh ta là Hoành Đoạn Cửu Hạ thực chất đã che dấu võ công của mình.

Cứ nghĩ ông ta luyện đến cấp hai của bát đẳng, giờ mới biết ông ta đã là cao thủ cấp ba của cửu đẳng.

Con rể nhà Hoành Đoạn là Tùng Tỉnh Điền Chính cũng đã đạt đến cửu đẳng, còn ở cấp mấy thì chúng ta còn chưa rõ. Nếu tôi không bị thương thì những chuyện này không đáng lo ngại.

Giờ bỗng dưng nhà họ xuất hiện đến ba cao thủ cửu đẳng lại đều ở những cấp không thấp. Lần tỉ thí này, chúng ta không có đường thắng rồi, haiz...

Phí Thanh Sơn nói, sắc mặt ông ta rất khó coi.

Diệp Phàm cũng thấy thất vọng, rõ ràng là không có cơ hội thắng. Vốn cứ nghĩ rằng mình đã vượt qua bậc ba cửu đẳng không ngờ bên nhà họ cũng có cao thủ như thế. Giờ một chọi một thì lấy ai so tài với hai cao thủ cửu đẳng còn lại?

- Không lẽ nhà họ sẽ có ba người tham gia tỉ thí?

Diệp Phàm hỏi.

- Không. Mỗi bên sẽ có sáu người.

Phí Thanh Sơn lắc đầu đáp lại.

- Các cao thủ dưới cưủ đẳng thì thế nào?

Diệp Phàm hỏi tiếp.

- Cũng không khả quan cho lắm. Bên chúng ta có Nhất Độ, Bát Độ và Điệp Vũ võ công tốt hơn cả. Tính thêm cả tôi và cậu thì cũng chỉ được năm người.

Phí Thanh Sơn đáp lại. Giọng ông đầy thất vọng.

- Nếu như thực sự không ổn thì phải mời ngay Tô sư mẫu về. Sư mẫu chắc chắn đã đạt đến ngũ đẳng rồi.

Diệp Phàm nói.

- Bà ấy thì được nhưng có điều võ công của Bát Độ còn kém. Tứ đẳng hầu như chẳng có tác dụng gì trong lần tỉ thí này.

Phí Thanh Sơn nói, ý ông ta là vẫn chỉ được năm người.

- Luật tỉ thí thì như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Không phải tính theo hiệp mà các cao thủ của hai bên cùng ra tỉ thí cho đến khi kết thúc. Người nào đứng trụ đến cuối cùng thì bên đó thắng.

Phí Thanh Sơn giải thích.

- Luật tỉ thí này tức là toàn bộ cao thủ của một bên đều gục xuống hoặc tự động đầu hàng bỏ cuộc thì mới kết thúc. Đại ca, luật như thế thật tàn bạo.

Phí Nhất Hoàn vừa thở dài vừa nói.

- Khốc liệt thì chắc chắn là khốc liệt rồi nhưng cả hai bên đã thống nhất không được làm tổn hại đến tính mạng của các cao thủ tham gia tỉ thí. Còn về thương tích thì không cần phải bàn nữa rồi.

Vì thế hai bên tham gia đều phải chuẩn bị sẵn tâm lí. Tuy thế bất kể thắng thua thế nào nếu nhà họ Phí chúng ta thua thì cũng phải thua một cách oanh liệt.

Thua mà vẫn phải thể hiện được khí khái của người Phí gia, tinh thần thượng võ của người Trung Quốc chúng ta.

Khí thế hùng hổ của Phí Thanh Sơn đã trở lại nhưng sự hùng hổ ấy có chứa đựng chút bi thương.

Sau đó, Diệp Phàm cùng Phí Thanh Sơn và những người khác bàn về công phu “ đoạn bối sơn” của nhà Hoành Đoạn.

Diệp Phàm vừa từ nhà họ Phí trở về thì nhận được điện của Cung Khai Hà mời đi ăn bữa khuya.

“Quái lạ, sao hôm nay đội trưởng Cung lại tốt bụng mời mình đi ăn đêm?”. Diệp Phàm lẩm bẩm nhưng rút cuộc hắn vẫn lái xe đi đến Hoàng thành.

Hắn phát hiện ra có hai đồng chí đang đợi.

Một người là Cung Khai Hà. Còn người kia là Lý Khiếu Phong.

“ Chết tiệt! chắc chắn là lại có trò gì đây!”. Diệp Phàm chửi thầm trong bụng. Nhưng bên ngoài hắn vẫn nhiệt tình chào hỏi, cười nói:

- Hai vị tướng quân, bữa ăn khuya này không phải là tiệc “hồng môn” đó chứ?

- Cậu này nói gì vậy? Chúng tôi xấu xa đến vậy sao? Hai chúng tôi có lòng tốt mời cậu đi ăn khuya, sao cậu lại nghĩ chúng tôi thành ra như vậy?

Lý Khiếu Phong lắc đầu nói. Trước mặt Lý Khiếu Phong, Diệp Phàm không dám cãi lại. Hắn ngượng ngùng cười rồi đáp lại:

- Tôi quen rồi vì hai vị thường làm như vậy.

- Cậu vẫn định tiếp tục nói linh tinh như vậy, có đúng không?

Lý Khiếu Phong trợn mắt nhìn Diệp Phàm. Hắn nhăn nhó cười không thành tiếng.

Mỗi người đã uống một bình rượu nhỏ..

Uống được đến nửa bình thì Diệp Phàm thấy Cung Khai Hà nháy mắt với Lý Khiếu Phong. Hắn hiểu Lý Khiếu Phong sắp bắt đầu đi vào câu chuyện chính.

Quả nhiên Lý Khiếu Phong đã lên tiếng:

- Nghe nói thời gian này cậu xin nghỉ phép rồi. Có phải gia đình có việc gì không?

- Ha ha, có lẽ các ông sớm đã biết biệt thự Lá Đỏ( Hồng Diệp) có chuyện, đúng vậy không? Lý tướng quân, chúng ta việc gì phải nói lòng vòng, ông cứ nói thẳng luôn đi.

Diệp Phàm vừa cười vừa nói.

- Ha ha

Cung Khai Hà cũng bật cười. Ông ta vừa nhìn Lý Khiếu Phong vừa nói:

- Lý tướng quân, Diệp Phàm đã hiểu cho cái khó của chúng ta rồi thì đồng chí cứ nói thẳng luôn đi.

- Vậy thì tôi không vòng vo nữa. Diệp Phàm với chúng ta cũng không phải là người ngoài. Hơn nữa tư tưởng giác ngộ của đồng chí cũng rất cao. Mặc dù đồng chí không thích gò bó mình ở tổ A nhưng về tinh thần yêu nước của đồng chí thì rất đáng để tôi và tổ trưởng Cung phải nể phục. Có đúng vậy không?

Lý Khiếu Phong nói. Ông ta đang tâng bốc Diệp Phàm lên.

Nhưng nâng càng cao thì ngã càng đau. Diệp Phàm thừa hiểu cái đạo lí ấy nên hắn vẫn đề phòng, vừa dùng canh vừa liếc nhìn khuôn mặt hai vị lãnh đạo ngồi trước mặt.

- Nghe nói gần đây Phí gia và Hoành Đoạn gia chuẩn bị tỉ thí võ nghệ?

Cung Khai Hà bắt đầu hỏi.

- Đúng vậy. thời gian đã định rồi, vào ngày sáu tháng tám.

Diệp Phàm gật đầu đáp lại. Hắn biết chuyện này không thể giấu được nên dứt khoát nói thẳng. Giây phút đó hắn cũng hiểu ra một nhiệm vụ đặc biệt nào đó lại sắp được giao cho hắn.

Chẳng hạn như việc Phí gia tỉ thí với Hoành Đoạn gia người Nhật, hai bên nhất định sẽ mời một số cao nhân của các môn phái khác nhau trong giới võ thuật đến tham dự.

Đối với tổ A thì đây chính là một cơ hội tốt để hiểu thêm về quốc thuật của Nhật Bản cũng như giới võ thuật trong nước.

Có lẽ tổ Thần Đạo của Nhật Bản cũng sẽ phái người âm thầm phối hợp với Hoành Đoạn gia, mục đích cũng tương tự như của tổ A.

Cuộc tỉ thí giữa Phí gia và Hoành Đoạn gia thực tế đã là một cuộc thi đấu quốc thuật giữa hai nước.

- Vậy thì chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Cung Khai Hà trầm ngâm, rồi lại chau mày nói tiếp:

- Đã định địa điểm tỉ thí ở đâu? Cách thức tiến hành thế nào? Hai bên có những ai đến?

- Địa điểm là một nơi gọi là đảo Rùa ở hồ Đông Đình. Bên Hoành Đoạn gia có...

Diệp Phàm kể lại hết mọi chuyện một lượt. Dù sao thì kể lại cho tổ A cũng không có gì là xấu. Không chừng họ còn có thể giúp được gì đó.

- Chúng tôi có thể cấp miễn phí cho Phí gia áo chống đạn. Còn vài ngày nữa vẫn còn kịp. Cậu hỏi lại người nhà họ muốn mặc kiểu như thế nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng làm. Hiệu quả cũng không phải rất tuyệt nhưng dù sao cũng tốt hơn, có đúng vậy không?

Cung Khai Hà trầm ngâm nói.

- Việc này tôi xin thay mặt Phí gia cảm ơn các ông. Như vậy là rất tuyệt rồi. Tôi sẽ nói lại với nhà họ.

Diệp Phàm đáp lại.

- Cậu còn một nhiệm vụ nữa. Cậu phải ghi nhớ tình hình của tất cả những người có mặt ở đó.

Tôi nghĩ lúc đó quy định vào đấu trường sẽ rất nghiêm ngặt. Các thiết bị ghi hình sẽ không được mang vào. Các bậc cao thủ đó đều không muốn lộ diện trước các cơ quan truyền thông và các tổ chức quốc gia bí mật vì thế cậu phải dùng cái đầu để ghi nhớ.

Cung Khai Hà dặn dò.

- Vậy là tôi trở thành gián điệp.

Diệp Phàm cảm thấy rất buồn cười.

- Tất cả đều vì quốc gia. Tổ A cũng là một cơ quan tình báo. Đối với tổ A, công việc tình báo là vô cùng quan trọng. Chỉ có nắm bắt được thông tin trước thì mới giành được cơ hội. Tôi nói vậy có đúng không?

Lý Khiếu Phong giải thích.

- Thôi được, tôi sẽ cố gắng ghi nhớ. Thế nhưng bản thân tôi cũng phải tham gia tỉ thí vì thế không thể ghi nhớ toàn bộ được.

Diệp Phàm nói.

- Nhớ được bao nhiêu thì nhớ nhưng phải cẩn thận tỉ mỉ một chút. Tất nhiên nếu đồng chí Lý Khiếu Phong trà trộn được vào thì sẽ tốt hơn. Đồng chí Khiếu Phong cũng không dễ bị phát hiện.

Cung Khai Hà nghiêm nghị nói, đoạn lại tiếp:

- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí luôn nói về nhiệm vụ sẽ giành thêm bốn thành viên nữa về cho tổ A, cho đến bây giờ tôi vẫn không hề giục, đồng chí thấy đấy...

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.