Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đòi mũ ô sa

Phiên bản Dịch · 2228 chữ

Đồng chí Hạ Hải Vĩ ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

Diệp Phàm đáp lời rồi nhìn Phí Mãn Thiên một cái, nói tiếp:

-Tôi biết lần trước chú Phí đẩy Hạ Hải Vĩ lên, bên này đã phối hợp không tốt. Cho nên, tôi cũng để ý, vừa lúc có người tố cáo, kết quả là bảo Hạ Hải Vĩ bí mật điều tra, không ngờ điều tra ra đồng chí Lệ Chí Đạt và Khương Sơ Lâm làm trái pháp luật. Việc này tôi không biết phải xử lý thế nào, mời chú Phí cho chỉ thị.

-Hôm nay cậu đến đây không phải chỉ để đưa tài liệu chứ?

Phí Mãn Thiên như thấy rõ được suy nghĩ của Diệp Phàm. Hắn bị Phí Mãn Thiên nhìn chằm chằm có chút chột dạ. Hít một hơi thật sâu nói:

-Vâng, có một chuyện nhỏ muốn phiền đến chú Phí.

-Việc nhỏ, trong mắt cậu có việc nhỏ sao? Việc nhỏ như cậu nói mà phải tới tận đây?

Phí Mãn Thiên tuy lạnh lùng nhưng vẻ mặt đã dễ chịu đi không ít.

Hẳn là do tài liệu này. Tài liệu này đối với Phí Mãn Thiên quá quan trọng. Đối với Yến Xuân Lai nói đơn giản chính là một quả bom.

Bởi vì Lệ Chí Đạt do y một tay tiến cử lên. Lệ Chí Đạt nhậm chức còn chưa đến hai tháng, nếu lập tức bị bắt giam, tin rằng thể diện của Chủ tịch tỉnh Yến mất đi không thể lấy lại nổi. Hơn nữa, Yến Xuân Lai sau đó sẽ bị chèn ép. Điều chỉnh nhân sự trong khoảng thời gian này, Phí Mãn Thiên có thể khống chế toàn bộ như ý.

-Chú Phí, chú cũng biết, cháu muốn làm chút việc ở Hải Đông. Hơn nữa, bây giờ cháu chỉ là quyền chủ tịch thành phố. Bí thư Thành ủy cháu cũng không dám nghĩ đến nhưng chữ quyền có thể bỏ đi hay không. Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tháng tư không đề cập đến việc chuyển thành chính thức cho cháu. Việc này, hình như không giống với trình tự của tổ chức?

Diệp Phàm trước tiên là tạo ra ít hoả mù, từ tin tức của Chủ tịch Đường hắn vốn dĩ đã biết, chữ “quyền” của hắn chưa được cấp trên cho phép bỏ đi.

Chính Phí Mãn Thiên là bí thư Tỉnh ủy cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Việc này, không thể đến làm khó dễ hắn. Đến lúc đó y làm không được, hắn sẽ đem chuyện của Vu Hữu Hoà ra, chắc vậy sẽ thuận lợi hơn nhiều.

-Việc này, không cần nói, cậu còn trẻ. Tổ chức thấy cậu cần phải tôi luyện. Cho nên, Quyền Chủ tịch thành phố trong vòng hai năm sẽ thay đổi. Điều kiện tiên quyết chính là làm tốt công tác, làm không tốt, cậu còn muốn chuyển thành chính thức ư? Đến cái chức này cũng mất nữa là.

Phí Mãn Thiên quả nhiên khoát tay áo, lập tức chặt đứt ý định của Diệp Phàm.

-Ôi!

Diệp Phàm giả vờ thất vọng, mặt đần thối ra ngơ ngẩn một hồi.

Nhưng hóa ra hắn cũng chỉ đang diễn trò.

-Thôi vậy, xem ra cậu làm cũng không tồi, tôi cho phép cậu có thể đưa ra một điều kiện nhỏ.

Phí Mãn Thiên nhất thời cao hứng liền đồng ý.

Thật ra, Phí Mãn Thiên đương nhiên cũng hiểu được tình hình của Diệp Phàm ở Hải Đông. Có lẽ, bổ nhiệm Bí thư Thành ủy và ba vị trí ủy viên thường vụ, Diệp Phàm không dễ chịu gì lắm.

Hơn nữa, Diệp Phàm ở Hải Đông gây ra sự kiện Thanh Ngưu, cũng đắc tội với rất nhiều cán bộ ở Hải Đông. Sau này chắc chắn càng khó triển khai công tác. Bằng không, Phí Mãn Thiên sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.

-Việc này đành phải vậy thôi.

Diệp Phàm lại tỏ vẻ không cam lòng.

-Còn chưa đủ có phải không? Nếu không thích thì thôi đừng nói ra nữa vậy.

Phí Mãn Thiên nhíu mày không hài lòng.

-Tôi nói.

Diệp Phàm vội vàng nhìn Phí Mãn Thiên nói:

-Từ khi tôi đến Hải Đông, Đồng chí Vu Hữu Hòa phó Trưởng ban thư ký Thành ủy vẫn…

-Thôi, cậu về đi, không cần ở lại tỉnh thành nữa. Trong khoảng thời gian này tin tức khá nhanh. Có một số việc lại không liên quan đến cậu. Cậu ở lại đây không tốt chút nào. Trở về, làm tốt công việc của mình. Có một số việc phải chú ý. Trước mắt Hải Đông sẽ khá loạn, cậu phải chú ý đoàn kết với các đồng chí. Chỉ có một đội ngũ đoàn kết mới có thể làm tốt công việc của Hải Đông.

Phí Mãn Thiên phất phất tay.

Diệp Phàm tất nhiên là gật đầu.

-Đoàn kết, đoàn kết, rốt cuộc là ai ở sau lưng đâm tôi. Là nhà họ Mai, phải trả đũa chúng mới được.

Diệp Phàm luôn suy nghĩ mấy vấn đề này.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Trần Khiếu Thiên vui vẻ hét lên:

-Thiếu giaThiếu gia, Diệp Cường đã tỉnh.

-Tỉnh rồi à, tôi lập tức về ngay.

Diệp Phàm vừa nghe thấy thế trong lòng sướng run lên. Bệnh tình của anh trai từ ngày lấy Tẩy não công ở nhà họ Trần hôm nay cuối cùng cũng đã có kết quả. Diệp Phàm lái xe thẳng về nhà.

-Quái, sao tôi lại nằm ở đây?

Ánh mắt mờ ảo, Diệp Cường nhìn Diệp Phàm một cái cất tiếng hỏi.

-Anh mê man đã lâu, hiện nay cảm thấy thế nào?

Diệp Phàm thân thiết hỏi.

-Đầu có chút choáng váng, những cái khác, tay chân có thể.

Diệp Cường nói xong, còn giật giật tay chân.

-Từ đã, anh vừa mới tỉnh lại, không nên cử động mạnh.

Trần Khiếu Thiên chạy nhanh đến nói.

-Đại ca, tôi xoa bóp cho anh.

Diệp Phàm nói xong, dùng nội kình xoa bóp cho Diệp Cường. Sau đó cũng có thể hoạt động nhanh lên đôi chút. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác hơi lạ, bèn hỏi:

-Đại ca, hiện giờ anh đang luyện đến giai đoạn nào?

-Tôi hiện luyện hết tam đẳng. Cơ địa của tôi có lẽ đời này cứ như thế thôi. Nếu đúng như cậu nói tôi đã mê man một thời gian, có lẽ hiện tại không có đến nhị đẳng nữa.

Diệp Cường có chút buồn bực.

-Không đúng, nội lực của anh trước kia em đã thăm dò, hiện tại hình như mạnh hơn so với trước kia không ít. Không phải là trong họa có phúc chứ. Ngược lại đột phá đến tận tứ đẳng.

Diệp Phàm nói.

-Không thể nào?

Diệp Cường đầu tiên là vui mừng, không ngờ bật dậy như tên bắn. Diệp Phàm cũng không ngăn y. Cảm thấy giống như sau khi được hắn dùng cách đặc biệt, cơ thể của đại ca đã khôi phục, cũng không quản y thêm nữa. Diệp Cường rống một tiếng, chạy ra ngoài rừng cây, bắt đầu tay đấm chân đá loạn xạ.

-Xem ra, Diệp Cường thật sự là trong họa có phúc.

Trần lão vuốt râu mỉm cười nói.

-Việc này, nghĩ lại cũng là bình thường. Trong khoảng thời gian này, Diệp Cường dùng nhiều đồ bổ, có lẽ Tẩy não công của nhà họ Trần đã giúp y đột phá. Trước đây không nghe nói Tẩy não công giúp đột phá công lực, xem ra, lại là có chút hiệu quả.

Diệp Phàm cười nói, cũng rất là vui mừng.

-Ừ, có lẽ thật sự là tác dụng của Tẩy não công.

Trần lão cũng cười.

-Trần lão, tôi thấy Trần Quân cũng đến lúc rồi, để tối nay sẽ bắt đầu lục đẳng khai nguyên.

Diệp Phàm cười nói.

-Tốt!

Trần Khiếu Thiên không nói một chữ cám ơn. Nhưng sự biết ơn có thể nhìn thấy rõ trong mắt của ông.

Buổi tối, Trần Quân đột phá rất thuận lợi.

Trần Quân và Diệp Phàm đều cảm giác thật sự nhẹ nhàng, nhưng Trần Khiếu Thiên đứng bên cạnh lo đến độ mồ hôi túa ra.

Xem ra, Trần lão rất kỳ vọng vào con trai.

Sau đó Trần Quân tay đấm chân đá giải phóng hoàn toàn năng lượng. Trần Khiếu Thiên mới ngồi yên lặng trên ghế đá.

-Xem ông đó, đến từng này tuổi còn lo lắng như thế. Yên tâm, có Thiếu giathiếu gia ở đây, có chuyện gì không giải quyết được chứ.

Bà xã của Trần lão Dương Tố Mai nhìn vẻ mặt xót con của Trần lão bèn cất tiếng khuyên.

-Ôi…

Trần lão thở dài, vẻ mặt trìu mến nhìn con trai. Đoàn Hạnh Nhi cũng đã đứng bên cạnh quan sát. Thấy ông xã không việc gì, vô cùng vui sướng giúp Trần Quân tắm rửa.

-Tắm cái gì chứ, em cũng sẽ không chê anh hôi đâu mà.

Trần Quân trừng mắt nhìn bà xã một cái.

-Ha ha…

Diệp Phàm cùng Diệp Cường đều cười.

-Trần Quân, hóa ra Hạnh Nhi lại không chê cậu hôi, thật sự là người vợ hiền đấy.

Diệp Phàm trêu.

-Anh Cường, anh cũng nói xem. Làm sao không chê thối được, mỗi tối đều rửa chân, hai ngày phải tắm, nếu không thì không cho chồng động chạm gì cả.

Trần Quân có chút xấu hổ.

-Phải vậy không Hạnh Nhi?

Diệp Phàm kéo dài giọng hỏi.

-Anh Diệp, tôi có chút yêu cầu này thôi cũng đúng quá đi chứ.

Đoàn Hạnh Nhi đỏ mặt.

-Cũng đúng, sau này, một ngày tắm một lần, nếu không không cho hắn ngủ cùng.

-Ê nhóc, ngon rồi nhé!

Diệp Phàm tỏ ra đàn anh.

-Có nghe thấy không, đồng chí Trần Quân?

Đoàn Hạnh Nhi lườm ông xã một cái hừ nói.

- Yes, bà xã đại nhân.

Trần Quân chào như cảnh sát.

Mấy người bước vào phòng khác, hai người phụ nữ đi pha trà, chuẩn bị thức ăn.

-Thiếu gia, vài năm trước cậu nói có quen một , lão già họ Cổ đến từ huyện Đức bình thuộc Quy Nguyên tại Ngô Công lĩnh gần đập nước Thiên Thủy Lâm Tuyền sao. Ông ta nói chuyện Xuân tiêu. Xuân tiêu này gần đây tôi đọc rất nhiều sách cổ, có nghĩ ra một việc.

Lúc này Trần lão nói.

-Vấn đề gì, lúc ấy lão già có nói là xuân tiêu có tác dụng …, có thể sử dụng để phối chế Long Sĩ Đầu hoàn gì đó.

Những thứ này, hiệu quả tốt hơn so với Viagra. Ngoài ra, nguồn gốc thiên nhiên nên không có tác dụng phụ. Những thứ này dùng để tăng cường khả năng tình dục, cải thiện sinh hoạt gối chăn.

Đối với nâng cao công lực cũng không có nhiều hiệu quả, xem như là yếu đi. Ban đầu cũng định đi tìm hiểu một chút, nhưng những năm gần đây bận quá, không có thời gian.

Diệp Phàm thở dài.

-Không hẳn thế.

Trần Khiếu Thiên lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút hỏi:

-Xuân tiêu này, tôi đoán, chẳng những có tác dụng tăng cường khả năng tình dục, có lẽ cũng có tác dụng nhất định về thẩm mỹ. Lần trước Thiếu gia nói là Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn đã dùng hết rồi. Nếu xuân tiêu thực sự có công dụng này, không phải là có thể dùng để thay thế dược liệu khác trong việc phối chế Hậu cung hoàn sao?

Trần Khiếu Thiên nói.

-Đúng vây, Diệp Phàm, Hậu cung hoàn này quá quan trọng. các ông chủ bà chủ đều thích.

Chúng ta có thể sản xuất ra, thành lập một công ty con của Bàn Đế chuyên về mỹ phẩm trang điểm, chuyên môn khai thác phát triển hậu cung hoàn.

Có lẽ dựa vào nó cũng phát tài. Hiện nay các tiểu thư thừa tiền ai không thích làm đẹp chứ.

Diệp Cường thật ra đã tính toán rất nhanh. Diệp Phàm thiếu chút nữa bị nghẹn. Trừng mắt nhìn anh trai một cái hừ nói:

-Anh giờ cái gì cũng nghĩ đến tiền, công ty lớn mạnh rồi nhỉ.

Hậu cung hoàn này là phải cao thủ thất đẳng dùng nội lựclắng đọng mới có thể tinh luyện ra. Đâu có dễ sản xuất ra như vậy?

Còn muốn sản xuất nhiều nằm mơ cũng không có. Thân thủ như Trần Quân một tháng có thể làm ra mấy viên đã tốt lắm rồi. Nếu không, anh tập hợp hết cao thủ thất đẳng trở lên đến, cũng không thể sản xuất ra nhiều được.

Diệp Phàm tức giận nói.

-Ha ha, tôi đã quên điều này. Bảo ta đi tìm các cao thủ lục đẳng thất đẳng, nhà nước còn không rút da tôi sao, còn tưởng là tôi có âm mưu làm loạn cũng nên. Vả lại, tìm cũng không ra, huống chi là tập trung lại. Cả thế giới cũng không có nhiều như vậy.

Diệp Cường ngại ngùng vò đầu nói.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.