Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tư lệnh Hồ đồng ý với Bí thư.

Phiên bản Dịch · 2117 chữ

Tuy nhiên, theo thời gian phe cánh của Yến Xuân Lai càng vững chắc. Trong khoảng thời gian này, Yến Xuân Lai làm chủ tịch một tỉnh, trong hội nghị thường vụ bắt đầu nói lên tiếng nói cá nhân. Hơn nữa, lần trước Tạ Quốc Trung thăng chức Bí thư Thành ủy thành phố Mặc Hương ở hội nghị thường vụ cũng tranh luận hồi lâu. Việc này còn phải gác lại để hội nghị sau.

Bởi vì, hội nghị thường vụ tỉnh Nam Phúc cũng khá phức tạp. Tỉnh Nam Phúc là địa phương tốt, nhiều phe phái ở Bắc Kinh đều có đại diện đóng quân ở đây. Ví dụ như, người đứng thứ ba trong đảng Tiếu Chính Đông chính là người của nhà họ Phượng ở Bắc Kinh. Người xếp hạng thứ tư, Nạp Lan Nhược Phong quan hệ không rõ, ủng hộ Phí Mãn Thiên cũng là trái một chút phải một chút không rõ ràng.

Sao có thể nói như vậy?

Nói cách khác, Nạp Lan Nhược Phong giơ tay còn xem sự việc và thời cơ. Y có khi ủng hộ Phí Mãn Thiên cũng có khi ủng hộ Yến Xuân Lai. Làm Phí Mãn Thiên trong lòng khá căm tức nhưng không có cách nào. Người như thế anh đắc tội y không bằng không đắc tội. Đắc tội y chắc chắn y không ủng hộ anh, không đắc tội y có thể thỉnh thoảng ủng hộ anh. So với không ủng hộ cũng tốt hơn. Hơn nữa, muốn thật sự nắm một phó Tỉnh ủy, mặc dù nhà họ Phí thế lực hùng mạnh cũng phải suy xét ảnh hưởng.

Mà Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Tống Sơ Kiệt lại là gắn bó với nhà họ Tào. Liên mình Tào Cố vì nhà họ Cố bị Diệp Phàm đả kích một hồi, tuy nói có xu thế yếu đi nhưng yếu trâu còn hơn khoẻ bò, vẫn có thực lực nhất định.

Ví dụ như, Tào Mộng Đức, con trai lớn Tào Quốc Khánh cũng từ bộ Tài chính đi xuống, đảm đảm nhiệm đến nhưng Bí thư Tỉnh ủy một tỉnh. Hơn nữa, mục tiêu tiếp theo của nhà họ Tào chính là ghế Ủy viên bộ Chính trị.

Con thứ hai Tào Canh Phóng đảm nhiệm ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố trực thuộc trung ương, cùng dần dần trưởng thành. Con trai thứ ba Tào Thiên Hạ, sư trưởng sư 1 quân khu Nam Kinh cũng là quân hàm thiếu tướng, cũng có năng lượng nhất định. Nếu nhà họ Tào hợp lực, có thể đẩy Tào Thiên Hạ ngồi lên chiếc ghế Quân đoàn trưởng hoặc Phó tư lệnh của quân khu.

Mà Tống Sơ Kiệt và nhà họ Tào có quan hệ thông gia, ông cụ Tống nghỉ hưu khi đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Nam Phúc, ở Nam Phúc mạng lưới khá nhiều. Tống Sơ Kiệt cũng là một quân cờ quan trọng.

Mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thiết Thác hình như cùng Tề Chấn Đào, Đoàn Hải Thiên quan hệ tốt hơn. Bị người ta gọi là tam giác sắt trong ủy viên thường vụ tỉnh Nam Phúc.

Đương nhiên, Phí Mãn Thiên biết, cũng không thể gọi là tam giác sắt, bởi vì ba người chỉ là tình cảm cá nhân tốt. Quan điểm cũng không nhất định giống nhau. Chỉ có điều một số việc khá đồng thuận. Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên đều có thể tranh thủ.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu thật ra đi theo hắn. Như Bí thư Đảng ủy Công an Lý Xương Hải biểu hiện vẫn được, mà Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Chí Hòa cũng đi theo hắn. Trong hội nghị thường vụ có mấy phiếu cố định. Nhưng,

Phí Mãn Thiên cũng vừa ngồi lên ghế Bí thư Tỉnh ủy không lâu. Uy tín và mạng lưới quan hệ cũng không phải đặc biệt vững chắc. Cho nên, Phí Mãn Thiên vẫn đang muốn kéo Hồ Trung Minh về phía mình. Mặc dù là y không gia nhập phe cánh của mình.

Nhưng ít nhất cũng phải nhường y. Trong hội nghị thường vụ có y xuất hiện có khi có thể ủng hộ mình một phiếu. Tuy nhiên cho đến nay vẫn không thể được như mong muốn. Nếu Hồ Trung Minh có thể quyết tâm ủng hộ mình, đấu đã giữa ông và Chủ tịch Yến Xuân Lai sẽ chắn thắng hơn nữa.

Về phần Tề Chấn Đào tuy nói mạnh mẽ, nhưng thực lực cũng không đủ để chống lại y. Việc này chỉ có thể âm thầm đau buồn. Nhưng Phí Mãn Thiên tạm thời còn chưa đến mức đặt mục tiêu trên người Tề Chấn Đào.

Không nghĩ đến Hồ Trung Minh hôm nay hình như bị uất ức gì, không ngờ tức giận như thế. Phí Mãn Thiên nhạy bén cảm thấy được, có lẽ là một cơ hội có lợi để lôi kéo Hồ Trung Minh.

-Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy , lão Hồ, tức giận như vậy. Nói tôi nghe một chút, để tôi trị hắn?

Phí Mãn Thiên tự mình pha cho Hồ Trung Minh một ly trà, có vẻ rất thân thiết.

-Việc này, đáng lẽ tôi không nên nói, nhưng vẫn phải nói. Chính là Phó Bí thư thành phố Thủy Châu Diệp Phàm. Vốn chuyện nhỏ, dám cố ý gây khó dễ. Việc nhỏ muốn làm thành việc lớn.

Hồ Trung Minh nói rõ, nhìn Phí Mãn Thiên một cái, đương nhiên y đang thăm dò thái độ của Phí Mãn Thiên.

-Ừ, Diệp Phàm tôi cũng đã nghe nói qua. Nghe nói gần đây đang tiến hành cải tạo Hồng Liên trên quy mô lớn. Tuy nhiên, hắn sao lại gây khó dễ, nói tôi nghe xem. Xem ra, cán bộ của chúng ta có chút vấn đề nhỏ về tư tưởng, tôi phải phê bình hắn.

Phí Mãn Thiên không tỏ thái độ đến lúc này nghiêm khắc nói. Tất nhiên là diễn trò cho Hồ Trung Minh xem.

Lão Phí trong lòng cũng hét lên sung sướng. Không thể tưởng tượng được ranh con Diệp Phàm này không ngờ làm cho đường đường một tư lệnh như Hồ Trung Minh tức đến mức này. Người này làm việc thật sự, nhưng vô tình giúp ông ta lấy lòng người khác, nhân tài. Xem ra đồ hay sinh sự cũng có chỗ tốt.

-Đồng chí Ngô Huy Cần ở quân khu tỉnh có con là Ngô Diễn. Mấy hôm trước uống rượu ngồi xe đụng phải Diệp Phàm. Ngô Diễn trẻ tuổi, hai bên đã xảy ra tranh cãi. Cho nên Ngô Diễn muốn đánh người. Tuy nhiên vì uống nhiều, cuối cùng bị Diệp Phàm đánh bị thương. Kết quả bị Cục công an thành phố Thủy Châu bắt…

Hồ Trung Minh nói qua mọi chuyện, cũng không dấu cái gì. Chỉ là cường điệu Ngô Diễn uống rượu và không đánh người, ngược lại bị Diệp Phàm đánh bị thương.

-Ý cậu là hắn cố ý gây khó dễ cho đồng chí Ngô Huy Cần là muốn nhà khách quân khu tỉnh rời đi để xây dựng sông Hồng Liên?

Phí Mãn Thiên hỏi.

-Đương nhiên, hắn chính là suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, hắn lợi hại, thủ đoạn rất tài. Bắt cả Phù Chính Hưng nhà có cổ phần khống chế của tập đoàn Thiên Mậu.

Còn có hội trưởng thương hội Thủy Châu Đinh Nhất Minh cùng với ông chủ của điện cơ Đài Loan. Người nhà của ba người đều bắt.

Cuối cùng, ba nhà đều đến đầu tư ở khu Hồng Liên, hôm qua đều thả người. Ngô Diễn xem ra không thể tha. Việc này, chắc chắn là Diệp Phàm làm, tôi đã điều tra xong.

Ngô Diễn say rượu làm chuyện sai lầm, việc này nên phạt, chúng tôi cũng biết. Nhưng cũng không thể dùng việc này để bắt bí việc khác, có phải không? Hơn nữa, ba người khác đều thả, thì tạisao không thả Ngô Diễn?

Hồ Trung Minh có chút kích động nói.

-Ừ, thì ra là thế, có thể là có chút qua loa.

Phí Mãn Thiên thản nhiên nói, nhìn tư lệnh Hồ một cái, cũng không tỏ thái độ kịch liệt gì. Kỳ thật, trong lòng lão Phí đã thầm khen Diệp Phàm là nhân tài tốt. Biết bắt bí người vì việc xây dựng kinh tế. Mặc dù làm có chút không ổn lắm nhưng vẫn tốt.

Tư lệnh Hồ trong lòng thầm mắng một câu “Cáo già”, biết y không lấy món hàng ra, Phí Mãn Thiên sẽ không ra tay.

Y đột nhiên nói:

-Bí thư Phí vừa rồi anh cũng nói, Diệp Phàm hơi quá. Nếu hắn làm sai có phải nên phê bình.

Cái khác tôi cũng không muốn nói gì, tôi muốn Diệp Phàm lập tức nói một câu, để thả Ngô Diễn.

Ngô Diễn làm không đúng, nên viết kiểm điểm thì kiểm điểm, nên phê bình thì phê bình, nên phạt tiền thì phạt tiền.

Đưa ra yêu cầu xong, Tư lệnh Hồ nhìn Phí Mãn Thiên một cái còn nói thêm:

-Hơn nữa, việc này tôi đã nói qua với vợ chồng Huy Cần, ngày mai sẽ thấy Ngô Diễn về nhà. Ôi, hai người cũng quá thảm, bà xã khóc đến ngất đi. Tôi thực sự không muốn nhìn thế, hi vọng Bí thư Phí có thể lấy lại công bằng. Về sau trong hội nghị thường vụ, cái khác không nói, tôi đồng ý với quan điểm của Bí thư Phí.

Tư lệnh Hồ nói thẳng không hối, vừa nói vừa giơ hai tay ra. Vì thể diện y cũng bị Diệp Phàm làm cho tức giận đến hồ đồ. Không ngờ lấy 10 lần giơ tay ra đổi để Phí Mãn Thiên ra tay. Một đầu ngón tay là đại diện cho một phiếu, đó đã không phải là đầu ngón tay mà là quyền lực.

Phí Mãn Thiên vừa nghe, tuy nói có chút tiếc nuối, không thể hoàn toàn nắm được Hồ Trung Minh. Nhưng lần này cũng lợi quá, 10 cơ hội, sự ủng hộ cũng không nhỏ.

Phải biết rằng, không có gì lớn sẽ không dùng đến Hồ Trung Minh. Nếu đề cập đến vấn đề nhân sự quan trọng, ví dụ như đề cập đến vấn đề của nhân vật số một, số hai của thành phố cấp 3 là có thể nhờ đến sự trợ giúp của Hồ Trung Minh. Cuộc mua bán này rất có lời. tin rằng việc quan trọng như vậy sẽ không nhiều lắm.

Y lập tức tỏ thái độ, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên, hừ nói:

-Đối với một số đồng chí lợi dụng việc nhỏ để gây ra chuyện không ổn, tôi rất không hài lòng. Lão Hồ, anh về trước đi, việc này tôi biết rồi.

Hồ Trung Minh biết giao dịch này đã thành. Phí Mãn Thiên là đại diện cho Tỉnh ủy, tin rằng Diệp Phàm có hoành tráng như thế nào, chằng lẽ còn dám đấu với Tỉnh ủy. Người ta không lấy được mũ mới là lạ…

Đương nhiên, Diệp Phàm nếu thật sự bị lấy mũ, Tư lệnh Hồ tất nhiên là vui. Tuy nhiên tư lệnh Hồ cũng tin tưởng phán đoán của mình, Diệp Phàm chắc chắn là lập tức cúi đầu. Dù sao thể diện so sánh với mũ, mũ cũng quan trọng hơn nhiều lắm.

Tư lệnh Hồ an tâm về nhà, đến đơn vị gặp Phó tư lệnh Ngô chỉ cười mà không nói gì. Phó tư lệnh Ngô nhìn thấy chỉ biết đã thành, lập tức vồn vã nói:

-Tư lệnh, trà đã pha sẵn cho anh.

-Ha ha,…

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ, cung kính và khâm phục đến cực điểm của Ngô Huy Cần, tư lệnh Hồ cười, tư lệnh Hồ chưa từng có cảm giác thoải mái thế này. Cảm giác chiến thắng này khiến Tư lệnh Hồ rất thích.

Vỗ vỗ vai Phó tư lệnh Ngô, nói:

-Lão Ngô, chuẩn bị đón người đi. Ngày mai chắc chắn sẽ đón được người. Ngô Diễn về làm vài món tẩm bổ, an ủi rồi đến đây anh em ta uống vài ly. Có người, đừng nhìn người khác năm sáu, nói trắng ra là, còn không bằng trứng thối. Trước mặt một lực lượng lớn tất cả đều là trống không.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.