Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra sức đánh một chút

Phiên bản Dịch · 4653 chữ

Nhà họ Mai ở Bắc Kinh đang đứng ở gia tộc hạng hai, hướng lên trên dựa vào cũng đúng. Nhà họ Mai có bao nhiêu công ty, ở quân đội có một khối coi như là rất có năng lượng.

Nhà họ Cố đương nhiên muốn dựa vào lên rồi, chính là hậu trường nhà họ Cố, vị Phó thủ tướng kia cũng muốn nhận được sự ủng hộ của quân đội mở rộng vòng tròn của mình.

Mà bản thân Cố Nhất Võ cũng khá vừa ý với Mai Phán Nhi. Gần đây không có việc gì vẫn chạy đến tập đoàn truyền thông Giang Nam của Mai Phán Nhi.

Tuy nhiên, còn nghe nói nhà họ Mai đang nói chuyện hợp tác với vài tập đoàn giải trí ở Hồng Kông. Còn chuẩn bị xây dựng một tòa nhà lớn, đâu tư đạt đến 1,5 tỷ.

Cố Nhất Võ sau khi nghe xong tâm tư lung lay, vẫn muốn kéo công ty nhà họ Mai hợp tác với Hồng Kông đến khu kinh tế mới Hồng Liên.

Cho nên, Cố Nhất Võ vừa kéo đầu tư, vừa theo đuổi phụ nữ cùng làm. Tuy nhiên, Mai Phán Nhi đối với y không có cảm giác gì. Về tình cảm, Cố Nhất Võ căn ban là để một bên.

Hơn nữa, vấn đề trụ sở công ty còn đàm phán với công ty bên Hồng Kông, cho nên, tạm thời cũng chưa quyết định.

Cố Nhất Võ cứ việc đưa ra giá cả ưu đãi muốn lôi kéo tập đoàn Mai thị, hơn nữa, còn nhiều chính sách ưu đãi khác, tuy nhiên, Mai Phán Nhi trước mắt còn suy nghĩ.

Cho nên, vừa thấy Mai Phán Nhi giống như người hầu hầu hạ em trai Diệp Phàm, đương nhiên trong lòng Cố Nhất Võ biết chữ em trai này phải để trong dấu ngoặc kép mới đúng. Tất nhiên bốc hỏa, liên hợp với đám người Lô Khắc, triển khai công kích Diệp Phàm bằng rượu tây không nghỉ.

Tuy nhiên,, Diệp Phàm không từ chối ai. Hắn tối nay muốn say, tâm trạng khó chịu.

Không thể tưởng được, Mai Phán Nhi có chút lo lắng cho Diệp Phàm, có khi còn có thể đứng ra thay Diệp Phàm uống mấy chén.

Việc này lại làm cho mấy người đàn ông thêm tức giận. Đang muốn cùng tấn công, Mai Phán Nhi nhận điện thoại, nói bóng gió Lô Khắc có thể rút lui không.

Tuy nhiên, hôm nay Lô Khắc hình như không để ý đến ý tứ của Mai Phán Nhi, vẫn hét lớn phải uống, chơi đến cùng. Mà Lô Khắc đến Thủy Châu là khách, đại diện cho công ty Hồng Kông đang bàn chuyện hợp tác với công ty truyền thông Giang Nam.

Đương nhiên, không thể đắc tội với người như thế. Cho nên, Mai Phán Nhi không có cách nào, chính mình có việc phải rời đi một lúc, đành phải dặn dò Diệp Phàm uống ít, thay mặt mình mình tiếp mọi người một chút.

Không thể tượng được Diệp Phàm cao giá khoát tay áo nói:

- Không việc gì, chị Mai, chị đi đi, tôi sẽ tiếp khách thât tốt, đảm bảo chị vừa lòng.

Mai Phán Nhi đành phải có vẻ đi trước xử lý việc, phòng chừng một giờ có thể quay lại, nghĩ thầm rằng Diệp Phàm quyền chiêu lợi hại như vậy, ở Hội sở Vàng thị này hắn sẽ không bị người khác bắt nạt. Như mấy người Lô Khắc là người văn minh, nhiều nhất chuốc cho Diệp Phàm quá chén cũng không có việc gì.

Mai Phán Nhi vừa mới đi, mọi người trong phòng đều hướng Diệp Phàm tấn công. Đương nhiên, vũ khí chính là rượu tây. Vì đánh ngã Diệp Phàm, lần này mấy người đem rượu tây trộng lẫn rượu chính tông 58 độ đương nhiên càng mạnh hơn.

Tuy nhiên, mười mấy phút sau, tất cả mọi người tỉnh mênh mông. Đúng lúc này hai người trong phòng nghe nói là hai ngôi sao ca nhạc, trong đó có một người là Kim Triết Châu là ngôi sao ca nhạc nữ Hàn Quốc mời Diệp Phàm khiêu vũ.

- Mời!

Diệp Phàm suy nghĩ khá tỉnh táo, biết việc đám người này muốn làm với mình, đương nhiên không thể yếu thế, rất tao nhã làm động tác mời.

Bản nhạc vang lên, ngọn đèn cũng tối dần. Hai người nhảy trong sàn nhảy, mà bên kia Lô Khắc và một ngôi sao ca nhạc nhảy dựng lên.

Đang trong vũ điệu điên cuồng, đột nhiên một giọng nữ sắc nhọn kêu lên:

- Khốn khiếp, anh dám sờ tôi.

- Triết Châu, sao thế?

Lô Khắc vội vàng hỏi.

- Hắn khốn khiếp, mà lưu manh, sờ tôi!

Kim Triết Châu kêu lớn, hơn nữa, còn làm ra vẻ liều mình giãy dụa không cho vô lễ. Việc này như động vào tổ ong bò vẽ, cửa bị đẩy vào, tiến vào là bốn vệ sĩ cao lớn, chưa để Diệp Phàm nói lời nào đã ra tay.

- Hừ!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trong phòng lập tức vang lên tiếng ầm ầm, không lâu sau, không biết ai tắt đèn đi. Xem ra muốn nhân cơ hội đánh ngã Diệp Phàm xuống đất.

Trong phòng không lâu truyền đến tiếng răng rắc, cùng với bình rươu vỡ, ghế gãy. Còn có cả tiếng thét chói tai và đau đớn.

Cũng không biết là ai bị đánh, tuy nhiên, hình như trong đó có tiếng Diệp Phàm hô lớn:

- Mẹ nó, dám nói xấu, sống không nhẫn nại, đánh chết..

Đám bảo vệ của Hội sở Vàng thị tiến vào, bật đèn lên, trợn tròn mắt, nằm dưới đất làm một đống người cả trai lẫn gái.

Ngôi sao ca nhạc cao quý ban đầu lúc nào quần áo xộc xệch, máu mũi ứa ra. Kim Triết Châu đến ngực cũng lộ ra, làm người ta muốn.

Mà Lô Khắc cao quý quần cũng rách một nửa, đã lộ ra quần đùi. Các nhân viên an ninh có chút tò mò nhìn nhìn phát hiện quần đùi của Phó tổng Lô Khắc không ngờ là …, thầm nói, mẹ nó thật đúng là giàu có.

- Bắt lại, người này đùa giỡn nữ ngôi sao ca nhạc Hàn Quốc, say khướt, hắn đánh chúng tôi bị thương.

Lô Khắc hét lên.

Mà Diệp Phàm đang say túy lúy nằm trên ghế, không nói gì. Người này thật sự say, hiện tại ,chỉ cảm thấy choáng vàng đầu óc, không nhớ gì.

Chỉ chốc lát sau, không ngờ có bảy tám cảnh sát đến hỏi tình hình sau cảm thấy tình thế nghiêm trọng, bởi vì Kim Triết Châu là người Hàn Quốc, đây có lý do ngoại giao cho nên đem toàn bộ người đi.

Hoàng lão vội vàng, Diệp Phàm là em trai của Tổng giám đốc Mai, cả hai đều không thể trêu vào. Tuy nhiên, vẫn không gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Mai được.

Mà đám người Lô Khắc là khách người Hồng Kông, Kim Triết Châu lại là ngôi sao ca nhạc Hàn Quốc, còn có Cố Nhất Võ Bí thư khu ủy khu kinh tế mời Hồng Liên không ngờ cũng bị đánh bị thương.

Đây chính là cuộc ẩu đả liên quan đến nước ngoài và cán bộ cao cấp đặc biệt, cảnh sát cảm thấy tình hình nghiêm trọng. Cảm thấy anh ta là một đồn trưởng nhỏ chắc chắn không xử lý được việc liên quan đến người ngoại quốc này.

Cho nên, lập tức báo phân chi cục Đông Thành Thủy Châu, Phòng trị an Phân chi Cục Đông Thành Tống Trị vừa nghe, cũng hiểu được tình thế khá nghiêm trọng.

Phải biết rằng, có thể đến Hội sở Vàng thị tất cả đều là người có tiền, nếu làm không tốt sẽ gây ra phiền toái. Trưởng phòng Tống đành phải tự mình xuống dưới xử lý.

Tuy nhiên, khi đồng chí Công an hỏi han Diệp Phàm, hắn ngồi cũng không nổi. Đỡ một chút hắn lại nghiêng về phía bên kia.

Hơn nữa, hắn miệng nói lung tung. Hỏi lúc này căn bản là không có cách nào. Có thể đến Hội sở Vàng thị chắc chắn là người không dễ chọc vào, đồng chí công an có chút khó xử. Ai biết người say này lai lịch thế nào.

Đúng lúc, ví tiền của Diệp Phàm bị lục soát đặt lên mặt bàn, lúc này một cảnh sát nói, có lẽ bên trong có chứng mình thư, chúng ta tìm xem.

Mấy người cảnh sát vừa nghe cũng thấy biện pháp này khả thi, cũng tìm, tìm được chứng minh thư rồi. Tuy nhiên, mắt người cảnh sát kia thấy một tấm danh thiếp, còn tưởng rằng Diệp Phàm là người quen, liền gọi điện.

Ít nhất, cũng có thể hỏi thăm ra thân phận của Diệp Phàm hay gì đó. Bởi vì mấy người Lô Khắc cố ý mấy chuyện xấu, không nói Diệp Phàm là ai. Chỉ nói hắn tiến vào đùa giỡn với ngôi sao ca nhạc Hàn Quốc, đương nhiên là muốn nhân cơ hội làm thối Diệp Phàm.

- Anh là Trần Nguyên Dã sao?

Cảnh sát khu Đông Thành khách sáo hỏi.

- Ừ, anh là

Trần Nguyên Dã hỏi.

- Tôi là phòng trị an Phân khu Đông Thành thành phố Thủy Châu Tống Trị, có một vị là Diệp Phàm, anh có quen không?

Tống Trị hỏi.

- Hắn làm sao?

Trần Nguyên Dã biết thủ tướng có dặn dò cẩn thận, hễ thấy điện thoại này gọi đến, lập tức chuyển.

- Như vậy, hắn uống rượu, miệng nói cái gì Hai người đều có sắp xếp, vì sao bố phải ngồi chờ…

Phỏng chừng trong lòng có tức giận, liền đánh nhau.

Tống Trị nói qua mọi chuyện.

- Biết rồi, các anh đối tốt với hắn, không được đánh hắn hay làm gì. Chờ hắn tỉnh rượu các anh hãy hỏi, rõ chưa?

Trần Nguyên Dã nói mệnh lệnh này, trong lòng cũng khá buồn bực, tự nhủ, sao lại thế này, chưa có sắp xếp?

Tuy nhiên, lời Trần Nguyên Dã cũng làm Trưởng phòng Tống Trị cảm giác rất khó chịu, sau khi buông điện thoại hừ nói:

- Mẹ nó, giống như là Chủ tịch tỉnh dám ra lệnh với bố, còn hỏi có rõ không, hiểu được cái đầu.

Tuy nhiên, Tống Trị mắng thì mắng nhưng anh ta cũng không hồ đồ, nghe giọng trong điện thoại, cảm giác người này chắc chắn có chút năng lượng cho nên, cũng không dám làm gì Diệp Phàm, muốn chờ hắn tỉnh rượu sẽ xử lý.

Tuy nhiên, vài phút sau Mai Phán Nhi vào phân cục Đông Thành. Nhìn thấy Diệp Phàm ngồi nghiêng ngả trên ghết thấy hắn không bị thương gì lớn, chỉ có điều quần áo bị xé rách, cánh tay và đùi có vết xước cũng thở ra nhẹ nhàng.

Sau một hồi giải thích, tuy nhiên, Tống Trị không điều tra rõ chỉ sợ nhât Cố Nhất Võ không hài lòng, cho nên, không chịu thả người. Bởi vì Cố Nhất Võ là Phó Chủ tịch Thành phố Thủy Châu kiêm Bí thư Khu ủy khu kinh tế mới Hồng Liên ở tỉnh thành cũng là nhân vật có máu mặt.

Tuy nhiên, Mai Phán Nhi đương nhiên là có cách. Một cuộc điện thoại gọi đi, không lâu sau một phó giám đốc sở tự mình xuống, buộc Tống Trị thả người ra trước.

Mai Phán Nhi gọi người đem toàn bộ đám người Lô Khắc đi trước, miệng mắng là oan gia, ngày mai còn phải thu dọn tàn cuộc.

Cũng không biết Lô Khắc có tức giận hay không, đành phải gọi vài người, giống như bế chó đưa Diệp Phàm đến chỗ ở của mình.

Cảm thấy trên người toàn mồ hôi, vội vàng chạy vào trong, khi thấy thoải mái, bị người khác cứng rắn đâm thủng, chưa kịp phản ứng, bộ ngực đã bị bàn tay to nắm chặt. Mai Phán Nhi sợ tới mức đang định kêu lên, quay đầu thấy mới biết đây là oan gia hừ nói:

- Tỉnh rượu rồi?

- Ha ha, một chút rượu nhỏ có là gì?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, tay không khách sáo chiếm lấy người con gái, từ trên xuống dưới, không buông tha chỗ nào.

- Đáng ghét, là anh cố ý có phải không?

Mai Phán Nhi có chút hoảng hốt, cảm thấy hình như là cái bẫy.

- Nếu say thật, có lẽ vừa rồi uống một chén giải rượu giờ mới có tác dụng, mẹ nó, không sớm hơn, hiện tại tốt hơn một ít

Diệp Phàm cười đáng khinh, két vài cái, sớm vào cái siêu quý danh của Mai Phán Nhi.

Tiếng hắt nước vang lên, có cả tiếng người con gái đang vui cười đùa giỡn, hai người lớn, không ngờ trong bồn tắm họ cũng hắt nước đùa nhau, bây giờ lại không phải là lễ té nước.

Không lâu sau, nô đùa chán rồi, toàn thân người con gái đã hừng hực sức sống, đôi mắt sáng rực, ánh mắt vô cùng quyến rũ.

Hắn lôi của quý ra, nhằm thẳng vào chỗ kín của ả. Âm thanh nhanh mạnh vang lên như quân đang xung trận, phát nào phát nấy đều nhắm đúng chỗ, cái cảm giác âm ấm, ẩm ướt làm người ta có cảm giác như đang ngâm mình bên trong một lớp dịch, một cái lỗ nhanh chóng mở ra…

Một lúc lâu, của quý của hắn mới rút ra, có điều vẫn cương như cũ. Người con gái giật mình, sờ một chút, cười khanh khách nói:

- Anh còn chưa đã sao.

Đương nhiên, sức lực của Diệp Phàm vô cùng sung mãn.

- Ha ha, vừa khéo, một chút nữa thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Được rồi…anh…anh lại tiếp tục đi… Không thì lại hại thân…

Mai Phán Nhi nhíu nhíu mày, không đành lòng, đồng ý nói.

Người đàn ông đương nhiên không khách khí, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Hai người nằm bên trong bồn tắm nghỉ ngơi.

- Nói, anh có ý gây rối nhằm mục đích gì?

Mai Phán Nhi đang nằm dựa vào người hắn, đột nhiên hỏi.

- Bọn họ động thủ trước, cô ả Kim Triết Châu gì gì đó, lại còn nói là tôi sờ mó ả ta. Anh là ai chứ, nếu có sờ mó thì cũng phải sờ Phán Nhi có phải không? Cô như một món hàng thú vị.

Diệp Phàm nói.

- Cái gì?

Mai Phán Nhi tức giận lườm hắn, cũng chẳng muốn hỏi gì thêm, kì thực trong lòng cô đang vô cùng mãn nguyện. Nhưng Mai Phán Nhi cau mày nói:

- Anh thấy đấy, mai em còn phải đưa tổng tài Lô Khắc đi. Xem anh xem, gây ra chuyện ầm ĩ. Đánh thì cứ đánh, đừng có đánh người ta thê thảm như vậy. Anh là cao thủ, chỉ cần dạy cho chúng chút ít là được rồi.

Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:

- Có phải anh có chuyện gì không, có phải anh gặp phải rắc rối gì không?

- Không có gì, có chuyện gì đâu, chỉ là chân tay ngứa ngáy muốn vươn vai chút thôi.

Diệp Phàm bajatc ười, liếc mắt nhìn Mai Phán Nhi, choàng tay ôm lấy người đẹp, cười nói:

- Tiếp tục cuộc ân ái đi em, đời người cần biết tận hưởng. Tiết xuân một khác đáng ngàn vàng, ngàn vàng lúc nào mới có lại được, ha ha ha…

- Cái gì mà loạn hết lên thế?

Mai Phán Nhi mở miệng mắng yêu nhưng trong lòng đang vô cùng hạnh phúc. Nằm gọn trong người hắn, giống như con mèo nhỏ, miệng thì thầm:

- Ở đây em có cảm giác an toàn, giống như một ngọn núi vững chãi, rốt cuộc đây là gì vậy hả oan gia?

Cô Mai và cậu Diệp, hai người đang vui vẻ với nhau, nhưng lại khiến Tống Trị phòng Công an quận Đông Thành phải đau đầu. Tống Trị thở dài, đang muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng đêm hôm khuya khoắt Lô Vĩ Trưởng phòng công an thành phố Thủy Châu hùng hổ xông tới.

Vừa mở miệng ra là hỏi ai đánh Diệp Phàm, tại sao không thấy hung thủ đánh người đâu cả… khiến Tống Trị trố hết cả mắt, vô cùng ngạc nhiên. Hắn cười và nhanh chóng giải thích.

Nghe nói được Chủ tịch Mai Phán Nhi bảo lãnh rồi, Lô Vĩ mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, lúc chuẩn bị đi vẫn lạnh lùng nói:

- Tống Trị, cậu nhớ thật kỹ cho tôi, Diệp Phàm ở huyện Cổ Xuyên là đại ca của Lô Vĩ này, nhớ chưa, sau này phải chú ý một chút.

- Vâng! Vâng!

Tuy rằng Tống Trị cũng là quan, người ta gọi hắn là Trưởng phòng Tống, nhưng thực ra chỉ là một chức trưởng phòng nho nhỏ. Hắn ta vội vàng gật đầu lia lịa, cung kính tiễn ông quan lớn Lô Vĩ ra về.

- Trưởng phòng Tống, vừa rồi nguy hiểm thật, may mà không phải tay chân của Diệp Phàm. Nói cho cùng, cái tên vừa rồi mồm toàn mùi rượu, hỏi gì không biết. Hơn nữa, hắn sung là vớ vẩn, ngay cả tôi cũng không thể chịu nổi, chỉ muốn cho hắn một cái bạt tai, may mà tha cho hắn.

Một cậu cạnh sát trẻ đứng bên cạnh Tống Trị, tuy trong lòng còn chút sợ hãi vẫn nói.

- Trưởng phòng cái con khỉ, cậu thấy chưa, Trưởng phòng Lô mới thực sự là Trưởng phòng, còn tôi chỉ là một trưởng phòng nhỏ, cái gì mà Trưởng phòng với không phải Trưởng phòng, lại cũng không phải là một chức vụ trưởng phòng lớn gì.

Tống Trị tức giận mắng tên thuộc hạ.

Liếc mắt nhì mấy tên thuộc hạ, hừ nói:

- Nhớ lấy, đồng chí Diệp Phàm là đại ca của Trưởng phòng Lô, rõ chưa?

- Rõ!

Tất cả mấy đồng chí cảnh sát trả lời đúng điều lệnh.

- Về đi, về đi, ầm ĩ cả buổi tối rồi.

Tống Trị xua xua tay, đang muốn đi về, nhưng lại nghe thấy tiếng của Lý Xương Hải Phó Giám đốc Sở Công an tỉnh ngoài cửa:

- Đồng chí Diệp Phàm đang ở đâu?

Tống Trị người run cầm cập, lòng đang thắc mắc tại sao Phó Giám đốc Lý lại tới đây. Mã Quốc Chính Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh vừa mới bị bắt, hiện thời Sở do Phó Giám đốc Lý phụ trách, không thể ngờ ông ta lại có thể đến cái phòng nhỏ bé này lúc nửa đêm.

Tống Trị cuống quýt đón tiếp, mặt tươi cười nói:

- Phó Giám đốc Lý, đã muộn như vậy rồi vẫn còn đến đây khiểm tra ạ!

- Đồng chí Diệp Phàm đâu?

Lý Xương Hải hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

- Hắn… hắn ta được Chủ tịch Mai của đài truyền hình Giang Nam bảo lãnh rồi, chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm.

Tố Trị trong lòng vẫn đang suy nghĩ, không biết mình thả người rốt cục là đúng hay sai. Xem tình hình này, có vẻ như Lý Xương Hải đến là vì Diệp Phàm.

- Hiểu nhầm, hiểu nhầm cái gì? Nghe nói đồng chí Diệp Phàm bị một đám bợm nhậu tấn công, làm sao có thể là hiểu nhầm được, lập tức điều tra rõ cho tôi, phải xử lý hung thủ, không được nể tình gì hết.

Lý Xương Hải chụp mũ quy kết, liệt ngày Diệp Phàm vào danh sách người bị hại.

Việc này làm Tống Trị toát cả mồ hôi hột. Rõ ràng, nguyên nhân hàng đầu khiến Lý Xương Hải đến đây là Diệp Phàm. Vì vậy, hắn thì thầm:

- Phó Giám đốc Lý, để tôi kể cụ thể sự việc cho ông nghe. Lúc ấy là như thế này…

- Hừ, có phải cậu sợ Cố Nhất Vũ phải không?

Thái độ của Lý Xương Hải vô cùng cứng rắn, liếc mắt nhìn Tống Trị, đột nhiên hắn đập bàn, lớn tiếng quát:

- Lập tức đem Cố Nhất vũ cùng đám người kia đến tra hỏi rõ ràng cho tôi, phải phạt thì phạt, biết chưa?

- Phó Giám đốc Lý, việc này, Chủ tịch Mai đã nói Lô Khắc Lang và đám người kia đều là khách cô ta mời tới, lúc đó…

Tống Trị nói tới đó, Lý Xương Hải lạnh lùng nói:

- Lời tôi nói cậu bỏ ngoài tai phải không? Có phải cậu chỉ nghe theo lời của đồng chí Mã Quốc Chính thôi phải không? Có phải cậu muốn đi cùng ông ta không?

- Tôi… tôi lập tức đi bắt người đây.

Tống Trị vẻ mặt khẩn khoản, không dám tranh cãi gì thêm, lập tức dẫn theo một đám người đi.

- Trưởng phòng Tống, việc này làm thế nào? Nghe nói Chủ tịch Mai là người của Mai gia ở thủ đô, lẽ nào không nể mặt cô ta?

Một tên thuộc hạ của Tống Trị tỏ vẻ khó xử.

- Làm thế nào ư, giải quyết cái khỉ mốc! Chủ tịch Mai là người nhà Mai gia ở thành phố, lẽ nào Phó Giám đốc Lý không để ý đến chuyện đó sao? Vừa rồi các cậu không nghe thấy à? Phó Giám đốc Lý bảo tôi đến tìm Mã Quốc Chính, bây giờ Mã Quốc Chính đang ở nơi quái quỷ nào không biết, cậu có biết không, không thì cậu đi tìm đồng chí Mã Quốc Chính ngay cho tôi, hừ!

Tống Trị tức giận mắng.

- Mã Quốc Chính không ở trong trại giam sao, bị bắt rồi mà…

Nam thanh niên trẻ đứng im không dám hó hé gì thêm nữa.

Trải qua nhiều việc như vậy, cuối cùng trời cũng sáng. Dĩ nhiên Tống Trị không dám bắt Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu Cố Nhất Vũ.

Nói đùa, một trưởng phòng bé nhỏ lại đi bắt một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, hơn nữa, người ta còn có địa vị, vì vậy, một tên nhãi nhép dắt theo một đám cảnh sát, lượn lờ trên phố mấy tiếng đồng hồ mà không dám trở về Cục, sáng sớm đã nhanh chóng báo cáo với Phó Giám đốc Sở Lô Vĩ, theo chỉ thị của quyền Giám đốc Sở Lý Xương Hải.

- Đã có chỉ thị sếp Lý rồi, lập tức bắt người.

Lô Vĩ không nói gì thêm, hạ lệnh ngay, đương nhiên là việc bắt người đã có Cục lo, Tống Trị chỉ là người trợ giúp. Hắn ta thở phào nhẹ nhõm.

9 giờ ngày hôm sau, Mai Phán Nhi đang nằm trong lòng Diệp Phàm bừng tỉnh dậy, vừa bật máy điện thoại lên, chuông máy lập tức reo.

Nghe máy mới biết đám Lô Khắc Lãng và Cố Nhất Vũ đã bị bắt về Cục Công an thành phố Thủy Châu. Hỏi mới biết là do lãnh đạo muốn điều tra rõ ràng việc bọn họ đánh Diệp Phàm, hơn nữa đây còn là lệnh của Sở Công an tỉnh.

- Rốt cuộc anh định quấy phá đến khi nào đây?

Mai Phán Nhi tức giận, lấy hết sức lay Diệp Phàm tỉnh dậy, hắn ta vẫn mắt nhắm mắt mở, hỏi:

- Làm gì vậy? Vừa mới được gặp một người đẹp, chưa kịp làm gì thì đã bị em lay tỉnh dậy rồi, thật đáng tiếc!

- Lại còn người đẹp, anh lúc nào cũng chỉ mơ tưởng tới người đẹp thôi. Hôm qua anh đến tìm ai ở trên Sở Công an tỉnh nhờ giúp, đám Lô Khắc Lãng lại bị bắt rồi, hiện đang bị thẩm vấn ở Cục Công an thành phố Thủy Châu kìa, anh xem xem, giờ em không biết phải làm thế nào đây? Lô Khắc Lãng là người đại diện cho Công ty Hồng Kông đến đàm phán, sau này anh bảo em biết làm thế nào? Nếu cái hạng mục hợp tác kia bị hỏng thì sẽ đi tong đến hàng trăm triệu.

Mai Phán Nhi oán trách.

- Anh thực sự không dám làm gì, em cũng không phải là không biết, từ tối qua đến giờ chúng ta luôn ở bên nhau, kỳ lạ thật, rốt cuộc là ai làm vậy, để anh hỏi Lô Vĩ rồi nói tiếp.

Vẻ mặt Diệp Phàm cũng tỏ vẻ đầy thắc mắc, Mai Phán Nhi cho rằng hắn giả vờ, đúng là lộn hết cả tiết, sau khi được Diệp Phàm vỗ về thì đã bình tĩnh hơn, hắn mở máy bặt nguồn, lập tức chuông điện thoại vang lên.

- Đại ca, tối qua anh làm gì mà tắt máy vậy? Tề Thiên nói với tôi rằng anh đến Thủy Châu rồi, còn nói anh hỏi “phòng họp Hoàng Thị”, sau đó, vô tình biết ở phòng họp Hoàng Thị có người đánh nhau.

Tôi vừa hỏi mới biết đó là anh. Đến phân cục ở Đông Thành hỏi mới biết anh được Chủ tịch Mai bảo lãnh rồi. Ôi, lại còn không thể liên lạc với anh, lo chết đi được.

Đại ca đúng là lợi hại, không ngờ lại có thể khiến Lý Xương Hải ra mặt, để xem hôm nay tôi trừng trị bọn Cố Nhất Vũ thế nào.

Mẹ nó, trước kia ỷ thế là Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu, hôm nay, để tôi dạy hắn một bài rồi hẵng nói, dám trành giành vị trí của tôi.

Lô Vĩ nói như súng liên thanh.

- Dừng lại, rốt cuộc sao lại như thế này?

Diệp Phàm vội vàng hỏi.

- Tối qua đích thân Phó Giám đốc Sở Lý đến phân cục Đông Thành, ra lệnh cho Tống Trị phải điều tra một cách rõ ràng đám bợm nhậu đã đánh anh. Tống Trị chỉ là một trưởng phòng nhỏ bé, nào dám đi bắt Cố Nhất Vũ, nghe đâu Lô Khắc Lãng còn là người của Tập đoàn truyền thông Hồng Kông. Còn có một cô bé người Hàn Quốc.

Lô Vĩ nói. Hắn đột nhiên chuyển giọng, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:

- Lẽ nào đại ca không biết, Phó Giám đốc Lý không phải do đại ca mời đến sao?

- Không phải, tôi không biết tí gì, tối qua điện thoại hết pin, vì vậy tôi không nói chuyện với ai cả. Nhưng, cô bé người Hàn Quốc kia thì phải chỉnh đốn một chút, mẹ nó, không ngờ nó dám nói là tôi sờ ngực nó, đợi đến khi nào tôi làm vậy thật thì biết tay, dám đùa giỡn với tôi à. Còn cả Cố Nhất Vũ, dạy bảo hắn chút ít cũng tốt. Việc này đừng làm lớn quá, ảnh hưởng không tốt.

Diệp Phàm nói.

Lòng hắn thầm nghĩ, tối qua tên Tống Trị kia đã nói hết cho Thư ký của thủ tướng là Trần Nguyên Dã. Lý Xương Hải đánh giá là Thư ký Trần đã điều khiển ra.

Phỏng chừng, thủ tướng có ấn tượng xấu với chúng ta rồi. Tuy nhiên, Quản Nhất Minh làm khó mình, mĩnh cũng phải cho lão ta nếm mùi khó chịu một chút mới được.

- Ừm, tôi hiểu rồi, có chừng có mực. Nếu sếp Lý hỏi, thì cứ nói là sếp Mai mời đại ca nói vậy. Đại ca thật là rộng lượng đấy.

Lô Vĩ cười gượng một tiếng rồi cúp máy.

- Thằng nhóc này, cười cái gì chứ.

Diệp Phàm tức giận hừ nói

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.