Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy Bình Mao Đài

Phiên bản Dịch · 2328 chữ

Mà khi Diệp Phàm mới đến Chủ tịch tỉnh Chúc đã xem qua lý lịch của Diệp Phàm. Hình như mới 27 tuổi. Một đồng chí trẻ tuổi như vậy đã là Chủ tịch một thành phố cấp 3 đã, khiến cho Chủ tịch tỉnh Chúc được mở rộng tầm mắt. Khi gặp ông lại bình tĩnh như thế lại làm cho Chủ tịch tỉnh thầm ngạc nhiên đồng thời cũng lấy lại bình thường ngay.

Ban đầu nghe nói Diệp Phàm bị giao lưu đến thành phố Đông Cống. Chủ tịch tỉnh vừa xem lý lịch vừa có chút bất mãn. Cho rằng có lẽ tỉnh Nam Phúc đang bỏ gánh nặng đi. Một người trẻ tuổi như vậy sao có thể đảm đương được trọng trách Chủ tịch một thành phố cấp 3.

Chủ tịch tỉnh Chúc cho rằng Diệp Phàm chắc chắn là con cháu các gia tộc ở Bắc Kinh. Đưa đến các vùng khác đơn giản để đánh bóng tên tuổi, giả vờ giả vịt, không lâu sẽ cuốn gói chạy lấy người.

Tất nhiên, Chủ tịch tỉnh Chúc cũng sợ một người trẻ tuổi như vậy đến Đông Cống sẽ làm hỏng việc. Nhưng sau khi đọc lý lịch của Diệp Phàm xong Chủ tịch tỉnh Chúc lại tò mò về Diệp Phàm.

Bởi vì, một cậu nhóc sinh ra trong một gia đình bình thường sao có thể ngồi lên được chức Chủ tịch thành phố cấp 3, thật sự làm cho người ta khó hiểu.

- Cậu đã hiểu rõ về thành phố Đông Cống chưa?

Chủ tịch tỉnh Chúc vừa uống canh vừa nói vào việc chính.

- Cũng không hiểu biết nhiều, tuy nhiên, nếu muốn đến thành phố Đông Cống nhậm chức đương nhiên cũng phải tìm hiểu tình hình chung một chút. Bằng không, sau khi đến khó thích nghi.

Diệp Phàm nói, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

- Nói cho tôi hiểu biết của cậu xem.

Chủ tịch tỉnh Chúc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm có vẻ như đang thử thách.

- Thành phố Đông Cống nằm ở phía Tây nam của tỉnh Tây Lâm. Ban đầu là một bộ phận của địa khu Lang châu, tháng 4 năm 1995 chính thức thành lập Địa khu Đông Cống. thành phố Đông Cống nhìn ra hướng Đông Nam, tựa lưng hướng Tây Nam. Phía Đông Bắc giáp thành phố Lân Thủy, Bao gồm khu Đông Châu và khu Giang Xa, huyện Nam Tân, huyện Thiên Ninh, huyện Long Đình, huyện Tiền Dương, huyện Thanh Châu, trung tâm là huyện Dương Xuân.

Trong đó phía Tây Nam Bộ giáp với Việt Nam. Toàn tuyến biên giới dài hơn 400km, là tuyến biên giới trên bộ dài nhất của Tây Lâm.

Tổng diện tích 2560 km2. Có hai cảng loại 1 và 5 cảng loại hia, dân vùng biên giới chiếm 10%, dân số toàn thành phố trên dưới 282 nghìn, trong đó dân tộc Choang chiếm 80%.

Diệp Phàm nói qua, trong lòng xấu hổ.

May mắn là trước khi đến đây đã tìm hiểu qua thành phố Đông Cống. Hơn nữa đã bỏ ra mấy buổi tối mới nhớ được.

Nếu không, hôm nay có lẽ là mất mặt. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nếu hôm nay không đáp được thì trong lòng Chủ tịch tỉnh Chúc tất nhiên sẽ yếu đi. Sẽ cho rằng mình không đáng để quan tâm.

- Ừ, những việc đó là những việc một người sắp đến nhận chức Chủ tịch thành phố Đông Cống nên biết.

Chủ tịch tỉnh Chúc cũng không khen Diệp Phàm, vẻ mặt bình thản. Xem ra, Chủ tịch tỉnh Chúc yêu cầu rất nghiêm khắc với cấp dưới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tôi biết hiểu biết của mình còn chưa đủ. Nói thật, tôi chưa từng đến Đông Cống bao giờ. Những điều này chỉ là tìm hiểu trong tài liệu. Nói là lý luận suông cũng không đủ. Tuy nhiên, vừa đến Đông Cống tôi sẽ tăng cường tìm hiểu những việc này. Nhanh chóng nắm chắc tài liệu về Đông Cống, làm tốt công tác của một Chủ tịch thành phố.

Diệp phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Quyết định cử cán bộ giao lưu của tỉnh các cậu đã ban hành từ lâu, nếu tôi không nhầm thì đến giờ đã gần nửa tháng.

Chủ tịch tỉnh Chúc nói có vẻ như có chút trách cứ Diệp Phàm không đến Đông Cống sớm một chút, để tìm hiểu tình hình bắt tay vào làm việc.

- Rất xin lỗi, công việc là công việc. Tuy nhiên công việc nhiều cũng không thể không lo cho gia đình. Cho nên trong thời gian vừa rồi giải quyết một số việc riêng mới đến nhận công tác được.

Tôi nghĩ, một người không quan tâm đến gia đình là không có tình cảm. Đại Vũ vì trị thủy mà không về nhà. Tuy nói ông ta làm hết phận sự nhưng làm như vậy tôi không đồng ý.

Đứng ở vị trí của vợ con Đại Vũ sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa đến gia đình cũng không quan tâm thì người đó cũng không thể làm việc tốt.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cũng được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Nam Phúc đồng ý.

Cơ thể là vốn của cách mạng, tôi tin rằng Chủ tịch tỉnh Chúc cũng không muốn thấy một người mệt mỏi đến nhậm chức chủ tịch thành phố Đông Cống đúng không?

- Cậu thật đúng là không khách khí.

Chủ tịch tỉnh Chúc cũng thản nhiên cười nói.

- Mạnh miệng nói những lời suông tôi cũng không thích nghe, tôi chỉ quan tâm đến những việc thực làm. Tôi là cán bộ địa phương vẫn đi được đến vị trí Chủ tịch tỉnh như hôm nay. Cho nên tỉnh Tây Lâm đã là nhà của tôi. Không có ai không thương gia đình mình. Cho nên tôi cũng không ngoại lệ. Cậu hiểu ý của tôi chứ?

- Thương gia đình tất nhiên phải xây dựng nhà tốt, nhân dân có thể an cư lạc nghiệp, giàu có. Cả tình phát triển mạnh mẽ, lớn mạnh so với cả nước.

Tỉnh Tây Lâm chúng ta sếp hạng trong 30 tỉnh cũng không tốt lắm, hẳn là đứng phía dưới.

Tôi nghĩ, Chủ tịch tỉnh Chúc chắc chắn cũng hi vọng tỉnh Tây Lâm chúng ta có thể giống như Việt Đông, giống thành phố Phổ Hải.

Việc này không phải múa mép khua môi có thể làm được. Không có tầm nhìn rộng, không có quyết tâm, không có mạng lưới quan hệ với những nhà đầu tư là không thể làm được. Đương nhiên, việc đầu tiên không thể thiếu là thật lòng vì nhân dân phục vụ, thật sự coi nhân dân là thứ nhất, thật lòng muốn mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân.

Mạnh miệng nói những lời nói suông Diệp Phàm tôi cũng không thích nói. Trước khi đến Hải Đông cũng đã động đến quyền cước, ở đó người ta gọi tôi là Chủ tịch thành phố bạo lực.

Tôi muốn nói chính là vì nhân dân làm một chủ tịch thành phố bạo lực cũng không sao. Hơn nữa, vì nhân dân thành phố Đông Cống, Diệp Phàm tôi không ngại đến Đông Cống lại đang đương một Chủ tịch thành phố bạo lực.

Vẻ mặt Diệp Phàm cũng nghiêm túc lên, hơn nữa phát ra khí thế của cao thủ cửu đẳng cũng khá kinh người. Ngay cả Chủ tịch Chúc Nham Đỉnh cũng thầm khen.

- Tôi đã xem qua lý lịch của cậu. Về lý lịch cậu rất ưu tú, thậm chí có thể nói là đặc biệt ưu tú. Thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương trong tay cậu đã biến thành một khu kinh tế mới của thành phố Mặc Hương là khu kinh tế mới cấp huyện.

Mà huyện Ngư Dương từ huyện cũng thành thành phố. Huyện Ma Xuyên từ huyện xếp gần cuối hiện giờ trở thành một huyện mạnh trong top 20 của tỉnh Nam Phúc, mà Ma Xuyên cũng có kinh tế phát triển cao.

Về giao thông lại trở thành đầu mối then chốt quan trọng của 3 An Đông, Giang Đô và Nam Phúc. Về kinh tế huyện Ma Xuyên cũng có thứ bậc trong cả nước.

Ở Việt Đông tuy cậu không có thành tựu về kinh tế nhưng cậu lại phá được vụ án Ngư Đông lớn của cả nước.

Đã từng được Thủ tướng khen ngợi. Mà sau khi đến Hải Đông tuy là không lâu. Nhưng nghe nói việc cải tạo suối Vượng Phu và khai thác phát triển gỗ đào đều làm khá tốt.

Trong sự kiện Thanh Ngưu cậu đã được Chủ nhiệm Phí của Ủy ban kỷ luật Trung ương khen – đồng chí Diệp Phàm là đồng chí tốt. Chủ nhiệm Phí nói cậu là đồng chí tốt thì cậu là đồng chí tốt.

Tuy nhiên, tôi cho rằng, những việc đó chỉ đai diện cho quá khứ huy hoàng của cậu mà thôi. Quan trọng là sau này đến Đông Cống cậu làm được cái gì. Nhiệm vụ tôi giao cho cậu chính là đưa thành phố Đông Cống trở thành cấp 3 đứng thứ 8 trong toàn tỉnh Tây Lâm.

Đến lúc đó, Diệp Phàm cậu muốn nói gì, muốn chức, muốn quyền lực, trực tiếp hỏi Chúc Nham Phong tôi.

Nói đến câu cuối cùng, Chủ tịch tỉnh Chúc kích động, không ngờ nện một quyền lên bàn, thể hiện rõ bản chất người lính.

Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Chúc hiểu biết về Diệp Phàm khiến cho Diệp Phàm xấu hổ. Xem ra, đối với việc hắn đến đây Chủ tịch tỉnh Chúc cũng đã mất công sức đi tìm hiểu hắn.

- Đứng trước thứ 8, tỉnh Tây Lâm chúng ta có 16 Địa khu hành chính. Như thành phố Tây Quế, thành phố Liễu Dương… những thành phố này đều có tiếng trên cả nước. Nói về tổng sản lượng kinh tế và thu nhập bình quân người ta lớn gấp năm sáu lần thành phố Đông Cống. Chủ tịch tỉnh Chúc, ngài giao mục tiêu như vậy có phải là có chút xa xôi không?

Diệp Phàm có chút đâu đầu, không thể tưởng được Chủ tịch tỉnh Chúc lại cho rằng hắn có bản lĩnh, giao trọng trách như vậy.

- Cái gì là vai gánh nhiều trọng trách? Nếu không tôi dựa vào đâu cho cậu chức vụ và quyền lực? Cậu nghĩ lại xem, bước tiếp theo của cậu là chức vụ gì. Bí thư thành phố cấp 3 có phải không? Hiện giờ cậu là chủ tịch thành phố. Bí thư mới là người cầm quyền thật sự. Tôi nói là nói đến người cầm quyền.

Chủ tịch tỉnh Chúc nhìn Diệp Phàm một cái lạnh lùng hừ nói, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

- Được!

Diệp Phàm gật đầu đầy quyết đón, nhìn Chủ tịch tỉnh Chúc nói:

- Tuy nhiên, muốn cầm quyền đầu tiên phải muốn quyền mới được.

Nếu Chủ tịch tỉnh Chúc yêu cầu với tôi cao như thế, dù sao ông cũng phải cấp cho tôi một chút đồ ăn có phải không?

Diệp Phàm dù sao cũng phải bằng mọi giá, trực tiếp đòi ủng hộ về tiền.

Nếu Yến Xuân Lai đã âm thầm ra tay giao lưu mình đến thành phố Đông Cống. Vậy thì nên làm ra thành tích cá nhân để ông ta xem. Diệp Phàm tôi cũng không yếu đuối.

- Đồ ăn…

Vẻ mặt Chủ tịch tỉnh Chúc ngạc nhiên. Sau đó cười nhạt. Cuối cùng, Chủ tịch tỉnh chúc đập bàn, nói:

- Được, cho cậu đồ ăn. Tuy nhiên, chỉ một lần này, ba mươi triệu, cậu trực tiếp nhận lấy mang đến Đông Cống nhậm chức. Đây là "đồ ăn" mà Chúc Nham Phong cho cậu. Tuy nhiên, tôi muốn cậu từ ba mươi triệu phải làm ra ba trăm triệu.

- 10 lần.

Vẻ mặt Diệp Phàm hiện lên chút chua xót. Nhìn chủ tịch tỉnh Chúc một cái nói:

- Đến sáu trăm triệu thì sao?

- Cậu có thể làm ra sáu trăm triệu sao? Chỉ cần hiện giờ cậu dám gật đầu, Chúc Nham Phong tôi sẽ cho cậu.

Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Phong thản nhiên nhìn Diệp Phàm một cái nói.

- Thì sáu mươi triệu, không phát triển được đến sáu trăm triệu Diệp Phàm tôi sẽ cuốn gói đi.

Diệp Phàm kiên quyết gật đầu, hai mắt sáng nhìn chằm chằm Chủ tịch tỉnh Chúc, không có một tia sợ hãi.

- Ha ha… Buổi chiều đến văn phòng tôi, tôi sẽ trực tiếp ký cho cậu.

Chủ tịch tỉnh Chúc đột nhiên cười phá lên, nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên gọi lớn ngoài cửa:

- Tiểu Tống, lấy bình Mao Đài.

- Chủ tịch tỉnh, có ảnh hưởng đến công việc không?

Diệp Phàm nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

- Không sao, có khi say cũng vì công việc thôi. Huống chi, chút rượu đó không có gì.

Chủ tịch tỉnh Chúc khá vui vẻ.

Cuối cùng, hai người cùng uống. Tửu lượng của Chủ tịch tỉnh Chúc kinh người, nửa bình Mao Đài 52 độ dường như vẫn không việc gì.

Diệp Phàm thầm khâm phục. Bởi vì, Diệp Phàm đã dùng nội kình hóa tan sáu phần rượu nếu không sẽ có chút choáng váng.

Tuy nhiên, bữa cơm cũng vui vẻ.

Buổi chiều, Diệp Phàm đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Chúc đúng giờ. Chủ tịch tỉnh Chúc trực tiếp ký.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.