Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô cùng tức giận (3).

Phiên bản Dịch · 4668 chữ

Trần Cận Nam hỏi một câu, Lưu Ngạn trả lời một câu, có câu được câu không. Trần Duệ thì đứng đó rất khó xử, cũng không nói chem vào được gì, thi thoảng nói chêm một câu vào, Lưu Ngạn căn bản cũng không tiếp lời của anh ta, chỉ đành ngậm miệng không nói gì.

- Tiểu Ngạn,biểu hiện của những học viên như bọn cháu trong lớp huấn luyện rất tốt… lãnh đạo tổ chức Trung ương rất hài lòng, chú nghe nói, trong lớp huấn luyện có mười ba cán bộ trẻ có thành tích xuất sắc nhất. Những bài thi của các cháu chú cũng xem qua rồi, và cũng phê rồi, quả rất tốt, ai nấy đều có thế mạnh riêng, rất đặc biệt.

Trần Cận Nam ha ha cười, nói tiếp:

- Về phần cháu, chú nghĩ rằng, sẽ bố trí ở tử tưởng dư luận chiến tuyến, cháu ít nhiều cũng phải có tâm lý chuẩn bị.

Lưu Ngạn cười, nói:

- Hi hi, chú Trần, thực ra cháu làm gì cũng được, nếu có sự lựa chọn, cháu vẫn hi vọng làm đúng nghề trước kia của cháu, nghề của cháu vốn không phải để làm quan, làm phóng viên vẫn là ổn nhất.

Trần Cận Nam nghiền ngẫm một lát rồi cười nói:

- Tiểu Ngạn, có ai sinh ra để làm quan đâu? Nhưng, người trẻ tuổi có trí hướng của mình cũng tốt, cũng như Tiểu Duệ, chú cũng không định kể nó vào Cơ quan, nó học triết học, sau này làm giáo viên ở một trường đại học hay trung học cũng được. Nghiêm cứu học vấn cũng là một công việc rất quan trọng.

Trần Duệ nghe được những lời này, lập tức phản bác, nói:

- Không, bố, con muốn vào Cơ quan! Làm giáo viên vất vả lắm, con không muốn làm công việc đó. Lúc đầu bố cứ bắt con học chuyên ngành triết học gì gì đó… Hơn nữa, Lưu Ngạn làm gì thì con cũng làm nghề đó.

Trần Cận Nam cau mày lại, trách mắng:

- Con thật chẳng có lập trường gì.

Lưu Ngạn chỉ thản nhiên cười, không thèm nhìn Trần Duệ lấy một cái. Thì ra cô thấy Trần Duệ trẻ con quá, bởi vì gia đình có điều kiện nên tiêm nhiễm chút ăn chơi trác táng, nhưng bây giờ thấy anh ta ngày càng nông cạn, không có chút cứng rắn của một gã đàn ông, nếu người đàn ông này mà là bạn đời của mình, cô nghĩ tới đã thấy buồn nôn

- Tiểu Duệ sao mà không có tiền đó chứ? chỉ có ông mới có tiền đó chắc? ông cũng không thử nghĩ xem..

Âu Dương Đan cầm đĩa thịt bò trộn rau thơm từ bếp đi ra, vừa bày những đồ trên bàn ăn, vừa nhìn Trần Cận Nam không hài lòng, nói:

- Chẳng có người cha nào như ông cả, trong mắt ông không thấy một chút ưu điểm nào của Tiểu Duệ cả.

- Được rồi, không nói nữa, đều do bà cả…

Trần Cận Nam muốn giữ thể diện cho Lưu Ngạn, trong lòng không hiểu sao có chút bực bội, nhưng vẫn nén lại, gần đây ông ấy thường so sánh Trần Duệ với An Tại Đào, trong lòng không khỏi buồn bực.

Đều là cốt nhục của mình cả, một đứa từ nhỏ đã chịu bao đau khổ, một đưa từ nhỏ không thiếu một cái gì, nhưng vì sao Trần Duệ so với An Tại Đào như một sản phẩm kém chất lượng vậy? Nghĩ tới đây, ông ấy khẽ thở dài, nghĩ trong bụng, nếu An Tại Đào có điều kiện như Trần Duệ, chắc chắn sẽ vô cùng xuất sắc.

Nhưng nghĩ lại, nếu An Tại Đào cũng giống như Trần Duệ được nuông chiều từ nhỏ, lẽ nào cũng học được thói ăn chơi trách táng giống Trần Duệ chăng?

Nghiêm khắc mà nói, Trần Duệ cũng không có tật gì to tát lắm. Chỉ có điều con người nó kiêu ngạo quá, nhưng không có ngạo khí về tiền, ngoài hoàn cảnh gia đình từ khi sinh ra đã vậy. Từ nhỏ được nuông chiều quá mức, đã hình thành nên tính ích kỷ kiêu căng, Đương nhiên, nó cũng nhận được những tật xấu của mẹ nó Âu Dương Đan.

Giữa Tân Hải và tỉnh thành Thiên Nam, còn cách một thành phố là Thanh Dương. Nhưng, tuy cũng cùng một cấp thành phố như nhau, kinh tế của thành phố Thanh Dương còn kém xa với thành phố Tân Hải. Hoặc là, bở vì thành phố Thanh Dương vẫn không có những khu công nghiệp trọng điểm, cũng không phải là khu vực duyên hải.

Dưới cây cầu ở khu nghỉ dọc đường trên đường cao tốc thành phố Thanh Dương, có một nhà khách quốc doanh không to cũng không nhỏ. Mười ngày trước bỗng có một chàng trai xa lại tới nghỉ ở đó, bộ dạng rất thông minh, nhưng lại lén la lén lút, không giống như những người kinh doanh chân chính.

Anh ta ở đây, nghỉ tận hơn mười ngày, buổi sáng đều trốn trong phòng ngủ, buổi chiều thì đi dạo trong thành phố cách đó không xa, đã đi là đi cả buổi chiều, chập tối mới quay về. Đến tối, những khách trọ khác thì đang xem ti vi, anh tay lại thích ngồi tán gẫu với nhân viên phục vụ ở cửa.

Cứ tán gẫu như vậy tới vài đêm, anh ta phát hiện có một nữ phục vụ khoảng hơn bốn mươi tuổi dường như cóý với mình, chắc hẳn là người phụ nữ không thoả mãn được chuyện chăn gối. Hai người càng nói câu chuyện đàng rôm, tới đêm thứ năm, anh ta nhận nữ phục vụ này là mẹ nuôi, người mẹ nuôi này bị đứa con nuôi lừa vào trong phòng tạp vụ để làm tình.

Mấy ngày liên tiếp hai người đều vui vẻ với nhau. Cứ như vậy, bị Từ nương trung niên này không đạt được sự thoả mãn về tình dục ở người chồng, từ một người xa lại này đạt được những khoái cảm khác thường, có thời gian rỗi hai người lại rủ nhau vào phòng tạp vật, lao vào nhau để thoả mãn.

Anh ta vừa làm tình với mẹ nuôi vừa nói chuyện, cách nói chuyện rất êm tai:

- Chúng ta bỏ trốn đi, chúng ta tìm một nơi nào đó sống tới đầu bạc…

Người mẹ nuôi cảm động đến ứa nước mắt, tay véo mạnh vào mông đứa con nuôi, trong lúc đê mê liền nói:

- Mẹ nuôi vì con mà không biết xấu hổ rồi, hứa với ta, dẫn ta đi cùng nhé.

Xem ra gã tiểu tử này cũng là một cao thủ, ăn nói rất ngọt ngào, gã đã lừa được người phụ nữ này tin tưởng được gia thế của hắn, dụ dỗ người đàn bà kia tin rằng mình là người hắn yêu nhất, dụ dỗ người đàn bà kia tin rằng mình như một cô gái mười chín đôi mươi cùng thề non hẹn biển sống tới đầu bạc răng long, ngay cả chồng con cũng không cần nữa.

Nhưng tục ngữ có câu, không bức tường nào kín gió cả. Hai người đê mê trong loạn dục, sau này còn ngang nhiên không quan hệ trong phòng tập vật nữa, người mẹ nuôi kia cứ sau mười hai giờ đêm là tới rồi ở luôn trong phòng của thằng con nuôi, hai người vừa lên giường đã vồ lấy nhau, quan hệ tới quá nửa đêm.

- Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, cứ như vậy thì con sẽ bị mẹ làm thịt thôi.

Gã nói.

- Con là một người không có lương tâm, chẳng phải vì con đó sao…

Mẹ nuôi đưa đôi mắt đã không còn quyến rũ nữa rồi, vặn vẹo chiếc mông to đại của mình, dường như nhớ lại lúc còn thiếu nữa xuân xanh.

Không ngời, tai tiếng bị truyền ra ngoài. Sáng sớm, hai người quện vào nhau không chịu dậy. Chồng và con của người mẹ kế kia đã chặn ngay ở cửa khách sạn. Cửa bị đập kêu rung lên, lúc này bà ta mới định thần, vội vàng tìm quần áo mặc vào.

Người con nuôi kia, thấy tình hình không ổn, vội vàng mặc quần áo vào, đeo ngay ba lô lên vai, nghiến răng nghiến lợi, mở cửa sổ ra, rồi nhảy xuống, đằng sau còn vọng lại tiếng kêu khóc vừa vô cùng xấu hổ vừa vô cùng đau khổ, dường như bị chồng mình tát cho vài cái tát giáng trời vậy.

Cũng may đây chỉ là tầng hai, gã nhảy xuống, chỉ trẹo chân một chút, cũng không bị sao cả. Nhưng chồng và con trai của người mẹ nuôi kia cũng không vừa, dẫn theo vài người hùng hổ đuổi theo.

Trên đường trốn chạy, gã khập khiễng chạy ra đường cao tốc. Đáng tiếc, gã vừa cố hết sức lên lên đường, vừa ném ba lô qua rào chắn, lúc đang chuẩn bị nhảy lên, đứa con cường tráng hung hãn của mẹ nuôi kia đã xông lên, một tay tóm lấy tên tiểu tử này, lôi sồng sộc hắn ra sườn dốc, dưới cây cầu, bị đám người như sói đói vây quanh, rồi đồng loạt lao vào đánh hắn.

Mặt trời đã lên cao, xe cộ trên đường cao tốc rất ít, An Tại Đào cho xe chạy như bay, bỗng nhiên anh tay nhìn thấy một chiếc ba lô nằm dưới đất. Trong lòng do dự một lát, rồi dừng xe tiến tới nhặt lên, nhìn xung quanh, không thấy có ai, rồi lại nhìn lên đường cao tốc, thấy một đám người đang vây đánh một gã thanh niên.

Mở ba lô ra xem trong đó có gì, thì thấy bên trong có kìm, tua lơ vít, ốc, cờ lê, thanh sắt… lại còn có vài cái ví tiền, thậm chí có cả bao cao su còn nguyên vỏ. An Tại Đào lập tức hiển ra, chủ nhân của chiếc ba lô này là một tên ăn trộm.

Lục tiếp, bên trong còn có một quyển vở ghi chép màu đen, rất giống những quyển sổ ghi chép của cán bộ cơ quan nhà nước. Tiện tay lật vài trang xem, bên trong ghi chép vài chữ khiên anh ta giật mình, vội đưa mắt nhìn quanh, lấy quyển vở này vứt vào xe, sau đó để lại chiếc ba lô nguyên vị trí cũ, rồi lên đi tiếp.

Hạ Thiên Nông và Thạch Thanh vừa từ bệnh viên thăm An Nhã Chi trở về. Tuy Hạ Hiểu Tuyết không có ở đó, nhưng là thông gia, hai vợ chồng họ Hạ cũng không thể bỏ qua lẽ nghĩa cơ bản đó được. Từ viện đi ra, trên dọc đường thì nhận được điện thoại của An Tại Đào.

- Bố, con là Tiểu Đào, con nghe nói nhà của cơ quan thành uỷ bị trộm phải không? có phải bị mất trộm gì không?

- Bị trộm? Con nghe ai nói vậy? sao mà như vậy được, nhà trong cơ quan nếu có trộm, thì cục trưởng cục công an Hoàng Thao còn muốn làm nữa hay không đây?

- Ồ.

An Tại Đào khẽ nhíu mày, cũng không hỏi tiếp nữa, vội vàng nói mấy câu với Hạ Thiên Nông rồi cúp máy.

Tỉnh thành, họ Trần.

Trần Cận Nam tiếp đón Lưu Ngạn, bốn người chuẩn bị ngồi vào bàn ăn, bỗng chuông cửa reo lên. Âu Dương Đan cau mày tỏ vẻ khó chịu, nhìn Trần Cận Nam, nói:

- Chắc lại đến tìm ông rồi, ăn một bữa cơm cũng không yên, Tiẻu Duệ ra mở cửa đi.

Trần Duệ bắt đắc dĩ đứng lên đi ra mở cửa, rồi sững sờ ra đó. Vẻ mặt An Tại Đào không chút biểu cảm đứng trước cửa, trên tay cầm một nắm cỏ dạy không biết nhặt được ở đâu, mấy ngón tay đang vân vê.

- Anh, anh tới đây làm gì? Sao anh giống như Ôn Thần không chịu buông tha cho oan hồn vậy.

Trần Duệ tức giận định đóng cửa lại, nhưng cửa bị An Tại Đào đẩy ra, An Tại Đạo đẩy mạnh, làm Trần Duệ không đóng được, người lảo đảo một chút.

- Tránh ra!

Giọng An Tại Đào âm trầm lạnh lùng.

Trần Duệ lánh sang một bên, An Tại Đào chậm rãi bước vào, đứng giữa phòng khác, bình tĩnh nhìn Trần Cận Nam ba người họ.

Âu Dương Đan giật mình, đũa vẫn cầm chặt trên tay, Trần Cận Nam cũng không ngờ, chỉ có Lưu Ngạn kinh ngạc đứng thoắt lên, vội bước tới, nói:

- An Tại Đào, anh tới đây làm gì vậy?

An Tại Đào nhìn Lưu Ngạn một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến tim Lưu Ngạn run lên. Cô cầm tay của anh, nói:

- Anh…

- Lưu Ngạn, bỏ anh ra, hôm nay anh tới, muốn nói vài câu với Trần phu nhân.

An Tại Đào khẽ gạt tay Lưu Ngạn ra, chậm rãi tiến tới bàn ăn, bất giác sắc mặt của Trần Cận Nam âm trầm lại.

- Cậu ra khỏi đây, nhà ta không hoan nghênh cậu.

Âu Dương Đan giận dữ quát:

- Trần Cận Nam, nếu ông không đuổi nó ra, tôi sẽ báo cảnh sát.

Ân Tại Đào lành lùng cười, nói:

- Bà có thể báo cảnh sát… tuỳ bà, nhưng, cho dù bà báo cảnh sát, cũng phải để tôi nói hết đã.

-----o0o-----

An Tại Đào không thèm nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Âu Dương Đan, chậm rãi quay đầu lại nhìn Trần Cận Nam, giọng tuy rất bình tĩnh, nhưng ai cũng nghe ra, trong lòng anh ta cũng đã vô cùng giận dữ.

- Bộ trưởng Trần, nhẽ ra, cánh cửa nhà họ Trần, cả kiếp này tôi cũng không thèm bước chân vào. Nhưng, oan gia ngõ hẹp, lần đầu tiên, tôi bị Bí thư Đỗ ép tới đây, nhưng lần này…

Giọng của An Tại Đào to dần lên, nhìn chằm chằm Âu Dương Đan, nói:

- Lần này, là bà ép tôi tới đây! Tôi muốn thỉnh giáo Trần phu nhân, mẹ tôi đắc tội gì với Trần phu nhân vậy? Mà bà tìm gặp để hỏi tội, làm mẹ tôi giận đến độ phải nằm viện.

Đang nói, giọng của An Tại Đào vốn giữ bình tĩnh nhưng dần dần trở lên kích động:

- Trần phu nhân vẫn còn cảm thấy oan khuất, tôi lại thỉnh giáo Trần phu nhân, sự oan khuất của mẹ tôi hơn hai mươi năm nay thì thế nào đây?

Lời nói của An Tại Đào chậm lại một chút:

- Hai mẹ con tôi có gì đắc tội với Trần gia các người không? Bộ trưởng Trần, Trần phu nhân, các người nói xem nào, nói đi!

Âu Dương Đan tức giận tới mức bả vai run lên. Sắc mặt âm trầm của Trần Cận Nam cũng đã trở lên ửng đỏ, ông ấy đứng dậy đưa tay chỉ vào mặt An Tại Đào, nói:

- Đủ rồi, im ngay, rốt cuộc cậu định làm gì?

An Tại Đào ngẩng cổ cười lạnh lùng nói:

- Tốt, rất tốt, Bộ trưởng Trần, ông hỏi hay lắm, hôm nay tôi đến để hỏi Trần phu nhân, rốt cuộc các người muốn làm gì?

An Tại Đào quay lưng đi ra, thấy Lưu Ngạn đứng đờ ra đó, sắc mặt mơ hồ, Trần Duệ thì đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía bố mẹ mình.

An Tại Đào bỗng quay người lại, cười giận dữ, nổi uất hận hơn hai mươi năm, những uất hận từ kiếp trước, đều biểu hiện trong thời khắc này, nói:

- Hai mươi hai năm trước, Bộ trưởng Trần,đồng chí Trần Cận Nam, ông bội tĩnh bạc nghĩa, ông không những huỷ hoại mẹ tôi một đời, ông còn tạo nghiệt… làm mẹ tôi mang thai, ông nhẫn tâm vứt cổ mẹ tôi. Ông nói xem làm sao mà nhẫn nhịn được, ông còn dụng tâm gì khác nữa?

- Trước sự bội tình bạc nghĩa, hơn hai mươi năm không ngó ngàng gì, thì cũng cho qua đi. Ông leo lên được quyền cao chức trọng, cũng là chuyện của ông. Hai mẹ con tôi dựa vào nhau bao nhiêu năm nay, bao nhiêu khổ nạm chưa trải qua, trước kia, lúc chúng tôi vất vả khó khăn nhất, đều chưa từng đến tìm ông Trần Cận Nam, đến lúc cuộc sống tạm ổn, phải chăng là nhờ hồng phúc của Bộ trưởng Trần sao?

- Năm tám tuổi, tôi đã thể rằng, đời này kiếp này, tôi chỉ có một người mẹ, không có cha, tôi và ông Trần Cận Nam, trước kia, hiện tại và tương lai đều không có chút quan hệ gì, mãi mãi là như vậy.

- Nhưng, Trần phu nhân lại tìm tới hạ nhục mẹ tôi… không sai, hôm nay tôi tới đây, chính là tự mồn nói với bà Trần phu nhân, bà không có tư cách sỉ nhục mẹ tôi, bà không có tử cách! Bà dựa vào cái gì?

Giọng nói phẩn nộ của An Tại Đào vang vọng trong phòng ăn và phòng khách rộng lớn của nhà họ Trần, vẻ mặt Âu Dương Đan vừa xấu hổ vừa giận dữ đứng đó, giận đến nổi tay run bắn lên. Sắc mặt của Trần Cận Nam trắng bệch ra. Còn Trần Duệ thì đứng như trời trồng nhìn chằm chằm về phía cha mình, không nói lời nào.

An Tại Đào là con trai của Trần Cận Nam? Sắc mặc lạnh lùng của Lưu Ngạn vẫn chưa định thần được, thay vào đó là sự kinh ngạc vô cùng. Cô đứng như chết lặng ở đó, có chút gì đó không thể tin được nhìn sự giận dữ của An Tại Đào.

- Tôi biết rất rõ, dựa vào quyền thế của Bộ trưởng Trần và nhà họ Âu Dương, các người có thể huỷ hoại tiền đồ của tôi rất đơn giản, nhưng tôi không sợ, vì sao ư? Bởi vì các người còn sợ hãi hơn tôi nhiều.

An Tại Đào dần dần bĩnh tĩnh lại, vẫn giữ nét lạnh lùng nói:

- Lúc nào tôi cũng có thể gặp Uỷ ban Kỷ luật, không gặp được Uỷ ban Kỷ luật của tỉnh thì tôi sẽ gặp Uỷ ban Kỷ luật Trung ương!... Đừng nghĩ phủ nhận, bây giờ kỹ thuật giám định rất phát triển, cho dù tôi và ông không còn trên đời này, ông cũng không thể thoát được dư luận lên án vì bạc tình bội nghĩa vứt bỏ cô nhi quả mẫu.

-Trước khi tới đây, tôi đã chuẩn bị rất kỹ.

An Tại Đào miêu tả sơ lược rồi khoát tay.

Trần Cận Nam vừa sợ vừa tức, vừa khó chịu, toàn thân run lên, ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi. Âu Dương Đan nói mãi mới lên lời:

- Cậu… rút cuộc cậu muốn thế nào mới chịu buông tha?

-Cái này phải hỏi bà mới phải. Đừng nên chơi trò thủ đoạn với tôi, không thì, đừng trách tôi không khách khí với các người.

An Tại Đào lãnh đạm cười, quay người bước đi, lúc đi qua Lưu Ngạn, liếc nhìn cô một cái, cũng không dừng lại, bước vội ra khỏi nhà họ Trần.

-An Tại Đào!

Lưu Ngạn định lại thần, vội mặc áo đuổi theo.

An Tại Đào lái xe như bay, Lưu Ngạn cũng lái xe của cô đuổi theo sau, xe phóng nhanh chóng rời khỏi khu Thiên Nam, rồi đi vào đường vành đai. Trước khi đi tới đường vào cao tốc, An Tại Đào cho xem chầm chậm dừng bên vệ đường.

Xuống xe, xe của Lưu Ngạn cũng chạy tới. Cô xuống xe chạy tới, tóm lấy tay An Tại Đào, gương mặt thanh tú hiện lên sự lo lắng, dịu dàng nói:

- Anh không sao chứ?

An Tại Đào thản nhiên cười, biết cô đang lo lắng cho mình, nói:

- Anh không sao, mẹ anh vẫn trong bệnh viện, anh phải về Tân Hải, lớp huấn luyện giao cho em và Trương Hân vậy.

Lưu Ngạn gật đầu, rồi buồn bã nói:

- Em không ngờ… không ngờ, từ trước tời giờ anh chịu nhiều cay đắng như vậy…

Cô ngửa mặt lên nhìn An Tại Đào, gương mặt tanh tuấn mà lạnh lùng, trong lòng cũng không nói được lời nào nữa. Cô vốn cho rằng An Tại Đào và Trần gia xảy ra sự khúc mắc gì, bởi vì có sự tồn tại của cô, nhưng xem ra bây giờ, sự việc hoàn toàn không phải như vậy. Anh, không ngờ lại chính là con trai của Trần Cận Nam.

Tin này khiến cô vô cùng kinh ngạc, từ đó đến giờ, cô vẫn có cảm giác như đang mơ vậy.

Tay cô vẫn cầm lấy tay An Tại Đào, không chịu buông ra. Sắc mặt cô trở nên mộng mị, lúc lại thấy hoang mang lúc lại rất dịu dang đáng yêu. Cô vẫn lẳng lặng đứng đó, nhìn chằm chằm An Tại Đào, trong lòng rất rối bời.

Có lẽ An Tại Đào làm người ta cảm thấy bất ngời, lại nói ra gia thế của mình, giống như một mũi tên làn nát lòng cô vậy, khiến cô rất bất ngờ và kinh ngạc, giống như một chất xúc tác vậy, dần dần hoà tan sự nghi ngờ, mâu thuẫn và rụt rè trong lòng Lưu Ngạn, đồng thời cũng làm thức tỉnh mẫu tính trong đáy lòng cô, lúc này cô rất kích động và khó làm chủ được mình.

Bên tai cô vẫn nghe thấy vọng lại sự phẫn nộ của An Tại Đào với Trần gia, trước mắt lại hiện ra hình ảnh của hai mẹ con gắn bó với nhau để vượt qua bao gian truân vất vả. Mắt cô bỗng đỏ loè lên, khoé mắt những giọt nước mắt tuôn ra.

Cô không ngờ được, người đàn ông trước mắt cô từ trước đến giờ tài hoa hơn người và rất trầm ổn bình tĩnh, điều này cũng đã khiến cô hiểu thêm về người đàn ông này, không ngờ trước đây lại chịu quá nhiều đau khổ.

-Cũng không thể nói là chịu nhiều đau khổ, hai mẹ con anh đã dựa vào nhau bao nhiêu năm qua, cũng quen rồi. Cuộc sống chính là như vậy mà, người nghèo thì có cuộc sống của người nghèo, người giàu có cuộc sống của người giàu, cuộc sống thoải mái và thoả mãn là đủ lắm rồi.

An Tại Đào khẽ con tay lại, thấy tay cô vẫn túm chặt lấy, cũng không thể rút ra được, thấy khuôn mặt lãnh diễm của Lưu Ngạn cũng trở lại nét quyến rũ dịu dàng, trong lòng anh thấy run run, rồi quay đầu đi chỗ khác.

-Sau này, sẽ tốt thôi.

An Tại Đào nhìn vào tấm biển giao thông trên đường cao tốc, thản nhiên nói.

Cô chậm rãi buông tay An Tại Đào ra, dường như có chút lưu luyến. Luồng gió ấm áp thổi qua trán làm bay tóc mái cô, vẫn đứng đờ ở đó cùng anh, cùng nhìn về phía xa xa, buồn bã nói:

- Em đi đi, chuyện này em không cần xen vào đâu, nếu bên này có tin gì, bất cứ lúc nào anh sẽ thông báo cho em.

Cô chậm rãi đi về phía xe của mình, nhưng vừa đi được hai bước liền quay đầu lại cười, nói:

- An Tại Đào, thực ra hai chúng ta đều thuộc một loại người, anh cũng là một người rất kiêu ngạo. Chỉ có điều, sự kiêu ngạo của anh giấu kín trong lòng… Trên đường lái xe chậm một chút, chú ý an toàn nhé.

Lưu Ngạn thản nhiên cười, lông mày An Tại Đào khẽ nhíu lên, lúc này, anh bỗng phát hiện ra, người con gái kiêu ngạo này cũng có mặt dịu dàng và quan tâm đến người khác

Trên đường quay trở về, An Tại Đào nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết, Hạ Hiểu Tuyết gọi điện cho cha mẹ mình mới biết bác gái đang nằm viện, rồi vội gọi điện cho An Tại Đào.

- Ông xã, chuyện gì vậy, sức khỏe mẹ thế nào rồi...

An Tại Đào thở dài, đêm đầu đuổi câu chuyện nói sơ lược một lần, nhưng không nói chuyện hôm nay mình “ đại náo” nhà họ Trần. Đầu bên kia, Hạ Hiểu Tuyến trầm ngâm một lát, bỗng nói:

- Ông xã, em có ý này, không biết anh có đồng ý không.

-Ha ha, Hiểu Tuyết, em có gì thì cứ nói đi.

An Tại Đào lo đang lái xe gọi điện thế này nguy hiểm, thấy trước mắt có khu phục vụ, liền cho xe dừng lại ở đó.

-Em nghĩ như này, nhà em đang ở là chị Cúc nhờ người quen cho thuê, nhà thuê cũng không cao, nhà cũng rất rộng rãi... Chị cúc vài ngày nữa sẽ về nước rồi, em nghĩ, hay để mẹ ra nước ngoài rồi ở đây một thời gian, một là để mẹ thư thái, hai là em và mẹ cùng ở với nhau cho vui, một mình em sống ở nước ngoài, cũng thấy cô đơn lắm, được không vậy, ông xã.

Trong điện thoại Hạ Hiểu Tuyết hi hi cười, cũng làm điệu luôn.

-Nhưng, mẹ vẫn còn công tác mà.

An Tại Đào trầm ngâm một lát, nhưng cũng cảm thấy đây là ý kiến không tồi. Mẹ cũng đã chịu vất vả bao nhiêu năm nay, cũng đến lúc được hưởng phúc rồi, có lẽ, đi ra nước ngoài rời khỏi thành phó Tân Hải đầy thương tâm này, sẽ khiến tâm trạng của mẹ tốt lên một chút.

- Ông xã, để mẹ về hưu sớm chút đi, hoặc từ chức cho xong, hơn nữa chúng ta cũng không phải thiếu thốn gì.

An Tại Đào ngẩn người ra, cười toáng lên, nói:

- Em nói cũng phải, để mẹ nghỉ hưu sớm cũng tốt, nhưng anh cũng phải hỏi ý kiến của mẹ đã.

Bỗng nhiên, An Tại Đào lại nghĩ tới cái gì đó, nhíu mày, nói:

- Hiểu Tuyết, còn Trúc Tử nữa? Nếu mẹ đi ra nước ngoài, ai sẽ chăm sóc Trúc Tử đây? Trúc Tử còn phải đi học nữa...

- Ai gia, Ông xã, Trúc Tử cũng không còn là đứa trẻ nữa, cũng đã là một cô gái mười bốn tuổi rồi... hơn nữa, chỉ là để mẹ sống ở đây một thời gian thôi, cũng không phải ở đây lâu mà, vừa nãy em đã nói với mẹ em rồi, có thể để Trúc Tử đến ở nhà em, hơn nữa mẹ em ở nhà cũng nhàn rỗi quá, chăm sóc Trúc Tử cũng không vấn đề gì.

An Tại Đào nghĩ một lại, ha ha cười lên, nói:

- Hiểu Tuyết, anh về hỏi mẹ xem thế nào đã, nếu mẹ đồng ý, thì rất dễ dàng... anh lập tức sẽ đi nơi khác nhậm chức, nếu không ổn thì anh sẽ đưa Trúc Tử đi theo, để nó chuyển trường theo anh.

-----o0o-----

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.