Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhầm

886 chữ

Chương 1 Nhầm

Ư đây là đâu? Liễu Hạo Quân nâng đôi mi lên nhìn xung quanh. Hắn đang ở trong 1 căn phòng rách nát , xuất hiện vài lỗ thủng còn đang nhiễu nước xuống còn có mùi ẩm mốc . Thật dơ bẩn! Hắn thầm mắng. Hắn ngồi dậy nhìn thấy cánh tay đã được ai băng bó , trầm tư.

- Vương gia, đằng kia có 1 con hươu.

Thiên Ưng chỉ vào hươu vàng đang gặm cỏ cách đoàn quân vài trăm bước nói. Hắn trên lưng tuấn mã giương cung lên nhắm bắn.

Phập!

Mũi tiễn bị trật , hươu chạy mất hắn liền thúc ngựa đuổi theo, đoàn quân đi sau hắn. Tốc độ của hắn rất nhanh thoáng chốc đã tách khỏi đoàn quân, hắn dừng lại nghỉ dưới gốc cây. Hươu vàng xuất hiện , hắn nghi ngờ liếc quanh.

- Xuống đây đi!

Hắn lạnh lẽo quát. Tiếng quát vừa dứt hơn 20 hắc y nhân vây lấy hắn. Hắn sao không biết đoàn hắc y nhân là người của ai cơ chứ. Hắn khẽ cười.

- Tề vương sai các ngươi thiết bẫy hại ta?

- Đúng vậy, vương gia thứ lỗi

Đầu lĩnh hắc y nhân nói. Hắn lắc đầu

- Các ngươi nghĩ sẽ giết được ta?

Đầu lĩnh hắc y nhân không trả lời . Hắn rút kiếm, hắc y nhân động thủ. Giữa sơn lâm u tịch vang lên tiếng kiếm minh đao giao chói tai. Đã qua bao lâu trận chiến dừng lại, hắc y nhân đã chết non nửa, hắn cũng kiệt sức chống kiếm đứng giữa 1 mảnh thi thể nặng nề. Đầu lĩnh hắc y nhân biết hắn đã sức cùng lực kiệt một đao đâm tới. Hắn chuyển thân sang bên phải tránh đao. Hắn rút lui bảo toàn tính mạng. Thấy hắn chạy đi hắc y nhân đuổi theo đến vách vực.

- Vương gia , ngài đã hết đường

Hết đường ư?Hắn cười lớn. Tiếng cười thống hận! Hắc y nhân tiến lên hắn nhảy xuống vực sâu...

- Tiểu Dương Tử đệ tỉnh rồi? Chỗ nào còn thấy khó chịu không?

Một thiếu niên tầm thập nhị thập tam niêm canh , thân gầy gò , mặc 1 chiếc áo mỏng đến nỗi có thể thấy rõ làn da trắng tuyết hờn tay bưng bát thuốc đến cạnh giường nâng đỡ hắn ngồi dậy.

Tiểu Dương Tử?Thiếu niên này là đang gọi ta?Hắn bất ngờ . Hắn nhìn y . Y không quan tâm hắn đang nhìn mình cẩn thận đút từng muỗng thuốc cho hắn. Bát thuốc cạn. Song phương giáp mặt nhau.Y đột nhiên sờ lên trán hắn, hắn nắm lấy tay y định phất ra.

- Hay quá đệ hết sốt rồi.

Đệ? Ngươi đùa với bổn vương? Hắn thở dài lắc đầu ngán ngẩm .

- Ca, đệ hôn mê bao lâu rồi?

Hắn hỏi y, giờ chỉ còn cách nhập vai dò thông tin từ y.

- Đệ hôn mê nay đã 3 ngày.

- Đây là đâu?

- Bạch gia - Lạc Châu, đệ không sao chứ? Đầu đệ bị va vào đâu?

Y sờ lên đầu hắn xem xét. Hắn buông tay y ra khỏi đầu mình nói.

- Đệ không sao.

- Phong nhi, Dương nhi tỉnh rồi sao?

Một giọng nói ngọt ngào ấm áp vang lên. Y đỡ hắn nằm xuống rồi đến chỗ giọng nói kia gật đầu có chút làm nũng nói

- Vâng , Chu ma ma đệ ấy vừa tỉnh.

Chu ma ma khẽ xoa đầu y .

- Con cũng mau nghỉ ngơi đi, ma ma bận việc lát sẽ đến thăm con

- Vâng

Chu ma ma đi rồi , y lại giường chăm sóc hắn.

- Người vừa rồi là ai?

Hắn khẽ hỏi. Y biết có lẽ đầu hắn bị va vào đâu nên mất trí nhớ tạm thời

Y nói:

- Đó là Chu ma ma, người đối rất tốt với huynh đệ ta.

- Ca, ca kể vài chuyện gia cho đệ nghe được không?

- Được

Lam tướng phủ

Bạch Tịch Dương tỉnh dậy trong 1 căn phòng khang trang sạch sẽ. Trong khi Bạch Tịch Dương còn đang ngơ ngác không biết đây là đâu thì 1 thiếu niên khôi ngô khí chất của bậc đại tướng hỏi han.

- Tiểu huynh đệ tỉnh rồi à? Ta tên Hiên Vũ, tiểu huynh đệ quý danh là?

- Đệ tên Bạch Tịch Dương, ca ca thường gọi là Tiểu Dương Tử ,chẳng hay nơi đây là đâu ?Vì sao đệ lại ở đây?

- Nơi này nhà ta Lam tưởng phủ, mấy hôm trước ta thấy tiểu huynh đệ bất tỉnh dước vách núi nên đưa về.

Bạch Tịch Dương khẽ gật đầu. Lam Hiên Vũ nhìn thấy từ phía cửa bước vào là một nam nhân uy vũ liền nói.

- Phụ thân đệ ấy tỉnh rồi.

- Ừ

Nam nhân đánh giá Bạch Tịch Dương một lúc nói

- Có tố chất luyện võ, ngươi có muốn ở lại đây học tập võ nghệ?

Bạch Tịch Dương nghe vậy liền suy nghĩ. Ca ca ở Bạch gia kham sống cơ cực nếu ta nắm được 1 chút danh thế lúc đó đưa ca ca về đây sống 1 cuộc đời sung túc. Bạch Tịch Dương nghĩ xong kiên định quỳ xuống trả lời

- Vâng, xin người thu nhận

- Ha ha , hảo hài tử

Bạn đang đọc Quân Phong Triều Ca của Trần Hoàng Thiên Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CôngChúaSakura
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.