Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi chuyện không thể kết thúc như thế được (12+13)

Phiên bản Dịch · 3381 chữ

Trước tết dương lịch năm 2001, có người nói đùa bảng 100 người giàu nhất đúng là sao chổi, nếu không vì sao Hoành Tín hệ vừa mới được xếp đứng đầu bảng công bố ra công chúng chưa tới 3 tháng đã tan rã? Trương Khác nghe thế cũng chỉ cười xòa, y luôn muốn tới Văn Chu một chuyến, không ngờ trì hoãn tới tận trước tết dương lịch năm 2001.

Trương Khác không thích ngồi máy bay, y xuất phát từ Hải Châu, mượn đường Tân Đình tới Văn Chu chỉ mất có 5 tiếng đi đường, y có Hứa Tư đi cùng nói chuyện, chẳng cảm thấy thời gian dài buồn tẻ. Từ Lương Văn Quân, Vương Thái Linh đi cùng tới bái phỏng nhà Vương Chí, còn có Đỗ Phi, Mông Nhạc cùng Mã Lực CEO của Trác Vực và Lâm Băng.

Trương Khác tới Văn Chu là thực hiện lời hứa tới thăm Triệu Tử của y và Hứa Tư, còn với đám Đỗ Phi, lấy lời bọn họ mà nói là tới Văn Chu là để phân chia chiến lợi phẩm.

Theo cách làm bình thường, Hải Túc phải ngừng giao dịch vô thời hạn, cho tới ky vụ án được điều tra rõ ràng mới mở cửa giao dịch trở lại, nhưng cách làm này là tổn hại chí mạng với Hải Túc, khó tưởng tượng được Hải Túc có thể duy trì tốt nghiệp vụ trong thời gian điều tra, kéo dài một hai năm, e chỉ còn lại cái xác rỗng trên TTCK, không chỉ tổn hại lớn tới các nhà đầu tư vừa và nhỏ, cũng là tổn hại với kinh tế Đông Hải. Ngoài ra sở vệ sinh, phóng nghiên cứu phần mềm cũng là cổ đông chủ yếu của Hải Túc, bọn họ không muốn Hải Túc sụp đổ hoàn toàn, lúc này hi vọng duy nhất của bọn họ được gửi gắm lên người Cẩm Hồ.

Ngân hàng Tín Thông lấy thân phận chủ nợ tiếp quản Đầu tư Hoành Tín và tất cả sản nghiệp của Nghiêm gia cùng toàn bộ tài sản của địa ốc Tinh Điển, tất nhiên bao gồm cổ phần của Hoành Tín và Tinh Điển ở Hải Túc.

Cẩm Hồ có thể thuận lợi tiếp nhận Hải Túc hay không, đối tượng đàm phán không phải Nghiêm gia hoặc Tinh Điển, mà là ngân hàng Tín Thông đã bị ngân hàng tỉnh tiếp quản. Trương Khác dù có muốn tiếp nhận Hải Túc cũng sẽ giao cho Sáng Vực Đông Đại, nên để Đỗ Phi, Mông Nhạc đi theo, tài sản phức tạp nhất của Hải Túc là 8818, cho nên Mã Lực và Lâm Băng cũng theo cùng. Lâm Băng nhận lời làm bạn gái của Mã Lực, quan hệ của hai người đã tới mức có thể bàn tính chuyện cưới hỏi.

Sau khi tới Văn Chu, Lương Văn Quân và Vương Thái Linh tới thẳng nhà Vương Chí, đám Đỗ Phi và Mông Nhạc thì được Ngân hàng Tín Thông an bài ở nhà khách thành phố, còn Trương Khác và Hứa Tư tới trang viên của Triệu Tử nằm bên hồ Dịch Mã ngoại ô Văn Chu, hôm sau mới vào thành phố, để Hứa Tư ở lại chơi với Triệu Tử thêm vài ngày, vả lại Hứa Tứ cũng không muốn tham gia hoạt động thương nghiệp của Cẩm Hồ.

Tới trưa Triệu Dương mở tiệc tẩy trần cho Trương Khác ở nhà khách chinh phủ tỉnh, Trương Khác đặc biệt bảo Vương Thái Linh đưa Vương Chí tới, chính thức giới thiệu cho Triệu Dương và lãnh đạo tỉnh làm quen. Bác vợ của Vương Chí là Hầu Triêu Quý nguyên là phó thư ký trưởng Văn Chu, sau khi nguyên bí thư thành ủy Văn Chu là Kim Lập Bình lên đã chèn ép khỏi Văn Chu, bí thư thành ủy mới tới nhậm chức, Hầu Triêu Quý được điều bề phàm thư ký trưởng thành ủy, tiến vào ban thường ủy thành phố.

- Cha con Nghiêm Khoan Hòa ảnh hưởng tới kinh tế lẫn chính trị Văn Chu rất sâu, chuyến này sẽ loạn một thời gian rất dài tiến hành chỉnh đốn. Dùng cơm xong, Triệu Dương mời riêng Trương Khác uống trà: - Đây chính là thời cơ để Cẩm Hồ tiến vào Chiết Đông, vậy mà cậu bình chân như vại.

- Nếu tôi nói tôi không nổi lòng tham ngân hàng Tín Thống thì là nói dối, nếu tôi bảo không bận tâm tới sắt thép Văn Chu cũng là nói dối, nếu tôi nói không có ý đồ gì với Xây dựng Hoành Tín cũng không phải là lời thật lòng. Trương Khác cười nói: - Hoành Tín gây ra lỗ thủng lớn như thế, người có lập trường giống với Giang Mẫn Chi rất vui mừng, tốt nhất là có thể khơi lên phong trào kiểm điểm lại về kinh tế phi quốc hữu, lúc này tôi dám thò tay ra hái quả sao? Lòng ngứa ngáy cũng đành chịu. Cho dù là Hải Túc tôi cũng phải giả vờ bị cưỡng ép, cực kỳ không muốn, thực ra ông biết tôi muốn cỡ nào!

Triệu Dương cười phá lên, ông ta biết không phải là Trương Khác thoái thác mà vì nền móng phát triển bền vững của Cẩm Hồ, cần có dũng khí từ bỏ một số lợi ích, không vươn tay vào Tín Thông, không thôn tính sắt thép Văn Chu, không chiếm lấy Xây dựng Hoành Tín, đúng là cần ý chí tương đối.

Chẳng phải là vì sức ảnh hưởng của Cẩm Hồ không đủ, ủng hộ chính trị không đủ, mà nhớ lại quá trình phát triển của Cẩm Hồ những năm qua, chính vì không tham, cho nên mới phát triển mau chóng cùng nền móng vững chắc.

Cho dù lúc này Ngân hàng Tín Thông có chuyển nhượng 71% cổ phần của Hoành Tín và Tinh Điển ở Hải Túc cho Cẩm Hồ với giá bán rau, thì Trương Khác cũng chỉ muốn một nửa số đó, còn lại do sở công nghệ tỉnh và phòng nghiên cứu phần mềm tỉnh Đông Hải cùng nhau tiếp nhận quản lý.

Triệu Dương khoát tay: - Cẩm Hồ hiện bỏ những thứ này, ngày sau nhất định có cơ hội kiếm lại được, chỉ khổ cho tôi thu dọn đống hỗn loạn thôi.

Buổi tối, bác của vợ Vương Chí là Hầu Triêu Quý mời ăn cơm, nên Trương Khác cáo từ Triệu Dương tới chỗ hẹn.

Mã Lực, Lâm Băng cũng vừa tới khách sạn, Trương Khác nhất quyết không để Hầu Triêu Quý ra cửa đón cùng Mã Lực, Lâm Băng lên lầu.

- 71% cổ phần của Hải Túc có giá giống nhau, nhưng tính chất hoàn toàn khác hẳn, số cổ phần Sáng Vực Đông Đại là cổ phần pháp nhân giá trị thấp nhất lại không thể lưu thông, nhưng phải trả giá cao hơn phần còn lại, rất nhiều người đang nghi hoặc ... Mã Lực đi bên cạnh Trương Khác, khẽ thảo luận chuyện đàm phán buổi chiều.

- Chúng ta phải nhìn về phía trước, lúc này một hai trăm triệu với Sáng Vực Đông Đại không cần phải tiếc. Trương Khác vỗ vai Mã Lực, giải thích: - Chúng ta thua thiệt chỉ là thua thiệt so với phòng nghiên cứu phần mềm và sở công nghệ thôi, thực tế là chiếm lợi không ít rồi, chính vì thua thiệt này mà quyền chủ đạo công ty họ mới nhường cho chúng ta một chút. Cổ phần của bọn họ tới thời gian giao dịch có thể bán thẳng ra TTCK, lúc đó chúng ta nhìn tình hình để mua lại, như thế không cần lo có kẻ nói ra nói vào sau lưng.

Trương Khác chưa nói hết thì đột nhiên thấy Lâm Băng đứng khựng lại, mắt đờ ra nhìn về phía trước, dáng vẻ như gặp phải người quen, y quay đầu lại nhìn theo mắt cô, gặp phải một người quen không ngờ gặp được ở nơi này: Ngụy Đông Cường.

Ngụy Đông Cường mặc véc tây phẳng phiu, đầu chải chuốt, khí độ bất phàm, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn hai năm qua sống khá tốt.

Trương Khác thì chẳng sao cả, nhìn sang Lâm Băng, mãi cho tới tận bây giờ Lâm Băng vẫn không thể quên được hắn, Ngụy Đông Cường tuyệt tình bỏ đi đã làm cô tổn thương rất lớn. Mã Lực phải kiên trì không mệt mỏi rất lâu, lại có cơ sở làm việc chung, mới khiến có gạt bỏ tình cảm với Ngụy Đông Cường, còn có gạt bỏ được hoàn toàn hay không thì người khác không thể biết được, nhưng nhìn Lâm Băng bàng hoàng đứng đó như bị điểm huyệt có thể đoán ra phần nào.

Ngụy Đông Cường cũng nhìn thấy Trương Khác và Lâm Băng, vẻ ngạc nhiên trên mặt lập tức biến thành nụ cười rất giả tạo, đi về phía bọn họ, nếu chẳng để ý tới cảm thụ của Lâm Băng thì Trương Khác đã muốn quay đầu bỏ đi.

- Xin chào, không ngờ mọi người lại tới Văn Chu, sao không liên lạc với tôi? Tốt xấu gì cũng phải để tôi làm trọn tình địa chủ chứ. Ngụy Đông Cường cười rất đắc ý, giọng khá to, cứ như bạn bè lâu ngày gặp lại.

Thấy Lâm Băng mím chặt môi sắp bật khóc, Mã Lực mới hiểu ra thanh niên ăn mặc chải chuốt kia là ai, đi tới bên cô, khẽ ôm vai, hi vọng có thể làm cô dễ chịu hơn một chút.

Ngụy Đông Cường thấy thế, trong mắt thoáng hiện qua chút gì đó, chớp mắt lại cười ha hả: - Bạn trai em phải không? Anh cứ lo cho em mãi, giờ xem ra không cần anh phải lo rồi, nếu mọi người đã tới Văn Chu, vậy hãy để tôi mời khách, ngay ở đây đi, mọi người cũng biết chọn chỗ thật đấy, khách sạn Vương Tử có nhà hàng cao cấp nhất ở Văn Chu, mời cơm ở đây mới thể hiện được thành ý của tôi ... Rồi đi tới nắm cánh tay Lâm Băng muốn kéo vào trong, tựa hồ nhất định muốn mời bọn họ ăn cơm.

Trương Khác muốn nhắc nhở hắn một tiếng, bọn họ được người khác mời nên mới xuất hiện ở đây, đương nhiên y chỉ yên tĩnh đứng một bên thôi, hiện y là người ngoài, mặc cho Ngụy Đông Cường biểu diễn cho thoải mái, có lẽ vì quan hệ với Lâm Băng mới làm hắn bất thường như vậy.

Lâm Băng gặp lại Ngụy Đông Cường hoàn toàn mất bình tĩnh, cứ thụ động để hắn nắm tay kéo vào bên trong, Mã Lực thì chẳng biết phải làm sao cũng đi theo nốt. Trương Khác thở dài theo sau, ngẫm lại thì cái gọi là ân oán với Ngụy Đông Cường mấy năm qua chẳng thể gọi là ân oán được, chút va chạm nho nhỏ có thể xảy ra với bất kỳ ai khi gần chục tỉ con người chen chúc nhau trên tinh cầu ngày càng trở nên chật hẹp mà thôi, dù ăn bữa cơm do hắn mời cũng có sao, phía bên Hầu Triêu Quý để Phó Tuấn nói một tiếng là được.

Ngụy Đông Cường mở cửa một phòng bao, mời ba bọn họ vào, nói với những người đã ngồi sẵn trong đó: - Ngại quá, không ngờ gặp mấy người bạn cũ ở Kiến Nghiệp, tôi mời họ tới ăn cơm cùng, mọi người không để ý chứ ?

Trong phòng bao có một trung nên béo út, mày nhíu lại nhìn đám Trương Khác, tựa hồ không thoải mái gì với hành động của Ngụy Đông Cường.

Ngụy Đông Cường liền đẩy Trương Khác ra, bổ xung: - Giám đốc Tạ, người bạn này của tôi có cha làm thị trưởng ở Đông Hải đấy, không ngờ được gặp cậu ấy ở đây.

Tên béo thầm chửi :" Thị trưởng ở tỉnh Đông Hải thì liên quan chó gì?" Có điều ông ta là người khéo léo, vẫy tay nói: - Bỏ đi, nếu là bạn của giám đốc Ngụy vậy ngồi xuống ăn cùng.

Ngụy Đông Cường như trút được gánh nặng kéo ghế mời Trương Khác, Lâm Băng ngồi xuống, rồi bảo một thanh niên mặc áo khoác da đi tìm phục vụ: - Cậu bảo phục vụ đem ba bộ bát đũa vào đây.

Tên béo chẳng muốn lấy lòng Trương Khác, chỉ nhiệt tình nói chuyện với một thanh niên mặc véc tây bên cạnh: - Tiểu Ngụy không hiểu chuyện, giám đốc Trần đừng chấp, hôm qua cậu ta nói với tôi là Trần công tử chịu nể mặt ăn bữa cơm này, làm tôi vui suốt một ngày, ăn cơm xong tôi còn có an bài, đảm bảo khiến làm giám đốc Trần hài lòng.

Trương Khác mới hiểu người trẻ tuổi đó là nhân vật chính của bữa tiếc này.

"Giám đốc Trần " lại chẳng thèm nghe tên béo nói gì, nhìn Mã Lực và Lâm Băng một lúc, chắc chắn không nhầm người, mới cung kính đứng dậy, vẻ mặt rất nịnh bợ: - Giám đốc Mã, giám đốc Lâm, tôi thực sự không biết mọi người lại là bạn của giám đốc Ngụy, anh ấy chưa bao giờ nhắc tới với tôi.

Cả bàn đều trố mắt ra, nhìn chằm chằm vào thanh niên họ Trần, rồi lại nhìn sang Lâm Băng, Mã Lực. Vẫn là tên béo phản ứng nhanh nhất, đứng bật dậy bắt tay Mã Lực: - Giám đốc Mã, hân hạnh, hân hạnh quá, Tiểu Ngụy luôn nói với tôi Mã Lực của Trác Vực là người bạn kiệt xuất nhất của cậu ta ở Đh Đông Hải. Ài, không ngờ Tiểu Ngụy lại bày trò vui như thế, cậu ta oán trách tôi trả lương thấp quá, đúng thế Tiểu Ngụy là bạn giám đốc Mã, thì cũng là nhân tài cùng cấp, cái chức vị tổng giám đốc này của tôi nhường cho cậu ấy cũng chưa đủ. Kẻ hèn này chọ Cung, Cty chuyển phát Thân Hối sau này mong được nhờ cậy giám đốc Mã nhiều hơn ... Nói rồi rút danh thiếp nhét vào tay Mã Lực, Lâm Băng.

Mã Lực và Lâm Băng luống cuống, ai mà ngờ xảy ra chuyện trùng hợp đến thế, Hoành Tín hệ tan rã làm Trác Vực mới có cơ hội tiến vào thương mại điện tử Chiết Đông, họ Trần kia chính là người phụ trách thị trường của Trác Vực ở Chiết Đông, đang hợp tác nhà phân phối ở Văn Chu, không ngờ Ngụy Đông Cương lại làm giám đốc cho công ty đó.

Ngụy Đông Cường sững sờ, Trương Khác thầm than trò đời oái oăm, tên này sao mà số đen như thế, không muốn để hắn tiếp tục khó xử, bảo Mã Lực: - Coi như đã gặp mặt rồi, chuyện còn lại giao cho Tiểu Trần phụ trách đi. Đứng dậy rời phòng bao.

Lúc này cửa phòng bao bị người ta mở ra từ bên ngoài, Phó Tuấn và Vương Chí dẫn hai người trung niên tới, người lớn tuổi hơn một chút đi đến nhiệt tình bắt tay Trương Khác: - Chào Khác thiếu gia, tôi là Hầu Triêu Quý, Tiểu Chí nói tới Khác thiếu gia bao lần rồi mà tôi không có cơ hội gặp ... Vị này là Tần Triêu Dương tân bí thư thành ủy của Văn Chu, bí thư Tần cũng muốn có cơ hội uống chén rượu với Khác thiếu giá, nên tôi tự chủ trương mời bí thư Tần tới đây. Nghe nói Khác thiếu gia gặp bạn cũ ở Kiến Nghiệp, nên tới chúc rượu ...

Tên béo vừa đứng dậy định giữ Mã Lực ở lại ăn cơm, nhìn thư ký trưởng thành ủy và bí thư thành ủy đi vào chúc rượu, dù ông ta thấy quen sóng gió cũng choáng váng, lưỡi cứng đờ, muốn nói một vài câu xã giao mà không sao nói lên lời, lòng thầm mắng :" Thằng khốn Ngụy Đông Cường này đúng là biết vờ vịt."

Ngụy Đông Cường thẫn thờ ngồi ngây ra trên ghế, nhìn từng bóng người áo quần sang trọng trước mắt, cảm thấy tất cả như chỉ là ảo ảnh ... hắn thấy mình thua kém quá xa … quá xa … việc mình vừa làm mới rồi, đúng là trò hề cho người ta.

Trương Khác không muốn khiến Ngụy Đông Cường bị đả kích thêm nữa, đưa tay ra hiệu, mời Tần Triêu Dương, Hầu Triêu Quý ra khỏi phòng, lúc này mới nói: - Bí thư Tần, thư ký trưởng Hầu cũng thật là, sao dám làm phiền hai vị lãnh đạo tới chúc rượu, tôi còn định nhờ thư ký trưởng Hầu giới thiệu với bí thư Tần cơ, vậy là lần này được thỏa nguyện rồi ... Vừa nói chuyện vừa sóng vai lên lầu, Lâm Băng tất nhiên cũng không ở lại.

Buổi tối, những người khác đều ở lại nhà khách trong thành phố, Trương Khác tất nhiên tới Tử Viên Sơn Trang bồi tiếp Hứa Tư, tới rạng sáng, di động ở đầu giường đột nhiên vang lên, Trương Khác bật đèn, thấy số điện thoại của Lâm Băng, bề ngoài trời vẫn âm u, lấy làm lạ sao Lâm Băng lại gọi điện cho mình vào lúc này?

- Ai thế? Hứa Tư cũng bị tiếng di động đánh thức, cánh tay trắng như bạch ngọc đặt lên chăn, ngái ngủ hỏi:

- Lâm Băng, giờ này cô ấy gọi điện làm cái gì? Có vấn đề gì chẳng phải có Mã Lực nằm bên gối sao? Trương Khác lẩm bẩm, Lâm Băng và Mã Lực đều là người tới trưởng thành nói chuyện hôn nhân được rồi, đi ra ngoài làm việc có ngủ với nhau cũng là bình thường, nhất là hôm nay xảy ra chuyện như thế, sao Mã Lực có thể để Lâm Băng cô đơn một mình trong phòng trống được, nhận điện thoại trêu: - A lô, giờ này gọi điện cho tôi có chuyện gì thế? Không phải nhắc tôi đêm ngủ dậy đi vệ sinh chứ ... Chưa nói hết câu đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lâm Băng.

Trương Khác giật mình, y chưa bao giờ nghe thấy Lâm Băng khóc, cho dù là lúc Ngụy Đông Cường tuyệt tình bỏ đi, Lâm Băng không khóc, lo lắng hỏi: - Sao thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trời có sập xuống cũng có tôi đỡ cho cô ...

Hứa Tư cũng quan tâm ngồi dậy, lắng nghe tiếng bên kia điện thoại.

Lâm Băng cứ khóc mãi, nói không ra lời, mất một lúc phía bên kia Mã Lực nhận lấy điện thoại nói nguồn cơn cho Trương Khác: - Ngụy Đông Cường nhảy lầu tự sát rồi.

Ngụy Đông Cường chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, có lẽ trong lòng không chịu nổi chênh lệch quá lớn cho nên nhảy lầu, nhớ lại kiếp trước mình cũng là nhân vật nhỏ vất vả vật lộn với cuộc sống, Trương Khác cầm di động hồi lâu, không nói nổi một câu an ủi.

**** Chương này vốn là chương Vĩ Thanh, câu chuyện của tác giả Cảnh Tục đã kết thúc ở đây, nhưng câu chuyện cổ tích của mình vẫn sẽ còn tiếp tục, thực ra từ lâu nó đã không hoàn toàn là một truyện dịch rồi …

Đây là một tác phẩm đồ sộ, phần tiếp theo không phải là viết tiếp câu chuyện, chỉ là hoàn thiện để nó kết đẹp và hoàn mỹ đúng kiểu một câu chuyện cổ tích thôi.

Mong tiếp tục được các bạn ủng hộ.

Mình sẽ nghỉ vào ngày mai để hệ thống lại phần cuối, post một ngày 5 -7 chương như cũ, ước chừng có 70 -80 post nữa sẽ kết trọn vẹn.

Bạn đang đọc Quan Lộ Thương Đồ của Cảnh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.