Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi Kịch Thanh Mai Trúc Mã

2376 chữ

“Cô vẫn không định xuất hiện sao, Natsuki-chan?”

Ye Jian vừa dứt lời xong thì từ trong hư không, một cô bé mặc đầm gothic màu trắng chợt hiện ra trong phòng thay đồ. Gương mặt lạnh như băng, đôi mắt phát ra những tia nhìn sắc bén chứa đầy sự bất mãn, những luồng hơi thở nguy hiểm không ngừng tỏa ra từ trên người của Natsuki-chan. Lúc này, cô đang vô cùng tức giận và bất mãn.

“Na... Natsuki-sempai?” Với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cô gái tóc đỏ ngay khi nhìn thấy Natsuki xuất hiện thì nhịn không được mà lên tiếng nỉ non.

“PA ~!!”

“A... ~~ đau, đau, đau...”

Tiếng cây quạt xếp màu đen quất vào đầu vang lên thanh thúy và rõ ràng, cho thấy rằng cái quất này không hề nhẹ. Natsuki vừa xuất hiện là đã trực tiếp dùng cây quạt xếp của mình quất vào đầu của cô gái tóc đỏ mà chẳng thèm hỏi han xem rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì đã không còn [ Ki ] để bảo vệ, cô gái tóc đỏ bị cây quạt của Natsuki quất cho choáng váng, chỉ có thể ôm đầu ngồi chồm hổm xuống, nước mắt cũng ứa ra.

“Stupid Mutt (cẩu đần),chơi vui lắm đúng không?”

“Ô ô ~~~.”

Bị Natsuki trào phúng một cách vô tình, cô gái tóc đỏ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào đầy oan ức.

Không biết có phải là Ye Jian nhầm hay không, thế nhưng cậu thấy là hình như khi thấy cô gái tóc đỏ khóc lóc đau khổ thì Natsuki chẳng có chút thương hại nào, mà thậm chí là trong mắt cô còn hiện lên vẻ sướng khoái thì phải. Ảo giác sao?

“Na... Natsuki-sempai, hắn... Cái tên ghê tởm này không biết dùng cách gì mà [ Ki ] của tôi đã mất sạch rồi, cô...” Với giọng nói đầy oan ức, cô gái tóc đỏ vội vàng kể khổ với Natsuki, mong mỏi rằng Natsuki sẽ ‘lấy lại công bằng’ cho mình, thế nhưng cô nàng còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Natsuki chặn miệng.

“PA ~!”

Cách chặn miệng thật không nhẹ nhàng, cô gái tóc đỏ lại bị Natsuki quất thêm một cái đau tới điếng người vào đầu khiến cho cô nàng chỉ có thể ngồi trên đất mà ôm đầu rên rỉ.

“Đó là do cô tự làm tự chịu, Stupid Mutt. Ai bảo cô tự tiện xen vào nhiệm vụ này? Cô không biết rằng đây nhiệm vụ của tôi sao?”

“Ôi chao? Natsuki-sempai đã nhận? Tôi chỉ vô tình nghe được là có kẻ trộm đồ lót ở đây nên chỉ định tới để thử vận may, ai biết... A đúng rồi! Người này! Chính là hắn! Natsuki-sempai, mau bắt hắn lại. Mau bắt hắn trả lại sức mạnh cho tôi.”

Bị Natsuki chất vấn, cô gái tóc đỏ cười gượng một cách ngu đần và giải thích với Natsuki, thế nhưng ngay sau đó cô gái tóc đỏ chợt nhớ ra là mình đang bị gì, và tất cả oán khí và sự tức giận của cô nàng lập tức chỉ về phía Ye Jian. Nhìn bộ dạng của cô gái tóc đỏ thì xem ra Ye Jian đã bị cô nàng hận luôn rồi.

Chỉ bất quá ngay sau đó, lời giải thích của Natsuki lại khiến cho cô gái tóc đỏ hoàn toàn há hốc mồm.

Phát ra một tiếng ‘hừ’ đầy bất mãn từ trong mũi, Natsuki dùng giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy vẻ ‘hận thiết bất thành cương’ để răn dạy cô gái tóc đỏ: “Đó là cái giá cho việc không biết dùng bộ não! Tên này là hậu bối của tôi, chuyện bắt trộm lần này là tôi giao cho cậu ta xử lý, cô tự tiện xen vào rồi gây rối thêm, bị vậy cũng là đáng đời. Tự mình lãnh hậu quả đi!”

“Cái ————” Hoàn toàn há hốc mồm, cô gái tóc đỏ trợn tròn mắt. Hết nhìn về phía Ye Jian, người đang đứng một bên trông đầy vẻ vô tội, rồi lại nhìn về phía Natsuki, người đang có vẻ vô cùng khó chịu, cô gái tóc đỏ há hốc mồm trong một chốc rồi sau đó phát ra tiếng hét đầy hoảng loạn vô cùng bén nhọn.

“A a a a a a a a a ~~~~~~~~~!!!!!”

“Câm mồm, Stupis Mutt! Cô muốn người ở ngoài kia đều nghe thấy hết đúng không?”

“Thế nhưng... Thế nhưng mà... Nhưng mà... Chuyện—Chuyện này cũng quá... Quá... Người này lại là hậu bối của Natsuki-sempai? Nếu vậy thì tại sao vừa rồi cậu ta còn ————” Nói tới đây, cô gái tóc đỏ chợt giật mình nhớ tới đoạn đối thoại trước khi chia tay của Ye Jian và Asagi-chan, đồng thời cũng liên tưởng tới biểu hiện thân mật của cả hai trước đó.

Ngay lập tức, chả cần nói gì rồi. Cái gì cũng hiểu.

Nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cô gái tóc đỏ cuối cùng cũng đã ý thức được sự ngu đần của bản thân. Tình huống này, xem ra cô quả thật là tự làm tự chịu rồi. Bất quá, mặc dù nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, thế nhưng ở sâu trong lòng thì cô gái tóc đỏ cũng đã bớt tuyệt vọng nhiều, bởi vì nếu người thiếu niên này là hậu bối của Natsuki-sempai, vậy thì có lẽ sức mạnh của cô cũng chỉ bị khóa lại mà không phải là bị xóa đi như cô vẫn nghĩ.

Bất quá, nghĩ tới tình huống hiện tại, biểu lộ của cô trở nên mếu máo và khó coi hơn. Tình huống này xem ra cô không thể cười cười mà lấp liếm giống như mấy lần trước được rồi. Đã không còn sức mạnh, cô đã mất đi vốn liếng để đối chọi với Natsuki-chan.

Không! Không phải chỉ là mất đi vốn liếng để đối chọi. Dựa theo tính cách của Natsuki-chan thì phỏng chừng là cô sẽ bị trả thù vô cùng thê thảm. Dù sao thì từ thời còn là học sinh tới giờ, cô vẫn luôn là bạn thanh mai trúc mã của Natsuki-chan, thế nhưng Natsuki-chan lại rất khó chịu với cô. Nguyên nhân không phải là do Natsuki khó tính mà là do cô thường xuyên cậy vào năng lực của mình để trêu chọc Natsuki nên Natsuki mới đối xử với cô như vậy.

Mặc dù từ trước tới giờ, cô chỉ cậy vào năng lực của mình để giở những trò đùa dai nhỏ với Natsuki, thế nhưng với tính cách của Natsuki, nếu mà bắt được cơ hội thì Natsuki tuyệt đối sẽ dốc toàn lực để trả lại cho cô gấp mười lần những gì mà cô đã làm. Chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi thì cô gái tóc đỏ đã cảm thấy tương lai trước mắt trở nên u ám.

“Cô ta là người quen của tôi từ thời còn là học sinh, cứ gọi cô ta là Stupid Mutt là được rồi. Hiện giờ cũng đang tạm thời giữ chức công ma sư của quốc gia.”

Quả nhiên, từ trong cách mà Natsuki giới thiệu thì cũng có thể thấy được rồi. Cái giọng này mà nói là sẽ không trả thù thì ai mà tin?

“Khục! Chuyện này, hóa ra là sem... Khục! Nói chung là, vừa rồi thật xin lỗi! Tôi là Ye Jian, xem như là... Hậu bối của Natsuki-chan đi! Hiện cũng đang tạm thời giữ chức vụ attack mage của quốc gia.” Hơi hắng giọng một cái, Ye Jian ngập ngừng một chút rồi tự giới thiệu mình.

“Hóa, hóa ra là Ye-chan, a ha ha. Hẳn là tôi phải nói xin lỗi mới đúng, không hỏi rõ ràng tình huống mà đã động thủ. Gây rắc rối cho cậu như vậy, thành thật xin lỗi! A ha ha! Đúng rồi, tôi là Sasasaki Misaki, gọi tôi là Misaki là được. Tôi là bạn thanh mai trúc mã của Natsuki-chan!”

Cách giới thiệu sang sảng nghe rất phóng khoáng và thẳng thắn, thế nhưng không hiểu tại sao nghe cứ có gì đó ở bên trong, nhất là câu cuối cùng nghe rất là đắc ý.

“Ai là bạn thanh mai trúc mã với cô, Stupid Mutt? Cô có biết là mình vừa làm cái gì hay không?” Nói với giọng bất mãn, Natsuki giơ quạt lên và gõ nhẹ một cái vào trán của Misaki, sau đó cô lườm về phía Ye Jian với vẻ bất mãn mà chất vấn: “Còn cậu nữa! Cái đống ngổn ngang ở đây là gì? Nếu như tôi mà không thông báo cho quản lý của nơi này, để cho bọn họ đem nơi này phong tỏa lại với lý do là bảo hành sửa chữa thì cậu có biết là sẽ có bao nhiêu người tới đây hay không?”

“Hờ, thì tại có chút chuyện ngoài ý muốn. Misaki-sempai ra tay bất ngờ quá nên tôi cũng quên mất việc phải dùng kết giới. Bất quá đã bắt được tên trộm rồi. Hắn ở đây!”

Chỉ ngón tay về phần mặt đất cách đó không xa, một tia sáng chợt bắn ra từ ngón tay của Ye Jian và đụng trúng một thứ vô hình nào đó.

Ngay lập tức, những gợn sóng vô hình chợt nổi lên, và tên trộm vẫn còn đang trong trạng thái tàng hình cũng lộ ra tướng mạo thật của mình.

Chà! Con mẹ nó! Cái gì đây? ‘Tặc mi thử nhãn’, ‘hẹn mọn bỉ ổi’, hai cụm từ này chắc là được sinh ra để hình dung cái tên này chứ?

Vóc người cao gầy, mắt như mắt chuột, răng cửa thì hô ra, lông mày nhìn vào sẽ khiến người ta lập tức nghĩ ngay tới hai từ ‘ăn trộm’, đã vậy ngũ quan từng cái một còn vô cùng có tính nghệ thuật, nhất là khi chúng phối hợp lại cùng nhau thì quả thật...

Nếu như bảo trên đời này có người nào sinh ra là để làm một trộm đồ lót biến thái thì con hàng này tuyệt đối là một trong số đó chứ?

“Là hắn sao?” Khó chịu mà liếc một cái để hỏi, rồi sau đó Natsuki lập tức nghiêng mặt đi ngay.

Cái loại tặc mi thử nhãn có ngũ quan quá có tính nghệ thuật như thế này, chỉ nhìn một cái thôi thì cũng có thể khiến cho người ta cay con mắt. Nhìn nhiều chỉ sợ sẽ khiến cho con mắt với thẩm mỹ quan bị ô nhiễm chứ? Phản ứng của Natsuki ý là vậy đi?

“Chuyện vừa rồi, nếu như là hiểu lầm, vậy thì giờ để tôi giải phong ấn cho Misaki-sempai...”

Nghe được Ye Jian nói những lời này, hai mắt của Misaki dường như biến thành hai chiếc đèn pha (☼△☼). Thiếu chút nữa là cô đã nhịn không được mà ôm chầm lấy Ye Jian.

Thế nhưng ngay kế đó, khi Ye Jian còn chưa kịp nói xong thì giọng nói tựa như là ác quỷ của Natsuki đã vang lên khiến cho Misaki chợt cảm thấy lạnh buốt: “Không cần! Trước không cần giải phong ấn cho cô ta. Cứ để cho cô ta bị phong ấn mấy ngày đi như thế mấy ngày đi, cho chừa cái tội tự ý hành động. Chờ chừng nào cô ta sám hối xong về sai lầm của mình thì hãy cởi bỏ.”

“Ài!? Tại sao như vậy! Natsuki-sempai, tiền bối thật quá đáng...”

Dường như là thấy được vẻ đắc ý hiện lên trong mắt của Natsuki, Misaki bất lực mà rũ hai vai xuống. Sau đó cô dường như nhận mệnh mà ngả về phía ye Jian. Úp mặt vào trong ngực của Ye Jian, Misaki mếu máo mà rên rỉ: “Tiêu rồi! Đây là trả thù! Nhất định là Natsuki-chan đang muốn trả thù. Xong rồi!”

“Chuyện này...”

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, Ye Jian vội vàng vịn lấy eo nhỏ của Misaki để cô không tuột xuống. Đặt một tay lên vai của Misaki, Ye Jian định nói gì đó để khuyên nhủ Natsuki, thế nhưng chưa nói được gì thì đã bị Natsuki ngắt lời.

“Cậu câm miệng, đừng có nhiều chuyện. Đây là chuyện riêng của tôi và con cẩu đần này.”

“Quả nhiên, quả nhiên là trả thù, tôi biết ngay mà!...〒▽〒...”

Nghe Natsuki nói với giọng ‘tuyệt tình’ như vậy, Misaki đang tì ở trước ngực của Ye Jian phát ra tiếng rên rỉ, vẻ mặt mếu máo và đau khổ, trông tội nghiệp vô cùng. Sau đó, bỗng nhiên cô chợt chụp lấy vai của Ye Jian mà dùng ánh mắt khiến không ai có thể từ chối để nhìn cậu chằm chằm và nói: “Ye-chan, làm ơn cởi bỏ giúp tôi đi. Bằng không Natsuki-sempai sẽ dùng phương thức kinh khủng nào để trả thù tôi, tôi thật không dám tưởng tượng. Làm ơn cởi bỏ phong ấn giúp tôi đi!”

“Còn muốn trông chờ vào cậu ta? Cam chịu số phận đi, Stupid Mutt! ‘Hận thù’ suốt bấy nhiêu lâu nay, tôi sẽ tính với cô hết một lượt. Đã có giác ngộ về những gì mà cô đã làm tới tôi từ bé tới giờ chưa? Đúng, Ye-baka, cấm cậu giải trừ phong ấn cho cô ta. Còn nếu như cậu muốn nhận nợ thay cho cô ta thì cứ tới đây, cái giá là gấp đôi.”

Thấy Natsuki-chan đã quyết tâm trả thù tới như vậy, Ye Jian chỉ có thể dùng ánh mắt an ủi để nhìn mỹ nhân đang gục ở trong ngực mình. Thật có lỗi, Misaki- sempai, coi bộ chuyện tình cảm sôi sục giữa cô và Natsuki-chan, tôi không can thiệp được rồi.

Nghĩ tới đây, Ye Jian lén lút mà cầu nguyện thay cho mỹ nhân ở trong ngực mình. Hi vọng là Misaki-sempai sẽ không bị Natsuki-chan chỉnh cho quá thảm. Strauss

Bạn đang đọc Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên của Bánh Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.