Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Akatsuki Mimori

2756 chữ

“... Hình như xong chỗ này là xong chỗ cuối cùng luôn rồi đúng không, Natsuki- chan?”

Hiện giờ đã là giữa đêm, thế nhưng thành phố Itogami vẫn chìm trong ánh đèn rực rỡ tạo thành một cảnh đẹp đặc biệt trên biển. Đối với cư dân của đảo nhân tạo Itogami thì việc công tác vào ban đêm cũng không phải là việc hiếm gặp, rất nhiều cư dân của đảo Itogami đều có công việc yêu cầu phải làm trắng đêm.

Trên nóc sân thượng của một khu dân cư, một thiếu niên nhìn khung cảnh ban đêm ở dưới chân và càm ràm: “Thật đúng là một đám rỗi hơi điên khùng chỉ biết đi gây rắc rối cho người khác, thời gian nghỉ ngơi tốt như vậy mà phải lãng phí trên người của mấy cái tên óc có vấn đề đó, thiệt tình, haiz ~”

“Nếu còn hơi sức để mà than ngắn thở dài như vậy thì đi mà nghĩ ra cách để bắt hết mấy cái tên ‘ngớ ngẩn’ cậu vừa nói đi! ‘Xong sớm về sớm’, cái chuyện như thế mà cậu còn không hiểu sao? Hơn nữa đây vốn là công việc của cậu, còn than thở cái gì? Nếu nói ai phải khó chịu thì người đó phải là tôi mới đúng!”

Giống như là yêu tinh của đêm tối, Natsuki, với khí chất hòa nhập hoàn mỹ với đêm, hạ xuống từ trên không một cách quý phái và lên tiếng phê phán thiếu niên đang càm ràm.

“Ầy... Mặc dù rất muốn nói một câu là ‘một mình tôi làm cũng được, cô cứ yên tâm về ngủ đi.’, thế nhưng mà trong một đêm thức trắng dài đằng đẵng như vầy, lại có một thiếu nữ mỹ lệ tới rung động lòng người như Natsuki-chan chịu thức khuya để đi công tác cùng với bản thân, tôi mà nói câu đó ra thì thật đúng là quá ngu. Cho nên chỉ có thể để Natsuki-chan chịu khó đi công tác chung với tôi vậy. Ha ha ha ha!”

Nói huyên thuyên một hồi, thiếu niên có mái tóc màu tím bạc đột nhiên trêu chọc Natsuki và nở nụ cười vui vẻ. Mặc dù rằng từ khi bắt đầu công tác tới giờ thì cậu đã phải trải qua hơn mười trận chiến rồi, thế nhưng lúc này thì cậu vẫn cảm thấy tinh thần sáng sủa lắm. Nguyên nhân là vì trong suốt mười mấy trận chiến vừa rồi, cậu chỉ ra đúng có mười mấy chiêu, một trận một chiêu. Dựa theo tình huống này thì thay vì nói là chiến đấu, còn chẳng bằng đang nói là cậu phải đi đập ruồi.

Hết cách rồi, thực lực của đôi bên cách nhau quá xa. Mặc dù rằng thú nhân sau khi bị tiêm thuốc cuồng hóa thì đều đã đạt đến cấp độ trung (dựa theo tiêu chuẩn về sức mạnh),thế nhưng so với Ye Jian thì quả thật chả khác gì một con ruồi cỡ bự... Không! E là ruồi nếu bự được bằng chúng thì chỉ sợ là còn mạnh hơn xa mấy tên thú nhân bị tiêm thuốc nữa cơ.

Cho nên nói chung là Ye Jian giải quyết mọi thứ rất nhẹ nhàng. Sau khi đã hốt gần hết đám thú nhân bị tiêm thuốc rồi thì cậu và Natsuki mới tới khi vực miền Bắc này, đây là mục tiêu cuối cùng.

“Bớt nói những câu ngu xuẩn đi, baka! Nên làm việc rồi!”

Nếu đổi lại là dĩ vãng, phản ứng của Natsuki tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như thế, mà cô sẽ dùng toàn bộ những ngôn từ ác độc nhất mà mình có để trào phúng và khinh bỉ Ye Jian. Dù sao thì từ xưa tới nay, Natsuki vẫn luôn không thích những câu nịnh nọt, chúng làm cô khó chịu và buồn nôn. Chỉ là lần này không hiểu tại sao, cô lại chấp nhận những lời nịnh nọt lén lút của Ye Jian mà không phản bác, dù rằng chúng vẫn khiến cho cô cảm thấy không thoải mái lắm.

“Biết rồi! Đã khóa được mục tiêu, ở đằng kia!”

Hơi nhún vai một cái, Ye Jian vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về một hướng. Là một khu vực có đèn đuốc sáng trưng nằm giữa một khu công nghiệp, nhìn bề ngoài thì không giống khu dân cư hay phố buôn bán cho lắm.

Đây là một nhà xưởng, hoặc cũng có thể nói là một sở nghiên cứu cũng được. Nhìn từ trong đêm, khu vực nhà xưởng này trông cứ như là một con cự thú đang bá chiếm lấy một khu vực của đêm tối. Nếu như là người bình thường thì tới đêm, sẽ có rất ít người dám bén mảng tới những khu vực như khu vực nhà xưởng này.

Thế nhưng có vẻ như tối nay đã xuất hiện một ngoại lệ, vì nếu không tính tới tổ trinh thám của Ye Jian và Natsuki thì ở đây vẫn còn có sự hiện hữu của một vài người khác. Những người này thậm chí còn xuất hiện ở đây trước cả Ye Jian và Natsuki.

Và Ye Jian cũng đã phát hiện ra điều này, nên cậu lên tiếng nhắc nhở: “Ồ? Coi bộ có người đang muốn nẫng tay trên của chúng ta. Xem ra ngoại trừ chúng ta ra thì vẫn còn có người có hứng thú với đám thú nhân đã phát điên này. Ai mà to gan với lại có hứng thú kỳ lạ vậy nhỉ?”

Căn bản là chẳng cần Ye Jian phải nhắc, Natsuki cũng đã biết được. Dù sao thì danh hiệu [ Kūgeki no Majo ] của cô không phải là để gọi chơi, danh hiệu này đại biểu cho sự sợ hãi của ma tộc trên toàn lãnh thổ Châu Âu đối với Natsuki. Dù rằng nó là một danh hiệu chẳng lành, thế nhưng nó đại biểu cho uy danh và bản lãnh của Natsuki được xây lên từ xác của vô số ma tộc từng bị cô giết chết.

Ma pháp trận màu đỏ sậm có ba cạnh chợt lóe lên, pháp thuật kiểm soát không gian được khởi động, Natsuki lập tức biến mất mà không nói một lời.

“Này! Đừng đi lén như thế chứ, Natsuki-chan!”

Vội vàng kêu lên, sau đó Ye Jian đột nhiên biến mất cứ như rằng cậu chưa từng có mặt vậy.

Chớp mắt sau đó, cậu lại xuất hiện bên cạnh Natsuki. Vừa định mở miệng, thế nhưng cậu lại đột nhiên phát hiện là cây quạt xếp màu đen viền tơ của Natsuki đang che miệng mình lại. Hiểu ý, Ye Jian không lên tiếng nữa.

Nơi này là nơi cao nhất của sở nghiên cứu, đứng từ đây nhìn xuống, hầu như có thể nhìn thấy rõ được toàn cảnh của sở nghiên cứu cùng với những con hẻm lờ mờ giăng ở xung quanh nó. Và lúc này, trong một con hẻm nhỏ, Ye Jian nhìn thấy mục tiêu của mình. Hai bóng người một đen một trắng đang truy đuổi nhau, cùng với bên thứ ba đang nấp trong bóng tối.

Nhìn thấy tình cảnh này, Ye Jian khẽ gạt chiếc quạt xếp của Natsuki qua một bên và hơi nhướng mày. Ra vẻ hiếu kỳ, cậu hỏi nhỏ với Natsuki đang đứng ở kế bên: “Bọn họ đang làm cái trò gì kia?”

“Mồi nhử, dã thú cùng thợ săn.”

“Tôi biết. Tôi muốn hỏi là thứ khác: Cô gái có trình độ diễn xuất sứt xẹo đang chạy ở dưới kia là ai? Cứ có cảm giác là đã gặp ở nơi nào đó rồi nhưng không nhớ ra được.”

Nhìn về phía bóng người màu trắng đang chạy trốn một cách lảo đảo ở dưới, Ye Jian hơi nhướng mày. Từ góc độ quan sát của cậu, cậu có thể nhận ra được rằng đây là một cô gái trưởng thành với thân hình chữ S căng đầy. Trên người cô ta mặc một bộ áo blouse trắng dài của các nhân nghiên nghiên cứu, mái tóc dài trông rối tung lên cứ như mái tóc chưa được chải chuốt của một người vừa tỉnh giấc. Gương mặt cô ta khá trẻ, nhưng lại mang theo một tia lười biếng và già dặn.

Ngoài ra thì cô gái này còn đeo một cặp mắt kính và miệng thì còn ngậm một cây... Kẹo que?

“Akatsuki Mimori, nhà nghiên cứu nổi danh nhất của tập đoàn MAR. Có không ít báo chí, tạp chí và tin tức đều đưa tin về cô ta. Có lẽ cậu đã vô tình gặp được ở đâu đó nên cảm thấy như vậy là bình thường.”

“Cái gì? Akatsuki Mimori!?” Giật thót cả mình, hầu như là khi nghe được cái tên này thì Ye Jian lập tức thốt lên một cách lộ liễu.

“Baka, nói nhỏ một chút!”

“PA ~~!” Một âm thanh nặng nề vang lên, và chiếc quạt xếp của Natsuki-chan, sau bao nhiêu lần đánh hụt thì lúc này, cuối cùng cũng đã có thể quất trúng mục tiêu mà nó hằng mong ước —— cái đầu của Ye Jian.

Bởi vì trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung mà quên mất việc phải né tránh đòn đánh bất ngờ của Natsuki, Ye Jian bị chiếc quạt của cô quất trúng một cái ngay giữa đầu. Bị một cú gõ đau như vậy vào đầu, Ye Jian lập tức tỉnh lại và cảm thấy mắt của mình dường như muốn nổ đom đóm.

“Ôi! Đau lắm đó, Natsuki-chan! Cô không thể nhẹ tay một chút sao?”

Bụm lấy đầu, Ye Jian dùng ánh mắt u oán để trừng Natsuki, thế nhưng đáp lại cậu lại bộ dạng đắc ý của nữ phù thủy. Lúc này, nữ phù thủy được gọi là Kugeki no Majo của chúng ta đang đong đưa chiếc quạt xếp một cách vô cùng vui sướng.

Cũng không trách được cô đắc ý tới như vậy, bởi vì đã bao nhiêu lần, cô muốn quất vào cái bản mặt đáng ghét của cái tên này rồi. Đã bao nhiêu lần hắn chọc cho cô tức tới nổi cơn tam bành thế nhưng lại chẳng thể làm gì được hắn. Thật không ngờ là lần này, cô chỉ vung quạt một cái theo thói quen thôi, vậy mà lại quất trúng vào cái mặt của hắn như vậy, khỏi cần nói thì cũng biết được là lúc này, cô đang cảm thấy sảng khoái tới mức nào.

Bất quá, cô cũng cảm thấy có chút tiếc nuối nha. Thiệt tình, nếu mà biết là có thể quất trúng hắn như vậy, cô tuyệt đối sẽ quất cho hắn vài cái liên tiếp khiến cho cái tên này choáng luôn, có vậy thì cô mới có thể xả được phần nào cơn tức bị dồn nén lại ở trong người cô từ trước tới giờ.

Chỉ là bây giờ không phải là lúc để quan tâm tới chuyện này, so với chuyện đó thì cô cảm thấy là có một chuyện khác càng cần cô để ý hơn.

“Đừng có giả ngu để lấp liếm với tôi! Nói đi: Rốt cục thì nguyên nhân gì đã khiến cho cậu kinh ngạc tới như vậy khi nghe được cái tên Akatsuki Mimori?”

“Chuyện này... Thực ra là vì...”

“Đừng có nói những lý do ngu đần như là sùng bái gì đó vân vân, cậu dám nói ra thì tôi sẽ cho cậu được chết!”

Ây, đường lui chính bị chặt chết rồi. Bất quá không sao, vẫn còn đường hẻm.

“Khục! Thực ra thì người khiến tôi kinh ngạc không phải là Akatsuki Mimori, người khiến tôi kinh ngạc là chồng của cô ta kìa, Akatsuki Gajou ấy.”

“Là cái tên có biệt hiệu [ Chết Cũng Sống Lại ]?”

“Ờ! Lúc trước tôi có nghe nói về cái tên này. Nghe nói hắn ta lấy thân phận là nhân loại bình thường, thế nhưng lại có thể ra vào các di tích thời thượng cổ một cách hoàn hảo mà trên thân không có lấy một vết xước. Đến nỗi về sau được gọi là nhà khảo cổ học có thể [ Nghịch Quyển Vận Mạng Vũ Đấu Phái ], là người [ Chết Cũng Sống Lại ], [ Hoàng Tuyền không dám nhận ], v... V...”

Gật gật đầu, mặc dù lý do này nghe thì vẫn còn có phần gượng ép, thế nhưng xem như cũng hợp lý và chấp nhận được, bởi vì chính bản thân Natsuki cũng cảm thấy khá tò mò về Akatsuki Gajou.

Bằng thân thể bình thường của một phàm nhân, thế nhưng lại có thể sống sót sau khi bước chân vào trong những di tích thượng cổ có nguy cơ bốn phía và bình yên bước ra ngoài. Một lần thì chẳng nói làm gì, thế nhưng nếu lần nào cũng vậy thì đúng là có chút bất thường rồi. Nói là vận may, vậy thì phỏng chừng cái tên này có thể gọi mình là chồng của nữ thần may mắn được rồi đây, coi như có là con cưng thì cũng không thể nào được ưu đãi như vậy.

Phải biết rằng trong số những di tích thượng cổ mà cái tên này từng bước chân vào, có rất nhiều di tích mà cả chính Natsuki cũng không dám xưng là mình có thể bước vào nhưng vẫn có thể bước ra một cách nguyên vẹn mà không có lấy một vết xước. Đừng có nói là bước ra nguyên vẹn, có thể bước ra được thì cũng đã là giỏi lắm rồi.

Ngay cả một phù thủy rành rỏi về ma thuật không gian như cô mà còn thế thì có thể hiểu được là những di tích đó đáng sợ tới cỡ nào. Vậy mà cái tên kia lại đi ra đi vào không biết bao nhiêu lần cứ như là đang đi vào trong nhà mình ấy.

“Ngoài ra thì tôi giật mình là vì cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Mặc dù ở trên đảo Itogami đúng là có chi nhánh MAR, đồng thời cũng cho Akatsuki Mimori nhậm chức ở đây. Thế nhưng cô không cảm thấy việc phái cô ta ra để bắt thú nhân bị cuồng hóa vào lúc này là rất kỳ cục sao? Coi như có muốn bắt thì cũng không cần phái nhân viên nghiên cứu vô cùng quan trọng như cô ta ra làm mồi nhử chứ? Bởi vì nếu như lỡ mà cô ta có bề gì, thiệt hại của MAR chẳng phải là không thể nào đo đếm nổi sao? Cao tầng của xí nghiệp này bị khùng hay sao mà lại làm vậy?”

Thuận tiện nói luôn, công ty MAR ở trong miệng Ye Jian là một xí nghiệp cực lớn có trụ sở chính đặt ở khu vực Đông Á, tên đầy đủ là Magna Ataraxia Research. Đây là một tập đoàn xí nghiệp rất lớn, có tham gia vào rất nhiều ngành nghề từ quân sự tới binh khí, từ thực phẩm tới gia dụng, v... V... Ngoài ra thì nó còn là một trong số tập đoàn xí nghiệp ma đạo nổi tiếng nhất thế giới với độ nổi tiếng có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay.

“Không! Dựa theo hiểu biết của tôi thì có lẽ việc này không liên quan gì tới MAR, có 99% đây chỉ là kế hoạch cá nhân của cô ta thôi. Bởi vì nếu như MAR muốn chen chân vào việc này, vậy thì hoàn toàn không cần phải làm vậy. Họ có thể gửi công văn thương lượng chính thức cho công xã của đảo để xin quyền thu mua đám thú nhân kia vì mục đích nghiên cứu. Đây mới là cách xử lý hiệu quả nhất với những công ty lớn như MAR, không cần phải lén lút như vậy!”

“Là vậy sao?”

Ra vẻ hơi có chút trầm tư, Ye Jian lén lút thở phào trong lòng. Cuối cùng thì Natsuki cũng bị đánh lạc hướng, vậy là tốt rồi. Chỉ cần Natsuki không tiếp tục truy vấn, vậy thì chuyện gì cũng dễ nói. Strauss

Bạn đang đọc Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên của Bánh Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.