Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loli Tóc Vàng

2944 chữ

“Đừng có tùy tiện nói ra những điều nguy hiểm như thế! Cô thấy tôi nhường nên được nước làm tới đúng không? Cứ coi như là cô có khả năng thoát khỏi vụ nổ lúc nãy đúng như lời cô vừa nói, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô được quyền bỏ qua sự thực tôi là ân nhân của cô. Đường đường là giáo chủ của thánh giáo, bá chủ của võ lâm, vậy mà ngay cả việc nhận ơn của người khác cũng không dám thừa nhận. Cô muốn người đời nói cô là kẻ vong ân phụ nghĩa đúng không?”

“Vô liêm sỉ! Những lời này của ngươi là có ý gì? Ta chưa từng chối bỏ việc ta nợ ơn của ngươi, thế nhưng việc ta nợ ơn ngươi hoàn toàn không đủ để bù đắp cho sự sỗ sàng mà mi đã làm. Việc mi dám sỗ sàng với ta, đó chính là đại tội. Ngươi đừng hòng dùng chút ân tình đó để lấp liếm cho qua. Hôm nay, ta nhất định phải trừng phạt ngươi để lấy lại danh dự cho mình.”

Được rồi! Nghe thấy lý lẽ đầy vẻ ngang ngược và hống hách của Luo Hao, Itsuka Ken cũng bắt đầu nổi đóa. Cậu đường đường là ma vương, từ đầu tới giờ cậu chịu nhường cô nàng là vì cậu yêu thích nên mới nuông chiều, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô nàng được quyền giở thói nữ hoàng ra mãi với cậu.

Cậu được nước làm tới? Rốt cục thì ai mới là người được đang được nước làm tới đây chứ hả? Chỉ sờ bộ ngực có một chút, hơn nữa cậu còn không cố tình, vậy mà giờ cô nàng muốn kiếm chuyện với cậu chỉ vì việc đó? Cô nàng cho mình là ai? Ngay cả thần hậu Metis với nữ thần hoàng Athena của thần thoại Hi Lạp cậu cũng dám thu vào trong hậu cung của mình, ngay cả hai vị nữ hoàng là Alter và Nero cậu cũng dám dạy bảo, còn sợ một con giáo chủ đại nhân? Làm lừng đúng không? Xem ra nếu không dạy cho cô nàng một bài học thì cô nàng này hoàn toàn không hiểu được hoa tại sao lại có màu hồng.

“Tới lúc này mà ngươi vẫn còn nghĩ tới những việc vô lễ, xem ra ngươi đã sẵn sàng cho việc bị ta trừng phạt? Nếu đã vậy thì hôm nay, ta nhất định sẽ ban cho ngươi sự trừng phạt thích đáng.”

Chú lực phun ra từ trên người của giáo chủ Luo Hao như biển gầm gió cuốn, cho thấy quyết tâm nhất định phải giết chết Itsuka Ken của cô.

“Hừ! Nếu giáo chủ đã không thèm nói đạo lý như thế, vậy thì tôi cần gì phải nói đạo lý với cô nữa? Nếu giáo chủ muốn dùng nắm đấm để nói đạo lý, vậy thì tôi sẽ dùng nắm đấm của mình để bắt cô phải ngồi xuống mà nói đạo lý. Asherah, cô lùi xa một chút!” Nở nụ cười gằn với Luo Hao, Itsuka Ken khẽ vuốt cái đầu nhỏ của Asherah ở trước ngực, sau đó buông cô ra và híp mắt nhìn chằm chằm về phía giai nhân đang đằng đằng sát khí ở trước mặt.

“Bởi vì là vua cho nên không cam tâm làm kẻ hèn nhát sao? Khí phách lắm!” Nhìn thấy phản ứng của Itsuka Ken, những âm thanh tựa như tiên nhạc lại được thốt ra từ cái miệng nhỏ của giai nhân, đồng thời với đó thì một nụ cười duyên dáng và yêu kiều nhưng cũng ma mị tới cực hạn hiện lên trên dung nhan hoàn mỹ. Thật là một nụ cười đáng sợ! Nếu như ai nhìn thấy nụ cười này mà tâm trí không kiên, kẻ đó tuyệt đối sẽ bị sự quyến rũ bất chợt xuất hiện này làm cho lạc lối.

Bất quá lúc này, Itsuka Ken lại chẳng rảnh để bận tâm đến nụ cười của Luo Hao, bởi vì ngay sau khi cô vừa nói xong thì bóng hình của cô đã biến mất và hiện ra ngay trước người cậu. Cánh tay ngọc ngà tựa như củ sen là củ sen của cô giơ lên và tung ra một chưởng vào ngay giữa ngực cậu. Một chưởng này của Luo Hao tuyệt đối là đã được cô dùng toàn lực, nếu như bị đánh trúng thì cho dù có là sắt thép thì cũng phải bị đập tan.

Thế nhưng vào đúng lúc này, trong tình huống mà chẳng ai ngờ tới, đột nhiên từ bên trong đám bụi mù, bóng của một cây gậy màu vàng rám nắng chợt hiện lên và đập về phía lưng ngọc của giáo chủ Luo Hao với tốc độ nhanh như ánh sáng.

“Cái ——!?” Thốt lên một tiếng, Itsuka Ken hầu như giật nảy cả mình khi thấy bóng của cây gậy màu vàng hiện ra từ đám bụi mù.

Hầu Vương vẫn còn sống? Vụ nổ trước đó vẫn không thể giết được nó? Hơn nữa uy lực của đòn tấn công bất ngờ này, nếu Itsuka Ken tính không lầm thì nó đã đạt tới mức cao nhất của hàng bốn chữ số rồi đi? Còn cường độ của nó nữa, tuyệt bức là đã có thể gây tổn thương cho các vị thần ba chữ số giống như sức mạnh [ Lôi Quang ] hiện giờ của cậu.

Chuyện gì đây? Chẳng lẽ linh cách của Đại Thánh tỷ thực sự mạnh tới như vậy? Cho dù chỉ là phần linh cách [ Phàm Thai ] cũng có thể có được sức mạnh kinh khủng như thế? Cậu có nên nói một câu ‘Không hổ là Tề Thiên Đại Thánh!’ Hay không?

Rất nhiều ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu của Itsuka Ken, thế nhưng lúc này đã không phải là lúc thích hợp để ngồi nghĩ nữa. Đòn tấn công xảo trá như vậy, không phải nói tránh là có thể tránh. Hiện giờ, mục tiêu của nó đang là Luo Hao, nếu cậu không nghĩ ra được cách nào đó để giúp cô thì phỏng chừng là cô có thể sẽ phải tiêu đời vì đòn đánh lén bất ngờ này.

“Bành ——!!” “Khụ ——!!”

Không tránh không né, thậm chí còn chủ động tiến tới, Itsuka Ken vươn tay ra, để mặc cho chiêu thức của Luo Hao đánh trúng ngực mình, cậu nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Luo Hao và khởi động Gift không gian Ngay lập tức, cậu và Luo Hao đã biến mất khỏi nơi mà cả hai vừa đứng.

Mất dấu của Luo Hao, bóng gậy màu rám nắng vẫn tiếp tục đánh tới. ‘Rầm’ một tiếng, nó nện thẳng vào mặt đất bên dưới, và ngay lập tức, đất bằng tựa như dậy sóng. Mặt đất rung lên tựa như vừa bị sao chổi đập phải. Một cái rãnh sâu dài hơn trăm mét hiện lên và tiếp tục kéo dài về phía trước. Tất cả những nơi mà rãnh sâu kéo qua, cây cối nát tan, kiến trúc sụp đổ.

Một gậy này quả thật là bá đạo, nếu như Luo Hao bị nó đánh trúng, cho dù cô có là campione mạnh nhất của thế giới thì cũng phải trọng thương.

Ở một hướng khác, Luo Hao, mục tiêu chính của đòn đánh lén đáng sợ vừa rồi, hiện đang đờ đẫn mà nhìn về phía đống hoang tàn ở bên dưới; Sau đó, cô ngẩng đầu mà nhìn về phía thiếu niên cách mình chỉ trong gang tấc. Hiện giờ, sắc mặt của cậu đã trở nên có phần hơi trắng, khóe miệng hơi rỉ máu, đây là hậu quả của việc lãnh trọn một chưởng của cô mà không chịu phòng ngự.

Lúc này, vẻ kinh ngạc và khó hiểu không thể nào giấu được hiện lên trên mặt của Luo Hao. Cô lại được cứu? Được cứu bởi người mà cô đang muốn giết? Nhìn gương mặt điển trai với vẻ nghiêm túc chưa từng thấy trước đó của thiếu niên, một thứ cảm xúc kỳ lạ chợt trỗi lên trong lòng của Luo Hao, đây là thứ cảm xúc mà cô chưa từng được nếm thử trong cuộc đời kéo dài hơn 2 thế kỷ của mình.

“... Đọa Thiên Vương?”

“Đến rồi!” Không có thời gian chú ý tới Luo Hao, Itsuka Ken lại một lần nữa khởi động Gift không gian và mang cô biến mất. Ngay khi cậu vừa biến mất thì bóng gậy màu rám nắng lại hiện ra và nện vào mặt đất nơi cậu vừa đứng.

“Rầm!” “Rầm!” “Rầm!” “Rầm!” “Rầm!” “Rầm!” “Rầm!”

Những tiếng nổ vang như sấm cứ liên tục phát ra, mặt đất thì cứ rung lên liên hồi vì bị bóng gậy đánh trúng. Cứ như là đang chơi trò cút bắt, Itsuka Ken cứ liên tục biến mất rồi lại hiện ra, và bóng gậy màu rám nắng thì cứ liên tục bám theo cậu không bỏ không rời, dường như quyết tâm phải đánh trúng cậu bằng được thì mới thôi.

“Ha ha, lợi hại! Thật lợi hại! Lâu lắm rồi không thấy được ai lợi hại như vậy! Tới chơi với ta đi!”

Cuộc truy đuổi kéo dài được một lúc thì bóng gậy màu rám nắng không hiện ra nữa, mà thay vào đó là một giọng nói đầy hưng phấn. Không linh, trong trẻo, và rõ ràng, đồng thời lại hiên ngang mang theo một chút tinh nghịch, giọng nói vừa cất lên quả thật là một giọng nói khiến cho người nghe cảm thấy vui tươi và thoải mái.

Bị giọng nói đặc biệt này thu hút, Itsuka Ken quay đầu nhìn về xung quanh để tìm kiếm người vừa lên tiếng. Rất nhanh, đôi mắt của cậu đã phát hiện ra mục tiêu, và cậu giật mình.

Người vừa xuất hiện là một nữ tính với mái tóc màu vàng kim đầy sức sống khẽ đong đưa trong gió, trông tựa như những cánh đồng lúa bạt ngàn đang nổi sóng ở những vùng quê mênh mông. Nhìn vào mái tóc này, nhiều người sẽ có ảo giác rằng mình đang đứng trước một cánh đồng lúa chín mênh mông ở một vùng quê nào đó.

Đôi mắt của đối phương là một đôi mắt trắng tinh như ngọc thạch với đồng tử có màu lưu ly trong suốt, đồng thời trong hai đồng tử này lại có hai ngọn lửa đang bốc lên. Rừng rực và mãnh liệt, ngọn lửa hiện lên trong mắt của đối phương cho thấy vẻ bướng bỉnh, kiệt ngạo và vô pháp vô thiên không muốn tuân theo bất cứ luật lệ nào của thế gian. Vẻ bướng bính đó không hề được che giấu mà hiên ngang phát ra từ trong cặp mắt được gọi là [ Kim Tinh Hỏa Nhãn ] cứ như rằng đó là một điều đương nhiên vậy.

Trong tay cầm một cây gậy màu vàng rám nắng, ý nghĩa của điều này là đối phương chính là kẻ đã tập kích Luo Hao cùng Itsuka Ken từ nãy tới giờ.

Bất quá hiện giờ, Itsuka Ken đã không rảnh để bận tâm đến việc này, bởi vì lúc này, cậu đã bị vẻ ngoài của đối phương làm cho trợn tròn mắt. Cái quái gì đây? Loli? Một con loli tóc vàng không lẫn vào đâu được.

Đúng! Chính xác! Đây tuyệt đối là một con loli! Người đã đánh lén và tập kích cậu cùng Luo Hao từ nãy đến giờ lại là một con loli. Bất luận là theo vóc người hay là theo kích thước của bộ ngự... Khụ! Khụ! Cái này có thể bỏ qua! Nói chung là, nếu chỉ dựa theo vóc dáng bên ngoài của đối phương, không ai có dũng khí để nói rằng con loli này lớn hơn mười lăm tuổi, cho nên đây tuyệt đối là một con loli.

“Rất lâu không được ra ngoài rồi, mãi mới được thoát ra khỏi cái chuồng này, toàn thân đều sắp mốc meo rồi nha. Hai người tới đây là để chơi với ta đó sao? À mà không! Cho dù không phải thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho hai người. Nếu vậy, như nghi thức để ăn mừng cho việc ta có thể lấy lại tự do một lần nữa, hai người hãy chơi với ta đi!”

Tự nói rồi tự trả lời, cô bé tóc vàng vung vẩy cây trường côn màu vàng trong tay, rồi sau đó lập tức đạp lên một đám mây và lao về phía của Itsuka Ken và Luo Hao giáo chủ.

Nằm ở trong ngực của Itsuka Ken, Luo Hao, người đang bị cậu ôm ngang hông, nhìn về phía cô bé tóc vàng đang lao tới và hơi ngập ngừng nói: “Luồng hơi thở này... Heretic God?”

Mày liễu khẽ nhăn, đôi mắt phượng lộ ra vẻ nghi hoặc, Luo Hao không để ý tới việc mình đang bị Itsuka Ken ôm vào trong ngựa mà chỉ tập trung suy đoán về thân phận của kẻ vừa xuất hiện này. Với khả năng cảm nhận của bản thân, Luo Hao rất tự tin, vì thế cô dám khẳng định rằng khi mình và Itsuka Ken tới đây thì trừ Asherah và Hầu Vương ra, ở xung quanh tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào khác. Thế nhưng Hầu Vương hẳn đã chết rồi, bởi vì sức mạnh của Hầu Vương tuyệt đối không đủ để chống lại vụ nổ lúc trước, huống hồ lúc đó tình trạng của Hầu Vương còn đang rất chi là tồi tệ. Nếu vậy thì kẻ trước mắt là ai?

Mà trước chưa nói đến thân phận cụ thể của cô ta, chỉ nói riêng về luồng hơi thở tỏa ra từ người cô ta cũng đã đủ để khiến cho Luo Hao khó hiểu. Giống Dị Thần mà không phải là Dị Thần, nói là thần thì tuyệt đối không sai, thế nhưng nói là Dị Thần thì cũng không đúng. Hơn nữa hơi thở của người này luôn khiến cho Luo Hao không nhịn được mà liên tưởng tới Hầu Vương. Điều này nghĩa là gì? Luo Hao cảm thấy khó hiểu.

“Giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Tôi cảm thấy chúng ta nên quan tâm tới việc làm sao để hạ được cô ta đi thì hơn.” Vừa nói xong, Itsuka Ken lại một lần nữa sử dụng Gift không gian để tránh né đòn tấn công của loli tóc vàng, bởi vì bóng của cây trường côn lại một lần nữa lóe lên và đánh về phía đầu của hai người với tốc độ nhanh như chớp.

Cuộc truy đuổi lại một lần nữa bắt đầu, chỉ khác là lần này, tốc độ của đôi bên lại trở nên nhanh hơn, và bóng của cây gậy cũng trở nên trơn trượt hơn, không xuất hiện tình huống đánh lố đà nữa mà chỉ tập trung đuổi sát mục tiêu của mình.

“Hì hì! Đừng có trốn mãi như vậy nha, nếu không thì gậy của ta sắp bắt được hai người rồi đó.”

Giọng nói không linh mang theo vẻ hài hước vọng vào trong lỗ tai của Itsuka Ken và Luo Hao. Đối với lời trêu ghẹo này, Itsuka Ken thì chỉ hơi có chút nhíu mày, thế nhưng giáo chủ Luo Hao thì lại không thể nào nhịn được.

“Chỉ là đồ chuột nhắt không dám xưng tên mà cũng dám trêu ghẹo ta? Cho dù ngươi là thần linh thì nếu đã dám khiêu khích ta, vậy thì ta, Luo Hao sẽ trấn áp ngươi bằng chính đôi tay này.”

Đôi bạch ngẫu trắng muốt tựa như ngọc giơ lên, những âm thanh mỹ diệu chợt vang lên từ cái miệng nhỏ của Luo Hao giáo chủ: “Hách hách dương dương, điện chước quang ha! Hiện!”

Theo ngôn linh được thốt ra từ miệng của giáo chủ, một bóng người to lớn toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng chợt hiện lên từ sau lưng của cô.

“ĐANG—ĐANG—ĐANG—ĐANG—ĐANG—ĐANG� �ĐANG—ĐANG—ĐANG—ĐANG—ĐANG———— ———!!!!!!!”

Bóng gậy của loli màu vàng vẫn cứ liên tục đánh về phía Itsuka Ken và Luo Hao, thế nhưng lúc này thì nó lại bị một ‘người’ dùng tay không mà đỡ lấy. Mỗi lần tay của ‘người’ đó và bóng gậy của loli tóc vàng chạm vào nhau thì đều phát ra những tiếng âm vang tựa như tiếng của kim loại va đập. Đây là một trong số các quyền năng của Luo Hao, gọi là [ Kim Cương Thần Lực ], thứ cô cướp được từ trong tay của hai vị nhân vương Om.

Vốn chỉ là một quyền năng gia tăng sức mạnh bình thường, thế nhưng sau khi lọt vào trong tay của một bá chủ võ đạo như Luo Hao, nó lại trở thành một quyền năng công thủ song toàn với sức mạnh và sức phòng ngự không gì sánh được. Thậm chí dựa vào quyền năng này, cô đã chế tạo riêng ra một môn võ để kết hợp với nó, gọi là [ Đại Lực Kim Cương Thần Công ], một trong những môn thần công đã từng khiến vô số Dị Thần phải ôm hận. Strauss

Bạn đang đọc Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên của Bánh Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.