Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Du Lịch Và Bị Phục Kích

3637 chữ

Đền Futarasan là một ngôi đền vô cùng nổi tiếng. Nó là ngôi đền trung tâm hội tụ tất cả tín ngưỡng của các vị thần trên núi Nikkou, và đồng thời cũng là đền thờ chủ yếu dùng để tổ chức các lễ tế cho các vị thần ở nơi này. Theo như suy nghĩ bình thường của rất nhiều người thì với một nơi có tính chất quan trọng như thế, đền Futarasan hẳn phải là một kiến trúc vô cùng nguy nga lộng lẫy, hoặc tối thiểu thì nó cũng phải trang nghiêm và có đủ hết các thứ dùng cho các nghi thức tế lễ thời xưa.

Trước khi tới nơi này thì Itsuka Ken cũng từng nghĩ như vậy, thế nhưng sau khi đến đây, cậu đã cảm thấy thất vọng vô cùng giống hệt như những người từng tới đây trước đó.

Nguyên nhân của sự thất vọng này là vì cậu đã không hiểu được Thần Đạo Giáo. Đền Futarasan là một ngôi đền nổi tiếng của Thần Đạo Giáo, cho nên trong ngôi đền linh thiêng này, tất cả mọi thứ đều được tạo ra theo tiêu chuẩn thần thánh nhất của Thần Đạo Giáo, đó chính là tự nhiên. Mọi vật liệu, kiến trúc, cũng như là vật dụng có ở nơi này đều quá sức là tự nhiên; Tự nhiên tới mức bình thường và chẳng có chút gì đặc biệt ngoài nét linh thiêng cổ kính không dễ gì che giấu.

Trang nghiêm và túc mục, nhưng lại bình thản tới mức bình thường, đây là tất cả những gì mà đền Futasaran thể hiện cho những vị khách đến ghé thăm nơi đây. Nếu như phải chọn một nơi để tu hành thì phải nói rằng đền Futarasan là một lựa chọn vô cùng tốt, thế nhưng nếu ai muốn chọn nơi này để tham quan và du lịch thì chỉ có thể nói rằng người đó sẽ chẳng nhận được gì từ đây. Đây là một nơi hoàn toàn khác so với những ngôi đền vàng son lộng lẫy như Kinkaku-ji hoặc Ginkaku-ji ở Tokyo, nói là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau cũng không quá đáng.

Bước vào trong ngôi đền và ngắm nghía đây đó một chút, cuối cùng một lúc sau, Itsuka Ken cũng chỉ có thể thở dài đầy thất vọng và nói với Kaoru: “Ta cứ nghĩ rằng nó sẽ tuyệt hơn một chút, nhưng có vẻ như ta đã phạm sai lầm khi hi vọng có thể thấy được thứ gì đó mới mẻ ở nơi này. Thật buồn chán và thất vọng đối với một chuyến tham quan. Thảo nào mà chẳng có ai tới đây!”

Mặc dù bởi vì bản thân là một người thuộc thế giới phi thường nên Itsuka Ken có thể nhìn thấy được sự linh thiêng và cổ kính của ngôi đền này, thế nhưng có lẽ là bởi vì đẳng cấp của cậu thật sự quá cao, cho nên khi nhìn thấy sự linh thiêng và cổ kính của nơi này, cảm giác của cậu thật chẳng khác gì đang nhìn thấy mấy đứa con nít chơi trò ‘cháu đi thăm ông nội’. Vị thần may mắn được thờ phụng ở ngôi đền này cũng chỉ là một thần linh quá sức tầm thường và yếu ớt, chẳng đáng cho cậu để mắt tới.

Cho nên sau khi đi dạo hết một vòng, Itsuka Ken cũng chỉ có thể thốt lên hai chữ, đó là: “Thật chán!”

Là người đóng vai trò hướng dẫn viên du lịch cho Itsuka Ken, Kaoru cũng chỉ có thể dùng vẻ mặt có chút buồn khổ để trả lời cậu khi nghe thấy cậu mở lời than thở: “Đền Futarasan vốn là như thế. Thần Đạo Giáo coi trọng sự tự nhiên và mộc mạc, nên với những ngôi đền nổi tiếng của giáo phái này, thật khó để có thể tìm ra được một kiến trúc hoa mỹ.”

Là tùy tùng của ‘vua’, Kaoru cũng muốn làm cho vua cảm thấy vui vẻ lắm chứ. Thế nhưng cô có thể làm được gì bây giờ? Đối với sự nhàm chán của ngôi đền này, Kaoru cũng rất là bất đắc dĩ, bởi vì phong cách của Thần Đạo Giáo từ xưa tới giờ vẫn luôn là như vậy, một khi không biết về Thần Đạo Giáo mà tới đây tham quan thì cũng chỉ có thể như vậy thôi, còn người biết về Thần Đạo Giáo rồi thì lại chẳng bao giờ tới thăm nơi này cả.

“Được rồi, chúng ta đi thôi. Không tham quan nơi này nữa. Tới Rinnou-ji ở bên phải để tham quan một chút đi. Thật không biết là nơi đó sẽ trông như thế nào? Nếu nó mà cũng chán giống như cái đền này thì chuyến du lịch ngày hôm nay thật là lãng phí.” Vốn không có ý trách tội Kaoru, nên khi trông thấy biểu hiện buồn khổ trên mặt của cô, Itsuka Ken liền trực tiếp kéo chủ đề sang chuyện khác.

“Về lối kiến trúc của Rinnou-ji thì xin điện hạ cứ an tâm, khung cảnh ở đó tốt hơn ở nơi này nhiều lắm. Từ những năm đầu tiên của thời Minh Trị thì giữa thần đạo và phật giáo đã bắt đầu có sự chia lìa, trong đó thần đạo thì dần trở thành hệ thống tông giáo phục vụ cho triều đình, còn Phật Giáo thì bị tách biệt thành hệ thống tín ngưỡng ngoại bang. Dần dà về sau thì lối kiến trúc của những ngôi chùa ở Nhật cũng dần trở nên khác biệt với những ngôi miếu của Thần Đạo Giáo và trở nên khá giống với những ngôi chùa khác trên thế giới. Nếu như ngài muốn tới Rinnou-ji thì phong cảnh và kiến trúc ở đó sẽ khiến cho ngài cảm thấy hài lòng, rất là hoa lệ.”

Nghe Kaoru nói như vậy thì Itsuka Ken cũng gật đầu hài lòng và nói: “Vậy sao? Thế thì tốt! Nếu đã thế thì giờ chúng ta đi tham quan Rinnou-ji, giả như cảnh sắc ở đó cũng không thể khiến ta cảm thấy hài lòng, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể trực tiếp đi Toushouguu. Trời bên ngoài cũng đã dần tối rồi, đi sớm về sớm vậy. Chúng ta còn phải ăn tối nữa.”

Thời gian cũng đã không còn sớm sủa gì cho lắm, sắc trời ở bên ngoài cũng đã dần tàn mà chuyển thành hai màu xanh đỏ xen kẽ nhau. Theo Itsuka Ken thì việc đi tới Rinnou-ji hẳn cũng sẽ tốn một chút thời gian, tham quan ở đó xong rồi về thì hẳn là trời cũng đã tối, ăn cơm cũng vừa vặn, còn việc tới Toushouguu thì để từ từ cũng được. Dù sao thì tuy rằng tới đêm, tuyệt đại đa số chùa miếu đều sẽ đóng cửa để cho những người bên trong có thể sinh hoạt cuối ngày rồi đi ngủ, thế nhưng nếu như cậu muốn vào thì có ai dám cản cậu chứ?

Cho nên Itsuka Ken không vội.

“Nếu vua đã muốn như vậy thì lần này, Kaoru sẽ tiếp tục dẫn đường cho ngài. Kaoru biết ở gần đây có một con đường tắt, chỉ có những nhân viên nội bộ của núi Nikkou mới có quyền sử dụng. Lúc trước, Kaoru cũng từng tới núi Nikkou để tu hành nên mới may mắn biết được về con đường này, đồng thời còn được cho phép sử dụng. Nếu vua không chê thì chúng ta có thể dùng con đường tắt đó để đến Rinnou-ji.”

“Đường tắt sao? Cũng được, tùy cô quyết định thôi. Cô là hướng dẫn viên mà. Mặc dù ta cũng không ngại việc đi đường chính, thế nhưng nếu như Kaoru đã chủ động nói như thế, vậy thì dẫn đường đi!” Cười cười, Itsuka Ken nói với Kaoru.

Thấy Itsuka Ken đã bằng lòng thì Kaoru cũng có chút vui vẻ gật đầu, sau đó cô dẫn Itsuka Ken đi về phía hậu viện của đền Futarasan.

Đi trên con đường cổ xưa được vây quanh bởi rất nhiều những cây cổ thụ già, Itsuka Ken có thể nhìn thấy được một phần của núi Nikkou. Bởi vì trời đã bắt đầu vào thu nên lúc này, rất nhiều cây cối có mặt trên núi Nikkou đều bắt đầu chuyển màu của lá. Từ vị trí mà Itsuka Ken đang đứng, cậu nhìn thấy được là khắp cả ngọn núi, rất nhiều nơi đều đã được bao phủ trong vô số những màu sắc khác biệt đến từ những chiếc lá cây, có màu đỏ rực của những chiếc lá mùa thu, cũng có màu xanh của những chiếc lá còn chưa bắt đầu héo úa, ngoài ra còn có vô số những chiếc lá với màu khác nữa như là cam, vàng, tía, v... V...

‘Thật là một khung cảnh đẹp mắt!’ Itsuka Ken nghĩ vậy. Cảnh non xanh nước biếc được phối lên bởi sự xinh đẹp của những cánh rừng lá phong, có lẽ đây là thứ duy nhất đáng giá khi tới thăm quan ngôi đền Futarasan này.

Trên một con đường nhỏ không người ẩn nấp dưới sự che chở của khu rừng lá phong, Kaoru vừa đi vừa dùng một tay để kết ấn, đồng thời cô cũng không quên giới thiệu cho Itsuka Ken: “Nếu như biết cách thì khi đi từ chỗ này, chúng ta có thể trực tiếp bỏ qua Toushouguu mà đến được Rinnou-ji ở phía bên phải mà không cần tốn quá nhiều thời gian.”

Ấn đã kết xong, Kaoru liền đưa tay về trước và quát khẽ một tiếng: “Mở!”

Ngay sau đó, những luồng sóng gợn vô hình bắt đầu phát ra từ vùng không gian ở ngay trước mặt Kaoru. Những luồng sóng vô hình xuất hiện rất nhanh và biến đi cũng rất nhanh, và sau khi chúng biến đi thì con đường tắt Kaoru nhắc tới cũng đã hoàn toàn mở ra đối với hai người.

Cảnh sắc vẫn không có gì thay đổi, không gian xung quanh vẫn là một khu rừng lá đỏ cùng với một con đường mòn nhỏ cổ xưa, thế nhưng Itsuka Ken biết là chuyện gì vừa xảy ra rồi.

Sóng vai đi chung với Kaoru, Itsuka Ken hơi quét mắt về những cảnh sắc ở xung quanh một chút, sau đó cậu cảm thán: “Thảo nào mà cô nói là chỉ có nhân viên nội bộ mới có thể sử dụng con đường này, giấu ở chỗ vắng người như vậy mà lại có kết giới che phủ, muốn bị lộ cũng không dễ.”

“Vâng! Ngoài ra thì người chế tạo ra con đường tắt này là gia tộc Kuhoudzuka, trên con đường này có cài rất nhiều phong ấn được gia tộc Kuhoudzuka tự tay xếp đặt. Nếu như không biết ấn pháp để khởi động, muốn xâm nhập vào trong con đường này cũng chỉ có thể dùng sức mạnh để phá hư, bất quá khi đó thì hệ thống phòng ngự ở đây sẽ được khởi động một cách liên hoàn. Nếu không có sức mạnh tuyệt đối thì thật khó có kẻ nào có thể phá hư được con đường này, dù sao thì nó cũng được tạo ra từ rất nhiều tri thức tinh hoa của gia tộc Kuhoudzuka.” Kaoru tiếp tục vừa đi vừa giới thiệu cho Itsuka Ken.

“Rắc rối tới như vậy sao? Xem ra con đường này có ý nghĩa cũng rất quan trọng đối với gia tộc Kuhoudzuka nhỉ?” Nghe Kaoru nói như thế thì Itsuka Ken cũng hơi có chút tò mò về con đường này, dùng thần niệm của mình rà qua toàn bộ khu vực xung quanh một cái, rất nhanh, Itsuka Ken lập tức phát hiện ra một chút vấn đề.

Toàn bộ con đường, nhìn từ bên ngoài thì hoàn toàn không có chút gì bất thường, chỉ đơn thuần là một con đường tắt được bao phủ bởi kết giới, thế nhưng trên thực tế thì toàn bộ con đường này đều đã được bao bọc lại bởi một pháp trận chú thuật cỡ lớn.

“Khoảng cách không có rút ngắn, thế nhưng về mặt nhận thức thì lại khiến cho người ta di chuyển nhanh hơn? Là chú thuật cỡ lớn cùng tính chất với phép thuật không gian sao? Súc địa thành thốn? Cũng không đúng! Đây không phải là chú thuật phương đông. Chà... Thật đúng là có bản lãnh! Lấy thân phận của chú thuật sư mà làm được việc này, xem ra kẻ chế tạo ra chú thuật khổng lồ này cũng không phải là hạng xoàng.”

Mặc dù Itsuka Ken chỉ đang lẩm bẩm, thế nhưng cậu cũng không cố tình hạ thấp giọng nói của mình, thế cho nên Kaoru, người đang đi bên cạnh cậu hoàn toàn có thể nghe được những gì cậu nói, và cô thốt lên: “Ngài nói gì vậy, điện hạ? Nơi này có chú thuật cỡ lớn? Làm sao có chuyện đó được ạ? Lúc nãy Kaoru cũng đã giới thiệu với ngài rằng đây là một con đường tắt nối thẳng với Rinnou-ji, thế nhưng việc nó có thể giúp cho chúng ta tới Rinnou-ji nhanh hơn cũng chỉ là vì nó là đường thẳng thôi, sao còn có chú pháp không gian nào nữa? Nhà Kuhoudzuka cũng không có năng lực...”

Ngay lập tức, khi Kaoru còn chưa kịp nói xong thì Itsuka Ken đã hiểu được là có người đang giở trò với mình.

Trên con đường tắt này, toàn bộ không gian quả thật là đều đã bị bao trùm bởi một chú thuật có hình thức vô cùng to lớn. Dựa theo độ phức tạp của những thuật thức ẩn chứa bên trong nó, Itsuka Ken dám khẳng định rằng người thi triển chú thuật này tuyệt đối phải là chú thuật sư hoặc là nữ phù thủy nào đó đã đạt tới cảnh giới cao nhất của phép thuật.

Thế nhưng ở thời điểm hiện tại, theo Itsuka Ken được biết thì nhà Kuhoudzuka lại chẳng có lấy một chú thuật sư nào đạt tới cảnh giới đó cả, mà Kaoru lại vừa nói là lần trước khi cô sử dụng con đường này, nó lại không có bất cứ dấu vết nào của phép thuật không gian.

Rất hiển nhiên là nếu như hiện giờ, khi mà gia tộc Kuhoudzuka đã không có năng lực như vậy, vậy thì nếu muốn tạo ra được một đại hình chú thuật cỡ lớn như Itsuka Ken đang chứng kiến, nhà Kuhoudzuka cũng chỉ có thể nhờ tới mấy cái lão già đang trốn trong U Thế mà thôi. Bất quá, mấy lão già đó chịu thò đầu ra khỏi U Thế để mà làm cái chuyện họ cho rằng là tào lao như là sửa đường sao? Đừng có đùa!

Nói tóm lại, sau khi nghe thấy thắc mắc của Kaoru thì Itsuka Ken lập tức rút ra được một kết luận, đó là chú pháp mà cậu đang nhìn thấy là do người nào đó cố tình tạo ra, và mục đích là muốn nhằm vào người đang sử dụng con đường này, đó là Kaoru và cậu.

“Nếu cô đã nói vậy thì hẳn là có người đã cố tình giở trò với con đường tắt này rồi. Mục đích thì hẳn là vì không muốn cho chúng ta tới Rinnou-ji, hoặc cũng có thể là do muốn kéo chúng ta tới nơi nào đó. Đại khái là vậy!” Sau khi đem thần niệm khuếch tán ra thêm một lần nữa để chứng thực, Itsuka Ken liền mở miệng nói cho Kaoru suy đoán của mình, đồng thời thì cậu cũng bắt đầu hành động.

“Tập kích điện hạ? Chẳng lẽ là những vị vua khác cùng cấp với điện hạ sao?” Rất hiển nhiên là sau khi nghe xong lời giải thích của Itsuka Ken, Kaoru đã lập tức đem nguyên nhân của việc đánh lén lần này đặt lên trên người của cậu.

“Mặc dù có phần ăn may, thế nhưng ta phải nói rằng suy đoán của cô lần này rất chính xác. Kẻ tập kích được ta và dám có ý đồ với ta thì trên đời này cũng chỉ có hai loại người, một là campione và hai là Heretic God. Thế nhưng nếu là Heretic God thì ta cảm thấy 100% họ sẽ trực tiếp nhào lên mà sẽ không kiên nhẫn ngồi yên để chờ mà tập kích ta như hiện giờ, còn campione, trong số những campione không có quan hệ với ta thì tới thời điểm hiện tại cũng chỉ còn có 3, và hai trong số đó thì ít có khả năng, vậy chỉ còn lại một. Xét theo khả năng cô ta có mặt ở đây thì, xem ra người đang giở trò với chúng ta là thuộc hạ của cô ta rồi.”

Vừa nói với Kaoru, Itsuka Ken vừa liên tục đưa ánh mắt của mình quét qua quét lại khắp bốn phía, và rất nhanh, từ một hướng khác ở bên tay phải, cậu nhận ra một chút bất thường.

“Cô ta? Campione mà ngài chưa từng tiếp xúc... Chẳng lẽ là Đông Phương Giáo Chủ?” Nhận được lời giải thích của Itsuka Ken, Kaoru lập tức chìm vào suy nghĩ, và rất nhanh thì cô đã đoán ra được người mà Itsuka Ken muốn nói là ai.

Là nhân viên hạch tâm của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, Kaoru đương nhiên là một người có sự hiểu biết vô cùng rộng rãi, và trong những điều cô biết được thì rất hiển nhiên, thông tin về các vị vua trên thế giới tuyệt đối là nằm ở vị trí quan trọng hàng đầu. Mặc dù những thông tin tình báo mà cô nhận được về các vị vua này có nhiều có ít, có cạn có sâu, thế nhưng tối thiểu thì ở mặt ngoài, sự hiểu biết của cô về các campione tuyệt đối là không thua kém những kẻ có nguồn thông tin tình báo xuất sắc nhất của thế giới.

Đông Phương Giáo Chủ, vị hung nhân tuyệt thế mạnh nhất trên thế giới! Họ Luo, tên Cuilian, tự là Hao. Kẻ được hung ác nhất, được mệnh danh là võ cực chí tôn, cho dù không dùng danh tiếng của vua để suy xét thì vị đông phương giáo chủ nãy cũng tuyệt đối là kẻ có thể khiến cho rất nhiều người đều phải kinh hồn táng đảm. Không táng đảm cũng không được, bởi vì vị hung nhân này, với sự can đảm của mình, đã từng lấy thân phận của phàm nhân mà đấu một trận đấu trực diện với thần linh, hơn nữa còn thắng được. Nếu chỉ xét riêng về võ công thì ở thời xưa, vị giáo chủ này tuyệt đối là kẻ có thể chỉ dùng võ công mà lấy một để đương đầu với một đội quân lên tới mấy chục ngàn người, tuyệt không giả dối.

Võ công cao đã là thế, vậy mà hiện tại, sau khi diệt thần xong, vị giáo chủ đó thậm chí còn đem quyền năng của mình hòa vào trong võ thuật. Hiện tại, ở Trung Quốc, mặc dù bên ngoài thì nói rằng vị giáo chủ này chỉ thống lĩnh có Giang Nam, thế nhưng thực ra thì trên toàn lãnh thổ Trung Hoa, vị giáo chủ đó nói ‘hai’ thì tuyệt bức là không có ai dám nói thành ‘một’, càng không cần phải nói là ‘ba’ với ‘bốn’.

Có thể nói là hiện tại, với tuổi đời hơn 2 thế kỷ, đã không còn có ai có thể biết được rằng cảnh giới võ thuật của vị giáo chủ thiên tài này đã đi được bao xa. Giết quá nhiều thần linh và cướp được quá nhiều quyền năng, cũng đã không còn ai có thể biết được là vị giáo chủ đó có bao nhiêu con bài tẩy. Mà quan trọng nhất là khi võ thuật và quyền năng sau khi được vị giáo chủ kia kết hợp lại thành một thì một ngày, khi vị giáo chủ kia chủ động ra tay và đánh hết sức, kết quả sẽ kinh thiên động địa tới mức nào đây?

Nếu không tính đến vị vua thần bí đang đứng ở bên cạnh mình, Kaoru thậm chí từng cả gan đoán rằng vị giáo chủ đó tuyệt đối có thực lực để có thể đem toàn bộ các campione còn lại trên đời này hành hạ tới mức chỉ cần nhìn thấy mình là phải tránh xa ba thước.

‘Về điểm này thì có vẻ như là vị vua đang đứng bên cạnh mình cũng giống hệt vị giáo chủ đó.’ Kaoru nghĩ thầm.

Kaoru nghĩ gì thì Itsuka Ken không biết, cậu chỉ biết là hiện giờ, cậu đã tìm ra được tung tích của kẻ đang giở trò quỷ với mình, vì thế cậu nói với Kaoru: “Ngoại trừ vị giáo chủ kia thì hẳn không còn ai muốn kiếm chuyện với ta nữa. Bất quá chuyện đó để sau đi, việc ưu tiên hiện giờ là phải tóm cổ được hai thuộc hạ của cô ta, kẻ đang giở trò với ta trước đã.”

Hào quang màu bạch kim lóe lên và Itsuka Ken đã biến mất ngay trước mắt của Kaoru. Strauss

Bạn đang đọc Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên của Bánh Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.