Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất ngờ bao vây đột kích

Phiên bản Dịch · 6504 chữ

Nói xong Đàm Dật Trạch liền theo cầu thang bước xuống.

Hôm nay Đàm Dật Trạch, mặc một bộ âu phục màu đen.Thật ra bộ quần áo này, Niệm Hề từ hôm tiến vào nhà chính Đàm gia đã từng nhìn thấy bộ quần áo này tại phòng ngủ của hai người. Chính là, nàng vẫn không thấy Đàm Dật Trạch mặc qua.

Kỳ thật, Đàm Dật Trạch có một vóc người trời sinh. Quần áo nào mặc trên người hắn đều là người mặc lên quần áo chứ không phải quần áo mặc trên người

Cho dù là quần áo giảm giá mua ở siêu thị, mặc ở trên người hắn đều có một loại nói không ra được khí chất. Lại càng không cần phải nói, như là hôm nay này bộ làm theo yêu cầu tây trang màu đen.

Âu phục này , rất vừa người. Ở bên trong, là một cái áo sơ mi màu trắng,chỗ cổ áo có vài nút áo tuỳ ý mở rông ra , lộ ra một mảng lớn da thịt ở cổ màu đồng mê người.

Ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào , giống như tham lam quay xung quanh người của nam nhân không chịu tránh ra.Làm cho quang mang như vậy phảng phất là do nam nhân tự phát tán ra ngoài mà không phải là mượn vật bên ngoài.

Thời điểm nhìn thấy bộ tây trang màu đen này, Cố Niệm Hề cũng biết bộ quần áo này thời điểm mặc trên người Đàm Dật Trạch, nhất định sẽ rất đẹp. Cho nên thật lâu trước kia, nàng vẫn mong muốn có một ngày được xem Đàm Dật Trạch mặc bộ y phục này .

Chỉ là hôm nay rốt cục chính mắt thấy được Đàm Dật Trạch thay y phục màu đen, Cố Niệm Hề đột nhiên rất muốn đem bộ quần áo trên người Đàm Dật Trạch lột xuống.

Không phải vì nam nhân này mặc khó coi mà bởi vì ...

Bởi vì dạng này màu đen , làm cho người ta có một loại cảm giác tĩnh mịch cực độ. Quấn quanh thân nam nhân này, làm cho hắn có chút thống khổ không chịu nổi. Thậm chí khi nhìn lên mặt Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề phát hiện nàng có chút không quen thuộc vẻ mặt này.

Đó là một loại cực độ thất vọng sau bi thương...

Đó là sau khi kết hôn, Đàm Dật Trạch cũng không có ở trước mặt nàng biểu lộ qua vẻ mặt này . Nhìn qua, hắn yếu ớt như không chịu nổi một kích. Cùng Đàm tham mưu trưởng thường ngày ở trước mặt người khác như hai người.

Đến lúc này, Cố Niệm Hề mới hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa mà Đàm lão gia tử vừa mới cùng mình nói. Xem ra Đàm Dật Trạch từ đầu đến cuối cũng không vượt qua được bóng ma tâm lý về cái chết của mẫu thân hắn.

Bằng không ,vì sao thường ngày nam nhân này như ánh mặt trời , mà bây giờ lại nhìn đau thương bất lực như vậy?

“Hề Hề , trước tiên chúng ta đi mua một bó hoa xinh đẹp!” Thời điểm Cố Niệm Hề nhìn chằm chằm vào nam nhân thất thần, Đàm Dật Trạch mở miệng.

Tiếng nói của hắn cùng ngày thường có chút khác nhau. Trầm thấp, khàn giọng, không giống như là giọng nói của hắn.

Bó hoa xinh đẹp...

Đây là toàn bộ trí nhớ của Đàm Dật Trạch với mẹ của mình.

Lúc hắn còn nhỏ, hắn nhớ rõ chỉ cần một hai bó hoa xinh đẹp, đều có thể làm cho mẹ của mình nhìn bất lực và thất vọng lộ ra vẻ tươi cười trên mặt.

Cho nên, thời điểm hắn bắt đầu có thể tự làm mọi chuyện, mỗi khi đến ngày giỗ mẹ , hắn đều tự mình chọn lựa bó hoa tươi đẹp nhất, hướng mẹ mình đưa qua.

Hy vọng mẹ ở trên thiên đường, cũng có thể nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp này mà lộ ra vẻ mặt tươi cười.

“Được!Bất quá mẹ thích loài hoa nào?” Đàm Dật Trạch nói chuyện làm cho Cố Niệm Hề hồi phục lại tinh thần. Ba bước thành hai bước, cô tiến tới bên người hắn , đem đầu nhỏ vùi vào trong ngực nam nhân.

“Ha Ha...Mặc kệ là loài hoa nào, chỉ cần ngươi cùng ta đưa, ta nghĩ mẹ đều thích!” Hàng năm, vào ngày này Đàm Dật Trạch hay lộ ra vẻ mặt đau thương , nhưng hôm nay hắn thế nhưng lộ ra một khuôn mặt tươi cười hiếm có.Mặc dù nụ cười này , vẫn mang theo một ít cô đơn, nhưng đối với Đàm Dật Trạch mà nói, đây là một tiến bộ rất tốt.

Mà làm cho hắn khó có được tươi cười, đúng là vật nhỏ nhà hắn.

Nàng nhu thuận cùng nghe lời, là động lực để thay đổi hắn. Mà một tiếng “Mẹ” kia của nàng, lại làm cho tâm của Đàm Dật Trạch đang khô khốc chợt trở nên dễ chịu, làm cho hắn nhiều năm nay trong ngày này cảm thấy bàng hoàng bất lực, cảm nhận được từng dòng nước ấm chảy qua .

Xem ra, vật nhỏ này chính là bảo vật mà ông trời tặng cho Đàm Dật Trạch hắn .

“ Phải không? Kia chúng ta đi thôi!” Lúc nói lời này, Cố Niệm Hề chủ động duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra nắm lấy tay Đàm Dật Trạch.

Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy Đàm tham mưu trưởng sững sờ. Mà nàng , chỉ là giương đôi môi về phía hắn cười một tiếng. Mà Đàm Dật Trạch tại lúc ngắn ngủi kinh ngạc, cũng trả lại cho Cố Niệm Hề một nụ cười tươi tắn , nói :

“Tốt!”

Hắn biết được, vật nhỏ nhà hắn dường như đã nhận ra điều gì đó. Nhưng nàng lại an phận và yên lặng,làm cho hắn cảm thấy an tâm. Cầm tay vật nhỏ, Đàm Dật Trạch mang theo Cố Niệm Hề chậm rãi rời đi.

Đàm lão gia tử khó thấy được Đàm Dật Trạch trong ngày này lộ ra vẻ mặt tươi cười, lúc này ông cảm thấy yên tâm.

Mọi người đều nói nữ nhân là xương sườn của nam nhân. Hiện tại lão gia tử cảm thấy, Cố Niện Hề chính là xương sườn của Đàm Dật Trạch. Cũng chỉ có cô gái này, có thể làm cho cháu của ông dần dần mất đi vẻ cô đơn.

Nếu không, khi nàng vừa vào cửa được một năm lại khiến Đàm Dật Trạch thay đổi nhiều như vậy. Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, khoé môi của Đàm lão gia tử cũng không nhịn được cong lên .

Nếu như không phải Đàm Kiến Thiên đột nhiên xuất hiện đứng chờ ở xe bên ngoài cổng chính, Đàm lão gia tử cảm thấy hôm nay kết thúc thật là vui vẻ.

"Tiểu Trạch, hôm nay... Hôm nay hãy để cho ta và các ngươi cùng nhau đi qua, được chứ?" Ngay khi Niệm Hề bị Đàm Dật Trạch cầm tay đi ra khỏi Đàm gia, nàng thấy Đàm Kiến Thiên đang đứng ở cổng. Trên người hắn , cùng Đàm Dật Trạch giống nhau, đều mặc một thân tây trang màu đen.

Tuy rằng hiện ra một tia thành thục, nhưng sự thành thục trên người Đàm Kiến Thiên cũng không hiếm thấy. Nhưng hôm nay, trên người Đàm Kiếm Thiên cũng giống Đàm Dâth Trạch đều hiện ra một sự đau thương.

Đặc biệt là khi năm tháng đã lưu lại dấu vết trên khuôn mặt kia, cũng không hiểu vì sao có một chút bất lực. Trên tay hắn , vẫn đang cẩm một bó hoa.

Cố Niệm Hề liếc mắt một cái đã nhìn ra, đó là bó hoa hồng.

Hoa hồng kiều diễm màu đỏ cùng bộ trang phục màu đen mà Đàm Kiến Thiên đang măc, rõ ràng có chút không hoà hợp.

Mà Cố Niệm Hề nghe ra trong âm thanh của Đàm Kiến Thiên, có một ít hèn mọn. Ánh mắt chờ đợi cùng trưng cầu ý kiến, hoàn toàn không nên có của một người cha đối với con trai của mình.

Kỳ thật, ngày nàng theo Đàm Dật Trạch tiến vào Đàm gia,Cố Niệm Hề liền phát hiện, Đàm Kiến Thiên cùng Đàm Dật Trạch trong lúc đó, có mâu thuẫn không bình thường.

Trong ngày thường, bọn họ cũng giống như cha con bình thường cười nói, nói chuyện phiếm, thâm chí có khi họ cùng đánh cờ với nhau.

Có thể mâu thuẫn kia, được họ che dấu vô cùng sâu. Mặc dù họ che dấu sâu bao nhiêu đi nữa, nhưng chỉ cần một khi chạm đến, họ lại đau đến tê tâm liệt phế.

Giống như là lần trước, ở trong thư phòng một màn kia…

Đó cũng là lần duy nhất Cố Niệm Hề tận mắt thấy Đàm Dật Trạch phát hoả cho đến tận bây giờ.

Lửa giận kia, thế tới rào rạt . Giống như là hận không thể trong nháy mắt đem toàn bộ thế giới tất cả đều thiêu đốt hầu như không còn.

Mà giờ phút này , Đàm Dật Trạch chính là như vậy!

Khi thấy Đàm Kiến Thiên cầm trên tay bó hoa hồng xinh đẹp là lúc lãnh ý trên miệng nam nhân từng chút từng chút toả ra.

Ngay cả Cố Niệm Hề cũng hoài nghi, có phải hay không nhiệt độ bị giảm. Nếu không vì sao rõ ràng mình dựa vào một nam nhân ấm áp , sao lại cảm thấy lạnh?

“Tiểu Trạch?”

Tựa hồ chờ đợi có chút lâu. Đàm Kiến Thiên cầm bó hoa hồng trên tay hướng bọn họ đi tới.

“Tiểu Trạch, để cho ta gặp mẹ ngươi một chút, đích thân đưa cho nàng bó hoa , được không?” Âm thanh của Đàm Kiến Thiên mang theo một ít hèn mọn.

Đàm Kiến Thiên làm đến vị trí kia, liền cùng từ “Hèn mọn” này có rất ít liên hệ.

Cho nên, khi Cố Niệm Hề ở trên người Đàm Kiến Thiên đọc được từ , mới có thể khiếp sợ như vậy.

Có thể hết lần này tới lần khác, mặc dù biểu hiện như vây, bó hoa hồng Đàm Kiến Thiên đang cầm trên tay, vẫn là bay lên.

Mà đó là do , bị Đàm Dật Trạch vung tay một cái vung lên.

Những bông hoa hồng này, bởi vì bị ném lên trời lực có chút lớn.Có một vài đoá hoa vì không chịu được lực mạnh như vậy đều theo cành hoa rơi xuống. Những cánh hoa xinh đẹp, vẫn đang bay trên bầu trời chầm chậm rơi xuống.

Hình ảnh như vây, rõ ràng có chút duy mỹ nhưng cũng có một chút gì đó hoang vắng…

“Không cần ông ở trước mặt tôi biểu diễn hư tình giả ý, lúc mẹ tôi còn sống, ông không thèm liếc qua.Chẳng lẽ khi chết, mẹ tôi liền nhìn thấy sao?”

Đây là lúc Đàm Dật Trạch hất tung bó hoa trên tay Đàm Kiến Thiên hướng lên trời mà gầm thét nói ra.

Hơi thở của hắn có chút không yên.Thanh âm của hắn có chút hỗn loạn. Hắn bóp tay Cố Niệm Hề khí lực có chút lớn, lớn đến nỗi Cố Niệm Hề cảm giác tay mình sắp bị hắn làm hỏng.

Có thể hết lần này đến lần khác, Cố Niệm Hề thấy được đôi mắt của hắn trong suốt…

“Tiểu Trạch, nhiều như vậy năm , con vẫn không thể tha thứ cho cha sao? Chẳng lẽ con không biết, cha cũng rất thống khổ!" Thanh âm của Đàm Kiến Thiên, không giống Đàm Dật Trạch rít gào. Nhưng, trong đó cũng chứa đựng sự cô đơn.

“Ông đau khổ? Thật xin lỗi, tôi thật sự nhìn không ra! Ông liền coi chừng tiền tài cùng quyền thế của ông , sống tốt cuộc sống của ông là được!” Nói xong câu này, Đàm Dật Trạch dắt Cố Niệm Hề bước đi nhanh chóng.

Đi qua bó hoa vừa mới bị hắn tung lên trời, nhìn thấy có mấy bông hoa vẫn còn hoàn hảo, Đàm Dật Trạch lại duỗi chân ra, hung hăng nghiền nát mấy bông hoa đó. Cho đến khi không nhìn ra bộ dạng bó hoa, hắn liền túm Niệm Hề rời đi.

Mãi cho đến khi Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề đi qua bên người Đàm Kiên Thiên, Đàm Dật Trạch lại mở miệng nói:

“Ông, vĩnh viễn cũng không có tư cách, đi bái tế nàng!"

Nói xong câu này, Đàm Dật Trạch liền khởi động xe, làm cho xe hoàn toàn biến mất ở cuối góc đường…

"Tiểu Trạch, con vẫn là không chịu tha thứ cho cha sao?"

"Rốt cuộc, con muốn thế nào mới tha thứ cho cha..."

Bị Đàm Dật Trạch nổi nóng, Đàm Kiến Thiên, cũng không có gì không vui . Ngược lại , ông chỉ là có chút mất mát.

Sau khi xe của Đàm Dật Trạch rời khỏi, ông ngồi xổm xuống chỗ bó hoa bị Đàm Dật Trạch giẫm qua, nhẹ nhàng đem nó nâng lên.

Nhìn những đoá hoa bị nghiền nát , nơi khoé mắt của ông xuất hiện nước mắt.

“Lam Hàm, Tiểu Trạch đến bây giờ đều không có tha thứ cho ta, vậy còn bà ? Bà có phải hay không cùng đứa nhỏ này giống nhau, vẫn trách ta?”

“Hãy cho đứa nhỏ kia một chút thời gian đi! Ta tin tưởng, đứa nhỏ này sẽ nghĩ thông suốt !" Phía sau Đàm Kiến Thiên truyền đến thanh âm của Đàm lão gia tử .

Thời điểm Đàm Kiến Thiên xoay người mới phát hiện, Đàm lão gia tử không biết từ khi nào đã đứng ở cửa lớn. Có lẽ, vừa rồi Đàm Dật Trạch hướng tới hắn gầm thét một màn kia, Đàm lão gia tử cũng đều thấy được.

"Nhưng là, đều qua nhiều như vậy năm , hắn đều không có nghĩ thông suốt, ta sợ..." Sợ thời gian không còn kịp rồi!

Thời điểm nói ra lời này, trong đôi mắt của Đàm Kiến Thiên xuất hiện một chút mê mang trước nay chưa từng có.

"Sẽ không . Bởi vì Hề Hề sẽ giúp hắn..."

Không đến thời gian một năm, Niệm Hề đã làm Đàm Dật Trạch thay đổi nhiều như vậy.

Về phần những thứ kia, còn có thể xa sao? Nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, đôi mắt của Đàm lão gia tử tràn đầy chờ mong.

----------------------**----------------------

"Hề hề, thật xin lỗi!" Vừa mới lên xe, đến khi xe chạy được một lúc, cả hai người đều cố ý duy trì trầm mặc. Cho tới bây giờ, nam nhân mới mở miệng.

Vừa phát ra khỏi miệng là lời xin lỗi của hắn. Hắn sợ hãi, khuôn mặt khi mình tức giận, đã làm vật nhỏ của hắn sợ hãi.

"Nói cái gì đó! Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng không phải là có nạn cùng chịu sao?" Cố Niệm Hề nhớ rõ, Đàm Dật

Trạch cùng nàng đã nói qua lời này.

Hôm nay, nàng cũng lấy ra để trả cho hắn.

"Vật nhỏ, có đôi khi ta thực cảm thấy, ngươi chính là con giun trong bụng ta!" Bằng không, làm sao có thể hiểu hắn nhiều đến như vậy?

Đàm Dật Trạch một tay nắm tay lái, một tay kia lặng lẽ hướng tới Niệm Hề, đem bàn tay nhỏ bé của nàng gắt gao nắm ở lòng bàn tay.

Hôm nay thời tiết có chút oi bức, cho nên khi Đàm Dật Trạch nắm tay nàng, lòng bàn tay hai người đều xuất hiện mồ hôi. Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn như cũ nắm lấy , không chịu buông tay.

Cố Niệm Hề biết rõ ,hiện tại tâm tình của Đàm Dật Trạch cũng không phải tốt lắm, liền theo hắn. Chẳng qua, nàng lại nhìn thấy trên ngón cái của hắn có vết thương. Không phải rất lớn, nhưng cũng là một vết rách sâu. Có màu đỏ tươi của máu , theo nơi đó chảy ra...

Sáng hôm nay, khi hắn cố ý đem ngón cái đặt ở bên môi của mình, còn không có miệng vết thương . Kia, hẳn là vừa rồi khi hắn nổi giận vung bó hoa hồng mà Đàm Kiến Thiên đang cầm trên tay , bị gai của hoa làm rách. Nghĩ vậy, đôi mắt của Cố Niệm Hề có chút tối sầm lại.

"Lão công, ngươi không phải nói chúng ta muốn đi mua hoa sao?" Làm như vô tình, Cố Niệm Hề hỏi ra một câu như vậy. Rồi sau đó, nàng lại quan sát vẻ mặt của Đàm Dật Trạch thật cẩn thận.

“Ừ."

“Vậy ngươi biết, mẹ thích nhất là loài hoa nào không?"

Thời điểm hỏi câu này, Cố Niệm Hề lại nhìn thấy trên mặt Đàm Dật Trạch xuất hiện một tia rạn nứt. Đó là một vẻ mặt vừa ảo não, lại giận dữ .

Nếu là những người khác hỏi , Đàm Dật Trạch khả năng sẽ trực tiếp xem nhẹ, hoặc là, sẽ giống như vừa rồi đối đãi với Đàm Kiến Thiên, lớn tiếng rít gào.

Nhưng hỏi ra lời này lại là vật nhỏ nhà hắn, là tổ tông sống của hắn. Hắn, không muốn chọc nàng không vui.

Cuối cùng, dù trong mọi tình huống hắn không muốn trả lời , vẫn mở miệng: "Chính là...Loài hoa mà ông ta vừa cầm trên tay!

Cũng chính là, hoa hồng!

Cố Niệm Hề tựa hồ có chút hiểu được nguyên nhân mà Đàm Dật Trạch tức giận khi nhìn thấy bó hoa kia.

Mà Đàm Dật Trạch vào lúc này cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: "Biết vì sao anh tức giận như vậy không?"

Có lẽ, Đàm Dật Trạch cảm thấy, hắn đem tất cả bi ai trên mặt đều che dấu vô cùng tốt. Nhưng hắn lại không biết, giờ phút này khoé miệng hắn cố gắng kéo ra độ cong, quả thực so với khóc còn khó coi hơn.

"Ông ấy rõ ràng biết mẹ anh thích loại hoa này,thế mà khi mẹ anh còn sống ông ấy lại chưa từng một lần tặng cho mẹ anh. Dù là một lần, anh cảm thấy mẹ anh cũng sẽ không đi lên con đường này..."

Thanh âm của Đàm Dật Trạch, khàn khàn không giống như là của hắn.

"Bây giờ mẹ anh mất rồi, ông ta lại đến tặng hoa này, này còn có cái ý nghĩa gì sao?" Thanh âm hắn, lại mang theo không tiếng động hoang vắng.

Cố Niệm Hề rất muốn mở miệng, rất muốn muốn an ủi Đàm Dật Trạch. Nhưng nàng thật sự không biết, nên ra nói ra cái gì mới tốt. Nàng duy nhất có thể làm , chính là cố gắng dùng bàn tay nhỏ bé của mình, quay lại cầm bàn tay to lớn kia...

----------------------------***---------------------

Kỳ thật ngày hôm nay, bọn họ viếng mộ coi như là thuận lợi .

Sau khi ra khỏi Đàm gia, Đàm Dật Trạch liền mang theo Cố Niệm Hề thẳng đến nghĩa trang.

Trên đường, Đàm Dật Trạch còn dừng xe, cùng Niệm Hề ở cửa hàng bán hoa gần với nghĩa trang nhất mua rất nhiều hoa.

Làm Cố Niệm Hề cho rằng, Đàm Dật Trạch tất cả hoa đều bao thành một bó, lại nghe Đàm Dật Trạch nói: "Bó thành hai bó hoa giống nhau!"

Bọn họ muốn đi viếng mộ , rõ ràng là một người. Kia vì sao lại mua hai bó hoa? Nghi vấn này, mãi cho đến khi Cố Niệm Hề đứng ở nghĩa trang mới lý giải được .

Bởi vì Niệm Hề thấy được, ở bên cạnh phần mộ theo lời nói Đàm Dật Trạch, còn có một cái mộ nho nhỏ khác. Trên phần mộ ,cũng không có tấm bia đá nào cả. Hơn nữa, nhìn đất trên mộ, vẫn là vừa mới lập.

Mà Đàm Dật Trạch lại đem một bó hoa đặt xuống mộ của mẹ hắn, bó hoa còn lại được hắn đặt ỏ phần mộ nho nhỏ kia.

"Lão công, đây là..." Tầm mắt Cố Niệm Hề , dừng ở trên phần mộ nhỏ bên cạnh.

"Cái này... Vẫn là chờ về sau có cơ hội, anh sẽ cùng em nói sau nhé?" Đàm Dật Trạch nghe được âm thanh của Cố Niệm Hề, đi đến bên cạnh người cô, đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực mình.

Không phải hắn ích kỷ! Mà là, hắn thật sự không thể xác định, nếu vật nhỏ biết được nằm trong ngôi mộ nhỏ kia là con của bọn họ, thì sẽ phản ứng như thế nào.

Kỳ thật, trước đây hắn còn ở phía trên mộ dựng lên tấm bia . Nhưng lão nhân gia ở trong nghĩa trang nói đứa bé còn quá nhỏ. Dựa theo phong tục nơi này không thể lập bia. Cho nên khi lập bia lên, lại phải lấy xuống.

Kỳ thật, Đàm Dật Trạch cũng lo lắng qua, nếu thòi điểm bọn họ đến viếng mộ mà tấm bia kia còn chưa lấy xuống thì Cố Niện Hề cũng sẽ biết đã xảy ra chuyện gì. Vốn hắn dự định là muốn thuận theo tự nhiên, nhưng hắn lại không nghĩ tới động tác của những trong nghĩa trang lại nhanh đến như vậy.

"Kia... Được rồi!" Cố Niệm Hề nghĩ nghĩ, liền như vậy đáp lại .

Nàng biết cảm xúc Đàm Dật Trạch hôm nay không tốt, cho nên hẳn cũng hiểu được, đây không phải là lúc nàng ầm ĩ.

Có thể ngoài miệng trả lời Đàm Dật Trạch như vậy , nhưng lòng của nàng lại ngăn không được chua xót.

Đặc biệt khi nhìn đến tiểu phần mộ đơn độc kia, Cố Niệm Hề cảm giác có cái đồ vật gì , sẽ tràn mi mà ra...

"Vật nhỏ, lại đây đi!" Nam nhân phía sau truyền đến lời nói.

Mà Cố Niệm Hề cũng vì thanh âm của nam nhân, mới từ trong suy nghĩ của chính mình đi ra, chậm rãi bước đến bên người hắn.

"Này... Liền là của chúng ta mẹ!"

Theo tầm mắt Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề thấy được ảnh chụp trên bia mộ. Bên trong là một người phụ nữ, không qua 30 tuổi. Người phụ nữ nở nụ cười , cũng rất an nhàn.

Nhìn ra được, nàng hẳn là loại phụ nữ không tranh quyền thế.

Môi của nàng cùng Đàm Dật Trạch cực vì giống nhau.

Cho nên khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười của nàng trên ảnh chụp, Cố Niệm Hề cảm thấy thân thiết.

Cố Niệm Hề còn nhìn đến, trên bia mộ điêu khắc hai chữ "Lam Hàm" .

"Mẹ." Xưng hô rất tự nhiên phát ra từ trong miêng Cố Niện Hề."Mẹ, con chính là vợ của Dật Trạch."

Một khắc kia, Đàm Dật Trạch có chút sững sờ...

Không thể không thừa nhận, hàng năm tại cái nghĩa trang này Đàm Dật Trạch sẽ ngồi ngốc trệ nguyên cả ngày, năm nay lại phát hiện chính mình nguyên lai tại một ngày này , trong lòng cũng có có dòng nước ấm chảy qua.

Hôm nay, Đàm Dật Trạch có thể nói là từ sau khi mình hiểu chuyện, ở nghĩa trang ngây ngốc thì đây là ngày ấm áp nhất. Bởi vì, bên người hắn có vật nhỏ làm bạn, làm chuyện gì cũng không cô đơn giống như trước nữa.

"Hề hề, chúng ta cần phải trở về!" Không biết Đàm Dật Trạch ở bên cạnh ngôi mộ nói chuyện bao lâu, liền cùng Cố Niệm Hề nói như vậy.

Kỳ thật, thời điểm Đàm Dật Trạch đứng ở trước mộ bia nói chuyện ,Cố Niệm Hề vẫn luôn ở đấy. Bất quá nàng biết, đó là Đàm Dật Trạch cùng mẹ lặng lẽ nói chuyện,vốn nàng không nên quấy rầy.

"Tốt"

Nàng vẫn luôn nhu thuận cùng nam nhân bên cạnh, mãi cho đến khi hắn chủ động cùng mình nói chuyện, nàng mới cười đáp lại.

"Mẹ, ngài yên tâm, con sẽ cùng Dật Trạch sống tốt qua ngày!" Cũng sẽ thay ngài, đem phần yêu thương mà ngài không kịp trao ra đều cho hắn…

Trước khi đi ra khỏi nghĩa trang, Cố Niệm Hề cũng lặng lẽ xoay người lại lần nữa, liếc mắt nhìn thoáng qua ngôi mộ nhỏ bên cạnh mộ của mẹ chồng nàng . Đôi mắt của nàng lặng lẽ xuất hiện nước mắt.

--------------------****------------------

Trong khi Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch đi ra khỏi nghĩa trang , thì Thư Lạc Tâm đang nhận một bưu phẩm từ tay người đưa thư.

Trên bưu phẩm cũng không có tên người gửi. Chỉ có bốn chữ “Đàm Dật Nam nhận”

Cái bưu phẩm này, sờ rất dày . Cảm giác bên trong, hẳn là có rất nhiều thứ! Chính là, trong cái bưu phẩm này sẽ chứa cái gì đây?

Nghĩ vậy, Thư Lạc Tâm đang muốn hỏi một chút người phát thư, có thể hay không bên trong này là cái vật phẩm gì nguy hiểm, xoay người liền không nhìn thấy thân hình của người đưa thư nữa.

"Di, người này như thế nào giống như ma vậy, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu?" Càng nói, Thư Lạc Tâm càng cảm thấy có chút bất an.

Nhìn thấy cái bưu phẩm kia, lông mày của nàng cùng mặt cũng nhăn thành một đoàn.

Nếu không phải đợi đến khi Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề xuống xe, không biết Thư Lạc Tâm còn muốn đứng ở ngoài này bao lâu nữa.

"Thư di, ngài như thế nào đứng ở chỗ này?"Ngay khi Cố Niệm Hề xuống xe , liền nhìn thấy Thư Lạc Tâm một mình đứng ngốc ở trước cửa.

"Niệm Hề a, các ngươi cuối cùng là đã trở lại!" Lúc nói lời này, trong ngữ điệu của Thư Lạc Tâm mơ hồ lộ ra một phần lo lắng.

"Làm sao vậy, Thư di?"

Đàm Dật Trạch cũng xuống xe, nhìn đến thần sắc có chút bối rối của Thư Lạc Tâm, cũng đi lên trước.

"Chính là vừa mới nhận được một cái bưu phẩm, trên mặt ngoại trừ tên Tiểu Nam cái gì cũng không có! Hơn nữa nặng như vậy , ta lo lắng có thể hay không là vật phẩm nguy hiểm!"

Thư Lạc Tâm dù sao cũng đã nhiều năm làm người nhà của quân nhân, ý thức thận trọng vẫn phải có.

" Vật phẩm nguy hiểm?"

Nói xong, Đàm Dật Trạch nhìn tay Cố Niệm Hề đang để lên trước, vội vàng đẩy ra. Lúc này, chính mình mới từ tay Thư Lạc Tâm tiếp nhận bưu phẩm. Một bên đánh giá cái bưu phẩm, Đàm Dật Trạch một bên hỏi: "Thư di, có thấy rõ khuôn mặt của người đưa thư không?”

"Không có! Người nọ trên đầu mang theo mũ lưỡi trai, kéo xuống rất thấp, ta thật ra muốn nhìn rõ ràng hắn trông như thế nào, nhưng khi quay người lại đã không thấy tăm hơi của hắn!" Càng nói, Thư Lạc Tâm càng lo lắng: "Tiểu Trạch, ngươi cảm thấy trong cái bưu phẩm này có thể hay không là bom các loại gì đó?”

"Thư di, nói vớ vẩn cái gì thế! Thứ này nhiều lắm chính là giấy tờ gì đó thôi. Ngài yên tâm đi!" Vừa mới đem cái bưu phẩm này đánh giá một hồi, Đàm Dật Trạch liền nói như vậy .

"Phải không? Có những lời này của ngươi ta yên tâm rồi!" Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy , nhưng kỳ thật trong long Thư Lạc Tâm cũng có quyết định của chính mình. Từ trong miêng Đàm Dật Trạch biết thứ này cũng không phải là vật phẩm gì nguy hiểm, nàng là yên tâm không ít!

Chẳng qua, là ai gửi cho Đàm Dật Nam bưu phẩm như vậy, nhưng lại không kí tên?

Xem ra, chờ Đàm Dật Nam đi công tác trở về, nàng còn muốn hảo hảo hỏi một câu mới được!

-------------------****---------------------

"Ai nha, đúng vậy. Chúng ta đã lâu không gặp mặt nhau !"

"Dạ dạ dạ, chờ khi nào rảnh ta sẽ nói cho Du Du biết, ngài đừng lo lắng rồi ảnh hưởng sức khoẻ!"

Hôm nay,khi Đàm Dật Trạch vừa bước vào nhà, liền thấy Cố Niệm Hề đối với di động một hồi cúi đầu khom lưng .

Kia còn làm bộ dạng nhiêm trang, làm cho Đàm Dật Trạch có cảm giác muốn dày vò.

Bất quá lúc này Cố Niệm Hề là đứng ở phía trước cửa sổ , cho nên nàng tự nhiên không có chú ý tới hắn tiếp cận từ phía sau. Thừa dịp Cố Niệm Hề còn không có ý thức được hắn đang đến gần, Đàm Dật Trạch bước đi đến bên người Cố Niệm Hề, một phen đã đem nàng ôm vào trong ngực của mình.

Trước kia , hắn đối với nữ nhân đều không có dục vọng, ba mươi tuổi ngay cả nụ hôn đầu tiên đều không có dâng ra

,mà sau khi kết hôn Đàm Dật Trạch hắn đối với vật nhỏ sinh ra vô vàn hứng thú.

Chỉ cần hắn và vật nhỏ cùng đứng ở trong một cái phòng , hắn liền không cho phép nàng rời đi ngực của mình.Mà Đàm Dật Trạch cũng phát hiện, ý nghĩ ham muốn chiếm lấy của mình, nếu ở trên người nữ nhân khác hắn lại không hề có. Xem ra, Đàm Dật Trạch hắn đời này thật sự bị tiểu nữ nhân này ăn gắt gao !

Chớp mắt khi bị Đàm Dật Trạch ôm vào, thân mình Cố Niệm Hề không hiểu cứng ngắc .

Bất quá thời điểm xoay người nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, nàng thản nhiên cười, liền thuận theo nam nhân tựa vào trong lòng.

Sau, nàng liền mặc kệ tay của Đàm Dật Trạch ở trên thân thể của nàng bắt đầu làm loạn.

Mãi cho đến khi nàng sắp nói xong điện thoại, cái tay đang làm loạn của nam nhân tà ác nhà nàng đang tiến vào trong váy , tuỳ lúc tiến ngay vào bộ vị nào đó.

“Ừ, tốt lắm. Chờ khi nào ta trở về thành phố D, ta sẽ đi thăm ngài!"

Nói xong một câu này, Cố Niệm Hề vội vàng tắt điện thoại, sau đó cầm lấy bàn tay vừa ở trong làn váy của mình đẩy ra.

"Sao không tiếp tục nói chuyện điện thoại ?" Nam nhân nhìn đến nữ nhân mân mê cánh môi, trên khóe miệng mang theo ẩn ẩn ý cười.

"Nếu tiếp tục nói chuyện, vậy chúng ta không phải muốn ở trước mặt người khác trình diễn hình ảnh trẻ con không nên nhìn sao?”

Nghe lời của nàng, trên khóe miệng Đàm Dật Trạch ý cười càng sâu.

"Cái gì hình ảnh trẻ con không nên nhìn? Nhiều nhất chính là bên kia nghe thấy âm thanh thôi!" Đều nói, nam nhân là trời sinh lưu manh. Nhưng Cố Niệm Hề xem ra, Đàm tham mưu trưởng cũng là trời sinh lưu manh.

Hơn nữa, vẫn là cái loại lưu manh có văn hoá!

Nếu không, trong miệng nam nhân này rõ ràng nói ra lời nói đáng khinh không ai bằng,nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ nhàn nhã. Giống như lời mà Đàm Dật Trạch vừa mới nói ra, là một lời nói đứng đắn.

Nói xong lời này, nam nhân lại bắt đầu cử động nhỏ .

Dưới tình huống bình thường, Đàm Dật Trạch lúc về đến nhà trước tiên sẽ cọ trên người nàng một lúc mới bằng lòng buông tay . Mà Cố Niệm Hề bình thường chỉ cần Đàm Dật Trach không làm ra hành động gì quá lớn , cũng sẽ không ngăn lại .

Nhưng được một lát, nam nhân đã muốn đem nàng ôm lấy để đặt trên giá sách của bọn họ , sau đó động thủ chuẩn bị cởi bỏ dây váy trên người nàng, Cố Niệm Hề nếu nếu không ngăn lại, khẳng định ngay cả xương cốt cũng không còn!

"Vật nhỏ, ngươi bướng bỉnh !" Đối với nữ nhân giữ chặt tay mình, Đàm tham mưu trưởng tỏ vẻ vô cùng bất mãn.

"Sắp phải đến giờ ăn cơm tối rồi, ngươi muốn làm lúc này nhất định sẽ không kịp."Nếu ở nhà của hai người , vậy còn được. Nhưng bây giờ họ đang ở nhà chính của Đàm gia. Nếu là bởi vì chuyện này mà không xuống ăn cơm,khẳng định sẽ bị người lớn mắng.

"Sẽ không , tin tưởng ta!" Nam nhân dùng âm thanh dễ nghe , ở bên tai Cố Niệm Hề dụ dỗ .

"Không được, nếu đến lúc ăn cơm mà chúng ta không đi xuống, bọn họ nhất định biết chúng ta ở trong phòng làm cái gì!"

Đây là sự thật!

Nhưng cố tình, người nam nhân vẫn không đáp ứng: "Sợ cái gì, chúng ta làm chuyện yêu đương, quản người khác nói cái gì!"

Được rồi, trước mặt nàng là một lão lưu manh có văn hoá, Cố Niệm Hề thật sự tìm không thấy con đường phản kháng...

Mà nói tham mưu trưởng cũng thừa dịp Cố Niệm Hề không có phản kháng, bắt đầu công chiếm vườn hoa mà hắn thích nhất.

Sau một hồi mây mưa, cuối cung đem Đàm tham mưu trưởng dỗ đến cực kỳ vui vẻ, hắn lúc này mới buông tha nàng, cho nàng mặc quần áo xong mang nàng đi xuống lầu.

Không ngoài dự liệu, tất cả mọi người trong Đàm gia chờ ở trước bàn ăn , ngay cả Đàm Dật Nam đã lâu không xuất hiện lúc này cũng ngồi ở đó.

“Hề Hề các ngươi cuối cùng đã xuống , chúng ta ăn cơm đi!" Đàm lão gia tử mở miêng đầu tiên, đánh vỡ lúng túng của cả phòng.

Mà Đàm Dật Nam chính là hướng tới bọn họ cười gượng ép, xem như là chào hỏi.

Kỳ thật, trước khi ăn cơm, Đàm Dật Nam liền đi lên muốn để cho bọn họ xuống dưới ăn cơm. Đương nhiên cũng nhân cơ hội này, đem lễ vật mà lần này hắn đi công tác đưa cho Cố Niệm Hề.

Cũng không nghĩ đến, hắn lại nghe thấy trong phòng ngủ bọn họ truyền đến tiếng vang như vậy...

Trong khoảng thời gian ngắn, Đàm Dật Nam có chút vô lực. Đến bây giờ, hắn cũng hoài nghi, chính mình rốt cuộc kiên trì cái gì.

"Niệm Hề, bên này có hạt dẻ xào!" Mặc dù nghe được trong phòng ngủ tiếng vang, nhưng Đàm Dật Nam vẫn không hiểu khi thấy đồ ăn nàng yêu thích, không tự giác đưa tới bên nàng.

"Cảm ơn!" Đối với nhiệt tình của Đàm Dật Nam,Cố Niệm Hề tuy rằng ngoài miệng đang cười, nhưng càng nhiều hơn là lẩn tránh.

Tuy rằng Đàm tham mưu trưởng ngoài miệng không nói gì thêm, nhưng mỗi một lần Đàm Dật Nam đối với nàng nhiệt tình, nàng luôn có thể thấy trên mặt Đàm tham mưu trưởng tìm được một phần yên tĩnh...

Mà kia, dễ dàng làm tâm của Cố Niệm Hề như bị ai nhéo một cái.

Niệm Hề thừa nhận, chính mình là người ích kỷ.

Bởi vì làm cho Đàm tham mưu trưởng lộ ra vẻ mặt như vậy sẽ làm chính mình đau nhức, cho nên nàng đều cố hết sức , bỏ qua quan hệ của mình và Đàm Dật Nam!

Niệm Hề vừa ăn , vừa đẩy ra sợi tóc ở trên vai mình.

Tới gần tháng năm, thời tiết càng ngày càng oi bức.

Cho nên lúc này ngồi ăn cơm, mấy sợi tóc này làm Cố Niệm Hề có chút nóng nực

Chỉ là Cố Niệm Hề không ngờ rằng vừa rồi thân mật kia, Đàm tham mưu trưởng ở phía trên làm ra rất nhiều dâu tây.

Lúc này , nang vô ý thức đẩy ra, đem phong cảnh nơi đó lộ ra trước mặt mọi người.

Các trưởng bối thấy được, nhiều hơn là xấu hổ nên làm như không thấy. Nhưng khi Đàm Dật Nam nhìn dấu vết trên cổ Cố Niệm Hề, ánh mắt của hắn như bị dán chặt trên người nàng.

Đàm Dật Trạch cùng Niệm Hề là vợ chồng, bọn họ làm những chuyện gì, thân là nam nhân Đàm Dật Nam cũng quá rõ ràng .

Có thể cho đến hôm nay, hắn vẫn là không thể khống chế tốt vẻ mặt khi nhìn đến dấu vết trên người Cố Niện Hề.

"Niệm Hề, ta..."

Tất cả những gì trên người nàng, vốn nên thuộc về Đàm Dật Nam hắn.

Mỗi khi nghĩ như vậy, Đàm Dật Nam liền cảm thấy tâm của chính mình bị lấy đi rồi một khối.

"Tiểu Nam, hai ngày trước ta thay ngươi nhận được một bưu phẩm kỳ quái, hiện tại ta đi lấy cho ngươi xem !" Thân là mẹ của Đàm Dật Nam ,Thư Lạc Tâm làm sao có thể không hiểu suy nghĩ hiện tại của con mình?

Nhìn trong mắt hắn thấy sự nôn nóng, nàng so với ai khác đều sốt ruột hơn. Lúc này, nàng thầm nghĩ phải nhanh một chút dời đi lực chú ý của Đàm Dật Nam .

Trong đầu linh quang vừa hiện, Thư Lạc Tâm liền nghĩ tới hôm đó nhận được một bưu phẩm rất nặng. Nói xong lời này, Thư Lạc Tâm quả nhiên đứng dậy. Chỉ chốc lát sau, nàng liền đưa cho Đàm Dật Nam bưu phẩm hôm đó.

"Mẹ? Đây là cái gì ,vì sao ngay cả người gửi là ai cũng không biết?" Lực chú ý của Đàm Dật Nam thật sự bị dời đi.

"Mẹ làm sao mà biết. Vừa mới nhận được mẹ còn tưởng là vật phẩm nguy hiểm gì đó ? Nếu không phải Tiểu Trạch nói đay chỉ là giấy tờ gì đó, mẹ đã sớm vứt đi rồi !"

Nghe mẫu thân nói, Đàm Dật Nam tựa hồ cũng có chút tò mò bên trong sẽ là cái gì. Vì thế trước mặt cả nhà Đàm gia,

Đàm Dật Nam liền bắt đầu mở bưu phẩm này ra.

Mà chớp mắt mở ra cái kia….

Bạn đang đọc Quân Hôn, Dính Vào Chọc Giận Vợ Yêu của Luật Nhi

Truyện Quân Hôn, Dính Vào Chọc Giận Vợ Yêu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhhingoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.