Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán cafe Hồn Gỗ

Tiểu thuyết gốc · 918 chữ

Anh em chúng tôi vẫn như mọi khi, tan làm rồi cùng nhau lên chung cư The Garden ở Tân Phú mà luyện võ cùng nhau. Mọi việc vui vẻ cho đến một hôm tôi xin nghỉ từ công ty, sẵn tiện trong người cũng có một ít tiền và thời gian rãnh lúc này. Nên tôi mới quyết định ra nhà Thầy tôi ở Thanh Hóa mà luyện công, nói thật người thanh hóa thì ai cũng biết tôi không bàn cãi. Nhưng cả đời này tôi nhất là ông thầy tôi. Ổng hiền mà tốt bụng lắm mọi người à, đệ tử ổng không biết bao nhiêu người, có những anh em có tập luyện gì đâu lại không liên lạc ổng nữa. Đùng một phát có chuyện thì nhờ ổng “Thầy ơi giúp con với, con bị thế này, thế nọ, con bị abcxyz…” Thì thầy tôi điều giúp đỡ cho họ, Mặc dù họ chỉ nhớ đến thầy khi cần thiết, nhưng trách nhiệm của người thầy thì làm sao bỏ được đệ tử, tôi rất quý ông. Mà nghĩ lại tôi thấy mình tệ vl, ổng giúp tôi rất nhiều việc nhưng tôi lại không có gì gửi cho ông vui cả, mỗi lần tôi nói đến vấn đề này ổng điều nói với tôi rằng: “Con chịu tập luyện là món quà tốt nhất đối vơi thầy rồi”. Ổng nói vậy sao tôi cầm lòng được cơ chứ.

Tôi sắp xếp hết mọi việc để chuẩn bị đi ra nhà thầy với những anh em cùng là đệ tử của thầy. Mấy anh chị cũng điều làm chung công ty. Giám đốc công ty là anh Hải, nói ra thì anh Hải là người đưa tôi vào con đường huyền môn. Tôi quen anh trên trang thegioivohinh.com Nghĩ lại tôi toàn quen anh em huyền môn trên này. Đối với tôi anh hải là người mà tôi mang ơn. Nếu không có anh thì tôi không được vào huyền môn, cũng không được gặp thầy, tôi cũng không giúp được nhiều người về vấn đề tâm linh, tôi giúp họ chẳng lấy của họ một đồng. Có lần tôi nói với anh Hải rằng: “Chính vì anh giúp em gặp thầy, lại đóng phí làm lễ nhập môn cho em, nên em chẳng bao giờ bỏ mà chăm chỉ tập luyện”. Ra ngoài thanh hóa, nhà thầy tôi ở Triệu Sơn, nhà cũng ổng trên một cái đồi, nhà rất đẹp sân lại rộng nữa. Anh em chúng tôi ra ngoài đó tập luyện, sẵn tiện tôi nhắn cho một người bạn của tôi lúc này đang ở Huế, người này tên Dũng để tóc dài cột lên, có nốt ruồi ngay miệng lại được hàm râu che nên nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Nhìn ngoại hình của Dũng như một người đạo sĩ vậy đó. Dũng rất tốt tính, lúc ấy chung tôi thân nhau lắm, ăn chung ngủ chung rồi tập luyện chung với nhau. Sau này giữa tôi và dũng cũng thường xuyên tranh cãi với nhau, ai cũng có bản ngã của chính mình, nhưng có lẽ điều đó xuất phát từ tôi mà cả hai không còn thân như trước. Mặc dù như vậy đến bây giờ tôi vẫn rất quý Dũng và Dũng cũng rất quý tôi (Đó là chuyện của tương lai).

Dũng cũng nghe nói một người đang ở nhà thầy đông vui nên cũng liền bắt xe mà ra trong ngày hôm đó. Chúng tôi tập luyện cũng được cả tuần rồi ai lại về nhà đó. Về thì tôi bắt đầu kinh doanh bán bánh pía sóc trăng vì mẹ tôi cũng bán bánh này ngoài chợ nên tôi cũng lấy mà bán online. Rồi tối lại chạy lên tân phú mà tập luyện với anh Quang và anh Hà. Được vài hôm thì nghe Dũng báo tin với chúng tôi là ở phía sau nhà Dũng có nguyên một cái động quỷ ước tính cũng hơn trăm con. Bọn nó quậy phá quá, nên hỏi chúng tôi giải quyết sao, chứ hỏi đêm nào mà nó cũng vào phòng trêu, éo cho ngủ thì làm sao chịu được. Ở phía sau nhà Dũng là khu đồi núi, phía dưới chân núi là công viên ở giữa có bức tượng của ông Quang Trung trấn giữa. Nếu nhìn từ google thì sẽ thấy được bức tượng của ông Quang Trung trấn giữ nguyên khu đất, có lẽ vì vậy mà nguyên cái đam lũ quỷ phía sau núi không ra ngoài được nên bọn chúng nhàm chán quá kiếm chuyện với Dũng. Thử nghĩ xem éo ai thấy được bạn. Mà vô tình bạn gặp đường người nhìn thấy đước mình thì sẽ phản ứng như thế nào =)). Mà cái công viên này được xây trên một khu nghĩa địa, nếu đi từ phía thành phố vào khu vực của dũng sẽ đi qua một cái nghĩa địa thật to, nhìn hoành tráng lắm, sau này khi tôi đi qua tôi thầm nghĩ: “Đất tốt vl nên mấy ông cứ tranh nhau mà mua, thành ra đông quá nên loạn không ai quản lý nên người ta mới xây tượng ông Quang Trung ở giữa mà trấn áp nguyên cái khu vực đó”. Đây cũng có thể là tôi suy đoán, có lẽ đúng cũng có thể sai, vì mỗi người điều có cảm nhận phong thủy khác nhau.

Bạn đang đọc Quán cafe Hồn Gỗ sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.