Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rồi gió sẽ ngừng…mưa sẽ tạnh…và nắng sẽ lên!

Phiên bản Dịch · 1748 chữ

Ông bà Lâm cũng đã quá tuổi để bươn trải trên thương trường, họ quyết định sẽ giao lại MAX cho con trai cả Mạnh Long và quay về Việt Nam, hưởng thụ tuổi già. Mạnh Quân trở lại gia đình phụng dưỡng ba mẹ, với tư cách là ông chủ trẻ của công ty xuất nhập khẩu Gạo QT nó ngày càng trở nên chín chắn hơn. 24 tuổi, một người đàn ông trưởng thành thực thụ. Chính xác là đã hơn 6 năm kể từ ngày nó bỏ đi. Mọi thứ lại trở về như những gì vốn có, cuộc sống, tình cảm gia đình. Còn tình yêu…Phải chăng đã đến lúc…

- “Ba mẹ à, đã sáu năm rồi. Đến lúc con phải tìm lại tình yêu ình. Con sẽ sang Nhật tìm Hà Thư.”

- “Liệu con có tìm được con bé không?” – Ông Lâm lo lắng hỏi Mạnh Quân, ông cảm thấy hối hận vì chính ông đã khiến mọi chuyện trở nên như thế này.

- “Ba à, ba đừng lo. Con tin con sẽ tìm được cô ấy. Sáu năm rồi, con đã trưởng thành, đã có sự nghiệp cho riêng mình. Đã đến lúc…”

- “Nếu con cần ba mẹ giúp…” – bà Hạ Liên nhấp một ngụm trà, ngước lên nhìn con trai.

- “Dạ không thưa mẹ. Con sẽ tự tìm cô ấy. Con tin con sẽ tìm được!” - đôi mắt ấy là một sự cương quyết và nhói lên niềm hi vọng.

- “Nhưng Nhật Bản rộng lớn…Con sẽ bắt đầu từ nơi nào?”

- “Hoa anh đào…Nơi nào có hoa anh đào…Thôi mẹ đừng lo. Con xin phép đi chuẩn bị và sang nhà mẹ Tuyết ạ”

- “Ừ, con đi luôn à?”

- “Dạ vâng, công ty con sẽ nhờ chú Bắc lo giúp. Thôi con chào ba mẹ.”

- “Ừ. Tối về ăn cơm con nhé.”

- “Dạ”

Nó đến nhà mẹ nuôi, bà Tuyết đang ngồi bóc lạc. Công việc ngày xưa nó đã từng làm. Ngôi nhà của bà đã được nó sửa sang lại và sắm đầy đủ tiện nghi hơn. Trong thâm tâm, nó coi bà như mẹ ruột và Bảo Hân như em gái vậy. À, nhắc đến Bảo Hân, cô bé đã trở về cách đây một năm, một cô kiến trúc sư trẻ đẹp. Hiện đang làm cho công ty RX triển vọng và nổi tiếng khắp Hà Thành.

- “Mẹ…” – Mạnh Quân lên tiếng, nở một nụ cười rạng rỡ.

- “Ôi, con đến đấy à, vào đây với mẹ. Sao một tuần rồi con không đến thăm mẹ với con Bống. Nó nhớ con lắm đấy.”

- “Dạ, tại con phải làm nốt một số việc với giao lại công ty cho chú Bắc một thời gian mẹ ạ.” – Nó kéo ghế, ngồi xuống cạnh bà Tuyết.

- “Sao? Con định đi đâu à?”

- “Dạ vâng. Con định sang Nhật Bản…tìm Hà Thư mẹ ạ”

- “Nhật bản? Nhưng con biết cô bé ở đâu mà tìm?” – Bà tuyết nheo mắt. Có lẽ bà đang lo lắng cho nó.

- “Dạ, trước khi đi. Cô ấy có để lại cho con một bức thư. Con tin con sẽ tìm được cô ấy ở nơi có Hoa anh đào nở rộ nhất.”

- “Ừ, cũng đã cuối tháng tư, hoa anh đào lúc này ở Hokkaido là đẹp nhất. Nó nở vào đầu tháng năm”

- “Dạ. Con cũng tính tới đó. Con đi rồi, mẹ phải giữ gìn sức khỏe nha. Không được làm việc nặng đâu đó. Bống chưa về à mẹ?”

- “Mẹ biết rồi. Hôm nay chủ nhật nên con bé được nghỉ. Nó vừa đi chợ, chắc sắp về rồi đó con. Mà, con sang bên đó phải biết chăm sóc cho bản thân nhé”

- “Dạ, con biết ạ”

- “Anh Quân…” – Tiếng xe máy dừng trước cửa, Bảo Hân tháo mũ bảo hiểm ra, tay sách chiếc túi đựng thức ăn đi vào.

- “Bống về rồi à? Ra đây nói chuyện với anh lát nào. Hi” – Nó kéo chiếc ghế trống lại gần chỗ mình, ra hiệu cho Bảo Hân ngồi xuống.

- “Sao mấy hôm nay anh Quân không đến?” – Bảo Hân nũng nịu, trông cô vẫn trẻ con như sáu năm về trước. Chiếc áo caro ôm sát người, tóc buộc lệch khá ngộ nghĩnh. Làn da trắng, đôi môi hồng, ánh mắt hớp hồn người khác. Cô vẫn thế. Vẫn nhí nhảnh và xinh đẹp như ngày nào. Chỉ có điều, trông cô khá quyến rũ với thân hình chuẩn như người mẫu.

- “À, anh sắp đi rồi. Hi”

- “Anh đi đâu ạ?”

- “Anh sang Nhật Bản. Không biết lúc nào mới về nữa.”

- “Tìm chị ấy ạ?”

- “Ừm! anh đến chào mẹ và em.”

- “Vậy à…Thời gian qua…Em tưởng anh đã quên chị ấy rồi chứ?” – Bảo Hân thoáng buồn. Tháng ngày qua, khi Mạnh Quân không còn nhắc hay đi tìm Hà thư nữa, cô tự ình được phép tiếp tục dành tình yêu cho anh ấy. Nhưng…

- “Giờ anh mới có thể đi tìm cô ấy. Anh hi vọng sẽ tìm được.”

- “Anh Quân đi với em một lát được không?” – Bảo Hân đứng dậy, kéo lấy tay Mạnh Quân ra ngoài, không chờ nó phản ứng – “Mẹ, con với anh ra ngoài lát!”

Bà Tuyết khẽ thở dài. Bà hiểu tình cảm của con gái bà. Và bà cũng biết trong trái tim con trai nuôi lại chỉ có duy nhất một hình bóng của người con gái mang tên Hà Thư…

Trời về chiều, nắng dần khuất sau tán cây to lớn. Gió mùa xuân, man mác và dễ chịu…

- “Anh Quân đã quyết định rồi sao?”

- “Chuyện gì em?”

- “Chuyện anh sẽ đi tìm chị ấy!” – Cô bé vẫn không rời mắt khỏi mặt nước mênh mông, sóng gợn nhẹ…

- “Ừ, sáu năm rồi anh mới có thể đi tìm cô ấy.”

- “Tại sao lại là sáu năm?”

- “Vì cô ấy viết trong thư rằng, khi nào anh có sự nghiệp ổn định, và nếu còn yêu cô ấy. Hãy đi tìm cô ấy!”

- “Anh bỏ em lại đây sao?”

- “Anh…”

- “Cách đây sáu năm, em đã từ bỏ tình yêu của mình. Vì em nghĩ anh không thuộc về em, và em cũng chưa chắc chắn về tình cảm của mình. Nhưng khi đi du học, em đã đau khổ biết bao, em chọn cách xa anh…Nhưng trái tim em thì lại không. Nó cần anh.”

- “…”

- “Khi em trở về, em sợ đối diện với hai người, sợ thấy hai người vui vẻ bên nhau. Em đã khóc. Đã khóc rất nhiều. Nhưng lúc em về, anh vẫn sống một mình. Điều đó lại nhen nhóm hi vọng trong em. Hi vọng được bên anh!”

- “Anh xin lỗi…”

- “Anh Quân không có lỗi…Là tại em. Tại em yêu anh Quân quá…Híc…”

Bảo Hân khóc. Nước mắt mặn chát tràn ra từ khóe mắt. Cô ôm lấy Mạnh Quân…Chặt… Và cũng vì, nếu buông tay anh ấy ra lúc này. Cô sẽ mất anh mãi mãi…

- “Có lẽ nào, đây là lần cuối em được bên anh như thế này???”

- “Hân…Em đừng khóc..” – Nhìn cô lúc này, Mạnh Quân không nỡ rời xa…Nhưng…Đã sáu năm! Hà Thư vẫn đang đợi nó…Từng giây từng phút!

- “Đừng xa em thêm một lần nữa được không anh?” – Bàn tay cô nới lỏng khỏi cổ Mạnh Quân, mắt ướt nhòe…

- “Anh xin lỗi. Hân…Anh không thể.”

- “Thời gian qua anh vẫn không quên được chị ấy sao? Biết đâu chị ấy không còn yêu anh và đã quên anh? Chị ấy đang vui vẻ bên người đàn ông khác thì sao? Anh cố chấp vậy à? Là chị ấy đã có lỗi với anh mà, sao anh phải như thế. Em không xứng với anh sao?” – Bảo Hân như muốn hét lên, ánh mắt đau khổ như muốn vớt vát cái tình yêu không phải dành ình.

- “…”

- “Anh không nghĩ đến chuyện chị Hà thư không còn yêu anh sao? Anh khờ quá…”

- “anh…”

Thực ra…Nó cũng chưa bao giờ nghĩ đến rằng Hà thư còn yêu và chờ nó hay không…Nó đau nhói…

- “hân…anh…Hmmmmm”

Nó chưa nói hết câu thì bất ngờ đón nhận nụ hôn từ cô bé, nụ hôn đầu tiên của cô…Nồng nàn nhưng có gì đó tuyệt vọng…

Đôi môi cháy bỏng, quyến rũ của Bảo Hân không hề buông nó ra. Phải nói rằng, cô bé rất hấp dẫn! Nó yếu đuối chống lại cái sự quyến rũ ấy. Nhưng rồi cũng chìm vào mê dại với nụ hôn ngọt ngào ấy. Không ai buông ai ra cho đến khi nắng tắt hẳn. Màn đêm buông xuống.

- “Không…Anh…anh xin lỗi…” – mạnh Quân đẩy nhẹ cô bé ra.

- “Anh đã không từ chối em, sao anh lại đẩy em ra…”

- “Anh xin lỗi…đó…đó vì anh là con trai…” – Trong đêm tối, nó ngồi bất thần…

- “Em hiểu rồi…”

- “Hân…”

- “Em không thể nào thay thế cho chị ấy…”

- “…”

- “Làm sao cho em hết yêu anh đây…”

- “Hân…anh…”

- “Cho em dựa vào vai anh nhé…Lần cuối cùng…Và, sau đêm nay…Em sẽ là em gái của anh…”

- “Ngốc…xin lỗi em về tất cả…”

Trăng lên, phản chiếu hai cái bóng xuống bãi cát. Họ im lặng như để níu kéo phút giây cuối cùng ở bên nhau…

“Người đã đến vội vàng trong phút chốc

Đặt nụ cười bên thềm cửa tim tôi

Nếu ánh mắt không làm tôi ngừng thở…

Có lẽ giờ sẽ chẳng phải đớn đau…”

Trên thế gian này, hạnh phúc nhất cũng là tình yêu. Nhưng đau khổ nhất cũng vẫn là tình yêu… Đôi khi tình yêu cũng giống như mưa. Nhẹ nhàng, phảng phất…Nhưng rồi cũng có lúc con người ta bị ngấm mưa và ốm! Mưa trở nên nặng nề và đáng sợ…Mưa có thể giết chết một trái tim…trái tim đang lặng lẽ với tình yêu của mình. Có khi nào…gió sẽ tìm về với mưa…và…bỏ nắng lại một mình!...

Bạn đang đọc Quá Khứ Sẽ Qua của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.