Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi họp báo toàn mùi thuốc súng (1)

Tiểu thuyết gốc · 1690 chữ

-Meowth-

“Đây không phải là sự thật,” giọng Meowth run rẩy trong bóng tối. " Ta sẽ thoát khỏi đây", nó cố gắng hét lên. Lời nói của nó vang vọng yếu ớt, bật vào mấy bức tường nhưng nó ko chắc đó là sự thật hay chỉ là tưởng tượng đang đánh lừa nó.

Meowth nghĩ bản thân là 1 pokemon có lớp da dày. Hết lần này đến lần khác, nó đều thất bại. Nhưng điều khác biệt giữa nó và những con pokemon khác là nó ko bao giờ bỏ cuộc.

Sử dụng Master Ball lên chính bản thân là hành động bộc phát vào thời điểm đó, suy nghĩ này làm tăng tinh thần của nó lên 1 chút. Và giờ nó hối hận đã đưa ra quyết định đó sau 1 giờ ở trong Master Ball.

Ở trong 1 quả pokeball ko hề thoải mái như kiểu bị nhốt trong tủ và cách duy nhất để thoát khỏi đó là phá cửa.

Nhưng ở trong Master Ball thì còn tồi tệ hơn nhiều.

Nó cảm thấy cơ thể bị bao quanh bởi bê tông, Dù có cố gắng đến đâu, cũng ko thể nhúc nhích dù chỉ 1 lần. Những nỗ lực làm như vậy dường như đã buộc nó quay lại điểm cố định trong không gian.

Nó chỉ có thể thở . Nó ko tin bản thân có thể ngủ được. Nó tin nếu nó hít vào quá nhiều không gian sẽ càng trở nên chật hơn, càng siết chặt nó hơn.

Bộ râu của Meowth giật giật khi cố gắng phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của lối thoát, nhưng tất cả những gì nó cảm nhận được là sự tĩnh lặng ngột ngạt.

Từng khoảng khắc trôi qua, lo lắng của Meowth càng ngày càng tăng lên. Bóng tối đè nặng, và nó cảm thấy một sự bất lực mà nó chưa từng trải qua trước đây.

Nó khao khát một điều gì đó thay đổi Thời gian dường như kéo dài vô tận khi Meowth vật lộn với những suy nghĩ và nỗi sợ hãi của mình. Cảm giác bị mắc kẹt không có hy vọng thoát ra, giày vò nó.

Và tự nhiên cảm giác đó biến mất.

Lúc đầu, nó diễn ra chậm, như thể quả bóng đang cho phép nó có thêm chút không gian. Ngay lập tức nhân cơ hội đó, nó hét lên khi cảm thấy bản thân rơi tự do.

Khi những bức tường bắt đầu lùi xa, bóng tối cũng giảm theo. Cảm giác tự do mà nó khao khát bỗng nhiên như nằm trong tầm tay

Và rồi nó cảm thấy bình yên.

Những cơn đau nhức trên cơ thể ko còn nữa, có thể thở thoái mái. Nó có thể nói và nghe giọng của chính mình.

Nó đã tự do.

" Trông mày thật thảm hại, có muốn uống gì ko?" Câu nói làm Meowth đứng hình.

Quay về phía giọng nói, nó bật sẵn móng vuốt. Nỗi lo lắng ngắn ngủi rằng Red là người đứng sau nó tan biến khi nó nhìn thấy người này.

Những đặc điểm của người này rất khác biệt. Mái tóc màu đen rối bời, áo khoác đen, khuôn mặt thể hiện vẻ quan tâm.

Người đàn ông mà sau này nó biết tên là Cloud ko phải kẻ tâm thần mà nó lo sợ.

Thu móng vuốt lại, nó thở phào nhẹ nhõm. May mắn ko phải là Red làm nó ngay lập tức nghĩ tới 2 người bạn của nó.

“Jessie và James đang ở đâu?" Đó là câu hỏi đầu tiên của nó. Cloud chậm rãi ấy chai nước từ trong túi ra và đưa cho nó.

" Trong bệnh viện. Cả 2 người." Cloud nói và Meowth không thể không cảm thấy tim mình thắt lại trước những lời nói đó. "Jessie hầu như không sao. James bị thương khá nghiêm trọng."

" Cậu ta có ổn ko?" Meowth hoảng hốt hỏi, phớt lờ câu hỏi của chính Cloud.

" Dính Dragon Claw," Cloud trả lời, và Meowth cảm thấy như bị nghẹn

Đối với bất kỳ Pokémon bình thường nào, dính Dragon Claw thì đều rất đau. Nhưng với con người?

“Vết thương sâu bao nhiêu?” Meowth gặng hỏi nhưng Cloud chỉ xua tay.

" Ko chết được. Tao đã đưa cậu ta tới viện, nhưng Jenny đã biết về hang ổ của team Rocket và đang dọn dẹp nơi đó trong khi chúng ta đang nói chuyện." Người này thành thật. " Ngoài ra thì cả liên đoàn biết việc Giovanni là ông trùm." Nói tới đây, Meowth lạnh người.

" Sếp đã bị bắt?" Nó lắp bắp, Cloud thì lắc đầu.

" Chưa nhưng liên đoàn biết ông ta là kẻ đứng đầu. Nhưng trên hết," Cloud nói, tung tung Master Ball trên tay. " Tại sao lại là James trong số đám người của team Rocket có thứ này? Tiếp tới, tại sao cậu ta lại sử dụng nó lên mày?"

Vào thời điểm đó, Meowth không nhận ra Cloud đang nói về mình như thể 2 người quen nhau. Rằng tại sao Cloud lại ko bất ngờ khi thấy 1 pokemon có thể nói chuyện. Có nhiều điều Meowth nhận ra về Cloud sau này trong cuộc sống mà không khớp với nhau. Meowth là một Pokémon rất thông minh. Thông thường, nó sẽ dễ dàng nhận ra điều này. Lý do tại sao nó không nhận ra ngay lúc đó là rõ ràng.

Nó đang tức giận.

" Cậu nghĩ tôi muốn ở bên trong thứ đó?" Meowth nói cay đắng." Tôi đã làm những gì tôi phải làm! Nếu tôi ko nhốt bản thân vào bên trong thì Red đã lấy nó đi mất rồi!"

Cloud im lặng sau đó nhưng Meowth ko quan tâm.

Sếp của nó đang chạy trốn, bạn thì bị bắt nó thì ko thực hiện được nhiệm vụ bảo vệ Master Ball được sếp của nó giao cho và nó đã dành vài giờ qua bị mắc kẹt trong một địa ngục do chính nó tạo ra. Không có gì-

Meowth dừng lại với suy nghĩ đó, chán ghét quá trình suy nghĩ của chính mình khiến nó muốn tự cào chính bản thân.

' Mình ko thể làm được gì.' Sai. Luôn có gì đó nó có thể làm.

Nó, Jessie & James đã biết điều đó từ lâu. Cả 3 là những người giỏi nhất team Rocket. Bộ 3 có thể tạo ra 1 robot mạnh hơn các Pokémon khác chỉ trong vài phút. Tất cả những điều này có thể thực hiện được nhờ vào sức mạnh tổng hợp của ba thiên tài trong công việc.

Nó từ chối nghĩ rằng bản thân ko làm được gì hết.

Nếu nó có thể tao ra chiếc máy bắt pokemon.

...Thì nó cũng có thể tạo ra cỗ máy để ngăn chặn một con quái vật.

Mãi mãi.

"Có 1 điều mà tôi cần phải tự giải quyết." Meowth lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Đó là lý do tôi cần Master Ball từ lúc đầu. Tôi cần cậu giúp."

" Xem ra tao ko thể từ chối," người này nhún vai, dễ dàng chấp nhận. " Dù sao thì tao cũng đã với James sẽ bảo vệ cho mày."

Meowth cảm thấy tình cảm ngắn ngủi dành cho người bạn của nó, một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt trước khi biến mất nhanh chóng. Trong thời điểm này, nó cần hết sức tập trung.

Có 1 địa điểm mà Meowth cần phải đi. Thế giới sẽ được cứu.

" Chúng ta cần tới New Island"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Cloud-

" Cậu biết đấy, trong số những việc cậu từng làm với tớ, tớ nghĩ đây là việc xấu xa nhất." Tôi phàn nàn, Sonia trợn mắt lại.

" Nếu cậu lên sân khâu giao lưu với Elite 4 & nhà vô địch, tớ cấm cậu ăn mặc lôi thôi, cẩu thả."

Nếu nói rằng tôi cảm thấy khó chịu khi biết Rotom & Sonia đã mang bộ suit cho tôi thì quả thực là nói quá. Tôi đã không mặc suit trong nhiều năm và tôi thích như vậy. Ngay khi tôi nhìn thấy cái cà vạt, tôi ngay lập tức muốn đốt chúng đi.

Tôi đã có thể gặp họ với bộ đồ đơn giản hơn, áo sơ mi và quần đen. Một cách giản dị-trang trọng.

" Tớ trông thật ngớ ngẩn," tôi thở dài chấp nhận, Sonia đùa giỡn đẩy nhẹ vai tôi.

" Cậu trông giống như 1 chàng trai lịch thiệp," cô ấy nói, ngắm nhìn tôi. " Tớ có thể quen với hình ảnh này."

" Còn tớ thì có thể quen với việc cậu mặc trang phục cổ vũ, nhưng thật đáng buồn là chúng ta ko bao giờ có được những gì chúng ta muốn." Tôi đáp trả, Sonia ko buồn trả lời.

" Nếu cậu đã sẵn sàng, chúng ta nên đi ngay bây giờ. Tốt nhất đừng khiến họ chờ đợi."

“Psychone có đến không?” Tôi hỏi và nhận được cái lắc đầu chậm rãi

" Tối qua cậu ấy ko trở lại," cô ấy cau mày. "Và tối qua Meowth hình như ko ngủ đủ giấc. Hôm nay chỉ có 2 chúng ta mà thôi."

“Và một lần nữa, tôi lại bị lãng quên.” Rotom lên tiếng làm chúng tôi giật bắn mình.

Rotom đã nhập vào 1 chiếc máy quay và hứa sẽ trở thành người quay phim cho cả bọn. Rotom trong máy ảnh thực sự khiến hình ảnh có chất lượng cao hơn bình thường.

" Đừng nói với tôi là cậu đang stream" Sonia hoảng hốt, trong khi Rotom cười khúc khích.

" Và để mọi người biết nơi các cậu đang ở?" Rotom hỏi một cách hài hước. ""Xin lỗi, tôi là quản gia chuyên nghiệp, tôi ko mắc lỗi sơ đẳng."

" Tốt," tôi gật đầu. " Sẵn sàng nào."

Đối mặt với nhà vô địch

Bạn đang đọc Pro gamer tại thế giới pokemon sáng tác bởi Megaton199x
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Megaton199x
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.