Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác Dịnh Hợp Tác

Phiên bản Dịch · 3466 chữ

Nhâm Viêm vừa dứt lời, Chu Hãn Hải cười lớn: “Nhâm Tổng của chúng ta thật biết thương hoa tiếc ngọc” ông nhìn một lượt mấy người đàn ông trên bàn, “Còn chưa nghe ra vấn đề trọng điểm!”

Những người khác đều cười rộ lên, Sở Thiên Miểu ngại ngùng cười bối rối, cảm thấy tay chân đều thừa thãi. Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhâm Viêm. Bị mọi người cười trêu ghẹo anh không có phản ứng gì, vẫn giữ sắc thái thoải mái như cũ —— giống như người quá quen với việc bị mọi người trêu chọc kiểu này, đã gần như miễn dịch hoàn toàn.

Anh cười bình thản với Chu Hãn Hải nói: “Lúc khai tiệc không phải Chu Tổng nói tiểu Luật sư Sở đã giúp tôi, tôi nên mời cô ấy một ly sao? Buổi chiều tất cả mọi người còn phải đi làm, không tiện uống rượu, cho nên mời một bát mỳ để cảm tạ đi!”

“Không sai!” Chu Hãn Hải quay đầu nói cho quản lý, “Đem lên cho mỗi người một chén nhỏ đi. À đúng rồi, đều bỏ thêm một quả trứng gà”.

Người quản lý đồng ý rồi đi ra ngoài. Chu Hãn Hải cười nói: “Nhờ có sinh nhật của Luật sự Sở hôm nay mà chúng đều được ăn mỳ, xem ra dự án chào bán cổ phần của Hãn Hải sẽ khởi đầu tốt đẹp!”

Sở Thiên Miểu nghe Chu Hãn Hải nói vậy, quả thực có phần hãnh diện, cô không ngừng vội vàng nói cảm ơn một vòng: “Cảm ơn Chu Tổng, cảm ơn Nhâm Tổng, cảm ơn các vị!”

Buổi sáng vẫn còn gặm bánh rán chúc mừng sinh nhật, tới giữa trưa tự nhiên lại trở nên long trọng, biến thành rất nhiều anh lớn mỗi người một chén mỳ tiếp cô, còn đem chuyện này định nghĩa thành “Nhờ ơn cô”.

Ngoại trừ hồi trung học, khi cô giúp Cốc Diệu Ngữ thành công lừa đẩy thằng nhóc du thủ du thực bắt nạt cô ngã xuống rãnh, Sở Thiên Miểu cảm thấy khoảnh khắc này khoảnh khắc thành tựu thứ hai trong cuộc đời mình.

Không lâu say mỳ được bưng lên. Cô ăn một cách ngon lành, vừa ăn cô vừa liếc trộm Nhâm Viêm. Nhâm Viêm và Chu Hãn Hải tựa hồ nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Chu Hãn Hải gật gật đầu, nói với anh: “Được, việc này anh tự quyết định, anh có kinh nghiệm, tôi tin tưởng ánh mắt của anh”.

Sở Thiên Miểu liếc trộm Nhâm Viêm một cái lại một cái. Anh nghiêng nửa bên mặt, lộ ra những đường nét quai hàm, những đường nét kia đều quá hoàn mỹ, giống như được được điêu khắc tinh xảo bởi các nghệ nhân điêu luyện. Cô đột nhiên cảm thấy không cam lòng. Cô không cam lòng tại sao mình bị một người đàn ông đẹp trai như vậy lãng quên? Đã vậy cô còn thường xuyên để anh thành nam chính trong các giấc mộng xuân của mình!

Nghĩ đến mộng xuân của mình, cô không thể không nhớ tới đêm qua trong giấc mộng xuân nụ hôn dài răng môi quyến luyến…

Cô bị sặc mỳ liền ho khan.

Trương Đằng buông đũa quan tâm cô: “Làm sao vậy Thiên Miểu? Sao tự nhiên lại nghẹn vậy? Không việc gì chứ?”

Sở Thiên Miểu ra sức ngăn mình ho, nước mắt chảy ra, nghẹn thở, lắc đầu, cố gắng nói: “Không việc gì”.

Hai người ngồi ở ghế chính nhìn qua cô, xác định không có chuyện gì lại tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Còn lại mấy người để ý tình huống phía bên này, cũng tiếp tục nói chuyện với những người xung quanh.

Tình thế tương đối ổn, Sở Thiên Miểu hạ giọng nói với Trương Đằng: “Vừa rồi bị sặc! Mỳ nghẹn ở cổ may mà em kịp thời nuốt xuống hết, bằng không sẽ lãng phí bát mỳ trường thọ này. Sếp nói xem nếu uổng phí bát mỳ trường thọ này, sẽ đem lại điềm xấu, nói không chừng sẽ bị chết yểu!”

Trương Đằng không nhịn được cười lên tiếng: “Đứa nhỏ lắm chuyện này, ngươi có im miệng đi không?”

Không chỉ mình Trương Đằng cười, còn một tiếng cười nữa, Sở Thiên Miểu nhìn theo, là Tần Khiêm Vũ, anh ta hiển nhiên nghe được cô nói chuyện, đang không nhịn được cười. Liếc mắt qua phía bên cạnh, cô phát hiện ngồi cạnh Tần Khiêm Vũ là Nhâm Viêm cũng đang cười.

… Không lẽ anh cũng nghe được.

“Tiểu Luật sư Sở thật hài hước!” Tần Khiêm Vũ nói.

Sở Thiên Miểu ngoài mặt thì cười, trong lòng vô cùng đau khổ. Là một cô gái, cô luôn thích nghe người khác khen cô xinh đẹp. Nhưng mười người quen biết cô, có chín người nhấn mạnh khen cô “thật hài hước”, còn lại một người, thường sẽ khen cô “đặc biệt hài hước”.

… Có đôi khi cô cũng thấy mình vô cùng thấu hiểu, rõ ràng là phim thần tượng, không biết tại sao lại nhầm lẫn thành phim hài.

Bữa cơm kết thúc, Chu Hãn Hải nói với Trương Đằng: “Luật sư Trương còn có việc không? Nếu không vội thì ngồi lại với tôi?”

Trương Đằng vội vàng nói được.

Rời khỏi bữa tiệc, Sở Thiên Miểu theo Trương Đằng ngồi vào xe Chu Hãn Hải đi tham quan Công ty Hãn Hải. Trương Đằng cùng Chu Hãn Hải ngồi ở ghế sau trò chuyện, Sở Thiên Miểu ngồi ở ghế phụ tài xế hít thở để tiêu hóa thức ăn. Đột nhiên cô quay sang, từ gương chiếu hậu thấy một chiếc xe Mercedes đen theo ở phía sau.

Nhâm Viêm và Tần Khiêm Vũ cũng đi.

Cũng không vì cái gì, lồng ngực của cô có chút phập phồng hưng phấn. Giống như hồi học mẫu giáo, mỗi lần khuôn viên xuất hiện cậu nhóc đẹp trai, cô cảm thấy đi học mẫu giáo trở nên đặc biệt mong đợi.

Đến Công ty dệt may Hãn Hãi, Chu Hãn Hải nói thư ký đưa cô cùng Trương Đằng đến phòng khách trước. Chu Hãn Hải cùng Nhâm Viêm đến phòng chủ tịch. Sở Thiên Miểu đoán bọn họ có việc phải thương lượng.

Trong phòng khách có trà, sữa và cà phê, ngoài ra còn có rất nhiều đồ ăn vặt, bánh quy chocolate Sa Kỳ Mã, món gì cũng có.

Thư ký nói: “Đôi khi chúng tôi có những cuộc họp kéo dài rất lâu, Chu Tổng sợ mọi người đói, nên chuẩn bị những thứ này để mọi người ăn”.

Sau khi thư ký rời khởi, Trương Đằng nói với Sở Thiên Miểu: “Đánh giá công ty này thế nào, trước tiên để ý cách ông chủ đối xử với nhân viên như thế nào”.

Đang nói chuyện, cửa phòng khách bị đẩy ra, thư ký tới mời: “Luật sư Trương, tiểu Luật sư Sở, xin mời hai vị cùng tôi qua phòng chủ tịch!”.

Sở Thiên Miểu theo sau Trương Đằng vào phòng Chu Hãn Hải. Căn phòng rộng rãi, sáng sủa, trưng bày một bể cá cảnh lớn trên tường sát cửa ra vào, bên trong thả cá Phát Tài. Cách bể cá cảnh không xa là bộ sofa bọc da thật, bàn uống nước bằng gỗ tử đàn bày một bộ ấm trà vô cùng tinh xảo. Bên cạnh bộ ấm trà đặt một chuỗi vòng tay nhỏ bằng gỗ đàn hương màu tím.

Từ lúc Sở Thiên Miểu đi làm đến nay phát hiện, có ba món đồ mà ông chủ tiêu chuẩn nào cũng yêu thích: cá Phát Tài, bộ ấm trà, vòng tay. Ba thứ này kết hợp lại mới gọi là “ông chủ” thực sự.

Chu Hãn Hải và Nhâm Viêm mỗi người ngồi một ghế sofa, Sở Thiên Miểu theo Trương Đằng cùng ngồi vào chiếc ghế sofa dài. Tần Khiêm Vũ chuyển qua chiếc ghế tựa chéo sau Nhâm Viêm.

Nhâm Viêm và Trương Đằng trò chuyện một hồi về xu hướng của thị trường chứng khoán, Chu Hãn Hải thỉnh thoảng nói xen vào một số vấn đề sau đó bảy tỏ cảm thán. Trò chuyện một hồi, Nhâm Viêm quay sang Tần Khiêm Vũ nói: “Tiểu Tần, buổi tối cậu đem những thông tin hữu ích, các tư liệu liên quan tới Công ty Dệt May Hãn Hải, sắp xếp một chút, gửi cho bên Luật sư Trương một bộ, để bên Luật sư Trương nắm bắt được tình hình cơ bản của công ty”.

Sở Thiên Miểu nhìn thấy Tần Khiêm Vũ nghe thấy Nhâm Viêm dặn dò có phần sửng sốt, sau đó anh ta nói nhỏ với Nhâm Viêm cái gì đó, Sở Thiên Miểu nghe không rõ liền đoán, hình như anh ta hỏi: “Không phải còn phải gặp một chút...”

Anh ta vừa nói đến đây, Nhâm Viêm cong một bên khóe miệng cười như không cười, lại nhướn một cái chân mày. Hai cái biểu cảm này cắt đứt nghi hoặc của Tần Khiêm Vũ.

Tần Khiêm Vũ lập tức im lặng.

Nhâm Viêm chuyển qua nói chuyện với Trương Đằng: “Luật sư Trương, các vị tối nay xem một chút tư liệu, ngày mai trở lại thảo luận về hợp đồng cam kết thực thi dự án. Sau đó chúng ta cùng các bên môi giới và Chu Tổng chính thức triển khai cuộc họp, quyết định cụ thể một lần việc chào bán cổ phần ra công chúng”.

Trương Đằng cũng nhìn thấy một màn biểu cảm của Nhâm Viêm và Tần Khiêm Vũ. Vì vậy, anh nói: “Nhâm Tổng, tôi nghe Lôi Chấn Tử nói, các ngươi còn phải gặp một chút bên Công ty Luật Lâm Phong”.

Nhâm Viêm cười cười, nói: “Bên Công ty Luật Lâm Phong gần đây dự án hơi nhiều, bên này Chu Tổng muốn mau chóng thực hiện, không chờ được. Anh là chỗ người quen giới, cũng là chỗ đáng tin cậy. Ngoài ra thông qua cuộc nói chuyện hôm nay, chúng tôi cũng nhận thấy rõ ràng, Luật sư Trương rất dày dặn kinh nghiệp đối với thị trường chứng khoán, đối dự án cũng rất có nhiệt tình, cho nên vừa rồi tôi cùng Chu Tổng thương lượng lại một chút, chúng tôi quyết định hợp tác dự án này với bên công ty luật của anh”.

Sở Thiên Miểu nghe Nhâm Viêm nói đến đoạn này, cảm thấy giống như có một làn gió mát thổi qua, đã dễ chịu lại càng dễ chịu. Giọng nói của anh vô cùng thanh thoát, nhưng bên trong giọng nói thanh thoát ấy lại mang một lực hấp dẫn. Trước kia khi còn ở trường đại học, cũng bởi giọng nói mà cô bị anh thu hút, không nghĩ tới giọng nói hiện nay của anh vẫn có lực sát thương quá lớn.

Cô nhớ người đã từng vấp ngã ở đâu, sẽ lại muốn vấp ngã ở đó lần nữa, câu này do Stockholm lừa bịp.

Đạt được dự án Trương Đằng giãn chân mày một chút: “Thật cảm ơn Chu Tổng, Nhâm Tổng! Rất vinh hạnh được hợp tác với mọi người lần này”.

Anh liếc mắt Sở Thiên Miểu, Sở Thiên Miểu lập tức nhanh như gió: “Cảm ơn Chu Tổng, Nhâm Tổng!”

Nhâm Viêm nhìn cô một cái, rồi rất nhanh rời ánh mắt.

Từ đó đến hết buổi họp, anh không hề nhìn cô hay trao đổi bất kỳ điều gì.

Sở Thiên Miểu nghĩ, anh vẫn giữ phong thái lãnh đạo.

Sau khi tan họp, Sở Thiên Miểu theo sau Trương Đằng định rời đi, Tần Khiêm Vũ gọi cô lại. Anh ta hỏi cô các thức liên lạc cùng địa chỉ email, để buổi tối anh tiện gửi tư liệu qua cho cô.

Trương Đằng lên cơn nghiện thuốc lá, đi ra ngoài hút thuốc, để Sở Thiên Miểu cùng Tần Khiêm Vũ nói chuyện.

Cuối cùng được thoải mái nói chuyện, Tần Khiêm Vũ lộ ra có chút hưng phấn, nói rằng dự án lần này cùng tiểu Luật sư Sở hợp tác nhất định sẽ rất thú vị.

Sở Thiên Miểu cũng không ngại ngùng, thoải mái cười nói: “Không dám hứa chắc, dù sao về sau dự án được tiến hành anh muốn đậu xe, em khẳng định sẽ giúp chỉ dẫn giúp anh thỏa đáng”,

Tần Khiêm Vũ cười ha ha.

Sở Thiên Miểu chờ anh ngưng cười, dự định vô thức hỏi một vấn đề cô để trong lòng cả nửa ngày: “Quản lý Tần, Nhâm Tổng của các anh...”

Cô lời còn chưa nói hết, phần sau đoạn liền bị Tần Khiêm Vũ cắt ngang: “Rất đẹp trai đúng không? Nhịn không được luôn muốn ngắm nhìn khuôn mặt ấy đúng không?”

Sở Thiên Miểu bị câu hỏi kia làm cho giật mình. Cô ngắm, ngắm đến có rõ ràng như vậy sao?

Cũng may Tần Khiêm Vũ nói câu tiếp: “Không chỉ cô, tôi là đàn ông đôi khi cũng nhịn không được muốn nhìn anh ta, quá đẹp trai! Nhâm Tổng của chúng tôi có thể làm lu mờ toàn bộ các loại giá trị về nhan sắc khác trên đời này”.

Tần Khiêm Vũ nói câu sau mang một vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Sở Thiên Miểu rất muốn nói, anh trai à thức tỉnh đi, đẹp trai thì kiếm ra tiền, cũng không phải diễn viên, cái này có gì đáng tự hào?

Lại nói cái cô muốn hỏi căn bản không phải điều này! Điều cô muốn hỏi thật ra là... Nhâm Tổng của các người đã có bạn gái chưa?

Buổi chiều, trở lại công ty, Tần Khiêm Vũ liền đi gõ cửa Nhâm Viêm: “Nhâm Tổng, tôi muốn xác nhận lại chút, trước tiên đem tư liệu gửi cho bên Trương Đằng để bọn họ xem trước sao?”

Nhâm Viêm ngồi trước bàn làm việc ngẩng lên, suy nghĩ một chút, nói: “Tư liệu mà cậu có đều gửi đi hết đi, để bọn họ xem trước, để bọn họ cân nhắc, đợi đến khi mở cuộc họp cũng có thể đưa ra những ý kiến hữu ích”.

Tần Khiêm Vũ đáp một tiếng “ok”, rồi anh tiếp tục quay lại, hỏi: “Nhâm Tổng, tại sao anh đột nhiên đổi ý không gặp qua chỗ Công ty Luật Lâm Phong lại ngay lập tức chọn bên Trương Đằng? Bên Lâm Phong dù sao cũng do lãnh đạo tổng công ty tiến cử, anh lại trực tiếp chọn luôn Thịnh Phong, anh không sợ lãnh đạo tổng công ty sẽ có phản ứng với anh à?”

“Cậu cảm thấy tôi quan tâm những điều này?” Nhâm Viêm nâng khóe miệng, cười có phần ngang ngược.

Tần Khiêm Vũ trầm ngâm gật gật đầu: “Ra thế”. Ngừng một lát, cậu ta lại hỏi một lần: “Vậy tại sao nhanh như vậy anh đã chọn Thịnh Phong?”

“Vậy cậu cảm thấy tại sao tôi lại chọn nhanh như vậy?” Nhâm Viêm hỏi lại.

“Bởi vì... Tiểu Luật sư Sở vóc dáng quá đẹp?” Tần Khiêm Vũ cố ý nói. Anh phát hiện buổi trưa lúc ăn cơm Nhâm Viêm cố ý hay vô ý đều nhìn Sở Thiên Miểu rất nhiều lần, còn cho người gọi bát mỳ. Anh ta từ trước tới này chưa từng đối xử như vậy với đối tác nữ.

“Cậu lại hiểu rõ tôi như vậy?” Nhâm Viêm cười cười mang theo chút nguy hiểm.

Tần Khiêm Vũ nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia, lập tức cảm thấy mình còn chưa muốn mất mạng.

“Không dám hiểu, không dám hiểu!” Anh nhanh miệng nói.

Tâm tư lãnh đạo như kim dưới đáy biển.

Nhâm Viêm tha cho anh một lần, nói cho anh biết một đáp án tiêu chuẩn: “Năng lực nghiệp vụ của Trương Đằng quả thật không tệ, chúng ta lại vô cùng kỳ vọng vào dự án lần này, bên Lâm Phong có quá nhiều dự án rất khó cân đối thời gian, lại được tổng công ty giới thiệu nên rất kiêu ngạo, tóm lại, vẫn nên tranh thủ thời gian quyết định hợp tác với bên Trương Đằng, tránh khỏi đêm dài lắm mộng”.

Tần Khiêm Vũ một mặt thụ giáo. Có điều trước bước ra khỏi văn phòng, anh ta vẫn tiếp tục cùng Nhâm Viêm cố sống cố chết một lần nữa: “Sếp, vừa rồi anh rõ ràng giải thích hơi nhiều, đây không phải phong cách của anh, khiến người ta cảm thấy, anh muốn che giấu điều gì!”.

Nói xong anh ta quay người bỏ chạy, để Nhâm Viêm ném cây bút về hướng anh ta, đâm trên cửa.

Cả buổi chiều Sở Thiên Miểu có chút ngẩn ngơ. Cô liên tục ngẩn người ra cho tới lúc tan làm, ngẩn người cho đến khi bạn thân Cốc Diệu Ngữ nấu xong cơm tối, gọi cô qua bàn ăn cơm.

Suốt thời gian cô ngẩn ngơ, may còn có tài nghệ nấu nướng của Cốc Diệu Ngữ chiếu cố, không phải đợi đến khi cô ngẩn ngơ xong, ngay cả mình đã ăn cơm hay chưa ăn cơm cũng không chắc chắn.

Bạn thân của cô vóc dáng không khác nhau mấy, quần áo, giày dép kể cả đồ lót cũng cùng size. Cốc Diệu Ngữ học đại học kiến trúc, chuyên ngành thiết kế nội thất, tốt nghiệp xong bị cô gọi đến Bắc Kinh thành một đôi bắt đầu cuộc sống phiêu dạt ở trời bắc, hiện tại đang nhảy việc liên tục giữa các công ty trang trí. Cô cô này từ nhỏ đã đặc biệt yêu thích canh gà, cho nên nội tâm mạnh mẽ, là một kiểu đánh không chết – Mẹ Tiểu Cường.

Lúc này Sở Thiên Miểu liên tiếp ăn hết ba chén cơm, còn muốn tiếp tục ăn, đến mức mẹ Tiểu Cường ngồi một bên cũng muốn khóc: “Tam Thiên Thủy cậu ngậm miệng ngay cho mình! Mình cố ý nấu nhiều cơm dự định còn lại sáng mai nấu cháo! Nhưng bây giờ cậu đem cơm để mình nấu cháo đều ăn hết!!!” Cốc Diệu Ngữ tức giận ôm mặt Sở Thiên Miểu, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Mình nói cậu nha, rốt cục chuyện quái gì đang xảy ra mà ăn muốn bội thực như thế?”

Sở Thiên Miểu cười ha ha: “Hôm nay sinh nhật mình, cảm thấy vui vẻ nên phải ăn nhiều hơn!”

Cốc Diệu Ngữ lập tức mặc kệ: “Thủy Thủy, cậu có phải nghĩ mình bị mù? Trên mặt cậu viết rõ chữ “rầu rĩ, cậu còn muốn nói với mình cậu vui vẻ?”

Sở Thiên Miểu để chén cơm xuống vỗ xuống đùi.

“Haizz! Vậy mà để cậu nhìn ra”. Dừng một chút, cô đột nhiên hỏi, “Tiểu Cốc à, cậu còn nhớ sư huynh học chung đại học của cậu không? Có một lần trời mưa to cậu gọi điện cho mình, kể cậu đi thư viện tự học quên mang theo dù, một sư huynh đưa dù của anh ta cho cậu, cậu kêu gào với mình là có chút rung động. Nếu hiện tại gặp lại người sư huynh kia, cậu có thể nhận ra anh ta không?”

Cốc Diệu Ngữ nghiêm túc nhìn Sở Thiên Miểu: “Này, Thủy Thủy, cậu nói cho mình biết, tối qua chúng ta ăn cái gì?”

“...” Sở Thiên Miểu nghi hoặc: “Ăn, ăn củ cải? hay là bí đao?”

Cốc Diệu Ngữ phồng má vỗ bàn: “Mình cũng không nhớ rõ! Cậu xem, chuyện ngày hôm qua chúng ta đều không nhớ được, làm sao nhớ nổi một người trước kia dáng dấp ra sao đúng không?”

Sở Thiên Miểu thở dài một cái, buông đũa xuống, buông chén cơm xuống không ăn nữa. Cô nghĩ, được rồi, cho nên anh có thể là quên cô thật, quên mất trước đây họ đã từng gặp gỡ ở trường đại học. Cô vì điều này lại rầu rĩ thêm một chút, nhưng ngay lập tức lại buộc mình phấn chấn lên.

Trong nội tâm cô bỗng nhiên hiện lên một tia sáng —— không liên quan gì! Cô cũng đem chuyện lúc trước quên đi là được rồi ha!! Cô không coi là thua ha!!

Sở Thiên Miểu cảm thấy trong lòng vô cùng sáng tỏ. Cô nắm đấm tay trái đập vào tay phải nghĩ: Việc này cứ vui vẻ quyết định vậy đi!

Bạn đang đọc Phục Bất Phục (Dịch) của Hồng Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duong.ann
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.