Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Bạn Trai Chưa

Phiên bản Dịch · 7008 chữ

Sở Thiên Miểu xem như thời này là thời điểm tu tiên, Cốc Diệu Ngữ hẳn đã ngủ rồi. Lúc mở cửa, động tác cô cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể. Kết quả ừa vào nhà, cô lại nhìn thấy Cốc Diệu Ngữ ở phòng khách đang giật tóc vẽ bản thiết kế. Cục gôm bị cố bóp chặt đến mức sắp nát vụn.

“Haizz? Sau cậu cũng bắt đầu tu tiêns vào nửa đêm rồi?” Sở Thiên Miểu hơi ngạc nhiên.

“Mình buộc phải vượt bậc! Mình muốn là nhà thiết kế chuyên nghiệp! Mình muốn đánh gục Đồ Hiểu Dung!” Cốc Diệu Ngữ tay bóp chặt cục gôm hô khẩu hiệu.

Sở Thiên Miểu xông lên véo má cô: “Tiểu Đạo Cốc nhà chúng ta sao lại đáng yêu thế này? Sao đáng yêu quá vậy!” Cô vỗ vỗ mặt Cốc Diệu Ngữ, nói, “Vì đêm nay đã vất vả thức đêm, sáng mai ngươi không cần chen chúc trên tàu điện ngầm nữa, Thủy ca ngươi sẽ lái xe đưa ngươi đi làm!” Cô lắc chìa khoá Mercedes trên tay cười hiahiahia với đối Cốc Diệu Ngữ.

Ánh mắt Cốc Diệu Ngữ sáng lên, vô cùng kích động: “Có nam nhân đưa xe cho ngươi rồi? Trời ạ, có phải nguyện vọng ta cầu giúp ngươi lúc sinh nhật linh nghiệm?”

Sở Thiên Miểu cười một tràng hiahiahia, cô ấn trán Cốc Diệu Ngữ: “Mượn ai sức tưởng tượng phong phú vậy? Còn chưa tới ban ngày, ngươi đã bắt đầu thay ta nằm mơ!”

Sở Thiên Miểu kể chuyện tại sao đêm nay lại có xe nói cho Cốc Diệu Ngữ nghe.

Cốc Diệu Ngữ nghe xong càng hí hửng: “Ôi trời ơi, vị đại diện Công ty chứng khoán lại vì muốn hoàn thành ủy thác của Luật sư Trương liền giao chiếc Mercedes – Benz vào tay ngươi? Trời ơi là trời, anh ta quan tâm ngươi biết bao nhiêu, hoặc là anh ta chẳng thèm để ý đến chiếc Mercedes của mình nha!” Nuốt nước miếng, Cốc Diệu Ngữ bắt lấy cánh tay của Sở Thiên Miểu, ngây ngô hỏi, “Đại diện Công ty chứng khoán dáng dấp soái ca không?”

Sở Thiên Miểu nhấn mạnh: “Bình thường, so với Đào Tinh Vũ người thầm mến trông đẹp mắt hơn một bậc.”

Cốc Diệu Ngữ xị mặt xuống: “Hừ. Tuyệt giao.”

Sở Thiên Miểu cười ha ha trở về phòng, nhắn tin cho Trương Đằng, báo cô đã về nhà bình an, thuận tiện hỏi thăm con anh ta như thế nào rồi, đã hạ sốt chưa.

Trương Đằng thế mà chưa nghỉ ngơi, anh trực tiếp gọi lại, nói: “Tôi đang nấu cháo cho bảo bảo nên không tiện nhắn tin lại được, bảo bảo giảm sốt rồi, bây giờ nói đói bụng, tôi tranh thủ nấu cháo cho nó ăn.”

Sở Thiên Miểu nghe được giọng nói nhỏ nhẹ đang gọi ba ba ba ba ba ba, cô có thể tượng tượng ra một tiểu gia hỏa đáng yêu đang như con bạch tuộc cuốn lấy người ba ba cô nhóc. Cô không khỏi nở nụ cười.

Đầu dây bên kia, Trương Đằng một bên trao đổi với tiểu bạch tuộc của mình, một bên nói chuyện điện thoại: “Vừa mới Nhâm Tổng cũng gọi điện, nói đã theo lời nhắn nhủ của tôi đã chiếu cố ngươi rất ổn thỏa, không để ngươi uống rượu, cũng đưa ngươi về nhà an toàn. Haizz Nhâm Tổng thật sự khiến tôi vô cùng cảm động! Nhìn anh ta bình thường không nhiều lời, nhưng chuyện gì đến tay đều giải quyết tốt đẹp! Về sau có cơ hội tôi nhất định phải cảm tạ anh ta! Thiên Miểu, ngươi tại hiện trường vất vả, nhớ kỹ phải phối hợp tốt với mấy người Nhâm Tổng bên đó!”

“Được, anh yên tâm!” Sở Thiên Miểu cúp điện thoại.

Bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện, tranh thủ nhắn cho Nhâm Viêm: “Nhâm Tổng, ngày mai có cần em tới đón?”

Xe của anh còn ở chỗ cô, không đón thì làm sao đi làm a.

Nhâm Viêm nhanh chóng phản hồi: “Không cần, thời gian không thích hợp, tôi đón xe tới thẳng Hãn Hải.”

Sở Thiên Miểu ngẫm lại cũng không nhắn gì thêm, để điện thoại di động xuống, chuẩn bị rửa mặt.

Lúc đầu cô định tắm xong liền đi ngủ, sau đó suy nghĩ lại, cô vẫn bật laptop xem lại nghiệp vụ doanh nghiệp và chuẩn bị tài liệu kỹ thuật tương quan.

Mặc dù Nhâm lão đại nói có thể ngủ sớm, cô cũng thiếu chút nghe lời ngủ sớm. Nhưng bỗng nhiên nghĩ rõ ràng một vấn đề, mục đích cô cố gắng căn bản không phải để lúc họp không phải chịu Nhâm Viêm phê bình, mà là cô muốn từng giờ từng phút chính bản thân mình tích lũy kiến thức và kinh nghiệm được nhiều hơn, làm việc chuyên nghiệp hơn. Đạo lý này đổi lại rất đơn giản, giống như khi còn bé, cô như một chú khi không thành thật, lúc kiểm tra chuồn ra ngoài mua kem ăn, ba mẹ nói: Con kiểm tra không phải là cho chúng ta, con đang kiểm tra cho bản thân mình.

Cô ôm máy tính đến phòng khách cùng Cốc Diệu Ngữ tăng ca. Xưa nay, ban đêm tại Bắc Kinh không thiếu người đang miệt mài tăng ca, bọn họ biết rõ, tại kinh đô phồn vinh nếu bản thân mình không có giá trị thì bọn họ sẽ dần dần bị người ta đào thải. Đây là một kỷ nguyên tàn khốc, ai lười biếng kẻ đó sẽ bị đào thải. Nhưng đây cũng là một thời đại hạnh phúc, nếu bạn không ngừng cố gắng, cuộc sống sẽ không phụ bạn.

Sở Thiên Miểu cùng Cốc Diệu Ngữ gia nhập đại quân tu tiên trong đêm nay.

Sáng hôm sau thức dậy, thế mà Sở Thiên Miểu thần thanh khí sảng, không mệt mỏi chút nào. Trước tiên, cô đưa Cốc Diệu Ngữ tới công ty, sau đó đi thẳng tới Dệt May Hãn Hải. Cốc Diệu Ngữ đầu như cái trống lúc la lúc lắc ngủ dọc đường. Trước khi xuống xe cô khóc thút thít nói: “Thật hạnh phúc! Nếu như các người đêm nào cũng uống rượu, đại diện Công ty Chứng khoán cũng mỗi ngày đều đưa xe để chỗ cậu thì tốt biết mấy!”

Sở Thiên Miểu thích thú với suy nghĩ ngây thơ của cô.

Bởi vì chở Cốc Diệu Ngữ một chuyến nên trên đường đến Dệt May Hãn Hải Sở Thiên Miểu cố ý đổ thêm xăng cho Mercedes. Bình xăng ăn no rồi, ví tiền của cô xẹp xuống. Lúc cô lên xe giẫm chân ga không nhịn được thở dài, một cước này đạp xuống đều là nhân dân tệ a. Cho nên yêu quái nuốt xăng Mercedes này thật sự không phải loại nhân viên quèn như cô có thể kiểm soát nổi.

Nhưng cô không nản chí, hiện tại cô không đủ điều kiện, nhưng về sau một ngày nào đó cô có thể kiểm soát được. Cô còn có thể cả một đời đều không chỉ là một nhân viên quèn.

Khi Sở Thiên Miểu đến Dệt May Hãn Hải, Nhâm Viêm đã đến trước. Không chỉ Nhâm Viêm, bốn người Tần Khiêm Vũ cũng đều có mặt.

Nhâm Viêm gõ gõ bàn, tuyên bố: “Đều mang máy tính xuống phòng họp tầng ba, cùng nhau thảo luận về nghiệp vụ doanh nghiệp và tình hình kỹ thuật, nhân viên của Công ty có liên quan cũng sẽ tham dự.”

Lúc Tần Khiêm Vũ bưng máy tính ra cửa nháy mắt với Sở Thiên Miểu: “Xong đời, hôm qua tôi uống nhiều quá, về nhà liền ngủ, không hề xem xét những vấn đề này!”

Sở Thiên Miểu cũng nháy mắt với anh một cái: “Tần ca đừng sợ, nếu thật sự không ổn, anh liên nói, ‘Vấn đề này nhường Tiểu Luật sư Sở trên phương diện pháp luật nói với mọi người một chút’.”

Tần Khiêm Vũ nghiêng qua cô: “Sao muội lại có tinh thần hi sinh bản thân vậy?”

Sở Thiên Miểu cười hì hì: “Dù sao ngay trước mặt các nhân viên của Công ty có liên quan, Nhâm Tổng cũng không đến mức giống trước ở trước mặt người khác không cho em mặt mũi?”

Kết quả lúc họp, Tần Khiêm Vũ bị Nhâm Viêm liên tục đặt câu hỏi, anh ta thật sự ấm đầu nói: “Liên quan tới vấn đề này, nếu được để Luật sư Sở từ góc độ pháp luật nói cho mọi người một chút đi!”

Anh ta nói xong câu đó liền có chút hối hận, thời điểm đối mặt với Sở Thiên Miểu ánh mắt đầy băn khoăn. Sở Thiên Miểu lại cho anh một ánh mắt an ủi, sau đó trình bay ba vấn đề chính theo trật tự.

Khi cô nói dứt lời, Tần Khiêm Vũ nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Không chỉ anh ta, cô nhìn thấy Nhâm Viêm cũng bất ngờ nhướn mày.

Nhâm Viêm nói: “Luật sư Sở giải thích rất rõ ràng, hẳn là đã chuẩn bị rất đầy đủ.” Ngừng một lát, anh còn nói, “Cảm ơn các luật sư vì sự phối hợp của các vị đối với phía chứng khoán chúng tôi.”

Sở Thiên Miểu được khen ngợi trong lòng vô cùng đắc ý. Cô bỗng nhiên cảm nhận được sự cố gắng mang đến sự gia tăng giá trị cho bản thân —— nó có thể giúp ta đạt được sự khẳng định ngoài dự kiến, những điều này sẽ khiến người khác nhìn nhận được năng lực của mình.

Tại cuộc họp, những người trong bộ phận điều hành kinh doanh đã nói về Dệt May Hãn Hải có kế hoạch tiếp tục mở rộng các cửa hàng trên toàn quốc để nhanh chóng gia tăng lượn tiêu thụ trên toàn quốc càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, việc set - up các cửa hàng này sẽ phát sinh rất nhiều chi phí trong giai đoạn đầu và phải mất một khoản thời gian vận hành các cửa hàng mới đưa về lợi nhuận. Như vậy, lợi nhuận của Công ty trong năm nay và sang sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Bọn họ và Nhâm Viêm thảo luận vấn đề lợi nhuận này liệu có ảnh hưởng đến việc công ty chào bán ra thị trường không.

Nhâm Viêm giúp bọn họ tính toán chút.

Sở Thiên Miểu thuận miệng nói: “Nếu không, công ty thử tăng cường kinh doanh thương mại điện tử chút xem? Thành lập công ty thương mại điện tử con, chịu trách nhiệm bán hàng và mở rộng thị trường trực tuyến.”

Nhâm Viêm là người đầu tiên ngẩng lên nhìn cô.

“Nói tiếp đi.”

Sở Thiên Miểu vén tóc qua tai, che giấu một tia căng thẳng. Sau đó cô nói: “Nói thật, hiện tại quanh tôi rất nhiều bạn bè không muốn đi một vòng phố chỉ để mua một bộ ga giường, họ đều đặt mua qua các trang thương mại điện tử, chi phí so với cửa hàng nhỏ hơn rất nhiều, bởi vì chi phí để vận hành một cửa hàng rất lớn, còn có áp lực tồn kho mà một cửa hàng chỉ có thể tiếp nhận một lượng khách nhất định. Thương mại điện tử thì không giống vậy, các trang thương mại điện tử có thể giao hàng đến khắp nơi trên cả nước. Tôi có nghe lúc Mã Vân diễn thuyết có nói một câu, anh ta nói cạnh tranh giữa các quốc gia trong tương lai, không phải ngươi có bao nhiều người, ta có bao nhiều người mà là ngươi có bao nhiêu dân mạng, ta có bao nhiêu dân mạng, cho nên sau này internet chính là một thương trường chính, sau này, quần thể mua sắm qua mạng càng ngày sẽ càng lớn. Bên cạnh đó, về sau không chỉ có bán hàng trực tuyến mà tài chính, giáo dục, y tế… đều sẽ chuyển hướng qua trực tuyến. Cho nên, thay vì Công ty đầu tư cho các cửa hàng không bằng đầu tư mở rộng trang thương mại điện tử.”

Mà lại về sau không chỉ cần phí chiến trường chính online bên trên, tài chính, giáo dục, chữa bệnh, Hãn Hải là Công ty dệt may truyền thống, thương mại điện tử đã có nhưng chưa hoàn thiện. Những người tham dự cuộc họp quyết định sẽ tính toán so sánh lại xem rốt cục đầu tư cửa hàng hay là thương mại điện tử thì lợi nhuận sẽ lớn hơn.

Gần đến trưa, buổi họp kết thúc, người bên Công ty tham dự buổi họp đề nghị mời mọi người bữa cơm nhẹ. Nhâm Viêm khéo léo từ chối lấy lý do là phải quay trở lại văn phòng thu thập một số đồ đạc

Thế là Công ty và bên môi giới chứng khoán tự thu xếp bữa trưa của mình.

Sở Thiên Miểu ôm túi laptop cùng Tần Khiêm Vũ đi song song trên hành lang, Tần Khiêm Vũ dựng ngón tay cái lên với cô: “Thiên Miểu, người khác một ngày không thấy như cách ba thu! Em là một đêm không thấy, tôi liền phải lau mắt mà nhìn a! Em nói xem sao em lại ưu tú như vậy? Lần trước họp em còn bị Nhâm Tổng chèn ép, lần này họp em còn có thể cứu được Tần ca ta! Ưu tú, quá ưu tú!”

Sở Thiên Miểu xoay người làm dáng vẻ khiêm tốn: “Đây đều là kết quả từ việc bình thường Tần ca Tôn ca Lư ca Vương ca giúp đỡ người chậm tiến như muội, muội thật sự cảm ơn bốn vị ca ca!”

Nhân tiện cô cùng ca ngợi bốn vị, thổi phồng bốn đại lão gia đến mức ai cũng vui vẻ.

Bốn vị vốn định ôm tài liệu đến thẳng nhà ăn Công ty, “Buổi trưa hôm nay ăn mì, đi trễ thịt kho sẽ không con, coi như chỉ có thể nếm trứng gà sốt!” Tần Khiêm Vũ nói.

Sở Thiên Miểu vừa vặn không thích ăn thịt kho, cô không vội, cho nên định trước tiên đem hồ sơ về văn phòng cất.

“Bốn vị ca ca, túi laptop đều đưa em đi, em mang về giúp các anh!”

Sự nhiệt tình của cô lại trỗi dậy, không coi mình là một cô gái, cũng không cho bọn Tần Khiêm Vũ coi cô là con gái.

Túi laptop của Tần Khiêm Vũ bị Sở Thiên Miểu giành lấy, anh cực kỳ cảm động không nhịn được nói: “Thiên Miểu a, ngươi thật sự là đệ đệ thân thiết của ta!”

Sở Thiên Miểu xách mấy túi laptop trở về văn phòng.

Khi đi tới cửa, cô không còn tay nào để mở cửa cho nên xoay lưng lại đẩy cửa. Cô đi lùi vào phòng, trong miệng ngâm nga hát:

“Ngày đó ta đi qua trước cửa nhà ngươi, ngươi xách theo thùng nước, dội lên đôi giày da ta — ” cô vừa hát vừa xoay người, đột nhiên bị lóa mắt; cô vung mạnh túi laptop trong tay va vào thứ gì đó, và rồi cô đã cảm thấy bàn chân cửa mình vừa ướt vừa lạnh…

Nhìn chăm chú, là Nhâm Viêm khiến cô lóa mắt.

Anh mang theo cặp công văn, cầm chai nước, vừa đi về phía cửa vừa uống nước, mới uống xong còn chưa kịp vặn nắp chai liền bị Sở Thiên Miểu xoay mạnh người, quăng túi laptop đánh văng chai nước.

Nước liền bị đổ lên chân Sở Thiên Miểu.

Sở Thiên Miểu sững sờ, nhìn Nhâm Viêm, Nhâm Viêm nhất thời cũng không phản ứng gì, nhìn cô. Trong miệng cô còn đang vô ý thức hát bài hát kia:

“—— ngươi không nói với ta lời nào, ngươi chỉ là híp mắt nhìn ta; một lời xin lỗi cũng không nói, đền tất đền giày cho ta cũng không nói...”

Hai câu cuối do cô tự soạn bậy, nguyên bản bài ca không hề có.

Nhưng giai điệu chưa được hoàn thiện khiến Nhâm Viêm tức cười.

“Im lặng, đừng hát nữa, tôi sẽ bồi thường giày và tất cho em.”

Sở Thiên Miểu vui vẻ, đem túi laptop của từng người về vị trí.

Vừa quay đầu lại, cô phát hiện Nhâm Viêm còn chưa đi.

Anh đưa cho cô bịch khăn giấy: “Lau trước đi, bồi thường cho em sau.”

Sở Thiên Miểu vội vàng nói không cần: “Em đùa thôi!”

Cô ngồi xuống lau giày.

Nhâm Viêm nhìn đỉnh đầu đen nháy cho cô, hỏi: “Mấy người kia đâu, sao lại để một mình em cầm đồ về?”

Sở Thiên Miểu tranh thủ ngửa đầu giải thích: “Không phải bọn họ để cho em cầm, do em giành lấy, em sức lực dư thừa, không cầm nhiều đồ thì sẽ lãng phí! Giống câu gì nhỉ? Trông không tay không? Không đúng không đúng, đây không phải từ hay!” Cô nói xong tự cười.

Nhâm Viêm nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tươi cười của cô, giống như thấy một đóa hoa nhỏ màu trắng đang nở rộ vào sáng sớm, còn vương lại hạt sương tươi mát.

Anh rời mắt, hỏi một câu: “Tối hôm qua về nhà, em lại thức đêm xem tài liệu?”

Sở Thiên Miểu ngồi dậy, gật đầu: “Ừm!”

“Rất tốt.” Nhâm Viêm lại nhìn cô, nói, “Tiến bộ rất nhanh.”

Sở Thiên Miểu đặc biệt vui vẻ khi được anh khen ngợi, cô cười rạng rỡ nâng anh lên: “Đây đều là do học trưởng chỉ điểm tốt!” Cô vừa nói với Nhâm Viêm vừa lắc lắc cổ tay mình, để anh nhìn thấy đồng hồ —— giờ là lúc nghỉ trưa, cô xưng hô vậy không có phạm quy.

Nhâm Viêm cười khẽ. Nghĩ thầm làm sao cô lại tính quái vậy.

Anh bất ngờ hỏi: “Ý tưởng về công ty thương mại điện tử con do em tự nghĩ ra?”

Sở Thiên Miểu gật đầu, nháy mắt hỏi: “A, có phải học trưởng muốn tiếp tục khen ngợi em?”

Nhâm Viêm: “Trông em giống thiếu nữ nghiện mua sắm qua mạng.”

Sở Thiên Miểu hơi sửng sốt.

Sau đó cô lập tức lại tỏ vẻ đắc ý.

Lúc này là Nhâm Viêm hơi bất ngờ: “Tôi nói em là thiếu nữ nghiện mua sắm qua mạng, vậy mà em cũng thấy vui vẻ?”

Sở Thiên Miểu cong con mắt, cười tủm tỉm rất vui vẻ nói: “Trong tâm của câu nói trên là hai chữ ‘thiếu nữ’, em cảm thấy cực kỳ sung sướng!”

Nhâm Viêm liếc cô một cái, rốt cục cũng phải mỉm cười.

“Vừa rồi hát bài gì?” Anh bỗng nhiên chuyển chủ đề.

Cô hơi giật mình trả lời: “Nước tung tóe.”

Anh gật đầu, rời đi.

Buổi chiều Sở Thiên Miểu nhận được tin nhắn, là Nhâm Viêm hỏi cô đi giày size bao nhiêu.

Sở Thiên Miểu quả thực thụ sủng nhược kinh, kinh tâm động phách, phách đãng hồn dao*, vội vàng phản hồi: “Nhâm Tổng, không cần bồi thường giày và tất, thật sự không cần!”

*thụ sủng nhược kinh, kinh tâm động phách, phách đãng hồn dao: được yêu mến mà vừa mừng vừa lo, tâm hồn chấn động, hồn xiêu phách lạc

Cũng may Nhâm Viêm cũng không có kiên trì.

Cô bị dọa sợ gần chết. Nếu đôi giày đầu tiên nhận được người lại giới lại là từ Nhâm Viêm, trời ạ, vậy xuất phát điểm quá cao rồi. Về sau nếu có người đàn ông khác tặng giày, cô cảm thấy chướng mắt thì phải làm sao bây giờ.

—— cô sợ chính là, cô sẽ chướng mắt người tặng đôi giày đó.


Trong giai đoạn tư vấn tiếp theo, công việc của Sở Thiên Miểu chủ yếu vẫn là làm việc tại hiện trường, dựa theo những tài liệu thu thập được, phối hợp với bên môi giới khoán thương để khắc phục các vấn đề còn tồn đọng của Công ty.

Trong thời gian này, Nhâm Viêm và Trương Đằng không cần mỗi ngày đều có mặt, bình thường đều là Sở Thiên Miểu và bọn Tần Khiêm Vũ phối hợp tại hiện trường.

Một ngày nọ, Sở Thiên Miểu bình tĩnh suy nghĩ, mình đã tham gia Dự án này được hơn nửa năm, quần áo trên người đã thay đổi ba mùa. Cô cảm thấy trong khoảng thời gian này bản thân luôn có tiến bộ, điều này khiến trong lòng cô âm thầm vui vẻ.

Nhưng khi cô xem Tần Khiêm Vũ đào tạo các nhân viên trong Công ty, cô cảm thấy điểm vui mừng trong lòng có phần tiêu tán.

Dựa theo yêu cầu niêm yết, trong thời gian tư vấn, đơn vị tư vấn cần đào tạo cho Công ty, Giám đốc, Giám sát viên, Kiểm soát viên và cổ đông nắm giữ trên 5% cổ phần các quy định niêm yết của Công ty và thị trường chứng khoán. Vào ngày đào tạo, Sở Thiên Miểu cũng đi đến khán phòng để theo dõi.

Cô ngồi phía dưới khán phòng nghe Tần Khiêm Vũ thuyết trình PPT. Trên sân khấu, Tần Khiêm Vũ giọng nói chậm rãi, tự tin, trình bày các vấn đề nhẹ nhàng như đang cùng nhau nói chuyện, đưa ra thông tin hài hước. Cô quay qua hỏi Tôn Y ngồi bên cạnh: “Các anh đều có thể thuyết trình thành thạo như vậy sao?”

Tôn Y gật đầu nói: “Ba người chúng tôi so với Tần Khiêm Vũ kém hơn một chút, nhưng cũng không đáng kể.” Dừng một chút, mặt mũi anh ta tràn đầy vẻ tự tin và kiêu ngạo nói, “Chúng ta đều là lính của Nhâm Tổng, trải qua sự huấn luyện ma quỷ, người nào người nấy đều không ngồi không, lính của Nhâm Tổng chúng tôi cho tới bây giờ đều là nhân tài!”

Sở Thiên Miểu nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tôn Y, cô bỗng nhiên có chút hâm mộ. Khi đó, cô cảm thấy mấy người Tần Khiêm Vũ, Tôn Y thật may mắn khi gặp được một lãnh đạo như Nhâm Viêm ở công ty đầu tư chứng khoán, có thể giúp bọn họ nâng cao kiến thức và kinh nghiệm một cách nhanh chóng. Lúc này, cô cũng biết rằng vẫn còn chênh lệch quá lớn giữa bản thân và những tinh anh thật sự.

Nếu bây giờ cô được yêu cầu lên thuyết trình trên sân khấu, hài hước thì cô làm được, nhưng những án lệ, tiền lệ khô khan kia cô vạn lần thuyết trình không đạt được cảnh giới như Tần Khiêm Vũ.

Vì vậy cô biết, vẫn còn một chặng đường dài để thăng tiến trong nghề nghiệp, cô phải không ngừng không ngừng cố gắng mới được.

Qua một nửa thời gian đào tạo, Sở Thiên Miểu trở về Công ty Luật gặp Trương Đằng báo cáo tình hình Dự án gần đây.

Khi cô đi tìm Trương Đằng, vừa hay Thành Tiểu Đông từ văn phòng Trương Đằng đi ra. Sở Thiên Miểu lâu rồi không có gặp Thành Tiểu Đông, không khỏi vui mừng, thân thiết gọi một tiếng “chị Tiểu Đông!”

Thành Tiểu Đông thấy cô cũng cười, nhưng dáng vẻ tươi cười của cô vẫn không giấu được vài phần tiều tụy.

Sở Thiên Miểu nghe nói Dự án kia có rất nhiều vấn đề rắc rối mà Trương Đằng không thể không ra mặt giúp đỡ cô ấy xử lý, cũng vì vậy thời gian gần đây Trương Đằng ít tham gia Dự án tại Hãn Hải, tinh lực anh đều bị tiêu hao vào Dự án của Thành Tiểu Đông.

Sở Thiên Miểu quan tâm hỏi Thành Tiểu Đông: “Chị Tiểu Đông, sao chị lại tiều tụy như vậy? Dự án kia gặp khó khăn quá sao?”

Thành Tiểu Đông thở dài một tiếng: “Đừng đề cập đến, một Dự án đỉnh cao! Không có Luật sư Trương giúp đỡ, chị thật sự không kham nổi! Em đã từng gặp Dự án chứng khoán nào mà một nhân viên kế toán cao cấp còn giỏi hơn người đại diện môi giới chứng chứng chưa? Không những thế, nhân viên kế toán quyết định vấn đề lại không phải là người ký tên trên hồ sơ khiến cho nữ đại diện của môi giới chứng khoán phát khóc trong cuộc họp! Giám đốc tài chính của Công ty còn khủng khiếp hơn, cùng ta tranh luận về các vấn đề pháp lý của doanh nghiệp. Thẩm định viên cũng không yên vị, thực sự là một mớ hỗn loạn! Cả Công ty tranh cãi không ai nhường ai, vấn đề pháp lý tranh cãi với ta, Giám đốc tài chính tranh cãi với kế toán viên. Đại diện môi giới chứng khoán cũng vậy, làm Dự án mà động chút là khóc? Thật mẹ nó quá mệt mỏi!”

Sở Thiên Miểu nghe xong sửng sốt một lúc, giờ cô nhớ lại Trương Đằng từng nói với cô một câu vô cùng cảm thán, anh ta nói một Dự án IPO, nếu người đại diện môi giới chứng khoán mạnh mẽ và có năng lực, thì các bên trung gian khác sẽ hưởng phúc rất nhiều.

Nhìn điều đó vào tình huống bây giờ, cô cảm thấy mình quả thực được đối đãi như ở xứ xở thần tiên tại Dự án, có chuyện gì xảy ra trước tiên Nhâm Viêm sẽ gánh trước, đều không tới phiên Trương Đằng ra mặt, đừng nói tới cô muốn đi theo chịu ủy khuất gì.

Thành Tiểu Đông rời đi, trước khi đi không yên tâm lại quay về hỏi Trương Đằng: “Luật sư Trương, ngày mai anh có tới Dự án không? Chắc chắn tới?”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Trương Đằng cô mới thở dài ba tiếng rồi rờiđi.

Sở Thiên Miểu gõ cửa vào, báo cáo cho Trương Đằng tình hình phía Hãn Hải.

Trương Đằng nghe báo cáo của cô xong, thở phào: “May mắn, Dự án Hãn Hải không cần quá lo lắng, không thì tôi cũng muốn nổ cái đầu.” Anh nhìn lịch trình, nói với Sở Thiên Miểu, “Gần đây, tôi phải lo Dự án bên Thành Tiểu Đông, bên phía Hãn Hải một mình em xử lý rất khá, tôi rất yên tâm. Nếu có vấn đề gì thì báo tôi qua đó liền, còn bình thường thì em cố gắng ở lại đó giai đoạn này, chờ phía môi giới chứng khoán rút quân thì em cũng rút khỏi đó.”

Sở Thiên Miểu lập tức gật đầu đồng ý, nói không có vấn đề gì. Cô thật ra còn rất sẵn lòng ở lại văn phòng làm việc của Hãn Hải, mỗi ngày cùng bốn người Tần Khiêm Vũ tâm sự trên trời dưới bể, cải thiện một ít nghiệp vụ, ngẫu nhiên thấy Nhâm Viêm áp bách bọn họ kỳ thật cũng rất thú vị.

Từ trong văn phòng Trương Đằng ra, Sở Thiên Miểu gặp Luật sư cộng sự Kiều Chí Tân phòng bên cạnh.

Nhìn thấy Sở Thiên Miểu, mắt anh ta sáng lên, làm ra dáng vẻ ưa thích muốn cười nhưng không cười, nửa khiêu khích lắc đầu cảm thán: “Một thời gian ngắn không gặp, xem tiểu Sở của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp!”

Anh ta ngoắc Sở Thiên Miểu, “Qua đây tiểu Sở, đúng lúc tới giúp tôi xử lý hồ sơ này gấp, người bên tôi đều đi qua Dự án, hiện tại thực sự thiếu nhân sự!”

Sở Thiên Miểu suy nghĩ một chút xem có nên từ chối hay không. Mặc dù cô là nhân viên của Trương Đằng, nhưng nói thế nào Kiều Chí Tân cũng là một trong những đối tác, cô không nể mặt Kiều Chí Tân thì đồng nghĩa với đưa thư tuyên chiến cho Trương Đằng. Thế nhưng không từ chối yêu cầu của anh ta, cô lại luôn cảm thấy Kiều Chí Tân nhìn cô với ánh mắt không đơn thuần.

Sau khi cân nhắc một chút, cô nghĩ dù sao ánh mắt cũng không giết người được, không cướp của được, cùng lắm thì cô không tiếp nhận ánh mắt anh ta là được, vẫn nên tận lực đừng gây thù cho Trương Đằng.

Thế là cô đáp ứng Kiều Chí Tân: “Được, Luật sư Kiều.”

Kiều Chí Tân mở cửa văn phòng, làm tư thế “hữu tình” với cô.

Khi vừa cất bước vào trong phòng, Kiều Chí Tân ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Sở có bạn trai chưa?”

Sở Thiên Miểu bị một tiếng hỏi này làm lạnh sống lưng.

Cô cảm giác không được thoải mái, bước chân tiến vào phòng dừng lại, lại lui ra.

Cửa phòng Trương Đằng mở ra.

“Ha, lão Kiều, tại sao lại bắt người của ta làm việc?”

Kiều Chí Tân cười một tiếng: “Đâu, nào có, tôi đang cùng Sở Thiên Miểu tâm sự chút, hỏi cô ấy có bạn trai chưa!”

Sở Thiên Miểu mơ hồ đã nhận ra điều gì đó, tranh thủ thời gian chen vào nói một câu: “Luật sư Kiều, tôi có bạn trai rồi!”

Kiều Chí Tân nhìn cô một cái, bĩu môi, nói với Trương Đằng: “Anh xem hiện tại tiểu cô nương này, yêu đương thật sớm! Chúng ta đều hơn ba mươi rồi còn chưa có gì đây!”

Trương Đằng đáp anh ta: “Không, anh cô đơn chứ tôi không cô đơn!” Anh khoát tay Sở Thiên Miểu, “Không phải còn phải đi qua Dự án bên kia sao, nhanh đi mau lên!”

Sở Thiên Miểu được cứu liền nhấc chân dời đi.


Một tuần sau, một cuộc họp phối hợp các bên môi giới được tổ chức tại Dệt May Hãn Hải, Nhâm Viêm và Trương Đằng đều đến Công ty để tham dự hội nghị.

Tại hội nghị, mọi người sắp xếp lại các vấn đề hiện tại của Công ty và thời gian giải quyết vấn đề này trước khi chuẩn bị các tài liệu báo cáo, xem xét tối đa cần bao nhiêu thời gian để giải quyết các vấn đề trên. Nếu vấn đề không thể giải quyết đúng thời hạn, thì phải có giải pháp gì để không ảnh hướng đến tiến độ niêm yết ra trên thị trường.

Từ hội nghị này, tất cả mọi người đều cảm nhận được tiến độ cấp bách tiến hành niêm yết trên thị trường.

Sau hội nghị, mọi người cùng nhau dùng bữa, trong cuộc trò chuyện Dư Dược hỏi một câu: “Những người trẻ trong Dự án này đều kết hôn chưa a?”

Có người nói có, có người nói không có. Tần Khiêm Vũ một mặt kiêu ngạo nói mặc dù trên người anh ta vẫn tỏa ra khí chất của một nam thanh niên độc thân nhưng xin lỗi, anh ta đã kết hôn rồi.

Những người khác đều có vẻ mặt “Ôi!”

Chỉ có Sở Thiên Miểu nguyện ý nịnh bợ anh ta: “Oa? Tần ca đã kết hôn? Xuất sắc xuất sắc, thất kính thất kính!”

Tần Khiêm Vũ nhìn dáng vẻ này của Sở Thiên Miểu thật sự muốn trừng trị cô.

Nhưng anh chợt nhớ tới một vấn đề, ý nghĩ trừng trị cô tạm thời bỏ xuống.

Nhớ ra trước đây định giới thiệu đối tượng cho Sở Thiên Miểu, anh vội vàng quay qua vẫy gọi Sở Thiên Miểu, liên tục hỏi cô: “Thiên Miểu, ngươi có bạn trai chưa? Nếu ngươi chưa có ca liền giới thiệu cho ngươi! Người này là bạn học ta, hồi trước anh ta không ở Bắc Kinh, bây giờ đã trở về. Anh ta tính khí rất tốt, làm nghiên cứu khoa học, ngươi không có vấn đề với người nghiên cứu khoa học chứ? Người ở tỉnh, nhưng hộ khẩu Bắc Kinh, ngươi thấy sao? Đứng tên nhà, nhưng có khoản vay, cùng nhau trả khoản vay này ngươi thấy sao? Anh ta khá ưu tú, ta nên tác hợp cho hai người không nhỉ?”

Anh mới nói một câu, Sở Thiên Miểu liền muốn chặn họng lại, nhưng anh lại lập tức nói câu tiếp theo, một câu lại một câu giống như chắn mọi kẽ hở, hoàn toàn không cho phép người ta có cơ hội chen lời. Cuối cùng anh cũng nói xong, Sở Thiên Miểu nhất thời cũng không biết mình nên bắt đầu trả lời từ đâu.

Trương Đằng ngược lại nhiệt tình đáp lời Tần Khiêm Vũ: “Tiểu sở của chúng tôi đã có bạn trai!”

Sở Thiên Miểu sặc nước bọt, nghẹn mũi. Cô cảm giác mặt mình bị sặc đến đỏ bừng.

Cô đoán mọi người đừng suy nghĩ cô thẹn thùng vì nhắc đến bạn trai nhé? Hiểu lầm quá lớn, cô thật sự không dễ bị xấu hổ.

Đứng dậy lấy khăn giấy lau mũi, vừa ngước lên cô bắt gặp Nhâm Viêm đang liếc nhìn cô. Bị bắt gặp, anh lập tức dời ánh mắt mình đi, rời đến mây trôi nước chảy, nhẹ như không khí không có một điểm bối rối.

Cô không kịp nói chuyện, một bên lau mũi một bên suy nghĩ lại xem câu Trương Đằng nói cô có bạn trai xuất phát đến từ đâu.

Sau khi suy nghĩ, cô kết luận, tám phần là do câu cô trả lời Kiều Chí Tân, Trương Đằng tưởng thật.

Cô có như vậy một nháy mắt, nghĩ giải thích một chút, cô kỳ thật không có bạn trai. Nhưng lau xong cái mũi, cô phát hiện đã chuyển sang chủ đề khác.

Bây giờ mà cô quay trở lại chủ đề cũ: Mọi người, cho tôi nói một câu, thật ra tôi không có bạn trai.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy có chút kỳ quái.

Quên đi, để bọn họ nghĩ cô có bạn trai rồi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao trong hai năm tới cô chỉ muốn gây dựng sự nghiệp, không muốn tìm bạn trai.

Dù sao cô cũng sẽ không kiếm bạn trai khắp tòa nhà nay. Và mấy người ngồi trong đây cũng không ai có thể làm bạn trai cô được. Bởi vì, có người nói, trong công việc, tình cảm riêng phải có giới hạn rõ ràng mới tốt.

Cho nên cũng không quan trọng, cô nghĩ.


Sau bữa tiệc kia, Sở Thiên Miểu phát hiện Nhâm Viêm rất ít đến hiện trường.

Cô nghĩ có thể anh còn bận rộn với Dự án khác, dù sao người phụ trách một bộ phận không có khả năng chỉ có một Dự án trong tay.

Một buổi chiều tan sở sớm, Tần Khiêm Vũ cùng cô vừa đi đến trạm xe buýt vừa nói chuyện phiếm, Tần Khiêm Vũ hỏi cô: “Mà này Thiên Miểu, bạn trai ngươi làm gì? Ưu tú không? Có xứng để ngươi thích không?”

Sở Thiên Miểu nói thực anh ta biết: “Nào, em làm gì có bạn trai, người quá ưu tú luôn luôn cô độc!”

Tần Khiêm Vũ kích động, hỏi cô: “Hả, là sao? Ngươi không có bạn trai sao Luật sư Trương nói ngươi có rồi?”

Mấy tháng Sở Thiên Miểu gần gũi với bốn người Tần Khiêm Vũ, Đường Y trở thành những chiến hữu thiên thiết, cô dứt khoát không che giấu, nói thật: “Em có một đối tác, anh ta có chút ý tứ với em, nhưng em đối với anh ta thật sự chẳng có ý gì. Vì không muốn kéo dài gây phiền toái, em liền nói với anh ta là em có bạn trai rồi, kết quả Luật sư Trương nghe được lại tượng là thật.”

Tần Khiêm Vũ vô cùng hưng phấn: “Quá tốt rồi, bạn học của ta còn có cơ hội! Thiên Miểu đây cũng là cơ hội của ngươi nha!”

Chuyến xe buýt của anh đã đến.

Tần Khiêm Vũ vừa bước lên xe buýt vừa nói với với Sở Thiên Miểu: “Thiên Miểu, ngày mai ta trở về Công ty xuất hóa đơn nên không đến. Ngày kia nha, ngày kia! Ngày kia ta đến sẽ nói tình hình cụ thể bạn học ta với ngươi!”

Lời cuối cùng của anh biến mất sau tấm chắn người đông đúc trên xe buýt.

Tiếng hét của Sở Thiên Miểu “Tần ca, hiện tại em chỉ muốn nỗ lực làm việc xây dựng Tổ quốc, không muốn tìm đối tượng” bị ngăn lại bởi tấm khiên người chen chúc, Tần Khiêm Vũ một chữ đều không nghe thấy.


Bên trong Công ty đầu tư chứng khoán đang thanh toán hoàn lại các khoản tiền phúc lợi cho các thành viên của Dự án, khoản tiền này còn cao hơn tiền lương bình thường. Ngày 25 hàng tháng tại Lực Thông là ngày hạn chót gửi lại hóa đơn hoàn tiền. Tần Khiêm Vũ quay về Công ty vào ngày hạn chót để thanh toán các hóa đơn.

Lập phiếu xong, anh đi tìm Nhâm Viêm ký tên.

Nhâm Viêm lật biên lai, ký tên.

Ký xong, anh ngẩng đầu nói với Tần Khiêm Vũ: “Ngày mai đừng đi Dệt May Hãn Hải, đi xem Dự án tại Hà Bắc với tôi.”

Tần Khiêm Vũ ai nha một tiếng.

Nhâm Viêm hỏi anh: “Thế nào? Ngày mai bên Hãn Hải có việc gì sao?”

Tần Khiêm Vũ gãi đầu, nói: “Cũng là không phải chuyện lớn gì, chỉ là hôm qua em nói với Thiên Miểu là gày mai chắc chắn đến Hãn Hải.”

“Đi làm gì?” Nhâm Viêm hỏi.

“... Giới thiệu đối tượng cho cô ấy.” Tần Khiêm Vũ bất chấp cười hắc hắc, nói.

Anh sợ Nhâm Viêm nói việc này chẳng liên quan gì đến công việc. Anh sẵn sàng tiếp nhận chỉ trích.

Kết quả Nhâm Viêm nhướn mày, hỏi lại: “Không phải cô ấy có bạn trai rồi sao?”

Tần Khiêm Vũ vội nói: “Thật ra là hiểu lầm!” Để giải thích hiểu lầm, anh còn kể tường tận về việc bên Công ty Luật của Sở Thiên Miểu có Luật sư Kiều có ý với cô, nhưng cô không có ý gì hết nên nói là đã có bạn trai để tránh phiền phức.

Kể xong anh ta nói: “Sếp, ngày mai mấy giờ xuất phát?”

Nhưng Nhâm Viêm không trả lời anh.

Anh lại kêu một tiếng: “Sếp?”

Nhâm Viêm dời mắt, nhìn anh.

Anh mới phát hiện ra vừa rồi sếp thân yêu của mình vừa thất thần.

“Cái gì?” Nhâm Viêm hỏi.

Tần Khiêm Vũ: “Em là hỏi anh, ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát đi Hà Bắc?”

Nhâm Viêm nói: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi liên hệ với người đại diện phía Hà Bắc một chút, xong xuôi sẽ báo lại.”

Thế là Tần Khiêm Vũ quay về phòng làm việc, vừa viết báo cáo vừa chờ thông báo từ Nhâm Viêm.

Tới chiều, Nhâm Viêm nói cho anh biết: “Tạm thời không đi Hà Bắc người đại diện bên kia đang đi công tác. Ngày mai, cậu cứ đi qua bên Dệt May Hãn Hải đi.”

Tần Khiêm Vũ ‘A” một tiếng, cảm thấy có chỗ không đúng. Cho tới lúc trên đường về nhà, anh vẫn suy nghĩ xem không đúng chỗ nào.

Trước đây, nếu chuyến đi công tác tạm thời bị hủy bỏ, Nhâm Viêm sẽ chỉ nói cho anh biết kết quả, sẽ không nói nguyên nhân.

Ví dụ như hôm nay, anh ấy sẽ chỉ nói: Tạm thời không đi Hà Bắc, lúc nào đi sẽ báo cho cậu.

Mà sẽ không nói: Tạm thời không đi Hà Bắc, bởi vì người đại diện Công ty bên kia cũng đi công tác.

Tần Khiêm Vũ suy nghĩ, điều gì đã thay đổi Nhâm Viêm, người luôn thờ ơ, lạnh nhạt lại có chút giống bà mẹ chồng?

Mặc kệ là như thế nào, anh nghĩ thật ra đây là sự chuyển biến tốt, ít nhất có thể khiến cho vị thần tiên kia giống như người thường, rốt cũng có mùi vị nhân gian.


Ngày hôm sau, Tần Khiêm Vũ vừa đến Dệt May Hãn Hải, liền thấy Trương Đằng.

Anh bất ngờ chào hỏi Trương Đằng: “Luật sư Trương, đến sớm vậy?”

Trương Đằng cười ha hả nói: “Đúng vậy, Nhâm Tổng của mấy người hôm qua điện thoại gọi tôi tới, nói hôm nay cùng Chu Tổng mở cuộc họp nhỏ thảo luận về Dự án gây quỹ.”

Tần Khiêm Vũ gật đầu nói “À, ra là thế”. Trong lòng lại nghĩ đến: Cuộc họp này có chút đột ngột a.

Anh phát hiện những chuyển biến gần đây của lãnh đạo đang thep hướng ngày một phong phú —— anh ấy không chỉ có chút dài lòng mà còn trở nên nghĩ gì làm đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Loa nhỏ: Nhâm Viêm, ngươi đang hát cái gì? Thật khó nghe! Ngươi ngậm miệng lại, ngày mai ta phát động tập thể dục trên đài khiến ngươi phải ngậm miệng! ! !

Nhâm Viêm: Ngày đó ta đi qua trước cửa nhà ngươi, ngươi xách theo thùng nước, dội …【 vô hạn tuần hoàn 】

*

« Nước tung tóe » rất đáng yêu, mọi người có thể tìm kiếm để nghe nha, ha ha ~

Bạn đang đọc Phục Bất Phục (Dịch) của Hồng Cửu

Truyện Phục Bất Phục (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duong.ann
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.