Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Về nhà thôi!”

Phiên bản Dịch · 7444 chữ

Ta là một đóa tuyết liên sống ở Băng Lăng. Cũng không rõ mình đã ngủ trong đấy bao lâu. Một trăm năm, hai trăm năm, hai ngàn năm hay hai vạn năm?

Ta không biết. Giấc ngủ thật dài, thật lạnh cũng thật đau. Hàn kHí ở Băng Lăng có thể xem là hiểm độc nhất lục giới. Nó không chỉ đông cứng thể xác, mà còn đóng băng cả linh hồn. Ta lúc mê lúc tỉnh, chếch choáng trong những giấc mộng chập chờn, không rõ hình, không rõ sắc…

Xung quanh ta không có bất cứ loài cây hay con vật gì. Chỉ có mình ta – bông hoa tuyết liên đơn độc tồn tại với thời gian. Nhưng rồi có một ngày, Băng Lăng có khách lạ ghé thăm. Lão già đội giá buốt, khoác tuyết sương, run lẩy bẩy quỳ xuống ngắm nghía đóa hoa cô độc. Ta nghe lão nói một mình:

- Thật sự là ở đây! Qủa nhiên là ở đây!

Từ đó, ta được nuôi trong một chiếc lọ thủy tinh, bên dưới phủ băng, bên trên giữ khí lạnh. Lão già đem ta đi khắp nơi theo bước chân vô định của ông. Ông ta là một tiên nhân, mãi về sau ta mới biết ông gọi là “Ô Vân”. Ô Vân thường tỉ mỉ chăm sóc, lúc nào cũng cẩn thận gói ghém chiếc lọ cất vào trong hành lý nhưng lại đặc biệt khoét một cái lổ để ta nhìn ra bên ngoài. Xem đất, xem trời và xem đời.

Mặc dù là một đóa hoa xanh lè, lạnh giá, gần như không có hơi thở nhưng ta vẫn có ý thức mơ hồ về sự tồn tại của mình. Ta nghe những câu chuyện về thói đời, về cái ăn cái ở, về phàm giới, tiên giới, ma giới. Dần dần theo độ tuổi, ta cũng có hiểu biết tương đối về thế giới mình đang sống. Ô Vân chỉ có một mình, không nhà và không bạn bè. Lão thường lấy ta làm người song hành, lúc đi sẽ thi thoảng trò chuyện

- A Tuyết à, mi cũng thiếu tiền đồ quá đi! Sáu trăm năm rồi mà chẳng mọc thêm cái lá nào hết!

- A Tuyết à, lão già này làm thầy bói bao nhiêu năm, thấy nhiều chuyện không ai thấy, bao gồm cả mi đó!

- A Tuyết à, ngươi tính ngủ bao lâu nữa? Ngươi mà ngủ cả đời thì sẽ có người khóc hết nước mắt.

- A Tuyết à, dạo này lão hay nằm mơ, thấy tiên kiếp của mình sắp tới. Dung Qúy An, Diệp Kinh Thái rồi cả Mã Sát, Tố Minh Bảo – những người trước và cùng thời với lão đều đi cả rồi. Bây giờ lão là ông già sống dai vô tích sự, chuyện cuối cùng lão phải làm chính là lo lắng cho mi. Tiên kiếp này, lão không tính sẽ vượt qua nữa… Cho nên mi phải sớm trưởng thành, để lão còn an tâm ra đi với chứ!

Cuối cùng nguyện vọng của Ô Vân cũng hoàn thành. Khi được sáu trăm năm mươi tuổi, đóa Tuyết Liên hóa nhân hình, là cậu bé nhỏ có đôi mắt phủ một tầng bão tuyết. A Tuyết lại đi theo làm tiểu đồng cho Ô Vân trong ba năm. Lão già lịch kiếp, tan biến vào hư không, chỉ để lại lời dặn dò ngắn ngủn: “Đến Hoa Đông bái sư!”

A Tuyết không khóc, cũng không nói gì. Nó dường như xem cái chết của lão là một điều bình thường trong tạo hóa, nhẹ nhàng như mưa, thoảng qua như gió… Ngày trước hình như nó cũng từng trải rồi…

Nghe theo lời dặn của Ô Vân, A Tuyết tìm núi Hoa Đông. Ngày nay linh tinh giống nó nhập Tiên không còn hiếm hoi. Ở Kim Tinh môn có Tú Thanh tiên nữ, xuất thân là một con chuột bạch nhưng lại tài giỏi hơn người, rất có danh tiếng trong tiên môn. Minh Tâm kính mỗi năm vẫn truy tìm phàm nhân mang “tiên duyên”, họ đều được đem về tiên giới, trực tiếp bái sư.

Nhưng linh tinh giống A Tuyết thì không dễ dàng như vậy. Trời đất vạn vật, có biết bao linh tinh cũng tu hành, cũng muốn vào tiên giới, nếu con đường dễ dàng thì ai cũng làm tiên cả rồi! Hoa Đông phái cũng giống các giáo phái khác. Họ chấp nhận thu các linh tinh làm đồ đệ nhưng mỗi năm chỉ chọn ra vài người và những thử thách tiên môn đặt ra chính là bài tập kiểm tra để chọn lựa đồ đệ ưu tú nhất.

Năm đó A Tuyết đơn độc tìm tới Hoa Đông, gia nhập đoàn “thí sinh” tạp nham đủ chủng loại. Có một con chồn hôi vừa gặp đã “kết” A Tuyết, nó dính sát bên cạnh, vừa đi lên núi vừa không ngừng tám chuyện:

- Này, cậu tên là gì? Mình là Tiểu Chu

- …

- Tại sao cậu chọn Hoa Đông? Mẹ mình nói phái này khó vào nhất nhưng một khi có cơ hội thì nhất định tương lai sáng rỡ!

- …

- Cậu muốn bái ai làm sư phụ? Mình rất thích Phong Trạch thiên tôn, ngài ấy uy phong lắm nhé, có điều chọn lựa đồ đệ khá hà khắc. Thiền lão tiên đã bỏ trốn cùng Gia Lăng bà bà đi du sơn hí thủy rồi, mẹ mình nói vậy đó! Bây giờ cao nhất chính là Âm Ti Thích thánh tôn, chắc chúng ta không có may mắn được ông ấy nhận đâu nhỉ? Chế Sâm thiên tôn cũng rất tốt, được làm đồ đệ của ngài là vinh hạnh lắm rồi. Ngũ Nguyệt minh tôn hình như chỉ nhận nữ tử. Chí Thanh minh tôn thì dễ tính lắm, có điều mình nghe nói ngài ấy thích “đánh rớt” học trò, thi tuyển đầu vào thì dễ mà tốt nghiệp thì khó… Còn có một vị rất bí hiểm, gọi là Tố Linh minh tôn. Bà ấy từ khi lên hàng trưởng lão chưa bao giờ nhận đồ đệ. Muội muội của mình rất hâm mộ bà ấy, nó nói Hàn Cực kiếm còn dũng mãnh hơn cả Ngự Lôi. Mình còn biết nhiều chuyện bát quái thú vị lắm! Bà ta có hai đứa con trai, họ là những bán thần duy nhất trên trời đất đấy! Nghe đồn bà ta không có chồng, phụ nữ ở góa tính nết rất hằn học, cha của hai vị bán thần kia còn là đồ đệ ngày xưa của Tố Linh minh tôn nữa. Cậu nghĩ xem, bà ta không nhận đồ đệ thiệt là tốt! Nhưng mà chúng ta cũng phải cẩn trọng, lỡ để bà ấy nhìn trúng thì hỏng mất đời trai! Mình sẽ không lấy vợ già đâu!

Con chồn nói liên tù tì, A Tuyết nghe đủ cả nhưng cũng không ngắt lời nó. Mãi đến khi nó bắn nước bọt thỏa thích, A Tuyết mới quay sang hỏi, giọng lạnh như Băng Lăng:

- Tu vi của ngươi bao nhiêu?

- Hả? À… ba trăm năm.

- Bộ dạng của ngươi thế nào?

- Cậu không thấy sao lại hỏi? Tớ cao 6 tấc (6 dm), tóc để nhỏm, ngoài hàm răng sún ra thì cái gì cũng đẹp!

A Tuyết nhìn nó một vòng, cuối cùng hỏi vào mấu chốt:

- Bao nhiêu năm ngươi tắm một lần?

Con chồn ngớ ra, sau đó tức giận đáp:

- Dĩ nhiên là mỗi ngày!

A Tuyết gật gù

- Vậy ngươi dựa vào đâu mà cho rằng Tố Linh minh tôn sẽ “nhìn trúng” một đứa lùn beo, tóc chỏm, sún răng, có tắm hàng ngày nhưng vẫn hôi chồn hả?

A Tuyết miệng mồm độc địa, sau khi làm Tiểu Chu đứng hình thì nó bỏ đi thẳng. Thằng bé chồn đứng tiu nghỉu, giơ tay hửi hửi nách rồi ai oán bảo:

- Chỉ hôi một chút xíu thôi mà!!!

Cả đoàn có đến trăm linh tinh, sau khi vượt qua thử thách đi cầu dây thì còn lại phân nửa. Đến thử thách bơi qua thác nước thì còn hơn chục người. Thử thách nhảy vòng lửa chỉ còn lại đúng 7 đứa bé linh tinh, A Tuyết và Tiểu Chu cũng nằm trong số đó. Thật ra bọn trẻ rất bất mãn với bông tuyết liên kia, chúng cho rằng bạn í gian lận thi cử! Này nhé, lúc đi qua cầu dây, người thì đu như khỉ, người thì giữ thăng bằng với gậy tre, cũng có kẻ giỏi giang biết vận tiên khí vững vàng bay qua. Ai cũng tỏ rõ lòng dùng cảm. Còn bạn A Tuyết? Bạn í nhìn mọi người đã đứng ở bờ bên kia, nhìn xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới, rồi nhìn sợi dây thừng mỏng manh đung đưa. Sau đó… bạn í đi tới chỗ con chim vạc to đang nằm ngủ trên nhánh cây.

- Nè, mày muốn ăn con tôm này không?

Bạn í chẳng biết chuẩn bị từ bao giờ, lúc này lấy ra một con tôm to thiệt là to. Chim vạc thấy thức ăn ngon, lập tức tỉnh ngủ

- Nếu chở ta qua bên kia, nó sẽ là của mày!

Con chim có linh tính cao, lập tức hiểu ra đây là vụ giao dịch. Thế là A Tuyết được nó cõng bay qua, nhẹ nhàng đáp xuống đất trong vẻ mặt ngơ ngác của các thí sinh khác

- Vậy… vậy cũng được hả???

A Tuyết gãi gãi mũi, nói tỉnh bơ

- Được chứ! Miễn là đi tới nơi thôi!

Sau đó bạn í lại giở chiêu tương tự lúc vượt thác. Hóa về nguyên thân rồi chễnh chệ ngồi trên đầu một con thuồng luồng tinh, để nó chở qua thác. Thuồng luồng cũng tới bái sư, nó không hay biết mình bị lợi dụng đến khi qua tới bờ bên kia!?

Tiếp theo là thử thách vòng lửa, hầu như các linh tinh hệ thủy đều thất bại phải bỏ về. Tiểu Chu tuy vượt qua nhưng lông nó bị cháy xém gần hết. Lúc qua tới bên kia, ai ai cũng mệt nhoài và tóc xoăn tít lại. Còn bạn A Tuyết? Bạn í vẫn đứng nhìn mọi người nhảy qua hết, sau đó… à thì sau đó bạn í tới cái ao gần đấy múc một chậu nước. Vòng lửa bị tạt nước ướt nhẹp, chỉ còn lại thanh sắt đen thui bóc khói. Lúc này bạn í mới nhàn nhã đi qua, còn nhíu mày nhìn tà áo của mình nói một câu:

- Ướt rồi, thật phiền phức!

Các thí sinh khác không chịu nổi nữa, la oai oái đòi chấm phúc khảo, đề nghị phải có giám thị canh gác ở các bài thi. A Tuyết xem thường bọn họ, trề môi bảo rằng:

- Não trái nho thì chấp nhận đi!

Tuy có bất mãn nhưng không bé nào dám tố giác hành vi gian lận thi cử của A Tuyết, bởi vì lúc bước vào điện Hoa Đông, bọn trẻ bị sự oai nghiêm của nó dọa cho câm như hến. Đoàn linh tinh đứng chung một chỗ với mấy đứa trẻ phàm nhân khác. Năm nay Hoa Đông thu hoạch rất khá: 12 tân giáo đồ. Bọn trẻ sợ sệt nhưng không nén nổi tò mò, thường len lén nhìn lên phía trên, sáu vị trưởng lão có mặt đông đủ. Ở ghế cao nhất là Âm Ti Thích với bộ râu trắng bay phất phơ. Phía dưới là Chế Sâm – Phong Trạch một đôi song song phong độ, anh tuấn. Dưới cùng là Ngũ Nguyệt, Trương Chí Thanh, Tố Linh, cả ba đều mang vẻ mặt nghiêm nghị. Dọc theo lối đi là các giáo đồ trong trang phục quy định của phái, bất động như tượng. Cả ngôi điện có mái vòm cao, một giọt nước nhiễu cũng gây ra âm vang, khiến người ta không dám thở mạnh.

Bọn trẻ im thin thít, đứng sát vào nhau. Người mở lời đầu tiên là một tiên nữ xinh đẹp đã dẫn bọn trẻ đi vào điện:

- Các con mau xếp hàng lại, bái kiến các vị trưởng lão!

Bọn trẻ nhìn nhau rồi từ từ dàn xếp thành ba hàng ngang, đồng loạt quỳ xuống cúi đầu. Âm Ti Thích tiêu sái vuốt râu, giọng đôn hậu nói:

- Được rồi, tất cả đứng thẳng dậy, ngẩng mặt lên nào!

Lúc này A Tuyết đứng ở hàng cuối cùng, bị mấy đứa bé cao to phía trước che mất. Nó đưa đôi mắt điềm tĩnh nhìn lên phía trên, không có cái gì thu hút được nó dù là vị thánh tôn cao quý hay nàng tiên nữ trong bộ váy tím lộng lẫy kia. A Tuyết nhanh chóng hạ mi mắt, ngoan ngoãn không gây chú ý. Suốt quá trình các vị trưởng lão tranh luận với nhau xem sẽ nhận ai làm đệ tử. Chế Sâm cùng Ngũ Nguyệt dằn co vì một cô bé phàm nhân rất có tư chất. Lý lẽ của Chế Sâm là: hắn là sư huynh, còn là thiên tôn, cho nên hắn có quyền. Lý lẽ của Ngũ Nguyệt là: nàng là nữ nhân “lady first”, hơn nữa lần này chỉ có 3 bé gái, nàng không thể bỏ qua!

Cuối cùng thì Âm Ti Thích phải đứng ra giảng hòa, cô bé kia thành đồ đệ của Trương Chí Thanh!? Chí Thanh biết số của mình là cái sọt rác, hễ cái gì có vấn đề đều quăng cho hắn, những đồ đệ cuối cùng không được chọn cũng quăng cho hắn. Chí Thanh ngậm ngùi nuốt nước bọt, xem như không thấy hai cặp mắt sắc như dao đang nhìn mình. Cuối cùng là Chế Sâm và Phong Trạch mỗi người ba cậu bé, con chồn Tiểu Chu bái Phong Trạch làm sư phụ như mong ước của nó. Ngũ Nguyệt nhận hai bé gái, Âm thánh tôn không nhận đồ đệ từ mấy trăm năm nay, Tố Linh trước sau cúi đầu không tham gia. Vậy là bốn đứa trẻ còn lại, bao gồm A Tuyết đều về tay Trương Chí Thanh.

Khi đã sắp xếp ổn thỏa, đột nhiên Phong Trạch thiên tôn cất tiếng nói:

- Linh nhi, con không thử nhìn xem một chút, bọn trẻ này đều rất khá. Chọn lấy một đứa đem về Hàn Lâm Viện. Đồng Đồng thích hợp lắm!

Đồng Đồng là đứa bé gái mà cả Chế Sâm và Ngũ Nguyệt đều thích. Nó sợ sệt len lén nhìn Tố Linh. Trong mắt nó, vị tiên nữ kia rất xa vời, nàng toàn thân váy tím vừa thanh thoát, lại vừa u buồn. Trong lúc các trưởng lão nói cười bàn luận, nàng nhất mực nhìn xuống đất không lần nào rời tầm mắt đi nơi khác. A Tuyết đứng bên cạnh Đồng Đồng, nó cũng im lặng nhìn Tố Linh. Lòng thầm nghĩ Tiểu Chu cung cấp thông tin quá sai lệch. Tố Linh minh tôn đâu có già, nàng trông như thiếu nữ mới lớn, hoàn toàn hiền lành, không có tính hằn hộc của bà góa, càng không giống phụ nữ có con. Ít ra thì đối với thằng bé, nó chưa thấy tiên nữ nào thuận mắt hơn nàng từ lúc ra khỏi Băng Lăng đến nay.

Tố Linh lơ đãng đáp lời Phong Trạch:

- Đồ nhi chưa có ý định thu đệ tử. Hàn Lâm Viện có Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đông vui rồi!

Âm Ti Thích không hài lòng cũng ra sức thuyết phục

- Hai đứa trẻ không phải đã đi theo Gia Lăng bà bà rồi sao? Một năm trở về chỉ mấy ngày, con ở một mình cũng thật đơn độc. Hơn nữa, chúng đều lớn rồi, thanh niên trai tráng không thể so với mấy đứa bé con lanh lợi… Con vẫn nên suy nghĩ kĩ…

Đại Bảo và Tiểu Bảo quả thật đã lớn, vì bán thần thể phát triển chậm nên bề ngoài chúng nhìn giống thiếu niên 15- 16 tuổi nhưng thực chất đã có tám trăm năm tu vi rồi. Hai đứa trẻ từ nhỏ đã bái hai vị Thiền Thị và Gia Lăng làm sư tổ, nay vẫn theo chân họ đi ra ngoài “du học”. Tố Linh cảm thấy mình là mẹ già, chẳng giữ nổi đôi chân lớp trẻ, đành miễn cưỡng thả chúng mặc sức tung bay, bản thân mỗi ngày vẫn lủi thủi một mình trong Hàn Lâm Viện quạnh hiu.

Nàng nghĩ tới tình cảnh của mình, trút một hơi thở dài rồi cũng do dự nhìn cô bé Đồng Đồng xinh xắn đứng bên dưới. Mọi người thấy vậy bắt đầu vui mừng và hy vọng. Rất nhanh sau đó, Tố Linh đột ngột bật dậy. Trương Chí Thanh ngồi bên cạnh giật thót cả tim.

- Muội… muội làm sao thế???

Cả điện ngơ ngác nhìn về phía nàng. Các giáo đồ đứng hai bên cũng không duy trì trạng thái bức tượng nữa, họ len lén di chuyển tầm mắt. Tố Linh vẻ mặt kích động, nắm váy chạy nhanh xuống các bậc thang, đã lâu rồi người ta không nhìn thấy vị minh tôn oai nghiêm này có hành động thất thố như thế. Tố Linh rất nhanh dừng lại trước đám trẻ con, mấy đứa nhóc sợ sệt dạt sang hai bên, mở đường cho nàng đi tới. Đồng Đồng thấy minh tôn nhìn mình chăm chăm cũng toát mồ hôi, rối rít xoắn góc áo. Tố Linh đang tiến về phía nó, cô bé nhỏ bắt đầu do dự có nên chạy trốn không, nó thực sự không muốn bái nàng làm sư đâu!!!

Nhưng mà Đồng Đồng đã lầm rồi, nàng không đến chỗ nó mà dừng lại ở cậu bé bên cạnh. Đồng Đồng ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ. Cả điện đều nhìn vào bọn họ. Tố Linh cao ngất trong màu váy tím thướt tha, đứa trẻ kia thì thấp bé, đang ngơ ngác ngửa đầu nhìn nàng. Tố Linh kiềm nén cảm xúc, không ngần ngại quỳ xuống cho ngang tầm với cậu bé. Nàng dùng giọng nói du dương như mê hoặc, như triều mến

- Con tên là gì?

Đứa trẻ có phần choáng váng vì khuôn mặt nàng kề sát nó, mùi lan rừng như thoang thoảng đâu đây. Nó phản xạ lùi ra sau một bước, lấy lại sự điềm tĩnh đáp:

- A Tuyết ạ.

Tố Linh không để ý hình tượng, lập tức lếch đầu gối tới gần hơn một chút

- Nguyên thân của con là gì?

A Tuyết nhìn nàng, lần này nó không lùi đi nữa

- Là… một đóa tuyết liên… ở trong Băng Lăng…

Tố Linh có chút không ngờ mà cũng có chút vỡ lẽ, nàng vội vã nắm lấy cánh tay nó

- Có phải rất lạnh không?

A Tuyết muốn trả lời “phải” nhưng không hiểu sao đôi mắt da diết kia làm nó quyết định nói dối:

- Không ạ… không lạnh chút nào…

Tố Linh cũng không truy xét đúng sai, nàng hỏi nó một câu, giọng nói có chút run run:

- Con… bái ta làm sư phụ nhé? Để ta làm sư phụ của con nhé?

Ai cũng nhận ra đây là sự thỉnh cầu. A Tuyết mê man nhìn nàng, nhìn giọt nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra, nó thấy lòng bối rối… A Tuyết cũng không quan tâm tới ám hiệu Tiểu Chu dành cho nó: “Đừng, đừng… bà ta sẽ ăn sạch cậu đó!!!”

Khi cả điện đều im lặng đợi chờ, khi Tố Linh khẩn khiết nhìn nó, đứa trẻ bỗng gật đầu, đôi mắt hơi mơ màng cất tiếng nói:

- Được ạ!

Tố Linh mãn nguyện đứng dậy, dõng dạc tuyên bố:

- Ta ban cho con họ Tố, tên là Minh Bảo. Gọi là Bảo nhi! Con bái sư đi!

Bảo nhi không biết về lễ tiết, mơ hồ quỳ xuống cúi đầu. Thế rồi Tố Linh kéo nó dậy, lập tức nắm tay dẫn ra ngoài

- Về nhà thôi!

Một lớn một nhỏ thoát cái đã chạy vù đi, tốc độ cực nhanh không ai kịp ú ớ tiếng nào, bỏ lại phía sau là cả một khối người trợn mắt há họng.

- Tố… Tố Minh Bảo…

Chế Sâm lẩm nhẩm trong miệng. Phong Trạch bên cạnh tiếp lời:

- Là hắn! Hình như không còn Thần khí… xem ra dễ thủ tiêu!

Ngũ Nguyệt ngồi dưới càu nhàu

- Đều do đệ không chú ý công tác sàn lọc, có vấn đề gì thì đi mà báo cáo với sư phụ!

Âm Ti Tích trầm ngâm vuốt râu:

- Là phúc hay là họa? Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh!

Trương Chí Thanh thầm thở phào một hơi

- Bớt đi một đứa vẫn tốt hơn thêm vào một đứa. Số mình năm nay coi bộ khá hơn năm ngoái…

Nếu Thiền Thị có mặt ở đây, lão nhất định sẽ nói thêm một câu:

- Ái chà chà, vậy là sắp có trò xem rồi, tốt quá, tốt quá! Mấy trăm năm nay chưa có vụ nào náo nhiệt!

Và Gia Lăng bà bà chắc chắn sẽ chỉ vào mặt ông:

- Lão già không nên nết, đúng là thượng bất chính thì hạ tất loạn!

Rất lâu, rất lâu về trước…

Khi mà những con sông còn là đất sỏi khô cằn…

Khi mà những ngọn núi còn là bình nguyên…

Khi mà sa mạc còn là rừng đào mấy dặm…

Có một đứa trẻ mồ côi ngày ngày chạy theo đám ăn mày để tranh đoạt một miếng bánh người ta vứt đi, đánh nhau để giành chỗ ngủ trong cái chuồng bò đổ nát hoặc chỉ ngồi nhìn vào quán ăn ven đường, tưởng tượng sẽ có một ngày mình kiếm đủ ba xu mua một bát hoành thánh bốc khói.

Đó là ước mơ lớn nhất trong đời và cũng xa xôi mịt mờ nhất!

Ai bảo thế gian không có cổ tích? Đứa bé ấy không tin!

Bởi vì có một ngày, khi nó đang liếm môi thèm thuồng nhìn người ta ăn nhuồm nhoàm cái bánh giòn nhân thịt thì từ trên trời bỗng rơi xuống một nàng tiên! Cô ấy có khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc tết bím nhỏ và một bộ váy màu vàng cam như ánh nắng chiều.

- Cậu bé, ngươi có ước mơ gì không?

Cô gái mỉm cười nhìn nó.

- Ba xu!

Cô gái nghiêng đầu có vẻ không hiểu

- Ba xu? Để làm gì?

Nó liền chỉ tay về phía hàng hoành thánh, ánh mắt không giấu nổi khát vọng. Nàng tiên chợt hiểu, không do dự lấy từ trong túi vải ra ba đồng xu tròn trĩnh

- Cho ngươi!

Nàng thả tiền vào bàn tay dơ bẩn của nó. Đứa trẻ trồ mắt nhìn, lần đầu nó sở hữu khối tài sản khổng lồ như vậy! Không quan tâm nhiều, nó vội vã ôm chặt lấy tiền, chạy đi mua ngay bát hoành thành mơ ước. Sau khi thực sự cầm chiếc bát nóng hổi trên tay, nó chợt nhớ ra vị ân nhân lúc nãy. Ở bên vệ đường, bóng áo vàng cam đã tan biến rồi…

Đó là bữa ăn ngon lành nhất từ khi đứa trẻ được sinh ra.

Sau này đứa trẻ đó hay nói với đám con nít ăn mày:

- Tao từng nhìn thấy tiên nữ! Nàng vừa đẹp vừa tốt bụng!

Và rồi nó nhận lấy một trận đòn túi bụi vì tội nói khoác! Ít lâu sau đó, đứa trẻ lại gặp cô tiên áo vàng cam. Lần này nàng không có nụ cười trong trẻo và đôi mắt sáng ngời như lần trước. Nàng bị vây trong nhà chứa rơm củi của một khách điếm, xung quanh có ba gã đàn ông kệch cỡm và xấu xa.

- Tránh ra! Ta là thập thất công chúa của hoàng tộc, các ngươi dám động vào một sợi tóc của ta sẽ bị lăng trì xử tử!

Nàng cố tỏ ra cứng cỏi nhưng giọng nói lại run rẩy mềm yếu, không khác chi tiếng kêu tuyệt vọng của con mèo rơi xuống đáy giếng. Bọn đàn ông nghe vậy liền cười ồ

- Ha ha ha, vậy anh đây chính là phò mã đương triều! Thằng này là vương gia, còn thằng kia là tể tướng. Cô em à, như vậy có đủ tư cách chơi với em chưa?

Nàng tiên cắn môi, bỗng quỳ phục xuống, đôi mắt khẩn khiết van xin

- Tôi có tiền, tôi cho các người hết. Nếu còn chưa đủ thì để tôi về xin mẫu phi… các người muốn sao cũng được, làm ơn đừng hại tôi!

Nàng vừa nói vừa đổ tất cả bạc vụn trong túi gấm ra, ánh kim lấp lánh giữa trời đêm, đánh vào thị giác nhứt nhối của ba gã bặm trợn. Chúng nhìn nhau, cười khoái trá thu hết bạc lại. Đứa bé ăn xin núp sau xe chở củi, lòng tự nói không ổn. Cô tiên lương thiện quá, cô ấy không sinh ra ở đây nên không biết rằng bọn này là lũ trắng trợn không bao giờ biết thõa mãn và buông tha. Chúng lấy tiền nhưng sẽ không để nàng đi!

Ba gã hớn hở bỏ tiền vào túi riêng sau đó cười xuề xòa

- Tốt lắm tốt lắm… không ngờ số ông đêm nay đỏ! Vừa có tài vừa có tình hé hé hé…

Chúng thu hẹp khoảng cách, ép nàng tiên dựa sát vào vách tường nhà củi. Nàng hoảng hốt, đưa tay giữ cổ áo

- Tại sao? Các người đã được tiền rồi mà!

- Chặc chặc, bọn này dĩ nhiên thích tiền nhưng mà cướp sắc cũng thú lắm!

Nói rồi chúng nhanh như chớp tóm được cô tiên, một động tác nhỏ đã đè nàng nằm xuống đóng rơm. Đứa trẻ ăn mày mở to mắt, cả người run lên vì tức giận, trong lòng mong chờ cô tiên sẽ xuất ra phép thần thông, giết hết lũ thối tha kia đi! Nhưng mà điều nó chờ đợi không bao giờ xảy ra. Nàng kịch liệt giãy giụa liền bị tát một cái tàn nhẫn. Ba gã không thương tiếc giật lấy chiếc trâm, tóc đen dài rối tung, lẫn vào rơm rạ như cỏ dại. Đứa bé bắt đầu hoảng sợ và rối trí. Nó phải cứu nàng nhưng cứu làm sao? Nó ốm nhom như cây tre, không biết võ và chỉ vừa lên mười. Đứa bé nhìn ra con đường vắng không có một ai rồi lại nhìn lên cửa sổ khách điếm vừa bị khép lại. Sẽ không có ai tới cứu nàng!

Trong lúc quẫn trí, nó liền ôm lấy thanh củi to vừa hét vừa đập vào bọn côn đồ. Chúng bị bất ngờ nên ăn mấy đòn đau. Thế nhưng đứa trẻ rất yếu, sau mấy động tác đã thở hổn hển.

- Má nó, thằng khốn này ở đâu ra phá chuyện tốt của ông?

Mấy cái đánh chẳng thấm vào đâu, đứa trẻ bị chúng đạp một phát lăn kềnh nhưng vẫn quật cường đứng dậy, nhặt một thanh củi khác.

- Thằng này nó điên!

Một gã túm lấy cánh tay gầy yếu, ném đứa trẻ sang một bên. Lần này đầu nó bị đập xuống đất, nhất thời mê man. Cô tiên vẫn không thể chạy thoát. Nó nằm trên đất, chếch choáng nhìn vũng máu đỏ đang lan ra ngay trước mặt và hình ảnh nghiêng nghiêng của nàng tiên bất lực như cá mắc lưới.

Nó căm ghét kẻ nào động bàn tay dơ bẩn vào nàng. Nó căm ghét kẻ nào làm hỏng bộ cánh tiên nữ của nàng. Nó căm ghét kẻ nào sờ soạt da thịt nàng. Đôi mắt của thằng bé dần dần đỏ sậm như vũng màu bên dưới. Có thứ gì đó bùng nổ bên trong và bằng cách nào đó chiếc rìu sắc dựng ở góc tường thình lình rời vị trí, bay thẳng tới rồi cắm phập vào lưng một gã côn đồ. Tất cả âm thanh ngưng bật, bọn chúng trợn mắt nhìn đến khi tên đàn ông kia ngã lăn ra chết tức tưởi.

- Maaaaaaa!

Hai tên còn lại gào rú, không kịp kéo quần đã nháo nhào bỏ chạy. Đâu có dễ! Đứa bé vẫn lom lom nhìn theo cho tới khi nó trông thấy chúng bị đóng gỗ vùi chết mới chầm chậm nhắm mắt lại…

Nó nghe thấy hơi thở của tử thần, nó biết mình cũng sẽ chết nhưng mà tốt quá! Cô tiên sẽ không sao, nó đã cứu được nàng!

Thật ra đứa bé ấy không chết. Nó mất nhiều máu và hôn mê khá lâu. Trong lúc ngủ, nó cảm thấy mình được ai đó ôm lên, ai đó dùng khăn bông mềm mại lau vết thương trên trán. Nó còn nghe họ trò chuyện với nhau:

- Sư phụ, thằng bé sẽ không sao chứ?

- Con nghi ngờ y thuật của ta?

- Ơ… không phải thế ạ. Con chỉ thấy nó mãi không tỉnh nên…

- Cần ít thời gian nữa, nó dùng tới tiên khí tiềm tàng trong cơ thể cho nên bị hao tổn rất nặng, may là chúng ta phát hiện sớm không là nguy kịch rồi!

- Tiên khí??? Rõ ràng thằng bé là phàm nhân mà!

- Phải, nó là phàm nhân, nhưng ai biết được kiếp trước của nó là thế nào. Âm nhi à, trời đất này không có chuyện gì là tuyệt đối, những điều vô lý nhất cũng có thể xảy ra bằng phương thức nào đó. Đứa trẻ kia cũng thế!

- Nói vậy… thằng bé sinh ra vốn đã là tiên nhân rồi?

- Không phải, nó chỉ là có “tiên duyên” rất nặng, quá tải so với tầm nhìn của Minh Tâm kính. Đứa trẻ này… vô cùng hiếm lạ!

- Sư phụ! Con có thể nhận nó làm đệ tử không?

- Uhm? Âm nhi muốn làm thầy người ta rồi sao? Thôi được, nó sẽ là đồ đệ đầu tiên của con!

- Tạ ơn sư phụ!

Đứa bé đó quả nhiên trở thành giáo đồ của tiên môn, còn là đại đồ đệ của Âm Ti Thích và là tôn đồ rất được Thiền Thị chú ý. Họ đặt tên cho nó là Chế Sâm. Bình thường vẫn gọi là Tiểu Sâm.

Hóa ra thần tiên đều có thật và họ tài giỏi hơn tưởng tượng của Tiểu Sâm rất nhiều. Họ có thể cưỡi gió vượt mây, có thể đánh nhau với yêu ma ác quỷ, còn có thể ra tay cứu độ chúng sinh.

Sau này càng lớn, Tiểu Sâm hiểu ra cô gái cho mình 3 xu năm xưa không phải một tiên nữ. Đứa trẻ ăn mày hèn mọn thoáng chốc đã thành thần tiên, tiên nữ trong lòng nó thì chỉ là người phàm… Suốt thời thơ ấu còn lại, Tiểu Sâm chỉ ôm ấp nổi bâng khuâng đó. Vì sao nàng không phải tiên? Chính nàng đã làm nó tin trên đời có phép màu nhiệm, nhưng rồi khi nó thực sự chạm vào màu nhiệm, nàng lại không ở đấy…

Hai mươi lăm tuổi, Chế Sâm đắc đạo và việc đầu tiên hắn muốn làm chính là đem 3 xu trả lại cho “tiên nữ”. Hắn quay về phàm giới tìm nàng, lúc này mới biết Khâu Ngân quốc đã bị nước láng giềng thôn tính. Hoàng đế bị giết ngay trên ngai vàng, hậu cung Khâu Ngân tất cả đều bị ban rượu độc. “Tiên nữ” là thập thất công chúa, lại do phi tần sinh ra, từ nhỏ không được sủng ái. Năm mười sáu nàng vì chống đối hôn sự mà bỏ nhà ra đi, khi được cứu về đã không còn nguyên vẹn con gái. Kể từ đó nàng trở thành bông hoa đá lạnh lẽo ẩn nấp trong thâm cung.

Chế Sâm trở về kịp lúc chứng kiến công chúa uống cạn chén rượu cay. Mấy vị muội muội và tần phi xung quanh ai cũng khóc nháo, giẫy giụa, không cho thái giám ép rượu. Chỉ có nàng tự giác bưng lên uống cạn. Hắn đứng ở ngay trước mặt nhưng không ai nhìn thấy. Lần đầu Chế Sâm ngộ ra chân lý: làm thần tiên cũng không tốt đẹp là bao, bởi vì họ cũng có những lúc bất lực với tiên tắc.

Công chúa im lặng nhắm mắt và ngã xuống, tóc nàng vẫn đen dài như năm đó, chỉ là gương mặt đã thoáng hiện những nếp nhăn. Chế Sâm khom người đem 3 xu bỏ vào lòng bàn tay nàng. Hắn thấy nuối tiếc vì chưa kịp hỏi tên…

Tháng năm cứ vậy trôi đi trong cuộc sống vĩnh hằng…

Con sông khô đã đầy ấp nước…

Bình nguyên đã thành núi cao…

Rừng đào lại hóa hoang mạc…

Hắn là Chế Sâm minh tôn danh chấn của Hoa Đông, gan lì sống sót qua mấy tiên kiếp. Người già đều biết hắn già, người trẻ luôn nghĩ hắn trẻ. Chế Sâm là một vị tiên nhân không tiến không thủ, bình thản và lặng lẽ như muốn xóa đi sự tồn tại. Có nhiều lúc Âm Ti Thích cũng phải thở dài

- Tiểu Sâm, con thừa sức đánh bại đối thủ, vì sao lúc nào cũng tỏ ra thua vậy?

Chế Sâm gãi mũi cười qua loa

- Thắng thì được gì ạ? Đồ nhi không có hứng thú với phần thưởng… vả lại… cứ thua như vậy, đến lúc thua thật sẽ không thấy mất mát!

- Tên nghiệt đồ này, đạo lý gì dở hơi như thế hả???

Chế Sâm cười ha hả né tránh đồ vật bị sư phụ ném tới. Âm Ti Thích đặt nhiều tâm tư cho đại đồ đệ lắm, mà hắn thì hết lần này tới lần khác làm ông thất vọng. Sau này có được Phong Trạch, Âm sư phụ cũng dần quên Chế Sâm đi. Cho tới lúc phát hiện tất cả đồ đệ của mình ngày xưa đều đã biến mất, chỉ còn duy Tiểu Sâm vẫn nhởn nhơ và bất cần đời như vậy, Âm sư phụ không khỏi thở dài

- Con là đứa trẻ đặc biệt, có lẽ mệnh kiếp còn dài lắm. Năm xưa lúc đem con về, Thái sư phụ nói với ta cuối cùng cũng tìm ra người thừa kế Hoa Đông nhất phái. Thời gian cũng qua mấy nghìn năm rồi, suýt tí nữa ta quên mất di ngôn này. Hôm nọ Thái sư phụ trở về có nhắc một lần. Tiểu Sâm à, đom đóm chỉ có tí hạt sáng nó cũng bay đi khoe khắp nơi. Con lại chọn thu liếm hết hào quang của mình… Cách sống như vậy chúng ta rất khen ngợi nhưng nếu con dùng phương thức ấy từ chối trách nhiệm thì không thể được!

Chính là như vậy. Tiên giới không biết xuất thân của Chế Sâm, cũng không biết hắn chính là trưởng môn nhân từ ngày bước chân vào tiên đạo. Thật ra Chế Sâm chưa từng tha thiết kiếp làm tiên. Bởi vì tiên giới này không có tiên nữ trong lòng hắn…

Rồi một ngày nào đó, Chế Sâm minh tôn bởi nhàn rỗi sinh nông nổi mà đích thân làm mấy nhiệm vụ cỏn con. Nghe nói hoàng cung Đại Đô gần đây có yêu ma tác quái. Chế Sâm giữa đêm ngồi trên nốc nhà chờ địch hiện thân, quả nhiên hắn nhìn thấy ma nữ lẻn vào giường hoàng hậu hút nguyên khí. Theo lý mà nói hắn chỉ việc đơn giản xử lý ả ta. Nhưng ngay thời khắc tiên kiếm kề vào cổ, Chế Sâm kinh ngạc thu lại sát khí.

Mấy ngày sau hoàng đế Đại Đô mời được một vị thần y, nghe nói người này bách bệnh đều trị được. Tam công chúa đương triều bị hen suyễn từ nhỏ, lúc nào cũng xanh xao vàng vọt, quanh năm ru rú trong tẩm phòng giăng đầy vải rèm ngăn ánh nắng chiếu vào. Thần y danh là Chế tiên sinh, bề ngoài trẻ đến bất ngờ khiến không ít người thấy hoài nghi về năng lực của hắn. Ấy vậy mà hoàng đế cứ như ăn trúng mê dược, nhất mực cam đoan ca tụng về vị “Thần y” này.

Để thuận lợi cho công tác chữa bệnh, Thần y sống hẵn trong cung của Tam công chúa, ngủ ở sát vách phòng nàng. Hoàng hậu và Thái hậu rất phiền lòng, cảm thấy tổn hại thanh danh của con gái nhưng hoàng đế trước sau coi như không việc gì.

Chỉ ba tháng, công chúa hoàn toàn khỏe mạnh, gò má hây hây, sóng mắt tinh anh, cả người dường như thay da đổi thịt. Hoàng đế vui mừng khôn xiết, quyết định trọng thưởng. Ở giữa sân triều, Thần y cả gan xin gả công chúa, còn xin đem nàng theo du sơn hí thủy, đi khắp thiên hạ hành y cứu thế. Hoàng đế hết lời khen ngợi tấm lòng lương y của hắn, ngày mười lăm tháng đó đem con cái cưng gả đi. Mãi cho tới khi Tam công chúa bị người ta cướp đi mất tích, hoàng đế mới nổi trận lôi đình hỏi triều thần và hoàng hậu tại sao không ngăn cản ngài lại. Đại Đô khắp nơi dán cáo thị lùng bắt “Thần y”. Chuyện năm đó khá ồn ào, thậm chí cả tiên môn cũng biết Chế Sâm minh tôn đang bị phàm giới truy nã vì tội “trèo tường hái trộm hoa”. Âm Ti Thích dĩ nhiên nổi giận lôi đình, xử phạt thật nặng nhưng mà đó là chuyện sau này, tìm ra Chế Sâm bắt về chịu tội là công tác tốn rất nhiều thời gian!

Thế sau khi quậy cho ao nước đục ngầu, Tiểu Sâm nhà ta đang làm gì?

Hắn đang ăn no nê nàng tân nương vừa lừa đảo được. Cả đời làm tiên, đây là lần đầu hắn bất chấp tất cả, chỉ theo ý mình muốn, không quan tâm hậu quả ra sao. Cuối cùng hắn đã hỏi được tên của nàng. Kiếp này nàng gọi là Hàn Mai.

“Mai nhi, ta nói cho nàng nghe một bí mật nhé! Ta không phải thần y!”

“Thiếp biết rồi, chàng vốn là lang băm!”

“Hả? Không phải ý đó…” T_T

“Vậy chàng là gã lừa phỉnh”

“Haizzz… không phải chuyện này, ý ta là… ta không phải người phàm!”

“…”

“Ta là tiên trên trời, ta không già đi, cũng không chết được.”

“Vậy lúc thiếp thành bà lão còng lưng thì chàng vẫn phơi phới thế này sao? Không được, tuyệt đối không cho phép!”

“Haizzz… Mai nhi à, nàng chú ý tới vế đầu tiên một chút có được không?”

Hàn Mai ở với Chế Sâm mười năm, đó là mười năm hạnh phúc nhất trong mấy nghìn năm hắn sống. Khi hai mươi bảy tuổi, linh hồn nàng quay về Minh giới. Không có lý do nào cả, nàng chỉ ra đi như vậy. Tất cả những gì Hàn Mai để lại là kỉ niệm và chiếc quạt chính tay nàng vẽ.

_ “Mười năm gặp gỡ, vạn năm chờ _

_ Mười năm tương tư, vạn năm nhớ _

_ Kiếp phàm một mảnh, tựa giấc mơ _

_ Kiếp tiên dài dẳng, với bơ vơ…” _

Ô Vân nói rằng một số người có mệnh cách rất lạ, họ có thể là mảnh hồn sót lại của ai đó, bị nguyền rủa bởi quyền năng nào đó hoặc do tạo hóa định sẵn một vòng luân hồi không lối thoát. Hàn Mai không thể sống qua ba mươi, nàng luôn đầu thai làm công chúa hoàng tộc, cũng không thể tu hành và vĩnh viễn không có tiên duyên.

Chế Sâm sợ rằng Minh giới xô bồ rối loạn sẽ làm thất lạc Hàn Mai. Hắn đem “Toàn Tâm chú” ấn vào linh hồn nàng, yêu cả tâm, cả trí, cả hồn. Cho dù Hàn Mai bị cõi u linh nào hút đi Chế Sâm cũng có thể cảm nhận được, nàng đầu thai ở nơi nào, sống ở chỗ nào hắn đều biết hết. Một khi tình yêu của hắn cạn khô thì Toàn Tâm chú sẽ là lưỡi dao sắt kết liễu đời hắn. Chế Sâm đã từng nói với Phong Trạch:

- Kiếp tiên quá dài, ta chỉ chuẩn bị sẵn một cổ quan tài để có cơ hội chết!

Nhưng mà hắn sẽ chết vào ngày nào, khi tình yêu này không thiếu đi một giọt? Thôi kệ, nếu thế thì cố sống để yêu đi, chừng nào hết yêu thì cũng không còn lý do sống tiếp nữa…

Mỗi khi biết nàng sắp chào đời, Chế Sâm luôn báo mộng cho cha mẹ nàng kiếp đó, bảo họ đặt tên nàng là Hàn Mai. Sau lần bị sư phụ phạt xích trong hầm băng tối ba năm, Chế Sâm cũng không dám tùy tiện phạm vào tiên tắc. Hắn vẫn là con ngựa hoang khó thuần, chỉ là bây giờ hắn biết chọn cửa sau mà đi, không còn ngông cuồng thách thức tiên môn nữa.

Lại thêm một lần Hàn Mai thành hôn, lần này nàng là Tứ công chúa Đại Kim quốc gả cho tân khoa trạng nguyên. Chế Sâm lại có một đêm buồn phiền. Phong Trạch vì hắn mở một cửa sinh, để hắn có cơ hội phạm lỗi mà không phải áy náy.

Tối hôm đó mấy bà tử canh phòng hoa chúc đều ngủ say như chết, tân lang bị ném vào cái rương khóa chặt lại. Chế Sâm mặc hỉ phục, đem cây xứng giở khăn che đầu của tân nương.

“Chàng là ai? Chàng không phải phò mã!”

“Ừ, không phải nhưng ta là chồng cũ của nàng?”

“Hồi nào cơ?”

“À… đại loại là kiếp trước trước trước trước đó nữa…”

“Vậy bây giờ chàng tính làm gì?”

“Động phòng.”

“Luật của Đại Kim không cho phép động phòng với chồng cũ khi đã có chồng mới!”

“…”

“Còn nữa, hỉ phục chàng mặc không đúng quy định!”

“…”

“Còn nữa, động phòng thì phải uống rượu giao bôi!”

“…”

“Còn còn nữa, nếu không đem ống quần cột lại thì không thể sinh nhiều con cái… Á!”

Phong Trạch đứng canh bên ngoài, chính mắt nhìn thấy cái bóng đen của sư huynh như con sói lang vồ lấy mỹ nhân, nến trong phòng chập chờn rồi tắt hẳn. Đêm đó hắn hứng gió lạnh vừa hắt xì vừa thầm rủa tên hái hoa tặc chăn ấm đệm êm trong kia.

Tối đó Chế Sâm sau rất nhiều năm cuối cùng đã nghĩ thông. Hắn hôn Hàn Mai, thầm thì vào tai nàng:

- Nếu nàng không thể làm tiên, ta không thể làm người thì chúng mình cứ chơi “luật giang hồ” đi!

“Luật giang hồ” của Chế Sâm chính là khiến Hàn Mai trở thành vợ mình một cách lén lút. Hắn ban ngày vẫn làm thiên tôn của Hoa Đông, ban đêm vẫn “về nhà” ngủ với vợ. Đợi tới ngày hắn đủ mạnh, đủ một tay che trời nhất định sẽ quang minh chính đại cưới nàng. Dĩ nhiên “phu quân” của Hàn Mai không làm gì được “tình lang” của nàng. Rồi nàng sẽ lại chết đi trong vòng tay của hắn, mỗi một kiếp kết thúc đều được nghe hắn nói:

- Đối với phàm nhân, ta là tiên. Đối với ta, nàng mãi mãi là một tiên nữ!

Bạn đang đọc Phù Vân Hoa của Hoa Ban
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.