Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 01

Phiên bản Dịch · 6878 chữ

TIẾT TỬ

Bông tuyết màu bạc bay tán loạn, đội ngũ đưa kiệu theo hàng dài trong trời đầy bông tuyết đi chật vật, ngã trái ngã phải, mỗi người chỉ cần nhất mở miệng, miệng ngay lập tức sẽ nhồi vào đầy tuyết trắng. Phong tuyết càng rơi càng lớn, mọi người đầu cũng càng lúc càng thấp, đã tiến vào thiên thủy vùng ngoại thành Cam Túc, nhưng muốn nhanh xuống núi khả năng rất miễn cưỡng.

Lần này mang đội đón dâu, Quý gia hộ vệ nhìn phía tuyết trắng xoá bay, mơ hồ nhìn đến tiền phương có một mặt cờ xí bay lên, mặt trên tựa hồ viết cái “Trà” Tự, hắn lập tức quay đầu hô to,“Không được, chúng ta tránh gió tuyết, tiền phương có gian trà điếm.”

“Nhưng là cũng sắp đến giờ bái đường nha.” Ngồi ở phía đầu bên trong xe ngựa Đỗ mụ mụ cau mày xốc màn kiệu, nhưng bông tuyết lập tức cuốn vào, đông lạnh, nàng vừa vội cấp kéo nhanh mành.

Nhưng gió tuyết thật sự quá lớn, không có cách, đoàn người chỉ có thể đi vào trên quan đạo duy nhất là trà điếm để nghỉ ngơi, không nghĩ tới đã có một đội ngũ đón dâu khác ở bên trong tránh tuyết, tân nương cũng theo kiệu hoa lý giúp đỡ đi ra, đến quầy phía sau một gian phòng nhỏ.

Cùng thời gian, Đỗ mụ mụ cũng đem tân nương tử theo kiệu hoa lý đi ra, giống nhau mang nàng đến phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Hai người thân ảnh vừa mất dạng ở phía sau màn, trong quán trọ chật chội, mọi người bắt đầu nho nhỏ bàn tán — như thế nào trước sau vào phòng hai tân nương, hỉ phục là cùng một bộ dáng, liền ngay cả kiệu hoa cũng giống nhau như đúc?

“Xem ra đồn đãi là thật .” Dựa vào cửa sổ, một khách nhân cố ý đè thấp tiếng nói, một bên trộm ngắm các chiếm tả hữu ngồi hai phương đội ngũ đón dâu.

“Ngươi nói là chuyện Ngọc Tuyền dược trang Quý gia cùng Bạch Kim Phất Phùng phủ, đúng không?” Một khách nhân khác cũng nho nhỏ tiếng gia nhập đối thoại.

Khách nhân dùng sức gật đầu, mấy tháng qua, toàn bộ Cam Túc tỉnh liền tung tin vịt: con một Phùng gia Phùng Quý Phúc vì cùng Quý gia có xích mích, cố ý cùng một ngày cưới tân nương, cố ý đính chế cùng Quý gia kiệu hoa giống nhau, liền ngay cả mũ phượng khăn quàng vai của tân nương cũng muốn cùng kiểu cùng màu, rõ ràng Bạch Kim Phất cùng Thiên Thủy còn kém nửa ngày lộ trình, nhưng Phùng gia bày ra gia tài bạc triệu, để đội ngũ đón dâu chậm vài cái canh giờ xuất phát, mục đích muốn làm cho hai đội ngũ có thể ở không sai biệt lắm canh giờ xuất hiện, nhiều lần xem ai có vẻ khí phái.

“Hai nhà là kẻ thù truyền kiếp, đều muốn tranh khẩu khí.”

“Nhưng này chuyện cũ năm xưa đều trải qua mấy đời, hai nhà còn như vậy dỗi a?”

“Quý gia nào có đang giận lẩy, là Phùng gia không chịu tiêu tan.”

“Chính là a, đều cá muối xoay người, thành thổ tài chủ, lên trời cũng coi như đợi bọn hắn không tệ .”

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Phùng lão gia nói năm đó Quý gia ngại bọn họ, mới không muốn xuất ra bảo bối tiên dược cứu Phùng gia lão tổ tông, hại Phùng gia lão tổ tông chết không nhắm mắt, nhưng nếu thực sự tiên dược, Quý lão thái gia hơn hai năm dùng cũng không thể chết được mới đúng a!”

“Đúng vậy, Quý gia nói đến đáng thương hơn, con trai độc nhất bị tâm nghi nữ nhân từ hôn, tính tình cũng trở nên âm dương quái khí.”

“Kia lại như thế nào, hai năm , làm bộ làm tịch Quý gia cũng không quá, này một năm đến kinh thương thất bại, xem ra ngày lành cũng không được bao lâu……” trung niên nam nhân lành lạnh nói chuyện đột nhiên ánh mắt trợn tròn, trỏ tay chỉ thẳng vào bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa lớn, lắp bắp mãi không nên tiếng: “Có…… Có……”

Một người bạn thấy hắn có phần hoảng hốt, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy cửa lớn nháy mắt bị phá khai, vài tên thổ phỉ che mặt, trên vai dính không ít bông tuyết, dao kiếm quanh mình, cùng với gió tuyết vọt tiến vào, nháy mắt, bàn ghế đổ gãy, tiếng đao kiếm lách cách, khách nhân trong điếm sợ tới mức chạy trối chết.

“Mau! Đỗ mụ mụ, mau dẫn tân nương lên kiệu!” trưởng hộ vệ Quý gia hướng phía sau phòng nhỏ gầm rú, cùng người hầu chậm rãi tới gần cửa phòng, bảo hộ các nàng lên kiệu.

Bên kia Phùng gia tổng quản cũng vội vàng đối bên trong hô,“Mau, Lâm mụ mụ, mau dẫn tân nương lên kiệu!”

Kế tiếp, là một mảnh hỗn loạn, chủ quán, nhóm hộ vệ cùng thổ phỉ giao tranh, bàn ghế trong trà điếm gãy xập, có người ngã mặt mũi bầm dập, ai ai kêu đau.

Vội vàng bối rối, hai nhà mụ mụ lôi kéo các tân nương vội vã muốn lên kiệu hoa, còn không quên dặn dò phải kéo khăn hỉ che kín, miễn cho bị thổ phỉ nhìn thấy khuôn mặt, tránh bị bắt đi làm áp trại phu nhân thì rất thảm nha.

Nhưng một gã thổ phỉ hung tàn cầm đao vọt lại, các mụ mụ sợ tới mức đã đánh mất tân nương, đều tự chạy trối chết, lại đụng ngược lại thanh đao hạ vong hồn. Hai tân nương hoảng không biết làm sao. Trưởng hộ vệ Quý gia cùng Phùng gia tổng quản vội vàng tới, mỗi người tóm lấy một tân nương, một bên bảo hộ một bên rống to: “Kiệu phu, nhanh chút!”

Bọn họ song song đem tân nương nhét vào kiệu hoa, trong lúc đao kiếm hỗn loạn, kiệu phu cũng bất chấp bên ngoài phong tuyết bão bùng, hai đỉnh cỗ kiệu giữa mờ mịt đại tuyết hướng thẳng đến sơn hạ.

Phu nhân vạn an – Chương 1.1

Hôm nay, Ngọc Tuyền dược trang có hỉ sự, đèn lồng đỏ treo cao. Ban nãy còn có một trận mưa phùn, nhưng hết mưa, khách khứa lại chật đại sảnh, hồ hởi chúc mừng, cùng chờ đợi tân lang tân nương bái đường. Thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy đoàn người đón dâu trở lại.

Tộc trưởng Quý tuy rằng làm bộ vui vẻ tiếp khách, mỉm cười hàn huyên. Nhưng nét tươi cười đã có chút xấu hổ, không chỉ đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, mà trong lòng ông đang rất bồn chồn, lo lắng. Rốt cuộc là đang làm cái gì a, ngày giờ tốt lành đều đã trôi qua mất rồi!

Rốt cuộc ngoài cửa cũng truyền đến tiếng pháo mà mọi người đang nghển cổ chờ đợi. Quý gia bà cố nội Cao Hồng nhất thời thở ra nhẹ nhàng, hướng chú rể ra lệnh: “Lễ nhi, nhanh đi ngênh đón tân nương a.”

Quý Duy Lễ hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt tuấn mỹ phi phàm, dời từng bước đi đến trước cửa ngoài.

Thấy thế, lão Quý gia Cao Hồng tâm vốn ung dung bỗng căng thẳng, nước mắt chực trào ra. Cháu gái vẫn ở bên hầu hạ lập tức an ủi bà: “Bà nội, hôm nay là ngày vui của ca, không nên khóc nha!”

Quý Tinh Tinh xinh đẹp nói xong, lại nhìn về phía cha mẹ. Xem, quả thực trong mắt bọn họ cũng đang rưng rưng nước mắt, thật là!

“Cha, nương, ca đối với hôn sự định ước này không vừa ý, sắc mặt của hắn đã đủ khó coi, các người nếu còn như vậy, sẽ làm khách nhân chê cười.”

Quý Nhân Hào cùng Tào Huyên vừa nghe, vội vàng hít sâu. Đúng vậy, hôn sự này là do ngàn vạn cầu, bỏ ra bao nhiêu tiền bạc mới cầu được, bọn họ nên vô cùng cao hứng mới phải. Nhưng vừa thấy con trai bước từng bước từng bước khác thường, lại thấy những khách nhân không giấu diếm ánh mắt thương hại, bọn họ liền nhịn không được vì hắn đau lòng.

Quý Duy Lễ lê chân, bước ra ngoài của lớn, nhưng lại chỉ thấy kiệu hoa, không thấy chiêng trống, đoàn người bưng đồ cưới đâu, hơn nữa người khiêng kiệu vốn cường tráng khỏe mạnh mà sắc mặt lại trắng bệch, thở hồng hộc.

Tổng quản vừa thấy thiếu chủ đi ra, vội vàng đến cạnh hắn, khẽ nói bên tai.

Quý Duy Lễ vừa nghe, sắc mặt khẽ biến. Khó trách một hàng đội ngũ đón dâu ít nhất cũng hai mươi người nhưng giờ phút này, bà mụ mụ không thấy đâu ngay cả nha hoàn cũng không thấy dạng.

“Ngươi xử lý rất khá, đừng kinh động khách quan trong trang.” Quý Duy Lễ cũng không hy vọng kiệu hoa cũng biến mất dù rằng hắn không hài lòng hôn sự này.

Hắn hờ hững nhìn về phía kiệu hoa, lại nhìn đến tổng quản vội vàng kêu vài nha đầu ra hỗ trợ, muốn các nàng đem tân nương tử rời kiệu.

Khi một nha đầu hạ kiệu, nâng rèm, một tân nương thân ảnh hồng rời kiệu, đem theo hồng màu trên tay.

Khang Mộc Vân phủ khăn đỏ nắm chặt hồng màu, nỗi khiếp sợ vẫn còn, nhưng hiện tại biết bọn thổ phỉ không có cơ hội thương tổn nàng. Nàng rốt cục nhất tưởng đến kiếp này sẽ không toàn mạng thế nhưng hóa ra nàng vẫn là ệnh.

Nàng âm thầm “ói” ra hơi dài, kỳ thật, dọc theo đường đi lắc lắc, mạo hiểm vạn phần, nàng giờ phút này còn có điểm choáng váng, mà trên đầu đỉnh mũ phượng lại nặng chết người, có đôi lúc, nàng đã muốn đem nó lấy xuống.

“Thiếu phu nhân, đi cẩn thận.”

Bọn nha hoàn cẩn thận dặn dò, mà ở phía bên kia hồng màu được nắm trên tay của kẻ mặt không chút thay đổi Quý Duy Lễ.

Đôi tân lang, tân nương rốt cục bước vào phòng. Trong nhà trưởng bối sợ lầm ngày tốt giờ lành, vội vàng thúc dục, hai người rất nhanh bái đường thành thân. Mọi người lập tức vỗ tay như sấm, đưa vào động phòng.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Khang Mộc Vân liền phát hiện chỉ có chính mình vào tân phòng, bốn phía yên tĩnh. Ngẫu nhiên, mới có thể nghe được xa xa truyền đến một chút âm thanh huyên náo.

Không quá lâu sau, lại có người đi vào, trong phòng lập tức tràn ngập mùi hương đồ ăn. Nhưng lập tức cửa phòng lại đóng lại, lại khôi phục lại sự yên tĩnh.

Không có người? Phiá dưới khăn đỏ, con mắt sáng vòng vo chuyển, thân thủ lặng lẽ xốc khăn trùm đầu lên một góc, chỉ thấy trên bàn trải khăn một bàn hảo đồ ăn, đang muốn đánh giá khung cảnh xa lạ, âm thanh nói chuyện từ xa đến gần –

“Ngươi cùng tân nương hảo hảo dùng bữa, nghỉ ngơi, khách khứa trong gia trang, ta với ngươi cha hội tiếp đón.”

Là giọng nói rất ôn nhu của nữ nhân, Khang Mộc Vân nghĩ vậy.

“Biết.”

Nàng sửng sốt, đây là thanh nam âm trầm thấp lạnh lùng, nghe tới có cảm giác không thoải mái, không nghĩ tới người như vậy cũng là trượng phu của nàng. Nàng trừng mắt nhìn, có điểm ngoài ý muốn, như thế nào cùng lời đồn đãi lại không giống? Tim đập mạnh và loạn nhịp, một người thân ảnh cao lớn đã đi vào cửa, nàng vội vàng lùi về, khăn đỏ hạ xuống, thu lại tầm mắt.

Quý Duy Lễ đẩy cửa mà vào, xoay người, lại đóng cửa lại. Gương mặt tuấn mỹ hiện lên một tia phiền chán, buồn một hồi lâu, mới tâm không cam lòng tình không muốn xoay người dừng lại ngồi ở giường tân nương.

Đây là đêm động phòng hoa chúc của hắn, long phượng hỉ chúc sáng lấp lánh, tân phòng nội vui sướng. Giờ đang là đầu đông, ban đêm vi lạnh, bốn phía còn thả vài chậu than để giữ ấm. Nhưng buồn cười là, hắn một chút cũng không có cảm giác được nửa điểm không khí vui mừng hoặc ấm áp.

Người hắn muốn kết hôn cũng không phải tân nương trước mắt. Càng thật đáng buồn là, hắn muốn kết hôn với nữ nhân khinh thường hắn!

Hảo im lặng! Khang Mộc Vân khẩn trương nghe chính tiếng tim mình đập, mười ngón tay run run quấn lấy nhau, không ngừng nuốt nước miếng, như thế nào không nửa điểm động tĩnh?

Không khí nhất thời ngưng trệ, nàng sẽ không thở nổi, chỉ có thể càng không ngừng hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.

Rốt cục, Quý Duy Lễ cầm lấy hỉ xứng trên bàn, từng bước từng bước đi vào bên cạnh nàng, trực tiếp bóc hỉ khăn. Lập tức hiện ra trước mắt hắn là một đôi mắt mượt mà trong suốt.

Đồng thời, Khang Mộc Vân cũng kinh ngạc trừng mắt, nín thở nhìn chú rể mặc quần áo hồng bào. Hảo tuấn, hảo tuấn nam nhân a, ngũ quan của hắn tuấn nhã, hàng lông mày sắc đậm, con ngươi đen thâm thúy như đêm mang vẻ xa xôi hờ hững, cái mũi cao thẳng, bạc môi mỏng, cái cằm kiên nghị nhìn rất ưa mắt.

Nàng không hiểu, càng há hốc mồm, nam nhân như vậy cần tiêu tiền mua nữ nhân sao?

Quý Duy Lễ cũng hoàn toàn không dự đoán được tân nương của hắn dám nhìn chằm chằm đánh giá chính mình.

Cho dù là hắn từng gặp qua nữ nhân đều không dám nhìn thẳng hắn lâu lắm. Hắn lại có tật ở chân, càng không có nữ nhân dám cùng hắn đối diện. Tuy rằng hôn sự này làm cho hắn phi thường bất mãn, nhưng không thể phủ nhận, nàng với quần áo, mũ phượng, khăn quàng trên vai trông thật hấp dẫn. Đôi lông mày tựa lá liễu, hai tròng mắt linh hiệt, gò má nõn nà, môi giống như hồng anh, thật là một mỹ nhân ah!

Nhưng nàng vẫn là nữ nhân, mà hắn chán ghét, không hề tin tưởng nữ nhân!

“Ăn cái gì đi.”

Hắn hờ hững nói, liền xoay người đi đến trước bàn dùng cơm. Nhưng hắn một bước, một bước đi, phía sau lại yên tĩnh không tiếng động. Hắn lạnh lùng quay đầu, liền nhìn đến nàng đang tròn mắt kinh ngạc thẳng trừng mắt nhìn chân của hắn.

“Có vấn đề?”

Khang Mộc Vân lắc đầu, vội vàng đáp:“Không có.” Nàng lo lắng chống lại đôi mắt đen. Nàng tự hỏi thầm, chính là, làm sao có thể vậy? Hắn như vậy là một nam nhân tuấn nhã khí khái a!

Có lẽ chính là nguyên nhân này, mới tiêu tiền mua nữ nhân đi, nhưng đã có ba bốn nàng vợ hầu không phải sao? Còn muốn lấy thêm nhiều vợ, hay muốn nhiều tử nhiều tôn nhiều phúc khí?

Nàng xem hắn lạnh lùng quay người lại, đem hỉ xứng phóng mạnh xuống bàn, ngồi xuống, cầm lấy chén rượu, ngửa đầu liền uống.

Nàng bất an tiêu sái đến bên người hắn. Thấy chén rượu của hắn không còn, vội vàng lại thay hắn châm một ly, lại vì chính mình rót đầy cái chén sau. Lúc này mới ngồi xuống.

“Phu quân?” Lòng của nàng khẽ run rẩy “Ngày sau, mong ngươi chiếu cố nhiều hơn.”

Hắn cười lạnh, lại cầm lấy cái chén ngửa đầu uống xong.

Tâm tình không tốt? Kia nàng cũng không có biện pháp, nàng bị chính Nhị nương mình bán đi. Nghĩ nghĩ, nàng cũng cầm lấy cái chén giống hắn dũng cảm uống một hơi cạn sạch. Nhưng khi rượu chảy qua yết hầu, nàng bị nghẹn, ho sặc sụa:“Khụ khụ khụ, này là cái quỷ gì!”

Nàng vội vàng ngã chén trà, liên tục uống lên vài ngum, lại đưa đầu lưỡi ra, hít thở khí vào. Trời ạ, đều mấy tháng thiên, còn có thể như vậy đổ mồ hôi, nàng trực tiếp lấy tay áo lau đi mồ hôi đầm đìa trên trán.

Quý Duy Lễ nhướng mắt, nhìn nàng liên tiếp làm động tác như trẻ con, rất khó tưởng tượng đây là bà nội ngàn chọn vạn tuyển lại nện xuống số tiền lớn, ra đến phía nam mua thiên kim về làm dâu.

Hô! Nàng như thế nào đem chính mình khiến ệt mỏi quá a. Nàng vẫn nghĩ đến làm tân nương thực thảnh thơi, trừ bỏ hầu hạ chú rể….. Sắc mặt của nàng phi biến, đột nhiên ý thức được chính mình không phải một chỗ nha!

Nàng xấu hổ buông tay áo, cố gắng tươi cười,“Ta giúp phu quân gắp rau?” Đây là Nhị nương dạy bảo nàng, nếu không khí không sai, còn có thể uy trượng phu ăn cái gì, thử xem hắn biểu tình của hắn, bởi nàng thật sự không dám mạo phạm.

“Không cần.” Hắn đáp rõ ràng.

Nàng có điểm kinh ngạc trừng mắt nhìn, xem ra phu quân của nàng tựa hồ không thế nào hảo ở chung!

Quý Duy Lễ tùy ý ăn chút thức ăn, sau đứng dậy đi đến bên giường, cởi quan mạo, hồng bào, ngồi ở giường thượng, cúi người chuẩn bị muốn cởi giày.

Hắn muốn ngủ? Nàng chỉ vừa mới động chiếc đũa nha! Mặc kệ , trước gắp khối thịt đến miệng, tiếp theo vội vàng đứng dậy, vội vàng chạy đến bên giường, chiếu Nhị nương giáo như vậy, ngồi xổm xuống, giành trước từng bước thay hắn cởi giày.

Thẳng đến giờ khắc này, Quý Duy Lễ vốn lạnh lùng thâm trầm biểu tình mới có biến hóa. Hắn nhướn mày, hoang mang nhìn nàng.

Nghe nói cá tính của nàng kiêu căng, nhưng là, giờ phút này nàng lại quỳ hai đầu gối xuống hầu hạ hắn. Một chút cũng không thấy mềm mại quý phái, quái, cá tính làm sao có thể nói sửa liền sửa?

Khang Mộc Vân đem giày phóng tới một bên, vô cùng cung kính đứng dậy, trái tim bắt đầu bồn chồn. Nhị nương từng cùng nàng nói qua, chú rể sẽ cởi mũ phượng cho nàng, kéo khăn quàng vai trên người nàng, ôm nàng trên giường lại thân lại sờ , nhưng như thế nào…… Nàng nhắm mắt lại đã lâu, sự tình gì cũng không có phát sinh?

Nàng mở một con mắt trộm ngắm, lập tức trừng mắt ngạc nhiên, phát hiện hắn thế nhưng chính mình trên giường ngủ trước. Như thế nào cùng Nhị nương nói cũng không giống nhau, kế tiếp nàng phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chính mình phải … tới sao?

“Nhị nương nhận tiền của người ta, là muốn đi còn ngươi chết đi cha ngươi sẽ như thế nào, ngươi cũng không thể hồi ý, bằng không Nhị nương đến lúc đó biết đi đâu kiếm ra tiền trả!”

Khang Mộc Vân trong đầu hiện lên lời nói của Nhị nương. Nàng thở sâu, được rồi, dù sao bọn họ đã muốn là vợ chồng, cho dù bỏ qua đêm nay, kia còn có ngày mai, ngày kia?

Thôi, sớm tử sớm siêu sinh! Nàng lại thở sâu, tự động tháo xuống mũ phượng, cởi ra hồng bào, lấy điệu trâm gài tóc, tóc đen mềm mại lập tức như thác nước hạ xuống. Nhưng nàng vẫn là thực khẩn trương, bởi vì hắn nằm ở phía bên ngoài, cho nên, nàng phải đi quá hắn, mới có thể nằm đến bên trong.

Tất tất tốt tốt, ầm ỹ chết! Hắn cắn chặt khớp hàm, cưỡng chế trụ muốn rống nàng im lặng, mở ra mắt, ngồi ngay dậy, lạnh lùng nhìn về phía nàng.

Quái lạ, đêm động phòng hoa chúc, trượng phu không vui vẻl ại tỏ ra tức giận, trong lòng nàng nói thầm, nhưng vẫn là thực cố gắng hướng hắn bài trừ cười, cởi hài miệt, đi quỳ vào phía bên trong giường, ngoan ngoãn nằm xuống, cứng ngắc đem uyên ương hỉ mền hảo sau, hai tay giao nắm ở trước ngực, âm thầm hít vào, thở ra.

Hắn cũng nằm xuống, cúi người đem chăn kéo đến trên vai, đã thấy nàng nhắm chặt hai tròng mắt, miệng nhắm chặt, hơi hơi thở dốc, hai tay lại nắm chặt thành quyền, để lộ ra tâm trạng không yên bất an của nàng.

Hắn xoay người, đột nhiên nhìn đến ngoài cửa sổ xuất hiện một thân ảnh lén lút tinh tế. Hắn sắc mặt căng thẳng, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, xuống giường thổi tắt ngọn nến, lại trở lại trên giường, lạnh lùng ra lệnh:“Ngủ đi.”

Di? Nàng bỗng dưng trừng lớn mắt, nhìn cảnh tối như mực trong phòng, liền, cứ như vậy đây là có chuyện gì? Đương sự kia cũng không làm cho bản thân nàng hợp phòng … không lẽ nàng cũng phải tự đến? Lá gan của nàng không có lớn như vậy đâu?

Quý Duy Lễ tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng có thể cảm giác được nàng kinh ngạc ánh mắt thẳng tắp trừng mắt chính mình. Không sao cả, đáp ứng thành thân đã là hắn nhượng bộ nhất rồi, về phần chu công chi lễ, hắn còn không có uất ức đến mức cũng phải nhường nhân bắt buộc hoàn thành!

Đêm ngày một sâu.

Khang Mộc Vân còn rất sớm đã tỉnh lại, đây là thói quen, bình thường sáng tinh mơ phải đến điền lý làm việc, nhưng giờ phút này, trong thành phồn hoa thiên thủy, nàng có thân phận mới, không cần cầm lấy cái cuốc!

Nam nhân bên người nàng vẫn đang ngủ say .

Sáng sớm không khí lành lạnh, ánh nến đã tắt, sắc trời xám trắng, nàng thật cẩn thận nghiêng người, ngưng trụ nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn. Tim nàng bất giác đập thình thịch, phải nói thật sự là, nàng rất thích khuôn mặt này. Cho dù lúc này cằm dài quá chút hồ tra, nhưng không hiểu, nàng đối hắn chính là có hảo cảm nói không nên lời. Chính là, nàng vẫn đang không hiểu, hắn trên người không có nửa điểm cục cằn, nhân xem ra tuyệt không thô tục. So với lời đại nương hàng xóm chê bai thật khác xa!

Suy nghĩ mãi, thấy hắn hai mày vừa nhíu xoay mình, nàng sợ tới mức vội vàng nằm yên, nhắm mắt lại.

Sau đó, Quý Duy Lễ ngồi dậy, xem nàng giống cương thi nằm thẳng tắp, hai tay ép chặt đệm chăn, thẳng tắp nép bên cạnh người. Hắn xoay mình, cúi người tới gần, thân mình cũng bởi vậy đụng chạm đến thân thể của nàng.

Hắn, hắn muốn làm gì? Khang Mộc Vân nhất thời tim đập gia tốc, hắn tính đền bù đêm động phòng hoa chúc?

Quý Duy Lễ đụng tới tay nàng, nàng càng kinh ngạc, tay nàng thực thô, hắn làm sao có thể từ nơi này bắt đầu?

Hắn nhíu mi, nhìn chằm chằm hai tay thô ráp của nàng, lòng bàn tay chai sạn. Quái! Biểu hiện nàng cũng không phải là kim chi ngọc diệp.

Tay nàng cũng không phải nhu nhược mềm mại, hay phấn nộn trơn nhẵn, có như vậy hấp dẫn hắn thực quái? Khang Mộc Vân không hiểu ra sao, nhịn không được mở to mắt trộm ngắm, liền nhìn đến hắn thực còn đang nhìn tay nàng, kỳ thật nàng thoạt xem chỉ biết tay hắn so với nàng còn đẹp hơn.

Nàng vốn định tiếp tục làm bộ, không nghĩ làm cho hắn phát hiện nàng đã muốn tỉnh, nhưng bởi vì hắn mặt cùng tay nàng khoảng cách thật sự gần. Hô hấp của hắn trực tiếp phả lên lòng bàn tay của nàng, tê dại, ngứa ngáy, nàng cũng sắp muốn cười ra tiếng.

Quý Duy Lễ chú ý tới hô hấp của nàng đột nhiên nhanh hơn, khóe miệng giơ lên, hàm răng còn cắn chặt môi dưới. Nguyên lai nàng đã sớm tỉnh! Hắn mím bạc môi, lập tức xuống giường, mặc vào giày.

Rời giường?! Cứ như vậy?! Khang Mộc Vân không nghĩ tới hắn cũng thức dậy sớm, vội vàng đứng dậy đi theo,“Ta đến.” Nàng vội vàng xuống giường, mang giày thêu, rất nhanh theo ngăn tủ lấy ra quần áo, hầu hạ hắn mặc vào, lại xoay người đi đến bồn nước, giặt khăn, cung kính dâng.

Quý Duy Lễ nhìn nàng qua lại bận rộn, cái ý niệm trong đầu càng ngày càng mãnh liệt – nàng căn bản là giống một nha hoàn, không nửa điểm như tiểu thư khuê các tư thái.

“Đợi lát nữa đi phụng trà các trưởng bối, các tỷ tỷ cũng sẽ đi? Ta cũng phải cùng các nàng thỉnh an, tuy rằng ta là nhỏ nhất, nhưng ta sẽ thực an phận, phu quân đêm nay có thể cùng tỷ tỷ khác trong phòng đi.”

Khang Mộc Vân nói lời này nhưng là đi ngược lại ý tứ của Nhị nương, Nhị nương muốn nàng nắm chặt lòng của trượng phu, muốn được thành người được sủng ái nhất, ngày sau, vàng bạc châu báu mới có thể lấy nhiều nhất, nhưng nàng luôn luôn thực nhận thức thân phận, không nghĩ gây thù hằn, không nghĩ cùng các tỷ tỷ tranh giành tình nhân.

Hắn hoà nhã lau, sau đem bố khăn giao cho nàng, cố ý hỏi lại:“Các tỷ tỷ?”

“Đúng vậy, phu quân là người có phúc, ta là tứ phu nhân, phía trên còn có ba vị tỷ tỷ cùng nhau hầu hạ ngài đâu!” Thật là, có người mới liền quên người cũ, nàng nhịn không được trong lòng than thở.

- – -

Chương 1.2

Quý Duy Lễ nhận ra điểm không đúng, cảm thấy thật buồn cười. Hắn có thể hoàn toàn xác định lão thiên gia lại trêu đùa hắn. Hắn đã thành tàn phế, lần này, hắn sẽ không tính thỏa hiệp. Nếu mọi người trong nhà hắn đều nói ông trời an bài luôn có đạo lý, như vậy lúc này đây, hắn lại cưới sai vợ. Hắn thật trông mong lão thiên gia sẽ tính thế nào đây!

Nàng khó hiểu nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên kì quái của phu quân. Nhất là đôi mắt đen láy, đăm chiêu. Đột nhiên cảm thấy toát ra không khí lành lạnh, nàng không tự chủ được rùng mình một cái.

Quý Duy Lễ đi thẳng tới trước gương, soi mình vào gương, cũng không quay đầu lại gọi một tiếng “Hàn Chi Đồng.”

Ai? Khang Mộc Vân trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn quanh, trong phòng không phải chỉ có hắn cùng nàng?

Quý Duy Lễ nhìn điệu bộ buồn cười và ánh mắt mờ mịt của nàng trong gương, cười lạnh “Ngươi biết tên họ phu quân mình kêu thế nào không?”

Người này không phải là ăn sai dược, ngay cả tên mình cũng hỏi? Nàng cố nín cười trả lời “Phu quân tên là Phùng Quý Phúc.”

Gương mặt lãnh khốc hiện chút vẻ cười lạnh “Nhưng nơi này là Quý gia Ngọc Tuyền dược trang, bản thiếu chủ tên Quý Duy Lễ.”

Cái gì?! Nàng thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép trực tiếp ngã xuống đất. Ba hồn bảy vía đều đã bay bỏ lại nàng xụi lơ trên ghế. Bất chợt, nàng đột nhiên nhớ tới cảnh hỗn loạn ở trà lý.

Xong rồi! Nàng nhảy dựng khỏi ghế, cầm lấy tay hắn líu ríu nói “Làm sao bây giờ? Hàn cô nương khẳng định bị đưa đến Phùng phủ.”

Hắn cười lạnh “Tính canh giờ, giờ này Hàn cô nương vừa đến Phùng phủ, nhưng gã Phùng Quý Phúc nổi tiếng háo sắc, nàng hẳn là cũng đã bị hắn đưa vào viên phòng.”

Phải không? Nàng túa mồ hôi lạnh “Kia phải làm sao bây giờ, nàng mới là thê tử của ngươi!”

Hắn phóng ánh mắt sắc bén về phía nàng “Theo ta bái đường động phòng là ngươi.” Hắn không muốn nàng để chuyện này ồn ào ra bên ngoài, muốn giấu nhẹm chuyện đi.

Hắn muốn sai liền sai sao? Nàng vội lắc đầu “Không thể như vậy.”

“Không thể? Cho dù không là vì chính mình, ta cũng phải nghĩ ặt mũi của dược trang, càng nói ở đây Phùng gia và Quý gia vốn là kẻ thù truyền kiếp, Phùng Quý Phúc tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội đạp hư thể diện Quý gia.”

Hắn tin chắc rằng Phùng Quý Phúc một khi phát hiện lấy nhầm người, nhất định sẽ đem Hàn Chi Đồng ăn sạch sẽ rồi cố ý đuổi về. Nghĩ tới đây, con ngươi đen hiện lên tia bén nhọn “Cho dù hắn muốn lui, ta cũng không có lý do thu. Huống chi, nhất nữ không phụ nhị phu, giáo quy này thiên kim phía nam hẳn cũng biết.”

Cũng là gả cẩu tùy cẩu, lấy chồng theo chồng, nàng bước theo Quý Duy Lễ đang hướng ra phía cửa “Nhưng nàng sẽ cảm thấy thật không hay ho gì. Nhận lời người này lại gả cưới cho kẻ khác.” Vẫn là cảm thấy thực hoang đường.

Hắn bỗng dưng quay đầu, trong mắt bốc hỏa khiến nàng sợ tới mức vội vàng đứng yên tại chỗ.

“Ngươi sao biết nàng có cảm thấy không hay ho hay không? Cũng có nữ nhân tình nguyện gã cho kẻ giàu có ác bá chứ không chịu gã ột kẻ tàn phế, làm cho người ta cười nhạo cả đời!” Điểm này, hắn cảm thấy có chút đau đớn.

Theo ý hắn sao? Nàng sẽ không theo, trời ạ, nàng đang nghĩ cái gì vậy?

Nhìn bộ giạng ngu ngốc, còn đem gõ đầu mình của nàng, hắn lại cười nhạt, đây là ông trời sặp đặt kiểu gì? “Tóm lại, hôn sự này là bà nội ta vừa đấm vừa xoa mà nên, ta bị bách mới đáp ứng, không nghĩ lại bái đường một lần nữa.”

Khó trách hắn một chút cũng không để ý! Thật là, dù sao là người khác buộc hắn kết hôn, cho nên cưới ai với hắn không quan trọng. Nàng ói ra một hơi dài “Hảo, ta biết, ta sẽ nuốt xuống chuyện này. Nhưng ta nói thẳng luôn, sau này người trong nhà phát hiện, chỉ trích ta biết chuyện mà không báo, ngươi phải gánh lấy trách nhiệm.” Giấy không gói được lửa a!

“Ngươi có thể đem trách nhiệm giao cho ta, dù sao, ngươi là nữ nhân.” Hắn vẻ mặt khinh thường xoay người bước đi.

Có ý tứ gì? Nàng cũng không có đem vấn đề quăng hết cho hắn khiêng, làm gì đối với “nữ nhân” phản ứng ác liệt như thế!

Nàng còn muốn theo sau hắn nhưng lúc đó có hai nha hoàn vào phòng, một trong hai người cầm theo một bộ váy hồng tựa hỉ phục hướng nàng “Thiếu phu nhân hảo.”

Nàng ngẩn người, làm sao bây giờ, thật muốn nàng giả mạo thiên kim đại tiểu thư? Nhưng nghĩ tới đôi mắt lạnh của Quý Duy Lễ, nàng thực ngoan ngoãn để cho hai nha hoàn giúp mình thay trang phục. Một lão nô bộc theo lễ nghi vào bẩm chuyện đồng thời lấy tân phòng sàng đan đi, Quý Duy lễ ngay lập tức qua thư phòng thẳng đến chính sảnh.

Hỉ chướng vẫn đang treo cao trong chính sảnh, không khí ngưng trệ, Quý Duy Lễ khuôn mặt tuấn mỹ lầm lì. Quý Tinh Tinh khẽ ngáp. Đều là tại ca ca làm hại! Tối hôm qua nàng chờ đến hơn phân nửa đêm mà thủy chung không nghe đến nửa điểm âm thanh mây mưa động phòng!

Nàng một bên thầm oán, một bên dựng tai nghe Quý gia tổng quản báo cáo tin tức vừa mới nghe được trong thành. Đội đón dâu trên đường gặp thổ phỉ cuồng bạo giết chóc. Mụ mụ, nha hoàn, hộ vệ của Phùng gia và Quý gia bị truy giết, của cải đều bị cướp hết. Thậm chí việc vui của Phùng gia cũng không thành. Kiệu hoa của tân nương Phùng gia rơi xuống vực không rõ tung tích, xem ra là lành ít dữ nhiều. Nha môn hiện đang đuổi bắt bọn thổ phỉ, hy vọng có được tin tức tốt.

Về phần hôm qua, vài tên nâng kiệu may mắn thoát được nhưng lại không lưu lại, ngay tối hôm qua đã trở về Giang Nam.

Tổng quản báo cáo xong, Quý Nhân Hào cho lui, còn chỉ thị tổng quản đối với người nhà những người thân của người gặp nạn phải trợ cấp, an ủi mất mát của họ. Tổng quản nhận mệnh chắp tay rời khỏi.

“Làm người sớm tối họa phúc, con, ngươi xem ra còn may mắn.” Quý Nhân Hào cảm thán nhìn con trai tuấn mỹ “Hiện tại nên nói chuyện ngươi và con dâu.” Nói đoạn, ông liền liếc mắt nhìn nữ nhi tinh quái của mình.

Quý Tinh Tinh thè lưỡi, vội vàng đứng dậy dựa bóng lão Cao Hồng bên cạnh, làm nũng nói: “Bà nội, ngươi mau nói với cha là ngươi muốn ta đi xem thôi.”

“Đối, là ta.”

Cao Hồng năm nay đã sáu mưới, vẻ mặt nghiêm cẩn, cá tính tương đối cường hãn. Bà dùng sinh tử của bản thân mới bức được cháu trai duy nhất gật đầu cưới vợ. Nhưng mà hắn hiển nhiên là còn chưa đạt được hết yêu cầu của bà.

“Nương, còn nhiều thời gian, người cho Duy Lễ và con dâu một chút thời gian bồi dưỡng tình cảm …” Tào Huyên nhìn vẻ mặt không đổi của con trai lại nhìn đến tân phòng sàn đan mà đại nương đem đặt trên ghế. Bà đã rõ ràng nhận ra con trai vẫn chưa cùng con dâu viên phòng mới có thể chọc bà bà nổi giận như vậy.

“Đúng vậy, nương.” Quý Nhân Hào nhịn không được vì con mà nói.

“Chúng ta cho hắn thời gian còn chưa đủ? Lý gia từ hôn đã hai năm, trong khoảng thời gian này, hắn còn chưa hết đau lòng? Bị từ hôn thì sao, cô nương trên đời này đã chết hết đâu!” Cao Hồng trừng đôi mắt tinh nhuệ với tôn tử nãy giờ vẫn không lên tiếng.

Quý Duy Lễ nhìn chằm chằm lại “Cho nên, bà nội muốn ta cưới vợ, ta đã cưới.”

“Nhưng ngươi rất rõ ràng ý của bà nội muốn gì, ngươi dù sao cũng là con trai độc nhất của Quý gia cũng nên biết trách nhiệm của mình.”

Đối mặt với bà nội trong mắt tràn lửa giận, hắn hơi nhếch cánh môi, vẻ mặt lạnh lùng.

“Ngươi không chạm vào nàng, liền cho thấy ngươi trong lòng vẫn nhớ tới Lý Ánh Tương, kẻ chê ngươi tàn phế mà không lấy. Ngươi như thế nào lại không có chí khí như vậy?” Bà thật tức tận tâm phổi.

Quý Duy Lê sắc mặt ác liệt, còn chưa kịp đáp trả thì vừa vặn lúc Khang Mộc Vân đến phụng trà. Hắn thảng thốt nhìn nàng vẻ mặt sửng sốt, điểm chút nga mi, đôi mắt sáng rỡ, màu da hồng nhuận lộ vẻ khuynh quốc sắc. Nhưng rất nhanh, hắn lập tức hoàn hồn, ánh mắt trở nên lãnh đạm.

Khang Mộc Vân ở giữa hai nha hoàn cùng đi vào chính sảnh, không nghĩ tới mình đến không đúng lúc. Cước bộ dừng lại, nàng nhìn sắc mặt xanh mét của Quý Duy Lễ, nguyên lai trong lòng hắn có Lý Ánh Tương! Khó trách hắn đêm qua không chịu chạm vào nàng.

“Nương, đừng làm cho con dâu vào cửa ngày đầu tiên đã bị sợ hãi.” Tào Huyên vội vàng đứng dậy, cười khanh khách hướng con dâu, xem nàng kiều nhỏ tinh tế, xinh đẹp thiên tiên, làm người ta kinh diễm.

Quý Nhân Hào cũng lấy ánh mắt thúc giục con, muốn hắn đi đến cạnh con dâu.

Quý Duy Lễ tâm không cam lòng tình không muốn đi đến bên cạnh Khang Mộc Vân. Chỉ thấy nương lại nháy mắt với hắn, muốn hắn giới thiệu nàng với mọi người, còn không quên ý bảo nha hoàn thay trà, hảo chuẩn bị kính trà.

Hắn hơi nhếch môi, nhìn vẻ mặt không yên của nương tử, hờ hững nhất nhất hướng nàng giới thiệu người nhà, nhìn nàng lo sợ bất an hướng trưởng bối kính trà.

Cao Hồng soi mói đôi mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt cháu dâu hồi lâu. Bởi vậy không chú ý tới bàn tay nàng có bao nhiêu thô ráp, tiếp theo vừa lòng gật đầu. Cháu dâu mắt ngọc mày ngài, là một tiểu mỹ nhân với đôi mắt tròn, long lanh đen nháy, con ngươi hơi đảo qua đảo lại do quá khẩn trương. Bộ đồ mượn của Tinh Tinh có phần hơi rộng, nhưng màu đỏ chuế kim của váy thật phù hợp với không khí hỉ sự trong dược trang.

“Bà nội liền kêu ngươi Đồng nhi đi đồ cưới của người toàn bộ đều đã bị đạo tặc cướp đi, lát nữa, sẽ có người đến may đo quần áo khác cho người, những đồ dùng nữ nhân khác, Tinh Tinh sẽ thay ngươi thu xếp, có thiếu cái gì, cần cái gì, liền nói một tiếng, mọi người đều là người một nhà.”

“Là, cám ơn bà nội.” Đối mặt trưởng bối lớn nhất Quý gia, Khang Mộc Vân vừa nói vừa chột dạ, trộm ngắm Quý Duy Lể liếc mắt một cái, không nghĩ tới hắn hai mắt vẫn lạnh lùng đen thẳm, sợ tới mức nàng vội vàng thu hồi ánh mắt.

Đột nhiên, Quý Tinh Tinh ở bên cạnh bà nội phì cười “Ca, ta nghĩ chị dâu cũng đã biết ngươi là bị bắt mới cưới vợ, không cần dùng ánh mắt đó hù chết người!”

“Sẽ không hù chết được ngươi.” Hắn tức giận phản phúng.

Quý Tinh Tinh là bảo bối được cưng chiều, nâng niu. Liền ngay cả cha mẹ đều kính sợ bà nội, nàng cũng không sợ.

Khang Mộc Vân thích nàng! Khang Mộc Vân nhìn Quý Tinh Tinh cười.

Quý Tinh Tinh thân thiết tiêu sái lại gần “Tẩu tử, ngươi đừng bị ca dọa đến, cùng lắm là hắn có một hai năm kỳ quái chút. Ngươi nên có lá gan lớn một chút.”

“Ngươi yên tâm, lá gan của ta luôn luôn rất lớn, dù là kẻ xấu, hung ác thậm chí kẻ hám sắc ta còn không sợ.” Bởi vì Quý Tinh Tinh thẳng thắn vui vẻ nói nên Khang Mộc Vân cũng không để ý mà thẳng thắn đáp lời.

Kỳ thật, vì cha nàng luôn nợ nần bên ngoài, chỉ cần là việc có thể kiếm tiền, trừ bỏ bán mình, nàng cơ hồ đều đã làm. Thỉnh thoảng gặp phải mấy tên háo sắc muốn ăn đậu hũ nàng nhưng cảm tạ trời nơi nàng ở có một viên bổ đầu tốt giúp nàng tránh được nguy hiểm.

Lời nàng vừa nói ra, các trưởng bối đều có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới nàng cũng như thế thẳng thắn. Quý Duy Lễ lạnh lùng liếc mắt nàng một cái.

Nhưng Quý Tinh Tinh tựa như gặp được tri kỷ, vui vẻ kêu lên:“Thật tốt quá, tẩu tử như vậy thật thú vị, ta còn lo lắng phải nuông chiều, hầu hạ thiên kim tiểu thư!” Nàng mặt mày hớn hở cầm tay tẩu tử,“Chúng ta nhất định có thể ở chung rất tốt.”

Nói vừa xong, Quý Tinh Tinh đột nhiên nhướn mày, vội buông tay nàng ra, nhưng còn không kịp nhìn kỹ là thứ gì làm đau da thịt non mềm của nàng, ca ca đã tối sầm mặt mày, chế trụ cổ tay tẩu tử, cũng không quay đầu lại lôi kéo nàng rời đi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

- – -

Bạn đang đọc Phu Nhân Vạn An của Dương Quang Tình Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.