Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

U hồn mỹ nữ

Tiểu thuyết gốc · 16830 chữ

Xin chào Tướng Công

Chương 5:U Hồn Mỹ Nữ.(phần1)

Như Mộng liền đọc chú thả Hứa Lâm ra ngoài,bọn người của Khải Tuấn vừa nhìn thấy hắn ta đã căng thẳng thủ thế.

Khải Tuấn hướng mũi đao về phía Hứa Lâm .

_Tên Yêu Nhân quả nhiên ngươi vẫn chưa chết.

Mẫn Di cũng giương Cung đề phòng.

_Tên yêu nhân trộm đồ của Hoàng Cung,ngươi cũng ở đây sao?

Khải Thành nói.

_Như Mộng cô nương hoá ra cô và hắn là đồng bọn!

Như Mộng xua tay nói.

_Các ngươi bình tĩnh đi,Hứa Lâm là người của Tộc Huyền Ảnh,nhưng hắn phạm tội bỏ trốn khỏi Huyền Ảnh Cốc ,ta đến là bắt hắn về trị tội,ta thả hắn ra là vì hắn có cách giúp chúng ta rời khỏi đây.

Triển Bình nói.

_Như Mộng cô nương hắn rất độc ác và gian xảo cô đừng lơ là cảnh giác.

_Các ngươi yên tâm trước khi thả hắn ra khỏi lục lạc,ta đã yểm chú lên người của hắn rồi,hắn không thể làm gì được đâu...này ngươi muốn thi triển đạo thuật gì đây?

Hứa Lâm liếc xéo Như Mộng

_Hừ,ngươi trói ta thế này thì làm sao thi triển pháp thuật hả?

Như Mộng liền niệm chú thu dãi lụa lại.

_Thu...biến..

Hứa Lâm vừa được cởi trói liền thi triển pháp thuật định tấn công Như Mộng nhưng bị nàng niệm chú lắc lục lạc .Hắn bỗng dưng ôm bụng quỳ xuống đất kêu la.

_Leng keng....

_Á ...bụng của ta...aa đau quá...là Trùng Tử...Như Mộng ngươi thật độc ác...aa...

Thì ra trong lúc Hứa Lâm ngủ say đã bị Như Mộng thả Trùng Tử vào miệng để khống chế hắn.

_Ta còn lạ gì cái tính tráo trở của ngươi mà không đề phòng chứ!ta đâu có ác bằng ngươi,dám đánh lén ta....khôn hồn thì ngoan ngoãn tìm cách đưa bọn ta ra khỏi đây đi,không ta sẽ lột trần ngươi thả ngươi vào hồ cá vàng.

_Ngươi,ngươi....không được nhắc chuyện đó...đồ vô sĩ...làm thì làm....

Mẫn Di ghé tai Khải Thành nói.

_Nàng ta đúng là ghê gớm nha!

_Huynh thủ thế cho tốt đi đề phòng hắn trở mặt,đừng nói lung tung nữa.

Hứa Lâm thì triển đạo pháp liền tạo ra một Nguyệt quang ảnh soi đến Gia Nhi.

Khải Tuấn ngạc nhiên

_Như Mộng cô nương đó là gì?hắn muốn làm gì?sao hắn lại có thể nhốt phụ nhân của ta vào đó được?

_Ngươi đừng hiểu lầm,đó là nguyệt quang ảnh,là pháp thuật xuyên chiều không gian để soi khung cảnh cách đây rất xa ,Tộc của ta dùng nó để tìm người vật thất lạc và theo dõi quan sát kẻ thù.Đó là hình ảnh phản chiếu lại từ nơi phu nhân của ngươi đang ở...đó là phu nhân của ngươi sao?

_Tại sao lại đi theo dõi ngũ tẩu của ta vậy?

_Ngũ Tẩu của ngươi đã liên kết sinh mệnh với Hứa Lâm nên đã hấp thụ một nửa linh lực của hắn.Bây giờ gọi nàng ta đến để phối hợp linh lực giết Xà Yêu phá khói độc...ối mẹ ơi...làm mất cả hồn...

Như Mộng vừa nhìn thấy dung mạo của Gia Nhi bị doạ giật bấn người.

_Khải Tuấn đó là phu nhân của ngươi sao?

_Vâng,là ngũ phu nhân của ta....nhưng nàng ấy không giỏi võ công đâu,sao có thể đi đến nơi nguy hiểm này được...?

Như Mộng liếc nhìn Hứa Lâm.

_"Hừ khẩu vị của ngươi thay đổi rồi sao?chọn người giải ấn chú xấu xí như vậy ,còn là phu nhân của người ta nữa,Như Mộng ta xinh đẹp như vầy mà ngươi chê ...."

Hứa Lâm lên tiếng.

_Mau gọi phu nhân của ngươi đi....

....Dương phủ....

Gia Nhi nằm ườn ra trên bàn đá nơi tiểu đình ngoài hoa viên,một tay vừa cầm trái táo nhai nhóp nhép một tay ,ngoáy tai,ngoáy mũi nói.

_Chán quá đi...chán chết ta rồi....huơ....mấy hôm nay cứ ăn rồi ngủ,hết ngủ lại ăn tiếp....hai ngươi có trò tiêu khiển gì hay không hả?ta sắp buồn chết rồi này.

Lập Phú vừa đứng quạt hầu Gia Nhi vừa nói.

_Bởi vì phu nhân mấy hôm trước luyện công đánh sập thư phòng của Lão Gia nên Tam phu nhân đã cấm không cho phu nhân luyện công trong phủ nữa,nếu như làm hư đồ ,phu nhân bà phải tự bỏ tiền ra sửa chữa đó....mà khi lão gia đi không có phát tiền cho bà ạ.

_Hừ...cái mụ Liễu Tuyết đó tự dưng lên Kinh làm gì?ỷ mình làm lớn hết cấm cái này rồi cấm cái kia...

Phan Thất vừa rót nước cho Gia Nhi uống vừa nói.

_Tam phu nhân là con gái của Bá hộ Liễu ,có tiền trang,tiệm kim hoàn rãi rác khắp An Lý ,bà đã giúp cho Lão Gia quán xuyến chuyện buôn bán của Dương phủ nên Dương phủ của chúng ta mới trù phú như vậy,lần này bà ấy đã bỏ tiền tu sửa phòng sách cho Lão Gia,ngũ phu nhân bà nên biết ơn của bà ấy.

_Hừm ...nhưng cũng không nên cấm ta trèo cây chứ,cây này do lão gia trồng chứ bộ.

_Phu nhân cây táo này là do Lão Gia trồng và chăm sóc đã nhiều năm rất yêu thích,trái của nó chỉ để làm cảnh cho hoa viên thôi....vậy mà bà trong vòng hai ngày đã hái trụi hết....lão gia về mà biết thì bà sẽ bị phạt.

_Trái cây trồng thì ăn chứ ai để ngắm như hắn chứ,quá lãng phí nên ta ăn giúp thôi mà....cũng tại hắn cấm ta rời phủ đi chơi,nên ta mới trèo cây hóng mát cho đỡ buồn....xì ...chán quá...

_Ngũ muội.

Liễu Tuyết đi đến tiểu đình thấy Gia Nhi nằm trên bàn đá cảm giác khó chịu liền đến nhắc nhở.

_Muội thân là thê thiếp của quan lớn mà lại nằm dài trên bàn như thế sao,còn ra thể thống gì hả?

Gia Nhi ngồi dậy

_Chào tam tỷ...muội bị nhốt trong phủ buồn quá nên nằm thư giãn chút...tỷ hôm nay không đến Dương Bảo Phường sao?

_Ta định đi đây...muội ở lại phủ làm ơn đừng phá phách nữa,ta chỉ vừa mới sửa thư phòng thôi đó...còn chuyện muội hái hết táo của cây táo mà Lão Gia yêu thích thì chờ lão gia về phạt muội đi...

_Chuyện đó muội sẽ tự xử lý...tỷ khỏi phải lo...tỷ đi thông thả...

_Hừ...có rảnh thì chỉnh trang một chút đi...nhìn muội càng ngày càng giống con chuột...đừng làm lão gia hoảng sợ.

Liễu Tuyết nói xong thì bỏ đi,Tiểu Cúc nói.

_Phu nhân sao phu nhân lại đối xử tốt với ngũ phu nhân như vậy ạ,bà ta đã chiếm lão gia cả tháng nay rồi bà không giận sao?

_Nếu như hôm ta đến phủ không có ả đánh bay con ngựa nổi điên của tên mã phu thì ta đã bị ngựa giẫm chết rồi,tuy ta không thích ả nhưng cũng không nên mắc ơn mà không báo...ả xấu như vậy,lão gia không thích đâu...không cần sợ.

Gia Nhi ăn no thì buồn ngủ liền đi về phòng,cô vừa nằm xuống thì nghe tiếng của Khải Tuấn.

_Mỹ Nhân,nàng nghe ta nói không,Mỹ Nhân....

_Hả?Heo mập chàng về rồi hả?

Gia Nhi bật ngồi dậy nhìn ra cửa nhưng không thấy Khải Tuấn.

_Ủa?có ai đâu,mình chưa ngủ mà nằm mơ sao ta?

_Mỹ Nhân nàng đừng ngủ ,hãy nhìn bên vách phòng này...

Gia Nhi liền hướng mắt qua bên vách phòng thì thấy một đóm khói mờ ảo chiếu hình gương mặt của Khải Tuấn.

_Uý...màn chiếu 3D sao?hiện đại vậy,chàng đang online hả?

_Nàng đừng nói lung tung nữa mà....nàng nghe đây đây chính là nguyệt quang ảnh truyền tin,ta và Khải Thành ,Tam Vương Gia đã bị Yêu Nhân bao vây trong thôn thành Tây rồi...nàng hãy mau đến cứu bọn ta,nàng hãy nghe theo sự chỉ dẫn của Hứa Lâm.

_Hứa Lâm?không phải là cái tên yêu nhân muốn giết thiếp sao?chàng,chàng bị gì rồi hả?

_Chuyện cấp bách ta không có đùa,nàng cứ nghe lời ta,ta là phụ quân của nàng há để nàng bị nguy hiểm sao.Ta chết không sao,nhưng ở đây còn có Tam Vương Gia ,ngài ấy là Hoàng Thân nếu bỏ mạng tại đây Dương phủ của chúng ta sẽ khó thoát tội khiển trách của Hoàng Thượng...

_Ý của chàng là cả thiếp cũng bị liên lụy hả?

Hứa Lâm vận linh lực chiếu quan cảnh vào nguyệt quang kính.

_Chuột Tinh kia chớ làm mất thời gian nữa...mau vận linh lực theo sự hướng dẫn của ta mà mau dịch chuyển tới đây đi.

_Á...hú hồn...ngươi làm ơn đừng xuất hiện bất ngờ được không hả?

Gia Nhi liền làm theo các động tác mà Hứa Lâm cũng đang làm ở thôn.

_Dịch chuyển...biến.

_Dịch chuyển...biến.

Tức khắc Gia Nhi dịch chuyển đến thôn thành Tây,nhưng là ở ngoài thôn,cô ngó quan cảnh tiêu điều xung quanh mà rợn tóc gáy.

_Ôi mẹ ơi..biến đi được nè...ha ha ha hay quá...từ nay đỡ tốn tiền đi xe,máy bay rồi ...í quên đây là giấc mơ mà...hừ...siêu năng lực này không mang ra khỏi giấc mơ được tiếc quá,ắt xì....huơ...đây là đâu thế nhỉ,sao âm u vậy?Tướng Công chàng ở đâu?Khải Tuấn?

Hứa Lâm liền dùng thiên lý truyền âm vào tai của Gia Nhi.

_Đừng có làm ồn,bên ngoài đó còn ba tên Yêu nhân lợi hại lắm đó,ngươi từ giờ phải tập trung ,giết chết con Xà Tinh to lớn đi,để ngăn nó phun khí độc.

_Xà,xà tinh to lớn....

_Đừng sợ có ta khai triển linh lực ,ngươi chỉ cần nương theo mà phối hợp...

_Xìiiiii....lạo xạo....

Gia Nhi nghe tiếng lạo xạo trong đám cỏ ở hai bên lối mòn dẫn vào thôn thì run lẩy bẩy.

_Có,có...con gì...con gì đang bò đến gần thì phải....hic...sợ quá....

_Soạt...

_Á...má ơi...rắn khổng lồ....cứu với...bới người ta...

Xà Tinh xuất hiện làm cho Gia Nhi sợ chết khiếp.

_Xoẹt...

Lúc này Hắc Diện Ngọc cũng xuất hiện ,ả ta tung vải lụa bay đi tứ phía bảo vây Gia Nhi không để cô chạy thoát.

_Á...lại thêm quả phụ áo đen nữa sao?Tiên cô tha mạng...tha mạng....

Khải Tuấn nhìn thấy Gia Nhi hoảng sợ mà ruột gan rối lên,hét vào mặt Hứa Lâm.

_Ngươi làm gì đi chứ,nàng ấy sắp bị bọn chúng doạ chết rồi.Mỹ Nhân đừng sợ.

Khải Thành và Mẫn Di nhìn nhau.

_Đây là lần đầu ta thấy Khải Tuấn mất bình tĩnh như vậy đó.

_Ta cũng vậy,lúc Nhị tẩu ngã bậc thang ,hay Tứ tẩu rơi xuống hồ nước ,huynh ấy cũng không luống cuống như vậy.

Triển Bình cười khẩy.

_Cảm nhận được tình yêu rồi chăng?

Hứa Lâm ngồi xuống thì triển pháp thuật,tức thì Gia Nhi cũng cảm nhận được ,tay cô cũng múa ra vài đường thì triển linh lực đánh nổ tung vải lụa của Hắc Diện Ngọc.

_Yaaa...

_Bùm...

Ả ta kinh ngạc.

_Hừ,cái ả xấu xí này biết đạo thuật sao?vậy thì đánh cho ngươi tan xác luôn...yaaa...

Hứa Lâm lại đánh ra vài đường pháp,bên ngoài Gia Nhi cũng linh hoạt đánh một lúc cả Xà Tinh và Hắc Diện Ngọc.

_Con rắn chết bầm...ta nhúng lẩu ngươi yaaa...

_Ầm!

Một tia linh lực cực mạnh đánh về phía Xà Yêu khiến hắn trúng đòn hiện nguyên hình,ói máu trọng thương không thể cử động.

_Á....aaaa...

_Xà Tinh....con ả đáng chết ta sẽ xé xác ngươi yaaa...

Hắc Diện Ngọc phóng những dãi lụa ra trói hai tay hai chân Gia Nhi kéo bay lên không trung ,Gia Nhi xoay tròn cuộn hết vải khắp thân mình ,trở thành một cuộn vải to lớn,cô vận công làm nổ tung tất cả vải quắn trên người văng bay vào mặt của Hắc Diện Ngọc khiến ả mất cảnh giác,nàng phát công bất ngờ đánh tan xác Hắc Diện Ngọc,và bay xuống đứng trên đất.Lúc này trong thôn không còn Xà Tinh phun khí độc nên khói độc dần tan đi,Trúc Nô và Đan Nô đừng độ linh lực giữ thủy kính,Như Mộng cũng thu lại thủy kính.Tên Thiết Long bất ngờ tấn công họ,hắn dùng gậy long đầu phóng ra luồn linh lực đánh vào đám người Như Mộng,nàng liền đánh trả một tia linh lực màu xanh lá cản lại.

_Bùm....

Như Mộng nói

_Xảo huyệt,tên yêu nhân đáng ghét để ta thu phục ngươi.

_Cẩn thận Tộc Trưởng cây gậy có đá Huyền Ảnh .

Thiết Long liền thả cả bầy yêu thú ra,những con thú giống những con khỉ không đuôi,nhưng có răng sắt nhọn ,nhảy nhót khắp nơi và tấn công mọi người.

_Éc,éc....

_Là yêu thú của cây long trượng thả ra,ta đánh tên Thiết Long,các ngươi chém đầu yêu thú thì nó mới tan biến.

_Dạ...

Mẫn Di vẫn giương Cung nhắm vào Hứa Lâm đề phòng.

_Ta canh chừng hắn rồi,các ngươi giúp họ đánh tên yêu quái đó đi.

Khải Thành ,Triển Bình liền phóng ra chém mấy con yêu thú.

Khải Tuấn mặc kệ tất cả ,thấy khói vừa tan ,chàng đã chạy đi tìm Gia Nhi,ra đến cổng thôn Khải Tuấn thấy Gia Nhi đang vận công,khí bao quanh bàn tay cô là màu đỏ,không phải màu xanh lam như những lần trước nàng phát công luyện tập.Gia Nhi lạnh lùng đánh tan xác Xà Tinh,khi Xà Tinh phát nổ Gia Nhi hứng lấy một viên nội đan màu đỏ đưa lên miệng nuốt .

_Mỹ Nhân nàng không sao chứ?

Gia Nhi nghe tiếng của Khải Tuấn liền ngó sang

_Nàng,mắt của nàng....sao lại như vậy?

Đôi mắt của Gia Nhi bây giờ chỉ là một màu đỏ,không có con ngươi khiến Khải Tuấn sửng sốt.

_Xoẹt..xoẹt...

Cây Huyền Ảnh Đao trên tay của Khải Tuấn cảm nhận yêu tà nên phản ứng dữ dội,nó muốn bay ra khỏi tay chàng để tấn công Gia Nhi.

_Không được đó là phu nhân của ta.

Khải Tuấn dùng lực,khắc chế sức mạnh của thanh đao,không để nó hại Gia Nhi,nhưng Gia Nhi lại phát công đánh chàng.

_Grừ....

_Ầm...ầm...

_Mỹ Nhân ...tỉnh lại đi...nàng điên rồi sao...Mỹ Nhân.

Hoá ra Hứa Lâm đã thao túng Gia Nhi điều khiển cô đánh Khải Tuấn.

_Hừ...lẽ nào là do tên Hứa Lâm giở trò?

Khải Tuấn liền bỏ chạy vào thôn,Gia Nhi phi thân đuổi theo.

_Hứa Lâm tên gian xảo này ngươi đã làm gì phu nhân của ta hả?

Khải Tuấn ghí đao vào cổ của Hứa Lâm tra hỏi,lúc này Mẫn Di liền quay sang bắn dây Cung phóng ra trăm tia sáng tiêu diệt bọn yêu thú.

_Bùm,bùm...

Khải Thành thở hỗn hễnh

_Mẫn Di huynh nên làm vậy từ sớm chứ.

Triển Bình bị đánh văng về

_Á....

_Huynh không sao chứ hả.?

_Cái tên Thiết Long đó lợi hại lắm quá giúp Như Mộng cô nương một tay đi.

_Để ta...ta bắn nát hắn ra...

_Bùm.

_Á,gì vậy?

Gia Nhi bay từ trên không đáp xuống khiến cho vùng đất dưới chân cô bị phát nổ.

_Ngũ,ngũ tẩu sao?Biểu huynh chuyện gì vậy?

Khải Tuấn nghiến răng.

_Mau biến nàng về như cũ,không ta sẽ cắt đứt đầu ngươi.

Hứa Lâm cười phá lên.

_Muốn ta tha cho ả cũng được,các ngươi mau đưa hết đá Huyền Ảnh cho ta đi,nếu không thì cứ giết chết ta,sau khi ta chết thì phu nhân của ngươi cũng sẽ biến thành yêu quái giết người uống máu ha ha ha....

_Ngươi...ta không có đá Huyền Ảnh...

_Hừ năm xưa ông của ngươi cướp của ta một mảnh,Đào Nga trước khi bị Lý Hiển bắt về Hoàng Cung đã trao cho hắn một mảnh nữa ,sao lại không có.

_Ta chưa từng thấy Đá Huyền Ảnh ...không biết...

_Vậy thì ta cũng không cứu phu nhân của ngươi.

Gia Nhi lại phát điên tấn công Khải Tuấn ,khiến chàng đưa đao lên đỡ đòn,Hứa Lâm nhân cơ hội dịch chuyển lên đứng trên mái nhà.

_Tư Mỹ Nhân giết hết chúng đi....

Bên phía Như Mộng nàng phối hợp Mẫn Di đánh với Thiết Long ,nhờ có cây Cung phát ra uy lực bắn cho Thiết Long không kịp trở tay,Như Mộng mới có cơ hội đánh hắn tan biến thu lấy mãnh Đá Huyền Ảnh trong cây trượng.Khi quay lại thì thấy Gia Nhi và Khải Tuấn đánh nhau,Mẫn Di hỏi.

_Chuyện gì vậy sao phu phụ họ lại đánh nhau?

_Ta không biết,chỉ biết tẩu ấy bị tên Hứa Lâm khống chế rồi.

_Dương phu nhân như thành người khác vậy.

_Như Mộng cô nương cô giúp họ đi.

Như Mộng lên tiếng.

_Hứa Lâm mau dừng lại đi nếu không ta sẽ lắc lục lạc...

_Ha haha...Như Mộng ngươi tưởng mấy con Trùng Tử đó có thể làm hại ta sao?ta đã ép chúng ra khỏi bụng từ sớm rồi.

_Khốn kiếp hoá ra ngươi lợi dụng ta dụ dỗ Dương phu nhân đến đây.

_Ngươi hiểu ra thì muộn quá rồi...cùng chết hết đi..

Hứa Lâm đánh một tia linh lực bay đến làm cả bọn người Như Mộng nhảy tản ra tránh né.

_Hừ,để ta bắn cung cho hắn chết luôn.

_Ấy đừng ,nếu hắn chết ai giải bùa chú trên người ngũ tẩu của ta.

Triển Bình hỏi Như Mộng.

_Cô nương có cách hoá giải không?

_Hừm...sinh mệnh của hắn và Dương phu nhân gắn kết,bà ta lại trúng Hoá hồn chú,chỉ có một cách đó là đánh tan linh hồn của bà ấy mà thôi.

_Ầm...

_Á...

Khải Tuấn trúng đòn trượt dài trên đất,cây Đao rơi khỏi tay chàng ,nó trở nên cuồng loạn tấn công Gia Nhi.Khải Tuấn hét lên.

_Không,trở lại đây...

Gia Nhi phát linh lực đánh vào cây Đao,bị nó phản công bắn ngược lại linh lực vào người.

_Á....

Gia Nhi ói máu nằm gục xuống đất,Hứa Lâm phát công đánh một chưởng vào Như Mộng khi nàng dùng linh lực kéo thanh Đao Huyền Ảnh về không cho nó chém chết Gia Nhi.Như Mộng không kịp né đòn nên bị thương,Hứa Lâm liền thu lấy mãnh Đá Huyền Ảnh,Mẫn Di và Trúc Nô,cùng lúc phát công đánh Hứa Lâm,nhưng hắn đã nhanh biến đi.

Khải Tuấn vội chạy đến bên Gia Nhi,lúc này linh hồn mang ánh sáng xanh lam của Gia Nhi thoát lên bay lơ lửng trên thân thể của Mỹ Nhân.

_Ôi mẹ ơi đau chết ta rồi...tên nào dám đánh bà hả?

Mọi người kinh ngạc nhìn Gia Nhi,Mẫn Di há hốc mồm.

_Ma,ma nữ sao?nàng ta xinh đẹp quá.

_Ngũ tẩu bị con ma đó ám sao?

_Không phải là linh hồn của Dương phu nhân sao?

Khải Tuấn ôm lấy cơ thể của Mỹ Nhân

_Mỹ Nhân,nàng sao rồi Mỹ Nhân,nàng tỉnh lại đi,ta thật hối hận,ta không nên để nàng mạo hiểm đến đây...Mỹ Nhân...ả yêu quái kia ngươi đã hại phu nhân của ta,ta không tha cho ngươi.

Gia Nhi nghiến răng hét lên

_Cái tên Heo Mập chết bầm chàng,không phải là do chàng bảo thiếp đến đây hay sao?vừa đến đã bị Rắn khổng lồ rượt chạy toé khói,còn bị Hắc phụ yêu tinh quắn vải xiết le lưỡi,không an ủi ta còn muốn đánh ta hả...Heo Tinh,Heo chết bầm...Heo chết dịch...ta mà xuống được ta sẽ cắn chàng....

Mẫn Di mở to mắt nói.

_Woa...nàng ta ăn nói y như con Chuột Tinh luôn ấy.

_Ừm...giống ngũ tẫu thật...

_Ặc...ặc...

Trong lúc đó thì Tư Mỹ Nhân tỉnh lại,Như Mộng niệm chú thu linh hồn của Gia Nhi vào trong lục lạc.

_Thu....biến.

_Á...làm gì vậy thả ta ra,thả ta ra....sao nhốt ta chứ,cái con chim két xanh lè kia...thả ra....

_Đây là một U Hồn để ta mang về siêu độ cho nàng ta,ta phải thu lại Đá huyền ảnh trong Cung và Đao này đem về Huyền Ảnh Cốc.

Nói xong Như Mộng niệm chú thế nhưng khi nàng thi triển linh lực thì bị ói máu.

_Tộc Trưởng..

_Tộc trưởng người bị thương rồi.

_Ta không lấy Đá được ,tạm để lại cho các ngươi...ta muốn về dưỡng thương ....ặc...ặc...đi nào .

Mẫn Di nói.

_Khoan đã...hay các vị đến Lý Mẫn Vương phủ của ta trú tạm đi,nơi đó có thảo dược rất tốt có thể nghỉ dưỡng,còn chuyện lấy đá tạ phải bẩm lại cho Hoàng Thượng đã,bởi cây Cung không phải của ta.

_Ặc...Đá Huyền ảnh là Thánh vật của Tộc ta,sao lại phải hỏi ý Vua của ngươi.?

Triển Bình nói.

_Như Mộng cô nương việc mượn Cung của Hoàng Đế rất hệ trọng có thể khiến cả ba dòng tộc của bốn người chúng tôi chết thảm,cô nương không nhẫn tâm như thế chứ.

_Hừm...ta không có lòng sắt đá như vậy,thôi thì tạm ở Vương phủ của ngươi.

_Úi...mỹ nam,mỹ nam....có quá nhiều mỹ nam ..ha haha...ta muốn gả đi...ta muốn lấy phu quân...ha haha...

_Mỹ Nhân nàng sao vây?

Mẫn Di chớp mắt liên tục.

_Ả bị gì thế ?sao lại ngờ nghệch như vậy?

_Ối nàng làm gì vậy?đừng có hôn ta....nàng tránh ra đi mà....nàng đừng phá nữa...

_Hôn,hôn...aaaa...không chịu đâu...Vú à...Vú à...huhuhu...cha...mẹ...hu hu...Mỹ Nhân muốn kẹo....

Khải Thành đơ cả mặt.

_Không lẽ tẩu ấy bị đánh đến giống như lời đồn xấu xí,ngờ nghệch...

_Lần này Khải Tuấn đúng là khổ thật rồi.

Xin chào Tướng Công

Chương 5:U hồn Mỹ Nữ(phần 2)

Bởi vì Tư Mỹ Nhân quá quậy phá cho nên Khải Tuấn phải lấy dây trói nàng ta lại mà dẫn về Phủ.Trên đường về Thành ,Khải Tuấn hỏi Như Mộng.

_Như Mộng cô nương phu nhân của ta tại sao trúng phải chưởng lực dội lại từ Đao Huyền Ảnh mà trở thành như vậy?có cách nào chữa trị cho nàng ấy hay không?

Như Mộng nói

_Trước đây là do U Hồn nhập thể phu nhân của ngươi đã liên kết sinh mệnh với Hứa Lâm cho nên U Hồn có khả năng hấp thụ một nửa linh lực của Hứa Lâm,chuyện phu nhân của ngươi phát linh lực đánh nhau là do U Hồn làm.Nếu như khi nãy U Hồn không nuốt nội đan của Xà Yêu thì đã bị Đao Huyền Ảnh đánh tan hồn phách rồi,và phu nhân của ngươi cũng khó sống,ta không ngờ lại xảy ra chuyện tách linh hồn như thế,việc phu nhân của ngươi trở nên ngờ nghệch không phải do U Hồn hay Đao Huyền Ảnh gây ra ,mà có lẽ là do phu nhân của ngươi vốn là người ngờ nghệch.

Khải Thành nói

_Biểu huynh,khi trước đệ đến Tư Phủ điều tra ,ai cũng nói rằng ngũ tẩu là người khờ khạo,ngốc nghếch,tuy đã lớn nhưng trí khôn chỉ như là một đứa bé,nói năng lắp bắp,nhưng đến lúc Dương phủ của chúng ta rước tẩu ấy về ,huynh đã đá một cú rất mạnh vào đầu của tẩu ấy làm tẩu ấy hôn mê suốt ba ngày ,khi tỉnh lại thì tẩu ấy như biến thành một người khác vậy,biết võ công,thông minh ,ăn nói lưu loát.

Mẫn Di nói.

_Ta nghĩ lúc nàng ta bị ngất đi thì Ma nữ tình cờ bay ngang qua,tiện thể nhập hồn luôn,cho nên cái người ở bên cạnh Khải Tuấn huynh bấy lâu chính là ả ma nữ đó.

Khải Tuấn nhìn Mỹ Nhân đang ngơ ngơ ngáo ngáo ,cười hì hì mà bối rối suy nghĩ.

_Lẽ nào là như vậy?vậy người mà mình luôn lo lắng bấy lâu là ...là một hồn ma sao?

Triển Bình nói.

_Như Mộng cô nương ,cô nương sẽ độ cho ma nữ đó siêu thoát sao?Nói cho cùng thì nàng ta cũng là người đã cứu mạng chúng ta,chúng ta nên tìm hiểu nàng ta có tâm nguyện gì hay không để hoàn thành cho nàng ta xem như tạ ơn cứu giúp.

_Ừm ...để khi thương thế của ta hồi phục ta sẽ hỏi và cầu siêu cho nàng ta ....nhưng ta muốn biết tại sao công tử đây biết Đào Nga?nàng ta là hộ pháp của Tộc Huyền Ảnh đã mất tích gần ba mươi năm rồi.

_Chuyện có hơi dài dòng để khi nào cô nương hồi phục ta sẽ đích thân tìm đến nói cho cô nương rõ.

Như Mộng nói

_Lý Mẫn Vương Gia chuyện ta đến phủ của ngài dưỡng thương xin ngài giữ bí mật,ta sợ những Yêu Nhân khác biết ta đã đến Kinh Thành sẽ kéo đến gây hại cho Vương phủ.

Mẫn Di đáp.

_Cô nương yên tâm,trong phủ của ta có một tiểu trúc ít người lui tới cô nương trú tạm nơi đó sẽ không bị ai quấy rầy,ta cũng sẽ giữ kín bí mật.

Khải Tuấn lên tiếng.

_Như Mộng cô nương bọn Yêu nhân ngoài bốn tên đã bị tiêu diệt đêm nay,thì vẫn còn tàn dư nào hay sao?

_Năm năm trước Tộc Yêu Thuật trên Hồ Lĩnh đã bị quân lính triều đình tiêu diệt cả rồi,nhưng theo như ta dùng linh lực dò tìm Đá Huyền Ảnh thì những tên lão yêu giống như Thiết Long còn có Hoả Hổ và Sát Lang vẫn còn sống,hai tên lão yêu giữ mãnh Đá Huyền Ảnh dẫn dắt con cháu dòng họ Hứa tu luyện Tà Thuật giết người khắp nơi.Dấu vết chúng để lại hiện trường tuy hỗn độn ,rối ren nhưng mỗi yêu nhân có một đặc tính luyện tập riêng,dấu vết linh lực cũng khác nhau,ta thu thập chứng cứ xác định còn lại bảy tên yêu nhân .

Mẫn Di trố mắt.

_Bảy tên?kể cả tên Hứa Lâm là Tám tên...hôm nay chỉ có bốn tên mà quân lính hơn một ngàn người đã chết sạch rồi....tám tên này còn gây ra bao nhiêu tổn thất nữa đây?

_Linh lực của bọn chúng đều nhờ Đá Huyền Ảnh mới phát huy vượt trội,chỉ cần thu lại đá thì linh lực yêu tà của chúng không đáng ngại,bởi pháp thuật của Tộc Huyền Ảnh ta bắt nguồn là thanh tẩy khắc chế yêu thuật.

_Vậy ta cũng đỡ sợ...

Khải Thành nói

_Biểu huynh...còn ngũ tẩu thì sao,huynh dự định đối xử với tẩu ấy như thế nào?

Khải Tuấn ánh mắt có chút lo lắng nhìn vào cái lục lạc đeo trên thắt lưng của Như Mộng

_Ta...ta không biết...để về phủ rồi hẳn nghĩ....

Mẫn Di,Triển Bình và Khải Thành đưa mắt nhìn nhau không nói gì,bọn họ cứ thế lặng lẽ đi về Thành,trên đường đi chỉ nghe mỗi tiếng cười hề hề và tiếng hát ê a của Mỹ Nhân.

Hai ngày sau Khải Tuấn không thể lấy lại cái cảm giác vui vẻ ,lo lắng lúc xưa khi ở bên cạnh của Mỹ Nhân,mà chàng cảm thấy Mỹ Nhân như một đứa trẻ đáng thương ngoài ra lệnh cho nô tỳ lo ăn lo mặc cho nàng ta chu đáo thì cũng chẳng đến gần nàng nữa.

_Lúc trước khi có giờ khắc nhàn rỗi là ta chỉ dẫn nàng cách vận công ,phát công,học chữ ,vẽ tranh....bên cạnh nàng ta cảm thấy trong lòng vui lạ thường,bây giờ ta chẳng còn cảm giác gì nữa...có phải là ta đã bị nhan sắc của Ma Nữ đó cướp đi lý trí rồi không?Tư Mỹ Nhân mới là thê thiếp của ta,người ta nên quan tâm đến là nàng ấy chứ không phải Ma Nữ...nhưng tính cách lúc xưa của Mỹ Nhân là của Ma Nữ mà....ta,ta ...yêu Ma Nữ kia rồi sao,ta ...nhớ nàng ấy quá...tại sao lại tách linh hồn ra chứ,cứ giống như lúc xưa ...dù nàng có gương mặt Chuột Tinh nhưng vẫn đáng yêu vô cùng....còn hơn bây giờ...

_Ể...Khải Tuấn huynh!

Nghe tiếng của Mẫn Di ,Khải Tuấn chợt hồi tỉnh,nhìn lên bậc tam cấp thì đã thấy Mẫn Di đứng trước cửa lớn.

_Mẫn Di?huynh đến tìm ta có chuyện gì sao?hay là...Ma Nữ đó đã tác quái?

Mẫn Di ngớ người nhìn Khải Tuấn lo lắng

_Huynh không bị sao đó chứ?ta đến tìm huynh à?huynh nhìn lên trên cửa đi,đây là Lý Mẫn Vương phủ của ta mà.

Khải Tuấn nhìn lên trên thì giật mình,hoá ra trong lúc mãi mê suy nghĩ và lo lắng cho Gia Nhi lòng dạ Khải Tuấn muốn đến hỏi chuyện Như Mộng,mà Như Mộng lại ở Lý Mẫn Vương phủ,trong vô thức đôi chân của chàng đã theo suy nghĩ mà bước đi đến Vương Phủ.

_Ta,ta....

Mẫn Di cười nói.

_Huynh lo lắng cho Gia Nhi hả?

Khải Tuấn ngạc nhiên nhìn Mẫn Di

_Sao huynh biết cái tên Gia Nhi?

_À,là nàng U Hồn đó đã nói cho Như Mộng cô nương và ta biết....huynh vào trong đi và đến tiểu trúc ở hậu viên phủ gặp Như Mộng ,ta phải đi trả cây Cung cho Hoàng Thượng...không biết phải nói gì về việc trả Đá Huyền Ảnh đây....thôi ta đi nha.

_Ừm...

Khải Tuấn đi đến căn nhà nhỏ ở sau hậu viên tìm Như Mộng ,khi chàng đi vào khu vườn trúc đã nghe tiếng cười khanh khách của một nữ nhi ,hiếu kỳ chàng nhìn qua mấy bụi trúc thì thấy có một cô nương mặc y phục màu xanh nhạt ,tóc xoã dài,gương mặt thanh tú đang đứng đá cầu mây,nhưng quả cầu mây cứ như bị nàng sai khiến ,khi nó bị đá lên cao hay bị đá đi xa tít thì cũng quay lại nằm yên trên chân nàng ta.

_Là nàng ấy!

Gia Nhi đã được Như Mộng thả ra còn dùng pháp thuật giúp hiện thân như con người.

_Ha ha ha vui quá đi,trái cầu đúng là nghe lời của ta nè....hây ..dừng...

Trái cầu nghe lời nàng ,rơi xuống đất nằm im.

Như Mộng và hai gia nô của mình cũng đang đứng gần đấy.

_Chỉ cần cô tập trung kiểm soát được niệm lực thì sẽ phát huy được linh lực trong người thôi,tu linh nói khó không khó nói dễ không dễ là như thế đó.

_Vâng vâng Két Xanh tỷ tỷ....lời ngọc lời vàng của tỷ đã giải phóng tư tưởng của muội.

_Cái gì mà Két xanh hả,ta tên Như Mộng.

_Như Mộng?sao cái tên nghe quen quen...

_Soạt...

_Ai?

_Ơ là Dương Tướng Quân sao?

Gia Nhi vừa thấy Khải Tuấn cô liền quay mặt đi .

_Hứ....Heo Tinh.

_Nàng....tỏ thái độ gì đấy hả?

Gia Nhi chống hai tay lên hông hất mặt nói.

_Ta tỏ thái độ với ngươi đó rồi sao?ta đâu phải là Tư Mỹ Nhân ,không phải là thê thiếp của ngươi,sao ta phải kiêng nể ngươi....ta là Kim Gia Nhi là người tự do...từ đây ta muốn đi đâu thì đi cốc thèm về Dương phủ của ngươi.

Khải Tuấn nhìn thái độ vạch rõ ranh giới với mình của Gia Nhi cảm thấy lòng tức giận,nói.

_Đồ Ma Nữ hại người,nếu không phải vì ngươi ám vào ngũ phu nhân của ta thì làm sao nàng ấy có thể đi phá phách lung tung...cây táo ta trồng là do ngươi ăn hết có đúng không?Ăn xong rồi muốn phủi mông bỏ đi hả,đừng hòng,mau đền tiền đi,nếu không ta sẽ dùng Huyền Ảnh Đao mà thu phục ngươi.

"Hừm...dám thái độ với ta hả,muốn rời khỏi ta sao,ai cho phép chứ?"

Gia Nhi thộn mặt ra nói.

_Ngươi...ngươi nhỏ mọn tính toán như thế hả?ta thấy ngươi trồng táo lãng phí có lòng tốt ăn giúp ngươi thôi mà,đằng nào thì ngươi cũng để nó rụng thúi đất thôi.

_Ta thà cho nó rụng đầy đất chứ không cho ngươi ăn...trả tiền mau....

Gia Nhi đưa mắt qua lại ,rồi biến thành thân hình trong suốt định bay đi thì bị Khải Tuấn triệu hồi thanh Đao Huyền Ảnh ,dùng lực của thanh Đao hút Gia Nhi kéo trở lại,do chưa quen với việc điều khiển linh lực nên Gia Nhi không cầm cự được lâu hiện thân bay vèo về sau,văng vào người của Khải Tuấn ,chàng nhanh tay ôm chật lấy eo nàng không cho cử động.

_Chạy đi đâu.

_Á...thả ra thả ra...dê xồm,biến thái....thả ta ra không được ôm ta....aaa....

Bọn người của Như Mộng cứ đứng quan sát hai người họ như đang xem kịch vui vậy.

Trúc Nô

_Woa...linh lực của Khải Tuấn mới có hai ngày đã phát huy rồi...

Đan Nô.

_Cũng nhờ đá Huyền Ảnh trong thanh Đao thôi...

Như Mộng.

_Không ngờ Khải Tuấn lại tài giỏi đến như vậy,chỉ dựa theo tâm pháp của ta chỉ dạy mà đã biết sử dụng huyền lực của Đá Huyền Ảnh ,trong vòng hai ngày thôi mà đã có thể triệu hồi Đao Huyền Ảnh, ngộ tính cao như Hứa Lâm vậy....chẳng bao lâu chắc sẽ tự hoá giải ấn chú Dị Dung...

Gia Nhi bây giờ không thể tập trung gì nữa nên dùng hai tay đấm thùm thụp vào ngực của Khải Tuấn.

_Yaa...đánh ngươi,đánh ngươi...

_Hừ...cơ thể ta toàn mỡ chẳng đau chút nào...

_Grừ...mặt dày...Heo Mập ta cắn ngươi....ngoàm...

_Ha ha ha ...nàng làm cái gì vậy hả?nhột quá đi...

Gia Nhi không có hai cây răng hô nên cắn không vào nổi da thịt căng cứng ,săn chắc của Khải Tuấn,cô càng cắn càng làm chàng nhột nhạt mà thôi.

_E hèm...ặc...ặc....xin hai vị dừng lại một chút có được không ạ...

Bọn người của Như Mộng càng nhìn hai người bọn họ đánh nhau càng đỏ mặt thêm nên Như Mộng phải lên tiếng .

Gia Nhi cố tháo tay của Khải Tuấn ra

_Ngươi có nghe Như Mộng tỷ nói gì không hả buông ta ra đi,buông ra....

_Không buông,buông ra nàng lại bỏ trốn sao,rồi ai đền cây táo cho ta...

_Ngươi không phải hay nói cử chỉ hành vi phải đoan chính tránh phi lễ hay sao hả,giờ đây xem ngươi đang làm gì nè.

Khải Tuấn nghe xong liền ngớ người.

"_Phải rồi ta vẫn hay dạy nàng về lễ nghi ,phép tắc vậy mà ở trước nàng ta chẳng muốn giữ chút khoảng cách nào,lại càng muốn phi lễ với nàng ấy....ta bị sao vậy?"

Khải Tuấn liền buông Gia Nhi ra,Gia Nhi chỉnh trang lại y phục nói.

_Nếu như ta không phải là một linh hồn chắc đã bị ngươi xiết tắt thở rồi...đồ Heo Tinh.

_Ta vẫn phải đòi tiền nàng....nàng không trả thì đừng hòng rời khỏi ta.

_Ngươi điên sao?ta là hồn ma có buôn bán làm ăn gì đâu mà có tiền đền cho ngươi...

_Vậy thì ở lại bên cạnh ta làm nô tỳ đi...trừ tiền công trả cho ta....

_Nô tỳ?...hừ bắt ta làm Osin sao?

_Lại ăn nói lung tung....nếu như nàng không chịu ta sẽ bảo Như Mộng nhốt nàng vào lục lạc ....

_Hừ...ta sợ ngươi luôn ,nhà cao cửa rộng,vàng bạc đầy kho mà còn keo bủn tính toán với một hồn ma như ta...đáng ghét...

Như Mộng nói.

_Gia Nhi trong khi ta chưa tìm ra cách đưa muội về không gian của muội thì muội nên ở lại Dương phủ đi,nếu cứ bay lung tung khắp nơi ta sợ muội gặp phải Hứa Lâm hay các Yêu nhân khác ,muội sẽ bị chúng hấp thụ nguyên thần,lúc đó thì thân thể ở không gian thực tại gì mà muội nói đến sẽ khó mà sống nổi.

Gia Nhi sợ hãi.

_Có thật không vậy?tỷ đừng doạ muội nha...hic..chỉ là nằm mơ thôi không chết luôn chứ...

_Tin ta đi...bởi chuyện linh hồn thoát xác ta đã gặp qua nhiều rồi...

_Hic ,vậy muội nghe theo tỷ đó.

Khải Tuấn nghe Gia Nhi nói mà như mở cờ trong bụng cảm giác vui vẻ lạ thường.

_Không gian thực tại là gì?nàng thực ra là ai?

Như Mộng thở dài

_Đi vào trong nhà đã ,ngồi uống tách trà ta kể cho ngươi nghe....

....Hoàng Cung...

Mẫn Di giao lại cây Cung cho Lý Hiểu và nói về Tộc Huyền Ảnh ,Lý Hiểu chỉ mỉm cười.

_Theo như lời của Hoàng Huynh nói thì Yêu Tộc cũng có thể là chủ nhân của Đá Huyền Ảnh rồi....vậy lời của ả Trưởng Tộc đó có tính xác thực được bao nhiêu?Chuyện này ta phải điều tra thật kỹ đã rồi mới quyết định có nên trả lại mãnh Đá trong cây Cung của Hoàng Gia hay không.,huynh đã vất vả rồi,để lần Thượng Triều sau ,trẫm sẽ luận công ban thưởng...giờ thì lui ra đi.

_Dạ...

Mẫn Di lui ra nhưng cũng chứa đầy thắc mắc.

_"Dường như Hoàng Thượng đã biết về Huyền Ảnh Tộc từ trước cho nên chẳng tỏ ý ngạc nhiên gì cả...hừm lẽ nào năm năm trước Người dẫn quân tấn công Hồ Lĩnh là để cướp Đá chứ không phải trừ hại cho dân chúng?Hoàng Đế vật không phải của mình cố giữ chỉ mang hoạ thôi..."

Khi Mẫn Di rời đi thì Đại nội mật thám cũng quay về bẩm báo.

_Bẩm Hoàng Thượng,Ngọc Trân Phu nhân vẫn chưa tìm thấy vật mà Hoàng Thượng muốn lấy...bà ta chẳng tiếp cận được Ngân khố của Dương phủ nên vẫn chưa vào đó tìm kiếm.Bà ta còn oán trách Hoàng Thượng vô tình,đã bỏ mặc bà ta ở Dương phủ quá lâu...

_Hừm...đúng là thứ vô dụng...làm Tứ phu nhân trong Dương phủ hơn năm năm mà vẫn không được tích sự gì còn dám oán trách Trẫm sao?Ngươi theo sát ả,nếu thấy ả bất thường thì thủ tiêu ả cho Trẫm.

_Dạ,tuân lệnh...

_Lui đi...

_Dạ thần xin cáo lui...

_Tịnh công công...

_Dạ,có lão nô....

_Người trong tranh ta vẽ đã tìm thấy chưa?

_Dạ,...chuyện này....dạ lão nô đã cho hoạ sư mô phỏng lại bức hoạ của Hoàng Thượng phát đến các thành kỳ và trấn nhỏ ,lệnh cho quan binh ở khắp nơi tìm kiếm rồi ạ....nhưng vẫn chưa tìm ra người đó...

_Hừm....vô dụng....một lũ vô dụng ....

_Dạ....xin Hoàng Thượng bớt giận ,bẩm Hoàng Thượng...lão nô xin to gan nói một câu mong Thánh Hoàng suy xét...đôi khi chuyện xảy ra trong giấc mơ đều không có thật,biết đâu người trong mơ đó không tồn tại trong nhân gian này....

Lý Hiểu chau mài

_Ngươi....hừm..... lui đi.

_Dạ,lão nô xin cáo lui...

Lý Hiểu rời khỏi bàn án thư đi đến kệ sách lấy ra một chiếc hộp dài bằng gỗ trạm khắc tinh xảo quý giá,bên trong có đựng một bức tranh,chàng lấy mở ra xem,ngắm nghía hồi lâu lại chống cằm mỉm cười.

_Y phục của nàng kỳ lạ quá...nụ cười càng làm tay say đắm ,nàng ở trong giấc mộng nhưng tại sao ta lại cảm giác ta đã từng ở bên cạnh nàng như thật vậy?nàng là ai?

Bức tranh vẽ chân dung của Gia Nhi đang ngồi ngước mặt ngắm mưa trong bộ đồ quần Jean lửng áo thun .

....Thực Tại....

Anh Tài ôm bó hoa hồng màu tím bước vào trong phòng ,anh nhìn Gia Nhi đang nằm trên giường rồi mỉm cười.

_Anh đến rồi...có nhớ anh không?hôm nay ở công ty nhiều việc lắm nên anh đến hơi muộn,bó hoa này tặng cho em...

_Chụt...

Anh Tài cúi xuống hôn lên trán của Gia Nhi ,trong khi cô vẫn nhắm nghiền mắt.

_Anh đi cắm hoa cho em nha,chờ anh một chút,lần này anh có mua bộ truyện kiếm hiệp mới ,cắm hoa xong sẽ đọc cho em nghe,có thích không.?

Anh Tài đặt cái giỏ đựng sách xuống bên cạnh giường của Gia Nhi rồi ôm đoá hoa với cái bình hoa cũ rời khỏi phòng,trên đường đi dọc hành lang nhiều cô y tá nhìn anh xì xầm.

_Là vị hôn phu của bệnh nhân ở phòng 301 đó...

_Ôi đẹp trai quá...

_Anh ấy là giám đốc của tập đoàn lớn đó...ngày nào cũng đến thăm vợ chưa cưới ....bất kể mưa gió đều mang theo đoá hoa hồng tím tặng cho vợ.

_Nhưng vị hôn thê đó của anh ta đã sống như thực vật suốt ba năm nay rồi ,anh ta vẫn chờ cô ấy tỉnh lại sao?

_Các cô không biết đó thôi...vào ba năm trước khi họ chưa phải là tình nhân của nhau thì...

....Ba năm trước....

Anh Tài lo lắng ngồi trước phòng cấp cứu,hai bàn tay anh bức bách cứ nắm vào mở ra rồi chà sát vào nhau,anh làm thế để giữ cho đầu óc mình tỉnh táo .

_Gia Nhi em đừng bị gì nha,em sẽ khỏe mau thôi...cô ấy không bị gì đâu....

Chị Cà Na và Gia Mẫn chạy đến.

_Anh Tài...Gia Nhi nó sao rồi cháu...?

_Chị hai sao rồi anh?

_Bác sĩ đang cấp cứu cho cô ấy....

_Tại sao nó lại bị như vậy?hu hu hu...Dì lo quá...

_Dì đừng lo Gia Nhi sẽ không sao đâu.

_Chị bị gì vậy anh Tài.?

_Gia Nhi đang chạy xe trên đường thì bị chảy máu cam ngất xỉu...anh tình cờ chạy đến nên bế cô ấy đến phòng khám gần đó,bác sĩ bảo là trường hợp khẩn cấp nên chuyển lên bệnh viện thành phố.

_Hic...con tôi...

Qua mấy tiếng sau thì bác sĩ đi ra.

_Ai là người thân của bệnh nhân..?

_Dạ là tôi,tôi là mẹ của nó thưa Bác sĩ...

_Tình trạng bệnh tình của bệnh nhân Gia Nhi đã tạm ổn ,tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng ,nhưng chúng tôi phát hiện ra trong não của bệnh nhân có một khối u,khối u này là ác tính không thể tiến hành phẫu thuật,nó càng ngày càng phát triển lan ra các tế bào thần kinh khác,bây giờ bệnh nhân đã mất đi ý thức có nguy cơ hôn mê mãi mãi ,và có thể chết bất cứ lúc nào ,chúng tôi cần phải liên tục chạy máy và truyền dịch cho bệnh nhân để duy trì mạng sống,nếu như người nhà muốn tiếp tục để bệnh nhân ở lại viện điều trị thì chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi bệnh lý của bệnh nhân,còn như muốn chuyển bệnh nhân về ,chúng tôi sẽ ký giấy đồng ý.

_Trời ơi con tôi hức....

_Mẹ,mẹ à....hu hu...mẹ tỉnh lại đi mà....

Chị Cà Na nghe xong thì sốc quá đến bất tỉnh,còn Anh Tài thì lặng cả người.

Nhà của Gia Nhi thuộc tầng lớp lao động có thu nhập thấp nên việc phải trả tiền viện phí mỗi ngày điều trị rất lớn mà khả năng kiếm tiền trong một ngày của chị Cà Na lại chẳng thấm vô đâu.Anh Tài vét hết tiền dành dụm cũng chỉ trả nổi tiền viện trong hai ngày cho Gia Nhi,vay mượn khắp nơi cũng không đủ duy trì mạng sống cho Gia Nhi thêm ba ngày.Anh nhìn thấy Gia Nhi nằm trên giường bệnh mà lòng đau như xé,không cầm được nước mắt.

_Gia Nhi...em phải cố lên,anh sẽ không để em ra đi như thế đâu...

Anh Tài vội về nhà lục lọi khắp nơi khiến nhà cửa rối tung lên ,anh Huy lo lắng hỏi.

_Con tìm cái gì mà căng thẳng vậy?quan trọng lắm hả?

_Ba,cái danh thiếp của người đàn bà đó đâu?

_Con,con hỏi làm gì,con đã đổi ý rồi sao?không muốn sống cảnh nghèo khổ với ba nữa hả?

_Ba à...hức hức...Gia Nhi sắp chết rồi,con không muốn em ấy chết...hức...bây giờ chỉ có bà ấy mới cứu được em ấy thôi...ba à con hết cách rồi...huhuhu....

Anh Huy nhìn thấy con trai mình gần như sụp đỗ cũng không thể nhịn khóc,anh cũng rơi nước mắt.

_Thôi đừng khóc nữa...ba hiểu rồi...ba biết cái cảm giác mất đi người mình yêu là như thế nào....cuộc sống ,tương lai là của con ,con cứ tự quyết định đi...nhưng hứa với ba,phải thường xuyên về thăm ba...

Anh Tài ôm lấy anh Huy mà khóc nức nở.

_Ba à....hức..hức....

Nhờ có tiền của chị Chi mà Gia Nhi được kéo dài mạng sống cho đến nay,nhưng đổi lại Anh Tài phải về ở cùng chị Chi và chịu sự dạy dỗ của chị,chẳng bao lâu Anh Tài tốt nghiệp Đại Học và vào làm cho công ty thuộc tập đoàn của chị Chi .Dù biết Gia Nhi không có dấu hiệu hồi tỉnh và có thể chết bất cứ lúc nào,nhưng Anh Tài vẫn một mực xin chị Cà Na gả cô cho anh.Ban đầu chị Cà Na cũng hơi e dè vì Gia Nhi đã từng nói với chị chỉ lấy người mình yêu nhưng hoàn cảnh bây giờ nếu không gả cô cho Anh Tài thì có thể sau này cô sẽ làm ma không chồng,không nhà để về,cho nên chị Cà Na đã đồng ý cho đính hôn,nhưng phải đợi Gia Nhi tỉnh lại thì mới làm giấy kết hôn được.

Chị Chi biết chuyện cũng rất khó chịu nhưng thấy con trai mình quá si tình nên cũng đành chấp nhận.

_Con bé Gia Nhi số đoản sẽ chết nhanh thôi,lúc đó hôn ước sẽ bị hủy mình sẽ bắt thằng Anh Tài lấy một cô thiên kim con nhà gia giáo hơn.

...Hiện Tại....

Anh Tài đi rồi thì có một người đội nón lưỡi trai đi vào phòng của Gia Nhi,người này nhìn Gia Nhi mà rưng rưng ,bàn tay run rẩy vuốt lên trán cô.

_Ở An Lý ta không bảo vệ được nàng,đến đây lại chỉ biết nhìn nàng từ từ rời xa ta,hức,hức....ta thật là vô dụng....hức...

Người này chính là bác Dương,bác Dương lấy trong túi áo ra một quả táo đỏ đặt lên trên gối nằm của Gia Nhi,sau đó mở khẩu trang ra,nhẹ nhàng hôn lên môi của cô.

Tiếng cái nắm đấm cửa vặn ra,làm cho bác Dương giật mình,bác đứng lên chạy nhanh vào nhà vệ sinh trong phòng nấp lại,thì vừa đúng lúc Anh Tài cũng mang bình hoa đi vào.Anh nhìn thấy quả táo đỏ đặt bên gối của Gia Nhi cảm thấy ngạc nhiên.

_Lại là quả táo....ai mà cứ đến thăm Gia Nhi là để lại quả táo như vậy chứ...thật đáng ghét...em ấy sao có thể ăn được mấy thứ này chứ...

Anh Tài tức giận ném quả táo vào sọt rác,chợt anh để ý đến cánh cửa nhà vệ sinh.

_Khi nãy mình quay đi cửa nhà vệ sinh đang mở mà...lẽ nào....

Anh Tài căng thẳng cầm chiếc ghế mà mình đang ngồi lên,nhè nhẹ tiến đến nhà vệ sinh,anh nắm vào cái nắm đấm cửa,xoay nhẹ mở ra.

_Rắc....Cụp....

Xin chào Tướng Công

Chương 5:U hồn Mỹ Nữ (phần 3)

Anh Tài vừa định đẩy cánh cửa ra thì kính của cửa sổ phòng bệnh bỗng dưng vỡ tung,khiến anh giật mình lo sợ Gia Nhi bị miểng kính văng phải ,vội bỏ cái ghế xuống chạy đến bên cô.

_Xoảng!

_Gia Nhi...

Khi Anh Tài chạy lại bên cạnh giường của Gia Nhi thì đèn phòng vụt tắt,bác Dương nhân cơ hội mở cửa chạy ra ngoài,trong bóng tối đen kịt ấy Anh Tài nghe rõ mồn một tiếng mở cửa hai lần và tiếng bước chân chạy ra,anh sợ kẻ nấp trong nhà vệ sinh có hung khí và sợ giẫm phải miểng kính vỡ nên đã sờ lên đầu giường bệnh tìm nút khẩn cấp gọi bác sĩ trực ban đến.

Thế nhưng Anh Tài vừa bấm nút khẩn cấp thì đèn cũng sáng lên,bác sĩ và y tá chạy đến.

_Có trộm...hắn vừa chạy ra bên ngoài...

_Trộm sao?chúng tôi chẳng nhìn thấy ai...

_Gọi bảo an đi...

Tất cả bảo vệ của bệnh viện chia nhau tìm kẻ tình nghi nhưng bác Dương đã rời khỏi bệnh viện rồi.Anh Tài suy nghĩ.

_Trong đêm tối như vậy mà kẻ đó có thể rời đi êm xuôi như không , cho thấy hắn đã thông thuộc nơi này lắm...hừ...không biết là có ý đồ gì với Gia Nhi ...?

Bác Dương đi vội vào một con hẻm thì thấy Như Mộng đã đứng đó chờ sẵng.

_Ta đã nói với ngươi khi chưa lấy được đá Huyền Ảnh từ chỗ Gia Mẫn thì đừng gặp Gia Nhi mà,ba năm trước Hứa Lâm đã truy sát ngươi một lần rồi khó khăn lắm ta mới cứu ngươi sống lại,giờ muốn đi nạp mạng nữa sao?Hứa Lâm biết ngươi si tình thế nào cũng sẽ tìm đến Gia Nhi,hắn ắt sẽ phục kích đâu đó gần bệnh viện,ngươi làm ơn ở yên trong nhà đi,nơi đó ta đã giăng kết giới hắn sẽ không bao giờ tìm ra.

_Khi nãy là do cô làm vỡ kính sao?

_Ta chỉ làm tắt đèn cho ngươi chạy ra mà thôi ,vì ta biết trí nhớ của ngươi siêu phàm,có thể nhớ rõ đường đi trong bệnh viện.

_Vậy thì....

_Véo....ầm...

Một tia linh lực đánh từ sau lưng bác Dương tới ,theo phản xạ bác Dương né tránh ,tia linh lực bay vào một thùng hàng để sau con hẻm gây nổ.

Như Mộng trố mắt khi thấy Hạo Xuyên xuất hiện .

_Nhắc tiền nhắc bạc không thấy ,nhắc ác quỷ là hắn đến liền.

Hạo Xuyên mặc bộ đồ màu đen ,gương mặt điển trai dần dần từ trong bóng tối đi ra,miệng hắn nhếch lên cười ma mãnh.

_Dương Khải Tuấn ,không ngờ ngươi vẫn chưa chết...hừm dung mạo lại già hơn nữa rồi sao?

Bác Dương cởi bỏ khẩu trang và chiếc nón lưỡi trai xuống,để lộ mái tóc hoa râm,và những nếp nhăn trên gương mặt ,nhưng những đường nét anh tuấn khi xưa vẫn còn lưu giữ.

_Hứa Lâm tên ác quỷ ,thù mới hận cũ hôm nay ta sẽ tính với ngươi....

_Ha ha ha....tính với ta?ngươi tưởng ngươi còn là Dương Khải Tuấn của hai mươi sáu năm trước hay sao?ngươi bây giờ chỉ là một lão già sắp chết mà thôi...để ta tiễn ngươi đi một đoạn...sau đó sẽ cho con nhóc Gia Nhi xuống địa phủ đoàn tụ cùng ngươi.

Như Mộng ngạc nhiên khi Hứa Lâm không nói đến mình,cô lên tiếng.

_Ngươi mù rồi hay sao,không thấy ta hả,tên Hứa Lâm chết giẫm....

_Grừ...ta đã cố không nhìn ngươi thì đừng có lên tiếng,ngươi đã mất đi khả năng gìn giữ tuổi thanh xuân thì ngươi ăn mặc cho ra dáng bà lão đi chứ,sao cứ mặc bộ đồ Kimono màu xanh neon cài băng đô nơ đỏ thế kia , trông ngươi còn dị hợm hơn ba năm trước....Ta sẽ đưa ngươi đi gặp lại Đào Nga để khỏi bẩn mắt....yaaa...

Như Mộng nổi giận.

_Ta đây tuy mất đi vẻ thanh xuân nhưng linh lực vẫn còn nhé....lần này ta sẽ tiễn ngươi về đoàn tụ dòng tộc họ Hứa...yaaa....

Khải Tuấn tuy không có cây Đao Huyền Ảnh nhưng võ công vẫn còn,anh vẫn có thể dùng các vật dụng có trong con hẻm để đánh với Hứa Lâm,linh lực của Như Mộng từ khi được Đào Nga truyền lại trước khi viên tịch đã trở nên lợi hại hơn,có thể đánh ngang với Hứa Lâm.

Cả ba đánh nhau khiến cho con hẻm náo loạn, người dân sống ở khu phố hoảng hốt khi nghe tiếng nổ liên hồi và lửa cháy khắp nơi trong con hẻm .

_Á....cháy cháy....chạy đi bà con ơi...

_Báo cảnh sát đi...có cháy nổ...

Như Mộng sợ thân phận bị bại lộ nên dùng thuật dịch chuyển đưa Khải Tuấn rời đi.

_Chạy thôi....biến...

Hứa Lâm nhìn thấy mọi người ùa ra hẻm chạy nạn,cũng biến đi khỏi đó...

_Hừ,tạm tha cho bọn ngươi...

Như Mộng đưa Khải Tuấn về căn nhà gỗ ở cạnh chung cư Hoàn Mỹ.

_Cũng may là chạy kịp...nếu kéo dài ta cũng không chắc chống đỡ thêm được mấy chiêu.

Khải Tuấn mở cửa định bước đi,thì Như Mộng kéo tay lại.

_Ngươi định đi đâu nữa vậy?

_Hắn vẫn chưa từ bỏ chuyện hút máu Gia Nhi,ta phải đi bảo vệ nàng .

_Ngươi đâu phải là đối thủ của hắn....

_Nếu Gia Nhi trong thế giới này bị hại thì Tư Mỹ Nhân ở An Lý sẽ thế nào?

_Ngươi quên là ba năm trước Đào Nga đã nói gì hay sao?

Khải Tuấn nhớ lại ngày anh và Như Mộng đến núi Chùa tìm Đào Nga.

....Ba năm trước....

Khải Tuấn và Như Mộng phải chờ đến đêm trăng tròn thì căn nhà gỗ bán quà lưu niệm của Đào Nga mới xuất hiện.Vừa mở cửa thấy Khải Tuấn ,Đào Nga sững sờ.

_Dương,Dương tướng quân...

Như Mộng gọi

_Đào Nga ,tỷ không nhận ra ta sao?

Đào Nga dùng linh lực cảm nhận mới nhìn ra Như Mộng.

_Tộc Trưởng tại sao người lại biến thành như vậy?

Như Mộng nói.

_Năm xưa khi đánh Hứa Lâm nằm bất động thì tên Lý Hiểu cũng phá vỡ Ảo Cảnh Huyền Ảnh Cốc ,ta và Dương Khải Tuấn với Gia Nhi bị hút vào một trong các mảng vỡ Ảo Ảnh.Chúng ta bị chia nhau ra mỗi người mỗi nơi và mỗi thời gian khác nhau trong không gian Hiện Đại.Ta bị hút vào người con bé này và không có cách nào để thoát ra ,Gia Nhi bị hút vào một bào thai,còn Khải Tuấn lại bị đưa đến thời gian cách chúng ta đến hai mươi ba năm.Tuy ta nhập vào thân xác của một bé gái nhưng vẫn giữ được tâm trí, theo thời gian vẫn trưởng thành ,Gia Nhi thì mất hết trí nhớ rồi cô ta lớn lên trong một gia đình có cuộc sống vô ưu vô lo.Chỉ riêng Khải Tuấn thì...

Khải Tuấn ánh mắt đượm buồn nói.

_Ta bị hút đến thành phố Lạc Sa của hai mươi ba năm trước,tứ cố vô thân,nhờ bán đi ngọc bội đeo trên người mà có tiền sinh sống,trãi qua cuộc sống lang bạt tìm kiếm Gia Nhi ,cuối cùng vào mười ba năm trước khi ta đến công viên khu phố Tâm Hiệp đã gặp lại nàng,nhưng nàng chỉ là một cô bé nữ sinh trung học.

Lúc Gia Nhi lên năm nhất Trung học đã bắt đầu ra công viên giành địa bàn với đám nhóc trong khu phố.

_Yaa...nói cho mày biết tao chính là Kim Gia Nhi...từ nay tao là đầu gấu của khu phố này biết chưa?.

Khải Tuấn nghe Gia Nhi xưng danh như vậy liền nhớ đến lúc Tư Mỹ Nhân bị trúng độc sắp chết có nói.

_"Nếu như thiếp ở thế giới thực tại không chết,và chàng là một người có tồn tại ở thế giới đó thì khi nào chàng nghe thấy có cô gái nào nói câu:tao là Kim Gia Nhi,tao là đầu gấu khu phố Tâm Hiệp,thì đó chính là thiếp...."

Khải Tuấn rưng rưng .

_Là nàng sao?

Từ đó Khải Tuấn trở thành người bán kẹo bông ở công viên khu phố,lúc nào cũng quan sát Gia Nhi đến khi Gia Nhi trưởng thành,gương mặt trở nên thanh tú giống y như Gia Nhi ở An Lý.Tính cách ,sở thích không hề thay đổi,chỉ là trí nhớ của cô không quay trở lại,Khải Tuấn rất đau lòng khi thấy khoảng cách tuổi tác của hai người quá xa,điều này đã khiến anh mặc cảm,không dám nhìn nhận Gia Nhi,và khi thấy Gia Nhi có cuộc sống vui vẻ anh lại càng không muốn nhắc đến quá khứ đau buồn ở An Lý của cô nữa.

.....

Như Mộng lại nói tiếp.

_Chẳng những Gia Nhi không nhớ gì mà tên Hứa Lâm vẫn chưa chết hắn cũng ở đây ,hắn vẫn tu luyện Huyết Linh thuật ,đã hại chết rất nhiều người.

Đào Nga sững sốt.

_Hứa Lâm đến đây rồi sao?hắn có biết Gia Nhi là Tư Mỹ Nhân không?

_Chuyện này ta không biết...nhưng hắn đã từng gặp qua Gia Nhi rồi...ta nghĩ hắn chưa phát hiện ra gì đâu....mà ta đã từng đến nhà của Gia Nhi phát hiện linh lực của Đá Huyền Ảnh ở đó.

Đào Nga thở dài.

_Là ta đã trao nó cho Gia Nhi....năm xưa khi ta đứng bên ngoài cấm địa cản trở Lý Hiểu truy sát phu phụ Dương tướng quân ,đã bị hắn đánh trọng thương ,vừa chạy vào trong chưa bao lâu đã bị cuốn vào Ảo Cảnh ,trong vòng xoáy không gian ta nắm lấy cây Đao Huyền Ảnh của Dương Khải Tuấn,nó đưa ta đến đây,vì ta bị trọng thương nên đã tách mãnh đá ra khỏi Đao Huyền Ảnh để điều thương dưỡng khí,dù thân thể được chữa lành nhưng khả năng giữ thanh xuân đã mất.Ta dùng pháp thuật dựng nên ngôi nhà này dùng kết giới bảo vệ để tịnh tu....dạo trước sức khoẻ của ta trở xấu,sợ không ai kế thừa mãnh Đá nên ta đã tạo ra một cơn mưa dẫn dắt kẻ có duyên đến căn nhà này...Đúng là duyên số người đến lại có dung mạo y như U hồn nhập thể Tư Mỹ Nhân...ta đã luyện mãnh đá Huyền Ảnh thành một mãnh tròn gắn vào một mặt đồng hồ,yểm chú Liên Mộng đưa cô bé đó về An Lý với mong muốn gặp lại người Huyền Ảnh Tộc để học thuật .

Khải Tuấn ngạc nhiên

_Đào Nga cô nương người đó chính là Gia Nhi,cũng là U hồn nhập thể Tư Mỹ Nhân.

Như Mộng nói.

_Hoá ra Gia Nhi là từ Thực Tại đến An Lý ...đó là lý do cô ấy đã quên việc ở An Lý ,bởi nó chưa hề xảy ra với cô ấy.

_Lúc ta yểm chú đã có độ thêm một kết giới bảo vệ ,chỉ cần Gia Nhi mang theo cái mặt đồng hồ bên người thì chẳng có yêu thuật nào đến gần cô ấy được .

Đào Nga bỗng dưng ôm ngực ho liên tục.

_Ặc,ặc....

_Đào Nga tỷ sao vậy?

_Ặc...ta sắp viên tịch rồi...không có đá Huyền Ảnh trợ lực ta cũng yếu dần theo ngày tháng...ặc....Tộc Trưởng ...khi xưa Đào Nga ngu muội đã bị tình kiếp làm điên đảo hại Tộc ta bị tiêu diệt...nay đã sắp rời khỏi nhân gian xin trả lại hết linh lực cho Tộc Trưởng xem như đền một phần tội lỗi...

_Đào Nga tỷ đừng nói vậy,ta chưa hề trách tỷ...

_Xin Tộc Trưởng toại nguyện để Đào Nga yên tâm mà an nghỉ...

Thấy Đào Nga khổ sở nên Như Mộng đồng ý.

_Ừm...ta xin nghe theo tỷ....

Sau khi Đào Nga truyền hết linh lực cho Như Mộng thì bà cũng nhắm mắt xuôi tay,thân thể tan biến ,ngôi nhà xây bằng pháp thuật của Đào Nga cũng tan biến,những bụi sáng li ti rơi xuống ,mỗi một hạt biến thành một đoá hoa cúc tím, khoảnh đất khu rừng ở vị trí ngôi nhà đã trở thành một vườn hoa cúc tím.

_An nghỉ đi Đào Nga tỷ.

Khải Tuấn nói.

_Nếu như theo lời của Đào Nga cô nương ,thì Gia Nhi đang giữ một mãnh Đá Huyền Ảnh .

_Phải,nếu kết hợp với mãnh trong quả cầu thủy tinh của ta và linh lực ta có hiện giờ,có thể đưa chúng ta về An Lý.

_Vậy chúng ta nên tìm cách lấy mãnh đá ở chỗ Gia Nhi đi.

_Ta đã cố gắng tiếp cận cô ấy nhưng cô ta không chịu kết bạn với ta....ừm...hay ta đi trộm vậy...

_Trộm?quân tử không làm điều gia trá....

_Ta đâu phải quân tử...thôi về nhà trước đã,ta cần điều hoà linh lực của Đào Nga hợp nhất với linh lực của ta...

Khi Đào Nga viên tịch đã giải phóng một phần linh khí lên bầu trời ,chuyện này bị Hứa Lâm nhìn thấy,hắn vội lái xe chạy đến núi Chùa,vừa đúng lúc gặp Khải Tuấn và Như Mộng xuống đến chân núi.

Cả ba đánh nhau làm cho khu rừng núi bị phá tan hoang,Khải Tuấn bị trúng một chưởng lực của Hứa Lâm ,xương toàn thân gãy nát,Như Mộng nhanh dùng thuật dịch chuyển đưa anh về nhà gỗ ,truyền linh lực nối lại xương cốt giữ được mạng cho Khải Tuấn ,đổi lại Như Mộng mất đi khả năng giữa tuổi thanh xuân lập tức trở thành một bà lão tóc bạc.

Khải Tuấn lo sợ Gia Nhi sẽ bị Hứa Lâm làm hại nên đã đi tìm cô,lại nghe tin cô đã nhập viện điều trị,suốt ba năm mỗi ngày anh đều đến thăm Gia Nhi trong thầm lặng đến khi bị Hứa Lâm tìm thấy.

Gia Mẫn sau một tuần đem quần áo đến cho Gia Nhi ở bệnh viện ,cô đã lên lại gác xếp quét dọn phòng cho chị mình,tình cờ nhặt lại cái mặt đồng hồ.

_Lại hư nữa sao?ừm....vặn dây cót thử....hừ....chẳng ăn thua...đem sửa nữa rồi chán quá đi...

Chị Cà Na gọi.

_Gia Mẫn à xuống trông hàng đi con,mẹ phải đi giao gas.

_Dạ...

Gia Mẫn bỏ ngay cái mặt đồng hồ vào túi quần,vội đi xuống lầu,trông hàng một lúc thì Như Mộng đến mua đồ.

_Em gái bán cho chị mỗi thứ một ít,một ít...

_Dạ ơ...bà đợi cháu chút....

_Bà gì hả?tôi chỉ mới hai mươi hai...

_Dạ...dạ....chị...

Trong khi Gia Mẫn lo bán hàng thì Như Mộng dò tìm Đá Huyền Ảnh...

"_Ô...nó nằm trong túi của con bé này...lấy thế nào đây....?"

Như Mộng vừa rón rén đến sau lưng Gia Mẫn định thò tay móc túi thì Lập Thất đi sang nhìn thấy.

_Ôi móc túi,bà lão móc túi....

_Móc túi cái gì chứ....đồ ranh con láo toét vu oan giá hoạ cho bà lão...

_Rõ ràng là tôi thấy bà định thò tay vào túi quần của em Gia Mẫn nè.

_Bà chỉ muốn khiều nó bảo bán cho nhanh thôi,bà đây có tiền nhé...

Gia Mẫn cười xoà.

_Anh Lập Thất hiểu lầm thôi,bà vẫn hay đến đây mua,không phải kẻ gian đâu....cháu xin lỗi ạ,của bà đây....

_Ừm....tiền nè....hừ tránh ra nhóc con...

_Xuỳ....anh rõ ràng....

_Thôi bỏ đi anh bà cũng già rồi mà....

Như Mộng chạy đi ,nhưng lúc nào cũng cho rằng Gia Mẫn giữ mãnh đá,mấy hôm sau cô tìm cách tiếp cận Gia Mẫn để lấy cái mặt đồng hồ...còn Hứa Lâm cũng nhanh tìm đến bệnh viện để tìm Gia Nhi,vừa đúng lúc Gia Mẫn đem cái mặt đồng hồ đã chỉnh sửa để trong tủ quần áo của Gia Nhi trong bệnh viện.

_Cái mặt đồng hồ này chị luôn mang theo khi ngủ ,chắc chị thích nó lắm,em để nó ở lại trong tủ quần áo,khi nào chị tỉnh ,chị có thể lấy nó ra ngắm nó rồi.

Nhờ kết giới bảo vệ của Đào Nga mà ngăn cản được Hứa Lâm đến gần Gia Nhi ,tuy không hút được máu của Gia Nhi nhưng Hứa Lâm vẫn có thể tu Huyết Linh thuật nâng cao linh lực,hắn luôn phục kích ở bệnh viện để tìm ra Khải Tuấn và Như Mộng.

_Giết hết hai ngươi xong,ta mới yên tâm tìm cách giải chú thuật của Đào Nga...hừm lấy được hai mãnh Đá Huyền Ảnh ta sẽ trở về An Lý....tìm Lý Hiểu trả thù.

....Thực tại....

Nghe lời của Như Mộng ,Khải Tuấn ở yên trong nhà không đi tìm Gia Nhi nữa,chuyện mãnh đá Huyền Ảnh giao lại cho Như Mộng.

Anh Tài túc trực bên giường bệnh của Gia Nhi có hôm ngủ lại luôn trong bệnh viện ,nhân lúc đêm trăng tròn linh lực của Đá Huyền Ảnh phát huy,Anh Tài cũng bị ảnh hưởng kéo tâm trí vào giấc mơ.

....An Lý....

_Hoàng Thượng ,Hoàng Thượng....có Dương Tướng Quân cầu kiến....Hoàng Thượng....

Anh Tài nghe tiếng của ai ồn ào bên tai mình thì nheo mắt mở ra.

_Làm cái gì mà ồn vậy hả?

Khi anh choàng tỉnh thì thấy mình đang ở trong một thư phòng rộng lớn ,cách trang trí sang trọng như nơi làm việc của Hoàng Đế trong phim ảnh,mà bản thân anh lại đang ngồi trên chiếc ghế khảm rồng bằng vàng ,trước mặt là một bàn án thư có các tấu sớ và Ngọc Ấn đầu rồng.

_Gì đây?mình đang mơ sao?

Tịnh công công lại cúi đầu lên tiếng.

_Dạ bẩm Hoàng Thượng người mải mê ngắm bức hoạ mà đã ngủ thiếp đi....bên ngoài có Dương Tướng Quân cầu kiến ạ.

Anh Tài chưa hết ngạc nhiên thì anh chớp chớp mắt liên tục khó hiểu khi nhìn vào bức hoạ trong tay mình đang trãi ra trên bàn.

_Ớ...đây là tranh vẽ Gia Nhi hôm em ấy cùng mình tắm mưa nghịch nước của ba năm trước đây mà...mình đang mơ sao?

_Hoàng Thượng....

_Ông gọi tôi à?tôi là Hoàng Thượng?

_Dạ...Hoàng Thượng .

Anh Tài nhìn lại y phục mình đang mặc thì hiểu ra.

_"Hừm mình đang nằm mơ thật rồi,còn làm Hoàng Đế nữa....nhưng sao có tranh của Gia Nhi chứ...?"

_Ta hỏi ông...bức tranh này....

_Dạ..dạ...lão nô vẫn đang tìm kiếm nàng ấy ạ....

_Tìm kiếm?

Anh Tài suy nghĩ.

_"Phải chăng giấc mơ này là một điềm báo,Gia Nhi mê man không tỉnh có khi đã bị lạc mất hồn phách,mình nằm mộng vẫn biết tìm kiếm em ấy,có khi nào tìm ra em ấy trong giấc mơ thì ở bên ngoài thực tế em ấy sẽ tỉnh lại chăng?."

Anh Tài mắt sáng quắc lên.

_Phải,huy động hết binh lính ta có đi tìm nàng ấy đi....phải tìm cho ra nàng ta có biết không...?

_Dạ,dạ...lão nô tuân lệnh....nhưng Dương Tướng Quân ở bên ngoài đã đợi cầu kiến Hoàng Thượng hơn cả canh giờ rồi ạ.

_Muốn gặp ta?Ừm....cho vào đi.

_Dạ...

Anh Tài suy nghĩ.

_Mình ở đây là Vua nên cũng phải ra dáng vẻ của bậc Đế Vương...làm Vua cũng như làm Giám Đốc điều hành thôi...

Khải Tuấn đi vào.

_Thần Dương Khải Tuấn tham kiến Hoàng Thượng,vạn tuế ,vạn vạn tuế.

_Ừm,ta miễn lễ khanh bình thân đi.

_Đa tạ Hoàng Thượng.

Khi Khải Tuấn đứng lên nhìn Anh Tài thì Anh Tài sửng sốt.

_Ngươi.....

Xin chào Tướng Công

Chương 5:U hồn Mỹ Nữ (phần4)

Anh Tài sững sốt khi nhìn thấy dung mạo của Khải Tuấn

_Ngươi...ngươi Mập Ú như vậy mà là Tướng Quân sao?

"Thật kỳ quái không lẽ mình là Vua của đội quân Béo Phì sao?Tướng Quân như vậy thì khi cưỡi ngựa ra trận sao chạy nổi chứ?"

Khải Tuấn chớp chớp mắt đơ cứng cả mặt,suy nghĩ.

_"Hừ ta ra nông nỗi như thế này không phải là tại Người hay sao?còn chế nhạo ta à?"

_Dạ,...hôm nay Thần xin yết kiến Hoàng Thượng là xin Người ân chuẩn cho Thần trở về quê nhà Châu Linh.

_Về quê hả?...Ừm về đi,ta cho phép đó....

Khải Tuấn cảm thấy cách cư xử của Lý Hiểu có chút kỳ lạ,nhưng chàng không muốn tìm hiểu chỉ muốn mau chóng đưa Gia Nhi và Mỹ Nhân về Châu Linh mà thôi.

_Thần tạ ơn Hoàng Thượng,thần xin cáo lui...

_Ừm...

Anh Tài hiếu kỳ muốn xem Cung Nga của Hoàng Đế là như thế nào nên đi ra khỏi Ngự Thư phòng.

_Lão công công...

_Dạ ,có lão nô....

_Ngươi đưa ta đi dạo một vòng Hoàng Cung đi..

_Dạ,tuân lệnh...người đâu giá đáo Ngự Hoa Viên...

Anh Tài ở Hiện Tại cũng là một Giám Đốc của Tập Đoàn lớn ,đi đến đâu cũng có nhân viên cúi chào,nên khi thấy trên đường mình đi qua các quân binh,thái giám ,nô tỳ quỳ gối thi lễ cũng chẳng ngạc nhiên gì,được làm Hoàng Đế anh lại càng ra vẻ uy phong hơn.Khi Anh Tài đi đến Ngự Hoa Viên thì Oanh Oanh chạy lại thi lễ,chưa biết rõ Oanh Oanh là ai thì nàng ta đã lên tiếng trách móc.

_Hoàng Thượng sao Người lại để cho Khải Tuấn về Châu Linh?chuyện tiêu diệt Yêu Nhân vẫn chưa kết thúc mà?Khải Tuấn về Châu Linh rồi thì đêm yến trăng tròn ở Lý Phàm Vương phủ Oanh Oanh múa hát cho ai xem chứ?Hoàng Thượng không phải từ bé đến giờ Người luôn yêu thương Oanh Oanh nhất hay sao?Người mau triệu Khải Tuấn quay lại đi mà....đi mà...

Anh Tài ngớ cả người không biết xử trí ra sao

_"Hừ...con gái gì mà dẹo quá đi,mè nheo làm mình nổi cả da gà"....

Anh liền hét lên phủ đầu.

_Im miệng đi.!.

Oanh Oanh hoảng hốt im bật.

_Ta là Vua sao có thể nói hai lời chứ,ta đã ân chuẩn cho hắn về quê rồi,không thể thay đổi...nếu như không ai đến xem ngươi múa thì ngươi dẹp buổi tiệc đó đi...hừm...mất cả hứng đi dạo...lão công công ...đưa ta về Cung của ta,ta buồn ngủ rồi...

_Dạ,Hoàng Thượng hồi cung....

Oanh Oanh cắn nhẹ môi nén ấm ức.

_Cung tiễn Hoàng Thượng...

Oanh Oanh bực dọc nói.

_Hừ...Hoàng Thượng người không giúp Oanh Nhi ,Oanh Nhi sẽ tự giúp mình...ả Chuột Tinh kia đừng hòng độc chiếm Khải Tuấn của ta.

Anh Tài về lại Thẫm Cung thì nằm lên Long Sàn nghỉ ngơi.

_Thoải mái thật...

Anh nhanh chóng thiếp đi,một lúc sau thì bên tai lại nghe tiếng ai gọi văng vẳng.

_Anh Chúng à?anh Chúng....

Anh Tài nheo nheo mắt cố nhướng lên nhìn thì thấy cô y tá đang đứng bên cạnh.

_Đã đến giờ tiêm thuốc cho chị Chúng ,xin anh ra ngoài một chút..

Anh Tài ngồi dậy thì thấy ánh nắng buổi sớm đã chiếu qua khung cửa sổ.

_Trời sáng rồi sao?ừm...đúng là mình đã nằm mơ...thật kỳ lạ....

...An Lý...

Gia Nhi theo Khải Tuấn về Dương Phủ ,mọi người rất hiếu kỳ về thân phận của cô.

_Này ,lão gia vừa dẫn một vị cô nương xinh đẹp về phủ đó.

_Ta thấy rồi...không lẽ lão gia muốn nạp thêm thiếp sao?

_Lúc trước thấy lão gia luôn lui tới phòng của Ngũ phu nhân tưởng rằng ông ấy yêu bà ta thật lòng ...ấy mà bây giờ đã không còn ngó ngàng đến nữa...

_Xùy...mặt của ngũ phu nhân như con chuột vậy,sao lão gia có thể yêu nổi....ta thấy vị cô nương này thì có cơ may hơn..

Liễu Tuyết từ Dương Bảo Phường về nghe thấy bọn hạ nhân bàn tán đã nổi giận

_Câm hết đi.

_Á....tam,tam phu nhân....

_Các ngươi hết việc làm rồi hả....dám tụ lại nói xấu lão gia?cút đi hết đi....

_Dạ,dạ....

Liễu Tuyết hậm hực.

_Không phải như vậy đâu,lão gia rất kén chọn,không tùy ý mà lập thiếp đâu,nếu có thì cũng là ả Quận chúa Oanh Oanh xuất thân Hoàng Tộc cao quý ,chứ chàng làm gì mà đưa tùy tiện ả nhi nữ mới quen biết về phủ chứ.

Tiểu Cúc nói.

_Chắc là Lão gia có nội tình gì đó...

_Hừ,vào xem mặt mũi ả đó ra sao đã,đi nào.

_Dạ...

Vừa vào Đại Sảnh Liễu Tuyết đã ngỡ ngàng vì thấy Gia Nhi đang đứng đấm vai cho Khải Tuấn,cái hình ảnh mà từ bé đến lớn nàng chưa hề trông thấy ở Khải Tuấn,vì chàng rất xem trọng hành vi đoan chính lễ nghĩa ,đừng nói là đấm vai,nữ nhân trong phủ đứng gần chàng năm bước cũng không được.

"_Ả ta là ai mà có thể đụng chân đụng tay với chàng chứ?dung mạo thật xinh đẹp....hừm chàng ta muốn lập ả làm Lục thiếp rồi,nên mới cho phép nàng ta đứng gần thân mật như vậy."

_Lão gia.!

_Liễu Tuyết nàng đến đúng lúc lắm,mau cho hạ nhân thu dọn hành trang ngày mai chúng ta về Châu Linh.

_Về lại Châu Linh ạ?Dạ,thiếp biết rồi....thế còn vị cô nương này...?

Khải Tuấn bưng tách trà uống rồi thong thả nói.

_Nàng ta tên là Kim Gia Nhi,từ nay sẽ là nô tỳ theo hầu ta.

_Nô tỳ?

Gia Nhi nghiến răng cong mỏ lên,liếc xéo Khải Tuấn,trong lòng suy nghĩ.

_"Từ vị trí ngũ phu nhân ăn ngon ,mặc đẹp ,có kẻ hầu sai vặt giờ ngươi dám giáng bà xuống làm Osin ...grừ....thù này ta sẽ trả....Heo Tinh....chờ xem...."

_Ừm...ả nô tỳ này rất ương bướng chỉ có ta mới trị được ả nên ả chỉ theo hầu ta thôi,ngoài ta ra không một ai được sai bảo ả.

Liễu Tuyết chau mài suy nghĩ.

"_Nô tỳ thân cận sao?hừm,chàng giấu được ta sao hả?chàng có tình ý với ả thì đúng hơn,sớm muộn gì cũng lập ả làm thiếp thứ sáu....Khải Tuấn chàng thay đổi rồi."

_Dạ bẩm Lão Gia bên ngoài có thị tỳ của Quận chúa Oanh Oanh cầu kiến.

_Lão gia thiếp xin lui về phòng nghỉ ngơi,còn bàn giao sổ sách lại cho các trưởng quầy để về Châu Linh.

_Ừm,nàng vất vả rồi...khi nãy ta có mua trái thanh trà mà nàng thích ăn để trong phòng của nàng đó.

Liễu Tuyết vui mừng.

_Đa tạ lão gia...

Nô tỳ của Oanh Oanh đi vào,nhìn thấy Gia Nhi nắn bóp vai cho Khải Tuấn ,ả cũng rất bất ngờ.

_Nô tỳ tham kiến Dương tướng quân.

_Ừm...

Khải Tuấn không điếm xỉa ả nô tỳ đó mà ngước nhìn Gia Nhi.

_Nàng đấm mạnh lên nàng chưa ăn cơm sao?

_Grừ....đã mạnh lắm rồi....ngươi muốn mạnh thêm nữa thì ta lấy chày đâm tiêu dần cho ngươi nhé.

_Hừ.. .nói năng vô lễ trừ tiền công tháng này một lượng.

Gia Nhi há mồm.

_Hả...?cả tháng chỉ trả cho ta hai lượng tiền công,giờ trừ mất một lượng vậy số nợ một vạn lượng đến đời kiếp nào ta trả hết chứ hả?

_Hừ....tự làm tự chịu đi...trước đây bản khế ước ta đã cho nàng xem qua rồi,ai bảo nàng không chịu nhận mình mù chữ ,ấn dấu tay đồng ý ,đã đồng ý rồi thì thực hiện đi chứ.

_Hic...cũng tại mình sĩ diện...nên mới trúng kế hắn...không phải vì sợ chép Gia Quy nhà họ Dương ,mình đã học viết chữ rồi...hic....ngu là một cái tội mà....

Khải Tuấn hỏi.

_Ngươi đến đây làm gì?

_Dạ,Quận chúa sai nô tỳ đến mời Tướng Quân tối nay đến phủ dùng tiệc ạ,là chính tay Quận Chúa xuống bếp nấu nhiều món đãi cho Tướng Quân đó.

Khải Tuấn suy nghĩ.

"_Ta từ chối ,thế nào nàng ta cũng vinh cớ đến đây gây chuyện cho xem",..ừm...ta sẽ đến.

_Dạ,nô tỳ xin cáo lui...

Gia Nhi đấm xong cái tấm lưng gấu của Khải Tuấn thì hai tay cô cũng xụi lơ ,không còn sức mà nhấc lên nổi...cô buông thõng đi nghiêng ngã về phòng của mình để nằm nghỉ.Vừa mở cửa đã gặp Mỹ Nhân nằm trên giường ngáy khò khò.

_Đúng là tên keo bủn mà,cả Tướng Quân phủ có hơn hai mươi phòng trống ,không cho ta một phòng nào mà bắt ngủ chung với con chuột này....hức kiếp trước mình ăn nhiều thịt heo,thịt chuột hay sao á,đến nằm mơ cũng bị hai tên này theo ám...

Gia Nhi nằm ườn ra bàn trà,thiêm thiếp nhắm mắt,thì nghe tiếng của Khải Tuấn đứng bên ngoài cửa gọi lớn.

_Gia Nhi a hoàn...

Gia Nhi nhăn nhó cố tình lờ đi không nghe thấy gì ,giả như đã ngủ say,ngáy o o.

_Khò,khò,khò.....

Bên ngoài Khải Tuấn nhếch mép cười.

_Hừ....giả vờ ngủ hả?....ta đếm đến ba nếu như nàng không chịu ra ta sẽ trừ tiền công năm lượng,vậy thì nàng nợ thêm bốn lượng...một,....

Gia Nhi bật dậy,tốc lực quay ra mở cửa

_Két.

_Có mặt...

_Hừ....đi thôi...

_Đi đâu?trời tối rồi còn đi đâu nữa?làm công thì cũng phải cho giải lao đi ngủ chứ,bốc lột quá ta làm sao mà chịu nổi hả.?

_Ta dẫn nàng đi ăn tiệc.

Mắt Gia Nhi long lanh lên.

_Ố....ăn ư?

Cả hai lên xe ngựa đi đến Lý Phàm Vương Phủ,trong xe nhìn thấy Gia Nhi cứ để tóc xoã dài đơn điệu sợ cô bị người ở buổi tiệc khinh thường nên Khải Tuấn đã bảo Gia Nhi ngồi yên ,và tự tay chàng lấy phần tóc nửa trên búi cho cô một búi tóc củ tỏi ,rồi nhẹ nhàng cài một cây trâm lên.

_Giờ thì ra dáng vẻ của một a Hoàn thân cận rồi.

_Hừm...Gia Nhi ta đẹp sẵng rồi .

Khi đến nơi Khải Tuấn ngạc nhiên vì chỉ có chàng là được mời đến phủ,bàn tiệc không bày ở hoa viên,đại sảnh của phủ mà lại ở trong khuê phòng của Oanh Oanh.Ả nô tỳ thân cận của Oanh Oanh chặn Gia Nhi lại.

_Quận chúa chỉ mời một mình Dương Tướng Quân thôi.

Gia Nhi nhìn Khải Tuấn mặt phụng phịu.

_Sao nói dẫn ta đi ăn tiệc....ban đêm ban hôm không cho ta ngủ ,bắt ta đi theo đến đây canh ngươi hẹn hò nhân tình hả?

_Ta không có đi hẹn hò,ta không có nhân tình ở Lý Phàm Vương phủ.

Tiếng của Oanh Oanh vọng ra từ trong phòng.

_Khải Tuấn chàng vào đây đi....còn ả a hoàn kia ...các ngươi dẫn ra hoa viên tiếp đãi sơn hào hải vị cho nàng ta đi.

_Dạ,tuân lệnh....cô nương xin mời...

Gia Nhi đưa mắt nhìn Khải Tuấn.

_Vậy ,nàng ra hoa viên đợi ta đi...

_Ừm...nhưng mà ta nói với ngươi...là ngươi đi ăn tiệc đó,đừng để bị người ta ăn...

_Nói năng lung tung....

Gia Nhi đi theo mấy a hoàn ra hậu viên,nhưng bọn họ không dẫn cô đến hoa viên mà lại dẫn đến một căn phòng ở nơi hẻo lánh nhất trong Vương phủ.Gia Nhi càng đi càng cảm thấy nghi ngờ.

_"Hoa viên không phải ở phía sau Đại Sảnh khi vào phủ mình và Khải Tuấn vừa đi ngang qua hay sao,sao mấy con nhỏ này lại dẫn mình đi lòng vòng thế...căn nhà gì mà tồi tàn vậy nè?Không lẽ mấy con nhỏ này muốn giở trò với mình hả..?..."

Đúng như Gia Nhi suy nghĩ ,khi vừa đến cửa căn nhà ả nô tỳ đã đẩy cô vào bên trong ,sau đó ả ta rút một cây chủy thủ trong tay áo ra .

_Vào trong đi đồ tiện nhân,thân phận nô tỳ thấp hèn của ngươi mà dám mê hoặc Dương Tướng quân sao?dám tranh lang quân với Quận chúa ngươi xứng sao?hôm nay ta sẽ gạch nát mặt ngươi ,cắt gân tay gân chân của ngươi,để xem ngươi còn dám dùng nhan sắc hồ ly quyến rũ đàn ông hay không?người đâu đè ả xuống.

Mấy ả nô tỳ xông vào định bắt giữ Gia Nhi thì

Gia Nhi xoắn tay áo lên,trợn mắt nói.

_Ôi trời mày đang hù ai đó hả con kia?bà đây sẽ cho chúng mày biết thế nào là Đại Tỷ đầu gấu....yaaaa....

_Bốp.

_Á.

_Rầm,rầm....binh binh...

Gia Nhi ghét nhất là bọn cậy chủ ức hiếp kẻ yếu ,nên đánh không nương tay với ả nào cả,một lúc sau cô hả giận dừng tay thì bọn nô tỳ hơn bảy, tám ả đã bị đánh đến thân tàn ma dại,bò lết dưới đất,mặt sưng phù ,môi mỏ đầy máu không thể kêu cứu.Gia Nhi đi ra đóng cửa lại và dùng khúc cây gần đó chốt cứng ,nhốt bọn họ trong căn nhà luôn.

_Hừm...đi tìm Khải Tuấn bảo hắn đưa mình về phủ ....hức...thà ăn cơm với cà muối ở Dương phủ còn hơn ở lại đây ăn dao.Con nhỏ Oanh Oanh này đúng là độc ác,còn nham hiểm hơn Tú Liên,giờ này không biết tên Heo Mập đó có bị ả mần thịt chưa nữa,đãi tiệc mà đãi trong phòng ngủ,nằm trên giường ăn hả?Càng nghĩ càng tức điên mà...mình làm nô tỳ không thể dùng Cát Tường ngọc bội để lấy miệng cắn hắn ...dẫn bà đi vào hang cọp bỏ cù bơ cù bất còn bản thân hắn thì vui vẻ trong động bàn tơ....grừ....

Gia Nhi đi đến gần khu biệt viện thì lính canh của Dương phủ đi tuần từng tốp đi qua,cô nấp lại ba,bốn chập mới đến khuê phòng của Oanh Oanh,nhưng bên ngoài phòng đã có rất nhiều gia nô canh gác.

_Hừm,ả Oanh Oanh muốn giết mình thế nào cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ đề phòng mình,nếu mình đến gần thì chưa kịp kêu tên Khải Tuấn đã phải chầu Diêm Vương rồi,làm sao đây....a mình biết kinh công mà nhỉ,bay lên trên nóc dỡ ngói quan sát bên dưới xem vị trí Khải Tuấn ở đâu được mà.

Nói xong Gia Nhi bay lên trên nóc biệt viện.

Phần nói đến Khải Tuấn,vừa bước vào bên trong đã thấy quan cảnh mờ ảo,trong phòng bày đầy hoa, lại treo những dãi lụa hồng phủ xuống đất,bàn tiệc không thấy đâu chỉ thấy Oanh Oanh lấp ló nằm nghiêng trên giường.Khải Tuấn ngửi mùi hoa cảm thấy choáng váng,chàng không dám bước thêm bước nào mà nói.

_Ta vào đây chỉ là muốn nói lời cáo biệt với Quận chúa,chứ không có ý gì,ngày mai ta về lại Châu Linh,chúc quận chúa ở lại ...ừm....đầu của ta....

Khải Tuấn mơ mơ màng màng đưa tay dụi mắt,chàng cảm thấy huyết quản dâng lên,nóng rang cả người và cảm giác thèm muốn.

_Sao ta lại như vậy?...aaa...

Chàng cố trấn tĩnh nhìn quanh phòng,thì ngộ ra.

_Hoa....trong hoa có độc....mình thật sơ ý....aaa....

Lúc này Oanh Oanh bước xuống giường,từ từ đến gần Khải Tuấn,chàng không đứng vững nữa,mắt hoa lên ,nghiêng ngã..

_Tuấn lang...

Oanh Oanh không mặc gì trên người cả,nàng cứ thế phơi bày hết trước mặt của Khải Tuấn,Khải Tuấn mơ hồ lại nhìn ra nàng là Gia Nhi,Oanh Oanh ôm lấy cổ của Khải Tuấn ghì xuống,hôn chàng.

_Gia Nhi ....là nàng....Gia Nhi....

Khải Tuấn đưa hai bàn tay ôm lấy hai bên má của Oanh Oanh.

_Xoảng.!

_Ối mẹ ơi....vỡ mông tôi rồi...

Gia Nhi dùng sức phóng lên mái nhà,không ngờ lại rơi xuống nhầm chỗ chẳng có cây sườn mái đỡ ngói,cô lọt thỏm xuống bên dưới luôn.

Tiếng gạch rơi vỡ làm Khải Tuấn giật mình tỉnh cơn mê,nhìn rõ ra gương mặt của Oanh Oanh.

Bọn lính gác bên ngoài nghe ồn liền nói.

_Quận chúa bên trong đã xảy ra chuyện gì,bọn nô tài xông vào nha.

Oanh Oanh hoảng hốt giật dãi lụa quấn che thân lại.

_Không được vào,không được vào...

Gia Nhi đứng lên đi cà nhấc nhìn Khải Tuấn đầy giận dữ .

_Bốp!

Cô tát Khải Tuấn một bạt tay ấm ức khóc .

_Đồ đàn ông thối ,dám cắm sừng ta hả?dám mây mưa ở đây..hức hức...huhuhu....dẫn ta đi theo để ta nhìn thấy cảnh tượng ngoại tình của chàng hả?thối tha,thối tha...huhuhu...aaaa...

Khải Tuấn vẫn còn trúng mê hương ,nhưng cố vận công giữ tâm trí tỉnh táo,ôm lấy Gia Nhi chạy ra ngoài .Oanh Oanh xấu hổ nhưng cũng không chịu buông tha,nàng ra lệnh.

_Bắt bọn họ lại.

Thị vệ phủ liền nghe theo lời đánh nhau với Khải Tuấn,chàng dùng chưởng lực đánh cho bụi mù tung lên che mắt bọn chúng,rồi ôm Gia Nhi phóng lên bờ tường chạy khỏi Vương phủ.

_Buông ra ,buông ra đồ Heo xấu xa,ta sẽ dùng lồng heo dìm chàng xuống sông...đồ dâm phu,đồ chết tiệt ....

Khải Tuấn đuối sức bởi vì để khống chế thuốc phát tán trong người mà chàng đã vận khí nghịch huyết,giờ đã tự làm nội thương chính mình.

_Nàng im đi ...aaaa....có người đuổi theo đó.....

Cả hai trốn vào một căn nhà hoang ,bọn lính của Vương phủ đuổi đến,Gia Nhi nhanh trí nhớ đến pháp thuật ẩn thân mà Như Mộng dạy cho liền biến cả hai thành hai bụi cỏ mọc hoang trong nhà,bọn lính không biết pháp thuật nên không nhìn ra họ, đã bỏ đi.

_Phù,cũng may là ta lanh trí

_Bịch.

Khải Tuấn ngất đi vì đã kiệt sức.

_Này,đừng có giả vờ,tỉnh lại đi,đồ Heo đáng ghét...này...ta không cõng nổi chàng đâu...làm gì bây giờ ...bên ngoài có khi còn bọn thị vệ ...mình đánh không lại bọn họ thì sao?hắn ngất rồi không có ai che chở mình đâu....hừ...

Khải Tuấn run lên từng hồi.

_Lạnh quá...lạnh quá....

_Lạnh hả?...không thể đốt lửa đâu...bọn họ sẽ thấy ánh lửa ...sẽ quay lại tìm chúng ta đó....

_Lạnh...hư...hư....

Gia Nhi cởi ba lớp áo bên ngoài chỉ chừa lại mỗi áo yếm mặc trên người ,lấy áo đắp lên người của Khải Tuấn.Cô nằm cạnh đối mặt chàng ,gác một tay qua vai và một chân lên eo chàng ôm chật lại.

_Ăn chi cho mập xác...ôm như vậy còn không ôm hết người của chàng nữa này....hừ ,chỉ vì ta thương người gặp hoạn nạn giúp đỡ chàng thôi,đừng có hiểu lầm đó,đây gọi là đạo nghĩa giang hồ biết chưa.?

Gia Nhi cũng mệt mỏi thiếp đi,đến nửa đêm cô co rút đầu của mình vào ngực của Khải Tuấn,đưa tay sờ sờ tìm cái bụng mỡ của Khải Tuấn để ôm,nhưng cảm giác có gì đó là lạ,cô mở mắt ra nhìn thử.

_Hửm...bụng mỡ đâu òi...sao xẹp vậy?

Ngước mặt lên thì mũi của Gia Nhi chạm vào chiếc cằm thanh tú của Khải Tuấn,cô giật mình nhỏm dậy.

_Uý....gì vậy?tên ,tên,tên này là ai vậy ?

Gia Nhi hoảng hốt hét lên.

_Á....aa....Khải Tuấn...aaaa.Heo Mập....Tướng Công chàng đi đâu rồi hả....?hu hu hu....thiếp bị dê xồm ôm nè....hu hu hu...Heo ơi.....

Xin chào Tướng Công

Chương 5:U Hồn Mỹ Nữ (phần 5)

Gia Nhi thôi khóc nghiến răng đấm hai tay thùm thụp lên vai của Khải Tuấn.

_Grừ ....dám dê bà hả,bà đánh ngươi trước rồi tìm xử tên Heo Mập vô lương tâm kia ,hừ bỏ mặc bà cho người khác ôm một mình bỏ trốn hả...yaa....chết đi chết đi dâm tặc,yêu râu xanh,biến thái....

Khải Tuấn đang ngủ ngon bỗng thấy đau điếng nơi vai liền tỉnh lại.

_Úi da..nàng bị điên hả,sao nửa đêm nửa hôm lại đánh ta chứ?

_Grừ...tên dê xồm ngươi,đánh ngươi còn phải lựa giờ nữa sao,chết đi ,chết đi....

_Ui....đủ rồi nha...nàng muốn đánh chết Tướng Công mình hay sao hả?Kim Gia Nhi.?

_Sao ngươi biết tên của ta?mà ta gả cho ngươi khi nào hả?

Khải Tuấn chợt nhớ ra,người chàng bái đường là Tư Mỹ Nhân không phải Gia Nhi.

_Hừm...dù nàng không phải Tư Mỹ Nhân nhưng mấy tháng qua nàng đã sống với danh nghĩa Ngũ Phu Nhân của ta,thì cũng xem như là thê thiếp của Dương Khải Tuấn này.

Gia Nhi trố mắt

_Ngươi?Ngươi là Dương Khải Tuấn?

_Chứ nàng nghĩ ta là ai chứ?thật là,nàng làm y phục của ta xốc xếch rồi này...ơ ..sao nhiều áo vậy?

Gia Nhi chụp hai bàn tay vào hai bên má của Khải Tuấn ,lắc mặt chàng qua trái rồi qua phải .

_Sao có thể như vậy?chỉ mới nửa đêm mà chàng giảm mất mấy chục ký lô sao?hút mỡ cấp tốc cũng không nhanh như thế!chàng nói dối,gương mặt nhìn khác hoàn toàn,có gì để chứng minh là chàng hả Khải Tuấn?

Khải Tuấn nói.

_Hừ tại sao ta phải chứng minh ,ta vốn là Dương Khải Tuấn mà,đây là gương mặt của ta trước khi bị Yêu Nhân yểm chú đó,những ngày thường thì cơ thể của ta bị sưng phù lên ,cứ đến đêm trăng tròn là ta sẽ trở lại hình dạng như cũ...đêm nay đúng ngày trăng tròn,vì vậy Lý Oanh Oanh mới mở tiệc chiêu đãi mời ta đến dự.

_Nói láo,chứ hôm trăng tròn ăn tiệc ở Hoàng Cung,mặt của chàng cũng mập ù như Heo đó thôi.

_Hừ...nàng còn dám nói,nếu không vì ba ngày trước đó nàng phát công đánh vào tổ ong ở trấn Kê Hoàng khiến ta bị ong chích sưng vù mặt mài thì đêm yến tiệc Cung đình ta không phải bị bọn quan đồng liêu xầm xì nói xấu như vậy .Nàng còn chưa tin ta nữa sao,trên vai của ta lúc vận công truyền khí giữ mạng cho nàng trong Hoàng Cung ,bị nàng cắn cho một cái vẫn còn sẹo dấu răng đây này.

Khải Tuấn kéo áo lệch xuống vai trái để lộ vết sẹo do bị cắn để lại,dấu răng có hai cây răng cửa to lớn của Mỹ Nhân không thể lẫn lộn vào đâu được.Gia Nhi chép miệng khi nhìn thấy bờ vai của Khải Tuấn,cô suy nghĩ.

"_Đúng là Khải Tuấn rồi,chàng ấy thật là đẹp quá,A Thảo không có nói dối mình,chàng đúng là đệ nhất mỹ nam...ôi cái làn da trắng mịn màng kìa....lúc chàng ấy mập mạp mình đã muốn cắn cho vài cái vào hai bên má rồi....bây giờ thì mỡ dâng miệng mèo, mày không thừa dịp này kiếm chát thì thật hổ danh làm con gái lắm Gia Nhi à!."

_E hèm...ta phải kiểm tra cho thật kỹ đã...nào nào đưa ta xem kỹ nào có phải hàm răng của Mỹ Nhân không....

Gia Nhi mượn cớ xem vết sẹo nhưng lại kéo luôn cả vai áo bên còn lại xuống nốt,làm Khải Tuấn lộ cả thân hình săn chắc phía trên.

_Ố...múi nào ra múi đó khì khì khì....

Khải Tuấn nghe tiếng cười có hơi nham nhỡ của Gia Nhi mà rùng mình.

_Nàng làm cái gì vậy,ta nói vết sẹo là ở bên vai trái mà,sao nàng lại cởi cả áo của ta xuống thế...xem ...xem mặt của nàng kìa...sao lại đỏ ửng lên như thế vậy?

_Ế ế thiếp xem chưa xong mà...đừng kéo lên...

_Nàng buông áo của ta ra đi mà...

Khải Tuấn mặc áo lại ,nhưng bị Gia Nhi nắm kéo xuống.

_Hì hì...Tướng Công thân thể của chàng đúng là săn chắc quá...

_Hừm...không phải lúc ta ngất vì truyền công giữ mạng cho nàng ,nàng cũng đã nhìn thấy hết rồi hay sao.?

_Lần đó thiếp xấu hổ không có thấy gì hết....

_Thật sao?nàng đã mặc y phục lại cho ta ,còn hôn trộm ta một cái vậy mà dám nói không nhìn thấy gì.

_Thật là hôm đó thiếp đã nhìn thấy chút xíu....không thấy rõ ràng...Tướng Công sẵn đêm nay trăng thanh gió mát cho thiếp nhìn lại chút xíu nữa đi....

_Nàng...nàng nói năn chẳng ra thể thống gì,có nhi nữ nào như nàng chứ?hừ...

_Ế ...Tướng Công sao bỏ đi vậy?đợi thiếp mặc áo lại đã...Tướng Công chờ thiếp với mà...

Khải Tuấn đỏ mặt đi ra khỏi căn nhà hoang,Gia Nhi mặc lại áo rồi chạy theo sau.

_Tướng công đợi thiếp với trời còn chưa sáng thiếp không thấy đường đi...á.

_Gia Nhi?

Gia Nhi vấp phải đá cụi trên đường nên té ngã về trước ,Khải Tuấn xoay lại vừa hay đỡ được cô vào lòng.Dưới ánh trăng mờ ảo ánh mắt của Gia Nhi trở nên đẹp lạ thường khiến cho Khải Tuấn như bất động,chàng nhìn cô đầy say đắm ,bất chợt Khải Tuấn đặt nhẹ một nụ hôn lên môi của Gia Nhi.Cô thầm mỉm cười nhắm mắt lại.

"_Hì hì không ngờ cái chiêu vấp té này quả là hiệu nghiệm,không uổng công mình luyện phim kiếm hiệp tình cảm lãng mạng suốt bao nhiêu năm...đã bẫy được một con cừu lông trắng Khải Tuấn ..."

_Biểu Ca?..ma nữ...?

Tiếng của Khải Thành vang lên làm cho Gia Nhi và Khải Tuấn giật bấn người.

_Khải Thành.

_Đệ nghe mã phu đánh xe ngựa chở huynh và ma nữ về báo lại ,Thị vệ cả phủ Lý Phàm Vương đang đuổi bắt huynh ,chuyện này là sao vậy?

Gia Nhi chống hông nói

_Hừm...dù sao ta cũng có tên có họ nha...ngươi xưng hô cho phải vào...

_Ơ..ta xin lỗi ...Gia Nhi cô nương....

_Chuyện này dài dòng lắm chúng ta về phủ đã ,ta vừa đi vừa kể cho đệ nghe...

Trời sáng Khải Tuấn đưa hai vị phu nhân của mình và Gia Nhi cùng một số tùy tùng cưỡi ngựa rời Kinh Thành.Vì Liễu Tuyết xuất thân hào môn cho nên thuê riêng xe ngựa ngồi cùng Tiểu Cúc không muốn ngồi chung với ai,Gia Nhi ngồi cùng Mỹ Nhân và chăm sóc cho Mỹ Nhân,đi theo hầu nàng còn có Lập Phú và Phan Thất một đánh xe ngựa,một ngồi ở bệ xe quan sát .Mỹ Nhân tuy ngờ nghệch,kém trí nhưng rất dễ bị dỗ ngọt,mà dỗ ngọt con nít là nghề của Gia Nhi nên cô nhanh chóng kết thân và khiến Mỹ Nhân ngoan ngoãn nghe theo lời mình.

Đoàn người của Khải Tuấn rời khỏi cổng thành chưa xa thì có toán quân lính đuổi theo chặn lại.

_Xin Dương Tướng quân quay lại,Quận Chúa Oanh Oanh muốn gặp ngài.

Khải Tuấn ngồi trên ngựa vung Đao thủ thế.

_Hừm ta và nàng ấy chẳng có gì để nói cả....tránh ra mau,dám cản đường của Thiết Diện Dạ Xoa các ngươi cũng to gan lắm.

Bọn lính run sợ nhưng cũng không dám tránh ra.

_Bọn hạ quan xin đắc tội...đây là lệnh của chủ nhân không thể không chấp hành..

_Hừm vậy chớ trách ta....yaaaa....

Khải Tuấn chém một luồn khí về phía bọn lính,bọn chúng chưa kịp rút gươm đã bị đánh bay hết xuống ngựa,bọn ngựa hoảng hốt chạy đi tứ phía.Khải Thành bay xuống ngựa ,cùng thị vệ phủ đánh với bọn họ,chẳng mấy chốc đã đánh họ nằm rên la.Khải Tuấn hét lớn.

_Cút đi.

_Dạ,dạ...

Bọn lính chạy bán sống bán chết về cổng thành,lúc này lại có một tia linh lực màu đỏ bắn đến đoàn người của Khải Tuấn ,Khải Tuấn bay lên kịp chém một đường Đao khí chặn lại,khiến cú va chạm nổ tung.

_Cẩn thận có mai phục,người đâu đưa hai vị phu nhân trở lại thành đi.

_Dạ...

Gia Nhi ở trong thùng xe cũng giật mình,cô thò đầu ra hỏi.

_Hai đứa ,có chuyện gì vậy?

Phan Thất nói.

_Dạ chúng ta bị kẻ xấu mai phục ,Gia Nhi cô nương xin ở yên trong xe.

Mỹ Nhân thấy vui cũng thò đầu ra ngoài

_Có gì vui vậy hihihi...

_Ối ...trời ơi mất cả hồn...ngũ phu nhân bà đừng bất ngờ thò đầu ra như vậy mà...doạ chết nô tài rồi.

Khi màn khói bụi lắng xuống thì một đám Yêu Nhân sáu tên xuất hiện,trong đó có một tên có dung mạo trẻ đẹp,hắn mặc y phục màu xám khoác áo choàng bằng lông sói màu đen,hắn lên tiếng.

_Hừm đúng như lời của ngươi nói Hứa Lâm,cây Đao trong tay của tên Mập Ú đó có Đá Huyền Ảnh.

Hứa Lâm hiện ra ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây ven đường gần đó,hắn cười ma mãnh.

_Sát Lang ngươi mau giết bọn chúng đi,để con nhóc tên Gia Nhi lại cho ta,Đá Huyền Ảnh ta không cần đâu ngươi cứ lấy ,nếu không nhanh lên thì con ả Như Mộng sẽ đánh hơi mò tới cản mũi chúng ta.

Sát Lang cũng là một lão Yêu nhân biết thuật giữ dung mạo thanh xuân,và đang nắm giữ một mãnh đá Huyền Ảnh.

_Hừ...đừng có ra lệnh cho ta...chúng bây đâu...giết hết chúng đi....yaaaa....

Bọn yêu nhân biến hình thành bọn người sói với hai cánh tay to lớn dị thường,bọn chúng cào một cú là cả con ngựa bị xé toạc,thị vệ đi theo bị bọn chúng cắn xé chết rất thảm,xe ngựa của Liễu Tuyết chạy trước nên bọn Yêu Nhân không đuổi theo kịp,chúng tập trung đuổi theo xe ngựa của Gia Nhi.Một tên đuổi kịp nhảy lên nóc xe,hắn cào một cú dỡ mất một nửa nóc xe quẳng đi.

_Grừ....khà khà...

_Á ..con sói gớm ghiếc...chết đi...yaa...

Gia Nhi vận lực đánh một phát trúng ngay ngực con sói ,khiến nó bay khỏi xe,chết tươi, Mỹ Nhân thấy quái thú thì sợ quá khóc rú lên,còn hai tên gia nô Phan Thất ,Lập Phú vừa cưỡi xe ngựa vừa la hét vì quá kinh hãi.

_Á....quái vật....

_Gia Nhi cô nương ...bên trái bên phải xe đều có quái vật....aaa...

Gia Nhi đứng không vững vì xe ngựa chạy nhanh gây rung lắc mạnh,tuy nhiên cô vẫn cảm nhận được âm thanh cào lên thùng xe.

_Chết nè....

_Bùm...

Một tên vừa bám tay vào thùng xe đã bị Gia Nhi ở bên trong đánh linh lực nổ mất cả tay,còn một tên khác đã chọc thủng thùng xe nắm lấy áo của Mỹ Nhân lôi nàng xuống xe.

_Á...tỷ tỷ....muội sợ quá á ...

Gia Nhi liền dùng kinh công bay lên cao,cô không biết cách hạ xuống nên đã ngã vào bụi cây ven đường.

_Á.....chết ta rồi...

Lập Phú nói

_Á ngũ phu nhân và Gia Nhi cô nương rơi khỏi xe rồi...

Phan Thất nói

_Dừng xe lại đi...

_Dừng sao đây...dây cương căng quá đứt mất rồi...aaaaa....

_Hả...aaaaaaa....

Con ngựa phi nước đại cứ thế đưa bọn họ chạy đi mất hút.

Gia Nhi đứng lên thì thấy Mỹ Nhân đã bị tên Yêu Nhân cắn cổ hút máu.

_Áaaaa.....

_Mỹ Nhân....thả cô ấy ra....con quái vật...khốn kiếp...aaaa....

_Bùm...

Gia Nhi vừa chạy đến vừa phát công liên tục đánh về phía tên Yêu Nhân ,hắn hoảng sợ buông Mỹ Nhân xuống,và chống đỡ liên tục.

_Véo...bùm....

Hai tia linh lực màu vàng bay đến đánh tên Yêu Nhân nổ tan ,Trúc Nô và Đan Nô xuất hiện,Gia Nhi chạy đến ôm Mỹ Nhân lên,nhưng nàng đã không còn hơi thở nữa.

_Aaa...không đâu Mỹ Nhân huhuhu....

Đan Nô nói.

_Tộc Trưởng cảm nhận linh lực của Đá Huyền Ảnh phát huy dữ dội ở phía ngoại Thành nên đến xem thử,không ngờ là bọn Sát Lang đang tác quái.

Trúc Nô nói.

_Chúng tôi đến muộn rồi....Gia Nhi cô đừng đau lòng quá,người chết không thể sống lại đâu.

_Bùm...

_Cẩn thận...

Tên Yêu Nhân mất tay khi nãy vẫn chưa chết ,hắn cào một phát đến đám người của Gia Nhi,nhưng Đan Nô kịp thời đánh luồng linh lực đỡ lại khiến mặt đất lưu dấu móng vuốt to lớn.

Đan Nô và Trúc Nô cùng nhau phối hợp đánh với hắn.

Bên phía Khải Tuấn chàng phải một mình chống đỡ hai tên Sát Lang và Hứa Lâm,nhưng Hứa Lâm rất giảo hoạt,khi đánh ra vài tia linh lực bị Khải Tuấn cản phá,thì đã rút lui để cho một mình Sát Lang giao chiến,hắn lặng lẽ rời đi.Còn Khải Thành cũng một mình đánh với hai tên Yêu nhân,chàng dù giỏi võ nhưng cũng khó địch lại hai tên Yêu Thú hung hăng,chàng bị đánh trọng thương bất tỉnh ,may là Như Mộng đến kịp lúc cứu chàng ,một mình nàng có thể đánh tan xác cả hai tên Yêu Nhân,và đuổi theo Hứa Lâm.

Tên Yêu Nhân một tay bị Trúc Nô và Đan Nô giết chết,nhưng cả hai lại bị Hứa Lâm bất ngờ xuất hiện đánh trọng thương ,hắn nhìn thấy Gia Nhi đang ôm xác của Mỹ Nhân thì hút nàng bay đến gần mình.

_Á gì vậy...ta ...ta không cử động được vậy...á Hứa Lâm....đồ chết tiệt thả ta ra....tên yêu quái....cứu với...

_Ha ha....không ngờ ta lại liên kết linh hồn với một mỹ nữ như vậy...mỹ nhân đừng chống cự nữa ngoan ngoãn hợp thể cùng ta nào....yaaa....

Gia Nhi bị Hứa Lâm yểm chú biến hình thành linh hồn mờ ảo và từ từ bị hút đi linh lực.

_Hừm ....muốn hợp thể với Gia Nhi sao...hỏi ý ta chưa hả...biến...

Như Mộng đến đúng lúc ,thi triển pháp thuật cản phá Hứa Lâm khiến hắn dừng tay quay sang đánh với nàng,linh hồn của Gia Nhi rơi xuống trúng ngay vào xác của Mỹ Nhân,hợp thể trở lại với Mỹ Nhân.

_Yaaaa....Như Mộng lại là ả đáng ghét ngươi hôm nay ta sẽ tiễn ngươi về trời....

Hứa Lâm như phát điên đánh Như Mộng,vì có sự tiếp linh lực từ Đá Huyền Ảnh mà Hứa Lâm có thể đánh ngang sức với Như Mộng.

Gia Nhi mơ màng tỉnh lại thấy tay mình bị truyền dịch ,khung cảnh xung quanh thì toàn máy móc y học.

_Mình chết rồi sao?....không phải...đây là phòng trị bệnh...nếu mình chết thì phải nằm trong phòng ướp xác....đầu mình nhức quá....tay chân lại không có sức này...có ai không....

Trong lúc Gia Nhi còn suy nghĩ thì một cô y tá mở cửa đi vào.

_Ôi...chị Chúng chị tỉnh lại rồi...bác sĩ ơi...bệnh nhân tỉnh lại rồi...bác sĩ...

Bạn đang đọc Phu Nhân Mặt Chuột sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.