Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân sinh nếu còn gặp lại....

Tiểu thuyết gốc · 7303 chữ

Xin chào Tướng Công

Chương 12:Nhân sinh nếu có gặp lại....(phần cuối)

Một Tháng sau...

Như Mộng mơ màng nghe thấy tiếng xì xào bên tai,cô nheo nheo mắt mở ra,ánh sáng của bóng đèn neon phía trên trần nhà làm cho cô chói mắt một lúc,sau đó dần dần làm quen với thứ ánh sáng đó,cô xoay mặt nhìn khắp xung quanh,thì thấy mình đang nằm trên giường ,tay cô còn có những dây nhợ của các thiết bị y tế ,trên mũi cũng có một máy trợ hô hấp,lấy sức ngồi dậy,Như Mộng lại thấy một cái giường ở phía đối diện,người đàn ông lão niên trên giường cũng có những dây nhợ hỗ trợ y tế như mình,Như Mộng nhìn ông ta một lúc thì trố mắt kinh ngạc.

-Hứa...Hứa Lâm?

Cô như không tin vào sự thật trước mắt nên tháo hết những sợi dây truyền dịch,truyền khí trên người mình,vội vã bước xuống giường,sau một lúc khụy xuống đứng lên,đi chầm chậm Như Mộng cũng đến được bên cạnh giường đối diện.

Người đàn ông mái tóc bạc phơ ,da nhăn nheo nhưng những đường nét mũi cao ,mặt thon gọn vẫn còn lưu giữ .Đúng là Hứa Lâm.

-Sao ...sao hắn lại thành ra như thế này?lẽ nào một chưởng đó của mình đã đánh tan nội đan của hắn sao?

Chợt nhớ đến điều gì Như Mộng lại nhìn quanh căn phòng thêm vài lần

-Đây là đâu nhỉ?

Cánh cửa phòng kêu lên cạch cạch,một cô điều dưỡng đi vào,vừa thấy Như Mộng cô ấy ngạc nhiên ,lại vui mừng.

-Ý...bà tỉnh lại rồi ạ?bà về giường ngồi đi ạ....

Vừa nói cô vừa đỡ Như Mộng đi về giường ngồi xuống

-Cô là ai vậy?sao tôi ở đây,đâu là đâu?

-Dạ đây là trung tâm người già...một tháng trước Viện Trưởng của chúng cháu đã cứu bà và ông đưa về đây...bà nằm nghỉ một chút...cháu đi gọi bác sĩ và Viện Trưởng đến ạ...

Vài ngày sau khi Như Mộng đã hồi phục Viện Trưởng dẫn Như Mộng đến khu đồi ở gần Trung Tâm Người Già ,Viện Trưởng là một ông lão tuổi tác cũng bằng với Như Mộng ,là người lập ra Trung Tâm này ,ông cưu mang và giúp đỡ nuôi dưỡng những người già cơ nhỡ ,họ đến đứng trước một ngôi mộ đã lâu năm nằm trong khu

nghĩa địa của những người già ở trung tâm.Như Mộng còn chưa hiểu Viện Trưởng muốn làm gì thì cô kinh ngạc khi nhìn thấy tên của người khắc trên bia mộ.

-Ơ..đây là...đây là....

Viện Trưởng mỉm cười ung dung nói

-Đúng đấy ngươi không có nhìn nhằm đâu....đấy là mộ của Tướng Quân Dương Trí.

Như Mộng bỡ ngỡ hỏi

-Ông...ông thật ra là ai?

-Ta hả....ta có rất nhiều thân phận....như ta nhớ người Tộc Huyền Ảnh các ngươi gọi ta là Tiên Nhân...

-Ngài...Ngài là....Tiên Nhân bí ẩn đã tạo ra Huyền Ảnh Cốc?

-Ừm...

Như Mộng vội quỳ xuống.

-Tiểu nữ Đinh Như Mộng là Tộc Trưởng đời thứ năm của Tộc Huyền Ảnh bái kiến Tiên Nhân...

-Ha ha ha....thôi đứng lên đi....

-Dạ....đa tạ Tiên Nhân....nhưng thưa Tiên Nhân...Ngài ...

-Ừm...thật ra ta không phải Tiên Nhân gì cả ....ta thật ra là một người ở Hành Tinh khác đến đây...ừm nói theo thời của các ngươi thì là một không gian ảo cảnh khác đến...

Như Mộng phát ngốc một hồi,Viện Trưởng nói tiếp

-Trong vũ trụ này có rất nhiều hành tinh có sự sống,có hành tinh song sinh còn mô phỏng giống như nhau...nơi ta sống là một hành tinh nguyên bản của ĐịaCầu ,nói đúng hơn là Địa Cầu là một hành tinh mô phỏng ,nhưng chúng ta có lối sống lành mạnh hơn các ngươi tuổi thọ cao hơn các ngươi vài trăm năm...Đá Huyền Ảnh là một trong những khoáng vật ở đó...trong một lần ta thử dùng nó mở ra một lối đi tắt đến Hành Tinh bạn của ta sinh sống đã xảy ra sự cố lạc đến An Lý...mà An Lý mà các ngươi sinh sống đó thật chất cũng chỉ là một Ảo Cảnh thực nghiệm mà các Trưởng Bối ở Hành Tinh của ta tạo ra mà thôi.Thấy người tộc của ngươi gặp nguy hiểm cho nên ta đã đã để lại một phiến đá Huyền Ảnh giúp các ngươi tạo ra một Ảo Cảnh để sinh sống...ta đôi khi cũng có trở lại xem các ngươi sinh sống ra sao...rất hài lòng vì các ngươi biết tu tập sống gần với lối sống của ta ...ta cũng đã đưa vài trưởng bối của Tộc ngươi về Hành Tinh của ta sống...cái mà các ngươi gọi là phi thăng đắc đạo đó...Thế nhưng từ khi các ngươi vì đá Huyền Ảnh mà xảy ra tranh đoạt chém giết....Trưởng Bối của ta đã phạt ta đến thu dọn tàn cuộc lấy lại đá Huyền Ảnh...hừm...hơn năm mươi năm trước ta đến Hiện Đại này để thay đổi vòng lập số phận của Kim Gia Nhi nhưng chưa kịp làm gì thì đã phát hiện ra Dương Trí bị đá Huyền Ảnh đưa đến đây,ta vừa cứu được hắn thì xảy ra trận động đất vùi lấp mãnh đá,tiếp đến thì người Địa Cầu đã thiết lập một trạm bảo vệ canh giữ nơi mà Dương Trí bị kéo đến...để tránh bại lộ thân phận kinh động người Địa Cầu ,gây nhiều rắc rối nên ta đành chờ cơ hội khác để lấy lại mãnh đá....Ta lập ra Viện Nuôi dưỡng người già là để tạo một danh phận hợp lý lưu lại đây...Dương Trí không muốn về lại An Lý sống u buồn gần mười năm thì chết,ta đã an táng hắn ở đây...

-Vậy hôm xảy ra tranh chấp ở núi Chùa ....Ngài đã cứu bọn ta...

-Ừm...Ta không có quyền xen vào ân oán của các ngươi nhưng không thể trơ mắt nhìn các ngươi sắp chết mà không cứu nên đã hủy Đá Huyền Ảnh dùng linh lực của nó đưa các ngươi đến nơi các ngươi cần đến...

Như Mộng lại hỏi

-Vậy...vậy còn Gia Nhi...muội ấy thật sự là ai?sao lại có vòng lặp luân hồi mãi như thế?

Viện Trưởng mỉm cười.

-Kim Gia Nhi hả....cô ta không phải người của Địa Cầu...là một người ở Ảo Cảnh thực nghiệm vì Ảo Cảnh bị lỗi nên bản thân cô ấy bị tách ra thành nhiều phiên bản ,thân thể chủ vẫn ở An Lý ,những thần thức bị tách ra đã phản ứng mạnh với đá Huyền Ảnh nên hình thành một dạng năng lượng trôi dạt,như ngươi nói là U Hồn đó,ta đã giúp cô ta thu dần các U hồn về cơ thể chủ rồi,có lẽ cơ thể chủ sẽ không bị thoát U hồn nữa.

-Nói vậy ...Gia Nhi vẫn chưa chết ạ...còn Khải Tuấn thì sao ạ?

-Ừm...Gia Nhi không chết....còn Khải Tuấn thì...ừm...khó nói lắm...cơ thể của hắn đã tan theo Đá Huyền Ảnh nhưng U hồn thì thoát ra rồi....U hồn này đi đâu thì ta vẫn chưa biết rõ....

-Hả?

Đang trò chuyện chưa dứt thì một cô điều dưỡng chạy đến

-Viện Trưởng...ông Hứa lại đạp phá đồ đạc ...một mực đòi đi khỏi Trung Tâm...

Như Mộng nhếch mép cười

-Hừ ...cháu cứ để mặc ông ta đi....xem chừng ông ta đi chưa khỏi cổng đã phải trở lại truyền nước biển rồi....

Hứa Lâm tỉnh lại đã được hai hôm,thấy mình già yếu ,mất hết linh lực nên đã rất tức giận ,luôn tỏ ra khó chịu và ghét bỏ Như Mộng.

-Hừm ...tại ả Như Mộng chết tiệt ...ta ...ta phải giết ả...yaaaa....

Như Mộng nhìn thấy Hứa Lâm chống gậy đi chậm chạp ở công viên của Trung Tâm thì cảm thấy rất tức cười liền đi đến

-Sao rồi hả ông già?mới đi đươc đến đây thôi hả...cái cổng ra còn cách cả kilomet đó...nhanh lên ...

-Hừ...là... là...ngươi...chỉ tại ngươi mà ta trở thành nông nổi này...gr ừ,....

-Ha ha ha....thì sao hả....vậy thì tại ai mà ta cũng trở thành nông nổi này....hừm...muốn đánh nhau hả này đánh đi...đánh ta đi....đúng còn không vững mà mở miệng ra là giết ....ngươi đó đây chính là quả báo của ngươi...hừ..

_Ngươi đứng lại đó ...ngươi chạy đi đâu hả....

-Ta đang đi...không có chạy...hừ đến giờ cơm trưa rồi còn không đi ăn sao...ngươi khó tính khó gần ...chẳng ai dám làm bạn với ngươi đâu...chết già còn chấp nhận được ...chết trong cô độc thì thê thảm lắm đấy...ta thương hại cho ngươi....

-Ai cần ngươi thương hại...hừ....đồ Quái Dị....

-Hừ....lão già khó ưa....ta mặc kệ ngươi....

Như Mộng quay lưng bỏ đi,Hứa Lâm cũng chống gậy đi hướng ra cổng,nhưng lại bị sẩy chân ngã xuống.

-Á..

Như Mộng vội chạy đến đỡ hắn lên

-Ngươi sao rồi....

-Tránh ra...không cần ngươi giúp...

Thế nhưng Hứa Lâm không có điểm tựa,khong thể tự mình đứng lên được,Như Mộng vẫn phải đỡ hắn lên.

-Cứng đầu làm gì...không biết....cả đời ngươi vãn cứ cứng đầu cứng cổ...ngươi chấp nhận thua ta thì ngươi sẽ chết sao hả?

-Hừ....ngươi còn dám nói....nếu không phải vì ngươi gian lận ta có trở nên như thế hay không...Như Mộng ta ghét ngươi,ta hận ngươi....

-Hừm....Hứa Lâm ta xin lỗi....ta sai rồi....

Sau lời xin lỗi của Như Mộng cả hai im lặng một hồi lâu không ai nói gì cũng ngượng ngùng không nhìn nhau.

-Ta chẳng qua vì quá yêu thích ngươi nên mới có lối suy nghĩ sai lệch,muốn chiếm lấy vị trí Tộc Trưởng để có thể trên quyền mà cản trở việc ngươi cùng với người khác bên nhau....ta sai rồi....ta không ngờ việc ta làm lại khiến ngươi ra nông nổi này...

-Hừm....

Hứa Lâm không nói gì nữa,chống gậy bước đi

-Ngươi đừng đi....bên ngoài không dễ sống đâu...ngươi lại già yếu như thế không có ai chăm sóc cho ngươi...

-Ai nói với ngươi ta rời khỏi đây....ta đi ăn cơm...

-Hả?chờ ta...chờ ta với...

Anh Tài ngồi thờ thẩn trên giường bệnh,đã suốt cả tháng anh không nói gì với ai hết,chỉ ngồi như người mất hồn,ngày hôm đó sau khi Viện Trưởng đưa Như Mộng và Hứa Lâm rời khỏi đã báo với cảnh sát có người gặp nạn bị núi lở làm trọng thương,cảnh sát lập tức lên núi cứu hộ,đưa những người còn lại rời đi.

Lập Thất và Phan Phú chỉ tội Anh Tài hại Gia Nhi tự sát,ép Khải Tuấn phải nhảy xuống vực thẳm,thế nên dù có vết máu và dấu tích để lại hiện truwfng trên đỉnh núi nhưng khi cảnh sát mở rộng điều tra,đi tìm khắp khu núi và dưới vực cũng không thể tìm ra thi thể của Gia Nhi hay Khải Tuấn.Vì vậy vụ án khép lại cho rằng đó là một vụ mất tích bí ẩn ,Anh Tài không phải chịu tội trước pháp luật ,nhưng cũng phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Chị Cà Na ,và tiền trị thương cho Phan Phú,Lập Thất,Báo.

Chị Chi thấy con mình chìm vào trầm cảm đã quyết định đưa Anh Tài sang Mỹ điều trị và cho người dần dần dìm vụ việc trên đỉnh núi Chùa vào quên lãng.

Bốn năm sau.....

Anna tung tăng chiếc túi xách trong tay đi dọc theo hành lang công ty,trên đường đi có mấy nhân viên đi ngược lại chào hỏi cô.

-Bà Tổng...

-Ừm....

Anna mở cửa phòng của Tổng Giám Đốc bước vào,thấy bóng lưng quen thuộc của một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới tòa nhà,cô nhẹ đi đến ôm eo và tựa đầu vào tấm lưng vững chắc đó nũng nịu.

-Anh yêu đến giờ ăn rồi đó....

Người đàn ông quay lại đưa tay ôm cô vào

Người đàn ông quay lại đưa tay ôm cô vào lòng .hôn lên trán cô dịu dàng nói

-Ừm ...đi thôi...

Người đó chính là Anh Tài,Anh Tài sau điều trị đã mất hết ký ức không nhớ ra chuyện quá khứ ,đã từng sinh sống ở khu phố Tâm Hiệp ra sao,mà trí nhớ chỉ dừng lại hồi anh còn ở độ tuổi thiếu niên ,cùng ba mình là Chúng Huy và mẹ là chị Chi vui vẻ sống ở đồng quê .Chị Chi nhanh chóng thiết lập một lý ức tốt đẹp cho anh đương nhiên sẽ không có chuyện đau buồn dây dưa nào liên quan đến Gia Nhi,anh lại rất nhanh học tập hết cách điều hành một công ty,có lẽ do bản thân vốn là một nhân tài cho nên khi tiếp nhận công ty chi nhánh của tập đoàn Cảnh Nam ,anh Tài phát huy rất tốt và trở thành Tổng Giám đốc các công ty chi nhánh ở Mỹ,sinh sống và cưới vợ tại Mỹ luôn,sau đó đón anh Huy sang ở cùng,chị Chi không nối lại duyên vợ chồng với anh Huy nhưng cũng thỉnh thoảng sang Mỹ thăm con trai và anh Huy ,Anh Tài phụng dưỡng ba mẹ ,sống cùng vợ con .

Ký ức mãi mãi cũng không trở lại nữa.

Không tìm thấy thi thể của Gia Nhi,chị Cà Na tn tưởng chính Khải Tuấn đã đưa Gia Nhi đến một nơi khác sống ẩn dật và sống rất hạnh phúc,chị lạc quan vẫn sống cuộc sống của mình ,bận bịu buôn bán,Gia Mẫn cũng trưởng thành và tiếp mẹ buôn bán,sau đó lấy chồng ,cô hoàn toàn có thể thay Gia Nhi chăm sóc cho chị Cà Na chu đáo.

...An Lý.....

Ở một căn nhà nhỏ ngoại thành trấn Kê Hoàng

Một người phụ nữ trung niên đang phơi những xề lá thuốc lên kệ gỗ đặt ngoài sân nhà mình,cách đó không xa là một người đàn ông cũng tuổi trung niên đang ngồi chặt củi ,thì bổng nghe tiếng hét của một cô nương trẻ trong nhà.

-Á...đừng mà...hức hức....

Ông và Bà hoảng hốt bỏ dở công việc vội chạy vô xem

Một vị cô nương tuổi chừng hai mươi ,mặc trung y trắng nằm trên giường với tư thế vô cùng khó đỡ,thân nằm sấp ,chân một thòng xuống giường ,một co trên giường ,hai tay xuôi duỗi theo thân ,mặt thì nghiêng qua một bên,tóc tai rối tung lõa xõa rũ rượi,miệng thì thở phì phì,chốc lại đưa một tay lên gãi gãi mặt,nói lảm nhảm vô thức,vô nghĩa,hết cười rồi khóc.

Ông nhếch một bên mép ,vẻ mặt khó xem ,nói

-Nết ngủ hình như có di truyền thì phải....

Bà thúc chỏ vào hông Ông nói

-Ông nói vậy là đang chê cười tôi đó hả?giống ai...chắc chỉ có mình tôi sinh nó ra thôi há....Hừm...con với cái...đến tuổi này rồi mà cái tướng ngủ chẳng ra dáng cô nương chút nào hết....

-Con gái chúng ta mấy ngày gần đây trong lúc ngủ lại nói mớ nhiều quá rồi...hôm trước còn nghe nó gọi gì mà ...Khải Tuấn....ờ Anh Tài...rồi Lý Hiểu....hừ không biết nó vào thành ngắm công tử nhà nào nữa rồi...đến về nhà ngủ mớ như vậy...

-Mơ về công tử là còn may à...hôm qua còn nghe nó mơ về Heo Con,Heo Tinh ,Chuột Tinh gì gì đó nữa đấy...

-Hả?không lẽ con nó muốn ăn giò heo hầm củ sen?Chuột thui rơm.....?

-Xì....điên quá đi....gọi con gái dậy đi...hôm nay còn vào thành kiếm tiền...mau...

-Hừm nghe rồi....

Ông đi đến lay vị cô nương đang nằm trên giường ngáy ngủ kia thức dậy

-Uyển Hoa...dậy đi con...còn vào thành bán thuốc nữa ...dậy đi....

Uyển Hoa nheo nheo mắt,giọng lười nhác nói

-Ưm sáng rồi hả cha?

-Ừm sáng rồi...thức dậy đi...nào ngước cổ lên cho cha xem cái vết bớt đó đã mờ chưa?

Uyển Hoa ngồi dậy ,hai chân cô bỏ thòng xuống giường ,uể oải ngước cổ lên cho Cha xem

-Hừm...tự dưng ngủ một đêm thức dậy đã mọc vết bớt...cứ như bị ai đó chém cho một nhát ấy...

-Phải đó cha....con mơ thấy con đã bị một thanh Đao cứa cổ đấy...nhưng là tự con cầm Đao mới đáng sợ chứ....

-Thôi ...hôm nay con quấn tạm một lớp vải che đi đi...ngày mai cha bào chế ra phấn che cho con bôi lên đó...đi rửa mặt đi còn kịp giờ nhóm chợ trong thành...

-Dạ....

Hàn Uyển Hoa là con gái duy nhất của Hàn Đại phu và Hàn nương,cả nhà họ ba người sinh sống ở ngoại thành trấn Kê Hoàng,trong xóm nhỏ chỉ lác đác năm hộ dân ,nhà họ cách thành không xa mất độ một canh giờ là đi đến cổng thành.Thường ngày Uyển Hoa hay cùng cha vào thành mở gian hàng xem bệnh bán thuốc cho dân trong thành để kiếm thu nhập,còn Hàn nương thì ở nhà lo việc cơm nước.

Năm nay Uyển Hoa đã hơn hai mươi nhưng vẫn chưa thành thân,mỗi khi tan chợ cô thường đi quanh thành chơi để chờ cha mua một số vật phẩm trong sinh hoạt,cô cũng quen biết khá nhiều bạn bè nhưng không có ý định kết lương duyên với ai,trong lòng cô luôn mong mỏi về một hình bóng nào đó mà chính bản thân mình của chẳng rõ là ai,cứ cảm thấy mình đang đợi chờ người đó ,nên đã bỏ lỡ nhiều nhân duyên tốt đẹp.

Uyển Hoa đang đi trên đường ,với tâm trạng hí hửng đưa chiếc vòng tay ưng ý mà mình vừa mới mua ra xem thì nghe tiếng lịch bịch chạy phía sau,vừa xoay qua đã bị bốn năm đứa bé lóc nhóc đụng phải khiến chiếc vòng rơi xuống lăn tròn đi.

Một đứa be bụ bẫm chừng năm ,sáu tuổi chạy lên trước

-Hi hi..ha ha....đuổi theo ta đi....

Đứa lớn hơn khỏang bảy ,tám tuổi đuổi theo sau

-Khải Quân đứng lại....em đừng chạy nữa...mẫu thân sẽ mắng đấy....về nhà thôi...

Tiếp theo hai ba đứa trẻ khác ,chạy lên,trong đó có một nhóc tỳ chừng hai tuổi,lẫm đẫm bám theo anh chị của mình..

-Chờ....chờ....

Uyển Hoa cúi nhặt lại chiếc vòng nhìn Khải Quân lất đầu nói

-Cái con Heo Con này đi đường phải nhìn chứ,phố đông người phải cẩn thận đừng chạy loạn,không thì người khác đụng ngã mi đó.

Khải Quân nhìn Uyển Hoa chầm chầm

-Ồ...

Đúng lúc đó thì Hàn lão gọi Uyển Hoa

-Hoa nhi...về thôi con..

-Dạ...

Uyển Hoa chạy đến xách tiếp hành lý cho cha rồi cả hai bỏ đi,Khải Quân đứng ngơ một lúc thì bị một bàn tay rắn chắc ôm lấy bế lên,người này cũng đang bế đứa bế hai tuổi kia bên tay còn lại.

-Quân nhi con lại chạy loạn trên phố à....mẫu thân không thích chuyện này đâu đó...hôm trước con bị ngã,mẫu thân đã sợ khóc sưng cả mắt đấy.

-Cha...

-Ừm...

-Cha à...khi nãy con nhìn thấy một người ,khuôn mặt rất giống với Nguyệt Cô.

-Nguyệt Cô hả...đâu...

-Bên kia...ôi...đi mất rồi...

-Khải Thành,Khải Thành...cha con các chàng có chịu về nhà giúp thiếp một tay hay không hả?

Khải Thành hướng về phía một sạp bán mì sợi nói

-Về ngay....ta về ngay...nào nào các con về nhà nào...mẫu thân gọi kìa...

Ngày trước lúc Anh Tài xua quân tàn sát Tộc Huyền Ảnh,Khải Thành dẫn dắt Khải quân và bốn đứa bé trong Tộc thừa lúc quân lính chiến đấu không ai giữ ở lối ra vào không gian ,bỏ trốn khỏi Huyền Ảnh Cốc.Khi rời khỏi thành Châu Linh ,Khải Thành đưa bọn trẻ lưu lạc khắp nơi,thay đổi họ thành Châu Khải Thành ,sau cả năm chàng đến trấn Kê Hoàng gặp được cô nương nơi đây làm nghề kéo mì sợi,cô nương này họ Lâm ,không ngại Khải Thành gà trống nuôi năm đứa trẻ đã nguyện cùng chàng kết tóc se tơ,hai người họ ở lại trấn Kê Hoàng buôn bán mì sợi nuôi năm đứa trẻ,một năm lại một năm Lâm cô nương lại sinh cho Khải Thành thêm hai đứa,tổng cộng là sáu đứa con trai có ,gái có,lớn nhất tám tuổi nhỏ nhất một tuổi,tuy đông con nhưng Khải Thành và vợ rất chăm làm nên nhà vẫn đủ cái ăn cái mặc.Thỉnh thoảng Khải Thành vẫn cải trang quay về Châu Linh xem nhà Tổ nhưng Lý Hiểu từ lúc trở về Hoàng Cung đã cho quân lính vẫn ngày đêm túc trực canh gác Dương phủ và thao trường duyệt binh của phủ Tổng Binh,chàng vẫn chưa tin Dương Khải Tuấn và Gia Nhi đã biến mất theo Ảo Cảnh Huyền Ảnh Cốc,vẫn trong chờ không gian một lần nữa sẽ nứt ra và Gia Nhi sẽ trở lại.

Bốn năm trôi qua tuy nội đan bị đánh tổn thương nghiêm trọng Lý Hiểu không thể luyện Huyết Linh thuật,nhưng võ công vẫn còn,vẫn cai trị An Lý yên ổn,chàng nhớ đến cái chết của Mẫn Di có nhiều khuất tất lại không thể lý giải được ,Lý Hiểu mãi mãi canh cánh trong lòng ,bèn truy hiệu cho Mẫn Di là Hộ Quốc Vương Gia con cháu đời đời được hưởng phú quý xem như bù đắp lỗi lầm.

Uyển Hoa theo cha đi về nhà ,trên đường gặp một đoàn đưa dâu cũng đang rời thành .

-Cha ơi là đoàn đưa dâu...cái người cưỡi ngựa đi đầu là Tân Lang hả cha?

Hàn lão phóng tầm mắt nhìn tít ra đầu đoàn người thì thấy một bóng lưng nam nhân đang cưỡi ngựa,thân y mặc y phục màu đỏ .

-Ừm...là Tân Lang đó con...

-Đi cùng thế này giống hệt như chúng ta đang đưa dâu ấy nhỉ...

-Ừm...giống thật...

Thế nhưng đi chưa được bao lâu thì trời đổ cơn mưa lớn ,hai cha con của Uyển Hoa và đoàn rước dâu vội chạy vào một ngôi miếu hoang trên đường để trú mưa,đoàn rước dâu khiêng cả kiệu hoa vào bên trong miếu trú,người của Tân Lang túm tụm một chỗ,người của Tân Nương chỉ có hai nữ hầu bồi giá,đứng cạnh kiệu hoa,Tân Nương vì tục lệ không thể chạm chân xuống đất khi chưa được Tân Lang đá cửa kiệu ,nên vẫn ngồi trong kiệu suốt .Bọn kiệu phu và bà mối nói chuyện với nhau.

-Ối a mưa gì mà lớn vậy không biết...

-Xem chừng không kịp về đúng giờ bái đường rồi a...

-Để ta đi xem Tân nương đã...

Uyển Hoa nhân cơ hội cũng liếc mắt nhìn thử Tân Lang,thấy vị này cũng đủ ngũ quan,nhưng không phải xuất sắc gì lòng thầm nghĩ.

-“Cũng thường thôi...”

Hàn lão đứng một hồi thì lúng túng nói

-Ôi ta đúng là lơ đãng mà ...mẫu thân con có dặn phải mua hộp phấn thơm cho bà...ai da ta bỏ quên lại ở sạp hàng của Tam nương rồi à....lần này về bà ta sẽ lột da ta ra à....mẫu thân con ra ngoài mà không trác phấn là mặt mũi giống như cái bánh tiêu mè á...

-Ôi nhưng trời vẫn còn mưa mà cha...

Một vị trong đoàn rước dâu thấy thế liền nói

-Ta có cây dù đây...cho lão mượn tạm này....đi lúc này vẫn kịp giờ đóng cổng thành đấy...

Hàn lão vui mừng nói

-Đa tại huynh đài,đa tạ ,ta sẽ trở lại nhanh thôi....

-Không cần khách sáo...chỉ có mỗi cây dù...lão giữ lấy luôn cũng được...xem như ta tặng...mưa tạnh là ta đi rồi...

-Vậy ,vậy cảm ơn ngươi...

Nói đoạn ông quay sang Uyển Hoa

-Cha đi đây...mưa tạnh con cứ về nhà trước,mẫu thân có hỏi thì nói cha sằng tiện hái thêm vài bụi thuốc nhé....

-Dạ...cha đi cẩn thận...

Mưa hồi lâu thì cũng ngớt hạt và tạnh hẳn,đoàn người rước dâu lại rục rịch chuẩn bị đi ,lúc này mấy người hầu gái bên cạnh kiệu hoa liền nói.

-Cô gia ,cô gia...khi nãy trời mưa ,mái lợp miếu bị mưa dột ,Tiểu thư nhà chúng tôi sơ ý làm ướt giá y,xin mọi người chờ một chút để chúng tôi hơ khô áo một chút rồi lên đường.

Tân Lang cũng không làm khó vội nói

-Ừm...vậy chúng ta ra ngoài cửa miếu đợi nhé,khi nào xong thì nói một tiếng,ta sẽ sai người vào khiêng kiệu hoa ra.

-Dạ...

Khi đoàn rước dâu đi ra gần hết ,Uyển Hoa cũng đi theo sau,thế nhưng một hầu gái vỗ vai cô nói khẽ.

-Cô nương khoan đã...tiểu Thư nhà chúng tôi có chuyện muốn nói với cô nương..

Uyển Hoa hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối

-Ta sao?Tiểu Thư nhà các ngươi có gì nói với ta?

-Cô nương cứ đến gần kiệu hoa sẽ biết ạ...

Uyển Hoa cũng không mảy may đề phòng gì,nên nghe theo lời nữ tỳ đi đến gần cửa kiệu hỏi

-Vị cô nương trong kiệu có gì muốn nói...Á!

Chưa kịp nghe vị Tân Nương nói gì thì Uyển hoa đã bị nữ hầu còn lại đánh ngất.

Một lúc sau một nữ tỳ đi ra gọi đám kiệu phu vào khiêng kiệu hoa đi,đoàn rước dâu cứ vậy mà lên đường đi tiếp.

Hàn lão đến tối mịch mới về đến nhà,thấy Hàn nương đã dọn sẵng cơm canh đứng chờ bên bàn cơm thì hỏi.

-Bà dọn cơm rồi à....ui cha thơm quá...này hộp phấn của bà....

-Ông đây rồi còn con gái chúng ta đâu,nó không về cùng ông sao?

Hàn lão ngạc nhiên

-Ô hay,tôi bảo nó mưa tạnh thì cứ việc về nhà trước mà...con gái chưa về đến sao?

Lúc này Hàn nương mới phát hỏa

-Về cái gì chứ...chưa về...ông đó sao lại bỏ con gái đi về một mình chứ....con tôi mà gặp chuyện gì tôi sẽ xé xác ông ra huhuhu...

-Ậy đừng có khóc mà...tôi với bà ra ngoài tìm đi...đi nào...

Uyển Hoa bị đánh ngất ,bị hai nữ hầu tráo đổi giá y lấy khoăn voan trùm đầu bỏ lên kiệu,còn Tân Nương núp sau tượng Thần chờ cho đoàn rước dâu rời khỏi thì cũng khăn hành trang bỏ trốn,nàng ta chạy đến một nơi gần đấy thì gặp tình lang của mình cả hai đưa nhau lên ngựa chạy về hướng khác.

Khi kiệu hoa đến cửa của một Gia Trang thì bà mối cõng Tân Nương đi vào bên trong,lễ đường đã chuẩn bị xong,một vị phu nhân ăn mặc sang trọng đã ngồi vào vị trí chủ tọa nơi Lễ đường,người hầu bên cạnh nói với bà.

-Lão phu nhân Tân Nương đến rồi,đến rồi...

-Ừm cho bái đường mau...

Bà mối liền bỏ Tân Nương đứng xuống ,nhưng Tân Nương dường như đã bất tỉnh không trụ lại được ngã nghiên qua,hai nữ hầu bồi giá vội kè hai bên ,một trong hai liền nói.

-Dạ ,dạ bẩm Lão phu nhân,Tiểu Thư nhà chúng tôi vì đường xa mệt mỏi,gặp thêm trời mưa lạnh nên đã bị nhiễm phong hàn,giờ đã bất tỉnh rồi,xin Lão phu nhân nhủ lòng thương cho về Tân phòng nghỉ ngơi trước ạ.

Mọi người có mặt trong Đại Sảnh nhìn nhau ngơ ngác,có người xầm xì.

-Bị bệnh sao?

-Ôi cả Tân Nương cũng bị bệnh sao?

-Sao có chuyện này chứ,giờ lành sắp qua rồi...

Lão phu nhân mặt đanh lại,không vui nói.

-Hừm ,bị bệnh cũng mặc kệ,nhất định phải bái đường đúng giờ lành...hai ngươi dìu Thiếu phu nhân làm động tác bái đường đi...nhanh.

Cả hai nữ tỳ nhìn nhau thoáng chút sợ sệt nhưng vẫn phải nghe theo.

-Dạ ..dạ...

-Mau cho bái đường,bái đường...

-Dẫn Thiếu Gia ra mau...

Bấy giờ hai nữ tỳ bồi giá(nô tỳ gả theo để hầu tân nương)mới sững sốt vì cái vị mà họ gọi là cô gia suốt chặng đường từ nhà đến đây không phải là Tân Lang mà chỉ là người hầu của Đàm gia ,bây giờ hắn đã thay y phục và đang kè một vị Tân Lang thật đi ra,vị Tân Lang này mới chính là Thiếu Gia nhà họ Đàm,Đàm Nhất Luân,nhưng cũng như Uyển Hoa vị này cũng đang bất tỉnh nhân sự.

Một nữ hầu bồi giá nói nhỏ với người còn lại

-Tiểu Anh nhìn xem,nhà họ Đàm cũng có gian trá.

-Phải đó Tiểu Ngọc,nói như vậy Tiểu Thư nhà chúng ta bỏ trốn cũng không có lỗi gì...

-Ừm...

Như vậy là hai vị Tân Lang và Tân Nương cứ theo sự dìu dắt của nô tỳ nô tài mà bái đường trong vô thức.

-Thành lễ...đưa vào động phòng...

Đêm đến hai nữ hầu Tiểu Anh và Tiểu Ngọc đưa nhau bỏ trốn khỏi nhà Đàm gia,bỏ lại Hàn Uyển Hoa nằm trong Tân phòng với Đàm Nhất Luân thiếu gia.

Sáng hôm sau Uyển Hoa tỉnh giấc,ngó thấy mình nằm trên giường cùng một nam nhân lạ hoắc thì hoảng vía ,nhảy xuống giường la hét.

-Á ...chuyện gì vậy?đây là đâu...sao ta lại ở đây...

Nghe tiếng hét bọn nô tỳ chạy vào

-Thiếu phu nhân ,thiếu phu nhân chuyện gì vậy ạ?

Uyển Hoa ngơ ngác hỏi

-Thiếu phu nhân?ai là thiếu phu nhân của các ngươi chứ...ta không phải....đây là đâu?các người bắt cóc gái nhà lành sao?ta sẽ đi báo quan ,tố cáo các người...

Uyển Hoa chưa kịp chạy ra khỏi cửa phòng thì Lão phu nhân cao cao lãnh lãnh đi vào(Tự cao,lãnh đạm).

-Có chuyện gì mà lại la hét náo động cả phủ vậy hả?

-Dạ bẩm lão phu nhân ,thiếu phu nhân vừa thức giấc đã la hét sợ hãi ạ..

Uyển Hoa trợn mắt nhìn lão phu nhân nói

-Bà là ai hả?sao các người lại bắt cóc ta đến đây?

Lão phu nhân hơi cau mài

-Bắt cóc?hừm ăn nói hàm hồ thật,vậy mà bà mối lại giới thiệu ngươi rất coa giáo dưỡng,khuê môn không bước ra nửa bước.

-Khuê môn gì chứ?Ta không biết các người nói gì...nhưng các người dám bắt cóc ta,lại để ta nằm chung giường với nam nhân không rõ lai lịch kia...ta không dế bị ăn hiếp đâu nhé Hàn Uyển Hoa ta ở Kê Hoàng rất có tiếng nói đó,ta có quen với người trong nha môn sẽ tố cáo các người.

Lão Phu nhân nghe nói liền thay đổi sắc mặt

-Ngươi nói ngươi tên là gì?Hàn Uyển Hoa...không phải là Trang Tú Nhi sao?

_Ta không biết bà nói gì..thả ta ra mau...hừm các người thật là mưu mô,dụ dỗ ta đến gần kiệu hoa thì đánh ngát rồi mang đến đây...hừ...

Uyển Hoa vội chạy ra cửa

Lão phu nhân liền sai người giữ nàng lại.

-Bắt nàng ta lại.

-Á các người làm gì vậy thả ra,thả ra...

-Tạm nhốt lại đã ,qua mấy ngày lành rồi tính.

Nói xong bọn họ rút ra ngoài phòng Tân Hôn,đóng cử nhốt Uyển Hoa lại.

Cô vội đạp cửa kêu la inh ỏi,nhưng chẳng ai thèm ngó đến cô,la hét hồi lâu Uyển Hoa khàn cả cổ ,ỉu xìu ngồi xuống bàn trà rót nước uống.

-Hừ...tai bay họa gió gì vậy nè...hic hic...cha ơi,mẹ ơi cứu con....

Tuy không thả Uyển Hoa ra nhưng nô tỳ vẫn vào đưa cơm và lo nước tắm cho cô.

Họ còn bắt cô mớm thuốc,mớm cháo cho Thiếu Gia Tân Lang vẫn còn nằm liệt trên giường bất tỉnh nhân sự của họ.

-Không phải chứ...các ngươi bắt cóc ta về đây để hầu hạ tên này á...không làm.

-Lão phu nhân có dặn nếu không làm thì bỏ đói Thiếu phu nhân .

-Hả?hừm....đưa đây...

-Dạ vậy nô tỳ xin lui,Thiếu phu nhân cứ từ từ...

Uyển Hoa miễn cưỡng bưng cháo đến bên giường ngồi xuống,cô nhìn vị Tướng Công bất đắc dĩ này thì ngớ cả người.

-Cái..cái tên này...dung mạo này...Khải Tuấn...Dương Khải Tuấn ,hắn là người đã xuất hiện trong mơ của mình mà....Há....không lẽ những giấc mơ đó là điềm báo sao?

Uyển Hoa bỏ chén cháo xuống đặt lên ghế đẩu bên cạnh đầu giường,đưa hai tay vịn vào hai bên má của Nhất Luân,xoay trái xoay phải ,ngắm nghía thật kỹ.

-Đúng là giống như đúc luôn....hắn là có thật nè....ừm....cũng khôi ngô nhỉ...tướng không tệ....hừ nhưng sao lại nằm bất tỉnh thế này...xem mạch hắn thử xem...

Sau một lúc xem xét Uyển Hoa cắn môi ,nhíu mài

-Bình thường mà,mạch tượng bình thường...sao hắn lại bất tỉnh nhỉ

Đàm Phu nhân sau khi cho người điều tra sự việc mới hay Trang Tú Nhi trong bức họa mà bà mai mối đưa đến không giống với Uyển Hoa,Hàn Uyển Hoa đúng là con gái của Hàn Đại phu nhà ở xóm ngoại thành Kê Hoàng,hai phu phụ Hàn Lão cũng đang cùng nha sai đi tìm con gái.

Biết mình bị Trang gia lừa Đàm phu nhân liền đến Trang gia tố cáo,nhưng Trang Viên ngoại lại tố ngược bà ấy làm mất con mình trên đường xuất giá,cả hai thoái thác trách nhiệm cho nhau ,cuối cùng tự giải quyết ổn thỏa,Trang Gia không truy cứu tội làm mất con với Đàm Gia,của hồi môn của Tân Nương không lấy lại,Đàm Gia cũng không lấy lại sính lễ ,hủy hôn sự này.

Hai vợ chồng Hàn Lão được mời đến Đàm Gia bàn chuyện,Lão nhân nói

-Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm nhưng con gái của hai vị đã bái đường với con trai nhà ta vì thế đã gạo nấu thành cơm trở thành Thiếu phu nhân Đàm Gia ta rồi,nếu hai vị bắt lại con gái khác nào làm danh tiết của nàng ta bị hủy hoại,còn ai dám lấy nàng nữa,thôi thì hai vị cứ nhận sính lễ này,xem như đã đồng ý gả Hàn Uyển Hoa cho con trai ta.

Hàn lão cau có nói

-Sao được con trai bà mấy hôm trước bị bệnh lại hôn mê mãi chưa tỉnh,gả con gái ta cho hắn khác nào gả cho một cái xác.

Đàm phu nhân nghiến răng

-Ông!

Hàn nương nói

-Ậy ,ông sao mà cứng nhắc thế...ghé tai đây...

Hàn lão ghé tai nghe vợ nói

-Con mình cũng bị bệnh lạ mà...tối ngủ mơ la hét suốt,chuyện này đã đồn ầm cả xóm,đồn ra cả thành...vốn chẳng có tên nào dám đến gần nó đấy..chưa hết lại còn có mấy cái bớt,mấy cái sẹo vô duyên vô cớ mọc ra trên người nó...ậy gả đi được thì mừng đi ông...dù sao cũng được phú quý nửa đời còn lại mà...

-Ơ chuyện này...

-Quyết định vậy đi...

Xong Hàn nương nói

_Được ....chúng tôi đồng ý gả Uyển Hoa cho Thiếu gia nhà của Lão phu nhân.

Đàm phu nhân sáng mắt mừng rỡ

-Ừm ...vậy thì hai vị ấn tay vào hôn ước này đi...

-Hả?gả con gái còn phải lăng tay điểm chỉ à?

-Ta chỉ sợ Hàn cô nương có khúc mắc thôi...có hai vị điểm chỉ đồng ya gả như vậy thì vẫn an tâm hơn...

-Ừm...

Uyển Hoa nhân lúc một nô tỳ bưng cơm vào liền nắm cô ta lại ,nhét cho thỏi bạc vào tay hỏi han mọi chuyện.

Tiểu muội này cho ta hỏi tại sao Thiếu Gia nhà các ngươi lại thành ra như vậy hả?hắn cứ như đang ngủ ấy,ta biết chút y thuật đã bắt mạch cho hắn rồi,hắn hoàn toàn bình thường mà.

-Thiếu phu nhân nói đúng lắm,Thiếu Gia sức khỏe hoàn toàn bình thường,nhưng lạ ở chỗ lúc cậu ấy ngủ ...từ hồi mười bốn tuổi đến nay cứ độ vài ngày là Thiếu Gia lăn ra ngủ như chết ấy,ngủ đến năm sáu ngày sau mới tỉnh giấc,khi ngủ thì hay nói mớ lắm,mà lạ ở chỗ trên người Thiếu Gia sau khi tỉnh ngủ lại mọc ra vô số vết sẹo ,cứ như đã từng bị thương tích ấy.Một tháng trước Thiếu Gia đang ngồi vẽ tranh thì lăn ra ngủ luôn,ngủ một giấc đến nay vẫn chưa dậy được,Lão phu nhân lo lắng mời nhiều danh y đến xem mạch,họ đều bảo Thiếu Gia hoàn toàn khỏe mạnh không bị gì,Lão phu nhân bèn mời bà cúng về xem,bà cúng phán hồn phách Thiếu gia đã bị yêu ma giữ lại nên không tỉnh giấc được,phải sung hỷ xua tan vận xui mới mong hồi phục...vì thế gấp rút mời bà mối về làm mai,đã tìm ra ngày sinh bát tự của Thiếu phu nhân là hợp nhất nên vội đến nhà xin cưới.

-Ồ thì ra là vậy....ối nhưng ta đâu phải Trang Tú Nhi chứ?

-Việc này Thiếu phu nhân đừng lo,mấy ngày nay phu nhan cho người điều tra về cô,đã xem ngày sinh của cô cũng rất hợp với Thiếu Gia.

-Hả?không trùng hợp như thế chứ...cứ như trời an bài ấy

-Đúng ,đúng...là ông trời đã an bài...Thiếu phu nhân,cô hãy chấp nhận đi ...

Hàn Lão và Hàn nương đến Tân phòng gặp Uyển Hoa,chưa kịp để Uyển Hoa vui mừng họ đã phán một câu lạnh lùng.

-Chúng ta đã gả con cho Đàm Thiếu Gia rồi...con ngoan ở lại làm Thiếu phu nhân đi nhé,đừng lo cho cha và mẹ...khà khà....gả con gái đúng là phúc lớn...với số tiền cưới này ta và mẹ con sống an nhàn hết tuổi già....he he...đi nhé....bảo trọng...

Uyển Hoa chỉ có thể há to miệng ,đưa mắt nhìn họ đến như gió và đi như gió,chưa kịp phản ứng gì luôn.

Đêm đến Uyển Hoa trèo lên nóc của cái giường ngủ,nơi mà có bốn thanh gỗ gác ngang theo hình khung chữ nhật để mắc màng che ,cô trèo lên đó để leo lên cây xà ngang phía trên gần với mái ngói,định dỡ ngói trèo lên mái nhà bỏ trốn,vì chưa hết ngày lành nên Uyển Hoa vẫn bị nhốt trong Tân phòng.

-Hừm dám bán con gái lấy tiền hả,cha mẹ chờ đó....con về được sẽ lấy hết phấn bôi mặt của mẹ đem đi đổ,cạo hết râu của cha...hừ...

Nhưng Uyển Hoa chưa kịp trèo lên thanh gỗ gác ngang trên giường đã bị tuột tay rơi xuống.

-Á!

Cô rơi với tư thế nằm sấp trên người của Đàm Nhất Luân,mặt của cô đạp thẳng mặt của Nhất Luân,khiến cô đau điếng ngồi lên ôm mặt kêu đau không thành tiếng.

-Á...đau....ui da ui da....mũi của ta....môi của ta...

Cú rơi đó đã đánh thức Nhất Luân ,chàng mở to mắt chớp chớp nhìn Uyển Hoa.

-Nàng...nàng....

Uyển Hoa cũng hoảng vía cà lăm nói

-Ta ta ta...

Nhất Luân nhìn chầm chập vào cổ của Uyển Hoa

-Cổ của nàng...Gia Nhi...

Nghe Nhất Luân gọi tên trong mơ của mình Uyển Hoa cũng kinh ngạc.

-Chàng ,chàng gọi ta là gì?

Như thể vẫn chưa tin vào sự thật ,Nhất Luân,bật ngồi dậy ,trong khi Uyển Hoa vẫn ngồi trên bụng chàng với tư thế hai đầu gối chống hai bên eo chàng,tư thế quả là kích thích.

Cả hai nhìn nhau đỏ cả mặt ,lúng túng,Nhất Luân vội đưa một tay ra sau đầu của Uyển Hoa ôm đỡ đầu nàng,một tay ôm eo nàng ,xoay chuyển khiến Uyển Hoa cũng tư thế đó mà lại nằm bên dưới người của Nhất Luân .

-Á ...chàng định làm gì hả?

Chưa kịp nghe câu trả lời từ Nhất Luân,uyển Hoa đã nghe y phục của mình bị xé toạc.

-Soạt!

Cổ áo của cô bị Nhất Luân xé ra,đừng nói là trung y màu trắng kể cả áo yếm trong cùng cũng bị xé luôn ,làm cho cô để lộ cả bầu ngực ra ngoài.

Nhất Luân nhìn không chớp mắt vào giữa ngực của Uyển Hoa,một vết sẹo do kiếm đâm ở ngay đó.Chàng như mừng rỡ nói

-Là nàng đúng là nàng rồi...Kim Gia Nhi...phu nhân của ta trong giấc mơ...

_bốp!

Một tiếng vỗ mạnh vang lên khiến cho một bên má của Nhất Luân đỏ ửng ,làn da trắng như đậu hủ non của chàng chẳng mấy chốc hiện lên năm dấu ngón tay rõ rệt.

-Chàng vô sỉ,hạ lưu,dâm tặc....gr ừ....

Nhất Luân đưa tay xoa xoa má của mình.

-Nàng thô bạo quá....

-Hừ...cút ra...

Kèm theo lời nói đó là cú đạp của chân Uyển Hoa vô bụng Nhất Luân ,khiến chàng ngã xuống giường.

-Á....Gia Nhi nàng đạp ta....

-Ai là Gia Nhi chứ...ta tên là Hàn Uyển Hoa ...chàng ngủ mơ à...

-Ta lại đang mơ hả?nhưng sao lại đau thế này...

NHất Luân cố đứng lên nhưng lại ngã trở xuống ,chàng ôm bụng rên la rồi ngất đi.

Uyển Hoa sửng sốt vội nhảy xuống giường ,lay Nhất Luân

-Tướng Công,Tướng công chàng sao vậy?KHải Tuấn....đừng làm thiếp sợ mà....Khải Tuấn....

Nhất Luân mở mắt ra ôm chật Uyển Hoa vào lòng

-Còn chối nữa sao...nàng chính là Kim Gia Nhi....

-Ơ ta ta....thiếp....ừm ..trong giấc mơ đúng là thiếp tên Kim Gia Nhi....nhưng chuyện này vô lý quá ...

_Vô lý?ừm ta cũng nghĩ vậy...mà ...sao nàng lại ở trong phòng của ta...

-Ơ...vì bị gả cho chàng....hừ...nhắc đến thật quá uất ức mà...

Nhất Luân chớp chớp mắt

-Gả cho ta?nói như vậy nàng là người thật rồi...

-Không lẽ là ma sao...hừ...

-Nói vậy chuyện xảy ra trong giấc mơ có phải là thật không?vậy chúng ta thật sự là ai?

Uyển Hoa nhìn Nhất Luân một lúc lâu

-Tướng Công...nếu mọi chuyện trong giấc mơ là những chuyện mà chúng ta đã từng trãi qua....vậy bất luận là kiếp này chúng ta là ai....Tướng Công chúng ta đừng rời xa nhau nữa nhé...từ khi hiểu chuyện đến giờ Uyển Hoa vẫn luôn chờ chàng xuất hiện....nghe rất mông lung vô lý...nhưng thật sự là như vậy...thiếp vẫn luôn chờ chàng xuất hiện.

Nhất Luân đứng lên đi về hướng kệ sách,lấy ra một bức tranh.

-Nàng xem...

Uyển Hoa cũng đi đến nhìn vào bức tranh

-Đây..đây là thiếp mà....

Nhất Luân cười nói.

-Ta đã mơ thấy nàng từ lúc ta mười bốn tuổi ...cứ như khi ta ngủ ta sẽ đến một thế giới khác sống với thân phận khác ấy...đã gặp nàng yêu nàng...khi thức giấc ta đã vẽ chân dung của nàng ,ta cứ ngớ nàng chỉ là người của mộng cảnh do ta tưởng tượng ra,nên chỉ tương tư trong lòng không hề đi tìm nàng trong hiện thực...vậy mà...

Uyển Hoa gục đầu vào ngực của Nhất Luân

-Tướng công...thiếp là có thực....chúng ta điều là người có thực....

Nhất Luân nâng cằm của Uyển Hoa lên nhẹ nhàng hôn môi cô

-Uyển Hoa...dù nàng có là Uyển Hoa hay là Kim Gia Nhi cũng đừng rời xa ta nữa nhé.

Uyển Hoa mỉm cười

-Dạ...

-Vậy...một năm hai đứa,hai năm bốn đứa....nhé

Uyển Hoa đỏ mặt trố mắt nói

-Hả?

-Hả cái gì,câu này là nàng nói mà...trong mơ đã nói như thế...

-Không không...không tính...mơ mộng sao tính được chứ...

-Phu nhân một đêm xuân tiêu đáng ngàn vàng....lên nào ...phải tranh thủ thì năm nay mới kịp sinh hai đứa...

Vừa nói dứt lời Nhất Luân bế thốc Uyển Hoa lên,đi về hướng giường ngủ,nàng đỏ mặt chỉ nhẹ gật đầu.

-Ơ...ừm...

Bên ngoài trăng đã lên cao có vài vì sao băng xẹt ngang bầu trời thoáng đãng,đâu đó có tiếng dế kêu trong đêm thanh tĩnh,lúc xã lúc gần.

Nhân sinh nếu có gặp lại....

Thiếp vẫn sẽ yêu chàng.

Hết.

Bạn đang đọc Phu Nhân Mặt Chuột sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.